Phi tử của ca ca - Chương 030 + 031

Chap 30

Hạng Ngạo Thiên ở
tẩm cung, đúng là xuân quang vô hạn hảo.

Lưu công công cố
chọn một vị phi tử đưa đến. Gần đây, Hoàng thượng cũng không biết là làm sao
nữa, tính tình càng ngày càng bất định. Lần trước, khi tuyển chọn người thị
tẩm, ngài trong tay nắm lấy một xấp bài, cuối cùng, cũng không giải quyết được

Lần này, không
biết vừa là vì cớ gì, đang là ban ngày, lại kêu chọn người thị tẩm, thật làm
cho người khác khó tin nổi.

Lưu công công đã
chăm sóc Hạng Ngạo Thiên từ nhỏ cho đến lớn, vốn dĩ hiểu rõ tính tình của hắn.
Tuy nhiên, về chuyện hai lần chọn người thị tẩm này làm cho lòng trung thành
tận tụy của lão có chút hoang mang, không thể đoán ra được tâm ý nữa rồi.

Giữa ban ngày,
Hoàng thượng lại kêu lão chọn một phi tử lại thị tẩm, sợ Hoàng thượng vừa lại
thay đổi chủ ý, cũng sợ Hoàng thượng quá sức mệt mỏi, dù sao, quốc sự vốn là
trọng yếu nhất.

Dục vọng thứ này,
dù sao phát tiết xong cũng hết liền được.

Hạng Ngạo Thiên
ngồi ở bên long sàng, khí tức phập phồng bất định.

Nghi phi ỏng ẹo,
uốn éo vòng eo xinh đẹp mê hoặc tiến gần lại Hạng Ngạo Thiên.

“Hoàng thượng,
thần thiếp hầu hạ ngài!” Trong thanh âm lộ ra sức hấp dẫn, trên người tản ra
hương thơm quyến rũ đầy nữ tính.

Hạng Ngạo Thiên
bất giác mặt nhăn mày nhíu, mới vừa rồi ngọn lửa dục vọng tràn đầy thiêu đốt
tâm cang hắn, bị mùi hương trên người phi tử này làm gay mũi, đã tiêu diệt hết
một nửa.

“Lại đây, thay
Trẫm cởi áo!” Nhìn nữ nhân trước mắt, tâm lý tưởng thật sự muốn ở ngự thư phòng
cùng nữ nhân này làm chuyện đó.

Nghi phi tiến
lên, nhẹ nhàng thay Hạng Ngạo Thiên cởi long bào, bàn tay bé nhỏ không quên
vuốt ve mơn trớn trên người Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn mang long thai cho ngài!”
Thanh âm nhu mì đầy tà mị, làm cho nghe xong thân thể đều đã mềm nhũn.

“Nơi nào muốn, nơi này sao? Hay là nơi này?” Hạng Ngạo Thiên
sớm đã cởi bỏ quần áo trên người nữ nhân, bàn tay to vuốt ve sờ soạng khắp
người nàng, vừa nhéo nhẹ vào bộ ngực căng tròn của nàng, vừa hỏi. Đôi môi gợi cảm
cũng không nhàn rỗi, mơn trớn bên tai nàng, gặm nhắm.

“Hoàng thượng, ngài thật xấu!” Nghi phi thở dốc cuống quít,
“À, Hoàng thượng, ngài không nên làm vậy!” Nhưng hai tay lại không quên mơn
trớn trên người Hạng Ngạo Thiên tạo ra tiếp một đợt sóng khoái cảm.

Hạng Ngạo Thiên ôm Phi nghi ngã đè lên giường, đặt ở dưới
long thể.

“Vốn là không nên kêu Trẫm dừng lại đi! Người phụ nữ này
thật khẩu thị tâm phi! Xem Trẫm như thế nào trừng phạt ngươi!”Không hề có mạng
dạo đầu, Hạng Ngạo Thiên không nhân nhượng khởi thắt lưng, vừa đem phần dưới
mình cố gắng tiếp cận sâu vào phần trong cơ thể của Phi nhi.

“Hả… Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Phi nghi cầm lòng không
được khẽ rên lên.

Hạng Ngạo Thiên trong đầu toàn nghĩ đến một người phụ nữ
khác. Nằm ở dưới mình chính là thân thể nàng thì thật là tốt, hắn cỡ nào cũng
muốn nghe tiếng rên của nàng dưới thân thể mình, hắn cỡ nào cũng muốn nhìn thấy
thân thể đầy quyền rũ của nàng.

Càng nghĩ càng buồn bực, hắn như phát tiết tức giận, tăng
tốc độ nhanh hơn, chạy nước rút lực đạo cùng chạy nước rút tần suất.

Hai người, hai thân thể lõa lồ áp sát quấn chặt vào nhau
cùng một chỗ, trên người toàn thân cũng đổ mồ hôi hột.

Hạng Ngạo Thiên không có ý dừng lại, vẫn đang ra sức tiến
tiến xuất xuất.

Dưới thân, Phi nghi như chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm tình
nồng nàn mãnh liệt như thế, triền miên cuồn nhiệt, nàng rốt cục không nhịn được
kêu to lên: “Hoàng thượng, tha cho thần thiếp đi, thần thiếp không chịu được
nữa rồi!”

“Hả… Ngươi nói không được, sao có thể chứ, ai quan tâm đến
chứ? Trẫm nói tiếp tục!” Hạng Ngạo Thiên tiếp tục đẩy nhanh tốc độ hơn.

“Hoàng thượng… Hả… Hoàng thượng… Hả… Cứu cứu ta… Hoàng
thượng cứu cứu ta...” Phi nghi lớn tiếng gào thét.

Mai Tuyết Tình vừa đi tới bên ngoài tẩm cung, đang khách khí
im lặng quan sát, bọn thị vệ cũng không ngăn cản, tự tin bước vào trong phòng.
Trong tẩm cung truyền ra tiếng kêu cầu cứu như xé gió của một phụ nữ làm tê tâm
liệt phế.

“Cứu ta… Hoàng thượng… Hả… Hoàng thượng cứu ta…”

Hoàng thượng ở nơi nào?

Mai Tuyết Tình di chuyển qua phía sau bình phong, trực tiếp
vọt tới nội thất.

“Hả… …” vừa lúc đó Mai Tuyết Tình tim như ngừng đập một
nhịp.

Trên long sàn, hai khối thân thể lõa lồ đang quấn lấy nhau,
lập tức đình chỉ vận động, đồng thời mở to hai mắt không thể tin được nhìn Mai
Tuyết Tình.

Ý thức được chính mình đã liều lĩnh và đường đột, Mai Tuyết
Tình vội vàng lùi lại, khuôn mặt chuyển từ đỏ rần sang tím tái, bối rối cuống
quít xin lỗi: “Xin thứ lỗi… Xin thứ lỗi…”. Sau đó, cấp tốc xoay người, lấy thế
như bị sét đánh không kịp bưng tai, hướng ra ngoài phòng chạy nước rút.

Có một người so với tốc độ của nàng còn nhanh hơn, xoay
người nhảy xuống giường, sải chân bước tới, ôm Mai Tuyết Tình mang vào trong
lòng.

“Nghi phi, ngươi đi đi!” Hạng Ngạo Thiên thanh âm vội vàng.

Nghi phi vội vàng mặc quần áo, vẻ mặt hoài nghi, như thế nào
Hoàng thượng thân thể còn lõa lồ lại ôm chặt muội muội của mình trong lòng,
cũng hơi quá đáng đi?

Mai Tuyết Tình cảm giác chính mình đang bị cánh tay trần của
Hạng Ngạo Thiên ôm chặt, thêm vào đó hạ thân còn có chút mất thăng bằng, có
chút gì đó làm nàng cảm thấy nhộn nhạo trong bụng, hai mươi bốn tuổi là người
trưởng thành rồi, đúng là đồ ngu, tự mình cũng không biết đánh giá sự vật, thật
quá xấu hổ đến nỗi ngay cả mắt cũng không dám ngước lên.

“Ca… Ngươi mặc xong quần áo đã…” Mai Tuyết Tình dùng sức cố
thoát khỏi cái ôm của Hạng Ngạo Thiên.

“Ta cũng muốn mặc lại quần áo, nhưng là, ngươi không thể rời
khỏi tẩm cung của ta.”

“Có thể, ngươi trước mặc xong quần áo đã!” Mai Tuyết Tình
vẫn còn nhắm chặt hai mắt lại, bĩu môi hờn dỗi.

Hạng Ngạo Thiên rốt cục không nhịn được, thừa dịp nàng nhắm
mắt, cực kỳ nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Mai Tuyết Tình một cái.

Hai mắt đang nhắm chặt, Mai Tuyết Tình tưởng Hạng Ngạo Thiên
trong lúc vô ý đã chạm môi, nên không có chút kháng nghị nào.

Hạng Ngạo Thiên buông Mai Tuyết Tình ra, “Giữ lời nói, không
cho chạy trốn thoát, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”

Mai Tuyết Tình xoay người, Hạng Ngạo Thiên trong chốc lát,
nhanh chóng mặc long bào vào.

“Ca… Chúng ta ra phòng ngoài nói chuyện đi, được không?” Đây
vốn là mùi vị trong nội thất hả?, sau khi hoan ái cũng có mùi như vậy sao? Nghe
thấy cũng làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Mai Tuyết Tình có một loại ý nghĩ
muốn nôn, cảm giác này dâng lên thượng yết hầu khẩu.

“Uh…” Rốt cục không nhịn được, Mai Tuyết Tình chạy đến bên
ngoài nôn ra.

Hạng Ngạo Thiên tưởng rằng nàng lại muốn chạy trốn, vội đưa
tay ra kéo nàng lại.

Thấy Mai Tuyết Tình dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt, Hạng Ngạo Thiên vội buông tay ra, theo sát sau đó.

Mai Tuyết Tình ngồi chồm hổm trên mặt đất, Hạng Ngạo Thiên
nhẹ nhàng chụm bàn tay vỗ vỗ vào lưng nàng.

Lưu công công vì sợ Hoàng thượng sau khi hoan ái hao tổn thể
lực, nên cố ý đi ngự thiện phòng lấy chút điểm tâm trở về.

Thấy Mai Tuyết Tình ngồi chồm hổm ở nơi này, đau lòng quan
tâm đến: “Công chúa ở đây làm sao vậy? Có muốn truyền ngự y hay không?”

Mai Tuyết Tình vội vàng khoát tay, ý bảo không nên.

“Không sao đâu! Trong dạ dày giờ cũng dễ chịu nhiều hơn rồi!”
Nàng rốt cục nói ra một câu đầy đủ: “Cám ơn ngài, lão nhân gia!”

Lưu công công ngẩn người ra, công chúa như thế nào lại nói
năng hữu lễ như vậy?

“Đi thôi, quay về ngự thư phòng đi!” Hạng Ngạo Thiên đã đoán
ra được tám chín phần nguyên do Mai Tuyết Tình nôn mửa. Chẳng những Mai Tuyết
Tình không thích, Hạng Ngạo Thiên cũng không thích cái loại mùi này, có lẽ đối
phương không phải là người mà mình thật sự luyến ái! Cho nên, mỗi lần hoan ái
trôi qua, hắn cũng lập tức tắm rửa thay quần áo, giường chiếu cũng muốn hạ nhân
thu thập sạch sẽ, chuyện này đã thành thói quen của hắn.

“Đi, ca ca bế ngươi!” Không đợi Mai Tuyết Tình có điều gì
phản ứng, Hạng Ngạo Thiên nhân tiện mang nàng đang ngồi xổm ôm vào lòng bế đi.

“Ca… Ca, buông ta ra!” Mai Tuyết Tình đấm đánh trước ngực
Hạng Ngạo Thiên, Lưu công công hoàn lại bên người, nhân tiện tùy tiện như vậy,
cũng không quá để ý cảm giác của người khác rồi!

“Ca… chân ta khỏi
rồi! Ta có thể đi lại rồi!” Mai Tuyết Tình gấp đến độ hai tròng mắt cũng đã ươn
ướt.

Thấy bộ dáng nàng
sắp khóc, Hạng Ngạo Thiên vội đặt nàng xuống.

“Thật sự có thể
đi?” Hạng Ngạo Thiên nghiêm túc hỏi.

“Ngươi xem…” Mai
Tuyết Tình vững vàng tiêu sái vài bước.

Hạng Ngạo Thiên
cười, thương tổ của nàng đều là do hắn tạo thành, nàng khôi phục tốt lắm, Hạng
Ngạo Thiên vốn là người cao hứng nhất.

Hai người vai
sóng vai cùng bước chậm rãi, hô hấp thấm đậm lòng người làn không khí trong
lành tươi mát.

“Muội muội…” Hạng
Ngạo Thiên muốn nói lại thôi.

“Uh…?” Mai Tuyết
Tình ngước khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời nhìn Hạng Ngạo Thiên, cố gắng
quên sạch sự xấu hổ cùng bối rối vừa mới xảy ra.

“Muội muội, ta là
nam nhân… Nam nhân…, đều có những ham muốn dục vọng như vậy, cho nên…” Hạng
Ngạo Thiên sốt ruột muốn giải thích rõ ràng với tiểu nữ nhân trước mắt, nói
không rõ tại sao, hắn đã nghĩ cần phải giải thích rõ ràng với nàng, mong nàng
tha thứ hắn, giống như là trượng phu đã phạm vào sai lầm, nóng lòng cầu được
thê tử lượng giải cùng tha thứ.

Hắn không để cho
nàng chạy mất, cũng là nguyên nhân này, lúc ấy nếu không giải thích rõ ràng,
loại chuyện như vậy, cứ để trôi qua càng lại không nói rõ ràng càng có cảm giác
khổ sở.

Mai Tuyết Tình
một lần nữa mặt lại đỏ ửng lên.

“Ta… Xin lỗi… Ta
không phải cố ý … Ta nghe được có người hô cứu mạng… Ta… Ta…” Mai Tuyết Tình
cũng không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng.

Vừa nghĩ đến cảnh
nọ đã cảm thấy xấu hổ đến chết đi được, Mai Tuyết Tình bất giác lại đỏ mặt.

Hạng Ngạo Thiên
cũng đã cảm thấy nóng bừng cả khuôn mặt. Nói như thế nào cũng là hắn thân thể
đang lõa lồ mà!

“Mọi chuyện cũng
quá khứ rồi, thôi được, sau này chúng ta đừng ai nhắc tới chuyện này nữa! Mặc
kệ thế nào, ngươi vẫn là ca ca ta!” Mai Tuyết Tình vươn tay, vỗ vỗ lên vai Hạng
Ngạo Thiên.

Đẩy ra mây mù
thấy trăng sáng tỏ!

Tuy khó một vài
lời có thể giải thích rõ, nhưng, cũng xem như là chính thức tiếp nhận những
chuyện tương tự sau này.

Mai Tuyết Tình âm
thầm cân nhắc, theo nàng giải thích cái gì? Hắn theo người phụ nữ cùng quan hệ
thân mật, đối với mình có can hệ gì đâu? Nàng vừa lại mặc kệ hắn làm bất cứ sự
tình gì!

Chap 31

Hai người trở lại
ngự thư phòng, Hàn Thanh thấy công chúa xa xa thư thái đến, vội vàng cúi đầu,
hắn cũng không nghĩ muốn gây sự chú ý cho Mai Tuyết Tình, vừa lại làm cho nàng
mang ra làm trò cười.

“Muội muội, để ca
ca khải một khúc nhạc cho muội nghe nhé!” Hạng Ngạo Thiên rất chủ động, các phi
tử của hắn cũng chưa từng được thưởng thức qua khúc nhạc do chính hoàng đế tự
mình hiến khúc đãi ngộ.

“Hay quá!” Mai
Tuyết Tình trở lại ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần chăm chú lắng nghe.

Không ngờ tới nam
nhân cũng sẽ đánh đàn, xét cho cùng đó lại là một vị hoàng đế ngôi cao chín bệ.
Chuyện này nếu trở lại thế kỷ 21, có thể khoe khoang cùng đám bạn thân của nàng
khiến cho đám bạn phát cáu vì ghen tị.

Từ cổ cầm vang
lên những âm thanh du dương, lúc uyển chuyển, lúc trầm thấp, lúc khoan thai,
lúc thì cao vút, trước mắt Mai Tuyết Tình, khi thì hiện lên lam thiên bạch vân,
khi thì hiện lên non xanh nước biếc, hàng loạt các cảnh sắc không ngừng biến
hóa trước mắt. Thật là giai điệu du dương thánh thót, liên miên bất tận!

Đột nhiên, tiếng
đàn dồn dập hẳn lên.

Mai Tuyết Tình cảm
thấy có một chút bất an.

Tiếng đàn càng
lúc càng dồn dập.

Mai Tuyết Tình
mặc dù không đánh đàn, nhưng, khả năng cảm nhận âm nhạc của nàng rất tốt.

“Ca…” Mai Tuyết
Tình bất an gọi Hạng Ngạo Thiên một tiếng.

“Uh? Làm sao vậy?”
Hạng Ngạo Thiên dừng lại.

“Ca…, có phải
ngươi không hài lòng việc ta chưa được phép, đã tự ý xông vào tẩm cung của
ngươi chứng kiến sự tình hay không, mà giờ lại nảy sinh tức giận?

“Như thế nào lại
nói như vậy? Ngươi sao lại có ý nghĩ như vậy?” Hạng Ngạo Thiên không hiểu, tiểu
nữ nhân lại nghĩ tới chuyện không vui vừa nãy rồi, trên mặt có vẻ sợ hãi.

“Ta… Ta từ trong
tiếng đàn của ngươi nghe được sự phẫn nộ, còn giống như có… Còn có một loại sát
khí…” Mai Tuyết Tình trong lòng có chút nổi giận, mặc kệ hắn là cái gì, mặc kệ
hắn có phải là hoàng đế hay không, phải nói cho ra lẽ, có chết cũng muốn chết
một cách rõ ràng, cũng cho hắn biết, chính mình đã cảm nhận được dụng ý của hắn
rồi.

Hạng Ngạo Thiên
mỉm cười, để lộ hai hàm răng trắng.

“Muội muội sau
khi mất trí nhớ, mặc dù không đánh đàn rồi, nhưng đối với âm nhạc, khả năng
lĩnh ngộ vẫn còn rất cao “

“Ngươi xem…” Hạng
Ngạo Thiên giơ tay lên, chỉ ra ngoài hướng cửa sổ.

Theo hướng tay
của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình nhìn ra ngoài cửa sổ ngó lên cây đại thụ.

Trên một nhánh
xòe ra của cây đại thụ có một tổ chim nhỏ, bên dưới có một con rắn lục xanh
biếc đang bò uốn lượn tiến dần về phía tổ chim.

Trong tổ chim
nhỏ, vài con chim non đáng thương đang chờ chim mẹ mang thức ăn về, như cảm
giác được nguy hiểm sắp đến, líu ríu kêu lên.

“Ca… Nhanh đi cứu
những chú chim non đó đi…” Trách không được vừa rồi nàng cảm nhận được sát khí,
nguyên lai, Hạng Ngạo Thiên thấy được con độc xà kia.

“Cứu lần này,
nhưng lần sau chúng nó nhất định không thoát được!”

“Mặc kệ, ca…
nhanh lên…” Mai Tuyết Tình nóng nảy.

Hạng Ngạo Thiên
không chút hoang mang, từ trong cái đĩa trên bàn cầm lấy một mảnh dưa chuột,
dùng hai ngón tay kẹp lấy, thoáng dùng một chút lực, miếng dưa chuột nhân tiện
theo hướng cửa sổ bay ra ngoài, không chệch đi một chút nào, vừa khéo ghim ngay
chính giữa mình độc xà bảy tấc. Độc xà co giật lên vài cái, sau đó liền rơi
xuống.

Mai Tuyết Tình
trong lòng khẩn trương giờ mới bình tĩnh lại.

Hạng Ngạo Thiên
đối với Mai Tuyết Tình từng bước càng hiểu rõ. Tiểu nữ nhân này sẽ không đánh
đàn, nhưng lại đối với âm nhạc có khả năng lĩnh ngộ độc đáo. Sau này, có thể
dạy nàng học đàn, lại có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp xúc với nàng rồi.

Tiểu nữ nhân
trước mắt rốt cuộc vốn là từ nơi nào tới?

Nàng có thể chỉ
vì cung nữ rơi nước mắt, lại vì các nàng ấy tất cả đều lưu giữ lại. Nàng có thể
vì tánh mạng an toàn của hạ nhân, không tiếc đắc tội với Nghi phi. Nàng có thể
vì cứu những chú chim non chưa biết bay, đã mở miệng cầu hắn trợ giúp.

Nàng mạnh mẽ,
nàng thông minh, nàng thiện lương, nàng còn có bao nhiêu là những đức tính tốt
đẹp khác khiến cho người khác thích thú và say đắm?

“Ca… Ta có thể
đi… Ta nghĩ ta nên quay về Vô tâm cung!” Đã ở Ngự thư phòng cũng bảy ngày rồi,
nói như thế nào, cũng không phải là tẩm cung của chính mình, nên cũng không
thấy thuận tiện và thoải mái.

“Được rồi, bây
giờ mới buổi sáng, ở lại dùng hết bữa tối rồi trở về!” Hạng Ngạo Thiên không hề
giữ lại, hai người trong lòng cũng có một chút xấu hổ, mọi việc cần bàn bạc kỹ
hơn.

Sau khi dùng bữa
trưa xong, hai người bắt đầu tùy tiện trò chuyện.

Mai Tuyết Tình
cảm giác được, cái tên hoàng đế này cũng không như vẻ mặt của hắn, lạnh như
băng vậy, hai người trò chuyện rất hợp ý.

Một nam nhân rất
chăm chú lắng nghe.

Hầu hết thời
gian, hắn cũng không nói lời nào, chỉ là lắng nghe Mai Tuyết Tình miệng lưỡi
lưu loát nói.

Hắn lẳng lặng
quan sát từng cử chỉ của tiểu nữ nhân bên cạnh, mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử
động.

Xem nàng cũng
không giống như một người có tâm kế, mưu mô xảo quyệt, người có tâm kế vốn sẽ
không thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Nếu là một người có tâm cơ thâm
trầm, thì phải hiểu được đạo lý càng nói nhiều thì càng sai nhiều.

Tiểu nữ nhân
trước mắt, trên người nhất định có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết,
vô luận như thế nào, đều phải làm rõ ràng chân tướng.

Vậy thì, phải nghĩ
ra một số phương pháp khác, bằng cách nào đó lấy được sự tín nhiệm của tiểu nữ
nhân này, có như vậy thì mọi chuyện đều dễ dáng làm sáng tỏ.

Hạng Ngạo Thiên
trong lòng hình thành ý định.

Trong lúc nói
chuyện với nhau, Mai Tuyết Tình vẫn không quên mục đích cuối cùng của mình,
nàng giả bộ vô tình nói đến: “Ca, gia cảnh của tiểu Cửu thật sự rất đáng thương
hả! Có nhiều con như vậy, có đứa chết vì bệnh tật, có đứa bị chết đuối, làm cho
người ta cảm tháy rất đau lòng!”

Hạng Ngạo Thiên
gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của nàng.

“Nếu, có một loại
dược, có thể phòng ngừa thụ thai được, phát cho các nữ nhân đã lập gia đình thì
tốt rồi! Các nàng nếu như không muốn sinh nhiều, có thể uống thuốc để phòng
ngừa trước đã, như vậy mà nói, người lớn cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng sẽ
giảm bớt rất nhiều những hài tử vô tội bị nịch tử mà chết, như thế thật tốt hả!”
Mai Tuyết Tình dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Hạng Ngạo Thiên, phát hiện hắn
đang trầm tư suy nghĩ, liền thừa dịp sốt sắng nói tiếp: “Nếu quốc gia miễn phí
cung cấp thuốc cho các nàng, như vậy rất tốt rồi!”

Mai Tuyết Tình
cũng hiểu được đạo lý, công cao chấn chủ không phải chuyện tốt, cho nên, nàng
không trực tiếp đưa ra ý kiến, đề nghị Hạng Ngạo Thiên phải làm như thế nào như
thế nào, như vậy mà nói, sẽ làm cho hoàng đế thân ở trên cao quyền năng tột
bực, sẽ cảm giác như chính mình không có năng lực, mất hết mặt mũi.

Cho nên, nàng như
là tán dóc, đem ý nghĩ của mình đơn giản nói ra, thân là hoàng đế, chỉ cần biết
lắng nghe lời người khác nói, chỉ cần những gì tốt cho quốc gia, tốt cho bá
tánh đưa ra những biện pháp đúng đắn, không có một đế vương nào không chấp
nhận.

Đây đều là những
kinh nghiệm Mai Tuyết Tình có được khi còn tại chức ở nơi làm việc.

Nghĩ lúc đầu, khi
nàng mới vừa đi làm, không hề biết trời cao đất rộng, không hề sợ hãi, rất năng
động, năng nổ trong mọi công việc, việc làm không ít, nhưng lại không được cấp
trên coi trọng, sau này mới hiểu được, chính mình đã bộc lộ tài năng, khiến cho
cấp trên sợ nàng cướp đi vinh quang của hắn, kẻ dưới tay nếu một khi đạt tới
tình trạng công cao hơn chủ, thì không có một cấp trên nào cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt đối với
hoàng đế, càng nhạy cảm hơn với vấn đề này.

Hạng Ngạo Thiên
không có trả lời, tiếp tục trầm tư suy nghĩ, ngón tay hơi cong cong, nhịp nhịp
lên án thư.

Quá tốt rồi! Mai
Tuyết Tình vừa nhìn, đoán ngay được Hạng Ngạo Thiên dường như cảm thấy rất hứng
thú với lời của nàng. Điềm lành báo trước! Mai Tuyết Tình cũng không lên tiếng
nữa, lẳng lặng ngồi kế bên Hạng Ngạo Thiên.

Bên ngoài Ngự thư
phòng, truyền đến tiếng bước chân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3