Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2) - Chương 02 phần 1

Chương 2
Một lũ say sưa

Nguyên không muốn tiết lộ tình
trạng nguy hiểm của mình cho Bolobala biết, nhưng với đám Êmê, K’Tub, Păng Ting
thì nó phun ra hết trơn ngay từ khi Êmê hỏi câu đầu tiên.
Lúc chỉ còn bốn đứa với nhau sau khi Tam, Kan Tô, Mua và Bolobala lần lượt chia
tay ở những khúc quanh, chiếc mũi hếch của Êmê nóng nảy quét qua quét lại giữa
Nguyên và Kăply trông đe dọa y như một khẩu súng đã lên đạn:
- Bây giờ hai anh nói thiệt đi, khi nãy thầy Haifai dẫn hai anh đi đâu vậy?
- Ổng dẫn tụi anh lên văn phòng hiệu trưởng…
Nguyên mới nói nửa chừng, Kăply bỗng bất thần reo lên:
- A, mấy người có biết vợ chồng thầy Haifai tên thiệt là gì không?
- Là gì, anh K’Brêt? – K’Tub mắt sáng trưng, mặt mày háo hức như sắp được xực
một thứ kẹo ngon.
Kăply nheo mắt:
- Ổng tên là Krazanh, còn bà vợ ổng tên Kim. Chính tai anh nghe thầy hiệu
trưởng gọi vợ chồng ổng bằng những cái tên này.
- Vụ này lạ à nha! – K’Tub xuýt xoa. – Xưa nay em cứ tưởng hai người chỉ xài
chung mỗi cái tên Haifai thôi chứ.
Êmê có vẻ không xếp chuyện vợ chồng thầy Haifai mỗi người có một cái tên vào
loại đề tài đáng quan tâm. Nó thò tay nắm tay Nguyên, sốt ruột:
- Thầy Haifai dẫn tụi anh đi gặp thầy hiệu trưởng chi vậy?
Nguyên quay đầu nhìn quanh một vòng trước khi thấp giọng:
- Thầy hiệu trưởng chỉ cho tụi anh xem cái báo động kế.
- Báo động kế? – Êmê nhíu mày. – Là cái gì vậy?
Nguyên liếm đôi môi đột nhiên khô rang:
- Đại khái là một dụng cụ cho biết tình hình an ninh trong nhà trường…
Trước vẻ mặt hồi hộp của tụi bạn, Nguyên lo lắng thuật lại câu chuyện xảy ra
trong phòng thầy hiệu trưởng, dĩ nhiên là bằng một thứ giọng nhỏ xíu như radio
sắp hết pin.
Giống y như một thứ đèn chiếu nhiều màu, câu chuyện của Nguyên thoạt đầu phết
lên mặt Êmê, K’Tub, Păng Ting màu xanh lè, chốc sau chuyển qua xám xịt và cuối
cùng khi Nguyên dứt câu, ba bộ mặt đã thành trắng bệch như vừa nhúng trong
thùng bột.
Êmê nắm tay Nguyên chặt hơn nữa, và cất giọng run run:
- Kinh khủng quá! Hay là anh và anh K’Brêt từ ngày mai trở đi đừng đến lớp nữa.
- Ờ, tụi anh ở nhà quách. – K’Tub mau mắn phụ họa. – Như thằng Suku đó. Có sao
đâu.
Nguyên lắc đầu:
- Nếu cần thiết phải ở nhà, thầy N’Trang Long đã dặn tụi anh rồi. Nhưng tụi anh
không nghe ổng nói gì về chuyện đó hết. Ổng chỉ giục tụi anh đến núi Lưng Chừng
thôi.
Chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt K’Tub rơi mất khi nghe nhắc đến tên ngọn núi,
thay vào đó là màu đỏ của một thứ củ cải để quá lâu ngoài nắng. Phải nói là nó
nhột nhạt kinh khủng khi nhớ đến lời tuyên bố bạt mạng của mình, lời tuyên bố
mà ngay lúc vừa thốt ra nó đã biết chắc là lời hứa lèo khi chính nó cũng không
biết núi Lưng Chừng ở đâu và làm cách sao mà dẫn xác đến đó.
Êmê thở dài, giọng xa xăm, bất lực:
- Núi Lưng Chừng…
- Thầy N’Trang Long nói nếu tụi anh mà nuốt được quả táo vàng ở núi Lưng Chừng
vô bụng rồi thì chẳng sợ cóc gì mấy tên sứ giả của… của… phe bên kia hết. –
Kăply hùng hổ làm một tràng nhưng đến phút chót, khi chuẩn bị phun ra những từ
mà cả thầy Haifai lẫn thầy N’Trang Long đều cấm học trò nhắc tới, nó bỗng chột
dạ nói trớ đi.
Chỉ có con nhỏ Păng Ting là tỉnh queo:
- Bà em bảo một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng có thể giúp một phù thủy bình
thường có năng lượng pháp thuật xấp xỉ với các sứ giả của trùm Bastu. Riêng khả
năng tiếp nhận pháp thuật ở trình độ cao thì tăng gấp mười lần.
“Phục hồi trí nhớ nữa!”. K’Tub nghĩ trong bụng, cố hết sức để đừng thốt ra
thành tiếng. Nó cảm thấy sượng sùng nếu mở miệng nhắc tới chuyện đó trong lúc
này.
- Păng Ting ơi. – Êmê kêu lên bằng giọng thảm thiết. – Nhưng vấn đề là núi Lưng
Chừng nằm ở đâu trên thế giới bao la này.
Păng Ting xoáy mắt vào Kăply:
- Thầy hiệu trưởng kêu tụi anh tới đó, hổng lẽ ổng không nói cho tụi anh biết
núi Lưng Chừng nằm ở đâu?
- Có chứ. – Kăply trả lời mà mặt xệ xuống. – Ổng bảo núi Lưng Chừng nằm ở lưng
chừng.
- Nghĩa là sao? – Păng Ting và Êmê cùng ngơ ngác buột miệng.
- Có nghĩa là hòn núi này không nằm trên mặt đất.
Kăply giải thích với một cái nhăn mặt như muốn bảo rằng thiệt sự thì nó cũng
cóc hiểu thầy N’Trang Long muốn gì ở tụi nó khi chỉ dẫn lấp la lấp lửng như
vậy.
- Để trưa về em hỏi ba em. – K’Tub chen ngang bằng giọng điệu quả quyết đến mức
có thể tin là nó đang tìm cách lập công. – Em nghĩ ba em thế nào cũng biết.
K’Tub có vẻ rất tin tưởng vào ba nó hoặc ít ra thì nó cũng cố tỏ ra như vậy. Và
tụi bạn không có cách nào khác hơn là đành phải coi niềm tin mong manh của
K’Tub như một thứ mồi lửa để nhen lên chút hy vọng ấm áp trong lòng, mặc dù
trong thâm tâm đứa nào cũng dám cá mười ăn một rằng nếu pháp sư K’Tul mà biết
được núi Lưng Chừng ở đâu thì tụi nó sẵn sàng đi đầu xuống đất nguyên cả đám.
oOo
Bữa trưa hôm nay có vẻ thịnh soạn hơn thường ngày, chưa ngồi vào bàn Kăply đã
khoái chí nhận ra ngay điều đó. Bên cạnh những món ăn quen thuộc như món thịt
khoanh sinh vật nguyên thủy, món xà lách trộn và các món canh đựng trong những
cái đĩa bạc lớn có chân hoặc trong những cái tô làm bằng chất liệu giống như đá
mã não chạm trổ cầu kỳ là hai cái khay to đùng chất ngồn ngộn một thứ ngó từa
tựa như mì sợi.
Nhưng sự hớn hở của Kăply lập tức tắt ngóm khi nó vừa đặt mông xuống ghế đã
giật bắn người khi cả đám mì sợi đột ngột vươn lên khỏi chiếc khay và uốn éo
như một bầy rắn con.
- Úy! Cái gì vậy?
Kăply ngả người ra sau, ré lên hoảng hốt. Cùng lúc, tiếng thằng Nguyên thét be
be bên cạnh khiến cả bàn ăn bỗng chốc náo loạn như thể có một xác chết dưới gầm
bàn.
- Cá pha lê đó.
Kăply hơi tỉnh hồn một chút khi nghe tiếng thằng Đam Pao vừa cười khúc khích
vừa thì thầm sau lưng.
- Trời đất, cá pha lê mà anh không biết hả? – K’Tub trợn mắt lên nhìn Kăply
nhưng ngay lập tức nó thu lại vẻ sửng sốt, lẩm bẩm. - Ờ, mà quên nữa.
K’Tub chọc chọc cái nĩa vào bọn cá pha lê đang ngoe nguẩy, giảng giải:
- Cá này đắt tiền lắm đó. Bổ cực kỳ. Tại tụi nó khỏe phi thường. Anh nhìn kỹ
đi, tụi nó được nấu chín rồi, nói chung là ngủm bảy đời rồi mà vẫn nhúc nhích y
như lúc còn sống. Khiếp chưa?
- Ờ… ờ…
Kăply ấp úng đáp trong khi cố giữ cái đầu cách bọn cá pha lê càng xa càng tốt.
Ở bên cạnh, Nguyên loay hoay gỡ một con cá pha lê đang hăm hở quấn chặt cổ tay
nó, mặt nhăn nhó vẻ ghê tởm.
- Ăn đi, tụi con! – Bà Êmô vui vẻ cất tiếng từ đầu bàn bên kia, cạnh chỗ ngồi
của pháp sư K’Tul. – Hôm nay ta muốn tụi con ăn ngon một tí, coi như mừng
K’Brăk thoát nạn. – Ánh mắt ấm áp của bà lướt qua mặt Kăply, Êmê và K’Tub như
một làn gió mùa hè. – Cả các con nữa. Các con cũng không đứa nào gặp chuyện gì.
Thiệt là đáng mừng.
Bài diễn văn của bà Êmô ngắn ngủn, nếu như có thể gọi đó là một bài diễn văn,
nhưng rất chân thành và cảm động. Nói xong, bà vội vã giơ chiếc nĩa lên ngang
mặt như chuẩn bị xúc thức ăn nhưng thực ra là để che đôi mắt đang ngân ngấn
nước.
- Vậy thì ăn nha!
K’Tub cố đánh tan cái không khí ủy mị chạy quanh bàn ăn bằng cách vừa nói vừa
sục cái nĩa vào đám cá pha lê lúc nhúc trước mặt, dích nguyên một nùi ngo ngoe
tọng vào miệng, nhai chóp chép trông ngon lành hết sức.
Ông K’Tul nãy giờ vẫn rúc sau tờ Lang Biang hằng ngày, e hèm một tiếng, buông
tờ báo xuống và cầm lên chiếc thìa cán dài quen thuộc.
Ông huơ huơ chiếc thìa vào khoảng không, không phải để lấy trớn đáp xuống tô
canh mà để phụ họa cho lời nhận xét về tờ báo ông vừa đọc:
- Lạ thiệt đó nha! Một sự kiện chấn động như vụ Baltalon mà hổng có lấy một
dòng tin nhỏ trên báo. Hổng biết mấy cha trong ban biên tập làm ăn cái kiểu gì!
Ông cáu kỉnh chúc cái thìa đánh tõm vô tô canh làm bắn tung lên một mớ nước,
giọng bực dọc:
- Ngày mai dứt khoát phải đặt mua thêm tờ Tin nhanh N, S & D, dì Êmô à.
- Nghe nói tờ đó khoái đưa ba cái tin giật gân để bán báo, có gì hay ho đâu,
anh K’Tul. – Bà Êmô liếc bộ mặt cau có của ông K’Tul, cố giữ giọng thiệt dễ
nghe.
- Nhưng ít ra mình cũng thu lượm được ít nhiều thông tin đằng sau những cái loa
ba hoa kia. – Bộ ria con kiến của ông K’Tul cựa quậy một cách nóng nảy. – Còn
hơn là đối diện với bức tường câm nín của tờ Lang Biang hằng ngày.
Nguyên quay sang Êmê, ngạc nhiên hỏi:
- N, S & D là tên tắt của địa phương nào vậy?
Êmê chưa kịp đáp, thằng K’Tub đã ngứa ngáy vọt miệng, vẫn đang nhồm nhoàm một
đống cá pha lê:
- N, S & D là Nóng, Sốt và Dẻo đó anh K’Brăk.
Bà Êmô có vẻ muốn chấm dứt đề tài báo chí bằng cách đưa tay chỉ mấy cái chai
lùn lùn dán nhãn hiệu Saydimi để cạnh mấy đĩa thức ăn:
- Bữa nay coi như phá lệ một bữa. Ta nghĩ các con có thể uống một chút bia.
K’Tub rình rập mấy chai Saydimi từ nãy giờ, không đợi bà Êmô nói câu thứ hai,
vồ ngay lấy chai bia gần nhất, vung tay một cái, hét “bay lên” làm cái nắp chai
bắn tuốt lên cành cây trên đầu, mắc kẹt luôn trên đó không chịu rơi xuống, rồi
không thèm đợi Đam Pao và Chơleng đem ly ra, nó dốc ngược chai bia vô miệng,
nốc ừng ực trước cái lắc đầu âu yếm của bà Êmô.
Kăply tò mò nhìn K’Tub khi thằng này nhấc cổ chai ra khỏi miệng:
- Ngon không, K’Tub?
K’Tub liếm mép, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên mặt:
- Tuyệt cú mèo. Bia Saydimi mà nhậu với cá pha lê thì không chê vô đâu được,
anh K’Brêt à.
Như để chứng minh, K’Tub kéo vào người một chai bia khác, bật nắp đánh “bụp” y
như mở nắp sâm banh rồi nhét vô tay Kăply:
- Anh làm một chai đi. Em nhớ hồi trước anh và anh K’Brăk hay uống trộm thứ này
lắm mà.
Từ khi ngồi vào bàn đến giờ, Kăply không hề đụng vào món cá pha lê, chỉ chăm
chăm xực thịt khoanh và xà lách trộn, nhưng nó vẫn muốn thử qua một chút bia xứ
Lang Biang cho biết.
Kăply thận trọng rót cái thứ nước đục ngầu trong chai ra chiếc ly thằng Đam Pao
vừa đặt xuống trước mặt rồi cũng với một sự thận trọng như thế, nó dè dặt nâng
ly lên và rón rén nhúng môi vào thứ chất lỏng khả nghi đó.
Bia Saydimi có vị ngọt ngọt, chua chua y như nước trái cây lên men, nói chung
cũng dễ uống. Lúc đầu Kăply còn từ tốn nhấp từng ngụm một, nhưng sau khi thử
được một phần ba ly, và đặc biệt là khi thấy Nguyên và Êmê đang cụng ly tưng
bừng bên cạnh, nó bắt chước thằng K’Tub bưng ly lên nốc một hơi hết sạch.
Bọn trẻ vừa ăn vừa uống, cười cười nói nói, âm thanh mỗi lúc một lớn, bầu không
khí chẳng mấy chốc bị nung nóng lên như trong lò rèn.
Thằng K’Tub quất đến chai bia thứ ba, người đã phừng phừng và bắt đầu nhớ đến
nhiệm vụ quan trọng của mình.
- Ba ơi, – nó cất giọng chưa hẳn đã lè nhè nhưng hoàn toàn không còn giống cái
giọng của nó thường ngày – ba có biết núi Lưng Chừng nằm ở đâu không ba?
- Núi Lưng Chừng hả? – Pháp sư K’Tul trợn mắt, suýt chút nữa đã mắc nghẹn nếu
ông không kịp ho một cái và phun tung tóe nguyên một bầy cá pha lê chen chúc
trong cổ. – Con hỏi núi Lưng Chừng chi vây? Hổng lẽ con định đi đến đó?
- Đến đó thì sao hả ba? – K’Tub hỏi lại bằng giọng quàu quạu, rõ ràng là nó
không khoái thái độ của ba nó chút nào.
Như tránh ánh mắt của thằng con, ông K’Tul nhìn vu vơ đi đâu đó phía trên đầu,
tay vê vê ria mép:
- Ba nghĩ tốt nhất là con nên từ bỏ ý định ngông cuồng đó đi, K’Tub à.
- Sao lại ngông cuồng? – K’Tub ré lên, mặt đỏ gay, không rõ do men rượu, do tức
giận hay là do cả hai. – Bộ ba không muốn phục hồi trí nhớ cho anh K’Brăk và
anh K’Brêt sao?
- Tất nhiên là ta muốn rồi, con trai à. – Ông K’Tul cố bắt giọng mình dịu
xuống, ông khẽ liếc K’Tub một cái rồi lại vội vã nhìn đi chỗ khác. – Nhưng núi
Lưng Chừng không phải là nơi muốn là có thể đến được.
- Con sẽ tìm ra cách. – K’Tub bóp chặt chai Saydimi trong tay, có cảm tưởng nó
chỉ quạu thêm một chút là chai bia vỡ nát. – Chỉ cần ba nói cho con biết núi
Lưng Chừng ở đâu.
- Ôi, phải chi ta có thể biết hòn núi đó ở đâu. – Ông K’Tul thở dài, dáng người
cao lỏng khỏng của ông như xẹp xuống. – Thiệt tình thì xưa nay ta cũng chỉ nghe
nói đến nó thôi.
Ông K’Tul chép miệng và câu nói tiếp theo của ông rất giống như thay cho lời
kết thúc:
- Mà ta e rằng khắp xứ Lang Biang này chẳng có người nào biết núi Lưng Chừng ở
đâu.
Lúc bình thường có lẽ thằng K’Tub sẽ cố bình tâm để ngẫm nghĩ về điều ba nó
nói. Nhưng sau khi nốc đến ba chai Saydimi, nó chỉ có thể làm được mỗi một
chuyện là gân cổ tru tréo:
- Vô lý! Thiệt là vô lý hết sức!
- Ba con nói đúng đó, K’Tub à. – Bà Êmô can thiệp bằng giọng ôn tồn. – Theo truyền
thuyết, núi Lưng Chừng là ngọn núi không tùy ý muốn cho nên ta nghĩ rằng nó
không tọa lạc ở một địa điểm cố định. Đâu phải tự nhiên mà xưa nay chỉ có mỗi
một Đại tiên ông Mackeno là đến được nơi đó.

- Rồi dì coi. Dù thế nào thì tụi con cũng sẽ đến được nơi
đó. – K’Tub tức tối nói. – Đối với anh K’Brăk và anh K’Brêt bây giờ không chỉ
là chuyện phục hồi trí nhớ. Nếu không hái được mấy quả táo vàng…
K’Tub đang phun ào ào bỗng thấy hai chân đau nhói. Nó giật mình ngó xuống, thấy
Nguyên một bên Kăply một bên hai đứa đồng loạt đưa chân ra đạp lên chân nó.
Nó liếc mắt qua trái qua phải, tỉnh rượu ngay lập tức khi bắt gặp cái nháy mắt
kín đáo của Nguyên và Kăply. Mặc dù không hiểu tại sao hai đứa này không muốn
mình nói huỵch toẹt mọi thứ trước mặt ông K’Tul và bà Êmô, K’Tub vẫn lật đật
tọng thêm một nùi cá pha lê vô họng để tự bịt miệng mình lại.
oOo
Buổi chiều, Păng Ting mò đến phòng Nguyên và Kăply đã thấy K’Tub và Êmê ngồi
túm tụm ở trỏng.
Nguyên ngồi tựa lưng vô thành giường, có vẻ đang phân trần dang dở một chuyện
gì đó.
- Nếu ba em và dì Êmô biết thì càng tốt chứ sao, anh K’Brăk. – K’Tub vừa nói
vừa cầm tay Nguyên lay lay như bắt thằng này phải trả lời ngay thắc mắc của nó.
- Không nên, K’Tub à. – Nguyên từ tốn giải thích. – Thiệt sự mà nói, ba em và
dì Êmô không phải là đối thủ của các sứ giả dưới trướng Bastu. Em cũng thấy rõ
cách đây mấy ngày cả hai đã bị Baltalon làm cho hết nhúc nhích một cách dễ dàng
như thế nào rồi. Chưa kể lần này sự việc xảy ra trong khuôn viên nhà trường, ba
em và dì Êmô có muốn can thiệp cũng chẳng làm gì được. Nói tóm lại, họ biết chỉ
tổ thêm lo lắng…
K’Tub dán mắt vô mặt Nguyên, miệng há hốc như nuốt từng lời, cảm thấy chuyện
Nguyên và Kăply ngăn không cho mình xì tùm lum ra trong bữa ăn là chuyện quá
hiển nhiên. Cả K’Tub lẫn Êmê hoàn toàn không hay biết chút gì về những hành
tung khả nghi của pháp sư K’Tul và bà Êmô nên dĩ nhiên cũng không hiểu được lý
do thật sự đằng sau cú đạp của Nguyên và Kăply tại bàn ăn. Trong khi đó, mặc dù
tin rằng pháp sư K’Tul là người đã lừa Baltalon vào tròng, Nguyên và Kăply vẫn
không thể bắt mình làm như không nhớ tới những gì tụi nó đã nghe thấy trong nhà
kho bữa trước, vì vậy cho đến chừng nào chưa khám phá được nhiệm vụ bí mật của
pháp sư K’Tul, tụi nó luôn cảm thấy mối nghi ngờ đè nặng trong lòng và ông
K’Tul trong mắt tụi nó giống y chang một dấu hỏi bự chảng.

Sự xuất hiện của Păng Ting lập tức khiến câu chuyện kết thúc
nhanh hơn, nhất là khi vừa đun đầu qua khỏi cửa, Păng Ting đã bô bô:
- Em đã hỏi bà em rồi, anh K’Brăk. Và bà em cũng nói giống như thầy N’Trang
Long. Rằng núi Lưng Chừng xưa nay vẫn nằm ở lưng chừng. Chán thiệt tình!
Đôi mắt Êmê chợt lóe lên:
- Tại sao mình không đi hỏi Đại tiên ông Mackeno há? Ngài đã một lần đến đó
rồi, chắc chắn là ngài sẽ…
- Chẳng chắc chắn chút nào hết, chị Êmê à. – K’Tub phản ứng ngay, cứ như thể
Êmê vừa cù vào nách nó. – Chỉ chắc chắn mỗi một điều là Đại tiên ông Mackeno
không trẻ hơn thầy N’Trang Long và Phù thủy thượng đẳng Păng Sur chút xíu nào.
Mà mấy người già nói chuyện như thế nào thì chị cũng biết rồi đó. Hừm, lúc nào
cũng ra vẻ ta đây bí mật đùm đề, úp úp mở mở. Nghe mà sôi máu!

K’Tub cáu tiết làm một lèo, nó nói năng như thể Păng Ting là
một thứ bàn ghế vô tri gì đó, đại khái là không biết nhột khi nghe người khác
nói động đến bà mình.
Êmê nhìn K’Tub qua khóe mắt:
- Nói như em là chúng ta đành bó tay à?
K’Tub trả lời bà chị bằng cách thò tay vào túi rút ra một cái ống màu sắc lòe
loẹt. Bọn nhóc nhận ngay ra đó là cái ống Siêu cảm ứng, một trong những sản
phẩm đắc ý của Suku.
- Ừ, phải rồi đó! – Kăply reo lên khoái chí. – Em gọi Suku tới đi.
Êmê chép miệng:
- Nhớ đừng gọi lộn con khỉ Chacha đó nha…
Êmê trêu chưa dứt câu, K’Tub đã chõ miệng vào cái ống hét tên thằng bạn nó ầm
ĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3