Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 37

Chương 37: Trừng phạt

Buổi học kết thúc, cũng đã là
thời điểm ăn cơm trưa. Hơn nữa bắt đầu từ ngày thứ hai, lịch học của Ôn Uyển đã
được đổi lại, buổi sáng đi học, buổi chiều phải học lễ nghi. Khi nàng về đến
sân, đã nhìn thấy thế tử ngồi chờ.

"Muội muội, muội bị ủy
khuất, tại sao không nói với ta? Phụ vương để ta chiếu cố muội, muội lại bị như
vậy, làm ta thấy rất xấu hổ." Thử nghĩ xem, nàng ở Vương Phủ, lại có phụ
vương cùng mình che chở, nhưng hạ nhân lại dám sinh lòng khinh thị lười biếng.
Chờ đến lúc về phủ Bình quốc công, không biết còn có thể bị khinh thị đến mức
nào.

Nhìn khuôn mặt giống phụ vương
như đúc, nghĩ đến Ôn Uyển lại có thể bị một tên nô tài sỉ nhục, phụ vương bị
những thúc thúc kia chê cười, trong lòng hắn đặc biệt khó chịu. Cũng cùng là
nhi tử của hoàng tổ phụ, nhưng chỉ bởi vì tổ mẫu xuất thân thấp hèn, mà cả nhà
hắn lại bị mọi người xem nhẹ.

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không
sao. Nhưng vẻ mặt thế tử vẫn rất nghiêm túc khiển trách.

"Muội là nữ nhi của
Hoàng cô, mặc dù hiện tại không có sắc phong huyện chủ, không có bất kỳ phẩm
cấp nào, nhưng dòng máu chảy trên người muội là huyết mạch của hoàng gia, là
cháu ngoại ruột thịt của Hoàng tổ phụ. Không phải là loại chó mèo dễ bát nạt,
sau này ai dám lười biếng, muội phải trách phạt thật nặng, không cần sợ."
Nhìn bộ dáng hiểu chuyện của Ôn Uyển, trong lòng hắn có chút khổ sở.

Đông Tuyết đang quỳ trên mặt
đất, bất chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Ôn Uyển. nghe những lời nói của
thế tử…, cũng chỉ có một mình Đông Tuyết kinh sợ. Đa số những người khác đều
rất bình tĩnh, có vẻ đã sớm nhận được tin tức, nhưng vẫn có vài người sững sờ,
nhưng rất nhanh đã hồi phục lại trạng thái bình thường, đều âm thầm cảm thấy
may mắn

Người trong viện còn chưa
nhận được tin tức, các tin tức ở ngoại viện rất khó truyền tới nội viện, cho
nên mặc dù bên ngoài có rất nhiều người biết chuyện, nhưng người trong nội viện
vẫn chưa nắm được tin tức. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là phủ đệ Trịnh vương thiết
lập ở Kinh thành, nếu như ở đất phong, tin tức cũng sẽ linh thông hơn một chút.

Dù cho là như vậy, Xuân Hoa
cũng đã nói với nàng, là chính nàng không tin, bây giờ, không thể trách ai. Tất
cả các nha hoàn còn lại đều cúi đầu, đoán chứng Đông Tuyết sẽ không có kết cục
tốt đẹp.

Mà Đông Tuyết nhìn thế tử,
cùng với sự thương yêu của thế tử dành cho Ôn Uyển, nhớ lại những lời cảnh cáo
của Xuân Hoa lúc trước, liền cúi xuống xụi lơ trên mặt đất. Không chiếu cố tốt
nhữ nhi tư sinh của vương gia, hay là người không biết mẫu thân là phường ti
tiện nào, cho dù bị trách phạt, chờ sau khi về đất phong, có quan hệ của bác
cùng với vương phi. Nàng còn có thể trở mình. Bởi vì người phụ nữ nào cũng sẽ
không thích nữ nhi tư sinh của chồng mình, hơn nữa là là một nữ nhi tư sinh
được vương gia yêu thích.

Nhưng nếu như Ôn Uyển là
ngoại sinh nữ của Vương gia, mặc dù giống với nữ nhi tư sinh của Vương gia,
nhưng dù sao trong người nàng vẫn chảy huyết mạch hoàng gia, ý nghĩa chuyện này
hoàn toàn khác xa. Cho dù nàng ta chỉ là một người câm, nhưng từ lúc mới ra đời
đã cao quý, lại có vương gia yêu thương, sẽ không có ai dám ra mặt giúp nàng.
Mình thật sự phạm vào một sai lầm lớn, cả đời này, cũng không thể trông cậy vào
ai được nữa.

"Tiểu thư, thế tử gia,
người tha nô tỳ, nô tỳ cũng không dám nữa." Đau khổ cầu khẩn Ôn Uyển. Đông
Tuyết biết, hiện tại chỉ có Ôn Uyển có thể cứu nàng.

"Cho ta kéo xuống, đánh
phạt ba mươi đại bản." Thế tử lạnh lùng vừa nói.

Văn Ôn Uyển nghe, đoán chừng
ba mươi đại bản có thể muốn mệnh. Lập tức khoát tay áo, làm cá biệt ba đổi
thành hai, ở điệu bộ mấy cái, tha thiết nhìn thế tử. Mình mới tới động đến,
cũng không muốn đắc tội nhiều người như vậy. Kia Xuân Hoa ngày đó không phải
muốn biểu đạt ý tứ này sao.

"Muội muội, mềm lòng là
tốt, nhưng là, không thể tùy tiện làm cho người ta dùng. Lần này, coi như số
ngươi gặp may, đánh hai mươi đại bản, cút tạp dịch phòng đi." Đông Tuyết
nghe, so sánh với mới vừa rồi khá, vội vàng cám ơn dạ, mình đi ra ngoài lĩnh
phạt.

Chờ đến buổi tối, thế tử đưa
tới cho Ôn Uyển một cây roi có chín đốt. cây roi màu đen, được mài bóng loáng,
phía trên còn có treo một sợi dây. Móc treo màu sắc rất sặc sỡ. Nhìn cây roi
kia, Ôn Uyển nghĩ đến lúc nàng dùng roi này, ngồi trên lưng ngựa, hướng về phía
hạ nhận quất xuống, thật đúng là một vị chủ nhân ngang ngược a. Những thứ này
đều là chuyện con nhà giàu làm, Ôn Uyển không khỏi bật cười.

Thế tử vừa nhìn, cho rằng Ôn
Uyển rất thích, lập tức cũng cao hứng. Cùng Ôn Uyển dùng cơm xong, phụng bồi
nàng đi dạo xung quanh Vương Phủ. Nhất nhất giới thiệu, nói cho Ôn Uyển, Vương
Phủ này, so sánh với phủ ở Nghi Châu nhỏ hơn rất nhiều rồi, cũng đơn giản hơn
rất nhiều. Ôn Uyển nghe xong, cảm thấy quẫn rồi, cái này mà đơn giản, vậy Phú
Quý chân chính là cái dạng gì a.

"Tìm được chưa?"
Trịnh vương hỏi một người bóng đen. Người bóng đen lắc đầu.

"Không có, những thứ đó
đã được thợ mộc sửa sang lại, khônng nhìn thấy cái hộp nào. Còn người nhà thôn
trưởng kia, lúc tiểu thư trốn thoát khoảng nửa tháng, đã bị người khác giết
người diệt khẩu. Thần đã lục lội những thứ đáng giá trên người họ, nhưng cũng
không có. Thần cũng ép hỏi mấy nhà có liên quan, không ai nhìn thấy cái hộp mà
tiểu thư nói." Trịnh vương nghe xong, lập tức ảm đạm xuống. Nhìn bộ dáng
Ôn Uyển giống mình như đúc, ngày đó Trịnh vương lập tức phái người đi thăm dò
sự tình khi Tô quý phi sanh. Nghe những lời của Ôn Uyển..., liền sai người đi
tìm cái kia cái hộp, đã tìm nhiều ngày như thế…, đến bóng dáng của cái hộp cũng
không có.

Nhưng tra tới tra lui, cũng
không tra được thứ gì. Tô quý phi lúc ấy là Huệ phi, sau khi Phúc Huy công chúa
sinh hai năm, cũng sinh một vị công chúa. Vị công chúa kia cùng thời gian mình
ra đời chỉ cách nhau mấy canh giờ. Nhưng thân thể của vị công chúa kia rất ốm
yếu, không bao lâu liền chết non. Tô quý phi lúc ấy vô cùng thương tâm, sinh
bệnh nặng, sau đó, cũng không vượt qua được. Sau khi chết, người mới được phong
làm quý phi.

Mà mẫu thân của mình, lúc ấy
là một cung nữ, bởi vì lớn lên vô cùng xinh đẹp, hôm đó đã dò la tin tức trước,
sau đó trang điểm cực kỳ diễm lệ, cho nên được hoàng thượng cưng chiều, cũng
trong đêm đó, mình được sinh ra. Nhưng trong khi có thai, cũng chỉ được phong
làm tiểu nghi thất phẩm nho nhỏ, khi sinh mình ra mới được tấn phong, lúc nàng
qua đời, cũng mới chỉ là một dung hoa ngũ phẩm.

Nếu như mình thật là nhi tử
của Tô quý phi, nàng sẽ biết nếu không đem mình đổi lại, thì cả đời mình cũng
không thể đi lên đại bảo vị. Làm một phi tử, nàng không thể nào không biết, nếu
có một nhi tử sẽ có lợi như thế nào. Làm một mẫu thân, cũng tuyệt đối sẽ không
làm chuyện tàn nhẫn như thế đối với nhi tử của mình. Ti tiện từ khi mới ra đời,
sẽ bị mọi người xem thường.

Nếu như lúc ấy Tô quý phi
cùng mẫu thân của mình trao đổi thân phận, còn có thể. Nhưng lại không có nếu
như. Một phi tử nhị phẩm, đem nhi tử của mình đổi cho một tiểu nghi thất phẩm,
lại là một cung nữ xuất thân hèn mọn, trừ phi nàng điên rồi, nếu không không ai
sẽ tin tưởng. Không ai sẽ tin tưởng một người bình thường, sẽ làm ra chuyện như
vậy.

Cho nên, muốn chứng minh thân
thế của mình, biện pháp duy nhất chính là tìm được cái hộp kia. Dựa theo lời
nói của ma ma kia, cái hộp đó rất có thể là bằng chứng chứng minh thân phận của
hắn. Nhưng cái hộp kia, ở nơi đâu? Ở nơi đâu nha. Ngày đó nghe lời nói của Ôn
Uyển..., trong lòng Trịnh vương nổi sóng to gió lớn, gấp đến độ thật muốn lập
tức đi tìm cho ra cái hộp kia.

"Vương gia, Bình quốc
công đã thỉnh tội với Hoàng thượng, nói mình trị gia không nghiêm, sinh ra ác
nô. Ác nô kia làm xuống việc tội lớn ngập trời này, Bình quốc công phủ tránh
không được trách nhiệm, cầu xin xin hoàng thượng trị tội. Hoàng thượng nể tình
không cũng không trừng phạt." Phụ tá vội vàng báo lại.

Trịnh vương nghe, Bình gia,
Bình gia, Bình gia chết tiệt. Trịnh vương nắm quả đấm, cực kì hận. Nếu như lúc
trước không phải đã xảy ra một lần, ma ma kia cũng sẽ không chết. Cái hộp cũng
sẽ không bị mất, bây giờ, đoán chừng thân thế của mình đã có thể rõ ràng khắp
thiên hạ.

Nhưng cũng biết, hiện tại
cách đại thọ sáu mươi của hoàng đế không tới mười ngày, giờ có nói gì, hoàng
thượng sẽ không giáng tội Bình quốc công phủ. Hết thảy, chỉ có thể chờ sau lễ
vạn thọ, lại tới xử lý. Cũng không biết mình có thể đợi đến ngày đó hay không.

Trong phủ Bình quốc công,
quốc công Gia hỏi "Còn không có đem người đón trở về sao?" Quốc công
phu nhân ấp úng nói, còn không có. Phủ Trịnh Vương không chịu thả người, hai vợ
chồng chúng nó đã đi năm ngày, nhưng người vương phủ cũng không chịu mở cửa.

"Cho dù có ngồi chồm
hổm, cũng phải đứng ở ngoài Vương Phủ, trước lễ vạn thọ của hoàng thượng, phải
đem Ôn Uyển đón trở lại cho ta. Nếu không, hắn cũng cút ra khỏi Bình phủ cho ta.
Ta không có đứa con trai như vậy." Nói xong, liền phẩy tay áo bỏ đi. Bình
quốc công phu nhân khó chịu, nhưng cũng biết không có biện pháp, lại để cho
người đi thúc dục Ngũ nhi của mình. Dù thế nào đi nữa, cũng phải đem người đón
trở lại.

Bình thế tử nghe được tin
tức, hoàng thượng không có giáng tội Bình quốc công phủ, nhưng chân mày vẫn
khóa chặt như trước. Thế tử phu nhân nói đây là chuyện tốt, chỉ cần đón Ôn Uyển
trở về là mọi chuyện đều tốt rồi.

"Cái gì chuyện tốt, chỉ
được cái miệng, đây nhất định là lỗi lớn, muốn gì cũng chờ qua lễ vạn thọ của
Ôn Uyển rồi hãy nói. Nhưng trước đại thọ sáu mươi của hoàng thượng, cả nhà hắn
lại cho người một cái tin buồn như vậy. Chờ đại thọ vừa xong, khẳng định sẽ
trách phạt nặng người trong phủ." Thế tử cau mày, mất hứng nói.

Thế tử phu nhân nghe, sắc mặt
lập tức cũng không tốt. Nghĩ tới cũng đúng, trước đại thọ của mình, lại nghe
được cháu ngoại của mình bị ăn hiếp như vậy, đổi lại ai cũng sẽ tức giận.
Chuyện này làm cho lão nhân gia cực kì mất thể diện, đánh mất mặt mũi của hoàng
thượng.

Ở phủ Trịnh Vương, thế tử khó
khăn nói "Muội muội, chuyện muội muốn ta giúp, đã có tin tức. Ma ma mà
muội muốn tìm, mang tiền đi trên đường, bị hai du côn tham tiền sát hại tính
mệnh. Bất quá, hai du côn kia, đã bị người quốc công phủ loạn côn đánh chết."

Hắn cũng biết, Ôn Uyển cùng
ma ma kia đã sống nương tựa lẫn nhau sáu năm, dù cho nàng có rơi vào hoàn cảnh ác
liệt như thế nào, cũng ở bên cạnh nàng, bất ly bất khí, tình cảm không phải
chuyện đùa. Khi Ôn Uyển nhận được tin tức, nhất định sẽ vô cùng khổ sở.

Nhưng ngoài ý muốn chính là,
Ôn Uyển cũng không khổ sở, trước sau như một ôn hòa. Sau đó rất bình tĩnh hướng
về phía Bình thế tử, nói cám ơn, sau đó lại lên lớp học.

Thấy vậy trong lòng thế tử
lại càng khó chịu. Hiện tại, nếu như nàng khóc lóc, hoặc khó chịu cái gì cũng
không muốn làm, trong lòng thế tử còn dễ chịu chút ít, nhưng nhìn nàng bây giờ,
hắn thật không biết nên làm sao?

Nếu như lúc trước không nhận
ra, còn tưởng rằng Ôn Uyển là người máu lạnh, vô tình. Nhưng trải qua sự tiếp
xúc mấy ngày nay, hắn biết Ôn Uyển là một đứa trẻ vô cùng thiện lương. Đối với
việc bị người ăn hiếp, đều không ghi hận ở trong lòng. Nàng phản ứng như vậy,
chẳng qua chỉ vì muốn chôn dấu sự thương tâm khổ sở ở trong lòng.

Ôn Uyển nghe xong tin tức,
biết chỗ ma ma được mai táng. Liền an vị trên xe ngựa, bảo người khác dẫn đường.
Nơi mai táng của Hoàng ma ma, bốn phía rất hoang vu, khắp nơi đều là cỏ dại,
không có người ở. Đoán chừng là được một người hảo tâm đem ma ma chôn cất.

Thời điểm Ôn Uyển đến, nhìn
qua nơi đó chỉ là một đám đất trống. Ngay cả bia văn cũng không có, trơ trọi.
Lúc trước mẹ thường nói, nàng sợ nhất hai chuyện, một là Ôn Uyển, một là chuyện
sau khi chết. Chờ sau này, Ôn Uyển có năng lực, nhất định phải đem mộ phần của
nàng dời đến cạnh mộ của trượng phu nàng. Nếu như không được, sau này sẽ tính
tiếp.

Ôn Uyển nghĩ tới Hoàng ma ma
đối với nàng rất từ ái, nước mắt ào ào chảy xuống. Xuân Hoa giúp đỡ bày đồ cúng
ra, Ôn Uyển nhịn nước mắt, đốt hương, lạy ma ma ba lạy.

"Ma ma, người yên tâm,
ta sau này sẽ hảo hảo sống tốt, nhất định sẽ sống tốt. Người hãy an tâm mà ra
đi." Ôn Uyển nói thầm trong lòng.

"Muội muội, ta sẽ tìm
cho ma ma một nơi phong thủy tốt, hảo hảo an táng cho bà. Muội yên tâm đi."
Thế tử là phụng bồi Ôn Uyển đến nơi này.

Ôn Uyển lắc đầu: "Thế tử
gia, tiểu thư nói, tạm thời không nên động đến mộ phần của ma ma "

Thế tử gia vừa nghe liền
hiểu, nàng đây là có ý định khác.

Đã như vậy, vậy thì hắn tạm
thời bất động. Bất quá, phải cho người dựng một tấm bia ở phía trên.

Trịnh vương bình tĩnh dạy con
trai nói "Hai ngày này, con làm rất tốt. Bất quá, sau này phải ghi nhớ,
khi dùng người phải biết cân nhắc. Là nhân tài, phải biết hạng người gì nên
dùng, dùng như thế nào cho thích hợp, con hãy về cẩn thận suy nghĩ, không nên
để xảy ra sai lầm như vừa rồi nữa." Nếu như lúc đầu, đem Đông Tuyết đưa
cho những vương công quý tộc khác, kết quả sẽ khác hoàn toàn.

Thế tử gật đầu đáp lời, nói
mình đang cẩn thận suy ngẫm lỗi lầm. Sau đó rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy
Ôn Uyển đang chờ ở cửa. Nàng vừa thấy Trịnh vương, lập tức chạy nhào lên. Trịnh
vương cũng rất tự nhiên bế nàng lên, mấy ngày qua, Trịnh vương đã thành thói quen.
Thế tử cũng làm như không nhìn thấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3