Tơ Đồng Rỏ Máu - Chương 22 phần 3
Ông có kế hoạch cài Thích phu nhân giả
từ trước khi tiểu thiếp của tổng binh bị giết hại, bấy giờ quy luật hoạt động
của Tà ma đã hình thành, vụ án tiểu thiếp tổng binh chỉ chứng minh thêm suy
luận của Lã Diệp Hàn. Tà ma càng thèm khát gây trọng án càng hay, y chưa thỏa
mãn với việc sát hại dân thường. Cho nên, “Thích phu nhân” dòng dõi cao sang
danh giá lại đang nổi tiếng trong chốn xã giao Giang Kinh, sẽ là cơ hội trời
cho, Tà ma không thể không mò đến.
Mấy tháng nay hầu như đêm nào Lã Diệp
Hàn cũng đến mai phục bên ngoài ngôi nhà nhỏ của Thích phu nhân. Tà ma thường
gây án vào ban đêm, cho nên chưa có ai nhìn thấy mặt mũi y ra sao, các bộ khoái
biết mặt y thì đều đã bị giết chết hoặc mất trí nhớ. Đôi khi Thích phu nhân
cũng tiếp khách buổi tối, đèn thắp sáng trưng, văng vẳng tiếng đàn tranh vọng
ra, những lúc đó Lã Diệp Hàn có thể ngủ gật chốc lát. Khi khách ra về, căn nhà
nhỏ tắt đèn tối om, thì ông phải tỉnh táo căng mắt ra. Canh gác kiểu này quả là
thử thách lớn đối với thể xác và ý chí, cũng may Lã Diệp Hàn là người có nội
công thâm hậu nên mới trụ vững ngần này tháng trời. Mạc Tông Trạch cũng được Lã
Diệp Hàn gọi đi cùng theo dõi, đây cũng là dịp để một bộ khoái trẻ tuổi thể nghiệm
nỗi gian nan khi điều tra phá án.
Mạc Tông Trạch coi thường hành động “gác
đêm” này của Lã Diệp Hàn, đường đường tổng bộ khoái của phủ Giang Kinh lại phải
nấp dưới căn nhà của đàn bà, cứ như sắp sửa xông vào để bắt trai trên gái dưới,
đây gọi là khám phá vụ án hay sao? Nhưng là cấp phó thì anh ta phải tuyệt đối
phục tùng cấp trên.
Lã Diệp Hàn linh cảm rằng đêm nay ông sẽ
có thu hoạch sau bao ngày vất vả. Từ sáng sớm, bà già giúp việc bỗng đau ngực
dữ dội, thầy lang chạy vào chạy ra, bà là người địa phương nên con trai đến đón
về nhà chữa trị. Sau đó không hiểu sao Thích phu nhân lớn tiếng mắng mỏ a hoàn,
nó bưng mặt khóc rồi chạy ra ngoài, lủi đi đâu không biết. Trong nhà chỉ còn
một mình Thích phu nhân.
Mạc Tông Trạch được Lã Diệp Hàn phân công
mai phục ở một bên của ngôi nhà, có thể thấy rõ mọi động tĩnh trên cửa sổ phía
tầng hai và cửa sau. Anh ta đã được dặn dò cấm tự ý hành động, khi nào nhìn
thấy mũi tiêu lửa bắn lên trời thì mới được xông vào nhà. Cả hai sẽ đánh kẹp từ
hai phía trước sau, Tà ma dẫu mọc cánh cũng không thể chạy thoát. Mạc Tông
Trạch cố nhịn cười, nói, vâng, tôi sẽ căng mắt ra, nếu hung thủ vào nhà thì tôi
xin chờ lệnh ông.
Chữ “nếu” đầy vẻ nghi ngờ, tại sao ông
biết tối nay hung thủ sẽ xuất hiện?
Lã Diệp Hàn không đần, tất nhiên nhận ra
ẩn ý của thuộc hạ nhưng ông không tỏ thái độ. Tối nay bắt được Tà ma, mới là
bài học tốt nhất cho gã trẻ tuổi kiêu ngạo này.
Đã quá nửa đêm, trên gác vẫn không có
động tĩnh gì. Trong kế hoạch của Lã Diệp Hàn, “động tĩnh” là then chốt. Ông cho
rằng Tà ma sẽ không khệnh khạng đi vào ngôi nhà, cho nên rất cần chú ý quan
sát, rất có thể mình sẽ sơ suất không nhận ra y. Vì thế trước khi đưa Thích phu
nhân giả vào ở, ông đã bí mật lắp một cái ống sắt từ buồng ngủ luồn ra ngoài
chạy xuống nơi ông đêm đêm ẩn nấp, như thế hễ nghe thấy tiếng động lạ trên đó
ông sẽ kịp thời có phản ứng. Tốt nhất là vẫn kịp cứu cô gái đáng thương rồi sẽ
bắt sống hung thủ. Còn không thì, bắt được Tà ma từng tàn sát bao sinh linh thì
dù phải hy sinh một ca kĩ cũng bõ.
Gió lạnh bên sông bủa vây, hàn khí như
thấm vào tim. Lã Diệp Hàn lại nhấp một ngụm rượu.
Có tiếng kêu thét truyền qua ống sắt đến
tai ông.
Đúng, không nằm ngoài dự đoán!
Lã Diệp Hàn nhảy vọt lên, cái nắp bùn và
cỏ trên đầu vỡ vụn. Sau đêm nay cũng hoàn thành sứ mệnh. Lúc tung mình lên
không trung, ông phóng một mũi tiêu lửa như đã hẹn, đầu mũi tiêu nhúng bột diêm
tiêu lưu huỳnh, khẽ mài vào đá là cháy, một đường cung đỏ lửa rạch xéo màn đêm.
Lúc này, dù Tà ma trong nhà phát hiện ra
có mai phục, nhưng bị hai bộ khoái thượng thặng cùng đánh kẹp lại thì y thoát
sao nổi?
Sau vài lần lăng không, Lã Diệp Hàn đã
lên đến cửa sổ tầng hai và nhảy vào luôn.
Đây là buồng ngủ của Thích phu nhân, gió
thổi màn trướng đung đưa, những cái vòng đeo kêu tinh tang, ngoài ra không có
bất cứ âm thanh nào khác.
Đêm đen tràn vào căn buồng không một
bóng người!
Nhưng Lã Diệp Hàn cảm thấy có người đang
lặng lẽ tiếp cận mình. Chắc chắn là tên hung thủ với võ công cao siêu mới có
thể gây tội ác hàng chục năm mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Sát khí xuyên qua rèm tràn vào từ cửa
lớn. Lã Diệp Hàn cảnh giác nghe ngóng, tay cầm thanh kiếm không hề run, mặc dù
bàn tay đang nhớp mồ hôi.
Rèm cửa hơi động đậy, kiếm ảnh tung
hoành.
Ông không nhớ nổi đời mình đã gặp phải
đối thủ nào có kiếm pháp siêu việt như thế này. Các vị công công trong đại nội
Đông Xưởng đều biết kiếm pháp của Lã Diệp Hàn là đệ nhất trong đám cao thủ như
mây của Đông Xưởng, cho nên nếu chịu nổi mười chiêu của ông mà chưa gục, thậm
chí dám đánh đến cùng, thì đã được coi là tuyệt đỉnh.
Khi cao thủ quyết đấu, “đánh đến cùng”
cũng tức là một mất một còn.
Lã Diệp Hàn vã mồ hôi trán. Liệu mình có
thể sống sót không?
Tuy nhiên tay ông cầm kiếm không hề run.
Vì kiếm trong tay đối phương cũng không
hề run, mũi kiếm của y đang chĩa thẳng vào cổ ông.
May sao, mũi kiếm của ông cũng đang chĩa
thẳng vào cổ y.
“Lã đại nhân!” Đối phương kêu lên rồi
lập tức thu kiếm. Đó là Mạc Tông Trạch.
Lã Diệp Hàn cũng thu kiếm lại, thở phào.
Nhưng ông lập tức băn khoăn, hai bộ khoái, một xông vào từ cửa sổ phía tây một
xông vào từ cửa sổ phía nam, rốt cuộc đối mặt với căn buồng trống, Thích phu
nhân giả biến mất!
Cả hai rất hiểu ý nhau cần phải làm gì.
Lã Diệp Hàn lại từ cửa sổ bay xuống sân, đạp tung cửa ra vào, lục soát khắp
tầng dưới. Mạc Tông Trạch ở lại kiểm tra buồng ngủ và cả tầng hai.
Không thấy bóng Thích phu nhân đâu.
Cả hai tập hợp. Mạc Tông Trạch nhìn
khuôn mặt già nua của Lã Diệp Hàn, an ủi, “Lã bộ khoái đừng quá buồn, chúng ta
lập tức bắn hỏa tiễn thông báo cho các bộ khoái đang mai phục quanh đây, có lẽ
vẫn kịp chặn bắt hung phạm.”
Lã Diệp Hàn sửng sốt, bộ khoái nào mai
phục quanh đây?
Mạc Tông Trạch lúng túng nói, “Bi chức
biết đại nhân tin tưởng lần này sẽ thành công, nên đã tự ý huy động các bộ
khoái mai phục khắp một dặm quanh đây...”
“Làm bừa rồi! Làm bừa rồi!” Lã Diệp Hàn
hét lên. “Dù huy động hết các bộ khoái thì vẫn không đủ. Chưa kể, càng huy động
đông người thì kế hoạch đêm nay càng dễ bị lộ, nếu các anh em phải đơn độc đối
mặt với hung thủ thì chỉ bỏ mạng vô ích mà thôi!”
Mạc Tông Trạch ngớ ra, xịu mặt xuống,
rồi lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ Thích phu nhân giả bỏ mạng vô ích hay sao?! Khi
sắp đặt kế hoạch này, đại nhân có nghĩ cho cô ta không?”
Lã Diệp Hàn tức quá trợn tròn đôi mắt,
chỉ vào mặt Mạc Tông Trạch, “To gan! Thì ra... ta... ta đã...” Ông bỗng thấy
ngực đau kinh khủng. Nỗi đau thất bại không sao chịu đựng nổi, rượu mạnh và
trạng thái căng thẳng do thức đêm cùng lúc dâng lên khiến ông quay cuồng đầu
óc, trước mắt hiện lên nét cười nhăn nhở đắc ý của Tà ma. Ông nhắm nghiền mắt
trong cơn đau đớn.
Khi tỉnh lại, Lã Diệp Hàn thấy mình đang
nằm trên phản gỗ ở nhà, dầu không ấm áp thì vẫn là thân thiết.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Lã đại nhân đã thấy khá hơn chưa?”
Người hỏi là ông thầy lang quen vẫn giao thiệp với các bộ khoái. Sao ông ta lại
ở đây?
Dưới ánh đèn lại là khuôn mặt của Mạc
Tông Trạch, “Vừa nãy đại nhân vừa bị ngất ở hiện trường, bi chức vực đại nhân
lên ngựa chở về nhà. Thầy lang nói ngài thiếu ngủ lâu ngày, khí huyết suy
kiệt... Thứ cho bi chức lắm lời, đại nhân là trụ cột của anh em bộ khoái phủ
Giang Kinh, cần phải giữ gìn, không thể gục ngã...”
Lã Diệp Hàn thấy ấm lòng. Xem ra lâu nay
mình có phần hà khắc với Mạc Tông Trạch.
Thầy thuốc cáo lui, nói là về bốc thuốc,
lát nữa sẽ cho người cầm đến.
“Mạc bộ khoái cũng nên về nghỉ đi, trời
sắp sáng rồi đấy.”
Mạc Tông Trạch lại ngồi xuống đầu
giường, “Bây giờ về cũng không ngủ được, tôi ở lại với đại nhân.”
“Tôi đã quen ở một mình, không sao đâu.
Mạc bộ khoái còn có gia đình, đừng để phu nhân phải sốt ruột ngóng đợi.”
Mạc Tông Trạch mỉm cười, “Nhà tôi đã
quen rồi. Cô ấy hạ cố đến làm vợ một anh bộ khoái, thì phải có những đêm phải ở
nhà một mình chăn đơn gối chiếc...”
Không hiểu sao Lã Diệp Hàn bỗng có cảm
giác bất an. “Đã thế, chúng ta sẽ bàn các bước tiếp theo vậy...”
“Bây giờ đại nhân phải nghỉ ngơi! Đợi
đại nhân khỏe lại đã chúng ta sẽ lại bàn công việc.”
“Không! Chuyện này rất quan trọng. Vụ
việc Thích phu nhân xảy ra hôm nay chỉ cách vụ sát hại tam phu nhân của tổng
binh chưa đầy một tháng, chứng tỏ hung thủ gây án ngày càng dày, vụ tiếp theo
có thể sẽ cận ngày hơn. Tôi đoán, mục tiêu sẽ là một phụ nữ còn đình đám hơn,
khó gây án hơn cả Thích phu nhân và tam phu nhân của tổng binh... chúng ta nên
sớm lường trước.” Lã Diệp Hàn do dự, có nên nói ra nỗi lo rất lớn của ông hay
không?
Mạc Tông Trạch không hổ danh là nhân vật
tài ba xuất chúng, lập tức đoán ra ý nghĩ của Lã Diệp Hàn, “Ý Lã đại nhân là...
vợ tôi...”
“Thứ lỗi cho tôi...”
Mạc Tông Trạch bật dậy tung người chạy
ngay đến cửa. Lã Diệp Hàn rất hiểu Mạc Tông Trạch thương yêu vợ đến nhường nào!
Nhưng anh ta lại lưỡng lự, lắc đầu nói, “Nhà tôi võ công và mưu trí không hề
thua kém tôi. Huống chi trong nhà có đủ các thiết bị phòng vệ, hung thủ muốn
làm càn thì chỉ có cách lên trời mà hỏi. Gặp lúc nguy nan cô ấy còn có một thứ
ám khí tuyệt mật, có thể tự giải cứu vào lúc gay go nhất.”
“Thế ư?”
“Ngón đeo nhẫn của cô ấy đeo chiếc nhẫn
ngọc đen, trông rất bình thường nhưng bên trong lại chứa chất dịch độc, kể cả
khi bị bắt trói, cô ấy chỉ cần kẹp ngón giữa và ngón út lại thì chất độc sẽ phun
ra... Tôi nói điều này hơi xấu hổ, chỉ ngoại trừ lúc hai chúng tôi ở bên nhau
trong khuê phòng thì cô ấy mới tháo nhẫn ra...”
Lã Diệp Hàn ngập ngừng, “Vậy thì, chỉ
khi nào cô ấy lỡ mất cảnh giác...” Ông bỗng cảm thấy lần nói chuyện như thế này
với Mạc Tông Trạch hình như đã từng xảy ra. Ông cố nhớ lại, hình như một lần ở
nha phủ... Ông không nhớ ra nữa.
Mạc Tông Trạch rất cảm kích sự quan tâm
của Lã Diệp Hàn, vội cáo từ rồi ra về. Chỉ còn lại một mình Lã Diệp Hàn, như
hôm qua, hôm kia, và vô số ngày trước đó. Ông khẽ nhắm mắt lại, nhưng trước mắt
ông không phải là một khoảng trống yên ả mà là vô số cái bóng không ngừng biến
ảo. Đi theo những cái bóng này, hình như ông bước vào một thế giới khác. Điếu
đáng buồn là thế giới này cũng như thế giới ông đang sống, vẫn cô độc, vẫn là
ngôi nhà gác nhỏ bên sông gió lạnh hắt hiu, vẫn có bao kiếm ảnh quay cuồng, vẫn
là cô gái mong manh như cánh hoa rơi, vẫn là những ngón tay nhợt nhạt.
Người đầm đìa mồ hôi, ông ra khỏi
giường. Trời chưa sáng, đèn nến đã tắt ngấm. Mười năm sống một mình, ông thuộc
căn nhà này như thuộc lòng bàn tay.
Trong bóng tối, ông đưa tay lên lất bức
tranh Nhạc Phi treo trên tường, rối nhấc một viên gạch ra.
Trong hốc tường đó có một cái hộp vuông
mỗi bề chừng gang tay.
Hộp bốc ra một mùi kinh khủng.
Ánh mắt ông đờ đẫn khác hẳn mọi ngày. Có
lẽ vì vẫn ốm dở, vì thiếu ngủ lâu ngày, nên tay ông cũng cứng đơ và hơi run
run. Ánh mắt ông nhìn vào một vốc xương khô trong hộp. Những mẩu xương thon
nhỏ, và ngắn, có mẩu rất ngắn. Nếu tỉ mỉ chắp ba mẩu làm một thì nó sẽ có độ
dài bằng một ngón tay.
Cuối cùng ông chăm chú nhìn vào một vật
trong hộp, không phải xương.
Là một ngón tay chưa bị phân hủy!
Thậm chí có thể nói ngón tay này vẫn còn
hơi ấm, vì nó vừa mới bị cắt ra cách đây chưa đầy hai canh giờ. Ngón tay đang
đeo một chiếc nhẫn ngọc đen.
Là... là chuyện gì thế này? Tay ông run
run cầm cái ngón tay lên, chăm chú nhìn cái nhẫn ngọc đen. Thế này là sao?
Tiếng cười như điên. Ai đang cười như
điên?
Cười nhạo cái gọi là “ám khí tuyệt mật”.
Hồi trẻ luyện kiếm, thường hay chơi trò
lia kiếm chém đứt đầu con ruồi đang bay. Nay đã có tuổi, mắt không còn tinh như
xưa, nhưng nhẫn ngọc đen không khó nhận biết như cái đầu con ruồi. Nhẫn đen,
đeo trên ngón búp măng trắng nõn, đủ để kiếm khách nhận biết và lia một nhát đứt
ngay.
Người con gái đáng thương ấy đã phí hoài
cả tuyệt kĩ võ công gia truyền, chưa kịp thi triển tài nghệ đã phải gục ngã
dưới lưỡi kiếm của hắn. Chất kịch độc chứa trong nhẫn ngọc đen chưa kịp phun
thì đã phải đi theo ngón tay đeo nó đến nằm trong cái hộp này!
Lã Diệp Hàn run bắn người. Cái chứng
phong ma đáng ghét. Nếu ngươi rơi vào lưỡi kiếm của ta, ta sẽ vận dụng hết bản
lĩnh chó săn của Đông Xưởng để tra tấn ngươi bằng cực hình.
Cười như điên. Hung thủ vẫn đang cười
như điên?
Vang ngay bên tai Lã Diệp Hàn.
Lã Diệp Hàn đưa tay ra rờ thanh kiếm.
Kiếm của mình đâu rồi? Chắc nó đã được Mạc Tông Trạch đặt bên giường. Ta đã đi
quá xa rồi.
Ta đã đi quá xa. Bèn quay lại, nhưng
liền đối mặt với mũi kiếm nhọn. Mũi kiếm ấy, sau một thoáng do dự khó bế nhận
ra, đã thọc ngay vào tim Lã Diệp Hàn.
Lã Diệp Hàn gục xuống. Thấy không còn
giãy giụa phản ứng gì nữa, Mạc Tông Trạch mới rút kiếm ra. Anh ta không nhìn
thanh kiếm đang rỏ máu, anh ta nhìn chăm chăm vào ngón tay văng ra từ tay Lã
Diệp Hàn. Ngón tay của người vợ yêu quý. Cái nhẫn ngọc đen. Anh đưa tay về phía
cái nhẫn, chỉ cần khẽ bóp nó thì sẽ có một tia đen đen phun ra, chất kịch độc
dính da là chết ngay tức khắc.
Anh không thiết sống nữa. Mạc Tông Trạch hối hận muốn chết.
Anh hối hận vì tự đắc nghĩ mình tài cao, rốt cuộc lại là kẻ phi thực tế, anh đã
phân tích thấu đáo về Lã Diệp Hàn - cô độc, suy sụp, sự nghiệp bất như ý, tất
cả đều phù hợp với Lã Diệp Hàn! Khi Mạc Tông Trạch đến lầu xanh thăm dò còn
nghe bọn họ xì xào, cái của kia của Lã bộ khoái không hoạt động, người xuất
thân từ đại nội có khác!
Mạc Tông Trạch ở kinh thành cũng từng nghe đồn đại, Lã Diệp
Hàn rời Đông Xưởng không phải vì võ công chưa giỏi, thủ đoạn chưa đủ tàn độc,
mà là vì ông ta có biểu hiện của chứng “phẫn uất” và “cuồng điên”, về danh nghĩa
là từ chức nhưng thật ra là bị cách chức. Về Giang Kinh làm bộ khoái, các chứng
bệnh kia không thể tự tiêu tan. Mạc Tông Trạch hối hận vì đã không sớm khẳng
định một giả thiết, Lã Diệp Hàn chính là tên Tà ma giấu mặt vô cùng kín đáo!
Giờ đây nghĩ lại, thấy có không ít dấu hiệu chứng tỏ điều này.
Có tên sát nhân nào võ công cao cường đến mức hạ sát hoặc
đánh trọng thương một loạt cao thủ của nha môn? Có tên sát nhân nào đủ trí khôn
nhận biết thậm chí lợi dụng ngay những cái bẫy do chính Lã Diệp Hàn bố trí?
Chỉ có Lã Diệp Hàn mà thôi.
Lã Diệp Hàn là Tà ma đồng thời cũng là người đã tổn hao tâm
trí và công sức để lùng bắt Tà ma.
Một Lã Diệp Hàn làm tổng bộ khoái của Giang Kinh đầy chính
nghĩa, và một Lã Diệp Hàn là hung thủ của các vụ án “ngón tay khăn máu”. Nếu kẻ
thứ nhất bắt được kẻ thứ hai thì có thể chứng minh giá trị của Lã Diệp Hàn, sẽ
để cho Đông Xưởng thấy hắn dù bị tống đi xa hắn vẫn phá được vụ án lớn. Nếu kẻ
thứ hai tiếp tục xỏ mũi kẻ thứ nhất thì vẫn có thể chứng minh rằng, dù hắn có
rớt xuống làm kẻ đồi bại thì hắn vẫn khiến cao thủ hàng đầu của Đông Xưởng phải
bó tay.
Một thân xác ngày càng già đi lại chứa hai tên Lã Diệp Hàn
khác nhau, khiến Mạc Tông Trạch không sao ngờ được.
Thích phu nhân giả, là một diệu kế. Mạc Tông Trạch càng không
ngờ thừa lúc anh canh chừng ngoài ngôi nhà nhỏ thì Lã Diệp Hàn đã lẻn đến Mạc
phủ của anh. Mạc phu nhân đáng thương, thấy tổng bộ khoái Giang Kinh đồng
nghiệp của chồng đến, cứ ngỡ là chồng mình gặp nạn khi làm nhiệm vụ, bèn mở cửa
ra thì bị đâm luôn, thiết bị, ám khí và võ công tuyệt kĩ đều bất lực. Khi Mạc
Tông Trạch chạy về nhà, nhìn thấy xác vợ, mới hiểu ra tất cả, mới vỡ lẽ tại sao
Lã Diệp Hàn lại nói coi chừng vợ anh là nạn nhân tiếp theo.
Vì đây vốn là mưu toan của Lã Diệp Hàn! Một kế hoạch rất tinh
vi. Chẳng qua, Lã Diệp Hàn chính trực và Lã Diệp Hàn tà ma dùng chung một cái
đầu và một tâm trí, lúc hoang mang lú lẫn đã nói ra “thiên cơ”.
Nhìn cái nhẫn ngọc đen, Mạc Tông Trạch nước mắt như mưa,
nhưng rồi anh vẫn không bóp cái nhẫn để kết liễu đời mình. Anh biết, Lã Diệp
Hàn toi đời thì vụ án “ngón tay khăn máu” sẽ chấm dứt, anh còn trẻ, sự nghiệp
của anh đã lên đến đỉnh cao. Nay mai anh sẽ trở thành một tổng bộ khoái trẻ
nhất của Đại Minh, tuy đã phải trả giá nặng nề.
Còn Thích phu nhân giả? Khỏi nói cũng biết chắc chắn cô gái
ấy đã chết bởi tay hung thủ Lã Diệp Hàn. Ít lâu nữa sẽ phát hiện ra xác cô và
chắc chắn cái xác đã mất một ngón tay.
Một tháng sau, Mạc Tông Trạch chính thức nhậm chức tổng bộ
khoái phủ Giang Kinh. Tổng binh đích thân mở tiệc, toàn thể bộ khoái của địa
phương đều đến nâng cốc chúc mừng, cáo biệt cựu tồng bộ khoái trầm uất nát
rượu, nghênh đón tân tổng bộ khoái trẻ trung mạnh mẽ. Các đồng nghiệp cảm thấy
nhẹ nhõm hẳn đi. Việc Lã Diệp Hàn là hung thủ vụ án “ngón tay khăn máu” đã trở
thành một bí mật. Tri phủ, tổng binh và cả Mạc Tông Trạch đều không muốn người
đời biết rõ sự thật vì như thế sẽ càng chứng tỏ sự bất lực của đám quan lại ở
Giang Kinh, càng khiến cho dân chúng ngán ngẩm bọn quan phụ mẫu chỉ giỏi vơ vét
cho đầy túi tham, và cũng khó ăn khó nói với gia đình nhạc phụ Mạc Tông Trạch ở
kinh thành xa xôi. Cho nên họ loan tin Lã Diệp Hàn tử trận khi đấu kiếm với Tà
ma, Mạc phu nhân cùng chồng kề vai chiến đấu, nàng cũng bất hạnh hy sinh, cuối
cùng Mạc Tông Trạch giết được Tà ma, ném xác y xuống sông. Cuộc chiến ấy vô
cùng ác liệt, nhanh chóng trở thành câu chuyện li kì trong dân gian.
Sự thật, chỉ có Mạc Tông Trạch, tri phủ và tổng binh biết.
Ít ra là Mạc Tông Trạch cho là thế.
Cho đến tối hôm nay.
Trên bữa tiệc tối nay, Mạc Tông Trạch
uống hơi nhiều. Sau khi vợ chết, Mạc Tông Trạch bắt đầu kết duyên với rượu, bắt
đầu trải nghiệm cảm giác bên mình luôn giắt be rượu như Lã Diệp Hàn. Các ca kĩ
xinh đẹp yêu kiều bồi tửu luôn liếc mắt đưa tình, nói năng khêu gợi, da thịt
đụng chạm nhưng Mạc Tông Trạch chẳng hề hứng thú, anh chỉ muốn uống cho thật
say.
Đang lúc tửu hứng dâng trào, một tên hầu
của phủ tổng binh tay bưng một cái hộp vội vã bước đến bên Mạc Tông Trạch,
thưa, “Mạc đại nhân, vừa nãy có người cầm đến hộp lễ vật, nói rằng phải đưa đến
để đại nhân tự tay mở ra.”
Mạc Tông Trạch cười nhạt, “Ai mà chu đáo
thế? Nếu là tri phủ hoặc tổng binh dặn dò thì ta vâng lời ngay, nếu là ai khác
nói, thì tạm đặt nó sang bên, ta đem về, lúc nào rỗi sẽ xem.”
Tên hầu lại thưa, “Người đưa lễ vật nói,
nếu đại nhân không mở ra xem ngay, e rằng sẽ gặp đại họa mất mạng.”
Lúc này tổng binh cũng đã nhìn vào cái
hộp quà.
“Làm gì có chuyện đó!” Mạc Tông Trạch
tức giận. “Ngươi câm mồm đi! Xin tổng binh bỏ quá cho, tôi đã nặng lời với gia
đinh nhà đại nhân, nhưng nghe đấy... hắn...”
Tổng binh nói, “Kẻ hầu của ta quá thất
lễ... nhưng thiết nghĩ cứ mở xem thì cũng chẳng sao. Không vì câu nói dọa dẫm
của người đưa quà thì cũng giải tỏa lòng tò mò...”
Mạc Tông Trạch khó mà từ chối, đành
“Vâng” rồi cầm lấy cái hộp. Bên trên không ghi họ tên người gửi. Lạ thật! Anh
đặt hộp lên bàn, bảo mọi người tránh ra, rồi đập một trưởng vào cái hộp.
Mảnh lụa bọc ngoài bung ra, hộp gỗ mỏng
bật nắp, bên trong chỉ có một cái hộp nhỏ làm bằng trúc. Không có ám khí, không
có thuốc nổ. Mọi người đều thở phào. Nhưng Mạc Tông Trạch lại cau mày. Anh đã
từng nhìn thấy cái hộp này hoặc một cái hộp tương tự, đựng ngón tay của vợ anh.
Trong hộp trúc cũng có một ngón tay.
Tất cả mọi người rú lên kinh hãi.
Nhìn kĩ ngón tay một lúc, Mạc Tông Trạch
lẳng lặng sải bước ra khỏi đại sảnh. Vài bộ khoái già dặn hiểu ý cũng nhanh
chân đi theo Mạc Tông Trạch. Trong ngôi nhà gác nhỏ bên sông, xác “Thích phu
nhân” đặt trên giường trải đệm thêu, đã bị băm nát nhừ, không ai nỡ nhìn. Pháp
y nhìn xác đoán rằng cô ta bị giết chỉ cách đây hai canh giờ.
Mất ngón tay trỏ. Mạc Tông Trạch choáng
cả người, suy đoán của anh trước đây là sai!
“Tà ma” thực sự, không phải là Lã Diệp
Hàn!
Mạc Tông Trạch bỗng hiểu ra, Lã Diệp Hàn
trải nhiều năm truy nã Tà ma, ông ta đã thâm nhập quá sâu, tìm hiểu Tà ma quá
tỉ mỉ, thuộc lòng nhất cử nhất động của Tà ma, rốt cuộc đã vô tình mô phỏng Tà
ma rồi bắt đầu tự thực hiện vụ án “chặt ngón tay”. Đêm hôm đó Lã Diệp Hàn lén
đi giết Mạc phu nhân, còn hung thủ thực sự thì nhân lúc Lã Diệp Hàn vắng mặt đã
xông vào đoạt Thích phu nhân đem đi cho đến hôm nay, chờ khi Mạc Tông Trạch vừa
được thăng chức thì y gửi “hậu lễ” đến tặng!
Chẳng khác gì tuyên bố, Lã Diệp Hàn đã
thất bại thảm hại, từ nay là cuộc quyết đấu giữa Tà ma và Mạc Tông Trạch.
Sau khi tạm nguôi cơn cuồng nộ, Mạc Tông
Trạch cười khẩy, được lắm, cuộc chiến này bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ tiếp ngươi
đến cùng.
Đọc xong câu chuyện Na Lan hít vào một
hơi lạnh.
Trong ngôi nhà nhỏ cách Sở Công an không
xa, có một người cũng vừa đọc xong câu chuyện này, rồi thở dài gấp cuốn Không
dũ tùy đàm lại. Đây là cuốn sách tập hợp các truyện kí thời Minh - Thanh, trong
đó có đủ thứ chuyện xảy ra ở vùng Giang Kinh. Người ấy lấy làm lạ tại sao trước
đây mình không biết về cuốn sách này, chỉ vì nghe nói Na Lan tìm thấy cuốn sách
trong cái hố mà Mễ Trị Văn hồi nhỏ đã đào, nên mới nhờ người đi tìm ở thị
trường sách cũ, bỏ ra hơn tám ngàn đồng để mua được bản in năm thứ 3 đời vua
Quang Tự. Người ấy rất mê đọc cổ văn, đọc cổ văn nhanh như đọc văn hiện đại,
cho nên đã đọc xong ngay câu chuyện Lã công thất tiết hết sức li kì và cuốn hút
này. Đọc đi đọc lại mấy lần, mỗi lần đọc lại, dường như lại có thêm điều tâm
đắc.
Tiếc rằng, rốt cuộc nó vẫn là tiểu
thuyết... Hay cải biên từ sự kiện có thật, ai mà biết được? Chưa chừng chuyện
này có thật cũng nên. Tàn bạo sát hại phụ nữ, rồi chặt ngón tay, bây giờ vẫn
đang xảy ra đấy thôi? Xảy ra ngay tại thành phố Giang Kinh.
Điều này, mình biết rất rõ.