16. Vì Có Một Người Khiến Em Không Thể Yêu Anh... (Hết)

Vì có một người khiến em không thể yêu anh...

Anh ấy, mãi mãi
chẳng bằng anh. Anh ấy sẽ quên tặng hoa mỗi khi em giận hờn, cũng không vượt
đường xa gặp em khi trời đã vào đông. Sẽ không có ánh nến nào trong ngày sinh
nhật em, trong tay anh thiếu những cánh hồng. Em đôi lần vờ như trách móc, ấy
vậy mà anh ấy vẫn quên.

***

Em luôn kết thúc
câu tựa đề bằng dấu ba chấm. Không phải để ý niệm lửng lơ như không thừa nhận.
Mà vì điều đó đã chắc chắn tới mức muốn nối dài dư âm thật vô tận.

... Và không muốn
dừng lại.

Tình yêu không đơn
giản như lời anh nói đã yêu em, không tự nhiên như một cái nắm tay trên phố
vội. Tình yêu mơ hồ như em, mỉm cười, lắc đầu và bỏ lại anh với những yêu
thương chưa kịp gọi tên.

Có người đợi
em ở nơi đó...

... nơi đó là trái
tim em...

... trái tim dễ
loạn nhịp, dễ lãng quên...

nhưng đã ghi dấu
lại, vì người ấy, em không thể yêu anh!

Có thể anh nói đừng
so sánh hai người bằng sự lãng mạn. Anh ấy, mãi mãi chẳng bằng anh. Anh ấy sẽ
quên tặng hoa mỗi khi em giận hờn, cũng không vượt đường xa gặp em khi trời đã
vào đông. Sẽ không có ánh nến nào trong ngày sinh nhật em, trong tay anh thiếu
những cánh hồng. Em đôi lần vờ như trách móc, ấy vậy mà anh ấy vẫn quên.

Nhưng anh có biết
anh ấy mỗi ngày đều đưa đón em đi học, dù chúng em ở hai đầu thành phố. Mỗi khi
em thèm một cây kem lúc nắng nóng, muốn shopping giữa ngày mưa tầm tã, anh ấy
chưa bao giờ từ chối. Anh ấy không làm được những điều to tát, nhưng luôn ở
đây, mỗi khi em cần. Bởi em vẫn vờ ngủ gật trên xe để anh ấy lặng lẽ nắm bàn
tay em đang buông thõng, siết chặt. Bởi em thích nhìn anh ấy bằng đôi mắt mở
to, ngắm khuôn miệng cười hiền và anh ấy sẽ hôn em thật nhẹ nhàng.

Anh ấy không hề nhỏ
nhen. Dù anh ấy đã từng làm những điều khiến trái tim em thắt lại, khiến mỗi
đêm em đều dằn vặt, đều oán trách tình yêu dở dang này. Nhưng cả khi anh ấy
muốn rời xa em, anh ấy vẫn giữ những file ảnh đầy bóng hình em, vẫn giằng lấy
từ tay em chiếc áo em đã tặng. Em đã nghĩ hẳn anh ấy chả cần đến nó. Em đã nghĩ
thà tự mình xóa bỏ còn hơn để anh ấy, bằng ngày mai của anh ấy quên đi em.

Nhưng anh ấy đã
nói: "Anh không muốn quên em".

Đó là điều duy nhất
em tin, điều duy nhất còn ở lại sau những gì đổ vỡ. Em vẫn sẽ ở lại đây, một
mình chờ đợi anh ấy.

Tình yêu mơ hồ như
em, mỉm cười, quay đi nhưng không thể bước tiếp được.

Bởi anh ấy là người
bao dung với em. Bởi anh ấy đã yêu nhiều hơn em rất nhiều. Khi em dông dài với
người con trai khác, anh ấy vẫn chờ đợi. Ngay cả việc đưa em tới chơi cùng
người yêu cũ, chọn quà cho người yêu cũ… những điều người khác mỉa mai nhưng
anh ấy vẫn làm, không quản ngại khó khăn. Em có vô số những đứa bạn khác giới,
em khoác vai bá cổ trong cuộc vui có mặt anh ấy. Anh ấy không nói gì.

Kể đến đây chắc anh
sẽ chê anh ấy không bình thường. Không phải đâu, anh ấy khôn lắm. Ở chỗ đông
người anh ấy siết tay em rất chặt, "đây là người yêu tao", anh ấy đã
thể hiện như thế đấy. Có người rủ em đi chơi, anh ấy nhắn lại, rất nhẹ nhàng,
nhưng mấy người đó, sau này không còn dám quay lại.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Anh à, chúng mình
quen nhau chưa lâu. Những tật xấu của em, ngày hôm nay, anh thấy chúng đáng
yêu. Anh vẫn cười khi em luôn quên tắt xi-nhan, khi em vẫn nghĩ 1$ chỉ bằng 14
nghìn và cái cách em chu mỏ khi bực tức. Nhưng anh ấy thì khác. Anh ấy không
ngại nói em phải sửa đi. Khi em vừa bước vào cửa, anh ấy lại cúi xuông xếp dép
lên giá, khi em chuẩn bị thò chân bật quạt, anh ấy sẽ nhanh tay hơn. Mỗi lúc em
đứng lên, anh ấy lại nhắc: nhìn ngăn bàn đi em, điện thoại đâu em, còn quên gì
không...

Em đã vài lần bù lu
bù loa, anh ấy chưa bao giờ đánh em.

Bạn bè anh ấy có
người không thích em. Em cũng từng cong cớn nói em chả sợ, chả quan tâm. Em đã
vênh lên như thế tới khi anh ấy cười, anh ấy kế chuyện, anh ấy nói với em những
lời rất chân thành. Những điều rất đơn giản nhưng em đã khóc đấy, và em đã hứa
sẽ yêu thương gia đình, bạn bè của anh ấy như những người thương yêu của mình.
Em chẳng nỡ làm anh ấy buồn, dù em ngang bướng và cố chấp lắm.

Anh à, em ngày hôm
nay, người mà anh đã nói tốt đẹp đến mức khiến anh rung động, trước khi gặp anh
ấy, đã xấu xí biết bao...

Anh ấy chưa bao giờ
dạy em, chỉ dùng năm tháng yêu thương khiến em thay đổi.

Và em sẽ đợi, như
anh ấy đã từng đợi em.

Những điều tốt đẹp
nhất trong cuộc đời của anh ấy, em muốn tự mình mang đến.

Em không nhường cho
ai khác được, thật đấy!

Vì anh ấy, em không
thể yêu ai khác được!

Giày Đỏ

Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – streetchick – Trangchic
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3