Vụ án bí ẩn con nhện bạc - Chương 14 + 15

Chương 14

BABAL CÓ
SÁNG KIẾN

Mưa
đã giảm, bây giờ nước chỉ có ngang mắt cá chân và nhóm tẩu thoát có thể thoát
nhanh hơn.


Chúng ta sẽ ra ngay con đường có đại sứ quán. - Dimitri giải thích. - Cầu trời
cho lối ra không có lính gác!


Chắc chắn sẽ có. - Rudy rầu rĩ nói. - Ta nên ra chỗ khác, anh nghĩ sao?


Phải, ý kiến không tồi. - Dimitri đứng lại nói. - Hiện ta đang ở dưới chợ hoa,
ngay phía sau nhà thờ Saint–Ardrik. Có lẽ bọn chúng không nghĩ ta lên ngả đó.

Ta
hãy chui ra ngoài và cố gắng chạy đến đại sứ quán qua các ngõ hẽm xung quanh.


Đồng ý! Mà ta cũng không thể ở suốt đời dưới cống. Đi!

Các
bậc thang sắt cho phép nhóm tẩu thoát leo lên dọc theo thành. Khi lên đến phía
trên, Dimitri nhẹ nhàng nâng nắp sống bằng gang lên, rồi đẩy sang một bên.


Nhanh lên! - Dimitri kêu khẽ. - Nắm lấy tay anh!

Dimitri
kéo Elena lên trước, rồi đến Bob. Bob bị ánh sáng ban ngày làm chói mắt, đứng
chớp chớp mắt một hồi. Nhưng mặt trời đang núp sau một đám mây.

Đường
phố bóng láng vì nước mưa.

Rudy
và Dimitri vội vàng đậy nắp cống trở lại. Sau đó, Dimitri làm ngơ trước những
ánh nhìn tò mò nhìn theo mình, lôi kéo các bạn đi. Cả bọn đi chưa được năm mươi
mét, thì phải dừng lại đột ngột. Hai lính cận vệ cung điện vừa mới xuất hiện
ngay góc đường, cách đó vài bước.


Nhanh lên! Quay lui! Chạy Trốn! - Dimitri ra lệnh.

Nhưng
đã quá trễ. Người ta đã nhìn thấy nhóm bạn. Chỉ cần bộ quần áo dơ bẩn cũng đủ
làm lộ cho các bạn. Lính cận vệ thốt lên một tiếng. Rồi lao rượt theo.


Đầu hàng đi! - Lính la lên. - Chúng tôi được lệnh bắt giữ các người nhân danh
quan nhiếp chính.


Muốn bắt thì phải tóm chúng tôi trước đã! - Dimitri kêu lên với giọng vang như
sấm. - Rồi anh quay lui, làm một động tác tay để tập hợp các bạn lại nói thêm:


Theo tôi! Về hướng nhà thờ! Chúng tôi có cơ may...

Phần
câu nói còn lại bị mất đi trong tiếng chạy. Rudy, Elena, Hannibal, Bob và Peter
đã lao theo sát gót anh Dimitri, khéo léo tránh né những người trên đường đi.
Bây giờ, có khoảng một chục lính cận vệ đang rượt theo các bạn.

Những
người của quan nhiếp chính khó tìm đường trong đám đông hơn nhưng kẻ hiếu kì
xuất hiện tứ phía và làm cho con đường nhỏ trở nên chật hẹp hơn.

Lính
cận vệ hoài công la hét:


Nhường đường! Nhường đường!

Phía
trên cao là mái nhà cổ, Bob nhìn thấy mái nhà vòng vàng nhà thờ Saint–Aldrik.
Bob bắt đầu thấy hết hơi. Bob không thấy trốn vào nhà thờ sẽ có ích lợi gì. Đó
chỉ là kéo dài thêm thời gian thêm mà thôi. Nhưng hình như Dimitri có kế hoạch
trong đầu. Đây không phải là lúc đặt câu hỏi.

Đột
nhiên một tên lính đang rượt theo bị trượt té. Nhiều lính khác vấp vào tên lính
này và cũng ngã lăn theo. Kết quả là một mớ nhốn nháo. Nhóm chạy trốn lợi dụng
để chạy nhanh hơn. Bob tự hỏi không hiểu, thật ra, tên lính vụng về có cố ý té
không. Có thể là anh lính đã giúp cả bọn một lần rồi...

Nhóm
người quẹo ở góc đường và nhìn thấy nhà thờ Saint–Aldrik cách xa một khu nhà
nữa. Nhưng rất tiếc! Ở đó cũng có lính cận vệ cung điện đang canh gác, cản
đường nhóm chạy trốn.

Tuy
nhiên, dường như Dimitri không có ý định vào nhà thờ bằng cửa chính.

Anh
đột ngột quẹo về hướng một cánh cửa nhỏ phía sau nhà thờ. Tất cả lao vào bên
trong, rồi khóa cửa lại đúng lúc đám lính rượt bắt kịp. Nhưng cú đấm giận dữ
động tới cánh cửa.

Bob
nhìn xung quanh. Bên trong nhà thờ là một gian phòng rộng mênh mông, dường như
không có trần nhà, tưởng cứ vươn lên trời bất tận. Bên phải, Bob nhìn thấy
những bậc thang, có tấm lưới sắt bảo vệ. Tám sợi dây dài thòng xuống đất. Nhưng
Bob không kịp quan sát gì nhiều hơn.


Ta hãy nhanh chóng xuống hầm mộ! - Dimitri ra lệnh. - Chắc các cậu biết hầm mộ
là gì chứ? Hầm mộ là những nghĩa trang trang trí mật nằm dưới nhà thờ. Có nhiều
tầng tạo thành mê cung. Ta có thể trốn vào đó...


Tại sao phải trốn tránh như những con chuột cống? - Hannibal nói bất ngờ khiến
tất cả giật mình. Sớm muộn gì lính canh cũng bắt được chúng ta.

Tất
cả nhìn Hannibal.


Cậu có ý nghĩ gì trong đầu, đúng không Hannibal? - Peter hỏi, mắt sáng rỡ. - Cậu
hãy nói cho mọi người biết cậu đang nghĩ gì đi nào...


Những sợi dây này, - Hannibal nói tiếp và chỉ vào sợi dây, - có phải là để làm
cho cái chuông hoàng thân Paul hoạt động không?


Chuông hoàng thân Paul à? - Rudy nói lại và nhăn trán để cố gắng suy nghĩ. - Không!
Mấy sợi dây này là của những cái chuông bình thường của nhà thờ. Chuông hoàng
thân Paul nằm trong tháp chuông thứ nhì, ở phía bên kia nhà thờ. Chuông này chỉ
gõ vào những dịp lễ lớn.


Tốt quá! - Hannibal nói. - Thái tử Djaro có kể cho bọn em nghe rằng thời xưa,
hoàng thân Paul chống lại quân nổi loạn đã báo cho nhân dân trung thành biết
mình đang gặp nguy hiểm, nhưng vẫn còn sống bằng cách gõ cái chuông này...

Tất
cả mọi ánh mắt dán vào Hannibal. Dimitri xoa cằm.


Đúng. - Anh nói. - Học sinh dốt nhất của chúng tôi cũng biết câu chuyện này. Nó
thuộc di sản quốc gia của chúng ta. Nhưng ý cậu thế nào?


Nếu ta gõ chuông hoàng thân Paul bây giờ, có thể dân chúng sẽ lao đến cứu thái
tử Djaro! - Rudy la lên, đột nhiên hiểu ra. - Tôi nắm ý của Hannibal rồi.

Tự
chúng tôi không bao giờ nghĩ ra nổi! Đối với chúng tôi, đây chỉ là một đoạn
lịch sử quen thuộc đã xảy ra cách đây nhiều thế kỉ. Chúng tôi không nghĩ đến
việc sử dụng cái chuông như một phương tiện thông tin. Chúng tôi chỉ nghĩ đến
báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình. Nhưng hôm nay...


Chuông sẽ vang lên một lần nữa! - Elena kết thúc. - Và bức thông điệp của
chuông sẽ đến ngay sau khi truyền các thông tin từ cung điện. Nhân dân chúng ta
yêu mến thái tử Djaro. Nếu nhận ra rằng thái tử đang lâm nguy, nhân dân sẽ lao
đến cứu giúp.


Nhưng... - Dimitri nói.


Không có thời gian bàn cãi! - Rudy la lên, đầy hăng hái. - Anh có nghe bọn lính
rượt theo ta dộng cửa không! Ta chỉ có ít phút trước mắt thôi.


Được! - Dimitri thở dài.

Anh
nhận ra rằng lính sắp đi vòng để đột nhập vào cửa chính và đồng ý:


Thôi!... Rudy! Em hãy dẫn các bạn lên tháp chuông. - Elena và anh sẽ đi xuống
hầm mộ. - Nếu lính gác đi theo chúng tôi, thì Rudy và các bạn sẽ có được nhiều
thời gian hơn. Elena, đưa khăn choàng của em cho anh! Ta sẽ để lại phía sau để
làm dấu chỉ dẫn bọn chúng!

Elena
đưa khăn choàng cho anh họ rồi mỉm cười với anh trai:


Tạm biệt anh Rudy! Chúc anh may mắn!

Elena
biến mất cùng Dimitri, trong khi Rudy lôi kéo ba thám tử trẻ sang đầu bên kia
nhà thờ. Chẳng bao lâu, bốn bạn đến được tháp chuông thứ nhì. Cũng giống như
tháp kia, nó cao vút lên trời. Cũng có một sợi dây to thòng xuống đất.

Cũng
vậy, cầu thang dẫn lên trên có lưới sắt bảo vệ.

Rudy
lao đến những bậc thềm đầu tiên và la lên:


Nhanh lên! Nhanh lên! Theo tôi!

Sau
lưng Rudy, Hannibal, Bob và Peter chạy lên cầu thang lầu từng ba bước một...

Chương 15

CHUÔNG HOÀNG
THÂN PAUL

Cầu
thang bằng đá rất dốc. Thở hổn hển, cực nhọc lao lên từng bậc thang, ba thám tử
trẻ bước theo Rudy. Chẳng bao lâu, cả bọn gặp một cánh cửa đồ sộ chắn ngang
đường. Cửa mở ra tiếng kêu cọt kẹt như để phản đối.

Khi
tất cả bước ra rồi, Rudy kéo cái khóa sắt khổng lồ lại.


Để làm cho bọn rượt theo ta bị chậm trễ lại. – Rudy nói. - Thời xưa, nhà thờ
cũng không phải là nơi thiêng liêng đối với lính. Khi cần thiết, các linh mục
có thể trú ẩn vào tháp chuông, rồi khóa cửa lại. Ta sẽ còn gặp hai cánh cửa y
như vậy nữa...

Nhóm
chạy trốn vừa mới khóa xong cửa thứ nhì, thì lính gác xuất hiện ở dưới tháp
chuông, ngước mắt lên, nhìn thấy con mồi, và lao lên cầu thang. Cánh cửa đầu
tiên chặn chúng lại. Chúng cố làm lung lay cánh cửa, nhưng không có kết quả.
Rồi bọn cúng kêu gọi những tên lính ở dưới tìm dụng cụ để phá cánh cửa.


Còn lâu lắm, chúng mới lên được! - Hannibal vừa đánh giá vừa hổn hển tiếp tục
leo. - Vậy ta còn một ít thời gian trước mắt!

Sau
khi leo nữa, bốn bạn ra được ngay phía trên mái vòm nhà thờ Saint–Aldrik. Từ
nơi đó, bốn bạn có thể nhìn thấy người và xe cộ đi lại dưới đường, ở một tỉ lệ
rất nhỏ. Trong thành phố, mọi thứ có vẻ bình thường. Nhưng trên đây, trong tháp
đang diễn ra một tấn bi kịch thật sự...

Cuối
cùng, nhóm chạy trốn trên được đến đỉnh tháp chuông và đứng trước cái chuông
hoàng thân Paul to tướng, treo ở những cây xà lớn, dưới cái nóc nhọn. Một cánh
cửa thứ ba bảo vệ phòng chuông. Rudy đóng cửa lại phía sau lưng, và khóa lại.
Những chú chim bồ câu, hoảng sợ khi nghe tiếng động, vỗ cánh bay đi.

Bốn
bạn đứng yên để lấy lại nhịp thở... Xa ở phía dưới, lính cận vệ đang tấn công
cánh cửa thứ nhất. Chúng gây ồn ào điếc tai, nhưng dường như không có kết quả
gì.


Cánh cửa có lợp sắt. - Rudy giải thích. - Bọn chúng sẽ buộc phải gọi đến thợ
chuyên nghiệp để cắt cánh cửa. Thôi! Đã đến lúc hành động. Nhưng ta sẽ làm thế
nào để gõ chuông đây? Trước hết, tôi nghĩ nên kéo sợi dây lên! Sợ bọn lính nảy
ra sáng kiến leo từ dưới lên...

Sàn
nhà căn phòng trên không, nơi có chuông, có đục lỗ ngay trung tâm. Sợi dây lọt
qua đó. Rudy nắm lấy dây và tiến hành kéo dây lên. Peter và Hannibal cũng giúp
sức. Sợi dây rất nặng. Cuối cùng, bốn bạn cũng kéo nó lên được. Sợi dây nằm đó,
như một con rắn khổng lồ đã chết, trên sàn nhà đầy bụi. Tất nhiên là lính cận
vệ phát hiện thao tác kéo dây. Nhưng khi định can thiệp, thì đã quá trễ, đầu
dây đã vượt khỏi tầm tay chúng!

Khi
sợi dây được an toàn, bốn bạn xem xét cái chuông. Chuông có kích thước đáng
kinh ngạc và có những dòng chữ bằng tiếng la-tinh bên hông. Sợi dây chạy quanh
một cái bánh xe, đặt gần chuông. Khi quay bánh xe, chuông lắc để đến gõ vào quả
đấm chuông. Cách bố trí như vậy làm cho ba thám tử rất ngạc nhiên, vì từ trước
đến nay, ba bạn chỉ thấy những cái chuông nhỏ, gõ nhờ một quả đấm tương đối
nhẹ, chứ không nặng nề và đồ sộ như quả đấm này!


Úi chà! - Peter nói khẽ và nhìn cái chuông quái dị. - E rằng chúng ta sẽ không
thể nào làm cho chuông kêu nổi.


Nghĩa là ta sẽ không bao giờ làm được nếu áp dụng phương pháp cổ điển. -
Hannibal đáp. - Từ đây, không thể nào nghĩ đến cách làm như thế! Ta phải bắt
đầu làm cho chuông nghiêng sang một bên. Rồi ta sẽ cột quả đấm vào đây và buộc
nó đến gõ vào chính cái chuông. Mình nghĩ là sẽ làm được...

Bốn
bạn nắm lấy sợi dây chuông và kéo dây cùng lúc. Chuông lắc lư. Chẳng bao lâu,
hông chuông nằm không xa quả đấm.

Khi
đó, Rudy mắc chặt dây bằng cách cột vào một xà ngang. Khi đã cố định chuông
trong tư thế thất thường xong, bốn bạn hết hơi đành phải nghỉ một lát.

Mặt
trời đang lên cao trên bầu trời. Một cơn gió nhẹ thổi qua tháp chuông thoáng.
Nhiều chú chim bồ câu đáp xuống các gờ đá gần đó. Rồi bay đi để đậu xa hơn một
chút.


Mấy giờ rồi? - Hannibal hỏi.


Tám giờ kém hai mươi. - Rudy trả lời sau khi xem đồng hồ. - Hai mươi phút nữa,
Thủ tướng sẽ đọc diễn văn ở đài phát thanh và đài truyền hình. Ta phải làm
nhanh!

Rudy
lấy sợi dây làm bằng chăn giường hầm giam và cột một đầu vào quả đấm chuông.
Rồi Rudy ra hiệu cho Peter, khoẻ nhất trong bộ ba. Hai anh em nắm chặt đầu dây
bên kia, kéo về phía mình. Quả đấm động đậy và đập vào cái chuông bất động.

Một
tiếng rung trầm và vang lên trời, làm điếc tai cả bọn. Bob nhìn xuống dưới thấy
người ta ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn tháp chuông.


Sợ tiếng động này làm rách mang nhỉ chúng ta. - Hannibal tuyên bố. - Rất tiếc
là chúng ta không có bông nhét vào tai!... Bob, Peter, các cậu có khăn tay
không?

Trong
nháy mắt, mấy chiếc khăn tay được xé ra và biến thành giẻ thô. Bốn bạn nhét vào
tai. Sau đó, bốn bạn tiến hành gõ vào chuông truyền thuyết của hoàng thân Paul.

Peter
và Rudy xoay sở tất tốt. Kéo quả đấm về phía mình, rồi thả ra, hai anh em tạo
thành một loạt nối trầm và nhanh hơn so với nếu chuông gõ bình thường.

Sau
một phút tiếng chuông báo động liên hồi kiểu mới này, ba bạn dừng lại để thở,
rồi lại làm tiếp. Bây giờ, chuông hoàng thân Paul gõ mạnh đến nổi có lẽ ở đâu
bên kia nước Varanie cũng nghe thấy. Dương như âm thanh không đồng đều của
chuông kêu: “Báo động! Báo động!”

Nhóm
người bốn bạn không còn nghe tiếng lính cận vệ... Tại bốn bạn bị điếc đi, bất
chấp những mẫu giẻ bịt lại.

Bob
liếc mình xuống đường. Đám đông đã tập hợp quanh nhà thờ và ngước mặt nhìn lên
trời. Có những người mới liên tục bước ra từ các đường hẻm, lân cận đến gia
tăng thêm đám đông hiếu kì. Chuông hoàng thân không ngừng phát đi thông điệp
báo động. Nhưng những người đứng ở dưới có hiểu ra rằng thái tử Djaro đang gặp
nguy hiểm và yêu cầu mọi người cứu giúp không?

Hannibal
ra xem cùng Bob. Đột nhiên, Hannibal dùng ngón tay chỉ một cái gì đó. Một sự
chuyển biến vừa mới làm náo nhiệt đám đông bất động. Dường như một số người
đang la hét và chỉ về cung điện ở xa. Đám đông đột ngột chạy về ngôi nhà hoàng
gia.

Lính
cận vệ, dễ nhận ra bộ y phục đỏ, đang cố tìm đường đi trong đám đông.

Nhưng
đám đông xô đẩy lính ngược lại. Đám người càng lúc càng đông thêm.

Dân
Varanie chạy về cung điện đông dần.

Dường
như mọi người đã hiểu bức thông điệp khẩn cấp của tiếng chuông!

Rồi
đột nhiên chuông ngừng gõ! Peter và Rudy ra cùng Bob và Hannibal để nhìn đám
đông ồ ạt. Rudy đang cầm chiếc đài trong tay. Anh quay nút đài.

Trong
nháy mắt bốn bạn tháo giẻ ra khỏi tai. Một giọng nói oang oang phát ra từ cái
máy. Tất nhiên là nói bằng tiếng Varanie.


Đó là thủ tướng. - Rudy giải thích. - Ông thông báo rằng một cụ âm mưu nghiêm
trọng chống lại Varanie vừa mới được phát hiện. Lễ đăng quan thái tử Djaro đã
được hoãn lại. Công tước Stefan vẫn giữ quyền lãnh đạo. Thái tử Djaro bị quản
thúc... vì lợi ích của chính thái tử, công tước nói rõ. Cuối cùng công tước gọi
toàn dân tuân thủ pháp luật và giữ trật tự.


Hừm! Coi bộ không ổn rồi! - Peter nói. - Bài diễn văn nhỏ này, tuy là một mớ
những chuyện bịa đặt, nhưng nghe giống thật quá.


Nhưng đâu có ai nghe! - Rudy vui mừng reo lên. - Mọi người dân Denzo đã nghe
tiếng chuông và đã ra đường để xem có chuyện gì. Nhìn đám đông kìa!

Mọi
người đang chạy về cung điện. Tôi rất tiếc là không thể xem chuyện gì đã diễn
ra ở đó!


Báo động! - Hannibal đột nhiên la lên. - Lính cận vệ đã đến cửa! Em nghe bọn
chúng lên!

Bốn
bạn lao vào cầu thang. Lính cận vệ đang leo những bậc thang cuối cùng.

Chúng
dừng lại trước cánh cửa thứ ba, bảo vệ lối vào phòng chuông, rồi dộng thật mạnh
vào cửa:


Mở cửa ra, nhân danh quan nhiếp chính! - Một sĩ quan ra lệnh. - Tất cả các
người đã bị bắt!


Vậy thì bắt đi! - Rudy thách thức đáp. - Đi, Peter ơi! Ta hãy tiếp tục gõ
chuông cho đến khi nào bọn chúng vào được!

Peter
và Rudy lại nắm lấy sợi dây và kéo quả đấm nặng nề. Một lần nữa, chuông hoàng
thân Paul phát lên thành phố tín hiệu báo động, tiếng này dường như thôi thúc
từng người dân Varanie hành động.

Phía
sau cửa, lính cận vệ ra sức dùng búa và thanh sắt.

Suốt
năm phút dài, tiếng chuông trầm và mạnh vang lên toàn thành phố. Sau đó, với
tiếng kêu rắc rùng rợn, cánh cửa tháp chuông ngã sập và lính cận vệ lao đến
nhóm chạy trốn.


Bây giờ, - viên trung uý nói sau khi chế ngự được bốn tù nhân, - các ngươi sẽ
biết cái giá phải trả khi dám chống lại Công tước Stefan!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3