Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 38

Chương 38: Chợ Đêm

Ôn Uyển làm động tác hỏi, có
thể phái người đi nguyên quán của ma ma, hỏi một chút xem có thể đem ma ma an
táng ở phần mộ tổ tiên hay không? Trịnh vương hỏi, tại sao nghe được ma ma đã
chết, mà còn bình tĩnh như vậy. Trừ ở mộ phần khóc một trận ra, Ôn Uyển không
có những hành động khác thường nào, khiến cho Trịnh vương rất kinh ngạc.

Ôn Uyển lắc đầu, đem tay đặt
ở trước ngực. Trịnh vương biết, Ôn Uyển không phải là không khó chịu, chẳng qua
là, đem chuyện này ghi ở trong lòng. Nhìn sắc mặt ôn hòa của Ôn Uyển, trong
lòng Trịnh vương, đột nhiên đặc biệt khó chịu, trong lòng, lại càng thương yêu
nhiều hơn.

Hắn biết, chính hắn cũng đã
sâu sắc trải qua. Khi đau đến cực hạn, sẽ đem nó chôn sâu dưới đáy lòng. Trịnh
vương nắm tay của nàng đi thư phòng. Ôn Uyển viết chăm chú tràn đầy một trang
giấy, đưa cho Trịnh vương.

Đời trước khi mẹ chết người
đã nói với mình, có thể tìm thấy bảo bối, nàng đã rất vui. Chẳng qua lo lắng
tương lai nàng một mình sẽ cơ khổ không chỗ nương tựa. Muốn nàng thề, nhất định
phải khỏe mạnh vui vẻ mà sống. Ôn Uyển đã ở trước mặt mẹ thề, thề là nàng sẽ
vui vẻ khỏe mạnh lớn lên. Cho nên, khi ở Ôn gia, bất kể họ gây khó khăn cho
mình như thế nào, nàng vẫn giữ vững tâm tình bình thản. Dù cho có tức giận, khó
chịu hơn nữa thì cũng chịu đựng, cố gắng làm cho mình sống vui vẻ. Nghĩ đến, có
lẽ ma ma cũng giống như vậy. Chẳng qua là, lần này không giống với trước, chờ
sau này có cơ hội, nàng sẽ lấy lại công đạo cho ma ma.

Trịnh vương chỉ thấy trên đó
viết ‘không phải là không khổ sở, chẳng qua là lúc ma ma đi có nói, thời gian
của nàng đã không còn nhiều lắm. Hi vọng cháu sẽ có cuộc sống tốt, bình an khỏe
mạnh, là bà an tâm. Cho nên, sau này cháu phải sống thật tốt. Cháu sẽ đem bà
ghi ở trong lòng, cả đời cũng sẽ không quên mất.’

Trịnh vương nhìn xong, trong
mắt nóng lên, thật ra thì, đứa nhỏ này không phải là không thương tâm, chẳng
qua là đã thương ở trong lòng, không lộ ra ở mặt ngoài thôi. Sờ sờ đầu của
nàng, để cho nàng đi trở về.

"Cậu, cháu có thể nhờ
người. Giúp cháu tìm thân nhân của ma ma không? Ma ma khi còn sống nhớ thương
nhất, chính là người nhà của nàng. Nếu như bọn họ sống rất tốt, tìm được cũng
không cần quấy rầy bọn họ. Nếu như bọn họ sống không tốt, cháu muốn giúp bọn
họ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ma ma." Mình đã không cần ma ma lo
lắng nữa, bởi vì mình hiện tại sống rất khá. Đã là người của Hoàng gia, còn
thân nhân để cho ma ma vẫn nhớ ở trong lòng. Ôn Uyển muốn giúp nàng tìm được,
hoàn thành tâm nguyện của nàng.

"Tốt, cậu lập tức để
người ta tra." Ôn Uyển được lời nói của Trịnh vương rồi..., liền ra khỏi
thư phòng.

Trịnh vương định xử lý chuyện
trên tay, nhưng qua một hồi lâu, tâm tình vẫn rất nôn nóng. Vẫn kìm nén không
được thương yêu trong lòng, còn có cảm xúc sốt ruột. Biết tiếp tục như vậy cũng
làm không được chuyện gì. Dự định ra cửa, liền sang chỗ của Ôn Uyển, vừa đi vào
thì thấy có nha hoàn chuẩn bị thông báo, Trịnh vương khoát tay áo, tự mình bước
vào trong, nhìn thấy Ôn Uyển còn đang luyện chữ.

Nhớ tới tiên sinh nói, tiểu
thư là đứa bé vô cùng thông minh, những bài học dạy nàng trên căn bản là vừa
học liền biết. Nếu là một bé trai, nhất định sẽ là trụ cột thiên tài. Tần ma ma
cũng nói, tiểu thư là một đứa trẻ rất thông minh, những thứ dạy nàng đều học
rất nhanh, cử chỉ đắc thể, ưu nhã hào phóng, không hổ là dòng dõi hoàng thân
quốc thích.

Bây giờ nhìn nàng cố gắng như
vậy, hắn liền đi về phía trước nhìn, thấy nàng đang luyện chữ "Vạn".
Bèn cười hỏi, có cái gì cần cậu làm thì cứ mở miệng. Ôn Uyển nghe ánh mắt sáng
lên, lập tức ở trên giấy viết ba chữ. Ra ngoài chơi.

"Tốt." Ôn Uyển vừa
nghe, thì cực kỳ cao hứng, ôm cổ Trịnh vương, hôn một cái thật mạnh. Trịnh
vương đã có thói quen cách Ôn Uyển tỏ vẻ thân mật như vậy rồi, liền ôm Ôn
Uyển, ra cửa, bước lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong.

Xe ngựa trang trí không xa
hoa, thậm chí còn rất đơn giản, nhưng khi nhìn kỹ những thứ này, thì ra toàn bộ
đều làm từ gỗ lim tốt nhất, quả là khiêm nhường trong xa hoa.

Trịnh vương nhìn Ôn Uyển luôn
luôn vén rèm xe ngựa, dáo dác nhìn phía ngoài, tìm kiếm vui vẻ, thì đem nàng ôm
đi ra ngoài. Dù sao Ôn Uyển hiện tại vẫn là đứa trẻ, không có cái gì là phòng
ngừa nam nữ. Bị nhìn cũng sẽ không tổn hại khuê dự. Đến chỗ nào cũng nhìn thấy
người đến người đi, đèn đường hiện đầy đủ mọi màu sắc, vô cùng xinh đẹp.

"Tiểu thư, hôm nay đúng
lúc là ngày lễ hoa đăng mùng một tháng một, cho nên phố xá đặc biệt náo nhiệt."
Thị vệ cận thân nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, thì ở bên cạnh cười giải thích.

Hiện tại trong vương phủ,
người nào không biết Ôn Uyển tiểu thư được Vương gia sủng ái nhất. Vương gia
bình thường nghiêm túc lãnh tĩnh, quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy Vương
gia cười một tiếng. Hiện tại có Ôn Uyển tiểu thư, trên mặt Vương gia nụ cười
cũng nhiều hơn.

Đông xem một chút, tây xem
một chút, đông cầm tây nắm, cuối cùng cầm cái mặt nạ lão hổ, mang lên mặt, vừa
đeo vừa cởi, chơi đến quên cả trời đất. Trịnh vương nhìn Ôn Uyển bình thường có
vẻ mặt bình thản, khó có được thời điểm nghịch ngợm như vậy, trong bụng cũng
vui vẻ theo.

Chơi một lúc mà từ giờ thìn
đến giờ Tỵ, mọi người chuẩn bị đi trở về phủ. Ở chỗ khúc quanh liền nhìn thấy
một nhóm người khí thế ngất trời đi đến. Trong đó có một nam tử mặc hoa phục,
ôm một nữ tử kiều mỵ, nhìn dáng dấp, nữ tử này cũng không phải là nữ tử đàng
hoàng gì.

"Ơ, đây không phải là
Trịnh Vương điện hạ văn võ song toàn của chúng ta sao? Không chịu nghĩ cách làm
sao cố gắng tìm một bảo bối tốt, khiến phụ hoàng vui lòng, để cho ngài nhìn
ngươi nhiều thêm một chút, có thể ở kinh đô thêm hai ngày, hiện tại chạy tới
nơi này làm cái gì?" Nam tử cầm đầu chế diễu.

"Tam hoàng huynh."
Trịnh vương bình thản kêu một tuyết, không hề để ý.

"Nói cho Tam ca ta nghe
xem, ngươi định tặng lễ vật gì cho phụ hoàng, để ta cũng có thể được phụ hoàng
tặng cho hai câu hữu ích. Nếu được vậy thì ta đem nàng tặng cho ngươi, xem như
lễ vật đáp tạ ngươi trước." Liền đem nữ tử bên cạnh đẩy tới trước mặt
Trịnh vương, nàng kia vừa nhìn thấy liền nóng nảy, lôi kéo nam tử đó kêu lên,
“Vương gia, ngài không nên bỏ rơi ta. Ta không nỡ xa ngài, ta không muốn rời đi
Vương gia."

"Mang cút xuống cho ta,
cẩu nô tài. Bất kể Bổn vương làm sao cất nhắc, cũng không thay đổi được bản
chất, đê tiện thực sự ở bên trong, vĩnh viễn không cải biến được." Nam tử
khinh thường nói.

Trịnh vương nắm chặc quả đấm,
giận đến nổi gân xanh. Ôn Uyển cảm thụ được Trịnh vương tức giận, mặc dù không
biết tại sao hắn tức giận, nhưng mà nàng đoán nhất định là nam tử trước mắt nói
gì đó khiến cho hắn rất tức giận.

Lập tức đem mặt nạ con cọp
đặt ở trên mặt Trịnh vương, rồi lắc đầu, dựng thẳng ngón tay cái, hề hề cười.
Sau đó làm mấy động tác bổ nhào, còn làm mấy mặt quỷ. Ý là mang vào giống như
một con cọp, rất uy vũ, nhìn rất tốt.

Trịnh vương nhìn nàng như
vậy, tức giận mới vừa rồi liền tiêu tan. Nghĩ tới mình còn không có làm sáng tỏ
thân phận, nên cảm thấy không cần tức giận nữa, đáy lòng liền buông lỏng, vuốt
đầu Ôn Uyển. Hướng về phía nam tử nói: "Chỉ cần có một tấm lòng hiếu thảo
là được, thì tặng gì phụ hoàng cũng sẽ cao hứng. Nữ tử này, ngươi giữ lại cho
mình từ từ hưởng dụng đi." Nói xong liền xoay người rời đi.

"Đứa trẻ kia là
ai?" Nhìn Trịnh vương vốn tức giận nổi gân xanh, bộ dạng như muốn động thủ
đánh nhau. Nhưng bị đứa bé kia làm hai cái, đã tan thành mây khói. Nam tử liền
vô cùng khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, hắn thích nhất
là nhìn Trịnh vương bị mình làm giận đến nổi gân xanh, bộ dáng muốn đánh mình
mà không dám đánh, thì đặc biệt sảng khoái. Văn võ song toàn thì thế nào, vĩnh
viễn cũng không cải biến được xuất thân hạ tiện. Còn muốn ngôi vị hoàng đế, nằm
mơ à. Chỉ cần có mình, thì tuyệt đối sẽ không để cho hắn có cơ hội này.

"Vương gia, nô tài suy
đoán, nó có thể là nữ nhi của Bình gia, người mà gần đây ở Kinh Đô truyền sôi
sùng sục, nữ nhi của Phúc Huy công chúa, Bình Ôn Uyển." phụ tá Bên cạnh
nam tử vừa nói.

"Hừ, nguyên lai là con nha đầu câm. Khó trách không nói lời nào, một
kẻ đê tiện, một người câm, cũng là rất hợp đó. Không thú vị, chúng ta trở về."
Chu vương nói xong, liền xoay người đi trở về phủ.

Trịnh vương xoay người, đi không có mấy bước, Ôn Uyển liền giúp hắn thuận
khí, còn lấy tay áo quạt quạt. Trịnh vương cười nói, cậu không tức giận nữa,
Uyển Nhi thật lém lỉnh.

Ôn Uyển mặc dù không biết hắn tại sao tức giận, nhưng mà, thấy hắn không
tức giận, liền cười. Chỉ cần không tức giận, những cái khác cũng không còn quan
trọng.

Sau mấy ngày, mỗi ngày nàng đều bề bộn nhiều việc, vừa học lễ nghi, vừa
phải đọc sách, còn phải luyện chữ, liên tục nối đuôi. Chỉ có buổi tối khi được
cùng cậu sống chung một chỗ, là thời điểm cao hứng nhất. Bất quá, cậu bề bộn
nhiều việc, thời gian ở lại cùng nàng rất ngắn. Nhưng nàng biết người lớn bận
rộn, cũng không dây dưa nữa, còn vô cùng nghe lời.

"Vương gia, ngài đã gạt Bình Hướng Hi hơn mười ngày, cũng nên tỏ thái
độ thôi. Bằng không, những người đó, sẽ lại truyền ra một chút lời đồn. Ngài
không nghĩ cho mình, cũng phải vì biểu tiểu thư mà thử nghĩ xem. Vạn nhất Vương
gia trở về đất phong, đến lúc đó, ngài còn có thể đem nàng mang về đến đất
phong được sao? Nàng dù sao cũng là họ Bình, đến lúc đó, nhất định là phải trở
về Quốc Công phủ. Ngài bây giờ gây khó, đến lúc đó, bọn họ sẽ đem khoản này sổ
sách tính đầu của Ôn Uyển, chịu khổ vẫn là nàng." Trầm Giản lắc đầu khổ sở
khuyên.

"Ta biết, nhưng mà ta có chút không nỡ. Để nàng một mình, tại cái nhà
cao cửa rộng đó, không mẹ che chở, thì sẽ khó khăn cỡ nào." Trịnh vương
lắc đầu, bất đắc dĩ mà nói. Đứa trẻ kia, biết điều nghe lời, nhiều chọc người
thương yêu như vậy. Hắn thật sự không yên lòng.

"Vương gia, nói thế sai rồi. Có người cậu như Vương gia ngài, sau khi
đợi sắc phong của nàng được đưa ra, người của Bình gia, cho bọn họ mượn mười lá
gan cũng không dám làm bậy." Trầm Giản an ủi.

Trịnh vương trầm mặc mà chống đỡ, cái sắc phong này, vẫn còn treo đó a.
Bình gia, bởi vì bệnh tật của nàng không muốn để nàng vào gia phả. Hoàng gia
cũng giống như vậy, sắc phong một người câm làm huyện chủ, cũng sẽ bôi đen
hoàng gia, sẽ chọc tới không ít chê cười, đây mới là điều mình chân chính lo
lắng.

" Gặp mặt bọn họ nói, chờ vạn thọ lễ của phụ hoàng vừa xong, ta liền
đem Uyển Nhi đưa trở về." Suy nghĩ một chút, hay là nhượng bộ vậy.

Bình quốc công vừa nghe tin tức kia, lập tức phản đối "Không được,
nhất định phải trước lúc vạn thọ lễ, đem Ôn Uyển đón trở lại. Bằng không, hoàng
thượng lại tức giận một trận nữa."

"Trong kinh không chỗ nào không truyền lưu đứa bé kia là con gái riêng
của Trịnh vương, dù sao những người nàng đều chết hết. Chúng ta, làm cái gì
nhất định phải nhìn nhận lại nàng." Quốc công phu nhân có chút mất hứng.
Đứa trẻ kia là một kẻ khắc gia đình, nếu như trở lại, còn không phải đem tất cả
mọi người đều khắc chết.

Hiện tại chưa có trở lại, đã mang đến phiền toái lớn như vậy cho nhà mình,
nếu về nhà, còn không biết sẽ thế nào. Đứa nhỏ này, chính là khắc mọi người
trong nhà mà. Trở lại, cũng phải đuổi đi xa xa, để nàng đi tới thôn trang ở nữa.
Nữ nhi của công chúa thì thế nào, dù sao cũng là người có bệnh tật, không chiếm
được sắc phong, vào không được gia phả. Chỉ cần nuôi sống, không có đói bụng
chết, đến lúc đó, tùy tiện tìm người, gả đi là được. Cần gì phiền toái như vậy.

"Ngươi câm miệng, lời này không được nói lung tung. Ngươi không biết
gì cả, nếu như bị lan truyền đi ra ngoài, sẽ tạo thành bao nhiêu mối họa cho
quốc công phủ chúng ta." Bình quốc công uống đến. Kia quốc công phu nhân
xem thường.

"Cái này sao lại bảo ta nói lung tung. Năm đó lão thái quân đã cho đứa
trẻ kia coi qua mệnh, là một người khắc phụ khắc mẫu khắc nhà, người ở bên cạnh
nàng không có một người nào, không có một cái nào có thể được kết quả tốt. Bằng
không, năm đó lão thái quân cũng sẽ không đem nó đưa đến nông thôn ở. Ta cũng
đã cho người ta đi tìm hiểu rồi, chỉ nói là đứa bé kia cùng Trịnh vương lớn
lên giống nhau như đúc. Cũng không phải là cậu ruột, làm sao có thể lớn lên
giống nhau như đúc thế? Nhất định là con gái riêng của Trịnh vương, đem trồng
đến trên đầu Bình gia chúng ta. Lão gia, làm cái gì lại muốn Bình gia chúng ta
phải nhịn xuống cơn tức này." Quốc công phu nhân ở đó phản bác.

"Nếu ngươi dám nói lung tung một chữ nữa, lập tức cút đến Phật đường
cho ta." Bình quốc công nghe thấy, gân xanh ở trán từng sợi nổi lên. Thấy
thê tử vẫn khăng khăng một mực, thì hít thở không thông.

"Ta cho ngươi biết, ta đã tra rõ ràng, đứa trẻ kia là xương thịt của
chúng ta Bình gia. Nàng không chỉ biết nhiều chuyện như vậy, trên người còn có
ngọc bội chứng minh thân phận. Hơn nữa Trịnh vương vừa hồi cung, liền đem
chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng. Hoàng
thượng giận dữ, hung hăng phát tác với An gia. Mặc dù hoàng thượng không có gần
gũi và nhìn thấy đứa bé kia, nhưng mà hoàng thượng nguyện ý vì đứa bé này ra
mặt, chính là thừa nhận thân phận của nàng. Hoàng thượng là người nào, nếu
không phải đã xác nhận thân phận, sao có thể ra mặt vì nàng. Ngươi cẩn thận thử
nghĩ xem, đứa trẻ kia là xương thịt Bình gia chúng ta, lại cùng Trịnh vương lớn
lên giống nhau như đúc, ngươi có biết là có ý nghĩa như thế nào sao? Ở trong
thời kỳ nhạy cảm này, như ngươi ở bên ngoài nói hưu nói vượn một câu, sẽ mang
đến tai họa cho Bình gia chúng ta, ngươi biết không?" Bình quốc công điều
hòa cơn giận, đem chuyện trọng điểm nói một lần.

"A... Lão gia, ngươi là
nói..." bà vội vàng ngậm miệng. Mấy ngày qua bị chuyện này hành hạ đến đầu óc mơ
hồ, không suy nghĩ sâu xa, cộng thêm bị con dâu thứ năm thì thầm bên tai như
vậy, thì càng sẽ không hướng vào nơi đó suy nghĩ. Hiện tại bị trượng phu mình
nói một câu, như ngũ lôi oanh đỉnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3