Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 078 - 081

Chương 78: Cắn phải áo giáp

“Bổn vương ngày
mai dẫn binh xuất chinh, cô ở lại doanh trại, chờ bổn vương trở về!” Lưu Trọng
Thiên dời tầm mắt đi, bắt đầu nghiên cứu bản đồ hành quân bày binh bố trận.

Uy Thất Thất
biết rất khó thay đổi chủ ý của chàng, sớm biết vậy đã không ưng thuận lấy
chàng, làm Vương phi rồi, chẳng còn chút tự do nào nữa. Uy Thất Thất đương định
kháng nghị, Lưu Trọng Thiên lạnh lùng ngắt lời cô.

“Tốt nhất chớ
nên có ý định cải trang thành binh lính, trước khi ta xuất chinh sẽ đi kiểm tra
cô, hãy ngoan ngoãn ở lại trong doanh trại.”

Ngay cả chuyện
mình suy tính, Lưu Trọng Thiên cũng đoán ra được, vô vị, đáng ghét, Uy Thất
Thất bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Lưu Trọng Thiên, hiểu rằng dù có nói gì đi
chăng nữa cũng vô ích, vì thế tức tối ra khỏi đại bản doanh.

Ngày hôm sau,
Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên mặc áo giáp chỉnh tề, tháo bội kiếm trên tường
xuống, giắt bên hông. Uy Thất Thất ngồi dưới đất, mỏi mắt ngóng trông chàng,
không lên tiếng, ngồi nghịch những lọn tóc đã mọc dài ra, có khi lần này chẳng
thể đi theo đội ngũ xuất phát rồi, thật chán ngắt, buồn tẻ.

Lưu Trọng Thiên
cất bước đương định ra ngoài đại bản doanh, lại quay trở về, bước tới trước mặt
Thất Thất, nói với vẻ không yên lòng.

“Lần này tiêu
diệt xong Hung Nô trở về, bổn vương sẽ đón cô hồi kinh, tiểu vương phi của bổn
vương hãy chịu khó học hỏi phép tắc đi.”

“Ai thèm học
chứ! Chờ ngài trở lại, tôi sẽ bỏ đi!” Thất Thất nện mấy cái vào áo giáp của Lưu
Trọng Thiên, thốt ra câu nói kia khiến Lưu Trọng Thiên rất đỗi giận dữ.

“Cô dám chạy
trốn, tốt hơn hết hãy dẹp ý định đó đi, Lưu Trọng Thiên ta sẽ không lặp lại sai
lầm đâu!”

Lưu Trọng Thiên
phẫn nộ nhìn Uy Thất Thất, xem ra cô vẫn còn muốn chạy trốn, vì thế bước nhanh
ra khỏi đại bản doanh, lớn tiếng ra lệnh cho đám binh lính bên ngoài.

“Binh lính ở lại
trông coi doanh trại nghe cho rõ đây, nếu Thất tướng quân tự ý rời quân doanh,
bổn vương sẽ chém bay đầu các ngươi.”

Đám binh lính
bên ngoài đứng sững ra đó run bắn người, xem ra nhiệm vụ chủ yếu của họ đã rõ
mười mươi rồi, coi chừng Vương phi, một bước không rời, bằng không đầu sẽ không
giữ nổi.

Lưu Trọng Thiên
quay về đại bản doanh, kéo Uy Thất Thất đến trước người mình. “Vương phi xấu xí
của bổn vương, chờ ta trở về!” Đôi mắt chàng trong con mắt của Uy Thất Thất
trông chẳng khác nào của loài lang sói, thâm thúy sắc sảo, như muốn ăn tươi nuốt
sống con người ta.

“Lưu Trọng Thiên
khốn kiếp!”

Uy Thất Thất há
miệng, nhằm hướng bàn tay Lưu Trọng Thiên mà cắn, Lưu Trọng Thiên né được,
thành ra cô cắn trúng phải áo giáp, áo giáp làm bằng sắt thép, khiến Thất Thất
nếm đủ mùi khổ sở, hàm răng cô sắp bật ra rồi, Lưu Trọng Thiên liếc nhìn cô với
vẻ giễu cợt, nghiêng mình ra khỏi đại bản doanh.

Uy Thất Thất
nhìn Lưu Trọng Thiên dẫn đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời đi, không khỏi tức
tối, cái tên trọng nam khinh nữ này, chỉ vì một lần trúng độc liền tước đoạt đi
thú vui duy nhất của cô ở Đại Hán, một mình ở lại trong đại bản doanh, còn gì
thú vị nữa chứ.

Thất Thất tuy
giận dữ, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng khó tả, Lưu Trọng Thiên hình như
cũng không phải dạng nam nhân máu lạnh vô tình, chí ít còn biết thương tiếc nữ
nhân xấu xí như cô, không để cô đi chiến trường chịu khổ.

Nếu không vì trở
lại thế giới của mình, Thất Thất cũng chẳng có ác cảm làm Vương phi, song,
Vương phi xấu như vậy ai sẽ thích chứ, Thất Thất lôi chiếc gương ra, ngắm nghía
mình kĩ càng, dung nhan yêu kiều trước kia đã chẳng còn nữa rồi. Bao phủ trên
gương mặt cô là tầng tầng lớp lớp sẹo vàng, rốt cuộc tới khi nào mới biến mất
đây, cả đời này sẽ không xấu xí như vậy chứ?

Thất Thất cất
gương đi, buồn chán đi ra ngoài, lập tức có ba bốn bính lính theo sau, chắc là
sợ cô nhân cơ hội đào tẩu, suốt ngày ăn không ngồi rồi, rõ thật vô vị tẻ nhạt,
nhẩm tính thời gian đội quân của Lưu Trọng Thiên đã xuất phát được non nửa ngày
rồi, muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi.

Chương 79: Tàn dư quân Hung Nô trên sa
mạc

Đang trong lúc
cảm thấy buồn chán, một binh lính hốt hoảng chạy tới trước mặt Thất Thất, quỳ
trên mặt đất, lo lắng chỉ về phía xa xa, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

“Bẩm báo Thất
tướng quân, có một tiểu đội quân Hung Nô đang xông về phía doanh trại!”

“Quân Hung Nô?”
Uy Thất Thất đứng bật dậy, không đúng, nếu chúng tấn công từ hướng sa mạc, nhất
định sẽ chạm trán với đội quân của Lưu Trọng Thiên mới phải, sao lại xuất hiện
ở vùng lân cận doanh trại?

Bất luận thế
nào, nơi đây là đường lui duy nhất của quân đội Đại Hán, nếu bị quân Hung Nô
phá hủy lương thực và đồ cấp dưỡng, đến lúc đó chẳng phải quân đội Đại Hán sẽ
lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan sao, cho nên tiểu đội này nhất định là
những phần tử tàn dư Hung Nô.

Phải làm sao
đây? Uy Thất Thất nhất thời hoảng sợ, trong sa mạc này thiếu thốn đủ thứ, làm
thế nào mới có thể ngăn chặn được những đợt tấn công của quân Hung Nô? Cô đột
nhiên nghĩ tới lưới võng... Và cả kế vườn không nhà trống (*) của Gia Cát
Lượng, tạm thời có thể cứu mạng, không biết nó có hữu dụng không nữa.

(*) Tên nguyên tác là “Không thành kế”:
chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc
Diễn Nghĩa.” Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước
Ngụy) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một
mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành
đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến “KHÔNG
THÀNH KẾ” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương).

“Sai binh lính
gấp rút chôn sâu lưới võng trong sa mạc, xung quanh doanh trại!” Uy Thất Thất
hạ lệnh.

“Thất tướng
quân, có lẽ thời gian không còn kịp nữa rồi!”

“Có thể chôn
được bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu, chủ yếu tập trung phía chính diện doanh
trại!”

“Dạ!” Binh lính
nhận lệnh rời đi.

Uy Thất Thất
quay trở về đại bản doanh, thay áo giáp, tháo bội kiếm trên tường xuống, rút
lưỡi kiếm sắc ra ngắm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này phải chết trận,
cũng tốt hơn nhiều so với cuộc sống buồn rầu bí bức ở Đại Hán, là nữ nhân, bộ
dáng xấu xí thế này, sống không bằng chết.

Điều duy nhất
không thể đáp ứng Lưu Trọng Thiên chính là hồi kinh cùng chàng, là Vương gia,
chàng nên cưới một nữ nhân xinh đẹp, hà tất phải để người đời nhạo báng, Vương
phi chết trận rồi, lí do này chắc chắn không tồi.

Uy Thất Thất cầm
kiếm bước ra khỏi đại bản doanh, đám binh lính đều đang ra sức chôn lưới võng
trong sa mạc phía ngoài doanh trại. Dùng những tấm lưới võng này, có thể ngăn
cản được sự tấn công ẩn mình trong cát của quân Hung Nô, cũng như dễ dàng tiêu
diệt gọn ghẽ chúng.

Chuyện còn lại
là giữa “cứng đối cứng” (*), chỉ mong cái đầu mình sẽ không vì mấy ngày qua an
nhàn mà trở nên lú lẫn.

(*) Ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó
với thái độ cứng rắn.

Uy Thất Thất căn
dặn hơn chục binh lính còn lại, mang tất cả chăn bông trong lều trại ra, bó
thành từng cuộn dựng ở chỗ đất trống trong doanh trại, đám binh lính đều rất
tin tưởng Uy Thất Thất, chỉ là không rõ tại sao cô làm như vậy, lẽ nào chăn
bông cũng có thể sử dụng như binh khí sao?

“Thất tướng
quân, những tấm chăn bông này có tác dụng gì?” Một binh lính đang vừa cuộn lại
vừa hỏi.

Uy Thất Thất khẽ
mỉm cười. “Nếu tôi đoán không sai, tiểu đội này chính là tàn dư quân Hung Nô
lần trước phản công. Nếu là quân địch đại doanh Hung Nô, đã sớm chạm trán với
đội quân của Vương gia rồi, bọn chúng không biết thực hư chúng ta ra sao, những
tấm chăn bông này thoạt nhìn rất giống người, tạm thời bọn chúng sẽ không dám
tới gần!”

“Vậy thì tốt
quá, bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta nữa, quân số chúng ta quá ít ỏi!”

“Bọn chúng không
biết thực hư chúng ta ra sao, nên không dám tấn công chính diện, nhưng sẽ đánh
lén, ẩn mình trong cát!”

“Ẩn mình trong
cát?” Đám binh lính có phần sợ hãi, lần trước Thất tướng quân thiếu chút nữa bị
quân Hung Nô mai phục trong cát đâm một nhát chí mạng, giờ đây phương pháp này
không biết có hiệu quả hay không.

“Chuẩn bị nhiều
quân lính giả như vậy, cốt buộc bọn chúng ẩn mình trong cát, chúng ta mới có cơ
hội thắng!”

Buộc bọn chúng
ẩn mình trong cát, vậy chẳng phải càng khó lòng phòng bị sao, đám binh lính có
chút phiền muộn, những tấm lưới võng này chỉ có thể ngăn chặn tạm thời, quân
Hung Nô sẽ dễ dàng thoát khỏi lưới võng chạy ra ngoài thôi.

Chương 80: Liều chết chiến đấu

Uy Thất Thất
khoát tay, dặn binh lính: “Chuẩn bị sẵn sàng cung tên, phát hiện lưới võng có
động tĩnh khác thường, lập tức bắn tên, quân Hung Nô sẽ không đoán được dưới
cát lại có mai phục đâu!”

“Vâng!” Đám binh
lính hình như đã hiểu ra, Thất tướng quân quả nhiên thông minh, xem chừng doanh
trại được cứu rồi.

Đám binh lính
chôn xong lưới võng đều quay về ngay, quân Hung Nô đã áp sát doanh trại rồi, xa
xa bụi cát tung bay mịt mù, bọn chúng ào ạt xông lên, rất nhanh, cát bụi biến
mất, chắc bọn chúng đã phát hiện ra chăn bông trong doanh trại, lầm tưởng đó là
binh lính Đại Hán, vì thế không dám mạo muội tiến lên.

“Lưới võng có
động!” Một binh lính hét lên.

“Nghe lệnh tôi,
không được lãng phí cung tên, mỗi người phụ trách lưới võng phía trước mặt
mình, thấy động thì bắn! Chớ có hoảng loạn!” Uy Thất Thất dùng tay ra hiệu, một
binh lính giương cung bắn, mũi tên bay về phía lưới võng, lập tức truyền đến
một tiếng rên đau đớn, sau đó không còn di chuyển nữa.

Có rất đông quân
Hung Nô lặn xuống sa mạc, rồi đều lẳng lặng ngã xuống lưới võng sa mạc, người
Hung Nô không rõ nguyên nhân, quân số còn lại kể ra cũng không nhiều, nên không
dám manh động, thế là đôi bên đều yên tĩnh trở lại, muốn thăm dò tình hình đối
phương ra sao.

“Bọn chúng tạm
thời sẽ không nấp trong cát nữa, chắc muốn tấn công sau khi trời tối, đến lúc
đó, trong sa mạc tối đen như mực, chúng ta không thể thấy hướng di chuyển của
lưới võng.”

“Thất tướng
quân, thần thấy bọn chúng bây giờ có khoảng năm, sáu chục người, ngộ nhỡ đêm
tối tấn công chúng ta phải làm sao chứ?”

“Quân ta đã chết
hơn một trăm người rồi, chỉ còn lại ít người như vậy không đủ gây cho chúng sợ
hãi, chúng ta hiện tại có một trăm năm mươi người, cho dù đánh giáp lá cà cũng
chưa chắc thua mà!” Uy Thất Thất quan sát sắc trời, quân Hung Nô lâu như vậy
vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ cô đã đoán trúng rồi, ban đêm động thủ, quân
mình có phần lâm vào thế bị động.

Uy Thất Thất
đứng lên, buồn bã trở về đại bản doanh, ngồi một lát, lại đi ra ngoài, có mấy
binh lính bám theo cô hai bên, mục đích không phải là trông chừng cô, mà là hi
vọng Thất tướng quân có thể nghĩ ra cách đối phó với quân Hung Nô, bọn họ cứ
ngóng trông Uy Thất Thất, khiến Thất Thất càng thêm nản lòng.

“Trời sắp sửa
tối rồi, mau thắp tất cả đèn đuốc lên, sau đó sai binh lính mang toàn bộ trống
nhạc cùng với những đồ đạc có thể kêu vang được ra đây, cố sức đập gõ khua!
Tiếng động càng lớn càng tốt!”

Đám binh lính
không hỏi Uy Thất Thất tại sao làm vậy, những việc Thất tướng quân sắp đặt bao
giờ cũng có lí riêng, bọn họ châm hết đèn đuốc lên, lấy tất cả trống nhạc cùng
binh khí ra, ngồi trong doanh trại đập gõ khua loạn lên.

Ngay lập tức
trống nhạc quân doanh Đại Hán gây chấn động, xa xa quân Hung Nô vốn định tập
kích vào ban đêm, nghe thấy tiếng động ồn ào huyên náo và đèn đuốc sáng rực, cảm
thấy vô cùng khó hiểu, tại sao doanh trại Đại Hán lại náo nhiệt như thế, rốt
cuộc có bao nhiêu người đương chờ bọn chúng xông lên đây, bọn chúng nhất thời
có chút hoang mang.

Uy Thất Thất ôm
một hũ dầu cá duy nhất ra, trong sa mạc muốn làm ra thứ này quả thực không dễ
gì, cô ngồi ngoài cửa đại bản doanh, bắt đầu chế tạo một quả bom dầu cá cuối
cùng. Thất Thất vừa làm, vừa thương tâm, có lẽ chiến dịch lần này, mình sẽ bỏ
mạng nơi đây, quân Hung Nô bản tính dã man, hơn một trăm binh lính Đại Hán này,
vốn không phải là đối thủ của chúng.

Chưa đầy hai
canh giờ, quân Hung Nô nhất định sẽ phát hiện doanh trại Đại Hán có điểm kì lạ,
khó tránh khỏi lần tấn công tiếp theo, nếu bị thiêu hủy doanh trại và đồ cấp
dưỡng, đội quân của Lưu Trọng Thiên trở về sẽ chẳng còn thứ gì, đoàn quân lớn
như vậy chỉ còn cách chờ chết trong sa mạc.

Nhất định phải
cho nổ tung hũ dầu cá này trong hàng ngũ quân Hung Nô, mới có thể đánh lui bọn
chúng. Đẩy binh lính vào chỗ chết, Uy Thất Thất không làm nổi, người duy nhất
có thể đi được cũng chỉ có cô thôi, thế giới Đại Hán này vốn dĩ không thuộc về
cô, biết đâu lần nổ tung này, chưa biết chừng khối năng lượng mạnh có thể đưa
cô quay về cũng nên, cho dù không trở về được, cũng sẽ thiệt mạng ngay tức
khắc, tất cả mọi thứ rồi sẽ chấm dứt.

Chương 81: Đồng quy vu tận

Uy Thất Thất
ngắm nhìn quả bom dầu cá này, đột nhiên mũi sụt sịt, vừa khóc vừa uất ức nhỏ
giọng lẩm bẩm.

“Vương gia thối,
Lưu Trọng Thiên, ngài luôn ăn hiếp tôi, lần này ngài sẽ chẳng còn được gặp lại
tôi, ngài không thể đánh mông cũng như không thể trói Thất Thất được nữa đâu,
Uy Thất Thất tới Đại Hán, việc gì có thể làm cho ngài tôi đều đã làm cả rồi, hi
vọng ngài sau khi thắng lợi trở lại kinh đô, an tâm cưới Vương phi xinh đẹp của
ngài! Khỏi phải phiền lòng vì xấu phi nữa.”

Tại sao lại thấy
buồn bã như vậy? Trước kia chẳng phải luôn hi vọng có thể trở về sao, dù không
quay về được và phải bỏ mạng nơi đây thì có gì không tốt chứ? Lưu Trọng Thiên
kia hung dữ như thế, chàng ta cậy là Vương gia, đánh mông cô, bắt trói cô,
không cho ăn cơm, không cho uống nước, quở mắng cô, giam cầm cô, hà tất phải
lưu luyến chứ?

Hơn nữa, điều
khiến Uy Thất Thất khó chịu nhất chính là địa vị Vương phi chỉ nằm trên danh
nghĩa, chờ sau khi khải hoàn, về đến kinh đô, mĩ nữ như mây, Tam Vương gia oai
phong, anh tuấn như vậy, nữ nhân chủ động xúm lại nhất định nhiều vô số kể, sẽ
nhanh chóng quên đi xấu nữ như cô thôi.

Thất Thất đứng
lên, lau khô nước mắt, cầm bom dầu cá bước tới giữa đám binh lính. “Tôi phải ra
ngoài quan sát tình hình, nếu các anh thấy trong sa mạc bom dầu cá nổ mạnh, thì
khỏi cần ngồi khua gõ nữa!”

“Thất tướng
quân, cô đi đâu?”

“Đi xem xét quân
địch một chút, quay lại ngay thôi!” Thất Thất nói qua loa.

Một binh lính
đứng lên. “Bọn thuộc hạ mang theo vài người đi cùng với tướng quân!”

“Không được,
hiện tại trong doanh trại tôi là tướng quân, phải nghe theo tôi, đi nhiều người
như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện.”

“Nhưng Vương gia có lệnh...”

“Tôi chẳng qua chỉ đi thám thính,
không phải bỏ chạy, còn nữa, nếu ai dám kháng lệnh tôi lúc này, tôi lập tức
chém đầu hắn!” Thất Thất trừng mắt nhìn, khuôn mặt xấu xí xem chừng có vẻ dữ
tợn, đám binh lính không dám nói gì nữa, tiếp tục gắng sức đập gõ khua trống
nhạc.

Uy Thất Thất liếc nhìn y phục, sao
lại quên khuấy đi, nên đổi sang y phục của mình mới phải, ngộ nhỡ vượt thời
không, trở về thế giới của mình, không thể hù dọa ông nội. Uy Thất Thất lại
chạy về đại bản doanh, thay y phục, rời khỏi doanh trại với niềm hi vọng tràn
trề.

Đứng giữa bãi cát vàng rộng mênh
mông, Uy Thất Thất ngoảnh lại nhìn thoáng qua đốm lửa sáng rực trong doanh
trại, tạm biệt, Đại Hán, tạm biệt, Tam Vương gia, cô đi lần này sẽ không định
quay trở về, bất luận chuyện gì đang đón chờ cô, cô cũng không chùn bước.

Thất Thất càng lúc càng tới gần quân
Hung Nô, bọn chúng đang ngồi quây quần một chỗ, tên nào tên nấy đều cầm đại đao
sắc lẹm, chẳng biết đang thì thà thì thầm chuyện gì, còn không ngừng ngó nhìn
về phía doanh trại.

Thất Thất nằm bò trong sa mạc, đẩy
bom dầu cá nhích lên trước từng bước từng bước một. Bỗng một tên Hung Nô hình
như nghe thấy tiếng động gì đó, hắn đưa mắt dáo dác nhìn quanh tứ phía, phát
hiện xung quanh chẳng có gì, lắc đầu với vẻ khó hiểu, rồi ngồi trở lại chỗ cũ.

Uy Thất Thất nhìn ngòi thuốc nổ ngắn
ngủn, chỉ cần châm lửa đốt, trong vòng một phút sẽ nổ bùm, cô phải cầm quả bom
đó chạy vào giữa đám quân Hung Nô, cùng bọn chúng đồng quy vu tận (*).

(*) Cùng chết.

Khoảng cách đủ rồi, Thất Thất thở
phào một cái, khích lệ mình dũng cảm lên, chớ sợ hãi, chuyện này không khác mấy
so với việc bị sét đánh cả, trước đây chẳng phải cô rất dũng cảm chờ đợi sét
đánh trúng người hay sao?

Thất Thất lấy đá lửa ra, không chút
do dự, đánh lửa, châm ngòi thuốc nổ, lao như bay về phía quân Hung Nô!

“Đến, cùng chết với Uy Thất Thất đi!”

Quân Hung Nô phát hiện trong bóng đêm
có ánh sáng lập lòe, đột nhiên hỗn loạn, vài tên Hung Nô bổ nhào về phía Thất
Thất, bọn chúng không biết Thất Thất đang cầm thứ gì, chỉ biết rằng trong sa
mạc thình lình xuất hiện một người toàn thân lóe sáng.

Thất Thất chỉ chăm chăm xông lên, bị
một tên Hung Nô đá một cước té ngã trong sa mạc, do mất thăng bằng, bom dầu cá
trong tay bỗng bay ra ngoài, Thất Thất lập tức sững sờ, vốn định đồng quy vu
tận, nhưng hiện tại bom dầu cá đã bay vèo vèo về phía đám người Hung Nô, Thất
Thất liền vùi đầu sâu xuống sa mạc, bên tai truyền đến một tiếng nổ đinh tai
nhức óc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3