Thần thoại Hy Lạp - Chương 01 - Phần 6

THẾ GIỚI ÔLYMPIA VÀ MƯỜI HAI VỊ THẦN TỐI CAO

Thuở xưa khi Trời và
Đất hình thành, những vị thần đầu tiên cai quản thấy thần linh và Hy Lạp là
mười hai vị nam, nữ Tităng và Titaniđ. Tităng Crônôx sau khi cướp được ngôi báu
của cha là Uranôx trở thành vị thần cầm đầu thế giới Tităng. Người ta thường
gọi thời đại các Tităng cai quản bầu trời và mặt đất là thời đại các vị thần
già, các vị thần cũ, hay còn gọi là thời đại Crônôx hoặc thời đại Hoàng Kim.

Dớt lật đổ Crônôx mở
đầu cho một thời đại mới, thời đại của những vị thần trẻ, những vị thần mới,
thời đại mười hai vị thần của thế giới Ôlympia. Thật ra thế giới Ôlympia không
phải chỉ có mời hai vị thần mà có rất nhiều nam thần, nữ thần. Nhưng trên hết
thế giới thần thánh đông đảo là mười hai vị nam thần, nữ thần tối cao, mà vị
thần số một, đấng tối cao của tối cao là thần Dớt giáng sấm sét, bậc phụ vương
của thần thánh và loài người.

Ngọn núi Ôlympia cao
chót vót, bốn mùa mây phủ là nơi cư trú vĩnh hằng của thế giới thần linh. Các
thần ở trong một cung điện lộng lẫy làm bằng đồng đỏ rực và vàng chói lọi do
bàn tay khéo léo của thần Thợ Rèn danh tiếng Hêphaixtôx, đứa con què của thần
Dớt, xây dựng lên. Đường vào cung điện không phải dễ dàng vì cung điện Ôlympia
chìm khuất sau những đám mây dày đặc dễ gì trông thấy mà lần đường tìm lối. Các
vị thần bất kể nam, nữ ai ai từ dưới hạ giới lên hay trên thiên đình xuống cũng
phải qua nơi ở của ba tiên nữ, có khi bốn tiên nữ có một cái tên chung là Hơr -
Thời gian, hoặc còn gọi là Bốn mùa, để các nàng mở cửa mây cho mà đi, nghĩa là
các nàng cất lên những đám mây dày đặc bao quanh, che kín cung điện Ôlympia.

Cung điện Ôlympia tuy
bốn mùa mây phủ song bên trong lại là nơi ở tuyệt diệu có một không hai. Chẳng
có gió mưa ẩm ướt, sương tuyết lạnh lẽo. Một vòm trời sáng láng trong xanh như
một vòm cây che cho cung điện. ánh nắng mặt trời ở nơi đây vàng dịu, êm ả,
chẳng thể làm rám da, cháy thịt, sạm đen khuôn mặt uy nghi, xinh đẹp của các vị
thần. Các vị thần sống ở một nơi thanh khiết: mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến
đầu, không khí trong veo, ngày ngày hội họp bàn việc cai quản, điều hành thế
gian hay mở tiệc vui chơi trong những cảnh vũ hội tưng bừng, đàn ca réo rắt.

Việc điều hành thế gian
được phân chia ngay sau khi các vị thần Ôlympia chiến thắng thế hệ thần già.
Dớt, Pôdêiđông và Hađex, ba con trai của thần Crônôx rút thăm chia nhau công
việc cai quản vũ trụ và thế gian. Dớt cai quản bầu trời, Pôdêiđông cai quản các
biển khơi, còn Hađex cai quản thế giới người chết ở dưới lòng đất. Mặt đất và
loài người thuộc quyền cai quản chung. Tuy nhiên vì Dớt là vị thần tối cao cho
nên Dớt cai quản cả thế giới thần linh và thế giới loài người. Còn cung điện
Ôlympia là của chung thế giới thần thánh. Dớt là vị thần tối cao có uy quyền và
sức mạnh rất lớn không một ai sánh bằng. Thần cai quản bầu trời nên có thể gọi
gió bảo mưa, dồn mây gây bão, giáng sấm sét ầm vang, phóng chớp chói lòa. Dớt
đã từng tự hào về sức mạnh vô địch của mình. Dớt có thể ném các thần xuống chốn
Tartar mù mịt ở sâu tận thế giới của Hađex trị vì mà không có một vị thần nào
có thể ngoi lên được. Dớt, để chứng tỏ sức mạnh hơn hẳn của mình đã thách thức
cả thế giới Ôlympia kéo co. Kéo co bằng một sợi dây vàng một đầu là Dớt ở đỉnh
Ôlympia, còn một đầu là các nam thần nữ thần ở dưới đất. Đương nhiên các vị
thần không dám chấp nhận cuộc thách thức này, vì nếu đúng như lời Dớt nói, thì
thật là vô cùng nguy hiểm: Dớt có thể kéo tuột các vị thần lên trời và kéo theo
luôn cả đất lên, cả biển lên nữa. Dớt có thể để cho các vị thần cứ bám vào cái
sợi dây vàng ấy nhưng còn đầu dây của Dớt, Dớt đem buộc vào một tảng đá ở đỉnh
Ôlympia và như thế các vị thần sẽ bị treo lơ lửng giữa trời.

Sau khi ba anh em trai
Dớt phân chia nhau cai quản thế gian thì một việc lớn nữa khiến Dớt phải lo
toan là làm sao cho số thần của thế giới Ôlympia trước hết phải bằng số các
Tităng và Titaniđ trước đây, rồi sau đó sẽ phải tăng nhiều lên nữa vì công việc
cai quản thế gian và loài người ngày càng bộn bề nhiều chuyện. Anh em của Dớt
chỉ có ba trai và ba gái. Như vậy là chỉ có sáu. Dớt và Hêra, vợ Dớt phải sinh
con đẻ cái để cho chúng mỗi như thế một việc chia nhau cai quản thế giới thần
thánh và loài người. Tất nhiên, cuối cùng mọi công việc đều được thu xếp xong
xuôi. Cung điện Ôlympia có mười hai vị thần nam nữ, bằng với số Tităng và
Titaniđ trước kia. Mười hai vị thần Ôlympia là:

1 - Dớt (thần thoại La
Mã: Duápiter), vị thần tối cao cai quản thế giới thiên đình và những người trần
thế, vị thần dồn mây mù giáng sấm sét có tiếng nói ầm vang.

2 - Hađex (Pluytông),
vị thần cai quản thế giới âm phủ, có chiếc mũ tàng hình - Diêm Vương.

3 - Pôdêiđông
(Neptuyn), vị thần cai quản các biển khơi to nhỏ, vị thần lay chuyển mặt đất,
có cây đinh ba gây bão tố -Thần Đại Dương.

4 - Hêra (Duynông), nữ
thần, vợ Dớt, người bảo hộ cho Hôn nhân và Hạnh phúc gia đình, bảo hộ cho các
bà mẹ và trẻ sơ sinh.

5 - Đêmêter (Xêrex), nữ
thần cai quản sự phì nhiêu của đất đai, trông nom việc trồng trọt, mùa màng và
đặc biệt bảo hộ cho mùa lúa mì, thường gọi là nữ thần Lúa Mì.

6 - Hex (Hina Vexrta),
nữ thần của bếp lửa, của ngọn lửa trong bếp lửa lò sưởi ở gia đình, người bảo
hộ cho sự quần tụ ấm cúng của con người trong gia đình, cho cuộc sống văn minh.

7 - Atêna (Minervơ), nữ
thần Trí tuệ và Chiến tranh, Công lý và Nghề thủ công, Nghệ thuật, con của Dớt.

8 - Aphrôđitơ (Venuyx),
nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp.

9 - Apôlông, con của
Dớt và nữ thần Lêtô, thần ánh sáng, Chân lý, OEm nhạc, Nghệ thuật, Người xạ thủ
có cây cung bạc.

10 - Artêmix (Đina), nữ
thần Săn bắn, người trinh nữ xạ thủ, anh em sinh đôi với Apôlông.

11 - Hêphaixtôx
(Vuyncanh), thần Thợ rèn, chân thọt, con trai của Dớt và Hêra, thần Lửa và Nghề
thủ công.

12 - Arex (Marx), thần
Chiến tranh, con của Dớt và Hêra.

Để giúp việc cho thế
giới Ôlympia cai quản công việc của thế gian còn có hai vị thần, một nam thần
và một nữ thần, lo việc truyền lệnh, thông tin liên lạc là Hermex (Hermès)[1]
và nữ thần Irix (Iris).

[1] Thần thoại La Mã:
Marcure và nữ thần Irix (Iris).

Trong cung điện Ôlympia
không khí thật là uy nghiêm trang trọng. Thần Dớt ngồi trên ngai vàng vẻ mặt
quắc thước nghiêm nghị. Dáng điệu của thần đường bệ, cử chỉ, phong thái khoáng
đạt, ung dung khiến mới nhìn thấy Dớt, các vị thần đã thấy ngay được sức mạnh
và quyền lực của đấng tối cao, một sức mạnh và quyền lực biểu hiện ra một cách
tự nhiên, đàng hoàng, bình thản. Ngồi hầu bên ngai vàng của Dớt là nữ thần Hòa
Bình - Ayrênê và nữ thần có cánh Thắng Lợi - Nikê. Khi nữ thần Hêra xinh đẹp có
đôi mắt bò cái và cánh tay trắng muốt bước vào cung điện thì các thần đều tiến
đến đón nàng, chào hỏi nàng một cách thân tình, trân trọng. Rồi mọi người giãn
ra hai bên mời nàng bước lên ngai vàng. Thần Dớt đứng dậy nghiêng đầu, bước
xuống mỉm cười chào vợ, đưa tay ra đỡ lấy tay vợ dắt lên ngai vàng. Dớt và Hêra
ngồi bên nhau trên ngai vàng. Nữ thần Irix ngồi hầu bên Hêra. Nàng sẵn sàng
hoàn thành mọi mệnh lệnh của Hêra một cách nhanh chóng khác thường. Với đôi
cánh nhẹ nhàng và màu sắc rực rỡ, Irix có thể bay tới mọi chốn xa xăm cùng trời
cuối đất rồi trở về mà không để Hêra than phiền về sự chậm trễ. Thần Hermex
ngồi hầu bên Dớt. Thần không có cánh như nữ thần Irix nhưng truyền lệnh, thông
tin nhanh chẳng kém Irix chút nào, bởi vì Dớt đã ban cho Hermex một đôi dép có cánh
để thi hành phận sự. Với đôi dép này, Hermex chạy trên mây, lướt trên sóng, sà
xuống núi, chui xuống biển, đâu đâu cũng đi tới được kể cả việc xuống thế giới
âm phủ. Thần còn chỉ đường dẫn lối cho khách bộ hành và các vị thần, còn cai
quản nghề buôn bán, thông thương và tệ hại nhất là thần còn cai quản cả thói
lừa đảo, gian dối, trộm cắp.

Các vị thần bước vào bàn tiệc. Tiếng cười nói,
đàn ca tưng bừng, rộn rã. Các nữ thần Kharít và các nàng Muydơ với vẻ đẹp duyên
dáng và uyển chuyển múa theo tiếng nhạc, khi thì quần tụ lại thành một vòng
tròn, khi thì tản ra thành từng đôi một, nhịp nhàng, đều đặn, hài hòa khiến các
thần gật gù tấm tắc khen ngợi. Nữ thần Hêbê[2] con gái yêu của Dớt và Hêra,
được giao cho việc rót rượu dâng mời các thần. Đây là loại rượu thánh riêng của
thế giới Ôlympia, ai uống vào sẽ trẻ mãi không già, sống hạnh phúc, vui tươi
không bao giờ biết đến tuổi già và cái chết. Cùng dâng mời rượu thánh và thức ăn thần với Hêbê là chàng trai xinh
đẹp Ganimeđ (Ganymède) chàng xưa kia ở đất Tiểu Y, là con của vua Tơrôx (Tros)
vị vua đã xây dựng thành Tơroa, và tiên nữ Canlirôê (Callirhoé) con gái của
thần sông Xcamăngđơ (Scamandre); thần Dớt đắm say, mê mệt vẻ đẹp của chàng đã
hóa mình thành một con đại bàng sà xuống cắp lấy chàng tha về thế giới Ôlympia,
gia nhập vào thế giới thần thánh, Ganimeđ được thần Dớt ban cho sự bất tử.
Nhưng không phải chỉ có Hêbê và Ganimeđ chuyên dâng rượu thánh và thức ăn thần
cho các vị thần. Thần Thợ Rèn chân thọt, Hêphaixtôx nhiều khi cũng đỡ một chân,
một tay cho hai bạn trẻ. Những khi Hêphaixtôx dâng rượu thì bàn tiệc lại vui
rộn hẳn lên. Tay cầm một chiếc bình lớn đầy rượu thánh ngọt lịm, thần
rót tuần tự mời các vị thần từ bên phải trở đi. Cứ thế hết tuần rượu này đến
tuần rượu khác. Hêphaixtôx chân thọt khập khiễng, lăng xăng chạy đi chạy lại,
cà nhót cà nhắc khiến các vị thần không nhịn được cười. Và họ cứ thế cười nói,
yến tiệc, đàn hát, vui chơi cho đến khi mặt trời xế bóng.

[2] Hebé, thần thoại La
Mã: Juventus.

Trong những buổi tiệc
vui như vậy, mọi người đều bình đẳng, không ai là người không được tham dự,
không ai là người không được thưởng thức rượu thánh và những thức ăn thần. Ai
cũng được nghe tiếng đàn lia thánh thót làm say lòng người của thần Apôlông và
được nghe tiếng hát du dương véo von của các nàng Muydơ, con của đấng phụ vương
Dớt.

Ngày nay Ganimeđ chuyển
nghĩa, mang một ý bông đùa, ám dụ chỉ người hầu rượu, người phục vụ trong các
bữa tiệc. Từ cung điện Ôlympia trong các cuộc họp của các vị thần hay trong
những buổi yến tiệc, thần Dớt và các vị thần điều khiển, sắp xếp mọi công việc
của thế giới loài người và thế giới thần thánh. Vận mệnh của loài người, cuộc
sống của họ sung sướng hay đau khổ tùy thuộc vào thần thánh trước hết là thần
Dớt. Dớt có hai cái chum lớn để ngay cổng vào cung điện, có người kể lại, Dớt
chôn dưới đất một chum chứa những điều lành, một chum chứa những điều dữ. Dớt
lấy những điều lành điều dữ từ đó ra đem ban phát cho những người trần thế. Ai
mà được Dớt trộn đều hai thứ rồi phân phát cho thì người đó trong cuộc sống gặp
cả niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ. Ai không may chỉ nhận được tặng
phẩm của Dớt lấy ra từ cái chum đựng điều dữ thì cuộc đời người đó khốn khổ vô
cùng: đói khát, rách rưới, không nhà không cửa, không nơi nương tựa, phải đi
lang thang, hành khất bị mọi người khinh rẻ, và sống không có niềm hy vọng. Vì
lẽ đó những người trần thế phải kính trọng các vị thần, chăm nom đến việc thờ
cúng và dâng lễ hiến tế.

Cùng điều hành luật lệ
với thần Dớt còn có nữ thần Thêmix Uyên thâm. Chính nữ thần là người đã thiết
lập ra Quy luật, Trật tự, Sự ổn định và Luật Pháp trong thế gian để cai quản và
bảo đảm Công lý. Sự hiểu biết uyên thâm của Thêmix khiến cho nàng có thể tiên
báo, tiên đoán được nhiều việc của tương lai, số phận thần thánh và loài người.
Tính công bằng, chính trực và thói quen nghiêm minh của Thêmix đã khiến người
Hy Lạp cổ xưa khâm phục và biết ơn, tạc tượng vị nữ thần một tay cầm cân, một
tay cầm thanh kiếm, mắt bịt một băng vải để chứng tỏ sự vô tư, không thiên vị.
Theo lệnh của Dớt, nữ thần Thêmix triệu tập các cuộc họp của các vị thần ở thế
giới Ôlympia. Cả đến việc những cuộc họp của nhân dân ở dưới hạ giới cũng là do
Thêmix khơi nguồn, gợi ý hoặc chính nàng đứng ra chủ trì. Để theo dõi việc thi
hành Pháp luật còn có nữ thần Đikê (Diké, Lajustine) con của Dớt và Thêmix.
Đikê là vị nữ thần của Chân lý, Công lý, Sự thật. Nữ thần chuyên theo dõi việc
thi hành và giám sát luật Pháp trong thế giới loài người để báo về cho Dớt biết
những việc đổi trắng thay đen, hà hiếp, bức hại người lương thiện, bôi nhọ công
lý, xuyên tạc, che giấu sự thật. Vì thế Đikê ghét cay ghét đắng thói dối trá,
không trung thực. Theo lệnh của Dớt, Đikê phải chịu trách nhiệm trừng phạt
những kẻ đảo điên, ỷ thế chuyên quyền bất chấp công lý. Nữ thần phải, với thanh
gươm công lý của mình, đâm trúng trái tim những kẻ coi thường luật Pháp của
thần thánh. Người Hy Lạp xưa kia thường tạc tượng Đikê với cây chùy cầm tay.
Nhưng rồi vị nữ thần chính trực và đức hạnh này không thể sống nổi với người
trần chúng ta được. Thời đại Hoàng Kim qua đi, con người ngày càng hư hỏng, đồi
bại, quay quắt, điên đảo, trắng trợn đến mức Đikê bất lực. Nữ thần bèn cùng với
người bạn gái thân thiết là Liêm Sỉ (Pudeur) bay về trời. Từ đây nữ thần đổi
tên là Axtơrê[3] nghĩa là "ngôi sao" hoặc "tinh tú"
"tinh cầu". Như vậy có nghĩa là công lý chân chính từ đó trở đi chỉ
có thể tìm được ở bầu trời cao xa vời vợi, lấp lánh những vì sao.

[3] Astrée, Thần thoại
La Mã: Virgo.

Dớt tuy là vị thần tối
cao, quyền uy và sức mạnh hơn hẳn các vị thần thế giới Ôlympia, ấy thế mà Dớt
vẫn không phải là đấng tối cao toàn năng, toàn diện, toàn quyền, toàn mỹ. Trên
Dớt còn có một sức mạnh và quyền lực quyết định hết thảy mà chẳng vị thần nào
hay một số người trần thế nào đảo ngược được. Đó là Số Mệnh, Số Mệnh này do ba
chị em nữ thần Moirơ cai quản. Nàng Clôtô quay cuộn chỉ cho nữ thần Lakhêdix
giám định và Atơrôpôx cầm kéo cắt. Số phận của thần thánh và người trần nằm
trong cuộn chỉ, sự giám định cùng với nhát kéo khắc nghiệt đó (tiếng Hy Lạp
Moirơ là số phận, định, phận, phần). Nhưng cũng có lúc Số Mệnh không nằm trong
cuộn chỉ của ba chị em nữ thần Moirơ mà nằm trong cái cân của thần Dớt. Thần
Dớt cầm cân, cân miếng đồng số mệnh của ai, nếu đĩa cân bên nào nặng nghiêng về
một bên thì chẳng thể nào cứu vãn được; số mệnh người đó hướng về đất, người đó
phải chết. Như trên đã kể, ba chị em Moirơ là con của thần Đêm tối Nix, nhưng
lại có truyền thuyết kể ba chị em Moirơ là con của nữ thần Thêmix. Và các nữ
thần Hơr - Thời gian cũng là con của nữ thần Thêmix.

Tuy Dớt có thể ban hạnh
phúc cho những người trần thế chúng ta bằng những tặng vật lấy ra từ cái chum
đựng điều lành, nhưng hạnh phúc trong chiếc những người trần đoản mệnh chúng ta
lại còn từ ân huệ của nữ thần Tikhê[4] nữa. Nàng là nữ thần của Vận May và
những điều ngẫu nhiên của số phận. Người thì nói nàng là con của Ôkêanôx và
Têtix, người thì bảo nàng là con của Dớt. Nữ thần Tikhê cầm trong tay cái sừng
của sự sung túc. Nàng dốc những hoa thơm, trái chín, lúa đẫy hạt, cành sai quả
và rau, đậu, ngô, mì, kê... đựng trong sừng ra xuống thế gian. May mắn cho ai
nhận được những tặng phẩm ân huệ thiêng liêng đó thì cuộc đời họ làm ăn sẽ
chẳng gặp trắc trở, khó chịu. Thời tiết đến với mùa màng của họ sẽ thuận hòa,
trồng gì trúng nấy và... nói tóm lại là gặp nhiều may mắn trong cuộc đời, nếu
như không phải gặp may suốt đời! Thời cổ đại đã hình dung nữ thần Tikhê là một
thiếu nữ đứng trên một quả cầu hoặc một cái bánh xe, một tay cầm cái bánh lái
của con thuyền còn tay kia ôm chiếc sừng của sự sung túc, mắt nàng che kín bằng
một băng vải. Thật là ý nhị biết bao! Chả thế mà người Việt Nam chúng
ta có câu "Trời không có mắt". Đúng thế, nếu có mắt thì đã không có
cái gọi là may rủi, ngẫu nhiên. Và trong cuộc sống, như chúng ta biết bên cái
gọi là tất yếu không thể không có cái gọi là ngẫu nhiên, cái ngoài sự tính toán
của con người, cái ngoài cái "có mắt" của con người. Vì thế bên nữ
thần Thêmix tượng trưng cho Quy luật phải có chỗ Tikhê. Trong những tranh vẽ nữ
thần Tikhê có khi ta thấy ngoài những đặc điểm đã kể trên, còn miêu tả Tikhê
không ôm Chiếc sừng của sự sung túc mà đang cầm nó dốc xuống cho những phúc lợi
rơi xuống trần.

[4] Tikhê, Thần thoại
La Mã: Fortune.

Quyền lực của Dớt lớn
lao là thế song Dớt nhiều lúc phải chịu lép vế trước quyền lực của một nữ thần,
không phải nữ thần Hêra, vợ Dớt, tính nết vào loại "đời xưa mấy mặt, đời
này mấy gan" - mà là nữ thần Lầm Lẫn - Atê (Até, Erreur). Dớt đã bao phen
lầm lẫn và cho đến một lần, bực tức quá vì sự tác oai tác quái của vị nữ thần
này, Dớt quẳng ngay cô con gái đáng ghét ấy xuống trần và cấm cửa không cho trở
về thiên đình (Atê là con của Dớt và nữ thần Bất Hòa - Êrix).

Các vị thần ở thế giới
Ôlympia đều khiếp sợ trước quyền lực và sức mạnh của Dớt nhất là khi Dớt nổi
cơn thịnh nộ. Người con của Crônôx chỉ chau mày vung tay một cái là mây đen ùn
ùn kéo đến, sấm động, chớp giật và sét nổ xé rách bầu trời, lửa cháy bừng bừng,
khói mù khét lẹt. Mỗi khi Dớt đi đâu trở về cung điện, các vị thần đều phải
kính cẩn ra đón đấng phụ vương, không ai dám bỏ đi làm việc khác hay đứng yên
tại chỗ đợi Dớt đi tới mới cung kính chào hỏi. Tính khí Dớt nóng như lửa. Mỗi
khi Dớt nổi nóng chẳng ai dám can ngăn vì như thế chỉ làm Dớt thêm phần điên
tiết. Các vị thần đã từng chứng kiến nhiều trận lôi đình của Dớt và đã có một
tấm gương: thần Hêphaixtôx vì thiện ý muốn can ngăn cơn nóng giận của Dớt mà
phải mang tật suốt đời.

Dớt ngồi trên ngai
vàng, tay cầm cây vương trượng bằng vàng do bàn tay khéo léo của thần Thợ Rèn
Hêphaixtôx tạo nên. Một con đại bàng, con chim yêu quý nhất của Dớt, đậu bên.
Cạnh Dớt, hoặc ở dưới chân Dớt còn có một cái khiên bằng da dê dày không biết
đến mấy lần, mấy lớp, bọc ngoài bằng một lượt vẩy các loài bò sát cứng rắn như
đồng, như sắt. Viền theo vành khiên là những con rắn độc ngoằn ngoèo nom rất
ghê sợ. Dớt chọn cây sồi làm người phát ngôn cho mình, truyền đạt những lời
phán bảo, phán đoán về tương lai, về cách xử thế cho những người trần bấy yếu,
đoản mệnh.

Những người trần thế
hàng năm đến Đôđôn, xứ sở của những rừng sồi, lắng nghe tiếng lá xào xạc để
đoán biết những lời sấm ngôn, truyền phán của Dớt. Nhưng không phải người trần
thế nào cũng biết được nghệ thuật nghe tiếng lá cây. Chỉ có những nhà tiên
đoán, những người chuyên làm nghề tư tế mới có thể tiếp xúc với thứ ngôn từ bí
ẩn, thiêng liêng đó và giải thích cho mọi người biết. Lại có khi Dớt thể hiện ý
chí của mình và những lời phán bảo qua lối bay của các giống chim. Và tất nhiên
cũng chỉ có những nhà tiên tri và những viên tư tế mới có tài năng nhìn lối
bay, đường bay của các giống chim mà đoán hiểu được những điều thần muốn nói.

Cảnh sinh hoạt của thế
giới Ôlympia và của đấng phụ vương Dớt là như thế. Nhưng không phải chỉ có thế.
Cung điện Ôlympia có biết bao nhiêu vị thần: mười hai vị thần tối cao và biết
bao nhiêu vị thần cấp thấp chia nhau cai quản công việc của thế giới loài
người. Vì thế giữa loài người với các vị thần xảy ra không ít những chuyện
phiền toái. Lại còn giữa các vị thần với nhau nữa. Cũng nhiều chuyện lôi thôi,
phức tạp, phiền toái không kém gì thế giới loài người chúng ta, có khi lại còn
hơn... hơn rất nhiều nữa là đằng khác. Vì thế cung điện Ôlympia dưới quyền cai
quản của Dớt xem ra thì rất thanh bình nhưng thật ra có những cuộc họp khá nảy
lửa, sóng gió, thậm chí kéo dài tới chín ngày trời, ý kiến bất đồng rất sâu
sắc. Thần Dớt nhiều khi phải xử các vụ kiện cáo, khiếu nại giữa các vị thần hết
sức lôi thôi, đau đầu nhức óc. Các vị thần lại luôn luôn đi đi về về cho nên
cung điện Ôlympia tuy bốn mùa mây phủ song xem ra bận rộn khác thường. Thế giới
Ôlympia điều khiển thế gian quả không phải là một công việc dễ dàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3