Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Chương 14 - 15

Chương
XIV: CUỐI ĐƯỜNG


Magdalena chuẩn bị bữa ăn mang theo để bốn bạn cho vào túi treo yên ngựa.

-
Hãy cẩn thận với đống lửa nướng xúc xích nhé! Bà giúp việc tốt bụng dặn dò
trước khi bốn bạn đi. Đừng có làm cháy núi! Ở đó cây cỏ khô lắm...

Doris cưỡi con ngựa cưng. Hannibal đang đổ mồ hôi hột đã
chọn một con ngựa cái hiền lành. Peter đang cưỡi chú ngựa thiến to khỏe, còn
Bob lấy con ngựa thứ ba của cậu Harry. Cả nhóm phi nước kiệu qua khu nhà ông
Wesley Thrugon. Như mọi khi, con chó sủa lên như điên. Hai người Mêhicô làm
công đang sơn lại mặt trước ngôi nhà ông chủ.

Doris đầu tiên rẽ vào con đường lên núi. Hannibal theo
sau ngay. Ngựa của Hannibal có vẻ quan tâm đến việc gặm cỏ non hơn là việc leo
lên đỉnh núi cao. Đến một lúc, Doris bực mình quay lui, nắm lấy dây cương con
ngựa của Hannibal.

- Anh phải buộc nó ngẩng đầu lên chứ - Doris giận dữ la -
Nào! Anh vận động lên một chút và đi nhanh lên.

Hannibal đỏ mặt giựt dây cương. Con ngựa bước nhanh lên
được một chút, rồi dần dần đi chậm trở lại. Hannibal không cho phép con ngựa
dừng lại gặm cỏ nữa, nhưng ngựa vẫn giữ tốc độc chậm như rùa. Thật ra, như vậy
có khi lại hay hơn.

- Đi nhanh dễ bị tai nạn lắm! Hannibal
nghĩ bụng để tự an ủi.

Mặc
dù Doris tỏ ra nóng lòng, nhưng cả đoàn vẫn tiến chậm, thỉnh thoảng dừng lại để
kiểm tra xem dấu bánh xe có đúng của bà Macomber hay không. Thông mọc hai bên
đường chắn không cho ngắm quang cảnh.

Khi
cả đoàn lên đến đỉnh núi và rẽ vào con đường chính đầy bụi của Hambone, đã hơn
một giờ trưa. Nhà bỏ hoang trông thảm hại với cánh cửa sổ gẫy phai màu. Chính
con đường rải đầy những tấm nệm lủng, đồ hộp, mảnh kính vỡ.

Doris
bước chân xuống đất, cột ngựa vào một thanh trước kia là "cửa hàng
lớn" ở Hambone. Ba Thám Tử ê ẩm cả người cũng bước xuống đất.

-
Thành phố này dễ sợ quá - Peter nhìn quanh nhận xét, như sợ có con ma bước ra
từ thành phố ma.

-
Cậu Harry nói rằng không khí của một thành phố bị bỏ hoang lúc nào cũng hơi
rùng rợn. Cũng giống như các thành phố khác, thành phố này bị bọn quậy phá đến
cướp bóc và đập phá tất cả những gì họ không mang theo được.

Doris
chỉ một kiến trúc cao lớn với mái nhà hư nát, khá giống cái trên khu nhà Wesley
Thrugon.

-
Có lẽ đây là nhà phụ, thuộc khu mỏ! Cô bé nói.

Tất
cả bước về nhà kho rộng lớn.

-
Chú ý nhìn chỗ mình bước nhé! Doris căn dặn. Và không được đụng đến mấy tấm sắt
dưới đất. Rắn đuôi chuông rất thích chui ở dưới để trốn nắng. Và khi rắn đuôi
chuông giật mình hoảng sợ thì...

-
Úi chà! Bọn anh biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu làm cho rắn sợ. - Peter trả lời
- Em đừng có lo, bọn anh sẽ không chơi trò lục lạo ở đây đâu.

Cửa
nhà kho đã biến mất từ lâu. Bốn bạn đứng yên trên ngưỡng cửa nhìn vào bên
trong.

-
Không biết sàn nhà mục nát có chịu nổi trọng lượng bọn mình không.

-
Điều đó không quan trọng - Hannibal nhấn mạnh. Xe của bà Macomber không có ở
đây. Ta không đến đây để đi dạo chơi... Doris à, có một điều chắc chắn! Nếu bà
hàng xóm của em bị hư xe dọc đường, thì ta đã gặp rồi. Vậy là bà Macomber đi
lên đến đây. Ta hãy thử tìm xem có thấy dấu xe bà không, và nếu thấy thì xem
chúng tìm đi hướng nào...

Hannibal
bước ra giữa đường và chăm chú nhìn dưới đất. Dấu vết còn đó, rất rõ. Hannibal
lần theo chúng đến khúc quẹo kế tiếp.

- A
ha! Khi đó thám tử trưởng kêu lên.

-
Anh thấy gì vậy? Doris chạy ra hỏi.

Trong
nháy mắt, Peter, Bob và Doris ra đến góc đường. Doris không phải lập lại câu
hỏi. Ở đó có chiếc xe mọi địa hình của bà Macomber.

- Cô Macomber ơi! Doris gọi. Cô Macomber ơi! Cháu Doris
đây!

Cô bé đã chạy gần đến chiếc xe, thì có tiếng mõ quay vang
lên.

- Doris! Đứng yên! Hannibal ra lệnh.

Doris định thụt lùi, nhưng gót giày trượt khiến cô bé ngã
té. Đúng lúc đó, một hình thù đáng sợ, nguy hiểm chết người, bắn ra từ dưới xe.
Doris lăn ra xa thật nhanh. Cái đầu khủng khiếp, hai hàm mở rộng, có hai răng
nanh mang chất độc, mổ xuống đúng chỗ Doris vừa mới nằm.

Doris nằm yên.

Phần con rắn chuông cũng nằm dài lặng yên... nhưng chỉ
một giây thôi. Nó lại cho vang lên tiếng mõ quay khủng khiếp và đang nép mình
để mổ lần nữa.

- Đừng động dậy! Đến lượt Peter ra lệnh trong tiếng thì
thầm.

Peter lượm một cục đá to, nhắm con rắn chuông ném

- Hay quá! Bob kêu. Trúng ngay đầu. Hú hồn!

Doris đứng dậy, gớm ghiếc nhìn con rắn chuông bị thương
sắp chết uốn éo trên cát. Hannibal lượm cục đá khác để giết hẳn con rắn.

- Cám ơn! Cô bé nói với Peter.

Doris cố giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng nước da tái xanh và
vẫn còn đang run. Peter giả vờ như không thấy gì và nói:

- Không có gì một hướng đạo sinh giỏi không làm được.

Peter cúi xuống nhìn xuống xe.

- Hy vọng dưới này hết rắn rồi!... Không còn con nào, lại
gần được rồi.

Doris và ba Thám Tử trẻ đi vòng qua xác con rắn để đến
gần xe bà Macomber xem. Xe trống không, không có hành lý nào và không có chìa
khóa trên xe.

Bob lắc đầu, ra vẻ không hiểu nổi.

- Nếu do gia đình gọi có chuyện gấp, thì bà Macomber đâu
có bỏ lại xe ở đây.

- Em không hiểu - Doris nói khẽ. Bà Macomber đi đâu? Còn
hành lý nữa?

- Hay là bà ấy trốn đâu đó? Peter nói.

Bốn bạn tiến hành khám xét thành phố, nhìn qua các cửa sổ
không kính, đẩy mở những cánh cửa kêu rít trên bản lề bị sét rỉ. Không tìm thấy
gì hết, ngoài bàn ghế gẫy và đủ loại rác.

Thỉnh thoảng, có dấu vết chân, nhưng không thấy bà
Macomber đâu hết. Hannibal tập trung xem xét các dấu chân.

- Có nhiều người đã đi qua đây! Hannibal thông báo.

Thám Tử trưởng quay trở lại chiếc xe bị bỏ, nghiên cứu
vùng đất xung quanh. Ở đó cũng có một loạt những vết dấu chân. Một số là của
Doris và ba thám tử trẻ, một số khác là của người lạ. Và cuối cùng, cách đó
cũng khoảng năm mươi mét, thám tử trưởng tìm thấy dấu bánh xe của một chiếc xe
thứ nhì.

- Có kẻ đã đến bằng xe jeep hoặc xe tải nhẹ! Peter nói.

Dấu bánh xe đi dọc theo con đường cho đến cuối thành phố.
Đến đó, nhóm điều tra thấy một con đường chạy xuống dưới núi, theo ngả đối
ngược với ngả mà bốn bạn đã đến. Con đường này chật hẹp, nhưng có vẻ tốt.

Hannibal đứng nhìn con đường một hồi, nét mặt đăm chiêu.

- Có thể bà Macomber hẹn với một ai đó ở đây... - Cuối
cùng Hannibal nói. Phải, đó là một khả năng... Bà đến đây bằng xe từ Twin
Lakes, chuyển hành lý qua một chiếc xe khác, bỏ xe mình lại và ra đi... Doris
ơi! Em có biết con đường này dẫn về đâu không?

- Em không rõ - cô bé thú thật. Đây là lần đầu tiên em
lên đến đây. Nhưng em có nghe nói là qua khỏi núi này, vùng bên kia khá hoang
sơ và không có người ở.

Đúng lúc đó, một đám bụi bay lên từ lùm cây phía dưới,
cùng với tiếng máy xe đang cực nhọc leo lên dốc.

- Bà ấy quay về! Peter la lên.

Nhưng không phải bà Macomber... Chẳng bao lâu, một chiếc
xe jeep xuất hiện, chạy nhọc nhằn, thỉnh thoảng vượt lên lớp sỏi. Một người đàn
ông trung niên, đội nón rơm vành rộng, ngồi tay lái. Bên cạnh ông là một người
đàn bà mặc áo đầm hoa.

- Chào các cháu! Người đàn ông mỉm cười nói, dừng xe lại.

Bốn bạn chào lại ông.

- Các cháu chỉ có một mình à? Ông
hỏi.

-
Dạ, Peter trả lời.

-
Chắc là các cháu cũng tìm chai, đúng không?

-
Chai hả? Bob không hiểu hỏi lại.

-
Chúng tôi đến đây tìm chai - người phụ nữ giải thích. Chúng tôi ở Casa Verde,
chúng tôi đến từ xa để thám hiểm các thành phố bị bỏ hoang trong vùng. Nếu may
mắn, có khi tìm được những chai cổ xưa tuyệt đẹp trong nhà. Chúng tôi sưu tập
chai. Nhưng phải cẩn thận không được lục lạo bằng đôi tay trần. Chỉ được lục
lạo trong đống đồ phế thải bằng cây mà thôi! Sợ mấy con rắn!

-
Tụi cháu biết - Hannibal nói, vẫn còn rùng mình khi nhớ đến con rắn chuông mà
Peter đã giết được. À, có nhiều người lên đây không ạ?

-
Chắc là nhiều chứ! Người đàn ông trả lời. Con đường mà chú vừa mới chạy qua
cũng khá tốt. Dù không có chai. Tham quan mấy thành phố bỏ hoang này cũng thú
vị. Tuần rồi, chú tìm được cái đèn dầu rất tốt.

Ông
lại cho nổ máy xe vá đến đậu gần cửa hàng.

-
Thế là hết - Bob thở dài. Dấu bánh xe không còn có nghĩa nữa. Có thể là của bất
kỳ một người ham thích đồ phế thải nào đó, chứ không nhất thiết là của một
người có hẹn với bà Macomber!

Hannibal
thở dài lớn hơn Bob.

-
Tóm lại, ta có thể nói được gì?... Bà Macomber có đến đây và không còn đây nữa!
Thế thôi! Ta đã đi hết đường tìm...

Chương
XV: MỘT CHÚ CHÓ THẦM LẶNG

ăn
ngon lành bữa picnic, Doris và ba thám tử trẻ vừa thảo luận.

-
Không thể tin nổi! Hannibal nói. Bà Macomber trông có vẻ điềm tĩnh... vậy mà
lại hoảng hốt bỏ trốn...

-
Đó chỉ là giả thiết! Doris nhắc lại. Thật ra ta đâu có biết chuyện gì đã xảy ra
với bà.

-
Nhưng ta có thể giả thiết gần như chắc chắn - Hannibal trả lời. Khi biết ta
đang điều tra về những sự kiện đã xảy ra cách đây năm năm, bà Macomber hoảng sợ
bỏ chạy. Có thể bà đã gặp một đồng lõa cũ tại Hambone. Thậm chí có thể một
thành viên khác của băng cướp đang ở vùng Twin Lakes những ngày gần đây. Ta vẫn
chưa biết ai là tên lang thang lấy cắp dao rựa trong kho thóc cậu Harry.

-
Babal ơi! - Peter kêu, mặt đột ngột sáng lên - Mình nghĩ cậu nói đúng. Chắc
chắn tên ấy thuộc băng cướp! Hôm bị cảnh sát trưởng truy lùng, rất có thể hắn
đã trốn vào nhà bà Macomber!

-
Rồi thức ăn bị lấy cắp... và mẩu thuốc trong bồn rửa chén nữa - Bob nhớ lại.

-
Như thế chứng minh được cái gì? - Doris hỏi.

-
Nghe đây - Bob nói - Giả sử bà Macomber giấu tên lang thang... mà tên này lại
là một trong những tên cướp xe chở tiền... Hôm qua, khi bọn mình đến nhà bà, có
lẽ tên ấy đang ở đâu gần đó. Và trong khi bà Macomber dẫn bọn mình đi coi nhà,
thì hắn bị đói bụng và vào nhà chôm thức ăn.

-
Cũng có lý đấy... - Hannibal nhận xét.

-
Tầm bậy! Doris kêu.

-
Đừng sừng sộ lên như thế, cô bé ơi - Hannibal nói - Em hãy nhớ rằng ta chỉ đang
lập giả thiết mà thôi... Xem nào, hãy tóm tắt lại tình thế... Có xác chết năm
năm của một người có tham gia vụ cướp hay không, cũng cách đây năm năm! Rồi có
một bà góa chồng, cũng có thể đã tham gia hoặc không vào cùng vụ cướp ấy, bà
biến mất một cách bí hiểm. Có một kẻ lang thang lấy cắp con dao rựa, có thể -
hay không - đồng lõa với bà góa hay với người đàn ông chết trong mỏ. Rồi chính
cái mỏ: một cái mỏ đã cạn kiệt, dường như đang được khai thác trở lại... được
ai khai thác? Một người giàu có đến từ Los Angeles. Cuối cùng có một cục đá
bằng vàng xuất phát từ chính cái mỏ ấy. Mà nếu tin lời bà Macomber, thì cái mỏ
đó chưa hề chứa vàng bao giờ!

-
Có thể bà ấy nói láo! Peter gợi ý.

-
Cho dù bà có đồng lõa với tên cướp đã chết, bà cũng không có lợi gì khi nói láo
về cái mỏ - Hannibal nhận xét - Giữa bà và Wesley Thrugon, không có mối liên
quan nào hết… Bà nhớ rằng ông ấy đã sinh ra tại Twin Lakes, thế thôi!

-
Đừng quên chiến lợi phẩm... số tiền bị cướp! - Peter nói - Nếu đúng là tiền
từng được giấu trong mỏ, thì có phải Thrugon hiện đang giữ số tiền đó hay không?
Hay là bà Macomber đã lấy cách đây năm năm?

Bốn
bạn leo trở lên ngựa và im lặng đi xuống núi. Đường về lâu dài hơn. Bốn con
ngựa nối đuôi nhau bước chậm trên con đường dốc. Buổi chiều sắp kết thúc khi cả
bọn đến được dưới núi. Khi đến gần mỏ, Doris và ba Thám Tử trẻ thấy chiếc xe đỏ
của Thrugon không còn đó. Mấy hũ sơn còn để trước nhà, nhưng công việc chưa làm
xong và hai nhân công Mêhicô đã biến mất. Con chó canh to tướng đang nằm dài
ngủ ngoài nắng. Tiếng móng ngựa kêu vang khi đi qua trước nhà Thrugon; con chó
không nhúc nhích.

-
Lạ quá! - Hannibal nói - Thường nó lao vào hàng rào lưới như muốn ăn thịt ta!

Về
đến khu đất của Harrion Osborne, bốn bạn tháo yên cho ngựa trước khi trở về
trang trại. Cửa vào để mở. Bốn bạn thấy mẩu giấy trên bàn nhà bếp.

Chị
của dì Magdalena cho gọi dì. Cậu đưa đì đi Silver City tối mới về. Đừng chờ cậu
ăn tối và nhớ tránh rắc rối.

Cậu
Harry
- Hay quá! Hannibal kêu, nét mặt rạng rỡ lên.

-
Chị của dì Magdalena bị bệnh có gì là hay đâu - Doris chỉnh.

-
Hy vọng chị của dì Magdalena không bị bệnh - Hannibal vui vẻ nói. Đương nhiên
là anh nói… không phải là nói chuyện bệnh... mà là chuyện ta chỉ còn một mình ở
đây. Bà Macomber đi rồi! Xe của Thrugon không có ở đây, hai người Mêhicô cũng
thế. Cậu Harry và dì Magdalena đi vắng! Nói cách khác, ta được là do hành động!
Ta có cơ hội nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ sau đây: việc một mẩu vàng xuất hiện
trong một mỏ bạc đã cạn kiệt...

Hannibal
lấy cục đá ra khỏi túi, ném lên trời, chụp lại, rồi quay sang nhìn các bạn.

-
Đi! Đây là dịp may ngàn năm có một! Ta phải tìm hiểu xem có chuyện gì đang điễn
ra trong mỏ…

-
Cậu quên con chó! Peter bắt bẻ - Nó đâu có đi vắng! Và nó không bị xích!

-
Anh đừng bận tâm về con chó - Doris vừa nói vừa chạy ra tủ lạnh.


bé nhanh tay hốt phần dư thừa của một miếng đùi cừu.

-
Nhiều thịt ngon và khúc xương để gặm!... Ta đã có có để thuyết phục con chó
không để ý đến ta!

Vài
phút sau, Doris và ba thám tử trẻ bước nhanh qua những cánh đồng thông Noel, về
hướng mỏ. Khi đến hết cánh đồng ngăn cách đất thuộc cậu Harry với đất của
Wesley Thrugon, bốn bạn nhìn qua hàng rào lưới. Con chó vẫn đang ngủ.

-
Ê! Peter gọi. Ê! Ky! Tôtô! Minô! Dậy đi!

-
Đi, đến đây đi chó! Doris nói thêm, huơ khúc đùi cừu.

Con
chó vẫn bất động như khối đá.

Peter
gọi nữa, không có kết quả. Thấy vậy, Peter leo lên hàng rào, trèo qua và nhảy
xuống sân nhà Thrugon.

-
Cẩn thận! Bob nói khẽ.

-
Quăng khúc xương cho anh! - Peter yêu cầu Doris - Nếu nó dậy, anh sẽ vứt cho
nó.

Doris
ném khúc xương, Peter chụp được khéo léo. Khi đó Peter đứng yên nhìn con chó.

-
Tưởng như nó đã chết rồi - Peter nói.

-
Tuyệt! Tự hãy lợi dụng tình thế - Doris quyết định.

Không
chờ thêm nữa, đến lượt cô bé vượt qua rào, nhảy sang bên kia. Bob bắt chước
theo. Cuối cùng là Hannibal, hơi khó khăn, do trọng lượng.

Bốn
bạn tiến lại gần con chó trong khi Doris vẫn nói chuyện với nó:

-
Lại đây, chó ngoan! Xem ta mang đến cho mi cái gì nè!

-
Cẩn thận nhé! Hannibal thì thầm.

Doris
mạnh dạn cúi xuống, chạm vào con vật. Nó rung nhẹ, rồi rên một tiếng, như đang
mơ.

-
Nỏ ngủ! Doris nhận thấy. Không hiểu sao nó không thức dậy.

Hannibal
thấy cái tô gần hàng rào. Cậu cầm lên, ngửi mấy miếng thịt còn trong đó.

-
Không có mùi gì lạ - cuối cùng Thám Tử Trưởng thông báo. Nhưng mình nghĩ con
chó này bị bỏ thuốc ngủ. Có lẽ ai đó muốn cho nó tránh khỏi đường đi...

Cả
bọn sợ sệt nhìn xung quanh: không có ai hết.

-
Không hiểu hai nhân công Mêhicô của Thrugon đâu rồi? - Bob nói, hạ thấp giọng
theo bản năng.

Ngược
lại, Peter kêu lớn tiếng:

-
Ơi! Có ai ở nhà không?

Tiếng
gọi của Peter vang đi thật xa, qua các ngọn đồi.

-
Đừng kêu to thế - Doris ra lệnh. Vậy là có kẻ đã bỏ thuốc con chó, lợi dụng sự
vắng mặt của chủ và tớ...


bé lấy đèn pin ra khỏi túi:

-
Nhanh lên, kẻo người ta về bây giờ!

Doris
chạy đến cửa hang, chìm trong bóng tối, vì mặt trời đã biến mất sau ngọn núi.
Sắp hoàng hôn.

Ngay
khi qua khỏi ngưỡng cửa mỏ, ba Thám Tử và cô bé thấy xẻng và xe cút kít. Doris
chiếu sáng thành đường hầm và xà chịu trần.

-
Họ làm cái gì vậy? Doris hỏi khẽ. Ở đây không có dấu hiệu khai thác gì hết!

-
Phải tiến sâu hơn - Hannibal nói - Tiếng nổ nghe rất điếc. Ta hãy đến chỗ anh
lượm cục đá.

Thám
Tử Trưởng lấy đèn pin của Doris, rồi dẫn cả nhóm đến chỗ rẽ đầu tiên. Ở đó
Hannibal không do dự quẹo sang trái.

-
Gần đây thôi - Hannibal vừa nói vừa bước tới.

Sau
vài bước, bốn bạn thấy có một đống đá vụn chắn ngay đường đi. Ngay phía trên
đó, có một lỗ to đào trên tường. Có một có gì đó sáng sáng trên miệng lỗ.

-
Xem này! Peter kêu. Vàng!

Hannibal
bước lên nữa và chiếu sáng vào thành đường hầm. Những điểm vàng mới sáng lên
dưới chùm sáng đèn pin.

-
Dễ sợ! Thám tử trưởng nói.

Hannibal
dùng móng tay bóc thử miếng kim loại vàng, rồi xem xét thật kỹ.

- Bà Macomber lầm! Doris thở dài. Đúng là mỏ này có vàng!

Tiếng súng bắn hay tiếng động cơ nổ vang lên rất khẽ từ
bên ngoài.

-
Có người đến - Peter thì thầm.

-
Chuồn nhanh đi! Doris khuyên. Em không muốn bị người ta bắt trong đây một lần
nữa đâu!

Hannibal
nhét miếng vàng trong túi và cả nhóm bước nhanh ra. Khi đến cửa, bốn bạn thấy
ánh sáng ban ngày yếu dần. Bốn bạn bước thật nhanh, hổn hển và thỉnh thoảng bị
vấp trên nền đất không bằng phẳng do vội muốn ra khỏi mỏ.

Khi
bước ra ngoài trời, Hannibal đứng sững lại... con chó vẫn nằm ngoài sân. Một
chiếc xe vừa mới dừng lại ở bên ngoài hàng rào. Doris và ba thám tử trẻ thấy
hai người đàn ông bước xuống xe.

-
Được rồi, Gasper ơi! - Một người nói - Mày kiếm cho tao một cục đá thật to để
đập cái ổ khóa này!

-
Không cần đâu, Manny à - người kia đáp. Tao sẽ bắn một phát cho nó nổ.

-
Mày điên rồi sao? - Người đầu tiên la - Lỡ có ai nghe là cảnh sát trưởng sẽ đến
ngay! Thôi đi! Tìm cục đá nhanh!

Từ
chỗ đang đứng, tức là cũng không gần hàng rào lắm, Doris và Ba Thám Tử nghe
được tiếng thở hổn hển của gã đàn ông tên Gasper.

-
Babal ơi! - Peter thì thầm - Tiếng thở ngắt quãng như thế. Mình nhận ra! Kẻ rình
rập bên kho thóc. Tên xém làm bay cái đầu mình bằng dao rựa!

Bốn
bạn cố thu mình thật nhỏ trong bóng che lối vào mỏ.

-
Ta làm gì bây giờ? - Doris hói khẽ. Nếu chuồn thì sẽ bị bọn chúng thấy... mà em
không nghĩ bọn chúng đến đây thăm hữu nghị! Quanh đây mấy cây số không có ai
hết!

Bây
giờ, bốn bạn nghe tiếng Gasper tấn công ổ khóa cổng. Cuối cùng dây xích rơi
xuống đất và cổng mở ra.

-
Nếu đúng là tiền ở đây, thì ta sẽ tìm ra trong nhà - Gasper nói bằng một giọng
khàn khàn.

Hai
gã đàn ông băng qua sân với ý định đột nhập vào nhà.

-
Có thể trong nhà mà cũng có thế bất cứ chỗ nào khác - gã đàn ông tên Manny trả
lời. Hắn thừa thời gian để giấu...

-
Nếu tiền không có trong nhà, thì ta sẽ vào xem trong mỏ! - Gasper nói lắp.

-
Và nếu không thấy trong mỏ - Manny kết thúc bằng một giọng đáng sợ - thì ta sẽ
chờ nó về buộc nó phài khai nó giấu tiền chỗ nào!

Hai
gã đàn ông phá lên cười, rồi bước vào nhà.

Doris
hoảng sợ nói:

-
Nếu ở lại đây, ta sẽ bị phát hiện. Ta hãy
thử chạy về trang trại. Từ đó, ta sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng.

- Em điên rồi! - Peter trả lời thầm - Bộ em không thấy
bọn chúng có súng sao? Nếu thấy bọn mình bọn chúng dám bắn lắm!

- Nhưng Doris nói đúng - Bob bắt bẻ, ta phải làm một có
gì đó chứ!

Hannibal thò cổ tới, nhìn xung quanh. Cậu thấy cái xô đầy
chất lỏng, gần sát cánh cửa nhà xe, nơi Thrugon cho đặt ổ khóa cách đây mấy
ngày.

Thám tử trưởng bò đến cái xô, ngửi thử, rồi xem xét tấm
ván xây nhà kho. Sau đó, Hannibal trở về với các bạn.

- Hai người Mêhicô bỏ lại một xô xăng gần nhà xe của Thrugon
- Thám Tử trưởng giải thích - Nếu ta châm lửa đốt cháy nhà xe, người ta sẽ nhìn
thấy đám cháy từ thành phố và sẽ báo lính cứu hỏa. Xe cứu hỏa sẽ đến đây cùng
cảnh sát trưởng trong nháy mắt... bọn bất lương kia sẽ bị tóm... Peter ơi, cậu
có mang diêm theo không?

Peter lấy hộp diêm từ trong túi áo ra, rồi đi theo
Hannibal đến nhà xe nhỏ. Hannibal lấy xô tưới xăng vào nhà xe, Peter quẹt cây
diêm, trong nháy mắt ngọn lửa bốc lên từ nhà xe xây bằng ván gỗ.

- Tuyệt vời! Peter nói. Tất cả sẽ cháy trụi...

Hannibal đột ngột hiểu ra tình thế và la lên:

- Ồ! Đúng rồi! Sẽ cháy! Trở vào trong mỏ, nhanh lên!
Mình đã đoán ra Thrugon cất giữ cái gì trong nhà xe rồi!

Hai
Thám Tử nhào vào mỏ, đẩy Bob về Doris vào bên trong...

-
Vào sâu hơn! Sâu hơn! Bước đi! Nhanh lên! Hannibal ra lệnh.

Rồi
khi cả bọn đã vào khá sâu. Thám Tử trưởng hét lên:

-
Tất cả nằm xuống!

Đúng
lúc bốn bạn thả mình ngã xuống, nhà xe nổ tung mạnh đến nỗi cả nền đất rung
lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3