Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 16

Chương 16: Trịnh vương

Ở phủ Trịnh Vương, một trợ tá bên cạnh Trịnh Vương nhẹ nhàng an ủi “Vương
gia, không cần lo lắng như thế.”

“Cho dù lo lắng, lại có tác dụng gì. Những triều thần kia, ngoài miệng
không nói, trong lòng cũng là đối với kẻ là con của tội tì này, đều kính nhi
viễn chi* (kính trọng nhưng không gần gũi). Ta ở kinh thành, cũng không có một
hậu viện cường lực* (thế lực ở phía sau mạnh mẽ để dựa vào). Cộng thêm phụ
hoàng không thích, nói gì cũng là vô ích.” Một nam tử khôi ngô, cười khổ.

Mẹ của hắn, phải nói là mẫu tộc. Thời kỳ Hiến Tông hoàng đế, bởi vì tổ tông
dính dáng vào trong một âm mưu phản nghịch. Toàn bộ bị bắt làm tỳ làm bộc, mấy
đời làm tội nô. Mà mẫu thân của hắn là một cái nha hoàn ở trong phòng giặt rửa.
Nhưng bởi vì lớn lên xinh đẹp, nổi lên tâm tư trèo cao, thừa dịp hoàng thượng
dạo chơi cuối mùa, “Vô tình gặp gỡ” hoàng đế. Bị hoàng đế nhìn trúng sủng hạnh,
một đêm ân sủng đã có mình.

Lẽ ra mẫu thân thân phận hèn mọn như vậy, là không có tư cách tự mình dưỡng
dục hoàng tử. Trong tình hình chung, cũng sẽ giao cho phi tử nuôi dưỡng. Nhưng
có thể là hoàng đế thật sự vô cùng chán ghét đứa con trai này, lại hạ ý chỉ để
cho mẫu thân hắn đích thân nuôi dưỡng mình. Đừng tưởng là ân sủng, đó là làm
cho nhục nhã hoàn toàn. Ngay cả lúc mới ra đời dưỡng mẫu tốt một chút cũng
không cho hắn. Có thể tưởng tượng Trịnh Vương ban đầu ở trong mắt hoàng đế, so
với a miêu a cẩu cũng không bằng. Thái độ của hoàng đế đối với Trịnh Vương, qua
nhiều năm như vậy, đều vô cùng chán ghét.

Năm đó nhỏ tuổi, cho là chính mình không đủ cố gắng, không đủ ưu tú, cho
nên mới phải nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực. Sau này lớn lên mới biết được, năm đó vì
Đỗ Tiểu Nghi mang thai, để cho nữ nhân hoàng đế ưu ái nhất, khi đó quốc mẫu
hoàng hậu nương nương động thai khí, thiếu chút nữa sanh non.

Sau này một lần vô ý biết được, hoàng đế lập tức phân phó người, cho mẫu
thân của hắn thuốc đem thai nhi xóa sạch, ngay lúc đó được Tô Huệ phi khuyên
can cho. Mình mới còn một mạng, thuận lợi đi tới nhân gian. Nhưng kết quả lại
là, hoàng đế đối với mình hoàn toàn chán ghét. Mặc kệ hắn ưu tú như thế nào,
mặc kệ hắn xuất sắc như thế nào, con mắt của hoàng đế cũng sẽ không nhìn hắn.

“Vương gia, người thiếu hụt chính là cơ duyên. Chỉ cần có cơ duyên, để cho
hoàng đế nhìn thấy sự xuất sắc của người, hoàng đế nhất định sẽ thay đổi tâm ý."
Trợ tá nhìn bộ dạng tích tụ uất ức của Trịnh Vương, nhẹ giọng an ủi.

"Cơ duyên." Trịnh vương nghe hai chữ này, trong lòng cũng vừa
động. Nhìn đường chân trời, nhớ lại chuyện hắn gặp trên đất phong.

Ngày đó, hắn rốt cục mang theo tâm tình được giải thoát lao tới đất phong,
mưa to trút xuống, đi trên đường không được. Nên ở trong một ngôi miếu đổ nát
dừng lại nghỉ một lát tránh mưa. Đúng lúc thấy một tăng nhân ở bên cạnh yên
lặng tụng kinh văn. Hắn nhìn thấy phát ra thiện tâm, sau khi dùng bữa xong,
liền để cho thị vệ đi qua đưa thức ăn cho tăng nhân kia. Tăng nhân kia nhìn
mình một hồi lâu, cũng là chưa nói bất kỳ lời nào, trước khi đi, đã cho hắn một
lời về số mệnh, lúc ấy tăng nhân nói “gặp được cơ duyên, bay lên vạn dặm”.

Lúc trước, thật ra thì hắn căn bản là không có phần tâm tư kia. Chỉ lấy
thái độ của hoàng đế đối với hắn, dù ai làm hoàng đế, thì cũng không tới phiên
hắn. Nhưng vị tăng nhân vân du kia, đã nói cho hắn một câu nói như vậy.

Hắn lúc ấy cũng không có để ý, không bao lâu sau mới biết được, tăng nhân
kia, thì ra là Giác Ngộ đại sư hưởng thánh danh đứng đầu Đại Tề. Giác Ngộ đại
sư biết chuyện ba trăm năm trước đó và sau này, phát cho mình một văn ngôn như
vậy, tất nhiên là có đạo lý. Hắn vốn định ở trên đất phong cùng với các hoàng
tử khác giống nhau nhận vinh hoa phú quý hồ đồ mà sống cả đời, cũng bởi vì câu
nói kia, để cho tim của hắn bắt đầu dao động đi. Đối với miếng đất phong cằn
cỗi từ từ chỉnh đốn, quy hoạch. Thời gian mười năm so với bất kỳ đất phong nào
khác đã không kém hơn. Những năm này, hắn cũng đã bắt đầu từ từ thay đổi vận
mệnh, tích góp lực lượng.

Nhưng mà bây giờ, cũng đã qua mười năm. Thái độ của phụ hoàng vẫn giống
nhau, không có bất kỳ thay đổi nào. Cảnh vận của hắn, không có bất kỳ thay đổi
một chút nào. Hắn thậm chí đối với lời nói về số mệnh của Giác Ngộ đại sư cho
mình ban đầu, nảy sinh hoài nghi vô cùng. Có phải lời nói đó đã sai lầm rồi hay
không?

Nếu có cơ duyên, từ năm mười sáu tuổi khi được lời phán kia, hắn vẫn một
mực tìm. Đã tìm mười năm, cũng không có tìm được cái gọi là cơ duyên kia. Cái
gọi là cơ duyên, đến tột cùng là cái gì.

Bình Quốc Công phủ.

“Lão phu nhân, Ngũ phu nhân phái người đi đón Thập tiểu thư trở lại rồi.
Bây giờ chắc cũng đã đến phủ đệ. Ngũ phu nhân để cho Vạn ma ma tới đây hỏi thăm
ngài, có cần dẫn tới cho ngài xem một chút không.” Một nha hoàn lớn lên xinh
đẹp ngọt ngào hỏi.

“Nàng nguyện ý đón, đó là tâm tính nàng thiện lương, liền đem nó an bài ở
biệt viện là được. Không cần dẫn trở về trong phủ đệ. Ai biết sẽ lại phát sinh
chuyện gì.” Quốc Công phu nhân nói. Già rồi, tự nhiên tin tưởng thần tiên ma
quái hơn, càng sợ những thứ đó, hơn nữa rất luyến tiếc tính mạng.

"Dạ, lão phu nhân." Lập tức xoay người đi truyền lời.

“Một người khắc phụ khắc mẫu lại khắc người nhà như vậy, làm sao có thể để
cho nàng vào phủ đệ.” Lão thái thái lầm bầm lầu bầu, rất kiên định lắc đầu.

Ở trong một cái viện của Bình gia, cũng chính là mẹ kế bây giờ của Ôn Uyển,
tâm phúc của An thị, Vạn bà tử lo lắng nói “Tiểu thư, làm như vậy, có phải quá
mạo hiểm hay không? Chúng ta chỉ cần báo lại đã không còn sống nữa, tìm thêm
một cái thi thể trẻ con, cần gì phải để cho một đứa trẻ giả mạo. Nếu như bị
điều tra ra, sẽ bị lão phu nhân chán ghét.”

"Ngươi yên tâm, ta chỉ là đem cái nha hoàn này nhận lấy. Giả mạo mấy
ngày, chờ mấy ngày nữa, ta liền làm cho nàng bị bệnh chết đi. Như vậy, sẽ không
có ai hoài nghi trên người của ta. Lão bất tử kia nói đúng, nếu như ta tùy tiện
như vậy báo nha đầu kia chết rồi, nhất định sẽ khiến cho người có tâm hoài nghi.
Vạn nhất thật sự có người truy cứu, ta dù có mười cái miệng cũng nói không rõ
ràng. Cứ cẩn thận chút ít là tốt. Ta chỉ cần đối ngoại, giữ vững trách nhiệm
của người làm mẹ là tốt rồi.” An thị cười cười nói nói.

“Tiểu thư, ta vẫn cảm thấy cái phương pháp này mạo hiểm.” Vạn bà tử không
đồng ý.

“Ngươi yên tâm, không có việc gì. Người từng gặp qua nàng, đều chết hết.
Cũng không ai biết nha đầu kia hình dạng trông như thế nào.” An thị không có
bất kỳ gánh nặng nào, vẫn cười đến rất vui vẻ.

Trong kinh thành gió nổi mây phun, nhưng lúc này, cũng không liên quan đến
chuyện của Ôn Uyển. Nhiệm vụ bây giờ của Ôn Uyển, chính là suy nghĩ làm thế nào
để lấy lòng Kiều tú nương, tìm cơ hội đi ra ngoài, tìm Tông Nhân phủ, không cần
lại trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ như vậy.

Nhưng mà, Ôn Uyển thật sự không biết, rất nhiều chuyện điều phát sinh theo
dãy biến số.

“Biết không? Không nghĩ tới phu nhân lại chọn trúng một cái thô sử nha hoàn
làm thông phòng cho Đình thiếu gia. Cũng không biết số phận của cái thông phòng
này đi đến đâu.” Một nhóm Tú nương lại có chuyện bát quái.

“Dường như nói là cháu gái của anh trai vú nuôi Tam gia.” Cũng không ngờ,
thô sử nha hoàn cũng có thể bị phu nhân nhìn trúng, có lẽ nhan sắc cũng là
không tệ.” Một tốp Tú nương ríu ra ríu rít thảo luận.

Ôn Uyển hàng ngày nghe những sự kiện bát quái này, có đôi khi cũng có thể
từ bên trong tìm được thứ mình muốn. Trong đó còn có một chút việc rất hay.

"Ngươi biết không? Trong kinh thành, Lục thiếu gia của Bạch gia kia,
vừa đính hôn. Lần này đính hôn chính là biểu muội của hắn, cô nương của Dương
gia.” Một Tú nương cười nói.

“Không phải đâu, Dương gia kia thật đúng là thương yêu cháu ngoại trai.
Không phải là có nội tình gì, nếu không làm sao sẽ đem nữ nhi yểu điệu mang đi
chịu chết.” Một Tú nương kinh hô.

Ôn Uyển rất khó hiểu, không phải đính hôn thôi sao, làm sao lại có liên
quan đến chịu chết. Biểu đạt điều mình không hiểu. Định hôn cũng có thể chết
người, quá khoa trương rồi. Bạch thiếu gia kia là nhân vật hung tàn đến bực nào
a.

"Ha ha, không phải Bạch thiếu gia là nhân vật hung tàn gì. Lục thiếu
gia kia, là con thứ của Thần Tiễn Hầu gia. Lúc nhỏ cũng là nhân vật rất bá
vương, đánh khắp kinh thành không có địch thủ. Bất quá hiện tại lớn rồi, Hầu
gia cũng hạn chế rồi, quản chặt lại, nghe nói hiện tại chững chạc rất nhiều,
lớn lên cũng là nhất biểu nhân tài, năm ngoái còn trúng Võ cử nhân, nghe nói từ
nhỏ võ nghệ bất phàm. Hơn nữa cũng nghe nói, võ trạng nguyên của năm nay ngoài
hắn ra thì không còn ai.” Một tú nương thấy bộ dáng không hiểu của Ôn Uyển liền
giải thích.

Lại nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Ôn Uyển, cười ha hả nói “Đáng tiếc, Bạch
Lục thiếu gia là mệnh cứng. Lúc trước định hôn ba lần, cũng không lâu lắm đều
chết đi. Người ở trong kinh thành không ai dám đem nữ nhi nhà mình gả cho hắn,
không nghĩ tới Dương gia kia một chút cũng không đau lòng cho cái nữ nhi này.”
Một tú nương cảm khái.

Ôn Uyển nghe thấy, nghĩ rằng tư tưởng phong kiến đúng là hại chết người. Ở
nơi này trẻ con chết non xác suất cao như vậy, dưới tình huống thân thể nữ tử
kém phổ biến, tử vong là chuyện rất bình thường. Cái Bạch Lục thiếu gia này
cũng thật là xui xẻo, nếu như đính hôn trễ hai năm không phải là được rồi. Ôn
Uyển rất đồng tình.

Ôn Uyển vừa về tới chỗ ở, đã nhìn thấy sắc mặt Liên Tử trắng bệch ngồi ở
bên mép giường. Bởi vì cái phòng ốc này của các nàng thay đổi nhiều lần, còn
không có nha hoàn thay mới tiến vào ở. Cho nên, lúc này chỉ có hai người ở
trong chỗ này.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, hỏi Liên Tử thế nào. Có phải xảy ra chuyện gì hay
không? Vừa hỏi một câu, vậy mà nước mắt Liên Tử rơi ào ào, trong mắt có tuyệt
vọng cùng thống khổ.

Qua một hồi khá hơn, Liên Tử khóc thút thít, Ôn Uyển mới biết được. Người bị
chọn trúng làm nha hoàn thông phòng cho Đình thiếu gia, lại rơi vào trên đầu
Liên Tử. Mắt Ôn Uyển mở rất to, không thể nào, biểu thúc thẩm của Liên Tử thì
ra là bà vú của Tam thiếu gia.

Bà vú cổ đại ở trước mặt thiếu gia là vô cùng có mặt mũi. Nếu như Liên Tử
có thân thích tốt như vậy, nàng hoàn toàn không cần làm nha hoàn thô sử. Lấy
tính tình của Liên Tử cùng thái độ làm người, một cái nhất đẳng nha hoàn đó là
tuyệt đối chạy không thoát. Không rõ nàng vì sao không lợi dụng điều kiện cực
tốt bực này.

“Ngươi làm nha hoàn bên cạnh chủ tử có cái gì tốt. Hiện tại trong phủ chậm
chạp không định ra thế tử, mấy vị Gia trong nhà đều ở đây đấu võ. Mấy vị thiếu
phu nhân đều cố sức lực tham gia tranh giành. Thiếu chủ tử trong phủ đệ, sống
sót không có mấy. Mà những người hầu hạ bên cạnh kia, không có một người nào có
kết quả tốt. Ta như thế nào lại tiến vào hố lửa chứ.” Liên Tử lần đầu tiên ở
trước mặt Ôn Uyển nói.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, tỏ ý nói không phải là Hầu phu nhân nhìn trúng Tam
gia, hiện tại lại nhìn trúng Đình thiếu gia. Cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt.

“Ta nếu muốn những thứ vinh hoa kia, cần gì phải vẫn phải làm thô sử nha
đầu. Ta chỉ muốn tìm một hộ gia đình trong sạch, một gia đình nhà người ta
thanh thanh bạch bạch, gả đi làm chính đầu nương tử (vợ lớn). Đứa trẻ sau này
cũng không cần làm nô tỳ, đi qua thời kỳ lo lắng lục đục với nhau này, cậu ta
hai ngày trước còn nói với ta, hắn nhìn trúng một gia đình. Trong nhà mặc dù
nghèo chút ít, nhưng mà người ta thanh thanh bạch bạch, người nọ cũng là thực
sự có khả năng. Ta đang chuẩn bị qua hai ngày nữa đi mời biểu thẩm giúp đỡ cầu
ân điển. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta,
nhất định ta không đi ra được khỏi nơi này sao?” Liên Tử khóc đến vô cùng
thương tâm, cũng vô cùng tuyệt vọng. Ôn Uyển vẫn nhìn Liên Tử, nàng ta là ngươi
vô cùng bình tĩnh, trầm ổn. Lúc này, cũng tuyệt vọng vô cùng, khóc thật lâu.

“Dự định lúc nào đi qua?” Ôn Uyển đợi sau khi nàng bình tĩnh lại hỏi.

“Qua ba ngày nữa sẽ phải đi qua, Đào Hoa, ta nhìn ra được. Ngươi là thiện
tâm. Sau này, muốn tốt hơn. Không thể mềm yếu như vậy, bằng không, rất dễ dàng
bị người ta bắt nạt. Bất quá ta cũng biết ngươi là người thông minh, cẩn thận
là tốt, nhưng không cần quá cúi đầu, bằng không, những người khác dễ bắt nạt
ngươi.” Liên Tử khóc nửa ngày, người liền khôi phục như cũ.

Ôn Uyển lại ra dấu, hỏi nàng tại sao không muốn làm thông phòng. Rất nhiều
người thậm chí tranh giành đi làm thông phòng, nàng tại sao lại không muốn đi?

"Nói là thông phòng, sau này sinh con trai là có thể làm di nương. Di
nương, nói dễ nghe là một nửa chủ tử, nói khó nghe một chút còn không phải là
nô tài nối dõi sao. Nếu là mệnh tốt, gặp một chủ mẫu không tồi hiền lành một
chút, nếu như gặp một chủ mẫu lợi hại, thì không nói cuộc sống tốt đẹp, mệnh có
giữ được hay không cũng chưa biết. Giống như đụng tới dạng chủ tử như nhị phu
nhân vậy, sẽ không có đường sống. Cho dù gặp người thiện tâm, nhưng cũng là
cuộc sống phụ thuộc. Có di nương, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không bằng. Cả
đời cũng không được sung sướng.” Trong mắt Liên Tử không có thần thái như lúc
trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3