Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 15 (Hết)
Chương 15: Sinh mệnh là
điều quan trọng nhất
1.
Đầu óc Tạ Vũ bối rối.
Rất nhanh mọi người trên phố
đều truyền tai nhau, có một người đàn ông bị điên mang đồ ngủ và đôi giày da
chạy lung tung khắp nơi. Tạ Vũ không biết hướng bên kia có cô không, sợ mỗi một
giây mình đi sai hướng, mất đi cơ hội gặp Hà Mạn.
Người nhiều như vậy, muôn
hình muôn vẻ, đủ mọi khuôn mặt, lại tìm không thấy khuôn mặt anh quen thuộc
nhất.
Tạ Vũ cầm lấy di động không
ôm hy vọng gì gọi cho Hà Mạn, Hà Mạn quả nhiên vẫn tắt máy. Đến báo cảnh sát, cục
công an lại nói không vượt qua hai mươi tư giờ căn bản không tính là mất tích, tạm
thời không thể lập án.
Bất đắc dĩ, Tạ Vũ gọi cho Hà
Kỳ, Tiểu Hoàn và Danny, xin nhờ bọn họ đến khu mua bán hỗn loạn này giúp đỡ tìm
kiếm. Bọn họ anh tất nhiên biết được hoàn cảnh của Hà Mạn và Tạ Vũ bây giờ, cũng
tận dụng thời gian ngày thứ bảy hay chủ nhật rảnh rỗi ngỏ lời giúp đỡ anh, nhưng
Tạ Vũ đều kiên quyết chối từ tất cả—— anh biết, Hà Mạn nhất định không hy vọng
mọi người nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của mình, cũng sợ bọn họ nhìn thấy tình
trạng chân thật càng thêm kiên trì khuyên anh cho Hà Mạn đi trại an dưỡng.
Anh vốn đã không nghe bọn họ
khuyên bảo, cắn răng nói chính mình tự chăm sóc cô. Tình huống như bây giờ làm
sao anh giải thích? Anh làm gì còn tư cách từ chối lời khuyên bảo của bọn họ?
Cất điện thoại vào, Tạ Vũ
chạy nhanh trở về nhà, trên đường đi, anh nghĩ về nhà lấy chìa khóa xe, lái xe
có thể tìm ở phạm vi lớn. Vừa đi vào nhà, Tạ Vũ ngạc nhiên phát hiện, Hà Mạn đã
thay quần áo ở nhà, hiền lành ngồi trên bàn ăn chờ anh.
Tạ Vũ đứng ở tại chỗ sửng sốt
đã lâu, dường như bị tin tức tốt trước mắt này hoàn toàn làm cho choáng váng.
Anh nhanh chóng gọi điện
thoại Hà Kỳ, nhờ cô nói giúp với Danny và Tiểu Hoàn, không cần đi lại, người đã
về nhà, bọn họ cứ yên tâm.
Tạ Vũ chậm rãi cởi giầy, dùng
thời gian ngắn ngủn này dấu đi vẻ mặt ngạc nhiên, hồi phục bình tĩnh như thường,
lại thả lỏng tâm trạng, sau đó mới cười ngồi vào bên cạnh bàn.
Anh đến gần mới chú ý tới
trên bàn có một cái bánh ngọt.
Hà Mạn không biết suy nghĩ
cái gì, ngay cả Tạ Vũ vào cửa cũng chưa phát hiện, chờ anh đến gần mới lấy lại
tinh thần, nhưng đối với Tạ Vũ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cũng không tỏ
vẻ kinh ngạc, giống như Tạ Vũ căn bản là không có rời nhà, vẫn ở tại phòng
khách.
Thấy Tạ Vũ trở về, Hà Mạn
thật vui vẻ, đứng lên nghênh đón Tạ Vũ.
“Đến, cắt bánh ngọt! Oh, đúng
đúng đúng, anh xem trí nhớ của em này, còn chưa có cắm nến đâu!”
Cắt bánh cái gì… Tạ Vũ đang
buồn bực, liền nhìn thấy Hà Mạn đã nắm lên cái bật lửa, vội vàng đoạt lại: “Để
anh để anh!”
Tạ Vũ cúi đầu châm ngọn nến
duy nhất trên bánh, mới nhìn thấy trên bánh có một hàng chữ: “Mừng kỷ niệm kết
hôn một năm vui vẻ”.
Em tha anh đi, bây giờ là
ngày gì? Tạ Vũ muốn cười, lại cảm thấy mũi cay cay. Anh nhìn hai tay của mình
siết chặt nhắm mắt, giống cô gái đang cầu nguyện Hà Mạn kia, câu nói “Cũng
không phải sinh nhật mà ước cái gì” liền nghẹn trở về trong bụng.
“Em ước nguyện cái gì sao?”
Anh cười hỏi.
“Không nói cho anh.” Hà Mạn
nghiêng đầu cười, mang theo ngây thơ chất phác cười khẽ. Cô cầm tay anh, đếm
một, hai, ba, thổi nến cùng với anh.
“Thổi ngọn nến xong, em còn
có quà tặng cho anh đó.”
Hà Mạn hướng về anh nháy mắt
mấy cái, sau đó quay đầu tự mình hô lên thổi tắt ngọn nến.
“Không phải nói cùng nhau
thổi sao?”
“Dù sao anh cũng không ước”
Hà Mạn vô lại nói, “Thổi không thổi ngọn nến có cái gì liên quan sao?”
Không đợi Tạ Vũ phản ứng lại,
cô liền xoay người từ dưới bàn lấy ra một cái hộp hình chữ nhật, hai tay đang
cầm nhét vào tay Tạ Vũ.
“Mau mau nhìn xem, có thích
hay không?”
Hà Mạn nhìn chằm chằm chiếc
hộp, Tạ Vũ nhìn chằm chằm Hà Mạn. Khuôn mặt người phụ nữ ba mươi tuổi, nở rộ
như đứa trẻ mười ba tuổi. Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp bộ dạng giống như chính
mình cũng không biết bên trong là cái gì, tràn ngập tò mò.
Tạ Vũ đặt tay trên nắp hộp, cố
ý không mở ra, trêu cô.
“Em vội cái gì, em cũng không
phải không biết bên trong có gì. Được rồi, anh hỏi em một chút, em có nhớ rõ
bên trong hộp có cái gì sao?”
Hà Mạn vỗ vỗ tay lên lưng
anh: “Đừng làm loạn, anh cho là em ngốc sao, muốn gạt em như vậy sao? Em là
muốn cho anh sự ngạc nhiên, làm sao có thể nói cho anh trước, mau mở đi!”
Tạ Vũ bị cô nói đến á khẩu
không trả lời được, bỡ ngỡ mở nắp hộp.
Sản xuất năm 2006, Nokia 5300.
Tạ Vũ giật mình.
Bộ dạng của anh làm cho Hà
Mạn trong nháy mắt vui vẻ cười ha hả: “Không nghĩ đến đúng không!Em nói rồi em
nghĩ mua cho anh, thế nào, nói được thì làm được! Hạnh phúc không?”
Tạ Vũ cúi đầu, ngón tay nhẹ
nhàng vuốt ve di động.
“Hạnh phúc.”
“Lúc chuyển nhà chúng mình
vất vả một chuyến, lại khiến anh mất không ít tiền, ngay cả di động anh thích
đều tiếc không dám mua. Người ta không phải nói, anh đi tiếp khách hàng không
phải muốn có mặt mũi một chút sao? Khách hàng đều dùng toàn đồ tốt, anh lại
dùng điện thoại cũ như vậy, như thế nào đàm phán thành công nha!Chẳng qua di
động để mua được thật sự rất khó, em tìm kiếm khắp nơi, mọi người đều nói không
bán, thật vất vả mới mua được!”
Hà Mạn nói liên miên xong, giương
mắt nhìn Tạ Vũ, tươi cười ngọt ngào lấy lòng.
“Em biết, anh cảm thấy em bây
giờ đầu óc không tốt lắm. Kỳ thật không có, anh đừng sợ, cũng đừng lo, anh xem,
em không phải đều nhớ rõ sao? Em nói chúng mình chuyển đến nhà mới nhất định sẽ
mua di động cho anh, thế nào, em mua rồi phải không?”
Trên mặt Hà Mạn biểu hiện
kiêu ngạo.
“Mọi người đều nói trí nhớ em
không tốt. Anh xem, chuyện quan trọng nhất, em hoàn toàn vẫn nhớ rõ nha.”
Tạ Vũ chỉ nhìn cô không nói
lời nào. Hà Mạn bỗng nhiên sợ hãi đứng lên: “Anh sao không nói gì vậy? Anh mất
hứng sao? Em làm sai cái gì sao? Anh… Không thích sao?”
Những lời cuối cùng thật cẩn
thận, đáng thương.
Tạ Vũ nhìn chằm chằm khuôn
mặt không biết mấy tuổi này trước mắt, di động trong lòng bàn tay bỗng nhiên
trở nên nóng bỏng.
“Thích, thích lắm,” Tạ Vũ gật
đầu, “Thật sự anh rất thích. Anh đã sớm nghĩ đến mua điện thoại di động này, vẫn
luyến tiếc. Bà xã em thật tốt, bà xã… Anh biết em đều nhớ rõ, anh biết, anh…
anh…”
Hà Mạn bỗng nhiên xông lên
trước ôm chặt lấy Tạ Vũ.
“Không phải là chỉ là một cái
di động sao? Về sau chúng ta có nhiều tiền, sẽ mua điện thoại Nokia mới nhất, Motorola
cũng mua, sẽ mua hai cái, dùng một cái! Được không? Được không? Tạ Vũ, anh đừng
khóc mà, anh khóc cái gì?”
Cô ôm anh, vì anh thích quà
tặng của mình tỉ mỉ chọn lựa mà vui vẻ, nhưng không hiểu sao, Tạ Vũ thăng chức
làm quản lí khách hàng, bọn họ cũng chuyển đến trung tâm, tương lai phía trước
thật rộng mở, vì sao anh ấy lại khóc?
Tương lai càng ngày càng tốt,
đừng khóc được không?
Ngày của chúng ta còn rất dài
rất dài.
2.
Hà Mạn mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy cảnh tượng Tạ Vũ
cầu hôn cô năm đó, nhưng lại có một chút không giống. Trong mơ cô không có giận
dỗi Tạ Vũ đến muộn, trong lòng rất rõ ràng anh hẹn cô đi công viên chèo thuyền
thật ra là vì cầu hôn, cô đều biết hết. Cho nên, cô nhất định phải thành thành
thật thật làm bộ bị lừa, không tức giận không quấy rối, làm cho màn cầu hôn anh
vất vả chuẩn bị được hoàn chỉnh.
Muốn thật đầy đủ. Muốn thật
hoàn mỹ.
Nhưng là trong mơ khi Tạ Vũ
chạy đến trước mặt cô, nhưng con đường trước mắt lại bị gãy. Tạ Vũ bị kẹt lại
trong các khe hở, chảy thật nhiều máu, lại cắn răng không kêu đau.
Anh nói, Mạn, thật xin lỗi, em
chờ một chút, anh lập tức sẽ thoát ra, em phải chờ anh.
“Nếu không tới tìm cô, anh ấy
sẽ không chết.”
Chung quanh xuất hiện rất
nhiều người, gương mặt mơ hồ không rõ, lời lẽ chính nghĩa, vây quanh cô và Tạ
Vũ đang hấp hối giữa các khe hở. Tạ Vũ máu chảy càng lúc càng nhiều, giống như
biển máu, hoàn toàn bao phủ Hà Mạn.
Cô thét chói tai ngồi xuống, theo
bản năng đưa tay về phía bên người sờ soạng tìm kiếm Tạ Vũ, lại sờ thấy khoảng
không.
Hà Mạn nhìn thấy trước mắt
một tờ giấy ghi nhớ màu trắng, mặt trên viết: “Mạn, anh ở dưới lầu chờ em.”
Như là sợ cô đi hai bước sẽ
quên mất mình nói cái gì, Hà Mạn xuống giường, phát hiện trên tường đều là giấy
ghi nhớ, trên mỗi mặt đều vẽ một mũi tên, mỗi giây mỗi phút nhắc nhở cô muốn đi
đâu. Hà Mạn đi vài bước liền nhặt lên một tờ giấy ghi nhớ nữa, chần chờ đẩy cửa
phòng ra.
Tầm mắt có thể nhìn thấy được,
một dãy các tờ giấy trắng trên mặt đất, còn có cả cánh hoa hồng, tuyệt đối
không khác gì một lộ trình chỉ dẫn, một đường kéo dài đến dưới lầu. Hà Mạn chân
trần dẫm trên thảm, bước từng bước một cẩn thận đi xuống dưới.
Đi cầu thang được nửa đường, Hà
Mạn thấy được xa xa có bóng dáng, như đang chờ cô.
Người kia mặc một bộ đồ kỳ lạ,
cả người gập lại, tóc trắng. Hà Mạn kinh ngạc đi qua, nhẹ giọng ở sau lưng gọi:
“Ông là…”
Ông lão xoay người.
Hà Mạn kinh ngạc che miệng
lại.
Đó là mặt của ông lão, nếp
nhăn, da dầy đặc đồi mồi, làn da lỏng, mang kính lão cũng không che đậy đựng
túi mắt chảy xệ.
Ngay cả như vậy, cô vừa nhìn
liền nhận ra.
“Tạ Vũ?”
“Em làm thế nào bây giờ mới
xuống.” Âm thanh Tạ Vũ làm ra vẻ mình đã già “Mau đến ăn cơm đi. Danny vừa làm
xong hóa trị sau cơn phẫu thuật, Tiểu Hoàn bọn họ nói muốn chúc mừng cậu ấy tìm
được đường sống trong chỗ chết. Nhanh, nhanh xuống dưới.”
Hà Mạn dắt tay thô ráp với
làn da bủng beo kia, như lạc trong giấc mơ, cay cay nơi mũi nói cho cô biết, hết
thảy đều là chân thật.
Trước bàn cơm, Tiểu Hoàn tóc
hoa râm, Hà Kỳ, còn có Danny một đầu tóc đen ngồi ở nơi đó, nhìn thấy Hà Mạn đi
vào, đều lộ ra vẻ mặt tang thương tươi cười.
“Vì sao Danny tóc vẫn đen?”
Hà Mạn vừa khóc vừa cười.
“Hôm qua cậu ấy lén lút đi
nhuộm.” giọng nói Tiểu Hoàn già đi rất nhiều, tuy vẫn sắc bén như cũ, “Đua
đòi!”
Hà Mạn cười ra tiếng, Tạ Vũ
dắt cô ngồi ở bên cạnh bàn. Bốn người đều già cả như thế, gương mặt trẻ trung
đã biến mất. Chỉ có một mình Hà Mạn, vẫn còn tuổi trẻ, giống một đoạn phim bị
cắt sai.
Thời gian rối loạn, không
gian mơ hồ. Bọn họ đều cùng nhau trôi qua, cùng nhau già cả.
“Em xem em kìa!” Tạ Vũ bỗng
nhiên khởi xướng tính tình, “Nhẫn đâu?!”
Hà Mạn nháy mắt mấy cái: “Cái
gì?”
Tạ Vũ tức giận khụ khụ nửa
ngày, chẳng khác gì bộ dạng bị hen suyễn, cuối cùng cũng ngừng, bàn tay xanh
xao chống lên bàn xoay người đi lục tung tìm.
Sau đó cầm một cái nhẫn xoay
người lại.
“Bảo em mang kĩ, em lại không
nghe, như thế nào, không muốn làm bạn già của anh?”
Anh nhìn cô, giống đang chờ
đợi một đáp án.
Nước mắt Hà Mạn như chảy ra.
“Đồng ý. Đương nhiên đồng ý. Em
vẫn muốn làm bạn già của anh.”
Tạ Vũ cười tươi như ánh mặt
trời. Anh cầm tay trái Hà Mạn, dùng bàn tay nhăn nheo cầm lấy nhẫn, sau đó thật
cẩn thận, lồng vào ngón áp út trái của Hà Mạn
Anh cầm tay Hà Mạn, dịu dàng
lại vô cùng kiên định nói: “Chúng ta cuối cùng sẽ bạch đầu giai lão.”
Hà Mạn Tạ Vũ nhìn trước mắt, nghĩ
được cái gì đó như chim bay qua bầu trời, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt, cô giữ
không được.
Có vẻ như là chuyện cô rất
muốn làm, lại bị mình quên mất.
Bạch đầu giai lão.
Hà Mạn nhìn những người này
vì mình mà giả dạng những người già, sinh mệnh là điều quan trọng nhất, bỗng
nhiên bắt được đầu đuôi ý tưởng.
3.
Tạ Vũ không nghĩ đến, lại gặp
Lily ở siêu thị.
Đối phương mặc váy ngắn màu
vàng, mang theo hơi thở trẻ trung mùa hè. Ở khu quầy thức ăn, là Lily phát hiện
ra anh trước, thoải mái đi đến chào hỏi anh, giống như chuyện cũ không vui chưa
từng xảy ra.
Tuổi trẻ giống như bao giờ bị
tồn thương.
Thái độ của Lily khiến giảm
bớt cảm giác áy náy của Tạ Vũ. Anh cũng cười hỏi cô tình hình gần đây như thế
nào.
“Em có bạn trai.” Lily cười, “Còn
hơn anh.”
“Chúc mừng anh, hy vọng em
hạnh phúc.”
“Không dám đâu,” Lily bĩu môi,
đột nhiên hỏi, “Chị Hà Mạn có khỏe không?”
“Rất tốt.”
“Em nghe anh Danny nói rồi. Hôm
nay sao anh lại ra ngoài? Không cần ở nhà giữ chị ấy sao?”
“Hai ngày này cô ấy đều ở nhà
chị. Gần đây cô ấy nhớ về thời trung học, nhớ đến chị cô, cho nên anh liền đưa
cô ấy qua đó hai ngày, ngày mai sẽ đưa trở về.”
“Em…” Lily thở dài, “Loại
chuyện này làm cho người ta cảm thấy ông trời không thật không có mắt, em thật
sự cảm thấy rất buồn.”
Tạ Vũ cười cười: “Cũng không
có gì, dù sao vẫn còn cùng một chỗ, có bệnh hay khỏe mạnh cũng sẽ giống nhau, đời
này đều phải cùng nhau trải qua.”
Lily bị câu nói thoải mái của
Tạ Vũ làm cho sốc.
“Anh đừng trách em xen vào
việc của người khác. Em thật sự rất bội phục anh, nếu không phải biết anh đã
chăm sóc chị ấy lâu như vậy, em sẽ cảm thấy anh căn bản chính là nói mạnh miệng.
Dù sao em cũng nhận thức điều đó là không đáng—— anh đừng để ý, em không phải
nói tình cảm có thể đặt lên bàn cân tính toán, em chỉ là cảm thấy… Có chút không
hiểu, chẳng phải con người ai cũng ích kỷ sao? Anh có lo lắng không? Anh cảm
thấy đáng giá sao? Anh mới hơn ba mươi tuổi, về sau còn có tương lai mà.”
Tạ Vũ vẫn cười như trước.
“Anh không quá lo lắng, anh
cảm thấy việc này đặc biệt đơn giản, tình yêu chính là đơn giản như vậy, anh
không thể rời xa cô ấy, càng không nỡ gỡ bỏ cô ấy khỏi tim, cũng không cảm thấy
cô ấy làm chậm trễ cuộc sống của anh. Cả đời này anh đã nghĩ sẽ trải qua cùng
cô ấy, rời xa cô ấy mới là chậm trễ, đây là sự thật của anh.”
Lily kinh ngạc nhìn anh, không
biết là nguyên nhân do máy lạnh, hay là do lời nói của Tạ Vũ, cô bỗng nhiên
thông suốt mọi chuyện.
Tình yêu là sự ban phước lớn
nhất. Còn cần tính toán cái gì.
Tạ Vũ vừa nói xong, di động
rung lên, Danny đang gọi.
“Tạ Vũ, cậu đi đâu vậy? Tớ
hôm nay trong lúc vô ý biết được, Hà Mạn ở bệnh viện, cô ấy phải làm giải
phẫu!”
Tạ Vũ sửng sốt, ném xe mua
sắm, xoay người chạy về hướng cửa như điên.
4.
“Không có cách nào bạc đầu
đến già đi,” Hà Mạn dựa vào khung cửa nhìn Tạ Vũ đang thở dốc, cười chỉa chỉa đầu
mình nói, “Bây giờ đầu em không còn một sợi tóc!”
“Anh cấm em phẫu thuật.” Tạ
Vũ cũng không thèm nhìn tới cô, cúi đầu chỉ lặp lại một câu này.
“Anh đừng cố chấp. Cho dù anh
là chồng em, mạng của em cũng là của em, em có thể tự mình làm chủ. Mấy ngày
nay em khó có được tỉnh táo như vậy, anh phải nghe em.” Giọng nói Hà Mạn thật
bình tĩnh, còn mang theo ý cười.
“Em nói anh nghe, phẫu thuật
này là lấy máu tụ dưới màng cứng, các bác sĩ sẽ giúp em lấy máu tụ đi. Sau đó
em sẽ khôi phục như bình thường, không bao giờ tắm một ngày mười lần nữa, rất
hại da.”
“Rất nguy hiểm, không thể, chúng
ta như vậy không tốt sao? Em… Anh không với em nữa, Hà Kỳ đâu? Hà Kỳ!Chị làm
chị như vậy sao? Chị đang đẩy em gái mình vào con đường chết! Chị có biết hay
không? Chị không muốn nuôi cô ấy phải không? Em nuôi! Vốn cũng không cần chị!
Chuyện của bọn em không cần phải mọi người quản!”
Tạ Vũ lâm vào trạng thái điên
cuồng, anh rống trong mệt mỏi, đi đến đầu giường bệnh ôm lấy Hà Mạn.
“Đi, theo anh về nhà!”
“Tạ Vũ!”
Hà Mạn nghiêm túc đẩy anh ra.
“Em muốn làm phẫu thuật này, đã
ký giấy, trả tiền, ai cũng không thể ngăn cản em. Bao gồm cả anh.”
Hà Mạn nhìn Tạ Vũ nói:
“Em thực hiện phẫu thuật này
không chỉ vì anh, cũng là vì chính mình. Tạ Vũ, em nghĩ được sống phải có tôn
nghiêm, em muốn trao cho anh tình cảm tốt nhất, trao cho anh một Hà Mạn đầy đủ
tốt nhất, không phải trẻ con cũng không phải động vật, lại càng không phải là
một bức ảnh chân dung.”
Tạ Vũ đỏ hồng mắt nhìn cô.
“Anh đừng trách chị em, quyết
định này là của em. Em biết anh đã hạ quyết tâm phí thời gian chăm sóc em cả
đời, nếu em mất đi thần trí chỉ có dựa vào anh, em cũng tin tưởng anh tuyệt đối
sẽ không vứt bỏ em, vẫn bên em, dù cuộc sống của anh sẽ bị mất đi. Nếu bây giờ
người nằm ở đây là anh, anh cũng sẽ lựa chọn giống em, mà em cũng không cam
lòng.”
Hà Mạn nhẹ nhàng cầm lấy tay
Tạ Vũ. Đôi bàn tay của cô đã gầy như vậy, nhẫn kim cương trên ngón tay đã không
còn vừa nữa, lỏng lẻo trên ngón tay, Tạ Vũ nhìn mà lòng chua xót.
Anh khóc, nói không nên lời, chỉ
có thể tùy ý để cô đẩy cánh tay mình, nhẹ giọng cầu xin:
“Em sẽ bình phục. Em đã có
một tai nạn đã xảy ra, ông trời đã cho em một cơ hội giả ngu để tìm anh về, em
thật sự không nên nổi lòng tham. Em không ngừng mơ tưởng, cùng anh sinh cục
cưng, nhìn cục cưng lớn lên, nhìn nó kết hôn, nhìn nó sinh con, sau đó em còn
muốn rửa bát cho anh cả đời. Em nói, chúng ta còn có về sau, rất dài rất dài về
sau, anh phải tin tưởng, anh phải chờ em.”
Anh phải chờ em.
5.
“Chờ em tỉnh lại, em muốn bồi
thường anh như thế nào?”
“Mùa hè có dưa hấu, cắt thành
một nửa, em sẽ đem phần ngon nhất ngọt nhất dùng thìa đút anh ăn.”
“Còn có gì nữa?”
“Anh thích ăn đầu nhọn, em
cũng để lại cho anh.”
“Em bỏ được sao?”
“Bỏ được. Trừ anh ra, em cái
gì cũng đều bỏ được.”
“Thật tốt, em sẵn sàng để lại
những thứ tốt nhất cho anh, cho nên em cũng muốn cho anh đầu óc tốt nhất. Anh
cũng muốn cho em tốt nhất. Anh phải tin tưởng em.”
“Anh tin tưởng em. Anh tin em
khi tỉnh lại, lần này sẽ không mất đi một giờ trí nhớ nào, anh sẽ luôn ở bên
cạnh em, một giây một phút cũng không rời.”
Tạ Vũ cách lớp thủy tinh, nhìn
Hà Mạn phía xa xa đã dần tiến vào trạng thái gây mê.
Anh tin cô sẽ tỉnh lại, tóc
sẽ dài ra, màu đen, lại cùng anh từ từ bạc trắng.
Anh sẽ ở đây chờ cô. Chờ cô
xuất hiện tốt nhất.
Tình yêu không có bao nhiêu
mạnh mẽ, bọn họ yêu nhau như vậy, cũng tránh không khỏi một đường khúc chiết, đường
lên trời vẫn chưa chào đón họ.
Tình yêu đã cho họ tất cả.
Nó không thể chống lại sinh
lão bệnh tử, nhưng ẩn hiện trong kỷ niệm, ngoan cố đứng ở con sông thời gian, không
sợ nước dâng, không sợ bão tố, kiên quyết chờ đợi người yêu xuất hiện.
Người kia nhất định sẽ xuất
hiện, mang lại cho bạn một tình yêu tốt nhất.
Em nhất định phải tin anh.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. gacsach. com - gác nhỏ cho người yêu sách. ]
(Hết)
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Nhàn Nhã – Diên Vĩ
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)