Rebecca - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

Hành lý. Lo lắng ra đi. Chìa khóa thất
lạc. Êtiket mới, những mẩu giấy rơi vãi dưới đất. Tôi chán ngấy những thứ đó.
Ngay cả bây giờ mà tôi đã quen quá rồi, mà tôi đã sống, như người ta nói, không
mở tung các hòm của tôi ra. Ngay cả bây giờ đóng các ngăn kéo hoặc mở một cái
tủ khách sạn hoặc cái rương nào đó trong một biệt thự có đủ tiện nghi, là những
công việc thường lệc của tôi, tôi cũng có một cảm tưởng buồn rầu, một cảm giác
mất mát. Tại đây chúng tôi đã sống, chúng tôi đã sung sướng. Nơi đây đã là của
chúng tôi, dù thời gian ít ỏi bao nhiêu nữa. Dù cho chúng tôi đã qua đấy hai
đêm dưới một mái nhà, chúng tôi không để lại ở đấy một thứ gì. Không phải là
vật chất, không một cái ghim cài đầu, không một ống atphirin rỗng, không một
khăn mùi xoa dưới gối, nhưng một thứ gì khó tả, một quãng đời chúng tôi, một
cách sống…

Hôm vừa rồi, đọc trong một tờ báo tôi
thấy khách sạn Côte d’Azur ở Monte Carlo thay đổi tên và ban quản lý. Các buồng
thay đổi cách trang trí và đều đã sắp xếp mới. Có thể là buồng cảu bà Van
Hopper trên gác một không còn nữa. Ngày mà tôi quỳgối xuống đất hý hoáy với cái
ổ khóa phức tạp của chiếc hòm tôi, tôi đã biết là không bao giờ tôi còn trở lại
đây nữa.

Mọi cái đã kết thúc với tiếng lách cách
của chiếc chìa khóa ấy. Nhìn qua cửa sổ, tôi có cảm tưởng giở trang của một tập
anbum ảnh. Những mái nhà sân bằng này, biển cả này không còn là của tôi nữa.
Những thứ đó thuộc về hôm qua, về quá khứ. Những căn buồng không còn đồ đạc cá
nhân có vẻ đã bị bỏ không và toàn bộ ngôi nhà như khao khát muốn chúng tôi ra
đi và thay vào những người mới ngày mai sẽ đến. Những khối hành lý to đã được
đóng lại và xếp lên nhau ở ngoài hành lang. Những chiếc va ly nhỏ sẽ được đóng
sau. Những chiếc sọt giấy lún xuống dưới trọng lực của những chai lọ thuốc còn
lưng, những lọ kẽm đã bị vữa, những hóa đơn và lá thư xé nát. Những ngăn kéo há
hốc, bàn giấy trần trụi.

Buổi sáng hôm trước bà ấy đã hứa cho tôi
xem một lá thư trogn buổi điểm tâm: “Thứ 7 Hêlen xuống thì đi New York.
Bé Nancy bị đe dọa đau ruột thừa và người ta đã điện phải trở về.
Chúng tôi cúng đi. Tôi ở Châu Âu thế cũng đã đủ rồi. Bà có thích đến
thăm New York không?”

Tôi nghĩ đi vào tù còn thích hơn. Có thể
là nét mặt tôi bộc lộ sự đau khổ, vì lúc đầu bà còn ngạc nhiên sau bực
tức:

- Sao mà cô kỳ cục và khó tính thế! Tôi
không hiểu được cô. Vậy là cô không thấy là ở bên Mỹ một cô gái hoàn cảnh như
cô, không tiền, có thể tha hồ sung sướng sao? Biết bao là thanh niên và trò
giải trí. Và ở tầng lớp cô, cô có thể có vô khối bạn bè, cô không cần cứ phải
bám vào váy tôi như ở đây. Tôi tưởng là cô không thích Monte Carlo.

- Cháu đã quen ở đây rồi! – Tôi trả lời
thiểu não, đầu óc rối bời.

- Vậy thì đến New York cô cũng
sẽ quen, có thế thôi. Chúng ta sẽ đuổi kịp Hêlen lên tàu biển. Vậy phải chuẩn
bị hành lý nhanh lên. Cô xuống ngay bàn giấy và giục người ta nhanh lên. Hôm
nay cô sẽ bận túi bụi chẳng có thì giờ mà than tiếc Monte
Carlo đâu.

Bà cười một cách đến khó chịu, dụi thuốc
lá vào gạt tàn và đi điện thoại cho các bạn bè.

Tình trạng của tôi như thế này, tôi
không thể nào xuống làm việc rtogn buồng giấy được. Tôi vào buồng tắm, khóa cửa
lại và ngồi xuống tấm thảm, đầu gục xuống hai bàn tay. Vậy là giờ ra đi đã
điểm. Tất cả đều hết… Tối mai tôi sẽ trên tàu hoả; mang hộp đồ nữ trang và chăn
của bà như một con ở, bà sẽ ngồi trước mặt tôi trogn toa nằm, với chiếc áo
khoác lông to xụ. Chúng tôi sẽ rửa mặt và đánh răng trong ngăn ngột ngạt ấy,
với những chiếc cửa kêu ken két, chiếc thau đầy bọt, chiếc khăn mặt ẩm, bánh xà
phòng còn dính tóc, chiếc bình nước vơi đi một nửa, trong khi mỗi một tiếng
rít, mỗi một tiếng thở, mỗi một cái xóc của tàu hoả lại nhắc cho tôi những km
đã ngăn cách tôi với chàng ngồi một mình trong khách sạn, ở chiếc bàn ăn mà tôi
đã biết, đọc một quyển sách, thở ơ và quên hết.

Có thể tôi sẽ nói lời vĩnh biệt chàng
trong hành lang trước lúc ra đi. Câu vĩnh biệt lén lút, sẽ có im lặng, một nụ
cười và những câu đại khái như: “Phải! Viết thư cho tôi nhé!” và “Tôi cảm ơn cô
chưa đủ với lòng tốt của cô” và “Nhớ gửi ảnh cho tôi nhé”, “Đến địa chỉ nào?”, “À,
rồi tôi sẽ viết thư sau”. Thế rồi chàng uể oải châm một điếu thuốc, trong lúc
tôi nghĩ: “Chỉ còn bốn phút rưỡi nữa là ta sẽ không bao giờ được gặp lại chàng”

Bởi vì tôi sắp sửa ra đi, bởi vì tất cả
đều sắp hết, bỗng nhiên tôi sẽ không còn gì để nói nữa, chúng tôi sẽ là những
người xa lạ, trong khi tâm hồn đau khổ của tôi muốn gào lên: “Em yêu anh biết
chừng nào! Em đau khổ lắm! Chưa xảy ra như thế này cho em bao giờ và sẽ không
bao giờ như thế!”

“Vậy sao” tôi sẽ nói với một nụ cười
thảm hại “Một lần nữa nghìn lần cảm ơn, thật tuyệt quá…” dùng những câu đó tôi
chưa quen. Tuyệt quá là thế nào? Trời biết là tôi không quan tâm đến, đó là
loại câu mà những thanh thiếu niên sử dụng để đánh giá một ván hockey, rất
không thích hợp để xác định những tuần lễ vừa qua ấy trong sầu não và phấn
khích! Rồi cửa buồng thang máy mở ra trước mặt bà Van Hopper, và tôi đi qua
hành lang đến gặp chàng, trong khi chàng quay về chỗ, mở tờ báo ra.

Ngồi như vậy một cách lố bịch trên tấm
thảm trong buồng tắm, tôi tưởng tượng đến những việc đó và cả chuyến du hành
của chúng tôi đến New York. Giọng the thé của Helen, giống hệt như của mẹ,
và Nancy, đứa con gái đáng sợ của bà.

Những anh chàng sinh viên mà bà Van
Hopper muốn tôi quan hệ, và những viên chức trẻ tương xứng với hoàn cành của
tôi: “Thứ tư này chúng ta sẽ đi chơi… Cô có thích jazz- hot không?” Những thằng
con trai má bóng, mũi hếch. Tôi cần phải lịch sự. Và tôi cần biết bao để được
một mình với những ý nghĩ của tôi, như lúc này, giam mình trong buồng tắm!

Bà ấy đến và gõ cửa:

- Cô làm gì trong ấy?

- Xin lỗi cháu ra đây.

Và tôi làm ra vẻ mở vòi nước và vò một chiếc khăn. Lúc tôi mở
cửa bà nhìn tôi lạ lùng:

- Sao cô lâu thế! Cô nên biết sáng nay không có thì giờ mà mơ
màng đâu! Có nhiều việc phải làm lắm!

Trong vài tuần lễ nữa chàng sẽ quay trở về Manderley, tôi tin
chắc như thế. Sẽ có một chống thư đợi chàng trong buồng, và có cả cái của tôi
nữa viết vội vàng trên tàu thủy. Một bức thư cố viết cho vui vẻ, với những tả
chân các bạn trên tàu của tôi. Nó sẽ tồn tại lâu trong tập hồ sơ của chàng và
nhiều tuần lễ sau chàng sẽ trả lời một cách vội vã trước bữa điểm tâm, vào một
buổi sáng chàng tìm thấy nó trong đống hóa đơn. Rồi không còn gì nữa. Không còn
gì cho đến điều nhục nhã cuối cùng trên tờ bưu ảnh Noel về Manderley, có thể
trên cả nền tuyết trắng nữa. Bức bưu ảnh sẽ có hàng chữ: “Chúc mừng Noel và năm
mới. Maxim de Winter” nét chữ vàng, và để tỏ lòng tốt chàng sẽ gạch đít tên
chàng và có thể nếu còn chỗ, chàng sẽ thêm vài chữ đại thể: “Tôi mong cô sẽ vui
vẻ ở New York” Bức thư dán một con tem, và được vất lẫn vào một chồng thư
khác tương tự.

Bà Van Hopper xuống khách sạn ăn trưa, và là lần đầu tiên từ
khi bà bị cúm, tôi đi theo bà và lòng lo sợ quá. Ngày hôm ấy ông ấy đi Cannes chơi,
tôi biết như vậy bởi vì hôm qua ông đã báo cho tôi biết trước, nhưng tôi chỉ sợ
người phục vụ lại vô tình nói: “Thưa tiểu thư, chiều nay tiểu thư có còn ăn với
ông như mọi khi không ạ?” Tôi thấy nhói trong tim mỗi khi thấy anh ta tiến lại
gần bàn. Nhưng may anh ta chẳng nói gì.

Cả ngày bận việc sắp xếp hành lý, và buổi tối các khách đến
từ biệt. Chúng tôi ăn bữa tối trong phòng khách nhỏ và ngay sau đó bà Van
Hopper đi nằm. Tôi vẫn chưa gặp được ông ấy. Vào quãng chín giờ tôi đi xuống
hành lang với lý do đi lấy nhãn, nhưng ông vẫn chưa có đấy. Ông trưởng ban tiếp
khách đáng ghét mỉm cười lúc trông thấy tôi, ông ta nói:

- Nếu cô tìm ông Winter, chúng tôi mới nhận được tin ông gửi
về nói ông sẽ không về tới đây trước lúc nửa đêm.

- Tối muốn có một ít nhãn để dán valy và hòm, - Tôi nói và
thấy cặp mắt ông ta có ve không tin.

Tôi biết là đêm hôm ấy tôi khóc ay đắng và trẻ con mà hôm nay
tôi không thể khóc được. Kiểu khóc như thế, ép gối vào mặt không còn tồn tại
khi người ta đã quá hai mươi mốt tuổi. Đầu váng, mắt sưng, cổ họng tắc. Buổi
sáng lo lắng tim cách xóa bỏ mọi vết tích của đớn đau để mọi người khỏi trông
thấy, nào rửa nước lạnh, bôi nước hoa, rắc phấn. Lại còn cả lo sợ tiếp tục khóc
nữa, những giọt nước mắt tự động cứ tuôn ra, cái miệng run run sẽ đưa đến thảm
hoạ. Tôi nhớ tôi đã mở rộng cửa sổ với hy vọng không khí trong mát sẽ làm tôi
bình tĩnh lại. Chưa bao giờ mặt trời lại sáng lạng như vậy, cũng như ban ngày
đầy hứa hẹn. Do đóMonte Carlo thật là đáng yêu, là duyên dáng, là nơi độc
nhất trung thực trên thế gian. Tôi yêu nó, tràn ngập tình thân thương, tôi muốn
được sống ở đây suốt đời. Thế mà ngày hôm đó tôi lại phải ra đi. Đay là lần
cuối cùng tôi chải tóc ở tấm gương này, lần cuối cùng tôi đánh răng ở chiếc
chậu này. Không bao giờ còn được ngủ ở chiếc giường này. Không bao giờ còn được
ấn chiếc nút điện này. Mặc bộ đồ ngủ, tôi đứng dậy tuôn ra hàng ngàn tình cảm
đối với căn buồng khách sạn tầm thường này.

- Cô không bị cảm chứ! – bà Van Hopper hỏi tôi lúc ăn điểm
tâm.

- Không ạ, cháu cũng không biết nữa! – Tôi nói thế và vội vớ
lấy tấm ván ấy để đề phòng khi mắt mình bị đỏ.

- Tôi rất sợ phải kéo dài trong khi mọi thứ đã đóng gói xong.
Lẽ ra ta nên đi con tàu sớm hơn, như vậy ta sẽ theo kịp và có nhiều thời gian ở
lại Paris hơn. Cô đi đánh điện cho Hêlen đừng đến tìm chúng ta và thu
xếp một nơi hẹn khác. Phải đấy… người ta vẫn có thể đổi vé được. Dù sao cũng cứ
thử xem. Cô xuống buồng giấy thu xếp xem.

- Vâng, - Tôi nói khác gì con nô lệ sẵn sàng thừa hành mọi ý
ngông của bà ta, tôi vội chạy lên buồng quàng thêm chiếc áo và cài lại cái váy
bất hủ bằng flanen của tôi.

Tôi bỗng thấy căm thù bà. Vậy là hết, ngưòi ta ăn cắp cả đến
buổi sáng của tôi. Không còn có nửa giờ cuối cùng trên sân thượng, chẳng còn
mấy phút để nói lời vĩnh biệt với chàng. Bởi vì bà ta đã ăn xong bữa điểm tâm
sớm hơn dự kiến, bởi vì bà ta buồn. Nếu vậy tôi sẽ vứt đi cho gió mọi kín đáo
và nhã nhặn, chẳng cần gì tư cách nữa. Tôi mở mạnh cửa buồng khách nhỏ và chạy
suốt hành lang. Chẳng cần đợi thang máy, tôi leo thang gác bốn bậc lên một gác
ba. Tôi biết buồng chàng: số 148, và tôi gõ cửa, miệng hổn hển, má nóng bỏng.

“Mời vào” Chàng đáp và tôi mở cửa với sự ân hận nghĩ đến có
thể chàng mới dậy vì hôm qua về khuya, hoặc có thể chàng vẫn còn nằm, bơ phờ,
bực tức…

Chàng đang cạo râu ở cửa sổ mở rộng, mặc bộ pyjama, và tôi
cảm thấy ngượng vì thường xuyên mặc bộ flanen và đôi giầy to tướng. Tôi cảm
thấy tôi lố bịch và bi đát.

- Cô cần gì? – Chàng hỏi. – Có chuyện gì vậy?

- Em đến để vĩnh biệt ông. Sáng nay chúng em sẽ ra đi.

Chàng nhìn tôi, bỏ lưỡi dao cạo xuống bàn, rồi nói:

- Cô đóng cửa lại.

Tôi đóng cửa lại sau lưng tôi, rồi đứng yên, hai tay buông
thõng.

- Cô kể chuyện gì với tôi vậy? – Chàng hỏi

- Đúng thế đấy ạ! Hôm nay bọn em sẽ ra đi. Lẽ ra lên chuyến
tàu cuối cùng và bây giờ bà ấy lại muốn đi chuyến thứ nhất, và em lo là không
được gặp ông nữa. Em cảm thấy cần phải được gặp ông trước khi ra đi để tỏ lòng
cảm ơn ông.

Những lời ngốc nghếch ấy được thốt ra một cách lúng túng,
đúng như tôi đã tưởng tượng. Tôi cứng đờ và ngượng nghịu trong một lúc và tôi
lại cho là hay.

- Tại sao cô không cho tôi biết sớm hơn?

- Hôm qua bà ấy mới quyết định.

- Bà ấy mang cô đến New York à?

- Vâng, nhưng em không thích đến đấy. Ở đó em sẽ buốn ghê
gớm, em sẽ rất khổ sở.

- Trời ơi, thế tại sao cô lại đi?

- Cần phải như thế, ông ạ. Em làm việc để kiếm sống. Em không
có cách nào rời bỏ bà.

Chàng cầm lưỡi dao cạo, chìu xà phòng ở mặt:

- Cô ngồi xuống đây. Tôi vào buống tắm thay quần áo, chỉ một
phút thôi. Trong năm phút nữa sẽ xong.

Chàng lấy quấn áo vắt ở trên chiếc ghế và vào buồng tắm đóng
sập cửa lại. Tôi ngồi lên giường và lại bắt đầu nhấm móng tay. Tôi tự hỏi chàng
nghĩ sao, chàng sẽ làm gì. Tôi nhìn căn buồng, nó cũng như bất cứ căn buồng nào
của đàn ông, không có nhân cách và bừa bộn. Biết bao là đôi giầy dùng làm sao
cho hết, và một dãy ca vát. Bàn chải đầu chẳng có gì ngoài một chai thuốc gội
lớn và một đôi lược bằng ngà. Chẳng có ảnh chụp, chẳng có chân dung. Theo bản
năng, tôi tìm chúng, nghĩ rằng chàng phải có và để ở cạnh giường, hoặc trên mặt
lò sưởi. Nhưng chỉ thấy những quyển sách và một hộp thuốc lá.

Chàng đã xong trong năm phút như đã hứa.

- Cô cùng đi với tôi xuống dưới nhà để tôi còn ăn điểm tâm
đã.

- Em không có thì giờ đâu! - Tôi nhìn vào đồng hồ và nói. –
Em còn phải vào buồng giấy để xin đổi vé.

- Cô không phải lo đến việc đó. Tôi có việc cần nói với cô.

Chúng tôi đi theo hành lang. Chàng bấm chuông gọi thang máy.
Tôi nghĩ bụng chàng đâu có biết chỉ một giờ rưỡi nữa tầu hoả sẽ khởi hành. Bà
Van Hopper sẽ luôn luôn gọi điện thoại ra buồng giấy để hỏi tôi đã tới đấy
chưa. Chúng tôi xuống thang máy chẳng nói với nhau câu nào, rồi chúng tôi vào
buồng ăn.

- Cô dùng gì? – Chàng hỏi tôi.

- Em đã ăn rồi, vả lại em chỉ có năm phút thôi.

- Mang cho tôi café, một trứng la cooc, cốc rượu, mứt và một
quả cam! – Chàng gọi là lấy cái giũa trong túi và bắt dầu giũa móng tay.

- Vậy là bà Van Hopper đã chán ngấy Monte Carlo rồi, và bà ta
muốn trở về nhà. Tôi cũng vậy. Bà đi New York, còn tôi đến Manderley. Cô
muốn đi đâu? Tùyý cô chọn.

- Xin ông đừng nói đùa, không tốt đâu! Rồi tôi lại còn phải
đi đổi vé và nói lời vĩnh biệt với ông.

- Nếu cô cho là tôi cũng như những kẻ hay nói đùa trong bữa
điểm tâm, cô nhầm đấy. Buổi sáng bao giờ tôi cũng vui vẻ. Tôi xin nhắc lại là
cô có quyền lựa chọn. Hoặc đi New York với bà Van Hopper, hoặc đến
Manderley với tôi.

- Nghĩa là ông muốn dùng tôi làm thư ký hoặc đại loại như
thế.

- Không, cô ngốc lắm! Tôi yêu cầu cô lấy tôi.

Người phục vụ bưng khay thức ăn đến, và tôi ngồi xuống, hai
bàn tay để lên đầu gối nhìn các món ăn. Khi người đó đi xa rồi, tôi lên tiếng:

- Ông không hiểu đâu, em không phải là hạng người để người ta
lấy làm vợ.

- Cô muốn nói quái quỷ gì vậy? - Chàng nhìn tôi nói và để
thìa xuống bàn.

Tôi nhìn một con ruồi đang sà vào đĩa mứt, chàng hất tay đuổi
nó. Tôi chậm rãi nói:

- Em không rõ lắm! Em không thể giải thích được. Trước hết em
không thuộc tầng lớp của ông.

- Thế tầng lớp tôi là gì?

- Thì là…! Manderley. Ông cũng hiểu em muốn nói gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3