Bí mật quả chuông - Chương 18

Chương 18

Một cô gái xinh đẹp mang lại những bằng chứng đáng ngạc
nhiên

Địch công giải thích mọi chuyện cho các phụ tá

Lúc đầu Thanh Mai nói khá rụt rè, sau đó cô lấy
lại sự tự tin và giọng nói rõ ràng của cô vang lên trên những khán giả im lặng.

-
Chiều hôm qua – cô bắt đầu – tôi đi đến ngôi chùa này cùng với người em gái của
tôi, Thanh Ngọc. Tôi xin được nói chuyện với vị trụ trì và cầu xin được cầu
nguyện trước bức tượng Phật bà Quan âm linh thiêng. Trụ trì nói rằng những lời
cầu nguyện của tôi sẽ có hiệu quả chỉ khi tôi ngủ qua đêm trong ngôi chùa này,
ngôi chùa Phổ Độ với lòng thương xót của Phật bà Quan âm. Ông yêu cầu tôi thanh
toán trước về việc này và tôi đã đưa cho ông ta một lạng vàng.

Buổi
tối ngày hôm qua, vị trụ trì dẫn em gái tôi và tôi đến một căn phòng nhỏ trong
khu vườn phía sau. Ông nói tôi nên ở lại đó qua đêm, trong khi em gái tôi sẽ
được cung cấp chỗ ở trong khu vực dành cho các vị khách của ngôi chùa. Ông nói
rằng để bảo vệ danh dự của tôi chống lại những lời vu khống có thể có của những
kẻ buôn chuyện, em gái tôi nên khóa cửa phòng của tôi lại. Cô ta đã làm như thế, khóa cửa lại và dùng ngón tay chấm mực
làm dấu trên băng giấy sau đó dán lên ổ khóa. Trụ trì nói cô ấy nên giữ chìa
khóa cửa.

Ở lại một mình trong căn phòng bị khóa kín – cô gái tiếp tục
– đầu tiên tôi quỳ trước tấm hình của Phật bà Quan âm và cầu nguyện rất lâu.
Sau đó tôi cảm thấy mệt mỏi nên nằm lên chiếc giường và để những cây nến thắp
sáng trên chiếc bàn thay đồ.

Trụ trì bất
ngờ xuất hiện trong phòng

Vào khoảng
canh hai tôi thức dậy và thấy trụ trì đang đứng trước chiếc ghế. Ông nói rằng
mong muốn của tôi sẽ được đáp ứng. Sau đó, ông thổi tắt ngọn nến và buộc tôi
phải ăn nằm với ông. Và sự việc tội lỗi đã xảy ra, tôi đã dùng hộp son môi mở
nắp mà tôi để trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường và bí mật đánh dấu trên chiếc đầu
trọc của ông ta. Sau khi đã cưỡng hiếp tôi, trụ trì nói: “Bây giờ trong thời
gian tới khi mong muốn của cô đã được hoàn thành, cô đừng quên gửi một món quà
phù hợp đến ngôi chùa nghèo này. Nếu tôi không nhận được món quà này, người
chồng đáng kính của cô sẽ nhận được một số tin tức không hay.” Điều tiếp theo
tôi không biết là ông bằng cách nào đó đã rời khỏi căn phòng.

Có một sự
thay đổi đáng kể và tiếng thì thầm tiếp tục cất lên từ Thanh Mai:

- Tôi vẫn
nằm đó và khóc một cách cay đắng. Đột nhiên một vị sư xuất hiện ở trong phòng
của tôi. Ông ta nói “Đừng khóc, người yêu của cô đã đến đây!” Bất chấp sự chống
cự và những lời cầu xin của tôi, ông ta cũng cưỡng hiếp tôi. Mặc dù nỗi đau khổ
của tôi rất lớn, tôi cũng bí mật đánh dấu lên đầu ông ta bằng son môi của tôi
như đã đánh dấu vị trụ trì. Xác định phải thu thập chứng cứ để sau này có thể
trả thù cho những hành động dã man của bọn chúng một khi có cơ hội. Tôi giả vờ
yêu thích vị tu sĩ như là một người đàn ông chứ không phải là một tên ngốc. Tôi
thắp sáng ngọn nến trên chiếc bàn uống trà. Sau đó trêu chọc rồi tâng bốc ông
ta, tôi dỗ dành ông ta chỉ cho tôi bí mật của bảng điều khiển ẩn trên cánh cửa.
Khi ông ta rời đi, một nhà sư thứ ba đến thăm tôi nhưng tôi giả vờ bị ốm. Trong
khi thúc đẩy ông ta rời khỏi phòng, tất nhiên, tôi cũng đánh dấu vào đầu ông ta
với son môi của tôi.

Một giờ
trước đây em gái của tôi gõ cửa và nói với tôi rằng quan án của huyện này đã
đến đây để điều tra. Tôi bảo với cô ta để có thể báo cáo việc này đồng thời nộp
một lời buộc tội.

Địch công
nói bằng giọng nghiêm khắc:

- Ta yêu cầu
các nhân chứng đi xác minh lời buộc tội bằng cách kiểm tra trên đầu của các bị
cáo!

Vị tướng già
và các người làm chứng đứng lên.

Ánh sáng của
mặt trời buổi sáng cho thấy rõ ràng dấu vết màu đỏ của son môi trên chiếc đầu
trọc của vị trụ trì.

Địch công ra
lệnh cho đội trưởng bộ đầu đi dọc theo các hàng tu sĩ đang quỳ và mang đến cho
ông những cái đầu được đánh dấu tương tự.

Chẳng bao
lâu sau bộ đầu kéo hai nhà sư lên cầu thang và ép họ quỳ xuống bên cạnh vị sư
trụ trì. Các vết son đỏ trên đầu họ mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Địch công
tuyên bố:

- Tội lỗi
của ba tên tội phạm đã được thành lập và không ai có thể nghi ngờ về điều này.
Bị cáo có thể lui ra!

Ta sẽ xét xử
vụ án này trong phiên tòa buổi chiều nay. Sau đó ta sẽ công bố các bằng chứng
thu thập được. Ta sẽ đặt câu hỏi và nếu cần thì tra tấn tất cả các nhà sư của
ngôi chùa này để tìm thêm những tên tội phạm khác.

Ngay lúc đó
một nhà sư rất già đang quỳ ở hàng đầu tiên ngẩng đầu lên và run giọng nói:

- Tôi cầu
xin đại nhân hãy nghe tôi nói!

Địch công ra
dấu để đội trưởng dẫn nhà sư già đến trước bàn xử án.

- Thưa đại
nhân – nhà sư già lắp bắp – vị tu sĩ hèn kém quỳ trước đại nhân đây pháp danh
là Giác Ngộ và là trụ trì chính thức của ngôi chùa Phổ Độ này. Người đàn ông tự
xưng mình là trụ trì kia thực chất chỉ là một kẻ giả danh và hắn ta thậm chí
chẳng phải là nhà sư gì cả. Một vài năm trước đây hắn đã đến ngôi chùa này và
đe dọa tôi phải cho hắn ta ở lại chùa. Sau đó, khi tôi phản đối hành vi phạm
tội của hắn khi cho những người phụ nữ cầu tự đến ngôi chùa này và ngủ đêm lại
làm ô uế nơi thờ phượng linh thiêng, hắn ta đã nhốt tôi vào một căn phòng trong
chùa. Tôi đã bị giam giữ tại nơi đó như một tù nhân cho đến khi những bộ đầu
của đại nhân đã phá vỡ cánh cửa cách đây một giờ và cứu tôi ra

Quan án giơ
tay lên và ra lệnh cho đội trưởng:

- Báo cáo
cho ta về điều này!

- Nhà sư già
này – đội trưởng bộ đầu báo cáo – đã được tìm thấy tại một phòng giam nhỏ bị
khóa từ bên ngoài. Trên cánh cửa có một cửa sổ nhỏ và chúng tôi nghe tiếng ông
ta gọi chúng tôi bằng một giọng yếu ớt. Tôi đã phá vỡ cánh cửa. Ông ta không
kháng cự mà chỉ yêu cầu được dẫn đến trước mặt đại nhân.

Địch công
chậm rãi gật đầu và nói với nhà sư già:

- Tiếp tục!

- Một trong
hai đệ tử của tôi – nhà sư già tiếp tục – những người ban đầu sống tại ngôi
chùa này với tôi, đã bị đầu độc bởi tên trụ trì khi anh ta đe dọa sẽ báo cáo sự
việc tồi tệ này với người đứng đầu giáo hội Phật giáo. Người còn lại, một trong
số những kẻ đang quỳ trước mặt đại nhân, giả vờ quay lưng lại với tôi. Anh ta
bí mật theo dõi trụ trì và tay chân của y, bí mật báo cáo lại cho tôi những
điều anh ta phát hiện ra. Đáng tiếc là anh ta không thu thập được bằng chứng
nào. Trụ trì tiếp tục những việc làm bất chính của hắn nhưng giữ bí mật với tất
cả mọi người ngoại trừ những tên tay chân thân tín của hắn. Vì vậy, tôi ra lệnh
cho đệ tử của tôi đừng làm gì cả mà nằm im chờ cơ hội và không báo cáo cho cơ
quan có thẩm quyền, vì điều này sẽ làm cho gã trụ trì giết chết chúng tôi và
phá hủy đi cơ hội cuối cùng có thể vạch trần bộ mặt thật khủng khiếp của những
kẻ xúc phạm thần thánh. Tuy nhiên, anh ta có thể chỉ ra cho đại nhân những kẻ
tay sai đã tham gia với tên trụ trì trong những hành động dâm đãng của y. Các
nhà sư khác có thể là tín hữu thật sự hoặc là những kẻ lười biếng, những người
bị thu hút bởi cuộc sống xa hoa và dễ dàng trong ngôi chùa này. Tôi cầu xin đại
nhân cho tôi được phép can thiệp thay mặt cho họ.

Quan án ra
dấu, bộ đầu tháo dây trói cho vị trụ trì già và đội trưởng cởi trói cho một nhà
sư lớn tuổi khác. Ông ta cùng với đội trưởng đi dọc theo hàng nhà sư đang quỳ
và chỉ ra mười bảy nhà sư trẻ, những người này ngay lập tức bị lôi đến trước
bàn xử án.

Khi bị bắt
quỳ xuống, bọn họ bắt đầu la hét và chửi rủa. Một số người bảo trụ trì đã buộc
họ xâm phạm những người phụ nữ. Những người khác cầu xin lòng thương xót, một
số lớn tiếng phủ nhận tội ác của họ.

- Im lặng! –
Địch công quát lớn.

Khi trật tự
đã được thiết lập, Địch công nói:

- Các nhà sư
còn lại sẽ được tháo dây trói. Họ ngay lập tức được tiếp tục tu hành dưới sự
chỉ đạo của trụ trì Giác Ngộ.

Khi sân chùa
đã được giải tỏa, đám đông khán giả, bây giờ tăng cường thêm những người từ
ngoại ô phía Bắc thị trấn. Đám đông đã đến để xem những việc bạo động xảy ra
tại ngôi chùa bây giờ tiếp tục tiến về phía cầu thang của sân thượng và thốt ra
những lời nguyền rủa đối với các nhà sư.

- Lùi lại
một cách có trật tự và lắng nghe quan án của các ngươi! – Địch công hét lên. - Bọn
tội phạm đê hèn tụ họp nơi đây đã gặm nhấm như lũ chuột vào tận gốc rễ của xã
hội hòa bình và đạo đức của chúng ta và đó là tội lỗi của một tội ác chống lại
triều đình. Đối với nền tảng đạo đức của chúng ta, không phải chính Đức Khổng
tử đã nói, gia đình là nền tảng của đạo đức hay sao? Bọn chúng đã xâm phạm
những người phụ nữ đã lập gia đình đến đây với lòng thành kính cầu nguyện Phật
bà ban cho mình một đứa con. Những người phụ nữ không có khả năng tự vệ bởi vì
trách nhiệm của họ đối với danh dự gia đình và tính hợp pháp của những đứa con.
May mắn thay, tuy nhiên, bọn người đồi bại này không dám thêm một lối vào bí
mật cho tất cả sáu căn phòng, có hai căn phòng không có lối vào bí mật. Ta
không phải là một người không có tín ngưỡng và ta tin tưởng sâu sắc vào ân sủng
và lòng thương xót vô biên của những quyền năng vô thượng. Ta muốn mọi người
hiểu rõ một thực tế rằng một người phụ nữ qua đêm trong ngôi chùa này không có
nghĩa là đứa bé sinh ra là bất hợp pháp.

Đối với
những tên tội phạm, ta sẽ thẩm vấn trong phiên tòa buổi chiều tại tòa án và ở
đó bọn chúng được trao cơ hội để bào chữa và thú nhận tội ác của mình.

Địch công
bắt giữ một nhà sư đồi trụy

Quay sang
viên đội trưởng bộ đầu, Địch công nói thêm:

- Nhà tù của
chúng ta quá nhỏ để có thể giam giữ hết những tên cặn bã này. Ngươi hãy tạm
thời giam chúng trong trại giam bên ngoài bức tường phía đông của tòa án. Giải
bọn chúng đến đó với sự bảo vệ tối đa!

Khi gã trụ
trì được dẫn đi, hắn hét vào mặt Địch công:

- Tên quan
huyện đáng thương, chẳng bao lâu mi sẽ bị trói bằng xiềng xích và quỳ trước mặt
ta, ta sẽ thoát khỏi lời buộc tội của mi!

Địch công
mỉm cười một cách lạnh lùng.

Bộ đầu xếp
hai mươi gã đàn ông thành hai hàng, trói chúng lại với nhau bằng dây xích và
sau đó thúc giục bọn chúng bước đi với những cây gậy của họ.

Địch công ra
lệnh cho lão Hồng dẫn Thanh Mai và Thanh Ngọc đến sân trước và đưa họ về trên
kiệu của họ.

Sau đó, quan
án gọi Triệu Thái.

- Khi tin
tức về những sự kiện xảy ra tại đây lan khắp thị trấn – ông nhận xét – ta e
rằng một đám đông giận dữ sẽ tấn công các nhà sư. Phi ngựa nhanh nhất như ngươi
có thể đến trụ sở đơn vị đồn trú và báo cho người chỉ huy để ông ta gởi một đội
quân lính và cung thủ đến trại giam ngay lập tức. Họ phải lập một hàng rào đôi
để bảo vệ tù nhân. Trụ sở của đơn vị đồn trú không xa tòa án nên những người
lính có thể đến trước các tù nhân.

Khi Triệu
Thái vội vã chạy đi để thực hiện mệnh lệnh này, vị tướng già nhận xét:

- A! Thật là
một sự đề phòng khôn ngoan, thẩm phán!

- Các ngài –
Địch công nói với vị tướng và ba nhân chứng khác – tôi rất tiếc phải làm mất
thêm thời gian quý báu của các ngài. Ngôi chùa này là một kho báu đầy vàng và
bạc. Chúng ta không thể rời khỏi đây trước khi tất cả mọi thứ được kiểm kê và
niêm phong trong sự chứng kiến của các ngài. Tôi dự đoán rằng triều đình sẽ
tịch thu tất cả tài sản của ngôi chùa này và tòa án phải có một danh sách tất
cả các tài sản nơi đây để báo cáo cho triều đình. Tôi cho rằng người quản lí
của ngôi chùa chắc sẽ có một bản kê khai tài sản, nhưng tất cả các mục trong đó
sẽ phải được xác nhận và việc này sẽ mất vài giờ. Tôi đề nghị chúng ta hãy đi
đến nhà ăn và dùng bữa sáng.

Địch công ra
lệnh cho bộ đầu đến nhà bếp để chuẩn bị cho bữa ăn sáng. Tất cả mọi người rời
khỏi sân thượng và đi bộ đến nhà ăn lớn ở sân thứ hai. Đám đông khán giả tập
trung ở sân đầu tiên và giận dữ nguyền rủa các tu sĩ.

Địch công
xin lỗi tướng quân và ba nhân chứng khác vì không thể dùng bữa sáng cùng với
họ. Để tiết kiệm thời gian ông muốn hướng dẫn các phụ tá của mình trong khi ăn.

Trong khi
tướng quân, thẩm phán về hưu và hai ông trùm phường thợ cùng ngồi ăn với nhau,
Địch công chọn một cái bàn nhỏ hơn cách xa mọi người và ngồi xuống cùng với lão
Hồng, Mã Tông và Tào Can.

Hai người
phục vụ đặt bát cháo và dưa cải muối trước mặt họ. Mọi người lặng lẽ ăn trong
im lặng cho đến khi những người phục vụ đã đi khá xa.

Sau đó, quan
án nói với một nụ cười gượng gạo:

- Ta e ngại
rằng trong những tuần vừa qua, ta đã làm cho các ngươi khó hiểu về thái độ của ta
và nhất là ông, lão Hồng! Bây giờ, tất nhiên, ta sẽ giải thích tất cả mọi
chuyện.

Địch công đã
ăn xong bát cháo, đặt thìa của mình lên bàn và bắt đầu:

- Chắc chắn
ông đã bị tổn thương, lão Hồng, khi ông nhìn thấy ta chấp nhận số tiền hối lộ
của tên trụ trì. Ba lạng vàng và ba lạng bạc! Thực tế là tại thời điểm đó ta
chưa có một kế hoạch hành động nào nhưng ta biết rằng sớm hay muộn ta cũng cần
phải có một số vốn. Ông phải biết rằng ta không có thu nhập nào khác ngoài
khoản lương chính thức của ta và ta không dám lấy tiền từ ngân quỹ của tòa án
vì sợ rằng những tên gián điệp của trụ trì sẽ khám phá ra ta đang thực hiện một
hành động nào đó.

Khi số tiền
hối lộ này đưa đến ngẫu nhiên nó lại đủ để chi trả chi phí cho việc thiết lập
cái bẫy của ta. Hai lạng vàng đã được sử dụng để mua lại hai cô gái từ nhà
chứa. Lạng vàng thứ ba, ta đã đưa cho Thanh Mai để sử dụng trong việc thuyết
phục trụ trì để cô ta lại trong ngôi chùa một đêm. Một lạng bạc ta đã cho người
quản lí của quan án Lỗ, đồng nghiệp của ta ở Tần Hoài, như là hoa hồng cho vụ
mua bán này và chi phí để đưa hai cô gái tới Phổ Dương. Ta đưa lạng bạc thứ hai
cho vợ ta để mua trang phục mới cho các cô gái. Lạng bạc cuối cùng dùng để mua
áo choàng cho họ và thuê hai cỗ kiệu sang trọng để đưa họ đến ngôi chùa này vào
chiều hôm qua. Vì vậy, bác có thể gạt bỏ mọi lo lắng ra khỏi đầu óc của bác,
lão Hồng.

Quan án nhận
thấy vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt các phụ tá của ông. Ông mỉm cười và tiếp tục
nói:

- Ta chọn
hai cô gái này từ Tần Hoài vì ta thấy được những phẩm chất tốt trong con người
nông dân của họ, đức tính mà ngay cả khi họ phải thực hiện một nghề nghiệp
không may vẫn không bị ảnh hưởng. Ta tự tin rằng nếu họ giúp ta trong việc thực
hiện các kế hoạch do ta lập ra, họ sẽ chắc chắn thành công. Các cô gái, cũng
như mọi người trong gia đình của ta, đều nghĩ ta mua họ làm thê thiếp cho bản
thân ta. Ta không dám nói ra bí mật này cho bất cứ ai, thậm chí cả đệ nhất phu
nhân của ta cũng không biết điều này. Như ta đã nói trước đây, trụ trì cũng có
thể cài gián điệp trong số những người hầu trong dinh thự của ta và ta không
muốn xảy ra rủi ro khi bí mật này bị rò rỉ ra ngoài. Ta đã phải chờ đợi cho đến
khi hai cô gái thích nghi với cuộc sống mới và họ có thể đảm nhận vai trò của
một phu nhân quyền quý và người nữ tì của mình, trước khi ta có thể thực hiện
kế hoạch của mình. Nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của đệ nhất phu nhân của ta,
Thanh Mai đã có những tiến bộ nhanh chóng một cách bất ngờ và ngày hôm qua ta
quyết định hành động.

Quan án dùng
đũa gắp một vài cọng cải muối.

- Ngày hôm
qua, sau khi ta rời khỏi ông, lão Hồng – ông tiếp tục – ta đi thẳng vào chỗ ở
của họ và nói với các cô gái nghi ngờ của ta về ngôi chùa Phổ Độ. Ta hỏi Thanh
Mai liệu cô có đồng ý đóng vai trò của mình, ta nói thêm rằng ta có một kế
hoạch khác không liên quan đến sự hợp tác của họ và cô hoàn toàn có quyền từ
chối đề nghị này. Thanh Mai, tuy nhiên đã đồng ý ngay lập tức. Cô tỏ ra phẫn nộ
và nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình nếu bỏ qua cơ hội
có thể giúp các phụ nữ khác thoát khỏi những ham muốn của những nhà sư đồi trụy.
Sau đó, ta nói họ mặc vào những bộ quần áo đẹp nhất mà vợ ta đã sắm cho họ và
che giấu bản thân bằng cách khoác lên người chiếc áo choàng có mũ trùm đầu của
ni cô Phật giáo. Họ bí mật rời khỏi tòa án bằng cánh cửa phía sau và thuê hai
cỗ kiệu sang trọng nhất trong thị trấn. Khi họ đến ngôi chùa, Thanh Mai nói với
vị trụ trì rằng mình là vợ lẽ của một nhân vật cao quý tại kinh thành, mà vì
những lí do tế nhị không thể tiết lộ danh tính của ông ta được, và bà vợ cả của
ông ta cực kì ghen tị với cô ấy vì bà ta sợ chồng mình sẽ bỏ rơi mình. Trước
nguy cơ bị trục xuất khỏi nhà vì bị ghen ghét, cô đi đến ngôi chùa Phổ Độ như
là một phương sách cuối cùng. Cô không có con và nếu như Phật bà Quan âm linh
thiêng ban cho cô một đứa con trai thì vị trí của cô tại nơi đó sẽ được an
toàn.

Địch công
dừng lại một chút. Các phụ tá của ông hầu như không chạm đũa vào thức ăn của
họ.

- Bây giờ là
phần chính của câu chuyện. – Địch công tiếp tục. – Kể từ khi ta biết tên trụ
trì là một người đàn ông cực kì khôn ngoan, ta sợ rằng hắn sẽ không mắc bẫy vì
Thanh Mai không cho hắn ta biết tên thật của người chồng và các chi tiết cá
nhân của cô ta. Vì vậy, ta đã hướng dẫn cô ấy đánh vào lòng tham và thói dâm ô
của hắn. Cô đã đưa cho hắn một lạng vàng và cho hắn ta thấy vẻ đẹp của cô, nói
bóng gió với hắn rằng tất cả những người phụ nữ trong đó có cô nghĩ hắn ta là
một người đàn ông hấp dẫn.

Cuối cùng ta
nói với Thanh Mai phải làm gì trong buổi cầu nguyện của mình. Ta không loại trừ
khả năng tất cả mọi chuyện là do quyền năng kì diệu của bức tượng Phật bà Quan
âm, đặc biệt là sau khi ta đã rất thất vọng bởi sự thất bại của Tào Can trong
việc tìm ra một cánh cửa bí mật để đột nhập vào căn phòng.

Tào Can có
vẻ rất xấu hổ. Anh ta vội vàng vùi mặt mình vào bát cháo. Địch công mỉm cười
khoan dung và nói tiếp:

- Vì vậy ta
nói với Thanh Mai nếu có một vị thần thực sự xuất hiện trước mặt cô trên không
trung thì cô phải quỳ xuống và kể toàn bộ sự thật, nói rằng ta, thẩm phán, chịu
hoàn toàn trách nhiệm vì đã yêu cầu cô làm một việc sai trái. Tuy nhiên, nếu
một con người bằng xương bằng thịt xuất hiện trong phòng của cô, cô phải cố
gắng tìm ra cách hắn ta đột nhập vào phòng bằng lối vào bí mật và sau đó tìm
hiểu cách điều khiển nó. Ta đã đưa cho cô một hộp son môi nhỏ màu đỏ và hướng
dẫn cô cách đánh dấu vào đầu người đàn ông ăn nằm với cô. Vào cuối canh tư
Thanh Ngọc sẽ bí mật rời khỏi phòng của mình và gõ hai lần vào phòng của Thanh
Mai. Nếu chị cô ấy trả lời bằng bốn tiếng gõ có nghĩa là nghi ngờ của ta đã có
căn cứ, ba tiếng gõ có nghĩa là ta đã sai lầm.

Phần còn lại
các ngươi đã biết.

Mã Tông và
Tào Can vỗ tay hào hứng nhưng lão Hồng tỏ ra lo lắng.

Sau một lúc
do dự, lão Hồng cho biết:

- Một ngày
nọ, khi đại nhân cho tôi biết những suy nghĩ của ngài về ngôi chùa Phổ Độ, đại
nhân đã có những nhận xét mà cho đến giờ tôi vẫn còn lo lắng. Cụ thể là ngay
khi những bằng chứng thuyết phục chống lại các nhà sư có thể đã được tìm thấy,
và đã có lời thú tội của bọn chúng, giáo hội Phật giáo sẽ can thiệp và bảo vệ
bọn chúng, và họ sẽ có thời gian rất lâu để thiết lập sự bảo vệ trước khi vụ án
này được giải quyết. Nếu điều đó xảy ra thì vụ án này sẽ được giải quyết như
thế nào?

Địch công
nhíu mày và trầm ngâm vuốt râu của ông.

Ngay lúc đó
có tiếng vó ngựa loảng xoảng ngoài sân và Triệu Thái chạy ùa vào nhà ăn.

Anh nhanh
chóng nhìn quanh sau đó chạy đến bàn của Địch công đang ngồi, trán anh lấm tấm
mồ hôi.

- Thưa đại
nhân – anh thở hổn hển và kêu lên – tôi chỉ nhìn thấy bốn người lính tại trụ sở
của đơn vị đồn trú! Tất cả những người còn lại ngày hôm qua đã đi đến Tần Hoài
theo lệnh khẩn cấp của Thống đốc tỉnh Giang Tô. Khi đi ngang qua trại giam bên
ngoài tòa án, tôi thấy một đám đông hàng trăm người đang giận dữ tấn công và
phá hủy các rào chắn. Những bộ đầu đã chạy trốn vào tòa án!

- Đây là một
sự trùng hợp ngẫu nhiên và bất hạnh nhất! – Địch công kêu lên. – Chúng ta hãy
quay nhanh trở lại thị trấn!

Ông vội vã
giải thích tình hình cho vị tướng già và nhờ ông ta chịu trách nhiệm kết thúc
công việc kiểm kê tài sản của ngôi chùa với sự trợ giúp của ông trùm phường thợ
kim hoàn. Địch công gọi thẩm phán về hưu và ông trùm phường thợ mộc đi cùng với
ông.

Địch công
lên cỗ kiệu quân sự của vị tướng già cùng với lão Hồng. Thẩm phán Vạn và ông
trùm phường thợ mộc biến mất vào cỗ kiệu của họ trong khi Mã Tông và Triệu Thái
nhảy lên ngựa. Họ chạy đua về thành phố nhanh như những người đưa thư hỏa tốc.

Các đường
phố chính đông đúc với một đám đông đang phấn khích, họ vỡ òa ra và cổ vũ vang
dội khi nhìn thấy Địch công trong cỗ kiệu mở cửa. Tất cả mọi người hét vang
“Quan án sát của chúng tôi muôn năm!”, “ Cầu chúc cho Địch án sát sống lâu mãi
mãi!”

Khi họ đến
gần tòa án, tuy nhiên, họ đã thấy số người ít dần đi và khi họ quẹo qua góc
phía đông bắc của tòa án một sự im lặng đáng sợ bao trùm nơi đây.

Rào chắn đã
bị phá vỡ nhiều nơi. Bên trong rào chắn là những mảnh thi thể của hai mươi tên
tội phạm, bọn chúng đã chết một cái chết khủng khiếp vì bị ném đá và chà đạp
bởi đám đông điên cuồng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3