Phi tử của ca ca - Chương 001 + 002

Chap 1

Bốn phía đều đen nhánh một màu, gió lạnh vù vù mà thổi mạnh.
Mai Tuyết Tình cảm thấy chính mình đang đi trong một con đường hầm không chút
bóng người. Mai Tuyết Tình có chút sợ hãi.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho
người yêu sách.]

Ta ở đâu nhỉ?

Đây là nơi nào?

Là đang trong mộng sao?

Nàng nhớ tới hôm nay là tuần năm, ông chủ tìm được nàng nói
tăng lương cho nàng. Ông chủ sợ nàng bỏ việc nên dùng mọi thủ đoạn giữ lại,
nhưng Mai Tuyết Tình vẫn vui vẻ không chút bối rối đứng lên.

Nàng nhớ kỹ mình đang mang theo ba lô đi dạo phố, mua thật
nhiều lễ vật cho ma mẹ, nghĩ muốn về nhà ăn mừng.

Khi đang đi trên đường, thuận tiện ghé vào công viên, trong
đó có hồ trái tim, nàng ngồi xuống nghỉ chân.

Ở đây gần hai mươi bốn năm, Mai Tuyết Tình lần đầu tiên có
thể tinh tế đánh giá cảnh sắc ở nơi này.

Mặt trời buổi chiều ngã về phía Tây, vài tia ánh nắng chiều
nghiêng nghiêng đọng lại ở phía Tây bầu trời, gió đêm ấm áp vỗ nhẹ cành liễu
bên hồ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

Mai Tuyết Tình nghe cha mẹ nói, hồ nước lạnh Hàn đình đã nằm
chỗ này mấy ngàn năm không ai biết đến, nơi này từng cũ nát lạnh lẽo đến không
chịu nổi, quản lý công viên quyết định tu sửa khiến nó sáng rực rỡ hẳn lên. Hồ
nước này chính là nơi thần kỳ nhất, những tháng nắng hạn, hay mưa bão nó đều
lạnh như thế.

Mai Tuyết Tình nhắm hai mắt lại, tham lam hưởng thụ cảnh đẹp
tự nhiên.

Cố gắng lên! Nàng tự cổ vũ chính mình. Chỉ là người mới mà
nhanh chóng có chức vụ cao như vậy, thật không dễ dàng.

Đột nhiên, nghe thấy có người hô: “Con à, đừng giỡn nữa, sắp
có bão rồi!.”

Mai Tuyết Tình trợn mắt nhìn, không thể như vậy, mây đen ở
trên đỉnh đầu, đúng là trời tháng sáu, tựa như tiểu hài tử tính tình thay đổi
thất thường.

Mai Tuyết Tình cầm lấy đồ vật, mới đi được nửa bước, sấm nổ
lớn, mưa to tầm tả rơi xuống. Lui về sau Hàn đình, trên người đều ẩm ướt, dù
sao cũng ướt rồi, không bằng về nhà luôn vậy. Lao ra khỏi Hàn đình, giẫm lên
nhưng miếng đá to bản ven bên bờ hồ mà chạy.

“Ai Nha”- Mai Tuyết Tình chưa kịp có phản ứng, dưới chân
chơn trợt, cả người rơi xuống giữa hồ. Nàng ném đồ vật xuống, huy động hai tay,
muốn trồi lên mặt nước. Nhưng dường như có cỗ lực vô hình dùng sức kéo nàng
xuống đáy hồ.

Rất lạnh a!

Nàng khi ngủ rất hay đạp rơi mền, đêm nào mẹ cũng đến phòng
nàng giúp nàng đắp mền lên, hai mươi bốn năm, mỗi ngày đều như thế. Đêm nay,
sao mẹ không tới?

“Mẹ…” - Nàng nhỏ giọng kêu.

Không người nào trả lời.

“Mẹ…” - Nàng nâng cao âm lượng.

Vẫn không ai trả lời.

Mai Tuyết Tình sợ hãi, sinh ra một loại cảm giác rất sợ hãi
chưa từng có.

“Mẹ…..”- Nàng ngăn tiếng nói, dùng hết khí lực toàn thân hô
to.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, hoàng thượng, công chúa tỉnh dậy!”.

“Để ta xem”- Một thanh âm nam tính trầm ổn cùng với tiếng
bước chân dồn dập tới gần.

Mai Tuyết Tình dùng sức mở mí mắt nặng tựa nàng cần, ánh mắt
nhìn thấy khuôn mặt rất đẹp trai, lông mày rậm đen, hai tròng mắt sâu thẳm,
sống mũi thẳng cao, đôi môi gợi cảm, trên trán lộ ra vẻ lo lắng, trong mắt tràn
ngập đau lòng cùng trìu mến.

Mai Tuyết Tình chớp mắt mấy cái, xác định mọi thứ không phải
ảo giác, cả người cảm giác không khỏe, đánh vào tinh thần, nàng dùng thanh âm
cực kỳ lễ phép hỏi: “Ngài là ai vậy?”.

Hạng Ngạo Thiên dù sao cũng là người tập võ, mặc dù không
dám nói là mắt nhìn được bốn hướng, tai nghe bát phương, nhưng đối với thanh âm
cực kỳ mẫn cảm.

Nghe được âm thanh yếu ớt của Mai Tuyết Tình, hắn nhăn mặt
một chút? Muội muội làm sao vậy? Ngay cả ca ca cũng không nhận ra ư? Chẳng lẽ
rơi vào hồ đã gây ra một trận đả kích lớn?

Hắn mỉm cười, sủng nịch nói: “Không cần sợ, không có việc gì
đâu, có hoàng huynh bên ngươi, cái gì cũng không cần sợ!”- Mai Tuyết Tình nhắm
mắt lại, nàng có cảm giác rất mệt, mặc kệ là thật hay ảo, cũng phải chờ nàng tỉnh
ngủ hơn đã.

“Khai thái y, công chúa như thế nào lại hôn mê?”- Nhìn Mai
Tuyết Tình vừa mở mắt sau đó lại nhắm, thanh tâm Hạng Ngạo Thiên không chút che
dấu toát ra sự lo lắng.

Khai thái y đến gần, cầm lấy cổ tay Mai Tuyết Tình, chậm một
lát sau nói: “Hoàng thượng, vi thần đã xem, ngọc thể công chúa không có gì đáng
ngại, chỉ cân chú tâm điều dưỡng, chỉ cần vài ngày là có thể khỏe lại.”

“Vậy là không sao, ngươi lui xuống đi”

“Hoàng thượng”- Khai thái y muốn nói nhưng lại thôi.

“Lại còn có chuyện gì?”- Trong thanh âm lộ ra vẻ uy nghiêm

“Vi thần không có chuyện gì cả”- Nhìn Hoàng thượng mải chú ý
đến người công chúa, lão thái y vô thức lui ra. Vừa đi vừa lầm bầm lầu bầm.

“Liên nhi, xuống ngự phòng chuẩn bị chút đồ ăn cho công chúa.”

“Vâng ạ”- Nghe được lệnh của hoàng thượng, Liên Nhi không
dám chậm trễ, vội vã rời đi.

Những năm gần đây, hoàng thượng đối với công chúa cực kỳ
sủng ái, trong cung ai cũng biết, ngay cả hậu cung phi tử cũng ghen tức, nhưng
lại chẳg có cách nào, dù sao hai người đều do cùng một mẫu thân sinh ra vốn là
huynh muội, huống hồ công chúa lại bị bệnh nặng. Có người đã chết do cố ý tranh
sủng mà làm ra việc không nên làm. Cứ như vậy, phi tử có chút oán hận, oán hận
công chúa lấy đi sự thương yêu của hoàng thượng.

Ông trời có mắt thì làm công chúa khỏe hơn đi! Nếu công chúa
xảy ra chuyện, hoàng thượng phải làm sao? Công chúa là người thân duy nhất của
hoàng thượng.

Liên Nhi trong lòng thầm cầu khẩn cho công chúa.

Trong phòng yên tĩnh, Hạng Ngạo Thiên âm trầm nhìn muội
muội, mái tóc đen nhánh rơi trên trán. Hắn trăm tư khó giải, lúc rơi vào nước,
muội muội rõ ràng đầu đội châu hoa, thân mặc váy màu tím mỏng lãnh đạm, khi cứu
lên sao trang phục lại thay đổi?

Chẳng lẽ nàng không phải là muội muội? Nhưng nàng và muội
muội giống nhau như đúc.

Hay là thích khách dùng thuật dịch dung?

Muội muội rơi vào nước chỉ trong nháy mắt, người nào có võ
công cao như vậy chỉ trong một thoáng đã thay đổi dung nhan?

Huống hồ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, thích khách vào
cung không hề dễ dàng.

Tay Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Mai Tuyết Tình,
làn da bóng loáng nhẵn nhụi, không phải là dịch dung. Nếu như nàng không phải
muội muội, vậy muội muội đã đi đâu?

Sau này đành phải cẩn thẩn, lấy tĩnh chế động chậm rãi quan
sát. Hạng Ngạo Thiên trầm tư.

Trong lúc ngủ mơ Mai Tuyết Tình loáng thoáng cảm giác được
độ ấm của tay xoa trên mặt mình, là mẹ nàng sao!

Mỗi lần bệnh, mẹ bao giờ cũng ở bên cạnh nàng, rất yên tâm!

Hai hàng nhiệt lệ nơi khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng lau đi lệ ở bên khóe mắt của Mai
Tuyết Tình, phát ra tiếng thở dài.

Chuyện gì tới sẽ tới.

Không biết bao lâu, Mai Tuyết Tình mở mắt, hít thở sâu, duỗi
thắt lưng. Thật thoải mái! Nàng lầm bầm lầu bầu.

Tinh tế đánh giá căn phòng, Mai Tuyết Tình mới ý thức được
đây không phải nhà mình. Cố gắng khống chế tâm tình đang rối bời, cẩn thận hồi
tưởng lại mọi việc.

Nàng rơi vào trong nước, lần đầu tỉnh lại, có người nói
chuyện với nàng, mặc quần áo cổ quái, không! Không phải quần áo, là hoàng bào
màu vàng! Giống hệt quần áo người cổ đại.

Là đang diễn xiếc
sao? Hay nàng thật sự ở cổ đại? Người nước ngoài đã chứng minh là có đường hầm
xuyên thời gian, lẽ nào chính mình cũng đã đi qua đường hầm thời gian?

Nàng không muốn
nghĩ tới chuyện xuyên qua, cha mẹ nếu không nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ lo
lắng mà phát bệnh.

Mai Tuyết tự nhủ
làm cho chính mình tỉnh táo, kế tiếp phải làm 2 việc:

Thứ nhất, làm rõ
được mình đang ở đâu, sao lại đến nơi này.

Thứ hai, phải
quan hệ thật tốt với mọi người ở đây nghĩ cách trở về.

Bằng kinh nghiệm
làm việc của chính mình, thái độc xử sự trở nên tỉnh táo độc lập, xử lý chuyện này
không phải là vấn đề lớn.

Nàng chỉ là một
nữ tử, tay trói gà còn không chặt, ngươi ở nơi này sẽ không thương tổn nàng.

“Công chúa, người
tỉnh dậy rồi!”- Cửa bị đẩy nhẹ, một tiểu cung nữ tay bưng mâm tiến vào. Nàng
vừa đi vừa nói chuyện, “Người làm mọi người sợ muốn chết, nếu người không tỉnh
lại, hoàng thượng chắc sẽ không thể vào triều sớm!”

Khi đang nói
chuyện, người đã đến bên cạnh giường Mai Tuyết Tình: “Công chúa, ăn nhanh bát
cháo trắng này đi, người ngủ hai ngày hai đêm rồi!”

Mai Tuyết Tình
giật mình, không nghĩ tới vừa tỉnh lại, chính mình đã biến thành công chúa. Mai
Tuyết Tình muốn cười nhưng nàng cố gắng nhịn xuống.

Như vậy cũng tốt
hơn so với biến thành một tên hành khất. Nếu trở lại thế kỷ 21, nàng sẽ viết
lại kinh nghiệm sống trong khoảng thời gian này thành sách, chắc chắn sẽ làm
cho mọi người cảm động.

“Ngươi tên là
gì?- Xem ra nàng ta vốn là cung nữ, thân phận không cao hơn mình, Mai Tuyết
Tình không cần phải khách khí.

“Công chúa, người
lại lấy Liên Nhi ra làm trò đùa rồi, lát nữa, hoàng thượng đến, xem người còn
giả bộ nữa không!”- Liên Nhi hờn dỗi.

“Liên Nhi, ta….”-
Mai Tuyết Tình tiếp tục suy nghĩ, có nên nói thật ra, người ở đây chắc chắn
không tin, biết đâu lại gây ra thêm nhiều phiền toái, cứ giả bộ tiếp cho xong!

“Liên Nhi, đầu ta
rất choáng váng, cái gì cũng không thể nghĩ ra, chỉ nghĩ đến thôi đầu lại vô
cùng đau đớn”- Mai Tuyết Tình không ngờ chính mình có khả năng diễn xuất thiên
phú như vậy.

“Công chúa, làm
sao bây giờ, ta đi tìm hoàng thượng gọi Thái y tơi!”- Liên Nhi có chút nóng
nảy.

“Không cần, ta
vừa ăn xong muốn hỏi ngươi số chuyện, ngươi nhất định phải trả lời rõ ràng cho
ta!”- Mai Tuyết Tình bưng bát cháo lên ăn ngấu nghiến, “Đây là đâu, triều đại
gì vậy?”

“Đây là Vô Tâm
cung của công chúa, vốn là Thiên Long hoàng triều đời thứ 30”- Liên Nhi đàng
hoàng đáp trả.

Thiên Long hoàng
triều? Trong lịch sử không có triều đại này? Chẳng lẽ kiến thức của nàng lại
thiếu! Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

“Các ngươi phát
hiện ra ta ở đâu?”

“Trong hồ ở ngự
hoa viên, công chúa đang trong Hàn đình nghĩ ngơi, thì trời mưa to, công chúa
chạy bên hồ không cẩn thận rơi vào đó, may là hoàng thượng vừa đi ngang qua,
lập tức nhảy vào trong hồ cứu người.

Tay Mai Tuyết
Tình dừng lại, thầm nghĩ, vậy người rơi vào nước cùng lúc với ta cũng có kết
thúc tương tự!

“Ngươi khoan đã,
ngươi mở miệng ra là nhắc hoàng thương, vậy hoàng thượng là ai? Có quan hệ gì
với ta?”

“Công chúa, ngay
cả hoàng thượng mà người cũng không nhớ rõ sao? Ngài là hoàng huynh của người,
mấy năm nay người liên tục bệnh hoàng thượng rất quan tâm, người cũng dựa dẫm
vào ngài, lúc thì cùng nhau ở tẩm cung và thư phong, ngay cả đại điện cũng tùy
ý ra vào, đến phi tử cũng phải ghen đó!”

“Ghen?”- Mai
Tuyết Tình phun cháo ra, nơi này là nơi quái quỷ gì vậy! Xem ra sau này phải
cận thận, đừng làm cho các phi tử trở thành địch nhân của nàng. Nếu không, muốn
trở lại thế kỷ 21 sẽ càng khó khăn.

Hạng Ngạo Thiên
đứng ở trước cửa, chứng kiến hình ảnh Mai Tuyết Tình phun cơm. Hắn nhăn mặt cau
mày, muội muội chưa bao giờ ăn uống bất nhã như vậy.

Nàng rốt cuộc là
ai?

Chap 02

Hạng Ngạo Thiên
âm thầm đi vào phòng không phát ra tiếng động.

Liên Nhi hé mắt
“Hoàng thượng…”- vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

“Đứng lên đi!”-
Thanh âm uy nghiêm không lộ chút cảm xúc

“Muội muội, cảm
giác có đỡ hơn không?”- Chỉ có đối mặt với muội muội mà mình sủng ái nhất mới
lộ ra nụ cười.

Mai Tuyết Tình
nhìn thấy nam tử khí phách bất phàm đi về phía mình, thiếu chút nữa là làm rơi
bát cháo. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới. Nơi này xảy ra rất nhiều chuyện
không rõ ràng, mà nhân vật mấu chốt đã tự tới.

“Ca…. hoàng
huynh…”- Cảm giác có chút không ổn, Mai Tuyết Tình vội vàng đổi giọng. Nàng nhớ
tới cung cách Liên Nhi thỉnh an hắn.

Hạng Ngạo Thiên
bước vội vài bước, đỡ nàng đứng dậy “Muội muội, hôm nay sao lại ở trước mặt
hoàng huynh tỏ ra khách khí như vậy? Ngươi trước kia đâu phải như thế! Còn nữa,
sau khi ngươi lớn lên, đã nhiều năm chưa từng gọi ta là ca ca, ta rất thích
nghe, sau này cứ như vậy mà gọi!”

Mai Tuyết Tình vỗ
vỗ ngực, ông trời ơi, thiếu chút nữa là lộ tẩy.

Động tác nhỏ vô thức,
Hạng Ngạo Thiên sớm đã nhìn thấy.

Tay Hạng Ngạo
Thiên nhẹ nhàng vén lọn tóc dài rơi trên khuôn mặt Mai Tuyết Tình: “Muội muội,
ngươi nhất định phải khỏe mạnh đứng dậy, nếu không, phụ hoàng cùng mẫu hậu chắc
sẽ không an tâm”

Sống hai mươi
năm, đầy là lần đầu tiên có nam nhân đối với nàng thân mật như vậy. Hai gò má
Mai Tuyết Tình ửng đỏ. Để tránh né tên nam nhân xa lạ khiến mình bối rối, nàng
vô ý hỏi: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều ở đây sao?

“Họ đã tử hơn một
năm rồi, ngươi sao lại quên?”- Hạng Ngạo Thiên đỡ lấy hai vai nàng, tinh tế
đánh giá vẻ mặt của nàng.

Mai Tuyết Tình
thành thật gật đầu, nhớ tới cha mẹ ruột của mình, trong nháy mắt, hai tròng mắt
liền mọng nước, nhẹ nhàng nghẹn ngào đứng lên.

Hạng Ngạo Thiên
ôn nhu đem nàng giam vào ngực, ôn nhu nói: “Đừng đau khổ, có hoàng huynh ở đây
ngươi cái gì cũng không cần sợ hãi”- Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Trong lòng vốn là
đang ôm một nữ nhân xinh đẹp, thân thể mềm mại. Nàng so với muội muội Ngạo Sương
đẫy đà hơn một chút, còn có cả mùi thơm rất tự nhiên trên cơ thể. Ngạo Sương
nhiều năm uống thuốc, trên người chỉ tỏa ra mùi dược thảo thơm mát, chẳng lẽ
sau khi rơi vào nước, tất cả mùi thơm đã được xóa sạch.

Không ai có thể
đoán ra suy nghĩ của hắn.

Mai Tuyết Tình
đem đầu chôn sâu trong lòng ngực nam nhân xa lạ, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp và
an toàn như lúc này.

Không biết vị
công chúa chưa từng gặp mặt kia là người thế nào, có một người anh trai làm tri
kỷ như vậy thật hạnh phúc.

Xem ra, cuộc sống
ở đây không quen thuộc như nàng nghĩ, chỉ có nam nhân cũng đã tin tưởng nàng
hơn.

Hạng Ngạo Thiên
như nhớ tới gì đó, hỏi: “Liên nhi, ngươi đã cho công chúa uống thuốc chưa?”

“Hồi bẩm hoàng
thượng, nô tỳ vừa mới đi xem, thuốc sẽ nhanh nấu xong ngay”- Liên Nhi cung kính
đáp.

“Ca…. ta không
muốn uống thuốc, ngươi xem, ta hiện giờ rất tốt”- Mai Tuyết Tình từ nhỏ đã sợ
uống thuốc, không cần phải nói nàng chẳng có cách nào đưa thuốc vào miệng. Vì
để chứng minh lời mình nói, nàng vội vàng xuống giường, chạy đến bên Hạng Ngạo
Thiên. Hoàn toàn quên đi thân phận công chúa của mình.

Hạng Ngạo Thiên
sắc mặt không đổi lộ ra nụ cười.

Phảng phất cảm
thấy điều gì đó, Mai Tuyết Tình cố ý lảo đảo vài bước, giả vờ muốn té.

Hạng Ngạo Thiên
tay mắt lanh lẹ, đem nàng giam vào trong lòng.

Mai Tuyết Tình
thuận thế đem đầu vùi vào lòng Hạng Ngạo Thiên, che dấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn
đang ửng hồng. Cảm giác có chút không ổn, nàng giãy dụa đẩy hắn ra. Xem ra Hạng
Ngạo Thiên không có ý định buông tay, nàng nhẹ giọng nói: “Ca…”

Hạng Ngạo Thiên
từ trạng thái thất thần liền quay lại phản ứng, đem nàng ôm lấy nhẹ nhàng phóng
tới giường: “Ngươi tự xem lại mình đi, lại còn tỏ vẻ mạnh khỏe”

“Liên nhi, truyền
Khai thái y đến Vô Tâm cung!”

“Vâng ạ!”

Tay hắn nâng nhẹ
mái tóc nàng, nói: “Khai thái y sẽ xem mạch cho ngươi, nếu như không có vấn đề
gì lớn, sau này có thể giảm lượng thuốc hoặc bỏ luôn cũng được, như thế được
chứ?- Không hiểu tại sao, hắn càng lúc càng thích an ủi nữ tử không rõ ràng
này.

“Uh”- Mai Tuyết
Tình không hiểu sao lại lưu luyến sự ôn nhu của hắn.

Có lẽ vì chính
mình không có ca ca, từ sâu bên trong nội tâm hắn đối với nàng đều tốt. Không
biết vị công chúa kia là người thế nào lại có vị tri kỷ ca ca, thật là hạnh
phúc! Nếu hoàng đế nằm trong tay quyền sinh sát to lớn, nàng vốn không phải
muội muội hắn, nếu hắn đem nàng lên giàn hỏa thiêu thì làm sao đây! Mai Tuyết
Tình chột dạ nghĩ đến cái chết.

“Mau xem công
chúa thế nào rồi”- Chưa kịp thấy người đã nghe tiếng. “Sao lại không cẩn thận
như vậy”- Dứt lời, một đám phụ nữ mặt mày giả bộ tươi cười hùng dũng tiến vào.
Dùng đầu óc suy nghĩ nàng đoán ra bọn họ vốn là phi tử, người nào lại có can
đảm lớn tiếng như vậy chứ.

Thẫm mỹ của hoàng
đế này cũng không tệ, cưới một đám bình hoa! Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

Sư im lặng ấm áp
bị phá vỡ, Hạng Ngạo Thiên có chút bực mình.

“Các ngươi không
biết công chúa đang nghỉ ngơi sao?”- Đối với phi tử, giọng nói của Hạng Ngạo
Thiên lạnh như băng.

Phi tử không ngờ
tới hoàng thượng đã ở đây, tất cả đều giả bộ đoan trang thùy mị đứng lên.

“Ca… ta chút
chóng mặt”- Mai Tuyết Tình xoa trán hỏi “Các nàng gọi ta là gì, ta có chút
không nhớ gì cả!”- Dù một người cũng chẳng nhận ra, nàng đành phải giả bộ hạ
mình xuống.

Nghe công chúa
nói không nhớ gì cả, phi tử từ phía sau lần lượt giới thiệu bản thân. Ai cũng
biết địa vị của công chúa trong lòng hoàng thường, nếu muốn hoàng thượng sủng
ái, thì phải tỏ ra yêu quý công chúa.

“Ta là Lệ phi”.

“Ta là đông phi!

“Ta là nghi phi!”

“Ta là…”

“Hoàng thượng,
Khai thái y đến!” Ngoài cửa truyền đến giọng của Liên Nhi.

Thấy mở thái y
tới, phi tử đều dạt ra hai bên

Khai thái y vừa
muốn thỉnh an Hạng Ngạo Thiên: “Miễn lễ, miễn lễ, mau xem bệnh cho công chúa!”-
Hạng Ngạo Thiên trong giọng nói tràn ngập bực ình.

Bản thân mình là
một người tỉnh táo, mang trên mình thân phận hoàng đế, làm cho hắn biết cách
che dấu tâm tư của mình. Mọi thứ đều lấy lợi ích quốc gia làm trọng, vì quốc
thái dân an, hắn có thể hi sinh mọi thứ, kể cả những điều tốt đẹp cuộc sống bao
gồm tình yêu.

Vì để bảo đảm
chốn thâm cung bình yên, hắn cưới một đám phụ nữ chính bản thân lại không hề
thương. Đám phụ nữ đáng thương này ngoài việc để hắn phát tiết dục vọng, thì
không còn gì cần dùng đến. Ngay cả việc cùng các nàng nói chuyện.

Tiểu nữ nhân
không rõ lai lịch này lại câu dẫn dục vọng hắn, mặc dù mọi chuyện còn trong
điều tra. Nhưng nghe tiếng của nàng “Ca ca”, lại làm cho nội tâm của hắn rung
động.

Đang cùng nàng
vui vẻ thì bị một đám phụ nữ không biết trời cao đất rộng páh vỡ, làm cho hắn
không thoải mái. Lão thái y trở thành công cụ hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn.

“Hoàng thượng,
mạch công chúa không sao cả, chỉ cần điều dưỡng ít hôm thì không có gì đáng
ngại”- Thái y do dự một chút nói tiếp: “Nhưng cũng rất kỳ quái, căn bệnh lúc
nhỏ của công chúa cũng biến mất.”

“Vậy là tốt rồi”-
Hạng Ngạo Thiên đối với kết quả này cũng đoán được bảy tám phần. Căn bệnh của
muội muội đã đi tìm danh y khắp nước, cũng chưa từng trị khỏi, không có khả
năng khỏi hẳn mau như vậy. Điều đó càng chứng minh điều hắn thầm đoán, nữ nhân
này không phải muội muội hắn.

Trái tim Mai
Tuyết Tình kịch liệt tìm cách, nếu để lộ ra, mạng nhỏ của nàng sẽ không còn! Cũng
may hoàng thượng không truy cứu.

“Thái y, ta bị
chóng mặt, không thể nhớ rõ mọi chuyện, ngay cả tên mình cũng quên, không biết
đã bị bệnh gì?”- Tiếp tục giả bộ, cầu mong thái y có lời giải thích hợp lý, làm
thế này mọi việc sẽ càng hỗn độn như đành phải đương đầu ra mà tiếp tục giả bộ!

“Không có vấn đề
gì lớn, chẳng qua bị chấn kinh, không lâu sau sẽ khôi phục lại”- Lão thái y
không dám nói thật, nếu hắn cho hoàng thượng, mạch tượng của công chúa vốn là
đã thay đổi giống như của người khác, hoàng thượng không giết cả nhà hắn, cũng
sẽ tuyên chỉ đem hắn đi lưu đày. Đành phải đem sự thật này đến tận quan tài
vậy!.

“Mọi người lui ra
đi”- Hạng Ngạo Thiên ra lệnh nói,

“Vâng ạ”- m thanh
nghiêm chỉnh vang lên.

“Công chúa, an
tâm điều dưỡng, ngày mai bọn ta sẽ trở lại thăm ngươi!”- Phi tử đều nói.

“Thứ không thể
tiễn xa, mọi người đi thong thả!”- Mai Tuyết Tình giả bộ giống như công chúa
nói. Việc chóng mặt vốn là giả, thấy đám phi tử đó không còn ý định thưởng
thức, đầu liền tỉnh lại.

“Khởi bẩm hoàng
thượng cùng công chúa, Ngạo Mai công chúa đến!”- ông trời a, sao lại thêm một
vị khách không mời mà đến, đây vốn là tẩm cung để tịnh dưỡng lại trở thành
phòng tiếp khách! Mai Tuyết Tình âm thầm kêu khổ.

Đang suy nghĩ,
thì một nữ tử tiến vào…

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3