04. Em chết rồi! - Phần 2
2.
Anh cầm bức tranh
chạy vội ra khỏi nhà. Bến cảng cũ ngày thường vắng tanh. Chỉ có ông họa sĩ già
vẫn nhẫn nại ngồi đó, dường như thời gian hay ngoại cảnh chẳng mảy may ảnh hưởng
đến ông. Anh biết đây là hy vọng cuối cùng của cả cô lẫn anh.
- Làm ơn hãy giúp
tôi!
Ông họa sĩ già
vẫn thản nhiên chậm rãi phệt lên tấm toan trắng những dải màu trung tính.
- Ông biết tất
cả, phải không? Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi sẽ trả cho ông bất cứ cái giá nào ông
muốn.
- Cậu có gì để
trả cho tôi hả chàng trai
trẻ?
Ông già từ từ ngẩng
lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi con ngươi màu xanh nước biển sâu thẳm xoáy
thẳng khiến anh khẽ rùng mình.
- Bất cứ cái gì ông
muốn...
- Tình yêu của cậu
thì sao?
- Ý ông là gì?
- Chúng ta sẽ có
một cuộc trao đổi nho nhỏ...
- Tôi đồng ý!
Anh trả lời không
kịp suy nghĩ. Anh phải cứu cô, bằng mọi giá.
***
Trời đã ấm hẳn.
Những cây phong hai bên đường thôi không còn trơ trụi. Tán lá xanh mướt lấp
lánh ánh nắng đầu hè dịu mát. Anh thả bộ chậm rãi, len lén ngước lên cao giấu
đi giọt nước mắt to tròn chực rơi xuống. Cuộc sống vẫn trôi nhẹ nhàng, nhưng
anh biết bên trong anh không còn như cũ. Giờ anh chỉ là cái vỏ rỗng, không cảm
xúc, không hy vọng. Điều an ủi duy nhất với anh lúc này là cô đã được hồi sinh.
Phải, cô vẫn sống bình yên phía bên kia bờ đại dương.
Thức dậy, anh ngỡ
mình vừa trải qua một giấc mơ dài hoang đường. Nhưng lúc nhìn bức tranh vẽ cô
treo trên tường, anh biết tất cả đều rất thật. Cô đã đem phần hồn đến bên anh,
cùng anh trải qua quãng thời gian lạ lùng đó. Và anh linh cảm ông họa sĩ già vẽ
bức tranh biết câu trả lời. Anh đến tìm ông ta. Anh đánh đổi đi tình yêu của
mình. Anh những tưởng làm vậy anh sẽ quên hẳn cô hay không nhớ gì về cô nữa.
Nhưng không, anh vẫn nhớ. Mọi kỉ niệm vẫn rất sắc nét. Vậy thực ra anh đã đánh
đổi điều gì?
Theo lời ông họa
sĩ, ngay sau đó một ngày, anh lập tức gọi điện về Việt Nam. Anh được biết cô
gặp tai nạn tháng trước, nay đã sắp hồi phục hoàn toàn. Vậy là số phận đã dịch
chuyển. Kì diệu. Phi lý. Nhưng thật. Anh thở phào. Thế giới anh đang sống bỗng
chốc nhuốm thêm những sắc màu rất khác. Anh lặng lẽ đi tiếp phần đời của mình
và nhẫn nại đợi ngày trở về.
Tuy nhiên ngày trở
về, anh mới biết cô đã hoàn toàn quên anh.
***
Cô thức dậy trong
bệnh viện. Cảm giác kinh hoàng vẫn còn phảng phất. Cô gặp tai nạn, người cô bị
hất lên không trung rồi rơi xuống. Đau. Rất đau. Cô hôn mê ba ngày liên tục với
xương chân gãy và đầu chấn thương. May thay không có chút di chứng gì. Cô hồi
phục nhanh chóng. Bạn trai túc trực bên giường bệnh 24/7 cho đến tận lúc cô ra
viện. Cuộc sống dần trở về nhịp bình thường.
Tuy nhiên, cô cảm
thấy cô đã mất một thứ gì đó rất quan trọng sau vụ tai nạn mà không tài nào
nghĩ ra. Thứ gì đó thuộc về ký ức. Thỉnh thoảng, đi qua một con đường hay bắt
được một sợi hương nhỏ bé vương vất, lòng cô lại nhói lên mà không hiểu tại
sao. Dần dần, cô làm lơ. Cô chắc mẩn tất cả chỉ là những cảm xúc không đầu
không cuối bất cứ cô gái nào cũng có. Dần dần, sẽ lãng quên.
Cô chuyên tâm sống
tiếp, chuyên tâm vun vén cho tình yêu của mình. Bạn trai cô không khéo léo,
nhưng anh yêu cô nồng nhiệt và chân thành. Về phần mình, cô cũng tin rằng cô
thật sự yêu bạn trai hiện tại của cô.
***
Ngày đông, những
cơn gió từ phương Bắc dội về len lỏi khắp các con phố. Cô đi giữa hai hàng cây
trụi lá, lòng không khỏi mơ hồ bâng khuâng. Trong miền ký ức hoang đường nào
đó, cô đã từng đi giữa hai hàng cây trụi lá như thế này, chỉ khác là có tuyết
trắng bao phủ nơi nơi. Và cô đi cạnh một người không rõ mặt, cười hạnh phúc.
Hoang đường. Thật
sự hoang đường. Vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ đặt chân đến vùng trời nào có
tuyết rơi. Cô cứ đi mãi cạnh mặt hồ ảm đạm, dưới bầu trời màu thép lạnh băng.
Bất giác, cô thấy mắt mình ầng ậc những nước.
Ngày đông. Anh bỗng
nhiên muốn ra bờ hồ cũ. Hồi còn yêu nhau, cô thường bắt anh đưa cô đi lang
thang hết một vòng hồ mới chịu ra về. Bây giờ, cô đang ở đâu, giữa tám triệu
con người trong cái thành phố ồn ào và vội vã này?
Anh giữ đúng lời
hứa cùng ông họa sĩ già, không liên lạc, không chạm vào cuộc đời cô. Nhưng
nhiều khi, chẳng thể chịu nổi mớ cảm xúc thôi thúc mãnh liệt trộn lẫn với nhớ
nhung, anh lại chạy xe đến nhà cô. Anh đứng nhìn mãi lên khung cửa sổ sáng ánh
đèn, lặng lẽ đốt thuốc. Song, chưa lần nào anh trông thấy nhân dáng cô phía sau
khung cửa quen thuộc kia. Cũng chưa lần nào anh vô tình gặp cô trên phố. Có
khoảng thời gian, anh đã tin rằng, duyên phận nơi anh và cô đã chấm dứt từ lâu.
Bờ hồ se sắt gió.
Anh thả bộ giữa hai hàng cây trụi lá. Bỗng trong anh, một linh cảm mơ màng khẽ
cựa mình. Dường như, cô đang ở rất gần anh. Có lẽ... chỉ cần còn hy vọng... dù
chỉ là một chút hy vọng... anh rồi sẽ được gặp lại cô... Một lúc nào đó, ở một
nơi nào đó... nơi định mệnh bắt đầu...
***
Từ xa... họ không
biết rằng họ đang bước lại gần nhau... Những bước chân dài cô độc rồi cũng sẽ
đưa họ đi về nơi định mệnh bắt đầu...
Gặp lại...
Bình An