Phi tử của ca ca - Chương 003 + 004
Chap 03
Nhìn thấy vị nữ tử,
Mai Tuyết Tình mắt sáng ngời, dáng người nho nhã, ôn nhu, yếu đuối, vừa nhìn đã
biết là vị tiểu thư có giáo dục, là một khuê nữ danh môn. Bất quá hình như
luồng khí chất trên người nàng không khớp, xem bộ dạng của Ngạo Mai, cũng không
thể đón đầu gió tuyết lớn. Có thể, nữ nhân cổ đại sinh ra đã là yếu đuối!
“Thỉnh an hoàng
huynh!”- Ngạo Mai nhẹ nhàng hạ bái.
“Mau bình thân,
hoàng huynh không phải đã nói với ngươi sao, người một nhà không cần khách khí”
“Vâng ạ, Ngạo Mai
nhớ kỹ”- Ngạo Mai khư khư giữ lễ.
Sao người cổ đại
lại lắm nghi lễ như vậy, ngay cả huynh muội trong lúc nói cũng phải giữ lễ, làm
người ta cảm giác thật xa lạ. Hay chính mình là người thế kỉ 21, từ nhỏ đã theo
chân cha mẹ làm nũng, lộ ra vẻ mê mị của tiểu nữ nhi.
Người cổ đại ở
chốn thâm cung này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được sự thân tình ấm áp của
người trong một gia đình.
Mai Tuyết Tình
muốn lợi dụng cơ hội mất trí nhớ này, thay đổi hoàn toàn những hình ảnh ấn
tượng của công chúa trước đây trong mắt mọi người, mặt khác lại có thể thoát
khỏi tiểu tiết trốn cung đình, hai là có thể sống theo cách mình muốn.
Trở về thời đại
này, nàng phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ.
“Tỷ tỷ, người
khỏe hơn chưa?”- Ngạo Mai trong lúc nói chuyện trong mắt ngập đầy lệ quang.
Nước mắt kia vốn
dĩ là chân thành, phát ra từ nội tâm. Không giống bọn phi tử hư tình giả ý,
dụng tâm kín đáo.
Mai Tuyết Tình
thầm phán đoán, Ngạo Mai này cùng vị công chúa yếu ớt kia chắc chắn thâm tình
rất tốt.
“Muội muội, ta
không sao, ngươi đừng khóc”- Mai Tuyết Tình sụt sịt mũi, Ngạo Mai đứng bên
giường, cùng Mai Tuyết Tình ôm nhau mà khóc. Mai Tuyết Tình nhất thời không
nhịn được khóc to lên.
Tiểu cung nữ Liên
Nhi dùng tay áo lau đi lệ. Chủ tử mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng tình cảm đối với
công chúa Ngạo Mai không hề thay đổi, thật sự là hiểu! Sau này, các nàng có thể
cùng nhau chơi đùa, chủ tử có bạn, Ngạo Mai công chúa cũng không cô đơn. Ngạo
Mai công chúa quả thật rất đáng thương, tuổi còn nhỏ, mẫu phi đã qua đời, trong
cung lại không ai quan tâm tới, vốn là cùng chủ tử gắn bó tương thân tương ái
lớn lên. Nghĩ đến điều này, nước mắt Liên Nhi rơi xuống ngày một nhiều.
Hạng Ngạo Thiên
nhìn thấy tất cả, nội tâm có chút chua xót, muội muội giả này tình cảm toát ra
là chân thật. Ngạo Mai và Ngạo Sương thâm tình trước giờ vẫn tốt, mặc dù cùng
cha khác mẹ, nhưng không gì có thể ngăn trở được, lại càng không dễ có ở chốn
thâm cung đại viện này.
Mấy ngày nay hắn
rất lo lắng, nếu Ngạo Sương yểu mệnh mất đi, Ngạo Mai chắc bị đả kích không
nhỏ. Xem ra, y bây giờ không cần lo lắng sợ Ngạo Mai cô độc.
Hậu cung ít đi
một việc, hắn có thể an tâm lo triều chính. Bao nhiêu ngày hắn không lâm triều
rồi? Hạng Ngạo Thiên ảo não lắc đầu.
Nhưng muội muội
Ngạo Sương rốt cuộc đã đi đâu, vì sao lại không có tin tức gì? Hạng Ngạo Thiêu
ở Vô Tâm Cư nghe các nàng nói chuyện gì đó, đáy lòng nhớ tới muội muội.
Một lúc lâu sau,
Vô Tâm Cung mới an tĩnh trở lại. Hạng Ngạo Thiên trở về phòng phê duyệt tấu
chương, Ngạo Mai cũng quay về tẩm cung chính mình nghỉ ngơi.
Sau khi chắc chắn
trong phòng chỉ còn Liên Nhi, Mai Tuyết Tình hỏi: “Liên Nhi, ngươi theo ta bao
nhiêu năm rồi?”
“Thưa công chúa,
tính đến nay, nô tì theo công chúa 10 năm rồi!”.
“Sau này, đừng tự
ý xưng là nô tỷ, ta nghe không thoải mái, còn nữa, đừng giống như bà già, liên
tục nói thưa công chúa, thưa công chúa, ngươi không mệt sao?”- Mai Tuyết Tình
sử dụng uy quyền thứ bậc trong cung ra lệnh.
Liên Nhi cười,
sau khi công chúa tỉnh lại, tính tình lại thay đổi nhiều như thế! “Nô tì theo
công chúa hơn 10 năm, trước giờ vẫn quen như vậy”.
“Lại nô tỳ, ngươi
tự đánh mình đi”- Mai Tuyết Tình cố ý đùa nàng.
“Nô…. Liên Nhi
không dám, công chúa tha mạng!”- Liên Nhi sắc mặt đại biến, quỳ rạp xuống đất,
công chúa chưa từng đánh nàng, hôm nay sao lại làm như vậy!
Mai Tuyết Tình
vội vàng nâng nàng dậy: “Ta chỉ nói đùa thôi, xem ngươi đi chưa gì đã bị dọa!
Công chúa các người… không, ta trước kia có đánh ngươi sao?”
“Công chúa chưa
bao giờ đánh chúng ta, không giống phi tử, thường xuyên trút giận lên hạ nhân”.
“Khoan đã, ngươi
nói chậm một chút, ngươi mới vừa nói, chúng ta, chẳng lẽ còn có người khác sao?”-
Mai Tuyết Tình không xác định hỏi.
“Vâng ạ, công
chúa còn bốn vị cung nữ, tổng cộng là năm người hầu hạ công chúa”
“Nhiều người như
vậy, vậy họ đâu rồi?”
“Các nàng đang
nấu nước. Chuẩn bị mời công chúa thay quần áo tắm rửa”.
“Mau kêu các nàng
dừng lại, ta có chuyện muốn nói”- Công chúa này thật là phiền phức, 5 người hầu
hạ một người, quả là lãng phí sức lao động, chưa kể đến tài chính chi tiêu, bí
mật sẽ rất khó giữ nếu để nhiều người biết, vạn nhất nàng để lộ sơ hở, thì mọi
chuyện sẽ lộ ra nhanh chóng.
“Vậy ta đi thỉnh
các nàng đến phòng, để công chúa nói chuyện”- Liên Nhi nói.
“Được ngươi đi
đi, ta sẽ tới sau”- Đột nhiên, Mai Tuyết Tình nhớ tới cái gì vội kêu lên: “Liên
nhi, ngươi chờ một chút… ta mặc quần áo gì đây?”- Cúi đầu thấy chính mình mặc
quần áo màu trắng tinh khiết, giống như áo ngủ, làm sao đi ra ngoài gặp người.
Liên Nhi cười,
chỉ tay qua mặt bên kia của phòng, bên trong vách tường có một cái hốc lớn,
Liên Nhi đi qua mở ra, Mai Tuyết Tình trợn mắt há hốc mồm, quần áo nhiều như
vậy đầy cả một tủ, lục lam chàm tím vàng xanh nước biển, đủ bảy sắc cầu vồng,
không hổ danh là công chúa, thật là khác người.
Mai Tuyết Tình
không thích hồng lục vì nó vô cùng chói mắt, nàng chọn ống quần màu lam nhạt,
phía trên là tiểu sam tinh khiết màu trắm, không nói gì coi như vừa người, nàng
cảm thấy thật là may mắn, sơ hở lớn nhất cũng không còn.
Mai Tuyết Tình
xoay người cười gian, vô tình ngẩng đầu thấy bộ quần áo sạch sẽ thế kỷ 21 của
mình cũng ở trong. Thấy chủ tử nhìn quần áo đến ngẩn người, Liên Nhi vội vàng
giải thích: “Là quần áo của công chúa khi hoàng thượng cứu lên, hoàng thượng
phân phó, muốn ta giặt sạch sẽ rồi giữ lại”.
“Oh”- Thật đúng
là một nam nhân tỉ mỉ.
Bốn cung nữ bị
gọi vào tiền thính, Mai Tuyết Tình tinh tế đánh giá, nhìn dung mạo thì tuổi của
mấy tiểu cô nương không lớn. “Trình tự đi lên giới thiệu bản thân một chút”-
Lập tức nàng ý thức có gì đó không ổn, vội chỉnh lại lời nói: “Các ngươi có mấy
người, từng người bước lên, nói tên mình, bao nhiêu tuổi rồi.”
“Ta gọi là Tiểu
Thanh, mười bốn tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu
Đào, mười ba tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu
Cửu, mười hai tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu
Hồng, mười bốn tuổi.”
Tuổi nhỏ như vậy,
ở thế kỷ 21 các nàng chắc chắn sẽ sống mà không phải lo gì cả, suốt ngày chỉ
hưởng khoái lạc trên thế giới, hoặc cùng cha mẹ hưởng thụ thiên luân chi lạc,
mà các nàng? Ở thời này, trọng nam kinh nữ thì không nói, lại cướp đi quyền lợi
của các nàng, thật không công bằng, Mai Tuyết Tình vì các nàng mà bất bình.
“Liên Nhi, chúng
ta có tiền không?”- Mai Tuyết Tình hỏi.
“Có, ở đây ạ!”-
Liên Nhi nhanh chân lẹ tay, xoay người đi vào trong phòng, ôm ra một cái hộp
vàng tươi.
“Mở ra, chia làm
bốn phần, đưa cho bốn nàng, rồi hạ lệnh cho phép họ về nhà đi”- Mai Tuyết Tình
ra lệnh nói.
“Công chúa, như
vậy không được, đây đều là tổng quản hậu cung đưa vào, chúng ta không thể phá
đi quy củ”- Liên Nhi nhắc nhở nói.
“Hậu cung tổng
quản là ai?”
“Là Lưu công công
hầu hạ hoàng thượng”
“Oh”- Mai Tuyết
Tình trầm tư một chút nói. “Vậy chuyện này để qua một bên, đợi vài ngày nữa, ta
tự đi tìm hắn hỏi, bất quá, hôm nay ta có mấy yêu cầu với các ngươi. Thứ nhất,
không ở trước mặt ta xưng nô tỳ, thứ hai, sau này khi nói, không cần câu lễ
tiểu tiết, càng không chấp nhận việc quỳ. Sau này chúng ta như tỷ muội sống
chung với nhau, biết không?”
Bốn tiểu nữ nhi
đều nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng.
Chap 04
Sau khi phân phó
để cho bốn cung nữ lui đi, chân Mai Tuyết Tình rất mỏi. Dù sao thể lực nàng
cũng chưa khôi phục. Vốn dĩ có ý định muốn ra ngoài tham quan, nhưng xem ra
đành phải để ngày mai rồi.
“Công chúa, nước
đã chuẩn bị xong!”- Liên Nhi nói. Cửa phòng mở rộng, theo sau là bốn tiểu cung
nữ đang cố gắng mang chiếc thùng gỗ đi vào. Mai Tuyết Tình vội vàng bước lên đi
về trước giúp đỡ. “Liên Nhi mau tới phụ một tay”. Sáu người đồng tâm hiệp lực
đem thùng mộc đặt sau bình phong.
“Thứ này để làm
gì, chẳng lẽ ta tắm trong đó sao?”- Mai Tuyết Tình chỉ tay vào mộc thùng, không
xác định được nên hỏi.
Sau khi cẩn thận
đánh giá, nàng cũng xem như hài lòng. Mặc dù điều kiện có đơn sơ, nhưng nước
trong thùng hoàn toàn trong suốt, trên mặt nước có những cánh hoa màu hồng phấn
như ẩn như hiện, thản nhiên trôi trong nước, tràn ngập mê hoặc. Mai Tuyết Tình
vội vàng cởi thắt lưng áo, tiến vào trong thùng.
Liên Nhi dùng tay
che miệng lại cười trộm, công chúa sao lại trở nên giống như một hài tử thế
kia!
…
Ánh nắng sáng sớm
chiếu vài, Mai Tuyết Tình vui sướng tỉnh dậy, tiếng chim hót lảnh lót bên
ngoài. Thật là sảng khoái, nàng muốn vận động một chút.
Liên Nhi giúp
nàng rửa mặt thay quần áo, dùng bữa sáng. Sau đó, Mai Tuyết Tình mang theo Liên
Nhi đi dạo quanh hoa viên. Nàng muốn quan sát một chút, trong sách giáo khoa
lịch sử chưa từng ghi lại về cái hồ kì bí này.
Không khí Ngự hoa
viên thật sự tươi mát, không hề có khói bụi, hay tạp chất, thật là khiến người
ta sảng khóai.
Những cành lá
vương dài, tảng đá to lộ ra, bóng cây lắc lư, nước chảy tóc rách, mùi hoa bay
trong khí rất thơm, có thể nói ngự hoa viên như cẩm điệp bay phong vũ, dương
liễu thanh thanh tước chuyển oanh đề. Thật là một chỗ nghỉ ngơi tốt.
Liên Nhi nhìn
theo Mai Tuyết Tình đang trằn trọc suy nghĩ đi tới bên hồ.
Mai Tuyết Tình
giật mình. Hồ này sao lại giống như hồ trong công viên ở hiện đại? Nhất là cái
lạnh thấu tim của hồ, quả thật giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ trong
cuộc sống có chuyện trùng hợp như vậy? Thật khiến người khác hoài nghi, Mai
Tuyết Tình quyết tâm buổi chiều này phải ra đó quan sát cẩn thận một phen.
Liên Nhi chỉ nàng
cách phân biệt nơi ở của mấy người phi tử cùng chỗ của Ngạo Mai công chúa, Liên
Nhi muốn nàng vào xem, nhưng Mai Tuyết Tình không đi, chỉ đứng bên ngoài nhìn
vào, từ xa mà quan sát sau đó liền rời đi.
Các phi tử kia
chắc chắn mười phần là ăn dấm chua, mặc dù tình cảm của ca ca với muội muội có
thâm sâu hơn, nhưng các nàng dù sao cũng có danh phận, những người này tuyệt
đối đừng trêu vào, ta phải trốn thôi. Tốt nhất là đừng dây dưa với các nàng quá
nhiều.
Mai Tuyết Tình
vừa đi vừa nghĩ, nói đi nói lại, các nàng ta cũng rất đáng thương. Từa xưa đế
vương vốn dĩ đã phong lưu đa tình, mỗi thời đại, sử sách đều có ghi lại, nhưng
tất cả là lỗi của hoàng đế sao? Cũng không biết được. Chủ yếu là chế độ hậu
cung, vì bảo trụ giang sơn, muốn sinh nhiều con trai, những người phụ nữ liền
trở thành vật hi sinh trong cung đình phong kiến xưa kia.
Hoàng đế yêu các
nàng sao? Chỉ có hoàng đế biết mà thôi. Có lẽ hoàng đế có tình cảm với vài
người, nhưng còn các nàng thì sao?
Liệu có toàn tâm
toàn ý yêu một mình hoàng đế? Làm sao chấp nhận chia sẽ người mình yêu với nữ
nhân khác.
Vì vậy, ở phía
sau cái gọi là quyền thế, vì muốn độc bá tình cảm của hoàng đế, trong sử sách
đã nhiều lần ghi chéo các cuộc chiến trong hậu cung.
Dù sao cũng chỉ
là một phụ nữ nhỏ nhoi, hiểu rất rõ đạo lý đó, nên sẽ không so đo hoàng đế có
bao nhiêu người phụ nữ, phần mình mình lo, nước giếng không phạm nước sông, hòa
bình mà chung sống.
Không biết sự
công bằng dành cho nữ nhân nằm ở đâu, nếu không tranh giành thì sẽ tức mà chết!
Thật là đáng thương! Chế độ chung chồng làm khổ biết bao người.
Hiện đại vẫn là
tốt nhất, người ta tình nguyện, một vợ một chồng dắt tay vượt qua sóng gió,
sống đến đầu bạc răng long, không thay lòng!.
Sau đó lại nhìn
tới mấy người đứng bên hành lang, đoàn người hướng về phía tẩm cung của Hạng
Ngạo Thiên. Trước cửa hộ vệ nghiêm trang canh gác, gương mặt lạnh tựa băng,
giống như một pho tượng cho dù có bị đốt cũng không hề nhúc nhích.
“Liên Nhi, chúng
ta trở về thôi”- Mai Tuyết Tình ra lệnh. Đi một chút rồi dừng lại, đi vòng vòng
quanh hoàng cung cả ngày, mà vẫn còn nhiều nơi chưa đi hết. Xem ra, không thể
dễ dàng thích ứng với nơi này trong ngày một ngày hai được. Huống chi, buổi tối
nàng còn có hành động bí mật phải làm.
“Công chúa, vậy
chúng ta không đến thư phòng của hoàng thượng sao?”- Liên Nhi hỏi.
“Hôm nay ta mệt
rồi, ngày mai hãy đi”
…
Lúc này, Hạng
Ngạo Thiên ở trong phòng nhíu mày trầm tư. Lai lịch của tiểu nữ nhân này không
rõ ràng, giả muội muội Ngạo Sương của hắn, có mục đích gì đây? Xem ra, muốn
nàng nhanh hiện nguyên hình, phải dùng một ít mưu kế.
“Hàn Thanh, vào
đây”- Hạng Ngạo Thiên ra lệnh nói.
Cửa mở ra, một
nam nhân tướng mạo đường đường, ánh mắt lạnh lùng, hông đeo trường kiếm. “Hoàng
Thượng, có gì sai bảo?”- Nam Tử hướng về Hạng Ngạo Thiên nói, gương mặt không
có lấy chút biểu tình.
“Ngươi thay ta
làm một việc, đem thị vệ ở Vô Tâm Cung rút về hết”.
“Vâng ạ”- Âm
thanh vẫn rất lạnh lùng. Không hề thể hiện sự nghi vấn, nam tử xoay người rời
đi.
Ban đêm, ánh trăng thanh trong như nước. Mai Tuyết Tình trằn
trọc nằm ở trên giường. Xem ra các tiểu cung nữ đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng đứng
dậy, chân bước đi rời khỏi Vô Tâm Cung.
Hoa cỏ và vây trong Ngự hoa viên cũng thiếp ngủ. Bên trong
vườn có tiếng con trùng trốn trong các bụi cỏ kêu vang, từ phía hồ nghe loáng
thoáng tiếng ếch kêu.
Mai Tuyết Tình đi nhanh lại, giống như trong hồ có thứ gì đó
hấp dẫn nàng.
Ánh trăng bao phủ mặt hồ, nổi lên một lớp sương, hoa sen như
đã tàn không còn lưu lại mùi thơm nữa, chỉ có tiếng ếch con kêu nhi nhí liên
tiếp
Nàng chỉ mặc mỗi một bộ đồ màu trắng vội vã đi đến bên hồ,
gió thổi qua váy nàng khiến nó bay lên, giống như tiên tử hạ phàm xuống trần
gian. Nàng nhẹ nhàng thả chân xuống chạm vào mặt hồ lạnh ngắt. Phía bên Hàn
đình có một chiếc ghế dài, tay vịn vào lan can, đầu tựa cột đá, nàng từ từ đánh
gía cảnh vật xung quanh. Mặt nước không chút gợn sóng, yên lạng, xung quanh chỉ
có một cây cổ thụ che trời, dây dìu trong gió.
Mai Tuyết Tình dùng sức lắc đầu, tự hỏi chính mình, đây
không phải là mộng chứ?
Nói thẳng ra, chẳng lẽ trên thế gian này lại có hai nơi
giống nhau như thế?
Nàng đột nhiên nhớ tới cha mẹ, không biết họ ra sao rồi?
Họ liệu có biết nàng vì ngã vào hồ mà mất tích? Có khi nào
họ tìm ra được thứ gì đó trong hồ. Nếu có ai đó nhìn thấp balo của nàng trên hồ
vậy là tốt rồi, bên trong có đẩy đủ giấy tờ thông tin của nàng. Nhưng nghĩ kĩ
lại, làm sao họ biết nàng ở đâu, đây lại không phải thế kỷ 21, cha mẹ nhìn thấy
lưu vật của nàng biết đâu còn thương tâm hơn.
Mai Tuyết Tình cười khổ, nụ cười giống như một bông hoa đang
nở ra nhưng cực kỳ cô đơn, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, nước mắt lặng yên
rơi xuống hồ, tạo nên hai vòng tròn nhỏ trên mặt nước.
Hạng Ngạo Thiên ở trong thư phòng, tay cầm tấu chương nhưng
không cách nào phê duyệt nổi nữa. Trước mắt luôn hiện ra bóng dáng của nữ tử kì
lạ kia cùng muội muội Ngạo Sương, chung quy có cảm giác kỳ lạ. Hắn buông tấu
chương, đi về phía hoa viên, mất tri bất giác đi về phía hồ nơi muội muội mình
mất tích.
Từ xa, hắn nhìn thấy bên hồ có một bạch y nữ tử đang tựa vào
cây lan, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, cô độc tĩnh mịch giống như một bông hoa
bách hợp lẻ loi bất lực giữa cánh đồng bát ngát.
Mai Tuyết Tình nghe có tiếng bước chân đi tới, đứng dậy vội
vàng tránh ra. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mai Tuyết Tình luống cuống,
nàng bắt đầu tìm cách chạy trốn.
Phía trên mặt hồ là những hòn đá không bự lắm, ban đâm sương
thấm vào, tạo nên một tầng hơi mỏng manh, vì nàng vội vàng mà hai chân nàng vấp
vào nhau, không hề chuẩn bị trước tình huống này xảy ra, Mai Tuyết Tình ngã
xuống hồ nước.
Bản năng sinh tồn, khiến nàng hô to: “Cứu mạng…!”- Hạng Ngạo
Thiên nghe tiếng nàng kêu cứu, vội nhảy xuống hồ, chân đạp mạnh, vươn cánh tay
đem Mai Tuyết Tình trồi lên mặt nước.