Thất thân làm thiếp - Chương 130 - 131

Chương 130: Thông suốt về ái tình

Vãn Thanh lẳng lặng ngồi trong ngoại sảnh của Phượng Vũ Cửu Thiên, chờ hạ nhân đi bẩm với Phượng Cô.

Nàng không biết hắn có chịu gặp lại nàng không?

Vãn Thanh một mực ngồi chờ, chờ đến khi chén trà cũng nguội lạnh, vẫn không thấy Phượng Cô đi ra, cũng không có kẻ nào ra tiếp nàng.

Nàng và Hạ Thanh cùng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thanh dò hỏi: “Xem ra hắn không chịu gặp chúng ta, đi về trước thôi?”

“Đợi thêm chút nữa đã!” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, lúc này là nàng nhờ cậy hắn, cần phải kiên nhẫn.

Đúng lúc này, Hồng Thư đi đến, sắc mặt cũng bình bình thản nhiên, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, không còn chút thân thiết nào nữa.

Vãn Thanh hiểu được lí do là vì chuyện của Phượng Cô, dù sao Hồng Thư là do Phượng Cô cứu, hơn nữa Hồng Thư vẫn luôn theo hầu hắn, hắn là ông trời của Hồng Thư.

Chuyện đêm hôm đó, Hồng Thư tất là vô phương tha thứ cho nàng.

“Gia bảo nô tỳ mang phu nhân... cô nương đi vào.” Hồng Thư nặng nề nói, khi nói hai tiếng phu nhân, như cắn phải lưỡi, ngẩn người, chuyển thành cô nương, đôi mắt hiện lên sự khó xử, sau đó không nhìn Vãn Thanh nữa.

Đúng vậy, đêm hôm đó, thật sự đã chặt đứt quan hệ giữa nàng và Phượng Cô.

“Tốt!” Vãn Thanh vừa nói vừa đứng lên, vẫn vui vẻ.

Lúc này Hạ Thanh và Lan Anh dẫn người đi theo.

Hồng Thư đưa tay cản lại: “Gia đang tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, chỉ thỉnh Vãn Thanh cô nương đi vào.”

“Nhưng.”

Hạ Thanh muốn nói cái gì đó, Hồng Thư lạnh mặt: “Không có nhưng nhị gì hết, nếu các ngươi vẫn muốn đi theo, thì không có kẻ nào cần đi vào.” Thanh âm của Hồng Thư trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn đối nghịch với vẻ ngoài của Hồng Thư.

Vãn Thanh khó xử, chỉ giơ tay ra cản, khẽ cười nói: “Hạ Thanh, các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi, không có việc gì.”

Nếu Phượng Cô thật sự làm khó nàng, cho dù Hạ Thanh và Lan Anh đi vào cũng không ngăn được.

***

Bước trên những khối đá cẩm thạch tinh tế, những đường vân như thấp thoáng những khuôn mặt câm lặng.

Không lâu sau đã tới Đông Phượng Viên, Hồng Thư đẩy cửa phòng ngủ Phượng Cô, ý bảo nàng đi vào, còn Hồng Thư thì đứng lại ngoài cửa.

Vãn Thanh nhìn Hồng Thư, không nói gì nữa.

Hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.

Ngoài cửa nắng vàng rực rỡ, bên trong phòng thì đen đặc như đêm, toàn bộ cửa sổ đều đóng lại, hơn nữa dường như còn có một tấm lưới âm thầm giăng lên trong phòng.

Khi mới đi vào, mắt không kịp thích ứng, sáng tối trong ngoài chênh lệch quá nhiều.

Bên trong phòng có mùi đàn hương u sầu, từ từ xông vào mũi, trong mùi đàn hương còn lẫn cả mùi thuốc.

Nàng đi tới bên tường, căng mắt tìm một ô cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy lộ ra một khe sáng nho nhỏ, cho dù như thế, đã đủ để nhìn rõ quang cảnh trong phòng.

Nguyên lai trên cửa sổ được quét một lớp dầu đen, thế nên bên trong mới tối tăm thế.

Nàng xoay người nhìn nam tử trên giường, gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt không còn giọt máu, trắng bệch đến kinh người, lông mày nhíu chặt, phượng nhãn nhắm lại, đôi môi mỏng vẫn mím lại theo thói quen, có chút lãnh thanh.

“Nhìn đủ chưa?” Thanh âm khàn khàn của hắn cất lên mang theo sự hài hước nhẹ nhàng, đôi môi mỏng không còn mím lại nữa, trong cảnh trong tối tranh sáng, hắn tuy tái nhợt nhưng vẫn rất đẹp.

Những lời này, có chút quen thuộc, càng khiến nàng cảm thấy bùi ngùi, nàng nhớ rõ ràng, trên đường tới Chiến Thành, khi cùng ngồi một xe ngựa, hắn cũng từng nói câu đó.

Khi đó dù nàng có lạnh lùng trong cách xử sự, vẫn còn sự thẹn thùng của thiếu nữ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, đã vật đổi người thay.

Nàng khẽ cười, sau khi nghe hắn nói thế, cảm giác không tự nhiên mất đi rất nhiều.

“Nếu nhìn dáng vẻ hôm nay của ngươi, không biết có còn ai muốn ngưỡng mộ ngươi không.” Kỳ thật vẻ đẹp của hắn rất thu hút người khác, cho dù đang bệnh vẫn lộ vẻ bất phàm.

“Nàng đã nhìn đến mức quên cả chớp mắt!” Hắn khẽ cười nói.

Chưa từng thấy hắn cười đơn thuần như thế, nguyên lai ốm đau cũng có thể khiến người ta lột xuống lớp mặt nạ trên mặt.

Không còn bộ dạng ưu tư mọi ngày.

Nụ cười trong trẻo như suối, tiến nhập trái tim.

Kỳ thật thì nụ cười này thích hợp với hắn hơn.

Phượng Cô thấy nàng nhìn chằm chằm nụ cười của hắn, cơ mặt dần đông cứng, có chút sững sờ.

Hắn, đã bốn năm nay chưa từng cười vô tâm vô phế như thế.

Hắn, đột nhiên cảm giác vô cùng mất tự nhiên.

Vãn Thanh nhẹ nhàng quay người lại, rót một chén trà đưa cho hắn: “Ngươi cười thế trông đẹp lắm.”

“Nếu như nàng thích, sau này ta luôn cười cho nàng xem, có được không?” Ánh mắt của hắn bừng sáng nhìn nàng chăm chú.

Kỳ thật trải qua bao nhiêu chuyện, hắn đã nghĩ thông rất nhiều, không bướng bỉnh như vậy nữa, nhưng hắn quyết không buông tha nàng.

Nghe được lời của hắn, Vãn Thanh không biết phải làm sao, trải qua buổi tối hôm trước, hắn đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định?

Nhẹ nhàng rót một chén nữa, nói: “Uống ngụm nước đi.”

Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, vấn đề này, vào lúc này quá mức nhạy cảm.

Phượng Cô cũng không cưỡng cầu, chỉ nhận chén trà uống một hớp, nhăn mặt nhíu mày: “Nước trà này khó uống quá!”

“Thật sao? Ta đi pha ấm trà khác.” Vãn Thanh có chút nghi hoặc, người hầu của Phượng gia luôn hầu hạ chu đáo, nhất là Phượng Cô, theo lý thuyết mà nói thì trà này không thể khó uống?

“Không cần, ta không uống trà.” Hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt nóng bỏng dừng ở nàng.

“Ân.” Nàng gật đầu nói, rồi sau đó ngồi xuống giường.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng lại yên lặng một cách nặng nề, nàng suy nghĩ nên mở lời như thế nào, hình như hắn không giận nàng, chắc thuyết phục hắn sẽ không quá khó khăn?

Nàng còn chưa nghĩ ra phải mở lời như thế nào, hắn đã hỏi trước: “Nàng đến tìm ta, có chuyện gì sao?”

“Nghe nói Bạch Vân Yên có tìm gặp ngươi?” Nàng hỏi.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt thất vọng không chút che giấu, mặc dù hắn vẫn cảm thấy nàng không phải đến để thăm hắn.

Nhưng vẫn không tránh được chút hi vọng nho nhỏ, hi vọng nàng đến thăm hắn vì hắn bị thương.

Nghe nàng nói vậy, chút hi vọng nhỏ mong manh hoàn toàn tan biến.

Trong lòng khẽ đau, nhưng hắn vẫn tự an ủi mình là vẫn còn tốt lắm, có thể nhìn thấy nàng, đã không tệ chút nào?

Nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là hắn có tìm gặp ta.”

“Thân phận của hắn là Ngũ hoàng tử Phong quốc, ngươi có biết không?” Nàng không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.

Phượng Cô gật đầu, ý bảo hắn biết.

Vãn Thanh lại nói tiếp, có chút lo lắng: “Hắn muốn ngươi giúp đỡ Phong Quốc tấn công Vân Quốc, đúng không?”

“Đúng.” hắn bắt đầu rõ ràng dụng ý của nàng.

Xem ra suy đoán của hắn không sai chút nào.

Từ đêm Ngân Diện đến Phượng Vũ Cửu Thiên tìm nàng, hắn đã cảm thấy Ngân Diện và Phi Tuyết rất giống nhau, thích đồ trắng, mùi Dạ Lai Hương giống nhau, khí tức lãnh liệt giống nhau.

Nhưng hắn vô phương xác định bọn họ là huynh muội hay chỉ là một người.

Mấy ngày trước thám tử có báo lại, Ngân Diện lẻn vào trong cung, đáng tiếc Ngân Diện hành sự cẩn thận, thám tử trong cung không biết Ngân Diện vào cung làm gì. Mà những người khác trong cung dường như không biết có tồn tại Ngân Diện.

Xem ra Ngân Diện có mối quan hệ rất mật thiết với hoàng cung.

Đến lúc này thì hắn đã hoàn toàn rõ ràng.

“Ta nghĩ ngươi không đáp ứng. Ít nhất thì hiện tại vẫn chưa đáp ứng? Phải không?” Vãn Thanh khẽ nói.

“Làm sao nàng biết là ta không đáp ứng hắn?” Phượng Cô không nghiêm túc nhướng mày hỏi, nhếch môi thành một nụ cười không vừa ý.

“Chẳng lẽ ngươi đáp ứng hắn?” Vãn Thanh hỏi ngược lại, nhưng thật ra đã rõ ràng.

“Tạm thời vẫn chưa.” Hắn đáp, rồi sau đó cười một tiếng.

Vãn Thanh cũng cười theo: “Thế mới tốt.”

Cười xong, nàng nghiêm túc nói với hắn: “Không cần đáp ứng hắn.”

Hắn không trả lời nàng, chỉ dùng đôi phượng nhãn đẹp đẽ nhìn nàng chăm chú.

Vãn Thanh cũng hiểu được ý tứ của hắn, hắn đang hỏi nàng, nàng lấy loại thân phận nào tới khuyên hắn.

Vấn đề này thật sự làm nàng khó xử vô cùng!

“Bất cứ… người dân nào của Vân Quốc, cũng không được đáp ứng yêu cầu của hắn.” Nghĩ mãi nàng mới nói được một câu.

Phượng Cô lại dùng ánh mắt thất vọng nhìn đỉnh màn thêu tùng bách, ngữ khí có chút buồn bã nói: “Chỉ có nàng nghĩ thế thôi, ta là thương nhân, ta chỉ lấy lợi ích làm trọng.”

“Nếu một mai mất nước, làm sao có thể tìm thấy lợi ích nữa?” Vãn Thanh có chút lo lắng, giọng nói khẩn cấp lên rất nhiều: “Ngươi suy nghĩ kĩ đi, tội danh phản quốc là tiếng xấu muôn đời!”

“Nàng là vì muốn tốt cho ta? Hay là vì mục đích mà đến?” Hắn nghe xong lời của nàng, quay sang nhìn thẳng vào nàng, vô cùng nghiêm túc thận trọng hỏi, dường như vấn đề này đối với hắn cực kỳ quan trọng

“Cả hai.” Vãn Thanh nói. Đích thực nàng là vì mục đích mà đến, nhưng cũng vì hi vọng hắn không làm ra chuyện sai lầm.

“Nàng thật sự muốn tốt cho ta?” Nghe Vãn Thanh nói xong, Phượng Cô cười cười, có chút vui vẻ, dường như vô cùng thoải mái, phượng nhãn lóe sáng nhìn nàng chăm chú hỏi lại lần nữa, dường như muốn xác minh lại sự thật này.

Vãn Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chỉ cần là lời nàng nói, ta đều đáp ứng nàng.” Phượng Cô nhẹ nhàng nói, cũng trả lời Vãn Thanh. Kỳ thật hắn cũng không định đáp ứng Bạch Vân Yên, mặc dù hắn là gian thương, nhưng cũng tuyệt đối không làm ra chuyện phản quốc.

“Cám ơn ngươi.” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng vẫn nhớ Phượng Cô đã nói thì sẽ làm, cho tới bây giờ chưa từng hai lời, chỉ cần hắn đáp ứng, hắn sẽ không đổi ý.

“Nàng không cần cám ơn ta, nếu muốn cám ơn, chỉ cần cám ơn một mình nàng thôi.” Hắn nói với đôi mắt ẩn tình.

Vãn Thanh quay đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thân thể của ngươi đã đỡ chưa?”

Lời vừa nói ra, không khí trong phòng lại đông đặc lại.

Qua một hồi lâu, mới nghe thấy Phượng Cô cất giọng khàn khàn chậm rãi nói: “Đã khá hơn rồi, kỳ thật nàng không cần áy náy hoặc là cảm thấy cắn rứt lương tâm, tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ do một mình ta gây ra, bất quá, một kiếm này ít nhiều gì cũng khiến ta yên tĩnh ngẫm nghĩ.”

“Nghĩ cái gì?” Nàng không hiểu hắn nghĩ cái gì, nghi hoặc hỏi.

Phượng Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, có chút thản nhiên, rõ ràng, rất tự nhiên nói: “Khiến ta hiểu yêu là gì.”

“Yêu là gì?” Vãn Thanh nghe thấy hắn nói mà vô cùng nghi hoặc, tình yêu, đến tột cùng là gì chứ? Có lẽ, ai cũng nói được, nhưng không ai hiểu rõ.

Nhân sinh bách thái, nhân sinh bách ái. Ai có thể chân chính rõ ràng?

Ít nhất, nàng chưa từng hiểu.

“Khiến ta hiểu, yêu một người, không thể bắt buộc người đó, bởi vì bắt buộc, chỉ đẩy người đó ra xa hơn, chỉ có nỗ lực một cách chân tâm thật ý, mới có thể khiến người kia tới gần. Đương nhiên, điều kiện kiên quyết vẫn là…, vẫn là phải có duyên phận, có những người, hữu duyên vô phận, có những người, lại hữu phận vô duyên, còn có những người, có duyên phận, nhưng không biết quý trọng.” Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn Vãn Thanh chăm chú, chậm rãi nói tiếp: “Mà người này chính là ta, cho nên, ta chỉ có thể dùng hết thời gian sau này, cố gắng bằng tất cả tấm chân tình và thành ý!”

“Thật sao?” Nghe hắn nói, trong lòng nàng không tránh khỏi rung động, Phượng Cô, lại nói ra những lời như thế, cho tới bây giờ, hắn vẫn khinh thường việc giải thích với người khác, vĩnh viễn lấy bản thân làm trung tâm, hôm nay, lại nói ra những lời tình cảm như thế!

Có điều, lòng của nàng, đã quá lạnh lẽo quá phai nhạt, nếu từng bị thương, nói tha thứ là chuyện không dễ dàng chút nào.

“Nàng cứ chờ mà xem.” Hắn tự tin nói, dáng vẻ rất hào hứng.

Đối mặt với nhiệt tình tăng vọt của hắn, nàng có chút nặng nề, cũng không biết phải đối mặt như thế nào cho phải. Phượng Cô, đối với tình cảm, dường như chưa bao giờ giấu giếm, luôn thẳng thắn, như thế càng khiến người ta rung động.

***

Khi đi trên đường, nàng một mực nghĩ tới lời của hắn, suy nghĩ có chút hỗn loạn, đối với Phượng Cô, nàng vĩnh viễn không hiểu.

Hơn nữa, càng suy nghĩ, chỉ cảm thấy càng hỗn loạn.

Lắc đầu, trong lòng cười thầm, tại sao hắn mới nói vài ba câu đã làm nàng rối như tơ vò?

Kỳ thật nàng không muốn nghĩ nữa, duy tâm mà đi mới là chánh đạo. Lo lắng chưa bao giờ là chuyện hay.

“Nghĩ chuyện gì vậy?” Hạ Thanh hỏi.

Vãn Thanh lắc đầu: “Không có.”

“Ta thấy từ khi ngươi đi ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên vẫn một mực suy nghĩ nặng nề, lúc thì thở dài lúc thì lắc đầu! Có khi nào…” Hạ Thanh chỉ nói một nửa, đột nhiên khẩn trương nhìn bốn phía.

Vãn Thanh cũng đã nhận ra có chỗ không đúng, vì vậy nhỏ giọng hỏi han: “Làm sao vậy?”

Hạ Thanh nhìn bốn phía, nặng nề nói: “Nơi này có người mai phục, hơn nữa lực lượng rất đông.”

Đáng tiếc vừa dứt lời đã thấy một đám hắc y thích khách nhảy ra, vây mười mấy người các nàng vào một góc.

Hạ Thanh thầm kêu ‘hỏng bét’, không ngờ ẩn mật thế cũng bị phát hiện, Hạ Thanh bị bắt cũng không sao cả, nhưng Hạ Thanh đã đáp ứng Ngân Diện sẽ bảo vệ Vãn Thanh. Nhưng theo suy đoán của Hạ Thanh thì tạm thời vẫn chưa đến mức khó đối phó.

Vãn Thanh cũng đoán được tình huống, hơn nữa nàng mẫn cảm phát hiện, trên người những thích khách này, có một mùi vị kỳ lạ, trong lòng chỉ cảm thấy không đúng.

“Không tốt!” Nàng hô to một tiếng, rốt cục cũng nhận ra mùi vị đó là của mê hỗn dược.

Đáng tiếc khi nàng nhận ra thì đã quá muộn, chỉ cảm thấy đầu trở nên nặng nề, mí mắt cũng không mở ra được, ngay lập tức nàng lâm vào bóng tối đen đặc.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, hình như nàng còn mơ hồ nghe thấy có người nói: “Muốn khuyên hắn, không ngờ lại thành lợi thế cho ta…”

Chương 131: Bỏ qua

Buổi trưa
ngày hôm sau.

Có người đưa
tới một phong thư, nói muốn giao cho Phượng Cô.

Phượng Cô
nhận thư, vừa mở ra nhìn, mặt mũi đã tối sầm lại, lửa giận bốc lên, đột nhiên
quát: “Kẻ nào đưa thư?”

“Đã đi rồi,
chỉ là một người dân bình thường trong thành.” Lãnh Sâm đứng ở một bên, nhìn
sắc mặt Phượng Cô, biết là tình huống vô cùng nghiêm trọng, nhưng không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi người kia đưa thư chỉ nói là Phong Bạch Ngũ
Đức Nhân đưa tới, nhất định phải gửi tận tay Phượng gia, Lãnh Sâm đoán có thể
là Bạch Vân Yên, không dám trì hoãn, liền vội vàng đưa tới tay Phượng Cô.

Hắn có hỏi
kẻ đưa thư, người nọ chỉ là một dân chúng bình thường, có người đưa tiền nhờ
hắn đưa thư, căn bản là không biết chuyện gì.

Lãnh Sâm
nhíu mày hỏi: “Gia, chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi tự
nhìn đi.” Phượng Cô đưa thư cho hắn. Một tay bịt vết thương, vì hắn tức giận
quá độ mà chỗ vết thương lại chảy máu.

Lãnh Sâm mở
thư ra đọc, nội dung bên trong rất đơn giản: Vãn Thanh phu nhân bị hắn mang đến
Phong Quốc, nếu muốn nàng bình an vô sự, nhất định phải đáp ứng việc hợp tác
hắn đề nghị trước kia.

Lãnh Sâm
nghiêm mặt.

Ở bên Phượng
Cô đã nhiều năm, đối với chuyện của Phượng Cô, Lãnh Sâm rất rõ ràng, tình cảm
Phượng Cô dành cho Vãn Thanh, Lãnh Sâm cũng thấy rõ mồn một, chỉ sợ Bạch Vân
Yên cũng thấy rõ, mới bắt cóc nàng làm con tin. Bởi vì, gia sẽ không ngồi yên
mà mặc kệ nàng.

“Gia muốn
làm như thế nào?” Lãnh Sâm hỏi.

“Bạch Vân
Yên rất không hiểu ta, Phượng Cô ta, chẳng lẽ lại là loại người chịu để yên cho
kẻ khác uy hiếp? Hắn dám đụng đến nữ nhân của ta, ta sẽ cho hắn biết thế nào là
lợi hại!” Mắt hắn không ngừng bắn ra những tia sáng nghiêm túc ngoan độc chết
chóc.

“Đi Tuyết
Linh Các mời chủ sự Hạ Thanh tới đây.” Hắn quay sang Lãnh Sâm, Lãnh Sâm nghe
lệnh, vội vàng đi.

Lúc này
Hoàng Kỳ mới tiến lên: “Gia, vết thương của ngài lại chảy máu rồi, để nô tỳ
băng bó cho ngài.”

“Không cần.”
Vẻ mặt của Phượng Cô vẫn lãnh nhược băng sương, lại kèm cả lửa giận, đôi phượng
nhãn không che giấu sự khát máu.

“Nhưng...”
Hoàng Kỳ đau lòng, như còn muốn nói điều gì.

Lại thấy
Phượng Cô nói: “Đi thỉnh lão y tới đây.”

Hắn vừa dứt
lời đã thấy có người đẩy cửa bước vào: “Ta tới đây?”

Vừa nói, vừa
cười hì hì vuốt râu đi vào.

Hóa ra là
lúc Lãnh Sâm đi ra ngoài thỉnh Hạ Thanh đã nhân tiện cho người mời luôn lão y
tới.

“Phượng gia
tìm lão có điều gì căn dặn?” Lão y nhìn lớp vải băng vết thương của hắn đã
nhuộm đỏ màu máu, vẫn cười ha hả, làm như không thấy cái gì.

Phượng Cô
lạnh lùng lên tiếng: “Không đùa nữa! Ta gọi ông tới, là để ông chuẩn bị thuốc
cho thương thế của ta, ta phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi ra ngoài
một chuyến, vết thương của ngươi...” lão y trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được,
vết thương của Phượng Cô sâu như vậy, tuy võ công của hắn thâm hậu, vết thương
đó cũng chẳng tạo thành thương tổn gì lớn lao, nhưng nếu không chịu nghỉ ngơi
điều dưỡng tám đến mười ngày, còn đòi ra ngoài chạy loạn, vết thương sẽ không
liền miệng được.

“Ông nghe
không hiểu à?” Phượng Cô không nhịn được đưa mắt nhìn lão y, trong lòng hắn
đang vô cùng lo lắng.

Trong lòng
hắn hiểu, giờ phút này, Vãn Thanh chỉ sợ đã bị mang ra khỏi Chiến Thành từ lâu,
Bạch Vân Yên, chắc chắn sẽ không bỏ phí một giây nào, lên đường về Phong Quốc.

Bởi vì nếu
hắn không về Phong Quốc, căn bản vô phương giam lỏng Vãn Thanh.

“Tại sao ta
lại không hiểu, có điều vết thương của ngươi...” lão y không hiểu sao tự nhiên
hắn lại không sợ chết như vậy? Đã bị thương như vậy, còn muốn ra ngoài một
chuyến, gấp đến mức không thể chờ thêm vài ngày sao?

Nhưng nhìn
vẻ mặt của hắn thì có lẽ là chuyện này nghiêm trọng thật.

Vì vậy lão y
thôi ngay dáng vẻ hi hi ha ha ngày thường, nghiêm chỉnh nói chuyện: “Vết thương
này của ngươi, ít nhất cũng phải năm ngày nữa mới liền miệng, nhưng lại không
thể cử động bừa bãi, nếu không, chỉ cần tùy tiện cử động sẽ chảy máu. Ta sẽ
chuẩn bị thuốc cho ngươi, nếu ngươi thật sự phải lên đường, ta cũng chỉ có thể
hạ thuốc thật mạnh, mặc dù làm thế đối với thân thể không tốt, nhưng ít nhất
ngươi sẽ không bị chảy máu. Hơn nữa ta sẽ phối thêm vài loại đan dược, có thể
giúp ngươi tăng thêm nguyên khí.”

Sau khi
Phượng Cô nghe xong nói nhỏ: “Cám ơn.” Dù sao lão y cũng không phải người của
Phượng Vũ Cửu Thiên, coi như là bằng hữu của hắn, hơn nữa ông ấy dốc sức vì hắn
như thế, đã xem như không tệ.

Lão y nghe
thấy Phượng Cô nói một câu ‘cám ơn’, gương mặt hiện vẻ vui mừng, rồi sau đó
xoay người đi. Câu ‘cám ơn’ của Phượng Cô không phải người nào cũng được nghe.

***

Lúc này Hạ
Thanh đã tới, bởi vì tình huống khẩn cấp, hai bên cùng lo lắng, cho nên không
dám lãng phí thời gian.

“Rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì?” Phượng Cô hỏi.

Hạ Thanh thầm
tính toán, nghĩ thầm, hiện tại chỉ có một giải pháp là hợp tác với Phượng Cô,
mặc dù bọn họ không phải cùng phe, nhưng ít nhất, lúc này mục đích của bọn họ
giống nhau: cứu Vãn Thanh.

Buổi sáng đã có
thám tử truyền tin tức của Ngân Diện, vẫn chưa tìm được hành tung của Vãn
Thanh.

“Hôm qua chúng
ta mới đi được nửa đường, thì Bạch Vân Yên đột nhiên xuất hiện, bắt cóc Vãn
Thanh.” Hạ Thanh nói đơn giản: “Mặc dù chúng ta đã cho người đuổi theo, nhưng
Bạch Vân Yên quá thông minh, không đích thân mang Vãn Thanh về Phong quốc, mà
cho người đưa Vãn Thanh trở về, hơn nữa binh lực của hắn đã phân tán, minh có
ám có, hư hư thực thực, căn bản là không thể biết lúc này Vãn Thanh ở nơi nào.”

“Tên Bạch Vân
Yên này, thật quá giảo hoạt!” Phượng Cô hung hăng nói, năm ngón tay bóp chặt
lại, đầy một bụng phẫn nộ, hận không thể lập tức bóp chết tên họ Bạch.

“Lúc này chỉ hi
vọng Phượng gia có thể hợp tác, cùng cứu Vãn Thanh.” Hạ Thanh nói.

Ai ngờ Phượng
Cô khinh thường nói: “Ta sẽ không hợp tác cùng các ngươi!” Hắn nhất định phải
cứu Vãn Thanh, cần gì phải nhờ người ngoài một tay?

Kế hoạch lần
này của Phượng Cô là có thể xuất động kẻ nào thì xuất động hết, kể cả thương
nhân liên quan đến hắn ở Phong Quốc, hắn cũng âm thầm sai người đi thông tri,
hắn sẽ làm tất cả để cứu được Vãn Thanh.

***

Sau một hồi
chịu sự xóc nảy của xe ngựa Vãn Thanh chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn, đã thấy mình
bị bắt lên xe ngựa, hơn nữa còn là một xe ngựa đang chạy nhanh vô cùng.

Giương mắt nhìn
chung quanh, thấy trong xe còn có hai nữ tử khác, dáng vẻ giống như nha hoàn,
nhưng người nào cũng to cao, mắt lộ tinh quang, xem ra là người luyện võ, hơn
nữa võ công không tệ chút nào.

Nàng muốn giơ
tay mới phát hiện ra là không thể cử động được, không, phải nói là toàn thân vô
lực mới chính xác, trừ… việc đầu óc tỉnh táo, thì toàn bộ thân thể đều giống
như không phải của nàng.

Nhìn hai nữ tử
bên cạnh, thấy vẻ mặt họ lạnh lùng, không thèm quan tâm xem tình hình nàng thế
nào.

Đột nhiên, xe
ngựa ngừng lại, nàng nghe thấy tiếng động ồn ào, nàng tĩnh tâm lắng nghe, mơ hồ
nghe thấy đang đi tới cửa thành, còn có người kiểm tra, chỉ có điều không biết
cửa thành này có phải của Chiến Thành không?

Chỉ hi vọng
không phải cửa thành của Hổ Thành, bởi vì ra khỏi Hổ Thành là bước qua biên
giới, tiến vào Phong Quốc.

Không biết vì
sao, nghe thấy việc kiểm tra chặt chẽ, nàng lại không sợ hãi, bởi vì cả Vân
Quốc, nơi kiểm tra chặt chẽ nhất chính là Hổ Thành, bởi vì ra khỏi Hổ Thành
chính là ra khỏi biên giới, thế nên ra vào, toàn bộ phải trải qua một tầng kiểm
tra.

Đột nhiên, màn
xe bị xốc lên, một tên lính thò đầu vào, nghiêm túc hỏi han: “Người đang ngủ là
ai? Các ngươi muốn đi Phong Quốc làm chuyện gì?”

Một nữ tử khi
nãy còn lộ vẻ hung hãn giờ chuyển thành ôn nhu: “Soa đại ca, công tử nhà ta bị
bệnh đã lâu, nhưng vẫn vô phương trị liệu, nghe người ta nói tại Phong Quốc có
người chữa được bệnh này, vì vậy vội vàng vạn dặm xa xôi đi xem bệnh, ngươi
nhìn hắn bệnh thành bộ dạng này, chúng ta cũng đau lòng lắm! Một tháng trước
còn là một công tử tuấn lãng, lúc này đã bệnh nguy kịch rồi!...”

Nàng kia vừa
nói vừa đưa tay áo lên lau nước mắt.

Vãn Thanh cảm
thấy khó hiểu, cô ta nói nàng là một công tử sao?

Chẳng lẽ…

Vãn Thanh nghĩ
tới một khả năng, nhất định là nàng đã bị dịch dung!

Nàng nhìn thẳng
vào mắt người lính, hi vọng hắn có thể nhận ra sự cầu cứu của mình.

Chỉ tiếc, người
lính này cẩu thả, không nhìn vào mắt nàng. Nhưng thật ra nếu đổi lại là nàng,
đôi mắt cầu cứu trên gương mặt tái nhợt trắng bệch chẳng có gì lạ cả.

Lúc này, có một
người lính khác đi đến, thần sắc nghiêm túc, giơ một bức tranh ra so sánh với
hai tỳ nữ, rồi sau đó lắc đầu nói: “Không phải các nàng.”

Trong lúc hắn
thu hồi bức tranh, Vãn Thanh có nhìn thấy, nữ tử trong tranh chính là nàng, chỉ
tiếc, nàng đã bị dịch dung thành một diện mạo khác, hắn không nhìn ra!

Lúc này, lại
thêm một người khác đi đến, mặc bộ giáp màu bạc, mặt đeo mặt nạ, nhìn kĩ thì
mặc dù không giống lắm, nhưng chỉ cần nhìn đến đôi mắt trong trẻo lạnh như
băng, nàng liền nhận ra, đúng là Ngân Diện.

Hắn đã đến đây,
hơn nữa còn mặc giáp, nếu như nàng nhớ không lầm, giáp màu bạc là của nhị phẩm
tướng quân!

Nàng giãy giụa,
phát ra thanh âm chi chi ngô ngô, muốn làm hắn chú ý, một tỳ nữ quay sang nàng,
hung ác trừng mắt, sau đó đến gần nàng nâng nàng dậy, nhỏ nhẹ nói: “Công tử,
không sao! Lục nhi, giúp người uống thuốc!”

Vừa nói người
xưng Lục nhi vừa lấy ra một bình thuốc, lấy một viên nhét vào miệng nàng, chỉ
hận nàng toàn thân vô lực, chỉ có im lặng há mồm cũng mất rất nhiều sức.

Lúc này, Ngân
Diện thò đầu vào, đáng tiếc hắn còn chưa nhìn kĩ, một người lính đã nói: “Bẩm
tướng quân, tiểu nhân đã tra qua, xe này không có người tướng quân muốn tìm,
chỉ là một công tử nhà giàu bị bệnh muốn đi chữa bệnh.”

“Ân.” Ngân Diện
ừ hử, chuyển sự chú ý, không nhìn kĩ nữa.

Vãn Thanh thầm
thở dài trong lòng, xem ra là trời không giúp người!

Vốn dĩ chỉ cần
Ngân Diện nhìn kĩ vào mắt nàng, nàng khẳng định, hắn nhất định có thể từ ánh
mắt của nàng phát hiện ra nàng, nhưng cơ hội đã tuột khỏi tay rồi.

Xem ra nếu
không có sai sót gì thì chuyện này gay go to rồi…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3