Bồ Công Anh - Chương 10

Quái thanh

Âm thanh kỳ
quái khiến Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhân sợ hãi cũng bắt đầu từ đêm
hôm đó.

“Chuyện như
thế nào?” An Bội Tấn Nhất đẩy trà qua cho Minh Hương và Trí Nhân.

“Rất kỳ quái,
hôm đó đã khuya, tôi ở bên giường dùng laptop lên mạng nghe nhạc, theo lý
thuyết tôi bật âm thanh rất lớn, chắc chắn không thể nào nghe tiếng nói bên
ngoài được, nhưng thứ tôi nghe thấy không phải là âm thanh trong bên trong ca
khúc.”

“Cô xác định
chứ?”

“Đúng vậy, tôi
xác định ” Minh Hương khẽ cau mày nhìn An Bội Tấn Nhất, “Tôi nghe thấy âm thanh
đó, đã cảm thấy không thích hợp, quay ngược về nghe lần nữa, nhưng lại không
có.”

“Tự Phương
tiên sinh còn anh.”

Tự Phương Trí
Nhân là nhân viên công ty Điền Sản, cuối tuần cậu ra rất thích ở nhà lên mạng
chơi game, hôm đó này ngày một tháng năm tuần lễ vàng quốc tế, liên tiếp bốn
ngày Trí Nhân đều nghe thấy tiếng bi rơi xuống đất làm tỉnh giấc.

“Đinh… đinh…
đinh… đinh…” Âm thanh như viên bi tự bắn lên rồi rớt xuống.

Trí Nhân tưởng
mà mấy đứa nhỏ quậy phá, vào tối ngày thứ tư lên lầu tìm người hỏi, muốn bọn họ
đừng để mấy đứa trẻ chơi bi vào ban đêm.

Nhưng người ở
lầu trên là một đôi vợ chồng đã lớn tuổi, căn bản không có con, hơn nữa trong
nhà hai người cũng không có bi.

Trí Nhân có
chút kích động, nhưng những ngày sau đó âm thanh kia cũng không còn. Tương
phản, chuyện Mai Hương vừa nói với An Bội Tấn Nhất, khi cô ấy đeo tai nghe, lại
xuất hiện tiếng giày cao gót, cực kỳ rõ ràng.

Có một ngày cả
tòa nhà mất điện, Trí Nhân xuống lầu ăn cơm, thuận tiện mua thêm mấy ngọn nến,
anh nhớ rõ trừ tầng một có năm bậc thang, khúc ngoặc là chín bậc, còn lại đều
là tám bậc, nhưng khi anh đi đến lầu hai đi mãi cũng không tới, giống như tầng
hai không chỉ có tám bậc thang, Trí Nhân nhớ đến chuyện ma quái như quỷ đả
tường, anh đành phải dựa vào tường để mình bình tĩnh một chút, sau đó bất tri
bất giác đi xuống.

“Tôi thì ngược
lại” Minh Hương nhìn Trí Nhân một cái “Cũng là một ngày mất điện, trừ bỏ lầu
một là năm bậc và chín bậc còn lại là tám bậc, lúc xuống lầu tôi thường đếm số
bậc thang, nhưng ở tầng hai là bảy bậc” Minh Hương nói xong, trên trán chảy
xuống một giọt mồ hôi lạnh “Tôi không biết do mình yếu bóng vía, hay bị quỷ ám,
lúc lên lầu tôi đếm lại một lần, lên lầu là tám bước xuống lầu chỉ còn sáu bước,
tôi sợ đến mức không dám đếm nữa.”

“Quả thật là
kỳ lạ a ~” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần cười cười.

“Vậy anh đi
xem đi…” Mạt Thần dĩ nhiên đã quen với An Bội Tấn Nhất hay làm nũng.

“Thay quần
áo.”

Nơi ở của
Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhât Thiên cũng đã cũ, đối với một công
nhân viên chức bình thường mà nói đã tốt rồi, nhưng vì do quá hẻo lánh, trừ bỏ
mấy thanh niên đi làm và những căn hộ lâu năm cũng không có ai.

“Có thể do đã
lâu nơi này rất hay mất điện và mất nước.” Thiên Dã Minh Hương giải thích.

“Ân, nhìn ra
được.”

Thiên Dã Minh
Hương ở lầu ba, Tư Phương Trí Nhân ở tầng năm, hai người bình thường gặp nhau
chỉ chào hỏi đôi chút, nhưng bởi vì do cùng gặp chuyện lạ, gần đây hay ghé thăm
nhau, cũng nhiều lần muốn đổi nơi ở, nhưng lại không tìm được nơi thích hợp,
hai người đã không thể nào chịu nổi mấy chuyện kỳ lạ ở đây.

Lúc đến chỗ
ngoặc ở tầng hai, An Bội Tấn Nhất vẫn nhìn về phía cửa sỗ cũ nát mỉm cười, Mạt
Thần thấy nhưng hai người còn lại không có để ý.

An Bội Tấn
Nhất chỉ ra cửa sổ, nói với Mạt Thần, “Em xem bên dưới cửa sổ kia đi.”

Mạt Thần hồ
nghi nhìn nhìn, dưới cửa sổ có hai song sắt dựng lên, đại khái là để phòng ngừa
mấy tên ăn trộm leo lên, nhưng vì chịu đựng mưa gió quá nhiều, song sắt đã rỉ
sét rất nhiều.

“Làm sao vậy?”
Tự Phương Trí Nhân nhìn Mạt Thần “Lan can này có gì bất thường à?”

“Tôi nhớ Tự
Phương tiên sinh có nói qua trên lầu của cậu có một đôi vợ chồng già đúng
không?”

“Đúng vậy,
ngày thường không ra khỏi nhà, nên rất ít khi thấy bọn họ.”

“Đi lên viếng thăm
một chút.”

Bốn người cùng
tiến lên lầu sáu, gõ gõ cánh cửa phòng trộm đã rỉ sét.

“Hình như
không có ai ở nhà.”

“Đương nhiên
không ở nhà.” An Bội Tấn Nhất đẩy Tự Phương Trí Nhân ra, giơ chân đá văng cửa
sắt, cửa sắt liền bung ra, nhìn kỹ sẽ thấy ổ khóa đã mục nát “Bởi vì không có
ai ở bên trong cả.”

“Như thế nào…
Như thế nào sẽ…” Trí Nhân vẻ mặt kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy xuống “Rõ ràng tôi
thấy có người ở bên trong mà…”

“Có thể là bị lừa?” An Bội Tấn Nhất nghiêng người
từ khung cửa bên phải đi vào, theo sau là Mạt Thần, Trí Nhân và Minh Hương tuy
không biết tư thế đó có ý gì, nhưng cũng làm theo.

Bên trong đầy đủ mọi thứ, rất đơn giản nhưng không
nhiễm một hạt bụi.

“An Bội tiên
sinh… Anh không lầm chứ? Bên trong nhà rõ ràng có người ở…” Trí Nhân có chút
kích động, đây chẳng phải là vào nhà dân trái phép sao?

“Có thể là tôi
lầm ” An Bội Tấn Nhất cười, “Căn nhà này có người ở, nhưng chủ nhân của nó
không phải là người.”

” Ý của An Bội
tiên sinh là…” Âm thanh của Minh Hương có chút run rẩy, nhưng cô lại không muốn
nói ra từ đó.

“Bây giờ là
ban ngày, hai người làm gì phải sợ như vậy?” An Bội Tấn Nhất từ trong túi quần
lấy ra một tờ giấy, nhìn xung quanh thấy trên bàn có rất nhiều bút, liền đi đến
phía trước, nhấc tay, một cây bút nằm trong ống đựng bay lên, khiến Trí Nhân và
Minh Hương sợ hãi kêu lên.

An Bội Tấn
Nhất phóng tờ giấy lên không trung, sau đó tay phải ngoáy ngoáy gì đó, cây bút
trên không trung cũng làm theo, sau khi viết xong, tay trái của hắn nắm thành
quyền, cây bút lại trở về chỗ cũ. An Bội Tấn Nhất lấy tờ giấy kia xuống, trở
lại chỗ của ba người.

“Tôi đã hỏi
xong, chúng ta ra ngoài đi.”

Sau khi rời
khỏi, An Bội Tấn Nhất làm một động tác thu chân lại, cửa sắt từ dưới mặt đất
đứng lên trở về vị trí cũ.

Trong nhà Trí
Nhân, An Bội Tấn Nhất đọc nội dung bên trong tờ giấy, đại khái là ở đây từng có
một học sinh trẻ tuổi sinh sống, có thể nói là một vấn đề không đứng đắn, cô bé
trên đường về nhà bị cưỡng hiếp, sau đó còn mang thai, cô bị nhà trường đuổi
học, một sinh yên lặng sinh hoạt, cuối cùng sinh đứa nhỏ ra, châm chọc hơn là
tuy cô ấy sinh ra nhưng lại vứt đứa bé xuống hầm cầu rồi xả nước, còn mình từ
sân thượng nhảy xuống, ngực bị song sức sắt ở tầng hai đâm thủng, chết ngay tại
chỗ.

“Thật sự là kỳ
quái, nếu không muốn nuôi đứa nhỏ kia, vì sao còn lại sinh nó ra?”

“Điểm ấy tôi
cũng không biết.” An Bội Tấn Nhất nhìn Trí Nhân “Đáng mừng là cậu không có bị
lừa, người ở lâu trên đích thực là một đôi vợ chồng già, hơn nữa tâm địa của
bọn họ vẫn còn tốt…” An Bội Tấn Nhất đưa tờ giấy cho Trí Nhấn “Nhìn dòng cuối
cùng của nó đi.”

Trí Nhân tiếp
nhận, mặt trên viết: mau kêu tiểu tử dưới lầu dọn nhanh đi, nếu không hậu quả
sẽ rất nghiêm trọng.

Sau khi xem
xong, Trí Nhân đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi đầy tay.

“Chính là như
vậy, cô bé kia là một linh hồn tương đối mạnh, cũng may cô ấy không phải là ác
linh, nếu thu phục cô ta thì cũng phải thu phục cả đôi vợ chồng kia, đôi vợ
chồng ấy chính là linh hồn bảo về tòa nhà này.” An Bội Tấn Nhất nhìn Minh Hương
“Tuy tôi không biết cô bé kia có ý gì với cô, nhưng tôi khuyên cô nên mau dọn
khỏi đây.”

“Đó là khẳng
định.” Minh Hương vốn đã tính dọn đi, bây giờ xem ra càng gấp hơn nữa.

Ra khỏi căn
nhà cũ nát, An Bội Tấn Nhất đột nhiên muốn ăn lẩu, liền kéo Mạt Thần đến siêu
thị mua đồ, khi con rau và đậu hủ, Mạt Thần mắng yêu An Bội Tấn Nhất.

“Anh tên bại
hoại này, có phải anh gạt bọn họ hay không?”

“Quả thật
chuyện gì cũng không thể gạt được bảo bối.” An Bội Tấn Nhất nhéo nhéo mặt của
Mạt Thần “Kỳ thật không có oán linh gì cả, nhưng đôi vợ chồng kia đích thực là
linh hồn bảo vệ tòa nhà kia, ông ấy thấy Tự Phương tiên sinh muốn phá vỡ tòa
nhà ấy, nên dùng cách hù dọa cậu ta, muốn cậu ta rời khỏi, nhưng chỉ mình hắn
gặp chuyện lạ thì sẽ không tin, nên Thiên Dã tiểu thư đáng thương trở thành
người hi sinh.”

“Lúc ở lầu hai
người anh chào hỏi chính là ông cụ ấy?”

“Không, là bà
cụ, bà đang phơi nắng.” An Bội Tấn Nhất hoàn toàn không để ý “Anh nghĩ nếu sau
khi chúng ta chết đi, có khi nào giống hai người đó hay không, mãi mãi bảo vệ
nơi mình từng ở?”

Mạt Thần mỉm
cười, tùy tay cầm lấy một cây cải trắng, “Vậy phải xem anh có đối xử tốt với em
hay không ~”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3