Rebecca - Chương 13

Chương 13

Tôi đi đến đầu cầu thang, nơi tôi đã đến
vào buổi sáng đầu tiên. Từ dạo ấy tôi chưa đi tới và chẳng muốn chút nào.Ánh
sáng lùa vào qua cửa sổ làm thành những hình vẽ màu vàng trên những đồ gỗ tối
tăm.

Không có một tiếng động nào, tôi ngửi
thấy mùi đóng kín. Tôi không hiểu nên đi theo lối nào. Những nơi này tôi k được
thông thuộc. Thế rồi tôi nhớ lại là bà Danvers đã đi ra từ một phòng
ngay sau lưng tôi. Và tôi thấy đó hình như là căn phòng mà tôi tìm, có cửa sổ
trông xuống bãi cỏ phía bờ biển. Tôi vặn quả đấm cửa, và nhìn vào. Tất nhiên
căn phòng tối tăm vì các cánh cửa đều đóng. Tôi lần tìm nút bấm điện và bấm.
Dưới ánh sáng đèn điện, tôi thấy mình đang ở trong một tiền sảnh nhỏ, nơi treo
quần áo, vì có những tủ đứng lớn kê sát tường. Trước mặt tôi một cánh cửa khác
để ngó trông sang một phòng lớn hơn. Tôi đi sang đó và bật điện. Cảm tưởng đầu
tiên của tôi là choáng váng, căn phòng đầy đủ đồ đạc và như có người ở. Tôi
đoán có những chiếc ghế bành phủ đệm và những chiếc chăn dạ trên mặt bàn nhưng
chẳng có gì cả. Chỉ có những bàn chải và lượt trên mặt bàn trang điểm, những lọ
nước hoa, hộp phấn. Giường đã dọn, tôi trông thấy ánh trắng của những chiếc áo
gối và bề dày của chiếc chăn dưới khăn trải giường. Trên bàn trang điểm còn có
những bông hoa và trên bàn ngủ cũng có hoa. Trên mặt lò sưởi chạm trổ cũng có
hoa. Một bộ áo ngủ bằng sa tanh vất trên ghế bành bên cạnh một đôi giày Muyn.
Lát nữa Rebecca sẽ trở về, ngồi vào bàn trang điểm ngâm nga hát và đưa lượt lên
chải đầu. Rebecca sẽ trông thấy tôi trong gương, đứng cạnh cửa, tôi im lặng
đứng chờ việc gì sẽ xảy đến. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường kéo
tôi trở về thực tế. Kim đồng hồ chỉ 4 giờ 25 cũng đúng với đồng hồ tôi. Trong
tiếng tích tắc của đồng hồ có điều gì làm ta yên tâm. Nó nhắc tôi nhớ đến hiện
tại, đến bữa trà sắp sửa được mang ra bãi cỏ. Tôi từ từ tiến vào giữa phòng.
Không, không có ai ở. Những bông hoa không đủ sức át mùi đóng kín. Những rèm
cửa đều buông xuống, những cánh cửa sổ đóng kín. Rebecca sẽ không bao giờ trở
về căn phòng này. Mặc cho bà Danvers cắm hoa trên lò sưởi, trải chăn
trên giường, cũng không thể là cho Rebecca trở lại được. Rebecca đã chết rồi,
đã chết cách đây một năm rồi. Rebecca đang yên nghỉ trong nghĩa địa nhà thờ với
những người chết trong gia đình Winter. Tôi nghe thấy rất rõ tiếng động của
biển cả. Tôi đi ra cửa sổ và đẩy cánh cửa ra. Phải, đúng là cửa sổ mà tôi đã
trông thấy gã Fawell và bà Danvers cách đây nửa giờ. Tia nắng dài làm ánh đèn
điện hóa vàng. Tôi đẩy cánh cửa rộng thêm ra. Mặt trời đưa một luồng ánh sáng
trắng lên mặt giường, làm lóng lánh mặt kính trên bàn trang điểm, trên bàn chải
và trên các chai lọ. Ánh mặt trời còn đem vẻ thực tế vào trong phòng. Cửa đóng
kín, dưới ánh sáng điện, căn phòng càng giống cảnh trang trí của một sân khấu,
ban đêm màn rơi xuống và sân khấu sẵn sàng cảnh thứ nhất của buổi sáng hôm sau.
Nhưng ánh sáng mặt trời đem lại sự sống cho căn phòng đó. Tôi quên mùi đóng kín
và cánh cửa đóng của các cửa sổ khác. Tôi là một người khách mời. Tôi đã vào
nhầm căn phòng của bà chủ nhà. Chính là bàn chải của bà ta để trên mặt bàn trang
điểm, áo ngủ của bà ta trên ghế bành.

Tôi nhận thấy hai chân tôi run lên như
những cọng rơm. Tôi ngồi lên chiếc ghế đẩu trước bàn trang điểm. Tôi nhận ra
chung quanh trong trang thái tê mê ngây ngất và ủ rũ. Phải, đây là một căn
phòng tuyệt diệu. Bà Danvers đã không nói quá trong buổi tối hôm đầu tiên. Đó
là căn phòng đẹp nhất của ngôi nhà. Cái lò sưởi tuyệt diệu này, cái trần này,
cái giường chạm trổ này, những tấm thảm, ngay cả chiếc đồng hồ treo tường và
những cây nến trên bàn trang điểm. Tôi rất thích được sở hữu những thứ này.
Nhưng chúng không phải của tôi. Chúng thuộc một người phụ nữ khác. Tôi giơ tay
ra và mó vào những chiếc bàn chải. Có một chiếc đã hơi cũ hơn những chiếc khác.
Tôi hiểu rất rõ tại sao. Bao giờ cũng có một chiếc mà người ta dùng nhiều hơn.
Nhìn vào gương, bộ mặt tôi sao mà mỏng và trắng bệch giữa bộ tóc cứng và
tái.

Tôi rời chiếc ghế đẩu và sờ vào bộ áo
ngủ. Tôi nhặt đôi giày muyn lên và cầm nó trong tay. Lòng tôi tràn đầy một niềm
ghê sợ gần như tuyệt vọng. Tôi sờ lên mặt giường, ngón tay lần theo chữ theo ở
góc gối sa tanh, tôi lấy ra một chiếc áo sơ mi ngủ, nhẹ như cánh một con bọ.
Tôi đặt nó lên má tôi, hoàng toàn giá lạnh nhưng vẫn còn chút dư âm phản phất
mùi hương của hoa azzaree trắng. Tôi gập nó lại và để trả vào chỗ cũ. Xong đâu
đó tôi mới nhận thấy, với một nỗi cào xé đau đớn trong lòng, chiếc áo sơ mi đã
bị nhàu nát, người ta chuwaq là lại nó từ khi nó được sử dụng.

Đột nhiên tôi cảm thấy cần phải xa ngay
cái giường và tôi trở ra tiền sảnh nhỏ và mở một trong những cái tủ đứng lớn.
Đúng như tôi đã nghĩ, nó đầy quần áo, đủ các thứ quần áo. Tôi nhận thấy một ánh
kim tuyến vượt ra ngoài bọc, tôi đóng các cửa lại và trở lại trong buồng.

Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng
sau tôi. Quay lại tôi trong tháy bà Danvers. Không
bao giờ tôi quên được vẻ mặt bà, hân hoan, thắng lợi, vui mừng một niềm vui
không lành mạnh. Tôi rất sợ.

- Thưa bà, bà muốn gì chăng? Bà Danvers hỏi.

Tôi cố gắng mỉm cười mà không được. Tôi cố nói. Bà tiến lại
gần tôi và nói tiếp với một giọng dịu dàng:

- Tôi thấy bà không được khỏe.

Tôi lùi lại, tôi tưởng như nếu bà ta mó vào tôi, tôi sẽ ngất
mất. Tôi cảm thấy hơi thở của bà trên mặt tôi… Một lúc sau tôi mới nói được.

- Bà Danvers tôi rất khỏe, tôi không ngờ được gặp bà. Lúc
nãy ngoài bãi cỏ, Trông lên cửa sổ thấy có một cánh cửa đóng không kỹ, tôi trèo
lên đây xem có chỉnh lại được không.

- Để tôi làm! - Bà Danvers nói và đi qua phòng không gây một
tiếng động. Bà đóng cánh cửa lại, ánh mặt trời biến mất. Căn phòng lại trở nên
k thực dưới ánh sáng nhân tạo và vàng. Không thực và lo âu.

Bà Danvers trở lại gần tôi. Bà mỉm cười, và thái độ của bà lẽ
ra phớt lạnh như thường lệ. Lại trở nên thân mật một cách kỳ lạ, gần như giả
dối. Bà nói:

- Tại sao bà bảo với tôi là cánh cửa mở? Tôi đã đóng nó lại
lúc ra khỏi phòng. Chính bà đã mở nó phải không? Bà muốn xem căn phòng này, sao
bà không bảo với tôi hơn là bà tự đến?

Tôi muốn chạy trốn nhưng không cử động được. Tôi tiếp tục
nhìn vào mắt bà. Bà nói tiếp giọng ngọt ngào:

- Bây giờ bà đã ở đây, để tôi chỉ dẫn cho bà xem. Đã từ lâu
bà muốn biết nó nhưng bà không dám hỏi. Đây là căn phòng đẹp phải không? Chắc
bà chưa trông thấy phòng nào đẹp như phòng này.

Bà nắm lấy cánh tay tôi dẫn đến cái giường. Tôi không cưỡng
lại bà được. Tiếp xúc với bàn tay bà làm tôi rùng mình. Giọng của bà thấp và
thân mật, một giọng nói mà tôi ghét, làm tôi phát sợ.

- Đây là giường của bà ấy. Đẹp lắm phải không? Tôi để lại tấm
chăn vàng, tấm chăn mà bà ấy ưa thích. Đây là áo sơ mi ngủ của bà ấy, trong cái
túi con. Bà đã mó đến nó rồi phải không?

Bà Danvers lấy nó ra và mở nó trước mặt tôi.

- Bà sờ nó mà xem, hãy cầm lấy nó. Sao êm ái và nhẹ thế phải
không? Từ khi bà ấy sử dụng, tôi chưa giặt nó, gọi là lần cuối cùng. Tôi đã bày
biện như vậy cùng với chiếc áo ngủ và đôi giày vải, cái đêm mà bà ấy không trở
về, mà bà ấy đã chết đuối. Chính tôi đã hầu hạ bà tất cả. Chúng tôi đã thử
nhiều chị hầu phòng nhưng bà chẳng ưa ai cả. Bà hãy nhìn chiếc áo ngủ này, nó
lớn hơn bà nhiều. Bà hãy ướm vào người, nó dài xuống đến tận đất. Bà ấy có một
thân hình tuyệt diệu. Đây là đôi giày vải của bà ấy, chân bà ấy nhỏ nhắn hơn so
với vóc người. Bà hãy đút tay vào giày mà xem, sẽ thấy chúng rất hẹp.

Bà ấy cũng mảnh mai nữa. Nếu không đứng cạnh, chắc chẳng ai
biết là bà ấy cao lớn đến thế. Bà ấy đúng với khổ người tôi. Nhưng nằm ở trong
giường kia bà ấy rất nhỏ bé với bộ tóc sẫm xung quanh khuôn mặt như một thứ
quẩng.

Bà Danvers bỏ lại đôi giày xuống đất và trả lại chiếc áo ngủ
trên ghế bành rồi dẫn tôi đến bàn trang điểm và nói tiếp:

- Bà đã thấy những chiếc bàn chải tóc. Chúng đây, vẫn đúng
như thời còn đang được dùng, nguyên vẹn không cọ rửa.

Buổi tối nào tôi cũng chải tóc cho bà ấy. Tôi đứng đây, đằng
sau chiếc ghế đẩu này, tôi chải tỏng hai mươi phút. Bà ấy để tóc ngắn từ mấy
năm nay. Lúc mới cưới nó dài đến tận háng. Hồi đấy ông Winter chải cho bà, đã
biết bao lần vào trong phong này tôi thấy ông mặc áo sơ mi, mỗi tay cầm một
chiếc bàn chải.”Mạnh nữa vào, Max!” Và bà nhìn ông cười. Và ông đã làm như bà
nói. Đó là giờ mà hai ông bà mặc quần áo xuống dự tiệc, nhà đầy khách.”Thôi
đấy, tôi xuống muộn mất.”, ông nói ném bàn chải cho tôi và cười với bà. Thời
gian đó ông lúc nào cũng tươi cười. Bà Danvers ngừng nói nhưng vẫn không bỏ tay
tôi ra. Rồi bà lại nói tiếp:

- Lúc bà ấy cắt tóc ngăn, tất cả mọi người đều chê trách
nhưng bà ấy vẫn phớt lạnh.”Vấn đề đóchẳng can hệ đến ai ngoài tôi!” Bà nói thế.
Đúng là tóc ngắn thuận tiện cho việc cưỡi ngựa và đi thuyền. Người ta đã vẽ
chân dung bà lúc cưỡi ngựa, bà cũng thấy rồi đó, một họa sỹ trứ danh. Bức tranh
được trưng bày ở phòng khách, bà đã thấy chưa?

- Chưa, chưa trông thấy bao giờ! Tôi nói.

- Hình như nó gây một xôn xao trong năm đó. Nhưng ông Winter
không thích và không đem nó về Manderley. Tôi cho là ông Winter thấy nó không
xứng với người mẫu. Chắc bà cũng muốn xem quần áo của bà ấy chứ!

Không đợi tôi trả lời, bà Danvers dẫn tôi ra ngoài tiền sảnh
và lần lượt mở từng chiếc tủ một, bà nói:

- Quần áo lông tôi để ở đây. Những con nhậy chẳng làm gì
được, đã có tôi trông. Bà hãy sờ chiếc áo khoác quàng bằng lông chuột hương này
mà xem. Cái tủ này đầy những quần áo dạ hội của bà ấy. Bà đã mở nó phải không?
Chìa khóa chưa quay hết vòng. Ông Winter thích nhất loại có dát bạc. Ôi, bà ấy
có thể mặc gì thì mặc, tất cả các màu sắc đều hợp với bà… Lúc bà ấy chết, bà ấy
mặc áo sáng nay và quần phăng, tất nhiên, nhưng biển đã giựt tung hết cả, mấy
tuần sau người ta vớt được xác bà lên, trên người bà không còn gì.

Ngón tay bà Danvers bấu vào cánh tay tôi, bà cuối xuống người
tôi, cặp mắt âm thầm của bà tìm của tôi, bà thì thầm:

- Các tảng đá đã xé nát của bà ra, bà hiểu không? Bộ mặt đẹp
của bà không còn nhận ra được nữa và cánh tay bà không còn. Ông Winter đã đến
Edgecombe để xác minh. Thời gian đó ông rất ốm, nhưng ông vẫn cứ quyết định đi.
Không ai có thể ngăn ông được. Kể cả ông Crawley.

Bà ngừng nói nhưng vẫn không ngừng nhìn tôi.

- Tôi luôn luôn tự trách mình về tai nạn đó. Đó là lỗi tại
tôi, tôi không nên văn nhà buổi hôm đó. Buổi trưa tôi tới Kerrith và tôi không
vội về bởi vì bà Winter đi Luân Đôn và ở đến khuya mới về. Nhưng về đến nhà lúc
chín giờ tối, người ta bảo tôi bà đã về lúc bảy giờ, đã dùng bữa tối và đã lại
ra đi, tất nhiên là ra bãi biển. Tôi cảm thấy lo lắng. Gió Tây Nam thổi mạnh.
Bà ấy đã không ra đi nếu có tôi ở nhà, bà bao giờ cũng chịu nghe lời tôi. Tôi
sẽ nói với bà: “Vào địa vị bà hôm nay tôi không đi. Thời tiết không bảo đảm
lắm.” Và bà trả lời tôi: “Tốt thôi, Danny.” Và bà ấy sẽ ở lại, cả hai chúng tôi
nói chuyện với nhau. Bà sẽ nói chuyện với tôi về những gì bà đã làm ở Luân Đôn,
như thường lệ.

Cánh tay tô bị tê cứng dưới sức ép của những ngón tay bà. Tôi
trông thấy bộ mặt bà càng ra với những nốt vàng nhỏ cạnh tai. Bà lại nói tiếp:

- Ông Winter lúc đó đang ăn bữa tối tại nhà ông Crawley. Tôi
không biết ông về lúc mấy giờ, thường vẫn là quá một giờ. Nhưng gió đã nổi lên
rất mạnh lúc nửa đêm và bà vẫn chưa về. Tôi đến gõ cửa phòng vệ sinh, ông
Winter trả lời tôi ngay: “Gì thế? Bà cần gì?” Tôi nói: “tôi rất lo ngại về bà,
chưa thấy bà trở về.” Cửa buồng mở ra, ông mặc quần áo ngủ và nói: “Chắc là bà
vào căn nhà nhỏ nghỉ đêm. Tôi như bà, tôi đi ngủ. Bà chủ không trở vê vào giờ
này đâu, nhất là thời tiết này.” Trông ông có vẻ mệt mỏi, tôi không dám làm
phiền ông nữa. Dù sao đêm nay cũng không phải là đêm đầu tiên bà ngủ ở căn nhà
nhỏ. Bà đi thuyền trong tất cả mọi thời tiết. Vả lại chẳng có gì nói bà đi bể
lúc này. Có thể là bà đã đến căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi cho bớt mệt mỏi ở Luân
Đôn. Tôi chào ông Winter và đi nằm. Nhưng tôi không thể ngủ được. Tôi tự hỏi
không biết bà ấy ra sao.

Tôi không muốn nghe bà Danvers nói thêm nữa, muốn rời bỏ căn
phòng này, nhưng bà cứ nói tiếp:

- Tôi ngồi trên giường cho mãi đến năm giờ rưỡi sáng, rồi
không thể chịu được nữa, tôi trở dậy, khoác áo măng tô vào, và đi ra bãi biển,
Tôi trông thấy cái phao và chiếc ca nô, nhưng tầu đã đi rồi. Tôi trông thấy
vịnh đưới ánh sáng xám của buổi sáng, tôi cảm thấy những hạt mưa nhỏ trên má
tôi và qua sương mù tôi thấy hình dáng bất định của cái phao.

Bà Danvers bỏ cánh tay tôi ra, tiếng nói cảu bà đã lạc giọng,
nó trở nên khô khan và máy móc như thường ngày. Bà nói tiếp:

- Một trong những chiếc phao cấp cứu đã được ném xuống ở
Kerrith vào buổi trưa, và nhwungx người đánh cá đã tìm thấy một chiếc nữa trong
các tảng đá. Nước thủy triều cũng đã mang lại những mẩu ván.

Bà Danvers quay đi để đóng những ngăn kéo. Tôi nhìn bà và
không biết làm gì.

- Bây giờ bà đã hiểu – Bà Danvers nói tiếp – Tại sao ông
Winter không còn thích ở những căn phòng này. Bà hãy nghe tiếng biển.

Mặc dù các cánh cửa sổ đều đóng, tôi vẫn nghe thấy tiếng rì
rầm của sóng vỗ vào bờ cát trắng.

- Ông không còn ở trong những căn phòng này từ đêm hôm xảy ra
vụ chết đuối. Ông sai dọn tất cả những đồ riêng cuả ông trong phòng vệ sinh.
Chúng tôi đã thu xếp cho ông một căn phòng ở cuối hành lang. Tôi cho là ông
không ngủ được nhiều, ngay cả trong phòng mới ấy. Ông ngồi trong ghế bành. Buổi
sáng xung quanh ghế đó đầy mẩu thuốc lá. Và ban ngày Frith nghe thấy ông đi đi
lại lại trong thư viện.

Bà Danvers khẽ đóng cánh cửa thông phòng ngủ với tiền sảnh là
nơi chúng tôi đang đứng, và tắt đèn. Bà đi ngang qua tiền sảnh, để tay lên quả
đấm cửa và đợi tôi đi theo.

Thái độ của bà trở nên khéo léo, thân mật, khó chịu. Nụ cười
của bà giả dối:

- Một ngày nào đó, khi ông Winter vắng nhà, nếu bà thấy buồn,
mời bà sang đây chơi cho vui. BÀ chỉ việc nói với tôi một câu. Căn phòng này
đẹp quá. Người ta không thể ngờ được là bà ấy đã ra đi từ lâu rồi, chỉ cần nhìn
những thứ này, phải không thưa bà? Người ta tưởng bà ấy vừa ra đi và chốc nữa
sẽ trở về.

Tôi mỉm cười miễn cưỡng. Tôi không thể nói được, cổ họng tôi
khô thắt lại.

- Không phải chỉ có mình căn phòng này, trong nhà còn nhiều
căn như thế này nữa. Phòng kahcsh nhỏ, căn buồng trống, buồng quần áo nhỏ. Tôi
cảm thấy có bà ấy ở khắp nơi. Bà cũng thế, có phải không?

Bà im lặng và tiếp tục dò xét cặp mắt tôi. Bà từ từ hỏi:

- BÀ có tin là bà ấy có thể nhìn thấy lúc này chúng ta đang
nói chuyện với nhau không? Bà có tin là người chết trở về và nhìn người sống
không?

- Tôi không biết nữa. - Tôi nói.

Giọng nói của tôi căng tahwngr một cách kỳ lạ, tôi không nhận
ra nữa.

- Đôi khi tôi tựu hỏi thế, - Bà Danvers thì thầm- Đôi khi tôi
tự hỏi bà ấy có trở về Manderley và có trông thấy bà cùng với ông Winter không?

Đến đây bà mở cửa hành lang rồi nói: “Robert đã về được mười
lăm phút rồi, hắn đã được lệnh mang chè ra phục vụ bà dưới bóng cây dẻ tây.”

Bà né sang một bên để nhường lối tôi đi. Tôi lảo đảo trong
hành lang, và tôi không nhìn tôi đi đâu. Tôi không nói gì với bà cả, tôi đi
xuống cầu thang không nhìn, quành góc và đến buồng tôi ở cánh bên kia. Tôi đóng
cửa buồng lại, xoay chìa khóa rồi rút ra bỏ nó vào túi.

Sau đó tôi nằm duỗi dài trên giường và nhắm mắt. Tôi cảm thấy
rất đau lòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3