Quỷ Luyến Hiệp Tình - Hồi 12 phần 1

Hồi 12: Giang hồ ân oán

Nhóc trọc đầu và nhóc mặt rỗ
chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn, ít nhất là cả hai
đều làm ra vẻ người lớn. Nhưng lúc này nhìn hai nhóc quả giống hai đứa trẻ nít,
hai trẻ đang tiu nghỉu xụ mặt như bị oan ức.

Lúc nãy Thi Nhân và má Lương
một mực mời mọi người đến “nhà” của họ uống dăm chén rượu, Trương Giản Trai
đương nhiên không đi bởi tiên sinh đã cao tuổi, ăn uống có giờ giấc, lại thêm “uống
rượu” theo nhãn quang của tiên sinh là không coi trọng thân thể mình.

Tả Minh Châu và Tiết Vũ cũng
không đi vì phải tiếp tục diễn tấn tuồng của mình, dĩ nhiên chẳng thể mạo hiểm
để người khác biết được chân tướng.

Thi Nhân cùng má Lương cũng
không cố nài.

Chỉ tức cho nhóc trọc đầu và
nhóc mặt rỗ là hai gã tuy muốn đi nhưng chẳng ai mời, điều này như cú đấm vào
lòng tự tôn của hai nhóc tuy không nhỏ nhưng vẫn chưa lớn. Nhóc mặt rỗ bĩu môi
không nói đến chuyện đó nữa, nhóc trọc đầu càng không muốn nghĩ đến việc ấy.

Gã cố nghĩ sang chuyện khác, miệng
lẩm bẩm:

- Mấy người này vừa giả bệnh,
giả chết, giả quỷ, tốn tâm cơ, nước mắt chỉ vì chữ “tình”, hà hà...

Gã há miệng cười khan mấy
tiếng, nói lớn:

- Ta không hiểu cái “tình”
này có ma lực gì mà có thể làm người ta điên như thế?

Nhóc mặt rỗ đáp:

- Ta cũng chẳng hiểu, chỉ
mong là mình không bao giờ dính vào chữ đó.

Gã dùng sức đá văng một cục
đá, như có thể đá văng chữ “tình” đi thực xa, song gã nào biết chữ “tình” và
cục đá nào có giống nhau, bất luận dùng bao nhiêu sức lực cũng không đá đi được,
lúc ta tưởng đã tống nó đi thì nó lại văng trở lại, càng dùng nhiều sức thì nó
càng văng trở lại mau hơn. Nếu muốn giẫm chết nó thì hóa ra lại giẫm lên trái
tim của mình.

Nhóc trọc đầu im lặng một lúc
bỗng nói:

- Này, ngươi nghĩ Tả nhị gia
có chịu gả con gái cho Tiết công tử chăng?

Nhóc mặt rỗ đáp:

- Ông không khứng cũng không
được, bởi “hồn” của con gái ông đã thuộc người khác rồi.

Chừng như gã thấm ý câu nói
có hai nghĩa rất khéo của mình, nên bật cười khúc khích, những ấm ức trong bụng
cũng vơi bớt đi.

Nhóc trọc đầu ngó gã:

- Còn Tiết trang chủ thì sao?
Có chịu cô con dâu này chăng?

- Nếu người khác đi nói chưa
chắc Tiết trang chủ chịu nghe, nhưng Sở hương soái nói tất y sẽ chịu.

- Đúng rồi, hương soái từng
giúp Tiết trang chủ, dường như mỗi người đều từng được hương soái giúp.

Nhóc mặt rỗ:

- Bởi vậy lão bà kia mới nằng
nặc mời hương soái đi uống rượu...

Nhóc trọc đầu đập gã một cái:

- Ngươi ngố quá, ngươi tưởng
là lão bà thực muốn mời hương soái uống rượu sao?

Nhóc mặt rỗ ngớ ngẩn hỏi:

- Không phải vậy thì để làm
gì?

Nhóc trọc đầu thở ra:

- Ngố vẫn là ngố, bộ ngươi
không nhìn ra lão bà đang làm mai giúp hương soái hay sao?

Nhóc mặt rỗ chưng hửng:

- Làm mai?

- Dĩ nhiên là làm mai cho
Thạch Tú Vân cô nương, họ cảm thấy nợ hương soái nhiều nên muốn nhân thể ghép
đôi Thạch cô nương và hương soái.

Nhóc mặt rỗ vỗ tay cười:

- Đúng rồi, ta cũng thấy lạ, Thạch
Tú Vân cô nương chưa chồng mà sao nửa đêm lại đến nhà người uống rượu! Thì ra
cô nương đã để ý hương soái!

Nhóc trọc đầu cười:

- Người như hương soái, tài
mạo song toàn, cô gái nào không để ý mới là lạ.

- Nhưng... hương soái có
thích Thạch cô nương chăng?

Nhóc trọc đầu gãi đầu:

- Cái này khó nói... nhưng mà
vị cô nương này cũng là một mỹ nhân, xứng cùng hương soái được, đáng cho chúng
ta ăn mừng.

- Nói vậy, kết cục của vụ này
mọi người đều hoan hỉ, chỉ còn lại hai chúng ta, nửa đêm hôm vẫn lang thang
ngoài đường như cô hồn dã quỷ, bụng thì đói gần chết.

Nhóc trọc đầu lại đánh nhóc
mặt rỗ một cái:

- Ngươi thực lù khù, người ta
không mời mình ăn đêm, tự chúng ta không ăn được sao, nhìn bên kia kìa, ta ngửi
thấy mùi rượu rồi.

Cuối con đường dài quả nhiên
còn có ánh đèn đơn độc.

Dưới ánh đèn, một đại hán
trông như mãnh hổ đang ngồi xổm trên ghế gỗ dài khoan khoái uống rượu, những
bình rượu trước mặt đã dồn lại một đống.

Lão Đường bán rượu ngáp liên
tục từ nãy giờ, lão chỉ muốn thu dọn sớm nhưng lại không dám bảo vị khách này
đi, lão bán rượu bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy hạng tửu quỷ như người này.

Trời đã nhập đông, song đại
hán này cứ để trần nửa thân trên, lộ ra một thân ngâm đen như cốt sắt. Lão
Đường vừa đem ra hai phần rượu đổ vào một cái tô lớn, đại hán này bèn há miệng
rộng như cá voi hút nước, cả mười hai lượng hảo hoàng tửu trong nháy mắt chẳng
còn giọt nào.

Lão Đường hai tay rót rượu
cũng không nhanh bằng động tác há miệng uống rượu của đại hán kia.

Nhóc trọc đầu và nhóc mặt rỗ sững
sờ nhìn y.

Nhóc mặt rỗ lè lưỡi nói nhỏ:

- Dữ thiệt, vị nhân huynh này
thực giống như lu rượu lớn.

Nhóc trọc đầu chớp mắt nói:

- Tửu lượng của y tuy khá
nhưng chưa chắc bằng Sở đại ca chúng ta.

Nhóc mặt rỗ cười nói:

- Dĩ nhiên, trong giang hồ ai
chẳng biết Sở đại ca chẳng những khinh công vô song, tửu lượng cũng ít ai bì
kịp.

Cả hai nhóc nói nhỏ, lão
Đường chẳng nghe được chữ nào, nhưng đại hán kia đặc biệt thính tai, đột nhiên
đập bàn đứng dậy nói lớn:

- Sở đại ca của các ngươi là
ai?

Đại hán này mày rậm mắt to, xem
ra cũng là một hán tử anh tuấn, nhất là cặp mắt sáng như hai ngôi sao. Tuy
nhiên cách nói của y rất dữ, nhóc trọc đầu không phục, trừng mắt nói:

- Đại ca của chúng ta là ai
có can chi đến ngươi?

Gã chưa nói xong, đại hán
bỗng đến trước mặt hai nhóc, chẳng rõ ra tay thế nào mà nắm một cái đã nhấc
bổng cả hai lên.

Nhóc trọc đầu và nhóc mặt rỗ
thuộc loại chẳng phải dễ đối phó, nhưng nằm trong tay đại hán thì hóa ra như hai
con gà, chẳng cục cựa gì được.

Đại hán giơ tay nhấc hai gã
lên cách mặt đất chừng một thước, nhìn hai nhóc múa may tay chân, đôi mắt sáng
kia phảng phất như có ý cười.

Nhưng giọng đại hán vẫn gằn
mạnh rất dữ:

- Hai đứa bay nghe đây, tên
Sở đại ca các ngươi nói khi nãy nếu đúng là lão trùng thối Sở Lưu Hương, thì
mau dẫn ta đi kiếm hắn...

Nhóc trọc đầu chửi lại:

- Lão là thứ gì, dám chửi Sở
đại ca là lão trùng thối, lão mới là thối, trùng thối đen.

Nhóc mặt rỗ cũng không vừa:

- Sở đại ca chỉ cần dùng một
ngón tay cũng đủ gí chết lão trùng thối nhà ngươi, ta khuyên lão mau cụp đuôi
chạy trốn đi.

Nhóc trọc đầu:

- Trùng thối làm gì có đuôi, đuôi
mọc trên đầu thì có, muốn cụp cũng không cụp được.

Hai gã chẳng có bao nhiêu sức
lực, song gan thì chẳng nhỏ, vốn chửi xem ra hơn người thường một bậc, lúc này
tuôn ra hết, tận tình ngoác miệng chửi cho thống khoái, đến đầu nặng mắt hoa
cũng mặc kệ.

Nào ngờ đại hán lại phá cười
lớn:

- Giỏi lắm, hai đứa có cốt
khí, nhưng người khác có sợ lão trùng thối ấy, chứ ta thì không, nếu thi uống
rượu thì hắn lại càng kém, các ngươi không tin cứ hỏi hắn...

***

Gà tiềm, vịt quay, sư tử đầu,
cá hấp... những món này đều mất thời gian nấu nướng, hẳn má Lương đã chuẩn bị
cả ngày. Nhưng những món ăn này bây giờ vẫn còn nguyên trên bàn, vì tại bàn chỉ
còn lại hai người, mà là hai người không để ý đến ăn uống lúc này.

Khách không đi, mà ngược lại
chính chủ nhân lại bỏ đi, mỗi người đều viện lý do nhưng nghe đã biết giả tạo.
Ý của họ chẳng qua muốn để lại không gian cho Sở Lưu Hương và Thạch Tú Vân, điểm
này cả hai người trong cuộc đều hiểu.

Điều lạ là Thạch Tú Vân không
nài ai ở lại, cũng chẳng bỏ đi. Cô cầm đũa lên gõ nhẹ vào chén rượu, như muốn
xua tan sự tĩnh mịch trong căn phòng, lại giống như cảm thấy đôi tay thừa thãi
nên kiếm thứ gì làm.

Mặt cô ửng một màu hồng nhạt,
dưới ánh đèn trông nửa kiều diễm, nửa ủy mị khôn tả. Cô cúi đầu, hàng mi dài
phủ trên mí mắt, những chiếc răng trắng như ngọc đang cắn nhẹ trên cánh môi đỏ
như hoa anh đào, cắn rất khẽ.

Ngoài sân gió thu thổi xào
xạc lá ngô đồng.

Rượu có sắc thúy lục, lãng
đãng một thoáng hương nhẹ.

Một đêm thu như thế, có giai
nhân, có mỹ tửu, dù không uống cũng đủ say.

Luận giai nhân và mỹ tửu, kinh
nghiệm của Sở Lưu Hương có thể phong phú hơn nhiều người khác, nhưng chẳng biết
vì sao lúc này tim chàng cũng nhảy nhanh không ngừng. Rất hiếm khi chàng nghe
được tiếng tim mình đập.

Thạch Tú Vân bất chợt nhìn
lên, sóng thu ba di động từ mặt đến tay Sở Lưu Hương, thế là trên mặt cô hiện
ra một đôi lúm đồng tiền.

Cô hỏi nhỏ:

- Công tử không mời tôi uống
rượu sao?

Sở Lưu Hương hỏi:

- Cô biết uống chăng?

Ánh mắt Thạch Tú Vân lưu
động:

- Nếu công tử dám uống với
tôi, nhất định sẽ bị chuốc say.

Sở Lưu Hương cười:

- Được, ta mời cô một chén.

Thạch Tú Vân bĩu môi:

- Sao hẹp hòi thế, có mời
phải mời ba chén, công... công tử sợ tôi uống say sao?

Cô rót liền ba chén rượu, một
hơi uống hết.

Một người có biết uống rượu
hay không, thường có thể nhìn ra được qua cách nâng chén của người ấy, Sở Lưu
Hương nhìn Thạch Tú Vân, chàng biết cô ít nhất đã từng uống rượu.

Chàng cũng uống luôn ba chén:

- Nói thực, ta không ngờ cô
cũng biết uống, mà tửu lượng cũng không kém.

Thạch Tú Vân liếc chàng:

- Sao hở, công tử coi chúng
tôi là dân quê phải chăng? Cho công tử hay, người ở quê cũng biết uống rượu
đấy.

Cô lại rót rượu:

- Tôi kể cho nghe nhé, giao
thừa đầu năm nay, một mình tôi uống hết cả hũ rượu, công tử tin chăng?

Sở Lưu Hương bật cười:

- Nói vậy ta tin là phải tìm
Tiểu Hồ đến thi uống rượu với cô mới được.

- Tiểu Hồ là ai?

- Tiểu Hồ tên là Hồ Thiết Hoa,
là bạn lâu năm của ta, cũng là hảo bằng hữu, tửu lượng của hắn hơn ta nhiều
lắm.

Thạch Tú Vân cười nói:

- Được, lần sau nếu công tử
tìm được y, tôi chuốc say y cho xem, nhưng hôm nay... hôm nay tôi chỉ muốn uống
rượu với công tử.

Cô nâng chén lên:

- Nào, mời công tử... công tử
mời tôi ba chén, tôi mời lại sáu chén!

Sở Lưu Hương sờ mũi:

- Sáu chén?

Thạch Tú Vân đã uống chén thứ
nhất:

- Sáu chén, công tử chê ít ư?
Hay chê nhiều?

Sở Lưu Hương cười:

- Dường như hơi nhiều.

Thạch Tú Vân chăm chăm nhìn
chàng, nũng nịu nói:

- Sao? Công tử sợ tôi uống
say ư? Chỉ cần công tử không say là tốt rồi, đừng lo cho tôi.

Sáu chén rượu này cô uống
càng mau hơn, uống xong mặt cô càng đỏ hơn.

Thạch Tú Vân chớp mắt nói:

- Công... công tử uống xong
đi rồi nói.

Sáu chén đối với Sở Lưu Hương
dĩ nhiên không có gì đáng nói. Chàng uống xong liền hỏi:

- Bây giờ cô nên về được rồi
chứ?

Thạch Tú Vân cắn môi cúi đầu,
thong thả tháo đôi giày mới ra, lại gác đôi chân trắng bóc lên ghế, sau đó từ
từ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Sở Lưu Hương, nói từng chữ:

- Tôi không về.

Sở Lưu Hương:

- Cô... cô không về ư? Tại
sao?

Thạch Tú Vân lại rót rượu:

- Chẳng vì sao, tôi không
muốn về!

Sở Lưu Hương chỉ có nước sờ
mũi mình.

Thạch Tú Vân cúi đầu, khẽ
nói:

- Tôi không vui, nên muốn
uống rượu, công tử không uống chung với tôi sao?

Sở Lưu Hương thầm thở dài:

- Nếu cô không say, thì ta
uống với cô ba ngày cũng được.

- Công tử sợ tôi say?

- Ai uống say ta cũng sợ, chuyện
gì không sợ chứ người say là ta ngán nhất.

Thạch Tú Vân bật cười khúc
khích:

- Tôi chắc chắn sẽ không say,
được chưa?

Sở Lưu Hương nâng chén:

- Được, ta mời cô.

***

Thực ra Sở Lưu Hương dĩ nhiên
biết chẳng có ai tự bảo đảm mình sẽ không say, trừ phi mình đừng uống rượu.
Phương pháp này không hay nhưng chắc chắn công hiệu. Rất tiếc có nhiều người
không muốn dùng cách này, thế nên mỗi ngày một thêm nhiều người uống say.

Sở Lưu Hương cũng biết uống
rượu vốn không hay, khuyên người đừng uống cũng không được, vì càng khuyên thì
người ấy càng muốn uống nhiều hơn. Chàng chỉ mong tửu lượng của Thạch Tú Vân
thực không kém.

Tửu lượng của Thạch Tú Vân
quả thực rất khá, nhưng không khá như cô nghĩ, ai cũng nghĩ mình có thể uống
nhiều hơn khả năng thực sự.

Chẳng biết tự lúc nào mắt của
Thạch Tú Vân không còn linh hoạt nữa. Cô nhìn Sở Lưu Hương, lấy đũa chỉ vào mũi
chàng cười khanh khách:

- Công tử không phải người
tốt, tôi đã biết từ trước công tử không phải... lần đầu gặp công tử, tôi đã
biết mình xui mất rồi.

Sở Lưu Hương cười gượng:

- Ta có điểm nào xấu?

- Công tử chuốc cho tôi say
rồi...

Sở Lưu Hương vừa bực vừa tức
cười:

- Chẳng phải cô nói mình
không say sao?

Thạch Tú Vân nhăn mũi, làm
mặt xấu, cô cầm chén rượu lên, lại để xuống, lẩm bẩm nói:

- Trong này ngột ngạt quá, chết
người mất, theo tôi ra ngoài đi vòng vòng nhé?

Sở Lưu Hương lập tức đứng
dậy:

- Được.

Thạch Tú Vân cúi gập xuống, như
thể đầu đụng tận dưới bàn:

- Giày của tôi... giày đâu
rồi?

Giày của cô đã bị đá sang
phía Sở Lưu Hương. Chàng đành cúi xuống thu đôi giày cho cô.

Nào ngờ Thạch Tú Vân đưa chân
ra cười khanh khách:

- Công tử mang giày giúp tôi...
không giúp là tôi không đi.

Bàn chân xinh xắn nằm gọn
trong tay. Sở Lưu Hương bất giác nghe tim đang đập mạnh. Chàng biết tiểu nha
đầu này bày trò hơi quá, gần như cố tình chọc tức chàng “nhát gan”.

Sở Lưu Hương rất muốn “dạy”
cho cô bài học. Nhưng lần này chàng không làm gì cả, chỉ giúp Thạch Tú Vân mang
giày vào, dìu cô ra cửa, hai tay cô bám vào cánh tay chàng, cả người cô tựa vào
cánh tay chàng.

Đêm khuya lạnh như băng. Mặt
đường đá xanh như phản chiếu ánh sao. Gió thu thổi nhẹ, nhẹ như hơi thở tình
nhân.

Sở Lưu Hương bỗng cảm thấy
mình cũng hơi say. Chàng không để ý trong bóng tối, có một cặp mắt sáng như sao
đang theo dõi mình.

***

Căn nhà gỗ không tối lắm, nhờ
ánh sao len vào qua cửa sổ. Đem Thạch Tú Vân đến đây... có thể Sở Lưu Hương quả
thực có chút say.

Thạch Tú Vân vui như sáo, cô
xoay một vòng rồi nói:

- Chàng biết tại sao em muốn
đến đây chăng?

Sở Lưu Hương không lên tiếng.

- Vì đây là nơi em gặp chàng
lần đầu tiên.

Sở Lưu Hương nói:

- Đi thôi.

Ngay lúc này, tự nhiên thốt
ra hai chữ ấy thực khéo.

Thạch Tú Vân nói:

- Đi? Đi đâu?

- Cô còn không đi, không sợ
ta làm chuyện gì sao?

Thạch Tú Vân cười lắc đầu.

Sở Lưu Hương cố làm ra vẻ
hung dữ, trầm giọng nói:

- Cô đã biết ta chẳng phải
người tốt, vậy cũng đoán ta muốn làm chuyện gì, còn không đi mau, bằng không ta
sẽ lột y phục của cô, sau đó...

Chàng chưa nói hết, Thạch Tú
Vân bỗng hứ một tiếng, nhào vào lòng chàng ôm cứng cổ:

- Chàng hư quá đi, em biết
thế nào chàng cũng có ý đó.

Sở Lưu Hương chưng hửng.
Chẳng qua chàng chỉ dọa cô bằng miệng, nào ngờ cô lại tự “thực hành”, chàng
muốn đẩy cô ra... lại chạm phải chỗ không nên đụng vào.

Tiếng cười Thạch Tú Vân giòn
như tiếng chuông bạc, cô cầm tay Sở Lưu Hương áp lên mình, nói nhỏ nhỏ:

- Chàng xem thử thân em có
phải đang phát sốt chăng?

Thân cô quả thực rất nóng.

Sở Lưu Hương tuy không đành
nhưng cũng vội vàng rút tay ra, nào ngờ Thạch Tú Vân giữ tay chàng cắn một cái.
Cô cắn lấy ngón tay chàng:

- Chàng hư quá, cứ dụ dỗ em, tưởng
em không biết sao? Bây giờ muốn trốn ư? Coi chừng em cắn đứt ngón tay chàng.

Sở Lưu Hương là nam nhân, một
nam nhân mạnh khỏe không bệnh tật gì cả.

***

Vầng thái dương đã lên!

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ
chiếu trên đôi trường túc của Thạch Tú Vân. Chân của cô thon dài, thẳng như
ngọn bút. Dù là người kén chọn cũng không thể không thừa nhận đôi trường túc
này rất hấp dẫn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3