Bí mật quả chuông - Chương 10
Chương 10
Tào Can hỏi người trương tuần
về các việc trong quá khứ
Anh đã có một thời gian khó
chịu tại đống đổ nát vào ban đêm
Trong thời gian này Tào Can đi điều tra chi tiết
về bà Lương theo lệnh của Địch công.
Bà
ta sống không xa đường Bán Nguyệt, do đó Tào Can nghĩ mình nên ghé thăm trương
tuần Cao. Anh chọn thời điểm cho chuyến viếng thăm vào khoảng thời gian của bữa
ăn trưa.
Tào
Can chào người trương tuần với lời lẽ thân ái nhất. Ông trương tuần Cao nghĩ
rằng sẽ khôn ngoan khi tạo mối quan hệ tốt với các thuộc hạ của quan án mới,
đặc biệt là sau những lời trách mắng của quan án Địch giành cho ông. Ông liền
mời Tào Can ở lại dùng bữa ăn trưa đơn giản với mình. Tất nhiên là Tào Can
chẳng dại gì từ chối.
Sau
khi ăn xong, Tào Can đưa ra lời yêu cầu của mình và ông Cao cho biết bà Lương
đến Phổ Dương hai năm trước đây, đi cùng với một người cháu trai tên là Lương
Cổ Pha.
Bà Lương đăng kí
tuổi của mình là sáu mươi tám và cháu trai là ba mươi. Ông Cao nhận xét rằng
Lương Cổ Pha có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi, ông nghĩ anh ta chỉ độ khoảng hai
mươi hay xấp xỉ khoảng đó. Nhưng anh ta, tất nhiên, ít nhất đã ba mươi tuổi vì
theo bà Lương nói anh đã thông qua kì thi văn chương thứ hai của mình. Anh
chàng này thường dùng thời gian nhàn rỗi của mình tản bộ trong thành phố. Anh
tỏ ra quan tâm đến khu vực phía Tây bắc của thành phố và người ta thường thấy anh
đi bộ dọc theo bờ kênh gần Đập nước.
Vài tuần sau,
bà Lương báo cáo với trương tuần là cháu trai của bà bị mất tích cách đó hai
ngày và bà lo sợ có điều gì không may đã xảy ra với anh. Trương tuần đã lập kế
hoạch điều tra nhưng không tìm thấy dấu vết gì của Lương Cổ Pha.
Sau đó, bà
Lương đi đến tòa án và nộp đơn kiện với quan án Phụng là Lâm Phương, một thương
gia giàu có nổi tiếng người Quảng Đông định cư tại Phổ Dương, đã bắt cóc cháu
trai của bà. Đồng thời bà nộp một số đơn kiện cũ. Từ những điều này, cho thấy
đã có một mối hận thù tồn tại giữa hai nhà Lương và Lâm từ rất lâu. Nhưng bà
Lương không có được bằng chứng nào chứng tỏ Lâm Phương đã bắt cóc cháu trai của
bà, quan án Phụng đã bác bỏ đơn kiện.
Bà Lương tiếp
tục ở lại căn nhà nhỏ của mình cùng với một người giúp việc lớn tuổi. Tuổi cao
cùng với những sự việc xảy ra làm cho bà ta có đôi chút ngớ ngẩn. Đối với sự
biến mất của Lương Cổ Pha, trương tuần không có ý kiến. Ông cho rằng anh ta đã
rơi xuống kênh và bị chết đuối.
Sau khi biết
được những điều này, Tào Can cảm ơn người trương tuần rối rít về sự hiếu khách
và quyết định đi đến xem qua nhà bà Lương.
Tào Can đi đến
một khu phố nhỏ hẹp nằm không xa về phía nam của Đập nước. Đó là một ngôi nhà
nhỏ một tầng. Anh ước tính rằng nó không có nhiều hơn ba phòng.
Anh gõ cánh
cửa sơn đen. Sau một thời gian dài chờ đợi, anh nghe thấy tiếng bước chân và
một con mắt nhìn trộm anh qua cái lỗ trên cánh cửa. Cánh cửa mở ra và anh nhìn
thấy một khuôn mặt nhăn nheo của một người phụ nữ rất già. Bà ta hỏi bằng một
giọng nói nhỏ và càu nhàu: “Anh muốn gì?”
- Bà Lương có
ở nhà? – Tào Can hỏi một cách lịch sự.
Bà già nhìn
anh nghi ngờ và đáp bằng giọng khàn khàn:
- Bà ta bị
bệnh và không thể tiếp ai!
Sau đó bà đóng
sầm cửa trước mặt anh.
Tào Can nhún
vai. Quay một vòng anh quan sát khu phố. Nơi đây rất yên tĩnh và không có ai,
thậm chí là một tên ăn xin hay một người bán hàng rong. Tào Can tự hỏi liệu
Địch công có đúng khi tin vào sự thành thật của bà Lương. Bà và người cháu trai
của bà có thể là những diễn viên tuyệt vời, bằng cách sử dụng một số câu chuyện
cảm động để che giấu một số âm mưu bất chính thông đồng với Lâm Phương. Một khu
phố vắng vẻ như thế này là nơi tuyệt vời để thực hiện các âm mưu bí mật.
Anh nhận thấy
ngôi nhà đối diện trực tiếp với nhà bà Lương lớn hơn so với những nhà khác, nó
được xây dựng bằng gạch rắn chắc và có hai tầng. Tấm biển hiệu bị thời tiết làm
cho hư hỏng nói lên đây là một tiệm bán tơ lụa. Tuy nhiên, tất cả các cánh cửa
đều đóng kín và nó không có dấu hiệu gì cho thấy có người ở đây.
- Không may
mắn tại đây! – Tào Can lẩm bẩm. – Tốt hơn mình nên đi và tìm hiểu thêm về Lâm
Phương và gia đình của ông ta!
Anh đã có một
chuyến đi dài đến góc Tây bắc của thành phố. Anh tìm thấy địa chỉ nhà Lâm
Phương tại sổ đăng kí của tòa án nhưng đã gặp khó khăn khi định đột nhập vào
đó. Biệt thự của Lâm nằm ở một trong những khu vực cổ nhất thành phố. Nhiều năm
trước đây các quý tộc địa phương sinh sống tại đó, nhưng sau đó họ chuyển đến
khu vực phía Đông nhộn nhịp hơn. Một cái hang thỏ nhỏ hẹp nằm trên con đường
quanh co bao quanh khu vực rộng lớn này.
Sau nhiều lần
đi sai đường cuối cùng Tào Can cũng tìm thấy ngôi nhà, đó là một biệt thự to
lớn với cánh cửa bệ vệ. Đó là một cách cửa đôi rắn chắc, sơn mài màu đỏ và nặng
nề với những đinh tán bằng đồng. Các bức tường cao hai bên đang trong tình
trạng sửa chữa. Hai con sư tử đá lớn ở hai bên cổng. Cả ngôi nhà toát lên một vẻ
bí ẩn và đe doạ.
Tào Can nghĩ
rằng mình nên đi bộ dọc theo bức tường bên ngoài để xác định vị trí cửa ra vào
của nhà bếp và có được một đánh giá chung về kích thước của dinh thự. Tuy
nhiên, anh nhận ra rằng điều đó là không thể được. Ở phía bên phải, anh thấy
mình bị chặn bởi bức tường của căn biệt thự liền kề trong khi bên trái là một
đống đổ nát.
Anh quay lại
và đi đến một khúc quanh, tại đây có một cửa hàng bán rau quả nhỏ. Anh đã mua
một bịch dưa chua và khi trả tiền làm như tình cờ hỏi về tình hình buôn bán của
cửa hàng.
Ông chủ tiệm
lau tay vào tạp dề và trả lời:
- Cửa hàng này
không phải là đắt khách lắm. Nhưng tôi không có gì để phàn nàn. Tôi và gia đình
của tôi có một sức khỏe tốt do đó chúng tôi có thể làm việc từ sáng đến tối.
Nhờ đó, chúng tôi có bát cháo, một ít rau từ cửa hàng mỗi ngày và mỗi tuần một
lần được miếng thịt heo. Đó là nhiều hơn tất cả những gì mà một người đàn ông
có thể mong ước trong cuộc sống.
- Tôi nhận
thấy cửa hàng của ông rất gần với ngôi biệt thự ở khúc quanh, – Tào Can nhận
xét – tôi nghĩ rằng ông có một khách hàng khá tốt?
Người chủ quán
nhún vai:
- May mắn là
tôi có hai ngôi biệt thự lớn ở vùng lân cận này, họ là khách hàng của tôi trong
nhiều năm, còn ngôi biệt thự kia của những người đến từ nơi khác. Họ đến từ
Quảng Đông và thật khó mà hiểu được ngôn ngữ của họ. Ông Lâm có một trang trại
ở ngoại ô phía Tây bắc nằm dọc theo con kênh, mỗi tuần một người nông dân mang
đến cả xe rau quả cho bọn họ. Họ không chi tiêu dù chỉ một đồng tại cửa hàng
của tôi!
- Phải, – Tào
Can nhận xét – tôi đã từng sống một thời gian tại Quảng Đông và tôi biết ngôn
ngữ của họ rất khó nghe. Tôi nghĩ rằng ông Lâm thỉnh thoảng ghé vào đây và có
một số cuộc trò chuyện với ông?
- Không biết
một ai trong bọn họ, – người chủ tiệm rau quả trả lời với vẻ chán ghét – họ đi
theo con đường riêng của họ và dường như nghĩ rằng họ là những người tốt hơn
người miền bắc chúng tôi. Nhưng anh hỏi tất cả những điều này để làm gì?
- Cho ông biết
một sự thật. – Tào Can trả lời. – Tôi là một người thợ sửa khung tranh có tay
nghề cao và tôi tự hỏi liệu trong một biệt thự lớn như thế, lại cách xa những
chỗ sửa khung tranh, họ có những khung tranh cần phải sửa chữa?
- Không có cơ
hội đâu, anh bạn – người chủ tiệm nói – những người bán hàng rong và đi làm
thuê lưu động không bao giờ được bước chân qua ngưỡng của căn nhà đó.
Tào Can, tuy
nhiên, không hề nản lòng. Khi đến khúc quanh anh lấy cái túi nhỏ của mình từ
tay áo ra và điều chỉnh các khúc tre bên trong để nó trở thành như cái túi chứa
các lọ keo và bàn chải của người thợ chữa khung tranh. Sau đó, anh bước lên
những bậc thang để đến cánh cửa lớn và gõ vang dội trên cánh cửa. Sau một thời
gian, một cánh cửa nhỏ mở ra và một khuôn mặt ủ rũ nhìn anh qua lưới sắt.
Khi còn trẻ,
Tào Can đã lang thang trên tất cả các vùng trong nước và anh nói được một số
ngôn ngữ địa phương. Vì thế anh dùng tiếng Quảng Đông để nói với người gác cửa:
- Tôi là một
người sửa khung tranh có tay nghề cao tại Quảng Đông. Tại đây có gì cần sửa
chữa không?
Người giữ cửa
sáng bừng khuôn mặt khi nghe được giọng nói của địa phương mình. Anh mở cánh
cổng đôi nặng nề.
- Tôi có trách
nhiệm để hỏi anh về điều đó, anh bạn! Nhưng kể từ lúc tôi nghe anh nói ngôn ngữ
địa phương chúng ta và anh đã sống tại thành phố tráng lệ đó, anh có thể vào
đây và ngồi trong phòng của tôi.
Tào Can thấy
khoảng sân phía trước cũng được bao quanh bởi một hàng rào các tòa nhà thấp.
Trong khi chờ đợi tại phòng của người gác cửa, anh nhận thấy một bầu không khí
im lặng bao trùm cả tòa nhà. Không có tiếng quát tháo của các người giúp việc
hoặc các âm thanh của mọi người đi lại trong biệt thự.
Khi người gác
cổng trở lại, anh ta trông ủ rũ hơn bao giờ hết. Đi cùng với anh ta là một
người tầm thước với đôi vai rộng mặc một chiếc áo khoác đen theo kiểu người
Quảng Đông. Người đàn ông có khuôn mặt xấu xí với bộ ria mép thưa thớt. Con
người anh ta toát ra một vẻ quyền lực chứng tỏ anh là người quản lí của ngôi
biệt thự.
- Mày nghĩ như
thế nào, tên bất lương – hắn quát Tào Can – khi xông vào đây? Nếu tụi tao muốn
một thợ sửa tranh, tụi tao sẽ gọi. Cút khỏi đây ngay!
Tào Can đành
đứng lên và lẩm bẩm một lời xin lỗi rồi bước ra. Những cánh cửa nặng nề đóng
sầm lại sau lưng anh.
Bước đi khỏi
nơi đó, Tào Can nghĩ rằng rất khó để thử kiểm tra vào ban ngày. Hôm đó là một
ngày mùa thu và anh quyết tâm đi ra vùng ngoại ô phía Tây bắc và xem qua trang
trại của Lâm.
Anh rời khỏi
thị trấn bằng cửa phía bắc. Sau khi đi bộ nửa giờ, anh thấy một con kênh. Người
Quảng Đông khá hiếm tại Phổ Dương, anh không khó khăn gì khi tìm đến trang trại
của Lâm bằng cách hỏi một số nông dân.
Nó là một
miếng đất màu mỡ khá lớn, kéo dài hơn nửa dặm dọc theo con kênh. Ở giữa là một
trang trại với hai nhà kho lớn phía sau. Một con đường dẫn đến bến sông nơi anh
nhìn thấy một chiếc thuyền buồm neo đậu tại đó. Ba người bận rộn tải xuống
thuyền các kiện hàng bọc trong giỏ đệm. Ngoại trừ bọn họ ra, tất cả dường như
bỏ hoang.
Sau khi tự
thuyết phục với bản thân là cảnh nông thôn yên bình này chẳng có gì để nghi
ngờ, Tào Can quay lại thị trấn bằng cổng phía bắc. Anh tìm thấy một quán ăn nhỏ
và gọi một bữa ăn đạm bạc gồm một chén cơm và bát canh thịt, anh kì kèo người
phục vụ xin một đĩa nhỏ hành tươi. Cuộc đi bộ làm cho anh đói ngấu và anh ăn
sạch bát cơm, húp bát canh đến giọt cuối cùng. Sau đó anh khoanh tay trên mặt
bàn, đặt đầu mình lên đó và bắt đầu ngáy.
Khi anh thức
dậy, trời đã tối, Tào Can cảm ơn người phục vụ rối rít và sau đó đi ra, để lại
một món tiền phục vụ ít ỏi khiến người phục vụ thề rằng cạch mặt anh đến già.
Tào Can đi
thẳng đến biệt thự của Lâm. May mắn là có một mặt trăng sáng rực rỡ trên bầu
trời và anh có đôi chút khó khăn lúc tìm đến đó. Cửa hàng rau quả đã đóng cửa
vào ban đêm và khu vực lân cận hoàn toàn vắng vẻ.
Tào Can đi vào
khu vực đổ nát bên trái của cổng. Anh cẩn thận vượt qua các đống vôi vữa và
thành công trong việc tìm thấy cánh cổng cũ của sân thứ hai. Anh leo qua đống
gạch vụn và nghĩ rằng nếu leo lên được bức tường anh sẽ có một vị trí quan sát
tốt ngôi biệt thự.
Sau một vài nỗ
lực, anh đã thành công trong việc leo lên được bức tường. Anh nằm dài trên đó
và thấy rằng từ vị trí bấp bênh này anh có cái nhìn tuyệt vời cho khu biệt thự.
Nó bao gồm ba sân, mỗi sân được bao quanh bởi những bức tường của tòa nhà và
kết nối với nhau bằng những cánh cổng trang trí. Tuy nhiên, dường như toàn bộ
ngôi biệt thự đã chết. Không nhìn thấy một ai và người nào trong nhà của người
gác cổng, chỉ có hai cửa sổ trong sân là có ánh sáng. Điều này kích thích sự tò
mò của Tào Can, vì một biệt thự lớn như thế thường sẽ rất nhộn nhịp vào buổi
tối.
Tào Can vẫn
nằm ở vị trí quan sát trong hơn một giờ, nhưng chẳng có động tĩnh gì trong khu
biệt thự. Đôi khi anh nghĩ rằng đã nhìn thấy một cái gì đó di chuyển lén lút
trong bóng tối của sân phía trước, nhưng anh nghi ngờ rằng đôi mắt đánh lừa anh
ta vì anh không thể phát hiện ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Cuối cùng anh
quyết định rời khỏi nơi quan sát. Khi buông mình xuống một viên gạch lỏng lẻo
rơi xuống từ nơi đặt chân. Anh rơi vào bụi rậm bên dưới làm đổ một đống gạch.
Anh nguyền rủa vì bị thâm tím đầu gối và rách áo. Anh lồm cồm bò dậy và bắt đầu
tìm cách thoát ra. Tuy nhiên không may là mặt trăng bị mây che khuất nên không
gian xung quanh tối sầm lại. Tào Can nhận ra rằng với một sự di chuyển sai lầm
có thể làm cho một cánh tay hoặc chân bị gãy. Vì vậy anh cúi xuống và chờ đợi
mặt trăng sáng trở lại.
Anh đã không
chờ đợi lâu khi đột nhiên cảm thấy không phải chỉ có mình nơi đây. Trong cuộc
sống nguy hiểm của mình trong quá khứ, anh đã phát triển một bản năng nhận biết
nguy hiểm và bây giờ anh chắc chắn là có ai đó trong đống đổ nát này đang theo
dõi mình. Tào Can vẫn đứng im và căng thẳng đôi tai ra để nghe ngóng. Nhưng anh
không nghe thấy gì ngoài vài tiếng động xào xạc từ các bụi cây có thể được gây
ra bởi những động vật nhỏ. Tuy nhiên mặt trăng đã ra khỏi đám mây và anh vẫn
cẩn thận đề phòng không di chuyển trong một thời gian, cẩn thận rà soát môi
trường xung quanh mình. Tuy nhiên anh không nhận ra điều gì bất thường. Anh
đứng lên từ tư thế cúi người và đã thành công trong việc rời khỏi đống đổ nát,
di chuyển với sự thận trọng tối đa và giữ mình trong bóng tối càng nhiều càng
tốt.
Tào Can thở
phào nhẹ nhõm khi anh đã trở lại con hẻm. Đi qua cửa hàng rau quả anh tăng tốc
độ của mình, khu phố vắng vẻ đã tạo cho anh một nỗi sợ hãi chết người. Đột
nhiên anh lạnh người khi phát hiện ra mình đã đi sai hướng và giờ đây anh đang
trong một con hẻm nhỏ hẹp hoàn toàn xa lạ.
Khi đang nhìn
quanh quất để xác định hướng đi anh chợt nhận thấy hai tên đeo mặt nạ đi ra từ
bóng tối phía sau. Họ đi về phía anh và Tào Can chạy nhanh hết mức có thể trong
khả năng của mình. Anh quẹo qua vài khúc quanh hi vọng thoát khỏi sự đeo bám
của bọn chúng và mong rằng sẽ ra được con đường lớn nơi những kẻ tấn công không
dám đi theo anh ta.
Thật không
may, trước khi ra được phố chính anh đã thấy mình mắc kẹt vào một con hẻm cụt.
Khi anh quay lại thì những kẻ đuổi theo đã chặn ở đầu hẻm. Anh đã mắc kẹt như
con chuột trong bẫy!
- Giữ lấy
chúng, các anh em – Tào Can hét to – không có gì mà không thể giải quyết thông
qua đàm phán!
Hai người đàn
ông đeo mặt nạ không quan tâm đến lời nói của Tào Can. Khi họ tiến đến gần một
người tung ra một quả đấm vào mặt anh.
Trong những
tình huống nguy hiểm Tào Can thường dựa vào cái lưỡi của mình hơn là nắm đấm.
Trình độ đấm đá của anh chỉ giới hạn trong những đòn cơ bản được Mã Tông và Triệu
Thái chỉ bảo. Tào Can, tuy nhiên, không phải là một kẻ hèn nhát và đã có nhiều
hơn một tên côn đồ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài của Tào Can mà khóc hận.
Tào Can cúi
người xuống và né được đòn đánh đầu tiên sau đó cố gắng để chạy đi. Nhưng anh
bị mất thăng bằng và trong lúc cố gắng lấy lại thăng bằng thì một tên đã tóm
được tay anh từ phía sau. Nhìn thấy ánh mắt độc ác của kẻ tấn công mình, Tào
Can nhận ra rằng chúng muốn lấy mạng của anh hơn là lấy tiền. Hai tên đeo mặt
nạ này sẽ giết chết anh.
Anh hét to hết
mức có thể để kêu cứu. Tên phía sau bẻ ngoặc cánh tay anh trong khi tên kia rút
ra một con dao. Tào Can nghĩ rằng có lẽ đây là nhiệm vụ cuối cùng mà anh thực
hiện cho Địch công.
Anh đá ngược
chân về phía sau với tất cả sức mạnh để cố gắng giải phóng cánh tay của minh
nhưng tất cả đều vô ích.
Ngay khi tất cả là dấu chấm hết cho Tào Can thì một tên côn
đồ thứ ba với thân hình to lớn và mái tóc rối bù xông vào con hẻm.