Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret - Chương 12 - 13

12

Ngày 11 tháng Mười hai, bà có một
chuyến đi thuyền ra biển Caribê dài ba tuần. Năm nào bà cũng đi như thế. Trong
phòng mình trên thuyền, bà tổ chức một bữa tiệc chia tay. Năm nay, bố mẹ cho
phép tôi đến dự. Mẹ tôi tặng bà một cái hộp nhung xanh lá mạ để đựng trang sức.
Cái hộp có những đường vân nhung trắng, trông xinh lắm. Bà cảm ơn mẹ rồi nói
tất thảy đồ trang sức đều dành cho “Margaret của bà” nên bà phải giữ rất cẩn
thận. Lúc nào bà cũng nói rằng con người không thể sống mãi, rằng tất cả những
gì bà có đều dành cho tôi và tôi không thích bà nói thế tẹo nào. Có lần, bà còn
kể luật sư của bà đã chuẩn bị chỉ thị tang lễ để mọi thứ diễn ra đúng theo ý
bà. Ví như quan tài sẽ thế nào, rồi thì bà không muốn ai đọc điếu văn trong đám
tang, còn tôi chỉ nên đến thăm mộ bà một hai lần một năm để thấy mộ vẫn đẹp đẽ,
gọn gàng.

Chúng tôi ở trên thuyền nửa tiếng,
sau đó bà hôn tạm biệt tôi rồi hứa ngày nào đó sẽ đưa tôi đi cùng.

Tuần kế tiếp, mẹ tôi bắt đầu gửi
thiệp Giáng sinh đi khắp nơi, và chuyện ấy làm mẹ bận túi bụi nhiều ngày liền.
Mẹ không gọi là thiệp Giáng sinh mà gọi là lời chúc mừng ngày lễ. Thực ra, nhà
tôi không tổ chức Giáng sinh. Chúng tôi tặng quà cho nhau vì bố mẹ bảo đấy là
truyền thống của người Mỹ. Bố bảo chuyện gửi thiệp mừng liên quan đến ngày mẹ
còn bé. Mẹ gửi thiệp cho bạn bè hồi nhỏ, người ta cũng gửi lại cho mẹ. Thế là
mỗi năm một lần, mẹ biết được thông tin người này đã lập gia đình, người kia
mới sinh con, hay đại loại thế. Và mẹ cũng gửi một tấm thiệp cho em trai mình,
tôi chưa gặp cậu bao giờ. Cậu sống ở tận California.

Năm nay, tôi phát hiện một điều lạ
lắm. Tôi thấy mẹ gửi cả thiệp Giáng sinh cho ông bà ngoại ở Ohio. Hôm đó tôi bị
cảm, phải nghỉ học ở nhà, khi nhìn qua chồng thiếp tôi đã thấy cái thiếp đó. Nó
ở đó - như những tấm thiếp khác. Trên phong bì ghi ông bà Paul Hutchins, đó là
tên của họ. Ông bà ngoại của tôi! Tôi không hỏi han gì mẹ cả. Tôi cảm thấy mình
không nên biết việc này.

Ở trường, thầy Benedict đang chạy đôn
chạy đáo xem có chuyện gì với mớ áo choàng mới của đội hợp xướng. Trường tôi tổ
chức một buổi lễ mừng Giáng sinh và lễ Hanukkah[2] cho phụ huynh và lớp tôi được
chọn làm đội hợp xướng. “Lớp thầy Benedict sẽ là đội hợp xướng,” thầy hiệu
trưởng quyết định thế. Ngày nào, chúng tôi cũng tập hát với giáo viên dạy nhạc.
Tôi tự nhủ đến Giáng sinh thì chắc cổ họng tôi khản đặc. Lũ chúng tôi phải học
năm thánh ca Giáng sinh và ba bài Hanukkah - đoạn thì cao chót vót, đoạn thì
trầm trầm. Hầu hết các đoạn trầm đều cho bọn con trai hát, đoạn cao thì phân
cho con gái. Ngay sau lễ Tạ ơn, chúng tôi sẽ được đo để may áo choàng hợp
xướng. Ban phụ huynh quyết định là đống áo cũ đã sờn rách hết cả, nên chúng tôi
sẽ được may đồ mới màu xanh lá chứ không phải màu đen như trước. Chúng tôi sẽ
không cầm nến, mà cầm đèn pin to bằng cái bút chì.

[2] Lễ
hội truyền thống kéo dài tám ngày của người Do Thái.

Chúng
tôi tập đi vào hội trường, đi lên khán đài hát bài “Adeste Fidelis” bằng
tiếng Anh và tiếng Latin. Chúng tôi đi thành hai hàng nam nữ riêng biệt. Dĩ nhiên
là xếp theo chiều cao. Tôi đi ngay sau Janie vì Ruth đã chuyển đi chỗ khác.
Người cặp đôi với tôi hóa ra là Norman Fishbein. Tôi chẳng thèm nhìn nó. Tôi
chỉ nhìn thẳng, vừa đi vừa hát thật to.

Một tuần trước buổi lễ, Alan Gordon
nói với thầy Benedict rằng cậu sẽ không hát bài hát Giáng sinh vì như thế là
trái với tôn giáo của cậu. Lisa Murphy giơ tay nói sẽ không hát bài hát
Hanukkah với lý do tương tự.

Thầy Benedict giải thích rằng những
bài hát ấy dành cho tất cả mọi người và không liên quan gì đến tôn giáo cả,
nhưng ngày hôm sau Alan mang đến một bức thư ngắn, rồi từ hôm đó cậu chỉ đi
trong hàng chứ không hát nữa. Lisa cũng chỉ hát khi diễu hành, còn đến lúc hát
thánh ca Hanukkah, nhỏ cũng không chịu hé môi.

Chúa có đó không? Là con,
Margaret. Con muốn Chúa biết rằng năm nay con đã nghĩ rất nhiều về Giáng sinh
và Hanukkah. Con đang cố quyết định xem ngày nào sẽ là ngày đặc biệt với mình.
Con nghĩ nhiều lắm Chúa ạ. Nhưng đến giờ vẫn chưa trả lời được.

Những chiếc áo choàng hợp xướng màu
xanh mới tinh được gửi về trường trước buổi lễ một ngày, sau đó lại được gửi
đến nhà từng đứa để đem là cho phẳng phiu. Trong buổi lễ, thích nhất là tôi
không chỉ được mặc áo choàng và cầm đèn pin, mà còn được ngồi hàng đầu trong
dàn hợp xướng, phía trước bao nhiêu là khán giả, như thế tức là sẽ có một dàn
các em mẫu giáo ở ngay trước mắt tôi. Vài em cố chạm chân vào chân bọn tôi. Một
em còn tè dầm ngay giữa vở kịch, ở đoạn Mary và Joseph bước vào nhà trọ. Bãi
nước tè ở ngay trước mặt Janie, nhỏ phải tiếp tục hát, giả như không có chuyện
gì. Lúc ấy, tôi phải cố lắm mới không phì cười.

Sau hôm đó, trường bước vào kỳ nghỉ
lễ. Tôi vừa về đến nhà, mẹ liền bảo tôi có thư.

13

“Margaret... con có thư đấy,” giọng mẹ vọng ra từ
phòng vẽ. “Mẹ để ở bàn ngoài ấy.”

Tôi chưa bao giờ nhận được thư cả. Có lẽ vì tôi chưa
hề viết thư cho ai. Thế là tôi chạy như bay ra bàn, chộp lấy lá thư. Trên đó
ghi: gửi Cô Margaret Simon. Tôi lật đi lật lại chiếc phong bì nhưng
không thấy tên người gửi. Không biết chủ bức thư này là ai. Cứ suy đoán thích hơn
nhiều việc bóc toác chiếc phong bì ra để xem đó là ai. Cũng có thể đây chỉ là
thư quảng cáo. Cuối cùng khi không kìm thêm được nữa, tôi bóc nó ra - thật chậm
và cẩn thận sao cho chiếc phong bì không bị rách. Ở trong là một thiệp mời!
Thoáng một cái là tôi biết ngay vì có một bức hình đám trẻ con đang nhảy quanh
một cái máy hát. Và ở trên còn có chữ MỜI DỰ TIỆC.

Ai tổ chức tiệc này thế nhỉ, lại còn mời mình nữa chứ?
Tất nhiên, tôi có thể tìm được câu trả lời ngay. Tôi có thể xem bên trong
thiệp. Nhưng thế này thích hơn. Tôi nghĩ đến mọi trường hợp. Không thể là bộ tứ
STTN bởi vì nếu thế tôi phải biết trước chứ. Có thể là ai đó mà tôi quen ở New
York hay ở hội trại, nhưng tôi chưa lần nào gửi thư cho bạn cũ để thông báo địa
chỉ mới của tôi. Mà trên phong bì lại có dấu bưu điện của New Jersey. Xem nào.
Có thể là ai nhỉ? Ai đây? Cuối cùng, tôi mở ra đọc.

Mời cậu đến vào thứ Bảy, ngày 20 tháng Mười hai.

Từ 5- 9 giờ tối (bữa tối)

1334 Chung cư Whittingham

Norman Fishbein.

“Norman Fishbein!” tôi kêu lên. Thằng hâm đó! Tôi còn
chưa nói chuyện với nó một lần nào. Sao nó lại mời tôi đến dự tiệc nhỉ? Nhưng
tiệc thì vẫn là tiệc chứ. Còn có cả bữa tối nữa!

“Mẹ ơi!” tôi vừa réo lên ầm ĩ vừa chạy vào trong phòng
vẽ. Mẹ tôi đang đứng cách xa khung vẽ, săm soi bức tranh. Trong miệng vẫn còn
ngậm chiếc bút lông. “Mẹ, mẹ đoán đi!”

“Gì hả con?” mẹ hỏi, vẫn kẹp chiếc bút giữa hai hàm
răng.

“Con được mời đến một dạ tiệc. Mẹ-nhìn-này...” tôi
chìa tấm thiếp mời cho mẹ xem.

Mẹ đọc lướt. “Norman Fishbein là ai?” mẹ hỏi, bỏ chiếc
bút khỏi miệng.

“Bạn cùng lớp con.”

“Con có ưa cậu ta không?”

“Bình thường ạ. Con được đi chứ?”

“Ừ... chắc là được thôi.” Mẹ chấm một ít màu đỏ lên
bức vẽ. Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo.

“Để con nghe cho.” Tôi chạy vào bếp, nhấc máy lên
trong khi vẫn thở hồng hộc.

“Nancy đây. Cậu được mời không?”

“Có,” tôi trả lời. “Còn cậu?”

“Ừm. Bọn mình đều được mời. Janie và Gretchen cũng
thế.”

“Cậu được đi không?”

“Tất nhiên là được.”

“Tớ cũng thế.”

“Tớ chưa đi dạ tiệc bao giờ cả,” Nancy bảo.

“Tớ cũng thế. Bọn mình có nên mặc quần áo đẹp không
nhỉ?” tôi hỏi.

“Mẹ mình sẽ gọi cho cô Fishbein. Có gì tớ sẽ báo cho
cậu sau nhé.” Nói rồi nhỏ gác máy.

Mười phút sau, chuông điện thoại lại reo. Tôi trả lời.

“Margaret. Lại là tớ đây.”

“Tớ biết rồi.”

“Cậu không tưởng tượng được đâu!” Nancy nói.

“Cái gì? Cái gì mà không tưởng tượng được cơ?”

Tất cả đều được mời.”

“Tất cả là sao cơ?”

“Cả lớp ấy.”

“Cả hai mươi tám đứa á?”

“Cô Fishbein bảo với mẹ mình thế.”

“Cả Laura á?”

“Chắc thế.”

“Theo cậu thì nhỏ có đến không?” Tôi hỏi, cố hình dung
xem Laura sẽ trông như thế nào trong bữa tiệc.

“Ừm, mẹ nó và cô Fishbein cùng tham gia nhiều hội lắm.
Chắc mẹ nó sẽ bảo nó đi.”

“Thế còn Philip Leroy?”

“Cậu ấy cũng được mời. Tớ biết có thế thôi. Và cô
Fishbein nói nhất định phải mặc đồ dự tiệc.”

Vừa đặt máy xuống, tôi lại chạy ào vào phòng vẽ. “Mẹ,
cả lớp đều được mời!”

Cả lớp con cơ à?” Mẹ đặt bút xuống, ngẩng
lên nhìn tôi.

“Vâng, cả hai tám đứa liền.”

“Chị Fishbein này điên mất rồi!” mẹ lẩm bẩm.

“Thế con có nên mặc bộ đồ nhung đi không?”

“Đấy là bộ đẹp nhất của con mà. Con cứ mặc đi đi.”

Vào hôm diễn ra buổi tiệc, tôi nói chuyện với Nancy
sáu lần, Janie ba lần và Gretchen hai lần. Cứ mỗi lần đổi ý về trang phục dự
tiệc, Nancy lại gọi cho tôi. Và mỗi lần như thế, nhỏ lại hỏi tôi vẫn định mặc
bộ nhung à. Tôi nói ừ. Thời gian còn lại, chúng tôi tự thu xếp mọi việc của
mình và cuối cùng đi đến quyết định là Nancy sẽ ngủ ở nhà tôi còn Gretchen ngủ
ở nhà Janie. Chú Wheeler sẽ đưa chúng tôi đi và chú Loomis đón về.

Hai giờ chiều, mẹ gội đầu cho tôi. Mẹ còn vuốt cả kem
xả nữa cho tóc tôi khỏi bị rối. Xong mẹ dùng lô cuộn tóc tôi thành mấy lọn to
tướng trên đầu. Tôi ngồi im để mẹ sấy tóc. Sau đó, mẹ dùng giũa giũa móng
tay cho tôi thay vì cắt béng đi như mọi khi. Bộ nhung của tôi mẹ đã để sẵn trên
giường, cùng với đồ lót mới, giày dự tiệc và quần tất. Đồ lót mới không phải
loại cotton bình thường mà là loại nylon, viền được trang trí những dải đăng
ten. Đó được xem là quà truyền thống cho tháng Mười hai của tôi. Sau cùng, tôi
nghĩ có lẽ Norman Fishbein không phải là thằng nghịch ngợm như tôi tưởng.

Tắm xong, tôi lên giường nghỉ một chút để trông xinh
xắn nhất vào buổi tối. Tôi vào phòng, đóng cửa lại, có điều không thấy buồn ngủ
lắm. Thế là tôi hì hụi kéo cái ghế ra trước gương treo tường, rồi đứng lên ghế,
bắt đầu cởi áo choàng. Tôi cứ đứng trần truồng như thế trước gương. Tôi bắt đầu
có lông mu. Tôi xoay nghiêng người nhìn cho kỹ. Sau đó tôi bước xuống, kéo ghế
sát gương hơn rồi lại trèo lên nhìn kỹ thêm lần nữa. Mớ tóc quấn lô làm đầu tôi
trông buồn cười chết đi được. Phần còn lại thì trông vẫn thế.

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con không muốn
giục Chúa đâu... Con biết Người bận lắm. Nhưng bây giờ đã là tháng Mười hai rồi
mà con chẳng lớn chút gì cả. Ít nhất là trông con chẳng có gì khác hết. Chẳng
nhẽ chưa đến lúc sao hả Chúa? Chẳng lẽ Chúa thấy con quá vội vàng? Xin Chúa hãy
giúp con!

Tôi nhảy phốc xuống sàn, ngồi ở mép giường, mặc đồ lót
sạch và quần tất vào rồi lại đứng trước gương. Nhưng lần này, tôi chẳng buồn
nhìn lâu làm gì nữa.

Vào phòng tắm, tôi mở ngăn cuối cùng. Ở đấy có hẳn một
hộp bông. Trên bao bì in chữ Vô trùng. Tôi thò tay vào cấu một ít.
Tim tôi đập thình thịch, điều ấy thật ngớ ngẩn vì có gì mà tôi phải sợ chứ? Nếu
mẹ nhìn thấy tôi lấy một ít bông thì mẹ cũng chẳng nói gì. Tôi dùng bông suốt
để bôi calamin lên những vết muỗi đốt vào mùa hè - để rửa những vết xước hay
vết bầm - để bôi kem dưỡng ẩm ban đêm. Ấy vậy mà tim tôi vẫn cứ đập liên hồi,
vì tôi biết mình sắp làm một điều rất mới với mớ bông.

Tôi rón rén vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi chui vào
trong một góc tủ. Tôi nhồi ba cục bông vào mỗi bên áo lót. Gian lận một chút
thì sao nhỉ! Có khi những nhỏ khác cũng làm thế. Tôi trông sẽ đẹp hơn, phải
không nào? Vậy tại sao lại không chứ!

Tôi chui ra khỏi tủ rồi trèo lên ghế. Lần này khi quay
nghiêng người, trông tôi hệt như người lớn. Thích phải biết!

Chúa còn đó không? Hãy nhìn xem áo lót của con trông
đẹp chưa này! Đây đúng là cái con cần - chỉ cần một mẹo nhỏ thôi. Ở nhà, con sẽ
thật ngoan mà. Ít nhất là trong một tháng, ngày nào con cũng sẽ dọn bàn! Xin
Người…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3