Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 14 + 15

Chương 14: Hổ Phách thượng vị làm
di nương

“Các ngươi biết không? Cái kia, nha hoàn hầu hạ Thập Nhị tiểu thư, bị Lục
gia nhìn trúng, phải làm di nương. Quả là tốt số, thoáng cái là quạ đen bay lên
đầu cành, làm phượng hoàng rồi.” Một Tú nương kêu lên. Một đám tức phụ được cái
tin tức kia, cũng ở đây thảo luận sôi nổi.

“Lục gia tuấn tú lịch sự, Lục phu nhân cũng nổi danh là người hiền lành.
Cái nha hoàn này, cũng rất tốt số đấy. Sau này cả đời mặc vàng mang bạc, ăn mặc
không lo.” Lại có một Tú nương cảm thán.

“Đào Hoa, Hồ di nương chỉ rõ nói muốn ngươi làm nha hoàn của nàng. Chuyện
gì đã xảy ra?” Kiều tú nương đi tới, sắc mặt rất khó coi nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển không giải thích được.

“Ngươi không biết?” Kiều tú nương thấy bộ dạng của Ôn Uyển, có chút không
tin hỏi lại. Ôn Uyển mờ mịt gật đầu, lại lắc đầu.

“Đi thôi, đi thu thập một chút, đi với ta tới chỗ Hồ di nương.” Một vị ma
ma tới từ trên cao nhìn xuống phân phó. Ôn Uyển sợ sệt trốn tránh phía sau Kiều
tú nương. Túm được túm lấy không động đậy.

“Ngươi không muốn đi tới chỗ Hồ di nương.” Kiều tú nương ngạc nhiên. Ôn
Uyển gật gật đầu.

“Ngươi nói ngươi không muốn làm nha hoàn của Hồ di nương?” Ma ma vừa tới
không tin hỏi lại Ôn Uyển. Ôn Uyển lập tức làm sáng tỏ cùng Kiều tú nương ra
dấu, mình không muốn rời khỏi Tú phòng.

Kiều tú nương nghe thấy cực kỳ cao hứng, người khác muốn đi hầu hạ bên cạnh
chủ tử rất nhiều. Bản thân Ôn Uyển lại tỏ vẻ không đi, hơn nữa trên danh nghĩa
lại là đồ đệ của Kiều tú nương, cho dù Hổ Phách bây giờ là di nương rồi, cũng
không thể cưỡng chế đem người mang đi. Ôn Uyển không muốn đi, dĩ nhiên là không
cần đi, cùng ma ma kia nói hai câu, ma ma kia nghi hoặc nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy bộ dạng kinh ngạc của ma ma, gật gật đầu, tỏ vẻ mình không
muốn đi. Chỉ muốn học thêu thùa thật tốt, tương lai làm một Tú nương. Nha hoàn
trong phủ đều tranh nhau đi tiếp cận gần bên cạnh chủ tử, không thiếu một đứa
nha hoàn như vậy. Ôn Uyển không đồng ý, tự nhiên là không thành vấn đề. Có khi
còn có người chờ được chọn.

Chờ trở về chỗ ở, mới phát hiện giường chiếu của San San trống rỗng, nên vô
cùng kỳ quái.

“Ngươi làm cái gì mà không đi tới bên cạnh Hổ Phách làm nha hoàn nhị đẳng?”
Liên Tử rất khó hiểu hỏi. Ôn Uyển khó hiểu nhìn nàng, lắc lắc đầu, làm mấy động
tác, tỏ vẻ mình rất thích thêu, không muốn rời khỏi Tú phòng.

"Nhìn ngươi sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức, cũng là thông minh.
Di nương đâu có đâu có tốt như vậy đâu, hơn nữa, bình thường mà nói, Hổ Phách
tối đa cũng là một nha đầu thông phòng, chờ khi sinh con trai mới có thể làm di
nương. Lúc này đột nhiên thăng chức làm di nương, không biết là họa hay là
phúc, ngươi không xáp lại gần, là đúng. Cũng là San San không có năng lực, cứ
cho là như vậy, nàng cũng có thể thượng vị, ôi. Những phu nhân thiếu phu nhân kia,
đâu có phải sống chung dễ như vậy. Lục phu nhân nói là hiền lành, nhưng chẳng
lẽ lại chờ bắt nạt, hi vọng Hổ Phách hiểu a!”

Ôn Uyển dùng quơ tay mấy nét, rất kỳ quái hỏi, tại sao nàng lại nhìn trúng
mình. Hổ Phách không phải là không nhìn trúng nàng sao, làm sao lại muốn nàng
đi qua đó làm nha hoàn cho nàng ta. Không đi thành, còn đổi thành San San.

“Ngươi cho rằng làm di nương, muốn người nào hầu hạ người đó sẽ phải hầu hạ
sao, nơi đó làm gì có chuyện tốt như vậy, Nàng chọn trúng ngươi, là do ngươi
không có căn cơ, nhìn ngoan ngoãn biết điều, dịu dàng ôn hòa, nàng bồi dưỡng
tốt, sau này ngươi còn không phải là tâm phúc của nàng, liều chết vì nàng. Về
phần San San, khẳng định không phải là người nàng muốn. Hẳn là nhìn thấy ngươi
không đi, chủ tử liền ở trong phòng chúng ta chọn một người khác thay thế đi.”
Liên Tử nhìn Ôn Uyển không hiểu được, vô cùng có kiên nhẫn phân tích khác.

Ôn Uyển lại hỏi, làm di nương không phải là chủ tử sao!

“Di nương, đối với chúng ta mà nói là chủ tử, đối với phu nhân, thiếu gia,
tiểu thư trong phủ, cũng là nửa nô tài. Về phần thông phòng, cũng giống như là
nô tài, có khi còn không bằng những nha hoàn đắc lực có thể diện bên người phu
nhân kia.” Ôn Uyển nửa biết nửa hiểu, bất quá cũng cố gắng hấp thu những kiến
thức này.

Liên Tử phát hiện, Ôn Uyển là một người rất hiếu học, đối với điều mình
không hiểu, bình thường cũng sẽ rất khiêm tốn mà xin chỉ bảo. Trong lòng nàng
âm thầm gật đầu, cái Đào Hoa này, nhìn nhát gan nhu nhược, thật ra thì cũng là
một đứa trẻ thông minh. Ngược lại nghĩ tới, nếu như là không thông minh, làm
sao có thể làm cho Kiều tú nương ra mặt vì nàng. Nhưng mà lại nghĩ, ở trong phủ
đệ có thể giấu diếm sự thông minh của chính mình, từ tầng thấp nhất làm nên,
cũng là không dễ dàng. Trong lòng nhiều hơn một phen thương hại. Đem những điều
mình biết cố gắng nói cho nàng biết, làm cho nàng biết nhiều hơn một chút, sau
này là nhiều hơn một phần bảo hiểm.

Ôn Uyển hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới di nương còn không phải là làm
dễ dàng như vậy. Kinh ngạc nhất chính là, Liên Tử nhìn bất thanh bất ngữ (không
tiếng không nói, có lẽ ý chỉ người không hay nói), mà bên trong lại là một
người thông thấu nhất. Sau này, đối với Ôn Uyển hiền hòa rất nhiều, có đôi khi
còn chỉ điểm hai câu. Hai người quan hệ dần dần bắt đầu tốt hơn.

Bởi vì có chuyện này, cộng thêm Ôn Uyển cầm tiền tiêu vặt hàng tháng, tất
cả đều hiếu kính Kiều tú nương. Hơn nữa bình thường, cũng giúp Kiều tú nương
làm một chút lợi ích, kiếm chút khoản thu nhập thêm. Thái độ Kiều tú nương đối
với nàng tốt lên rất nhiều, ngay cả mắng cũng mắng ít đi. Làm cho người trong
Tú phòng âm thầm lấy làm kỳ lạ.

“Đứa bé kia, tuyệt đối không phải là đơn giản.” Nương tử Hà gia nhìn Ôn
Uyển giống như lúc trước, vẫn đối với Kiều tú nương rất cung kính, rất kỳ quái.
Trong lòng nương tử Hà gia cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng mà, lại nói
không nhìn ra là lạ ở chỗ nào. Lời này, lại là không tốt khi nói với người khác,
liền đặt ở trong lòng.

Ôn Uyển trở về phòng, đã nhìn thấy Liên Tử dường như thật giống con rùa nằm
lỳ ở trên giường. Cái trán liên tục đổ mồ hôi, đau đến mức mặt cũng nhăn nhó
lại. Ôn Uyển bị dọa một trận lớn, bận rộn đi tới hỏi thế nào. Tiến vào phía
trước vừa nhìn, cái mông kia không phải sưng phồng thật cao.

“Tôn thiếu gia từ trên núi giả ngã xuống, té gãy cánh tay. Nha hoàn bà tử
hầu hạ của hắn tất cả đều gặp họa. Hai thiếp thân nha hoàn kia cùng nha hoàn
hầu hạ quen thuộc, cũng bị đang sống đánh chết, cũng may ta là nha hoàn thô sử,
hôm đó cũng không phải là ta đang làm nhiệm vụ canh giữ ở bên cạnh Tôn thiếu
gia, cộng thêm biểu thẩm của ta là tam phu nhân đi cầu. Mới xem như bảo vệ được
một mạng, chỉ bị đánh hai mươi bản. Ngươi yên tâm, bà tử ra tay đánh nhìn ở
biểu thẩm của ta, không sử dụng lực đạo rất lớn, điều trị mấy ngày là tốt rồi.”
Liên Tử cũng là may mắn. Ôn Uyển cúi đầu, rùng mình một cái. Tận tâm chiếu cố
Liên Tử.

“Đào Hoa, cám ơn ngươi.” Liên Tử thật lòng thật dạ nói cảm ơn.

“Không cần.” Ôn Uyển ra dấu. Hai người cảm thấy ngủ nhàm chán, Ôn Uyển liền
hỏi tình huống trong phủ. Liên Tử biết Ôn Uyển ở trong phủ cái căn cơ gì cũng
không có, muốn hiểu một ít thứ cũng không có quở trách nhiều. Ôn Uyển ra dấu
cái gì, nàng biết liền nói. Đương nhiên, không thể hiểu ngầm cũng không có sửa
lại. Ôn Uyển chú ý nhất, tự nhiên là Bình gia. Nhưng bởi vì không thể khác người,
không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng cũng biết một chút tin tức.

Không có mấy ngày, Tú phòng cũng xảy ra một chuyện. Ôn Uyển vào Tú phòng,
nhìn thấy trong Tú phòng bi bi thương thương, rất buồn bực. Vừa hỏi mới biết
được, nữ nhi của một Tú nương họ Bình, bởi vì va chạm Thập tiểu thư, bị thập
tiểu thư làm cho người ta đang sống mà đánh chết.

“Đâu phải là Bích Ngọc đụng vào Thập tiểu thư, rõ ràng chính là ôm hận với
chuyện lần trước. Lần trước tiến vào cung, Đức phi nương nương lại vui vẻ tán
dương y phục Cửu tiểu thư kia xinh đẹp. Thập tiểu thư hận không để cho nàng
xiêm y tốt như vậy, nên cố ý gây chuyện.” Nương tử Hà gia lắc đầu thở dài.
Những người khác tất cả cũng cúi đầu, nói cách khác, trên căn bản là thật.

“Nói đánh chết người liền đánh chết người? Mẹ mìn đánh chết người, vì làm
nô lệ mà muốn bỏ trốn. Bây giờ, chỉ vì một món xiêm y mà đánh chết người, cũng
quá kinh khủng đi.” Ôn Uyển mở to con mắt.

Ôn Uyển bị chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình. Nàng rất lo lắng sau này sẽ
như thế nào.

"Ngươi làm sao vậy, trở lại đã rầu rĩ không vui?" Liên Tử rất kỳ
quái hỏi Ôn Uyển, Ôn Uyển đem chuyện này diễn đạt qua quýt nói ra.

“Lúc này còn có biện pháp gì. Thân là nô tỳ, là không có bất kỳ quyền lợi
gì. Chủ nhân muốn ngươi chết, chẳng qua là chuyện của một câu nói. Bất quá
ngươi chỉ cần làm người hầu thật tốt, thì sẽ không có chuyện gì.” Liên Tử nhìn
thấy tâm tình Ôn Uyển xuống thấp, an ủi.

“Nô tỳ, không có nhân quyền như vậy? Sống chết chỉ ở trong lúc những người
đó nói một câu sao?” Ôn Uyển mặc dù biết, nhưng là trong lòng vẫn không quá
chấp nhận, ở đây ra dấu.

"Nô tỳ chính là nô tỳ, giống như chúng ta vậy, mấy đời là nô tỳ, đời
sau cũng phải tiếp tục ở trong Hầu phủ làm nô tỳ. Nhà chúng ta năm đời cũng là
người hầu trong Hầu phủ, cũng không biết lúc nào thì là một người đứng đầu. Hơn
nữa, trong phạm vi ba đời nếu có chí thân nô tỳ, là không thể tham gia khoa cử.
Cho dù được che giấu, một khi biết, tư cách vẫn bị xóa. Coi như bảo lưu, cũng
là bị tất cả mọi người xem thường.” Ánh mắt Liên Tử u ám xuống.

Ở trong An Nhạc phủ này, tính mạng một nô bộc, cùng con kiến không đáng
tiền giống nhau. Ở bên trong, một lần không cẩn thận, tùy tiện một người có
chút quyền thế, là có thể lấy mạng của nàng. Nếu như nàng khôi phục thân phận,
không nói cái khác, chỉ là nàng là cháu gái ruột của Hoàng Đế thôi, là có thể
bảo đảm nàng áo cơm không lo, tánh mạng vô du. Cho dù có người muốn mạng của
nàng, cũng phải áng chừng suy suy tính tính phân lượng của mình.

Muốn tổn hại nàng, một lần không cẩn thận, sẽ làm cho gia tộc rước lấy tai
họa và rắc rối. Trong thân thể của Ôn Uyển, cuối cùng vẫn còn chảy dòng máu của
đương kim Hoàng Thượng, coi như là huyết mạch ruột thịt của hoàng đế lão nhân.
Không chỉ có hoàng gia, còn có Tô gia, Tô gia ở tiền triều, chính là danh môn
vọng tộc của sông Tiền Đường, cho đến nay đã có lịch sử hơn bốn trăm năm, là có
uy tín nhất trong triều đình là một gia đình thư hương môn đệ *(dòng dõi Nho
học). Hậu thế cũng là nhân tài bội xuất. Mỗi triều đại cũng sẽ có một hai người
ra làm quan, ra làm quan cũng là người tài hoa trác tuyệt.

Nhưng mà kỳ lạ chính là Tô gia có một tộc quy, nhất định phải đoạn tuyệt
liên hệ cùng bổn gia, bổn gia sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào, hết thảy
tất cả, đều phải dựa vào chính mình.

Gia tộc bên nội nàng, là gia đình có công lao khai quốc. Trước kia cũng là
gia đình người đọc sách, tổ tông nàng cũng là kỳ nhân, đi theo thái tổ tranh
đấu giành thiên hạ. Được tước vị cha truyền con nối.

Cho nên, Ôn Uyển bất kể là từ phụ tộc, mẫu tộc, ngoại tổ tộc*, đối với thế
nhân mà nói, Ôn Uyển chính là tiểu thư quý tộc. Sau khi Ôn Uyển đã hiểu, bĩu
môi, cái gì quý tộc, đều lưu lạc đến mức bất cứ một con kiến nào cũng có thể
bóp chết nàng, không khác gì món đồ chơi.

*Phụ tộc: dòng tộc của cha, mẫu tộc: dòng tộc của mẹ, ngoại tổ tộc: tộc
của ông ngoại.

An thị kia, chắc chắn còn sắp xếp được phía sau. Chính mình nếu muốn khôi
phục lại thân phận, mà tìm phụ tộc, chính là đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ có thể
tìm mẫu tộc, mà còn nhất định phải đến tìm sự che chở của mẫu tộc. Nếu không,
cũng sẽ không được gì. Nhưng bất kể nghìn khó vạn khăn, nhất định phải làm.
Cũng không cần loại cuộc sống quá lo lắng đề phòng này.

Ôn Uyển hướng về phía ánh trăng bên ngoài khúc xạ chiếu vào, ngẩn người. Ở
sâu phía trong chỗ ở của nha hoàn bà tử, là rất khó ra cửa. Cho dù ra cửa, cũng
đều có người nhìn thấy. Như vậy, làm như thế nào đi tìm phủ Tông Nhân nha!
Chẳng lẽ bản thân mình, thật đúng là phải làm một cuộc đời nha hoàn. Nói giỡn,
hai tháng còn chưa tới, mà nàng đã sâu sắc hiểu rõ cuộc sống ở chỗ này, đẳng
cấp khác biệt có bao nhiêu, thân phận quan trọng tới cỡ nào.

Chẳng qua, cái cơ hội này, lúc nào mới có thể đến đây, mỗi ngày đều lo lắng
đề phòng như thế này.

Cũng may vết thương của Liên Tử rất nhanh liền tốt, sau này tốt rồi, biểu
thúc của nàng liền cho nàng đổi sang công việc nhàn rỗi, điều đến trong phủ đệ
kêu Đình thiếu gia. Nói là trưởng tử của Tam gia.

Đối với mấy cái này Ôn Uyển cũng không có lưu tâm. Bọn họ ở trong phòng
này, bởi vì ra vào quá nhiều lần, tạm thời quản sự ma ma cũng không có an bài
người đi vào. Liền chỉ có hai người ở. Kể từ khi Ôn Uyển dốc lòng chiếu cố Liên
Tử trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Liên Tử đối với Ôn Uyển càng tốt,
mỗi lần trở lại, lúc nào cũng cho nàng mang chút đồ tốt trở về cho nàng ăn. Ôn
Uyển không khách khí, vui tươi hớn hở hưởng thụ. Quan hệ của hai người càng
ngày càng tốt.

Chương 15: Vận Mệnh Của Nô Bộc

Ở trong Tú phòng, Tú nương lại đang ở đó bát quái “ Ngươi biết không? Cửu
tiểu thư cùng Thập tiểu thư lại nháo loạn lên?”

“Cửu tiểu thư cùng Thập tiểu thư ngày nào không ầm ĩ. Hai vị di nương cũng
đều nhận được sủng ái của Hầu gia, phu nhân lại không thiên vị. Ngày nào ồn ào
như vậy, cứ coi như là xem cuộc vui.” Một Tú nương cười.

Ôn Uyển nghe thấy tin tức không có chút nào giá trị, có chút bất đắc dĩ.
Đại môn này không thể ra, cổng trong cũng không thể bước, nhưng làm sao đi ra
ngoài. Lúc này, cũng phải suy nghĩ, làm thế nào để đi ra ngoài tìm Tông nhân
phủ.

“Lại qua một tháng kế tiếp, chính là đại thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng.
Đến lúc đó, kinh thành nhất định sẽ rất náo nhiệt." Mấy người cũng ở đây
thảo luận sôi nổi.

Ôn Uyển nghe thấy ánh mắt lóe sáng, nói không chừng đó chính là cơ hội của
mình. Nếu có thể làm cho mình gặp hoàng đế, hoặc là vương gia vân vân... có
quan hệ thân thích cùng mình, vậy cũng tốt. Có thể chạy trốn khỏi bể khổ rồi.

“Nghe nói chưa? Phu nhân chuẩn bị cho Đình thiếu gia chọn thông phòng. Cũng
không biết người nào có phúc khí bậc này.” Một Tú nương cười nói.

“Thông phòng không phải đều ở bên trong nha hoàn thiếp thân chọn sao? Có
chỗ nào cho nha hoàn khác.” Một Tú nương đối với cái vấn đề này,có chút khó
hiểu.

“Kỳ quái chính là ở chỗ, phu nhân không cho phép ở bên trong mấy nha hoàn
hầu hạ gần người. Có thể là hai cái nha hoàn Tam phu nhân chọn cho. Cho nên, ý
định ở trong phủ đệ chọn lựa mấy người an phận đàng hoàng đặt ở trong phòng
Đình thiếu gia.” Cái đề tài này, lập tức được mọi người ở trong phòng nhiệt
liệt thảo luận. Cô nương có thân thích trong nhà có trong độ tuổi đó, đều lặng
lẽ để tâm.

“Khụ, phu nhân kể từ sau khi Tứ gia qua đời, liền đối với mấy vị gia khác
không chào đón. Mấy vị gia phía dưới, phu nhân một chút cũng không nguyện ý đặt
vào dưới danh nghĩa của mình. Cũng may hai năm qua đối với Đình thiếu gia rất
coi trọng, còn đặt vào trong viện của mình nuôi dưỡng. Phu nhân cùng Tam gia
quan hệ tốt, nhưng lại cùng Tam phu nhân có chút không hợp, không nghĩ tới lúc
này lại sắp đánh lôi đài rồi.” Một cái Tú nương nói thầm.

“Nhị phu nhân cũng một mực luồn cúi, cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhưng
hồi đó chuyện của Tứ thiếu gia, có bóng dáng của Tôn di nương, mặc dù không có
điểm sơ hở, nhưng phu nhân hận thấu Tôn di nương. Làm gì chào đón Nhị gia. Còn
không tiện nghi cho Tam gia à.” Một Tú nương nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy a, mạnh hơn cũng mạnh không qua phu nhân đi. Hậu viện này,vẫn do
phu nhân định đoạt.” Một Tú nương nhẹ nhàng cười.

Ôn Uyển trải qua một phen hiểu rõ mới biết được, phu nhân Hầu gia chỉ sinh
một người con trai là Tứ thiếu gia, và hai con gái. Tứ gia còn không thành thân
thì đã mất. Đều nói là mẹ đẻ Nhị thiếu gia là Tôn di nương ra tay. Nhưng lại
không có chứng cứ. Nhưng mà Đại gia đã mất, con trai trưởng Tứ gia cũng không
còn, Nhị gia kia chính là con trai lớn, được quyền thừa kế hàng đầu. Nhưng vì
chuyện của Từ gia để được ủng hộ của phu nhân rất khó, nên Nhị gia kia có thể
được thừa kế tước vị hay không, được sắc phong làm thế tử hay không? Thì chuyện
này vẫn còn bỏ ngõ.

Dĩ nhiên, đối với những thứ này, cũng là nghe một chút rồi thôi. Không liên
quan đến Ôn Uyển.

Ở thư phòng An Nhạc Hầu phủ, An Nhạc Hầu nhìn mật báo nói là “ Qua hơn một
tháng nữa chính là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng thượng, Phiên Vương các nơi
đều sẽ đến kinh thành dự lễ. Lần này, có thể có náo loạn một chút.”

“Đúng vậy a, kể từ khi tiền thái tử bị phế, ít nhiều cũng đã mấy năm, hoàng
thượng còn không có lập thái tử. Qua nhiều năm rồi mà chậm chạp không muốn lập
thái tử, năm trước lại bắt thêm hai vị Vương gia, bây giờ, ồn ào làm lòng người
bàng hoàng. Hoàng thượng tuổi đã cao, lần này các vị Vương gia vào kinh chúc
thọ, không hẳn không phải là cơ hội cho những hoàng tử tới chúc thọ kia. Mọi
người vốn cho rằng đích thị là Ninh Vương hoặc Chu Vương, bây giờ nhìn lại,
hoàng thượng dường như muốn chọn lựa ở mấy vị Vương gia trong kinh thành.” Một
trợ tá cảm thán.

"Chu vương cùng Ninh vương, hai người kia, cũng không phải là tấm kim
bài tốt. Chu vương mặc dù xuất thân cao quý, tuy nhiên lại bảo thủ, không được
hoàng đế ưa thích. Ninh vương thì không quả quyết, hoàng thượng mặc dù già rồi,
nhưng đầu óc không hồ đồ. Hai vị Vương gia này nhất định sẽ bị vứt đi. Tới trong
kinh đô, tính ra Trịnh Vương cùng Triệu Vương có khả năng được ở lại kinh đô
nhất. Bàn về năng lực học vấn và tài năng, hai vị Vương gia này tương đương.
Nếu như hoàng thượng thật sự muốn giữ lại, cũng chỉ có thể lưu lại một người,
người có thể lưu lại, tám phần chính là thái tử. Ta đoán chừng Triệu Vương có
cơ hội lớn hơn, dù sao, xuất thân cũng tốt. Bất quá, thế sự khó liệu, ai có thể
đoán được tương lai là cái dạng gì! Chỉ cầu có thể vượt qua, không cầu có công.
Hiện tại, chúng ta ai cũng không thể chọn, tốt nhất vẫn nên yên lặng quan sát
kỳ biến." An Nhạc Hầu nói, những người khác cũng đều gật đầu.

Nói thì nói như thế, nhưng mà, An Nhạc Hầu hiểu rõ ràng, muội muội của hắn
gả cho em ruột của Triệu Vương phi, cho dù mình muốn trung lập, cũng sẽ bị tìm tới
tận cửa.

Triệu vương phủ.

“Trong mấy người, chỉ có lão Bát, mới có thể so sánh với ta. Những người
khác, cũng không đáng phải lo lắng.” Triệu Vương sắc mặt trầm tư.

“Vương gia không cần quá lo lắng, Triệu Vương mặc dù văn võ đều không tệ.
Lãnh địa dưới danh nghĩa của mình, tất cả đều là cai quản ngay ngắn rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn có một vết thương trí mệnh, mẫu gia* của hắn là tội tộc*. Riêng
một điểm này, liền không chiếm được ủng hộ của quần thần. Huống chi, hoàng
thượng cũng không thích hắn. Bằng không, cũng không để cho tới bây giờ, hoàng
thượng cũng không đặc sá tội cho mẫu gia của hắn.” Một trợ tá ở bên cạnh ung
dung nói.

*mẫu gia: nhà mẹ đẻ, tội tộc: gia tộc mang tội.

"Mặc dù như thế, nhưng vẫn không thể phớt lờ." Triệu vương lắc
đầu. Chuyện chưa xác định, nói cái gì cũng là hư vô.

"Vương gia lo lắng là có đạo lý. Mấy vị Gia, cũng là nhi tử của hoàng
thượng, cơ hội đều là ngang nhau. Cho nên, tuyệt đối không thể buông lỏng lòng
cảnh giác. Nếu không, bị Trịnh vương chui vào chỗ trống, có cái được không bù
đắp đủ cái mất. Hiểu chưa.” Bên cạnh một người cầm một cái quạt lông, nhẹ nhàng
phe phẩy.

Hai trợ tá khác đều gật đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3