Phi tử của ca ca - Chương 014 + 015 + 016

Chap 14

Từ sau khi biết
bên trong Ngự thư phòng yên tĩnh có đủ các loại sách, Mai Tuyết Tình thường
xuyên đến.

Hạng Ngạo Thiên
cũng đặc biệt cho phép nàng có thể tùy tiện ra v ào Ngự thư phòng. Mai Tuyết
Tình tất nhiên là trong lòng rất sung sướng, ở nơi này, một triều đại xa lạ,
chỉ có sách mới có thể an ủi sự cô đơn tịch mịch, khiến cho tâm trạng nàng
thoải mái không tưởng nhớ đến cha mẹ.

Hôm đó, Hạng Ngạo
Thiên đang ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng
đẩy cửa bước vào.

Từ ngày biết Hạng
Ngạo Thiên tới nay, đây là lần đầu tiên Mai Tuyết Tình nhìn thấy trạng thái
toàn tâm toàn ý tập trung vào việc chính sự của hắn.

Mắt chăm chú ngó
xuống, tay cầm bút lông, phê duyệt từng cái từng cái một các tấu chương trên án
thư, rà xoát từng chút một, viết viết dừng dừng, thể hiện nét uy nghiêm của một
vị hoàng đế. Nếu như nói, trước kia Mai Tuyết Tình chỉ mới biết đến một mặt tốt
của hắn là đối với người thân ôn nhu chăm sóc, thì hôm nay, nàng biết thêm một
mặt khác, hắn với thân phận là đế vương thận trọng nghiêm túc chăm lo chính sự.

Gã nam nhân này,
rốt cuộc tóm lại còn có bao nhiêu diện mạo chưa bày ra đây? Mai Tuyết Tình bị
hấp dẫn bởi dáng vẻ nhập tâm làm việc của Hạng Ngạo Thiên, đứng ở nơi đó suy
nghĩ miên man.

“Đứng ở cửa lâu
như vậy, không cảm thấy mệt sao?” Hạng Ngạo Thiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ
bằng vào thính giác, cũng biết tiểu nữ nhân đứng ở nơi đó cũng được một lúc
rồi.

“Ca …, ngươi như
thế nào biết là ta?” Mai Tuyết Tình giật mình hỏi.

“Lắng nghe, ”
Hạng Ngạo Thiên ngẩng đầu, chỉ chỉ vào cái lỗ tai, “Lại đến tìm sách hả?”

“Uh…” trong nhiều
ngày ở cùng nhau, Mai Tuyết Tình đã xem Hạng Ngạo Thiên như người đáng tin cậy
nhất và ỷ lại vào hắn. Mặc dù trước kia có xảy ra một số chuyện mập mờ chưa rõ
ràng, nhưng thời gian trôi qua, cả hai đã kịp thời giải thích, theo thời gian
cũng đã mờ nhạt, dần dần lãng quên rồi.

Hạng Ngạo Thiên
đối với nàng như trước chăm sóc quan tâm, chiếu cố cẩn thận. Mai Tuyết Tình có
khi thầm nghĩ, có phải mình được chiếu cố quá mức rồi hay không?

“Ca, người nào
tập võ thính lực cũng tốt như vậy sao? Sau này có thời gian, ngươi cũng dạy ta
một ít công phu nha!” Mai Tuyết Tình tuy là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã thích chơi
đánh nhau, tự nhiên hy vọng chính mình cũng có một thân hảo công phu. Sau khi
xuyên qua đến cổ đại, thấy Hạng Ngạo Thiên cùng Hàn Thanh, hai người thân thủ
cũng rất cao, tự nhiên khí anh hùng cũng nổi lên.

“Được” Hạng Ngạo
Thiên nghe Mai Tuyết Tình đề nghị, hắn như nghĩ tới cái gì vội đáp trả.

Mai Tuyết Tình
vẫn chưa phát hiện Hạng Ngạo Thiên tâm tình có chút biến hóa, nàng tới trước
giá sách bắt đầu tìm kiếm sách, nàng không biết, sắp tới, sẽ có một hồi không
lớn không nhỏ nỗi khổ thể xác đang chờ nàng.

Mai Tuyết Tình
duyệt qua các hàng sách, đột nhiên, nàng như phát hiện ra thế giới mới, vui
mừng, phấn khởi. Nàng rốt cục cũng tìm thấy một quyển sách mà mình đã từng nghe
nói qua, cuốn “Luận ngữ”, trước kia mặc dù chưa từng đọc qua, nhưng thời còn
sinh viên trong tiết học văn học hiện đại cũng đã tiếp xúc qua một ít.

Mai Tuyết Tình
thầm nghĩ, “Luận ngữ” vốn là tác phẩm của Khổng Tử, một nho gia học vào thời
Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc, là người sáng lập ra khổng giáo hay còn gọi
là nho giáo, điều này cho thấy nơi mình đang ở, Thiên Long Vương triều, vốn hẳn
là triều đại sau Xuân thu chiến quốc, thật không nghĩ tới mình rơi xuống trong
hồ, thoáng một cái xuyên qua hơn hai ngàn năm.

Mai Tuyết Tình
rướn người vươn tay cố lấy quyển sách xuống, thật bức lực cao quá, nàng nhón
chân, nâng cao váy, vén tay áo, nhảy lên, lấy quyển sách xuống.

Mai Tuyết Tình từ
sau khi vào thư phòng, Hạng Ngạo Thiên ánh mắt vẫn dõi theo nàng. Nhìn nàng tìm
đủ mọi cách, cố gắng lấy cho được sách, Hạng Ngạo Thiên miệng khẽ mỉm cười, một
nụ cười nhẹ thoáng qua. Tiểu nữ tử này có điểm nào giống như Ngạo Sương hả?!
Ngạo Sương chưa bao giờ không coi ai ra gì, tùy tiện nâng váy, lộ cánh tay. Một
chút phong cách hoàng thất nữ tử cũng không có.

Hạng Ngạo Thiên
lặng lẽ tiến tới phía sau Mai Tuyết Tình, vươn tay, dễ dàng lấy được quyển
sách, “Đây có phải là thứ muội cần không?”

Mai Tuyết Tình có
chút xấu hổ, xoay người nói: “Đa tạ.”

Lúc đó mới phát
hiện mình đang bị mắc kẹt giữa Hạng Ngạo Thiên và giá sách, Mai Tuyết Tình
trong nháy mắt đỏ mặt.

Tuy nói bọn họ
cùng ở một chỗ, thường xuyên thân thể đụng chạm, thí dụ như hắn dùng tay khẽ
chạm lên trán nàng, thay nàng vuốt lại những sợi tóc lộn xộn, khi sóng vai bước
bên nhau, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, đó là trạng thái tự nhiên, nàng cũng hình
thành thói quen tự nhiên, cho rằng đó là tình cảm huynh muội trong lúc đó tự
nhiên mà phát sinh, dù sao chính mình không có huynh trưởng, chưa từng hiểu
được tình huynh muội trong những lúc ở chung là như thế nào, huống hồ chi chính
mình cũng không chán ghét những hành động đó của hắn, cho nên tới nay, cuộc
sống của bọn họ cũng gió êm sóng lặng mà trôi qua.

Ngay lúc này, cảm
giác được hơi thở ấm áp của Hạng Ngạo, mãnh liệt bao phủ khắp cơ thể mình, Mai
Tuyết Tình cảm thấy thật sự không thoải mái. Mặc dù đã sống hơn hai mươi năm,
chưa từng nói qua luyến ái, càng chưa cùng nam nhân nào giống như hiện giờ tiếp
xúc ở khoảng cách gần như vậy, giờ đây, chính mình cũng không cảm thấy chướng
tai gai mắt, tên ca ca giả đứng ở trước mặt, trong tư thế như vậy làm cho nàng
có chút bối rối, tâm viên ý mã.

Tâm: lương tâm,
chơn linh, linh hồn. Viên: con khỉ, con vượn. Mã: ngựa.

Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.

Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng
nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào
lặng yên.

Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi,
chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên. cái ý phóng túng.

Đẩy mạnh Hạng Ngạo Thiên ra, giật lấy quyển “Luận ngữ” trong
tay hắn, nở nụ cười duyên dáng nói “Vóc dáng huynh to cao thật tốt quá hả, mẫu
hậu làm như thế nào mà ca ca cao lớn như vậy? Thật không công bằng chút nào!”

Ý nghĩ phản ứng nhanh thật! Hạng Ngạo Thiên thật sự bội
phục, tiểu nữ nhân mới vừa rồi còn đang kẹt trong trong không gian nhỏ hẹp mà
hắn cố ý tạo ra, thẹn thùng thất thần, chỉ thoáng qua, đã tự mình điều chỉnh
thoát ra, giờ còn bày ra điệu bộ tươi cười làm như không có việc gì x ảy ra

Cũng được, dù sao mùi hương đặc biệt nữ tính trên cơ thể
nàng vẫn còn vương trên khứu giác, đã bao lâu không nghe thấy được hương thơm của
nàng rồi? Nhớ không rõ rồi! Tóm lại mấy ngày nay tinh thần có chút bất an, hôm
nay, cùng nàng thân mật tiếp xúc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng trong lòng cũng
cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Thoải mái? Nghĩ đến từ này, Hạng Ngạo Thiên có chút giật
mình ngạc nhiên, hắn từ lúc nào, bắt đầu như thế để ý một nữ nhân, hơn nữa vốn
là một nữ nhân lai lịch không rõ ràng? Nàng có thể làm cho hắn thoải mái sao?
Nếu như nàng vốn là một nữ nhân dụng tâm kín đáo, nếu như nàng tiến vào hoàng
cung là vì nguy hại đến giang sơn xã tắc, nếu vậy hắn còn có thể thoải mái sao?

Lưu công công tay bưng khay trà đi vào đến, “Hoàng thượng,
xin mời uống trà!”

“Hãy để đó đi! Ngươi trước tiên lui xuống!” Hạng Ngạo Thiên
phân phó.

“Nô tài tuân chỉ!” Lưu công công hơi chút ngạc nhiên, có
phải hay không công chúa cùng Hoàng thượng có chút không thoải mái rồi, bằng
không, như thế nào nghe thấy khẩu khí của Hoàng thượng có chút không hài lòng
đây!

Chap 15

Trong Ngự thư phòng không gian tĩnh lặng.

Mai Tuyết Tình ngồi ở một cái ghế khác, trên tay đang cầm
cuốn sách mới vừa lấy được, giở xem. Hạng Ngạo Thiên đặc biệt cố ý chuẩn bị cho
nàng cái ghế đó, để nàng có điều kiện thuận tiện đọc sách, đỡ nhàm chán, cũng
là vì phòng ngừa nàng thường ra cung, rước lấy những phiền toái không cần
thiết, Hạng Ngạo Thiên đã lệnh cho thêm ghế của nàng vào thư phòng.

Chưa từng có người nào được đặc cách đãi ngộ ưu ái như thế,
Mai Tuyết Tình vốn là người duy nhất.

Nhìn nàng ngồi lọt thỏm trong cái ghế của mình, hai chân
đong đưa, dáng vẻ ngây thơ, Hạng Ngạo Thiên có chút do dự. Rốt cục, hắn tàn
nhẫn hạ quyết tâm, dù sao, giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ mới là trọng yếu
nhất. Ai bảo hắn là hoàng đế đây!

“Muội muội, đến uống nước!” Hạng Ngạo Thiên nâng chung trà
lên, đưa tới trước ngực Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình ngước nhìn, mỉm cười ngọt ngào, giống như nụ
cười làm nũng của muội muội cười đối với ca ca, sự xấu hổ không lâu trước đó
một chút cũng không biểu lộ ra ngoài, “Đa tạ ca…”, nàng vươn hai tay tiếp nhận
chén trà.

Che dấu tốt lắm, Hạng Ngạo Thiên bội phục định lực của nàng,
hắn rốt cục đưa ra khảo nghiệm của mình quyết tâm thử dò xét nàng rồi.

Ngay lúc hai tay của Mai Tuyết Tình sắp sửa đón nhận chén
trà, trong nháy mắt, Hạng Ngạo Thiên buông hai tay ra.

Một chén trà nóng hổi chịu tác dụng của trọng lực, thẳng
đứng rơi xuống.

“Ai da..” Mai Tuyết Tình kêu to lên, chén trà từ không trung
rơi xuống, rơi vào ngay trên đùi nàng. Nàng đằng vội đứng lên, dùng hai tay rẩy
rẩy nước trên váy, cái chén rơi xuống đất phát ra một tiếng tiếng vang lớn, lập
tức vỡ tan hóa thành từng mảnh nhỏ.

Trong nháy mắt, trái tim Hạng Ngạo Thiên phảng phất bị mảnh
vỡ của cái chén cứa qua, không hiểu sao hắn cảm thấy đau lòng.

“Ca…, bỏng chết
ta rồi…” Mai Tuyết Tình thanh âm đầy nước mắt kêu lên, nàng lập tức gần như
muốn khóc.

“Hoàng thượng, có
chuyện gì rồi?” Ngoài cửa Hàn Thanh nghe được phòng trong có tiếng vang, tay
cầm bảo kiếm phá cánh cửa mà vào.

“Nhanh đi truyền
thái y!”

“Tuân chỉ!” Chứng
kiến trên mặt đất đày những mảnh vỡ nhỏ, lại thấy công chúa hai tay phẩy phẩy
váy, Hàn Thanh rõ ràng mọi việc, vội vàng xoay người rời đi.

Hạng Ngạo Thiên
không để ý đến thân phận hoàng đế cùng sự uy nghiêm, vội vàng ngồi xổm xuống,
“Đừng nhúc nhích!”

Hắn dùng sức xé
rách một góc váy của Mai Tuyết Tình, “Réeettt….” một tiếng, chiếc váy xinh đẹp
đã bị xé rách, trong tay Hạng Ngạo Thiên phá thành từng mảnh nhỏ.

“Áaaa… ngươi …
ngươi muốn làm gì?”, Mai Tuyết Tình phản ứng theo bản năng tự, vội hất tay Hạng
Ngạo Thiên ra, trong tiềm thức lui về phía sau vài bước hét lớn, “Ngươi tránh
ra, đừng chạm vào ta, đau chết đi được!”

Trong lúc hốt
hoảng, “Ca ca” tiếng xưng hô cũng bị nàng vứt đi lên tới chín từng mây rồi.

“Đừng nhúc nhích
…”, Hạng Ngạo Thiên ngã người về phía trước, tay kéo lấy váy nàng xé mạnh,
“Réeettt…” một tiếng, vùng bắp đùi bị phỏng sưng đỏ lộ ra.

Mai Tuyết Tình đã
hiểu được ý định của Hạng Ngạo Thiên, không giãy dụa nữa, ngó nơi góc váy bị xé
rách, nhìn vào vùng thịt bị phỏng đau đớn không chịu nổi, quả thật rất nghiêm trọng,
vừa nhìn, Mai Tuyết Tình rốt cục không nhịn được “Oa…” một tiếng khóc lớn lên.

Vùng thịt bị
phỏng sưng đỏ, từ từ phồng rộp lên thành bong bóng nước, trong suốt lấp lánh
nước, chỉ có một lớp da hơi mỏng bao quanh, nọ vậy có vẻ như chỉ cần vừa chạm
nhẹ vào bóng nước sẽ vỡ tan. Mai Tuyết Tình nhìn thấy tình trạng thê thảm như
vậy không khóc mới là lạ đây!

Không nói gì
nhiều, Hạng Ngạo Thiên bế lấy Mai Tuyết Tình xoay người đi vào long ỷ phía sau
bình phong, sau bình phong có một bức tường, trên tường có một chỗ lõm vào kín
đáo, Hạng Ngạo Thiên lấy ngón tay ấn nhẹ vào, không một tiếng động một cánh cửa
mở ra lặng lẽ.

Đây là một mật
thất, rất ít người biết, nơi này cũng là không gian riêng tư của Hạng Ngạo
Thiên. Mỗi đêm, hắn vì tránh né các phi tử dây dưa phiền toái, sẽ đến chỗ này ở
lại ngủ.

Bên trong không
khác gì động thiên, ánh vào mắt chính là một cái hồ lớn, bên cạnh hồ tượng rồng
điêu khắc uy nghiêm đứng sừng sững, không ngừng có nước từ trong miệng rồng
chảy xuống, ào ào chảy vào trong hồ, xung quanh hồ hơi nước như sương mù lượn
lờ, phảng phất như tiên cảnh.

Hạng Ngạo Thiên
vòng qua cái hồ, đi vào một phòng ngủ. Hắn khẽ khàng đặt Mai Tuyết Tình nằm lên
một cái giường êm ái, trong lòng tràn đầy hối hận.

“Muội muội, xin
lỗi, xin lỗi …” hắn vội vàng thay Mai Tuyết Tình liên tục lau những dòng lệ
không ngừng tuôn ra.

“Ca, không can
hệ, ngươi cũng không phải cố ý, đều do chính ta không cẩn thận” sau khi bình
tâm lại, Mai Tuyết Tình cố gắng che dấu từng cơn đau đớn, an ủi Hạng Ngạo
Thiên, “Ngươi xem, ta cũng đã hết khóc.” Nàng nhìn Hạng Ngạo Thiên nở một nụ
cười rạng rỡ.

Hạng Ngạo Thiên
nhìn thấy nàng rõ ràng trong mắt còn đang ngân ngấn lệ như vậy mà còn miễn
cưỡng mỉm cười, đột nhiên xúc động nghĩ muốn nói hết sự thật.

Chính mình đã làm
những gì rồi?

Chính mình chẳng
lẽ đã phán đoán sai lầm rồi?

Chính mình sau
này làm thế nào có thể đối mặt với nàng?

Hắn nhẹ nhàng nhẹ
nhàng gạt qua một bên váy cùng ống quần bị xé rách, xem xét thương thế. Phần da
trắng và mịn ban đầu, giờ thành vết thương trầm trọng. Một số bong bóng bị vỡ,
chất dịch lỏng thành dòng chảy xuống.

Hạng Ngạo Thiên
tận đáy lòng vốn là lo lắng, đau buồn lẫn lộn. Hắn chợt nghĩ muốn tát một cái
thật mạnh vào mặt mình.

Chính mình có
phải hành động hơi quá đáng rồi hay không?

“Hoàng thượng,
Khai thái y tới rồi!” Hàn Thanh ở ngoài cửa bẩm báo.

“Dẫn hắn tiến vào!”

“Tuân lệnh!”

Chap 16

Khai thái y xem
xét thương thế, không ngừng lắc đầu, thở dài nói “Sao lại thành như vậy!”

“Thái y, không có
vấn đề gì nghiêm trọng chứ!” Thấy lão thái y không ngừng lắc đầu, Mai Tuyết
Tình tinh thần hơi bất an, “Sau này, không ảnh hưởng đến việc đi lại?”

Khai thái y vừa
rửa sạch vết thương vừa nói với nàng, “Công chúa, sẽ không ảnh hưởng việc đi
lại, chỉ là, sau này sẽ để lại một vết sẹo lớn vốn là không còn cách nào tránh được
rồi!”

“Cái gì, ta sau
này sẽ không có thể…” Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra, “Ta đây
sau này sẽ không mặc được váy ngắn rồi!” Sau đó nghĩ lại, ở nơi cổ đại này,
cũng không cần phải mặc trang phục quá lộ liễu, nàng đem nửa câu nói sau nè
xuống.

Khai thái y một
vừa băng bó vết thương vừa dặn dò: “Công chúa, trong vòng ba ngày hết sức cẩn
thận không nên xuống đất đi lại, để tránh vết thương bong ra, lão thần sẽ mỗi
ngày tới chăm sóc vết thương cho người.”

Mai Tuyết Tình có
chút buồn bực, ở trong cung này vốn đã không có sự sống, không khí trầm lắng
buồn tẻ đến chết, giờ lại như thế này, ngay cả quyền lợi được đi lại cũng bị
tước đoạt, tâm trạng buồn bực không thể tả.

Thái y sau khi
lui ra, Hạng Ngạo Thiên đỡ Mai Tuyết Tình nằm xuống.

“Muội muội, hoàng
huynh xin lỗi ngươi, làm cho ngươi chịu khổ rồi!” Hạng Ngạo Thiên tràn đầy áy
náy.

“Ca…, ngươi hôm
nay như thế nào vậy, cứ do dự, ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến
ngươi, vốn là do ta không cẩn thận!” Mai Tuyết Tình tâm tình sa sút, không thể
giải thích xuyên qua lạc đến cổ đại, bối rối bởi những đau đớn về thể chất, làm
cho nàng càng thêm nhớ cha mẹ, nhớ nhiều hơn đến sinh hoạt ở thế kỷ hai mươi
mốt.

Cha mẹ bây giờ
thế nào rồi?

Nàng mệt mỏi nhắm
mắt, cố nén dòng nước mắt chỉ trực trào, đè nén những cảm xúc, đem chúng nuốt
vào trong bụng.

Hạng Ngạo Thiên
lẳng lặng đau lòng nhìn Mai Tuyết Tình khuôn mặt như méo đi vì đau đớn, nhất
thời không biết nên làm như thế nào cho phải. Phảng phất như mất mát thứ gì đó
rất quan trọng đối với hắn.

Khi chén nước
trong tích tắc từ không trung rơi xuống, nàng cũng không có phản ứng nhanh nhẹn
như người tập võ. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu cơ bản trong người có chút võ
công, khi phát hiện chén nước rơi xuống, theo bản năng sẽ có phản ứng, nàng sẽ
nhanh nhẹn đưa tay bắt được, hoặc là bất động thanh sắc địa né tránh được.

Nhưng nàng đây…?
Mặc dù ý nghĩ có phản ứng nhanh nhẹn cùng với kiến thức phong phú và tài hùng
biện, nhưng lại không có chút nền tảng võ công nào.

Vốn là nàng cố ý
che dấu? Mà tình nguyện làm cho chính mình chịu nỗi khổ thể xác?

Hạng Ngạo Thiên
có chút không biết làm như thế nào nữa rồi.

Hy vọng nàng biết
võ công, sau khi tiết lộ manh mối, có thể có biện pháp, tiến hành các bước tiếp
theo khảo nghiệm nàng, tóm lại, vì giang sơn xã tắc lê dân bá tánh, đem nàng
diệt trừ tiêu trừ hết lo âu. Vừa lại hy vọng nàng vốn là vô tội, hy vọng nàng
vĩnh viễn ở lại bên mình.

Trong lòng Hạng
Ngạo Thiên đầy rẫy sự mâu thuẫn, không ngừng dao động.

Hạng Ngạo Thiên
không nén được buông tiếng thở dài.

Nếu nàng biết
chính mình đối với nàng làm ra những chuyện tàn nhẫn như vầy, không biết nàng
có cảm tưởng ra sao đây?

Nghe tiếng Hạng
Ngạo Thiên thở dài, Mai Tuyết Tình mở mắt, nàng tưởng thái độ mới vừa rồi của
mình làm cho Hạng Ngạo Thiên tâm tình không hài lòng rồi, nàng nhẹ nhàng lay
cánh tay Hạng Ngạo Thiên, nhẹ giọng nói: “Ca, xin thứ lỗi, ta…, ta mới vừa rồi
thái độ không tốt, ngươi đừng trách móc, ta không nên dùng giọng điệu như vậy
nói chuyện!” Thấy Hạng Ngạo Thiên hơi kinh ngạc nhìn kỹ chính mình, nàng vội
vàng làm nũng nói: “Đừng nóng giận mà, ngươi đại nhân rộng lượng không chắp
nhặt tiểu nhân mà! Uh, có được hay không!”

Cùng hắn ở chung
trong khoảng thời gian này tới nay, Mai Tuyết Tình phát hiện hắn đối với Ngạo
Sương vốn là sủng ái như thế, cho nên, nàng thích giả mạo công chúa thật để tận
hưởng phần ưu ái này, cũng học xong làm nũng, hồi báo Hạng Ngạo Thiên, làm cho
hắn tưởng rằng mình chính là công chúa thật.

Hạng Ngạo Thiên
thấy Mai Tuyết Tình tay để lên má mình, hắn có chút cảm động suýt nữa buộc
miệng nói ra chân tướng rồi, quả là một nữ nhân thông minh ah!

Hắn giả bộ nhận
hết ủy khuất cười nói: “Biết sai rồi sao, vậy là tốt rồi, ngươi đúng là tiểu a
đầu, thật sự là không có biện pháp với ngươi!” Hắn sủng nịnh dùng tay vuốt nhẹ
lên mặt nàng.

Mai Tuyết Tình
khuôn mặt thoáng ửng đỏ như ráng chiều. Hắn như thế nào lại hay thích động tay
động chân?

Hạng Ngạo Thiên
dường như đã nhận ra điều này, hắn cũng mất tự nhiên cười.

Mai Tuyết Tình từ
trong nụ cười của hắn thấy được nét thẹn thùng, đường đường là vua của một nước
cũng biết thẹn thùng, chưa từng nghe thấy ở đâu!

Mai Tuyết Tình
cũng cười.

Không khí xấu hổ
mập mờ cũng tan thành mây khói.

Như nhớ tới cái
gì, Mai Tuyết Tình nói: “Ca, ta cũng nên trở về tẩm cung của mình rồi!”

“Hey, không nên
vội, ngươi cứ ở chỗ này dưỡng thương đi, khi nào vết thương tốt hơn một chút ta
đưa ngươi trở về.”

“Không, ta cũng
nên trở về, quá muộn rồi, không tốt!” Mai Tuyết Tình kiên trì.

“Phải biết vâng
lời, nơi này an tĩnh, không ai quấy rầy đâu!”

“Không, các tần
phi thấy được, thì thật là phiền toái rồi!” Mai Tuyết Tình không muốn khuấy
động sự ghen tuông bay đầy trời đất của các tần phi. Dù sao mình không phải là
người của triều đại này, cho nên có một số việc có thể chịu được thì cố mà nhẫn
nại, có thể trốn được thì trốn, không muốn trước khi ra khỏi đây, cùng với
người khác kết hạ oán hận. Nói cách khác, nàng cũng không biết còn có nơi nào
cho mình có chỗ an thân.

“Các phi tần
không biết có cái mật thất này đây!”

“Cái gì, ca…”,
Mai Tuyết Tình kéo dài giọng, có chút khó tin nói, “Ca, ngươi không lại ở chỗ
này kim ốc tàng kiều chứ!”

Chuẩn bị căn
phòng rộng rãi và tráng lệ như vậy, không phải dùng để kim ốc tàng kiều, chẳng
lẽ là dùng để trốn tránh chiến loạn sao?

Hạng Ngạo Thiên
có chút phấn khởi nhìn nàng, trong lòng thầm trả lời nàng, tàng kiều vốn cũng
không phải là ai khác, đúng là nữ nhân ngốc ngếch!

Cái ánh mắt này,
ánh mắt chăm chú nhìn nàng, cái kiểu nhìn này Mai Tuyết Tình là lần đầu tiên
nhìn thấy.

Vốn là ái mộ? Vốn
là ham muốn? Hay là khám phá? Hay là…

Mặc kệ là cái gì,
dù sao ánh mắt đó cũng làm cho Mai Tuyết Tình thực sự không được tự nhiên,
phảng phất như ánh mắt đó nhìn xuyên thấu y phục của nàng, khám phá thế giới
nội tâm của nàng.

Mai Tuyết Tình
cảm thấy chột dạ đứng lên, chẳng lẽ hắn phát hiện được thân phận thật sự của
mình rồi! Như vậy có thể xong đời rồi!

Báo cáo nội dung xấu