Thành thời gian - Chương 60 - 61

Chương 60

Kỳ nghỉ cho dù đẹp đẽ thế nào thì vẫn phải trở về. Nhưng kỳ
nghỉ hè vụng trộm này cũng thực sự quá đẹp đẽ, đủ để tôi mỹ mãn dài dài.

Ngày thứ ba sau khi về nước thì học kỳ mới bắt đầu, tôi trở
về trường, dọn dẹp ký túc xá, tôi rất may mắn vì vẫn cùng phòng với Vi San,
tránh lại phải thích ứng với người khác. Đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cỏ cây
trong vườn trường, có vẻ như không thay đổi, có vẻ như đã đổi thay, chẳng ai có
thể nói rõ ràng được.

Tôi rời khỏi tòa nhà ký túc xá tới học viện tìm giáo sư, lấy
thời khóa biểu và kế hoạch học kỳ mới, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là lên lớp, chương
trình học so với lúc học đại học thì ít hơn rất nhiều, nhưng tự nghiên cứu và
luận văn lại chẳng thấy ít. Giáo sư Tiền đánh giá tôi “Khí sắc không tồi.” Tôi
cười nói: “Vâng ạ, em đi nghỉ mát.” Chậm rãi từ phòng làm việc của giáo sư đi
ra, sự gặng hỏi trong dự liệu đã bắt đầu, mẹ gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi
gặp mặt. Đây chính là trốn được mùng một chứ chẳng trốn được hôm rằm, tôi thở
dài đồng ý.

Tài xế của bà lái xe tới cổng trường đón tôi, bác lái xe
trực tiếp đưa tôi đến cổng một trung tâm thương mại cao cấp. Hiển nhiên cho dù
cửa hàng có cao cấp đến đâu thì đối với người nổi tiếng thì đều cung kính, mẹ
tôi đón tôi ở trước cửa trung tâm thương mại, đi theo bà giống như đi vào phim
trường. Bà hiển nhiên là khách quen, giám đốc trực tiếp đem hết tất cả quần áo
của mùa này bày ra để tôi lựa chọn. Tôi chậm rãi xem xét, chú ý đến một người
đàn ông mặc đồ vest đen cao lớn khôi ngô sau lưng mẹ không xa, ánh mắt vô cùng
cảnh giác. Tôi cười một cái với anh ta coi như chào hỏi rồi lại nhìn mẹ.

“Vệ sĩ ạ?” Bà khẽ gật đầu.

Thân phận hiện nay của mẹ tôi thực sự khác biệt rồi, ra
ngoài còn đem theo vệ sĩ. Sống trong một gia đình giàu có như nhà họ Lâm cũng
thực sự không dễ dàng, nhưng nghĩ lại thì lại nghĩ tới Lâm Tấn Tu, cũng may,
chưa thấy bên cạnh anh ta có vệ sĩ.

“Bây giờ mới mang theo người,” Mẹ tôi nói đơn giản, “Hơn một
tháng trước, A Tu gặp phải tai nạn chắc con đã biết.”

“Vâng,” Tâm tình tôi trầm trọng, “Học trưởng anh ấy… không
sao chứ ạ?”

“Đã hết bệnh xuất viện rồi.”

Lúc Lâm Tấn Dương gọi điện thoại cho tôi, tôi tưởng rằng đó
là một tai nạn giao thông bình thường, sao ngữ khí của mẹ hiện tại lại không
đúng như vậy?

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?” Mẹ liếc tôi, “Trên xe có
bom.”

Câu nói này giống như một quả bom bùng nổ làm tinh thần tôi
mơ hồ, tôi rùng mình một cái, vô cùng sợ hãi, “Hả? Sao lại có thể có chuyện
này? Tai nạn xe? Bom?”

“Thẳng bé may mắn,” Mẹ nói, “Trước khi bom nổ có chút chuyện
nên xuống xe, nhưng bị luồng khí do bom nổ làm bị thương, lái xe
không thể cứu được.”

“Hả…” Tình tiết thay đổi đột ngột khiến tôi trợn mắt há mồm,
“Là ai làm?”

“Phạm nhân đã bị bắt rồi,” Mẹ tôi hiếm có nói nhiều, “Đại
khái là tranh chấp làm ăn, đối phương không cam tâm phá sản nên dùng cách này
để trả thù.”

“Đúng thật là thương trường như chiến trường.” Thật đáng sợ,
chết rồi thì tiền có nhiều nữa thì có tác dụng gì? Chỉ khổ cực mẹ tôi, tuy
nhiên nguyện vọng đã đạt được cũng không có gì đáng tiếc cả.

Nghe được tin tức có tính công phá như vậy, tâm trạng của
tôi phức tạp đến mức khó nói nên lời, nào còn có tâm tình chọn quần áo chứ?
Nhanh chóng nói không cần mua quần áo nữa, chúng ta đi thôi, nhưng mẹ lại không
theo ý tôi, dẫn tôi đi quanh cửa hàng mấy vòng, mua từ đồ lót đến đồ phụ kiện,
thay đổi hết cả tủ quần áo của tôi, rồi sai lái xe mang mười mấy cái túi vào
trong xe, sau đó dẫn tôi lên một quán cà phê trên lầu uống trà chiều.

Ngồi xuống chưa bao lâu, cà phê đã được đem lên, mẹ dùng
thìa khuấy khuấy cà phê, lúc này mới từ từ mở miệng. “Ở Thụy Sĩ vui vẻ chứ?”

Tôi gật đầu, “Tương đối vui ạ.”

“Đi những đâu và làm những gì?”

Tôi không tin bà không biết đường đi nước bước của tôi và Cố
Trì Quân trong kỳ nghỉ này, nhưng vẫn nói thẳng ra, “Đầu tiên đến nhà Cố Trì
Quân ở một tuần, sau đó tới núi Alps, ở trên núi Cố Trì Quân có một căn nhà gỗ
nhỏ, chúng con ở đấy cả mùa hè…”

Mẹ sắc bén nhìn tôi, “Người nhà của cậu ta con đều đã gặp
rồi?”

Nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, tôi nhịn không được
mà mỉm cười, “Vâng, đều gặp rồi ạ. Người nhà họ Cố cho dù là bác gái hay là anh
chị em của anh ấy đều học rộng biết nhiều. Cả nhà đều là học giả nhưng lại
không hề khô khan, con người rất tốt, rất thú vị, mẹ anh ấy là một tác giả khoa
học viễn tưởng rất nổi tiếng, tiểu thuyết bác ấy viết rất thú vị.”

Vẻ mặt của mẹ khó đoán, nhìn không ra tâm tư gì, nhàn nhạt
nói: “Thế à?”

“Mẹ không biết ạ?” Tôi hơi kinh ngạc, bọn họ quen nhau hơn
mười năm, những chuyện này e rằng sớm đã rõ ràng rồi.

“Nghe nói qua một chút nhưng chưa gặp mặt.” Tôi nghĩ điều đó
cho thấy không thân quen lắm.

Sau khi mẹ trả lời, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, dường như đang
bình ổn tâm tình, “Lúc con nói quan hệ của con và Cố Trì Quân là bạn bè, mẹ đã
cho con sự tín nhiệm.”

Tôi rất cảm khái, lúc đó tôi tỏ thái độ với bà tôi tuyệt đối
sẽ không vượt quá quan hệ bạn bè với Cố Trì Quân, lúc đó thực sự là phát ra từ
nội tâm, chẳng ngờ tôii sẽ cùng Cố Trì Quân phát triển đến ngày hôm nay. Nói
thật, tôi căn bản không khống chế được quan hệ giữa tôi và anh, tất cả đều là
anh dẫn dắt, tôi không có sức chống cự, chìm vào đó, bà đánh giá tôi cao quá
rồi.

“Con biết con đang làm gì.”

“Điều này cũng không trách con được,” Mẹ lắc đầu, dùng vẻ
mặt lạnh lùng giải vây cho tôi, “Cố Trì Quân chỉ cần cậu ta có lòng, thu phục
mười con thì cũng không thành vấn đề.”

“Vì thế… Mẹ cảm thấy chênh lệch giữa chúng con quá lớn, anh
ấy lừa gạt tình cảm của con, rồi bạc tình bội nghĩa với con?” Tôi dứt khoát nói
thẳng, “Cái khác không nói nhưng mẹ ạ, thậm chí nể mặt mẹ thì anh ấy cũng sẽ không
làm chuyện này chứ?”

“Mẹ không nghĩ như vậy,” Mẹ phủ nhận, “Nhưng mẹ cho rằng hai
đứa không phù hợp. Cậu ta lớn hơn con mười tuổi, cậu ta bây giờ có thể bên con,
nhưng đợi sau này tuổi tác lớn rồi thì làm thế nào? Con và A Tu gần
nhau hơn, tuổi tác tương đương nhau, quen biết nhiều năm, đôi bên vô cùng quen
thuộc.”

Tôi nhịn không được mà nhếch miệng cười, ý cười châm biến
căn bản không giấu, “Cũng đúng, nhị công tử của Lâm Thị đương nhiên là lựa chọn
tốt hơn, cho dù là về gia thế hay là tài sản.”

“Sao con có thể nghĩ tới cái này?” Ánh mắt mẹ lạnh lùng,
nhíu mày không vui nói, “Con gái của Lương Uyển Đình sao phải sống nhờ vào kẻ
khác? Của mẹ đều là của con.”

Câu trả lời này thực sự vượt ngoài dự liệu của tôi. Sau đó
nghĩ, tôi có chút bừng tỉnh đại ngộ. Nhà mẹ đẻ của bà có ít có nhiều tôi không
biết nhưng tôi nghĩ, có giàu như nào thì với Lâm Thị mà nói đều không đáng là
bao, sau khi bà lấy bác Lâm, đương nhiên không cần tự mình tiên tốn cái gì, mà
bà dường như cũng không có người nhà nào gần gũi nữa, đại để cũng chỉ có thể để
tiền lại cho tôi, điều bà không biết đó là tôi cũng chẳng cần nó.

Mẹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, “Hứa Chân, mẹ
khuyên con là vì con là duy nhất của A Tu nhưng không phải là duy nhất của Cố
Trì Quân. Đôi mắt này của mẹ chưa từng nhìn nhầm.”

Tôi nghĩ,kỳ nghỉ hè tôi không ở trong nước này rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Tôi khâm phục Lâm Tấn Tu, không biết anh ta diễn vở kịch đặc
sắc nào trước mặt mẹ tôi, có thể khiến bà xuất hiện cảm tưởng “sâu sắc” này.
Tôi là duy nhất của Lâm Tấn Tu? Điều này quả thực quá buồn cười.

Trên thế giới này có một loại người đáng ghét nhất, rõ ràng
chẳng biết gì hết nhưng lại giả vờ rất hiểu biết, từ trước đến nay chưa từng
bước chân vào cuộc sống của tôi lại ăn to nói lớn trước mặt tôi? Tôi phát giác
đầu ngón tay của mình không khống chế được mà run nhẹ, nhưng khuôn mặt lại càng
không chút biểu cảm.

Thấy tôi không lên tiếng, mẹ lại cầm cái túi bên cạnh ly cà
phê đứng lên, “Mấy ngày hôm trước A Tu xuất viện, về tình về lý con cũng nên đi
thăm thằng bé.”

Tôi nghĩ mẹ tôi nói rất có lý, vậy là một tiếng sau tôi lại
một lần nữa đến biệt thự nhà họ Lâm.

Chương 61

Sau khi xe dừng lại tại cửa lớn, tôi xuống xe trước rồi quay
đầu nhìn xung quanh, một mùa hạ không gặp, cay cỏ trong vườn vẫn nở rộ như cũ,
mùi hương nhàn nhạt đó khiến tôi xuất hiện một sự mơ hồ, rốt cuộc là do mùi
hương hoa hay là mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ, nhưng không phân biệt rõ
ràng được.

Mẹ đã nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân của biệt thự này,
bao gồm người giúp việc, người làm vườn, lái xe và quản gia trong đó đều vô
cùng cung kính với bà, đều xưng hồ “Phu nhân” không mang theo họ. Quản gia nói
Lâm Tấn Tu vừa mới kết thúc cuộc họp qua màn hình trong thư phòng, dưới sự dẫn
dắt của ông ấy tôi đi lên thư phòng tầng hai.

Căn nhà rộng lớn, lót thảm lông dê, dày dặn mềm mại, đi lên
không phát ra chút tiếng động nào. Lúc đẩy cửa vào, Lâm Tấn Tu mặc áo sơ mi
trắng đang đứng trước cửa sổ, tay phải thỉnh thoảng xoay xoay một vật nhỏ trong
suốt trên bệ cửa sổ, tay trái kẹp một điếu thuốc màu trắng, tàn thuốc tích tụ
rất dài. “Học trưởng.”

Lâm Tấn Tu nghiêng nửa người quay đầu lại nhìn tôi, tàn
thuốc tích tụ cuối cùng bay nhè nhẹ rơi xuống thảm.

“Em nghe nói đến chuyện của anh,” Tôi nói, “Sức khỏe của anh
đỡ hơn chưa?”

Khí sắc của anh ta kém xa trước đây, tôi quen biết anh ta
nhiều năm như vậy từ trước đến này chỉ nhìn thấy dáng vẻ hăng hái, kiêu ngạo tự
hào của anh ta, dáng vẻ tái nhợt ốm yếu thực sự hiếm thấy. Chỉ có ánh mắt vẫn
rất sáng, có thể thấy “tai nạn xe” hai tháng trước ảnh hưởng đến anh ta rất
lớn.

“Anh… bây giờ có thể hút thuốc sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Lâm Tấn Tu đi mấy bước về phía bàn làm việc, giơ tay dập tắt
điếu thuốc vào gạt tàn. Tôi nhìn thấy tập văn kiện dày cộp trên mặt bàn.

“Em không hy vọng anh chết sớm sao?”

“Anh biết em… em trước nay chưa từng nghĩ đến.”

Khóe miệng anh ta nhếch lên, chỉ có điều không có tiếng, đại
để cảm thấy đấu võ miệng với tôi rất không thú vị. Giữa anh ta và tôi từ trước
đến nay cũng không có thâm thù đại hận, tuy có lúc hận anh ta đến mức cả người
đều đau nhưng cũng không hy vọng anh ta chết sớm.

Cánh tay anh ta để trên mặt bàn, ống tay áo nhè nhẹ quét qua
mặt bàn đen nhánh, ánh mắt nhìn tôi không chớp, “Hứa Chân, nhiều năm như vậy,
cái em muốn nhất có phải là lời xin lỗi của anh không?”

Không biết tại sao cánh tay tôi lại hơi run lên.

Anh ta cụp mắt xuống, “Nếu như anh xin lỗi… Em có thể trở về
bên anh không?”

Từ trước đến nay tôi không biết trong từ điển của Lâm Tấn Tu
có hai từ “xin lỗi”. Tôi cũng biết, thái độ của anh ta đối với tôi hôm nay cũng
là sự nhượng bộ lớn nhất anh ta có thể nghĩ ra… Tôi giơ tay che mắt cúi đầu
cười khổ, trong kỳ nghỉ hè đã qua này, đối với mỗi người mà nói đều không dễ
dàng.

“Bây giờ em trở lại, chuyện trước đây anh không so đo với em
nữa.”

Tôi im lặng, căn bản nghĩ không được phải trả lời như thế
nào, chú ý đến thứ trong suốt lấp lánh trong lòng bàn tay anh ta, không ngờ là
miếng hổ phách cỏ bốn lá tôi tặng cho anh ta nhiều năm trước, không ngờ đã qua
nhiều năm như vậy anh ta vẫn còn giữ nó.

“Miếng hổ phách này…” Tôi nói khe khẽ, “Năm đó… em tặng
anh.”

“Anh không mất trí nhớ.”

“Học trưởng, anh có biết giá trị của miếng hổ phách này
không?”

“Độc nhất vô nhị.” Lâm Tấn Tu thản nhiên nói, anh ta không
không phân tích giá trị to lớn của miếng hổ phách từ góc độ kinh tế, chỉ trả lời
“Độc nhất vô nhị.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng thê lương, “Đúng vậy,
toàn thế giới cũng không thể có miếng phổ phách bên trong có cỏ bốn lá thứ
hai,” tôi cụp mắt hít vào một hơi, “Cho dù là giá trị kinh tế hay giá trị
nghiên cứu đều rất cao. Nó là thứ năm em mười bốn tuổi, đích thân tìm thấy ở
trên núi, em đã tặng cho anh.”

Lâm Tấn Tu liếc tôi, “Sao, muốn lấy lại?”

“Không, quà đã tặng thì không có cái kiểu lấy lại, tùy anh
đập nát cũng được mà vứt đi cũng được… nhưng món quà này là kết thúc, trước nay
không phải bắt đầu,” từng câu từng chữ tôi cố gắng để mình nói rõ ràng, “Học
trưởng, chúng ta đã không thể nữa rồi, hoặc là… Từ trước đến nay đều không
thể.”

Khuôn mặt anh ta không chút cảm xúc ngồi vào giữa ghế, một
cánh tay tỳ nhẹ lên tay vịn, một cánh tay đỡ đầu nhìn tôi, dáng vẻ quân chủ
không thể xâm phạm, dường như lời nói ban nãy là một người khác nói ra vậy. Anh
ta hơi híp mắt lại, biểu cảm u ám, “Hứa Chân, đối nghịch anh là phải trả giá. ”

Tôi im lặng, “Rất lâu trước kia em đã biết sự thực này rồi.”

“Em tưởng rằng anh có thể giống lúc còn đi học, chỉ là trêu
đùa em thôi sao? ”

“Em chưa từng nghĩ như vậy…” Tôi lắc đầu khe khẽ.

Anh ta nghiến răng, “Em cho rằng mẹ em sẽ làm chỗ dựa cho
em?”

Tôi cau mày nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta nói như
vậy.

Hy vọng người mẹ vứt bỏ tôi hơn hai mươi mấy năm cho tôi chỗ
dựa? Đừng có đùa nữa, lừa đứa trẻ ba tuổi thì nó cũng chẳng tin. Tôi không muốn
cùng anh ta tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, mệt mỏi lắc đầu, “Như vậy đi, anh
không sao là tốt rồi. Em về đây.”

Tôi xoay người rời đi, lúc đi tới cửa nghiêng nghiêng đầu
lại, liếc nhìn khuôn mặt ngược sáng của anh ta, biểu cảm ẩn giấu trong bóng
tối, biệt thự nhà họ Lâm rộng, đối diện thư phòng có cầu thang, tôi mới đi
không đến mấy bước liền có sức mạnh to lớn kéo đằng sau, đó là một đôi tay có
lực giữ chặt lấy vai trái tôi.

Tôi nhíu mày, còn không kịp kêu đau đã bị quăng tới bức
tường cạnh hành lang, đầu đụng vào tường, hoa mắt chóng mặt, trong mê man nhìn
thấy khuôn mặt của Lâm Tấn Tu, ngực bị anh ta dùng cánh tay đè ngang vào tường,
sao bay đầy trong đầu, đau tới mức tôi sắp rơi nước mắt.

Đôi mắt Lâm Tấn Tu lộ ra sự tức giận có thể thấy được, “Em
còn biết đau sao?”

Tôi không phải người máy đương nhiên biết đau và nhục nhã.
Tôi biết tâm trạng anh ta không tốt nhưng thất thố tới mức này cũng là hiếm
thấy. Xem ra dục vọng khống chế của anh ta không hề giảm đi sau vụ tai nạn xe
đó, ngược lại lại tăng thêm.

Tôi khắc chế cơn giận dữ, “Buông em ra!”

Anh ta nổi giận, giơ cao tay, mắt thấy sắp có một cái bạt
tai giáng xuống, “Lúc anh đau em đang ở đâu? Giấu anh ở một chỗ với thằng đàn
ông khác!”

Tôi giơ chân lên đá anh ta một phát, sức lực anh ta túm lấy
cánh tay tôi nhẹ đi, thực sự là cơ hội không có lần nữa, tôi đẩy tay anh ta ra,
lảo đảo chạy xuống cầu thang.

Đại để là chạy gấp quá, chân lảo đảo một cái cảm thấy trời
đất tối tăm, không vững lăn xuống dưới. Đầu óc tôi biết rõ nhưng căn bản không
có cách nào khống chế cơ thể thăng bằng, trán, gáy, má, cánh tay, ngực, chân
lần lượt tiếp xúc mạnh mẽ với cầu thang, thay nhau chịu lực, xu thế lăn xuống
giống như một chiếc xe mất phanh, không sao khống chế nổi.

Thực ra lăn xuống bậc thang chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cả
người đều đau, may mà ý thức vẫn tỉnh táo, tôi nghĩ đến may mà bậc thang có
trải thảm lông dê dày dặn, nếu không thì lăn xuống dưới là không xong rồi.

Lâm Tấn Tu đứng trên cầu thang, nhìn vẻ mặt dường như có
chút kinh ngạc ngây người, đại khái là bị tôi lăn xuống lầu khoa trương như vậy
dọa cho sợ. Liếc mắt thấy quản gia đi qua từ sảnh tầng hai, bỗng nhiên đứng lại
nhìn về phía tôi, rõ ràng là hóa đá.

Thực ra tôi cũng cảm thấy rất mất mặt, lăn xuống như này có
lẽ đủ để người ta cười mấy năm trời. Tôi muốn cười nhưng lại cảm thấy ý thức mơ
hồ, nghi ngờ não bị chấn động, đầu lại kêu ong ong giống như có trăm nghìn
người cầm chiêng đánh bên tai tôi, trên người như bị roi quất, đau kinh khủng.

Lúc này Lâm Tấn Tu mới chậm rãi xuống lầu, ngồi xổm xuống
bên cạnh tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, chậm rãi giơ tay, vốn tưởng rằng anh
ta muốn động thủ với tôi, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng đặt tay trên trán tôi, gạt
mớ tóc rối trên trán, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ngốc không chịu được.” Rồi anh ta nói với quản gia đi theo
sau, “Gọi bác sĩ Lý.”

Quản gia Chu vâng một tiếng
rồi rời khỏi. Anh ta không lên tiếng, giơ tay đỡ tôi dậy. Nói ra cũng lạ, một
giây trước tôi còn cảm thấy cả người đau tới mức như muốn xé rách, đến thở cũng
không nổi, nhưng một giây sau không biết lấy được sức lực từ đâu, dứt khoát lại
lăn mấy vòng trên thảm, tránh cánh tay của anh ta, nhanh chóng chống tay lên
thảm ngồi dậy, còn có thể lạnh lùng nói với bóng lưng của quản gia: “Không cần
gọi bác sĩ, không có chuyện gì lớn cả.”

Đáng thương tôi lại không phải chủ nhân của căn nhà này,
quản gia hoàn toàn không để ý đến tôi, đi tới phòng bên cạnh, có lẽ là đi gọi
điện thoại.

Cánh tay của Lâm Tấn Tu dừng trong không trung, lẳng lặng,
tuyệt đối không phù hợp với đôi mắt đang tức giận của anh ta, giống như sự yên
lặng trước cơn bão vậy.

May mắn, một giây sau mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng khách,
sắc mặt tái xanh đi về phía tôi, “Sao thế?”

Người tôi đau nhưng vẫn phải mạnh mẽ đứng lên, bày ra dáng
vẻ không sao bình tĩnh vô cùng nói: “Không, không có chuyện gì ạ, ngã từ trên
cầu thang xuống thôi ạ.”

“Con cho rằng mình còn là trẻ con sao? Ngã xuống như vậy sao
không có chuyện gì chứ?” Mẹ mắng mỏ mấy câu, khẩu khí không khác gì Lâm Tấn Tu.
Bà lại trao đổi một ánh mắt tôi hoàn toàn không hiểu với Lâm Tấn Tu.

Tôi có chút bất ngờ, hóa ra trong lúc tôi không biết, quan
hệ của mẹ ghẻ con chồng đã chuyển biến tốt đẹp như vậy, nổi bật đến mức ngược
lại tôi biến thành người ngoài, không, thực ra tôi luôn luôn là người ngoài,
tính tự giác này từ trước đến nay tôi đều có.

Lâm Tấn Tu đứng chắp tay, “Cháu gọi bác sĩ rồi.”

Trong lòng tôi rối dắm, giơ tay xoa trán, thất thểu đi mấy
bước, “Con tới bệnh viện kiểm tra vậy.” Thực ra tôi cực ghét tới bệnh viện,
nhưng bây giờ kệ vậy, thực sự không muốn ở một mình với Lâm Tấn Tu trong một
căn phòng, thà rằng chọn đi bệnh viện.

“Cũng được,” Lâm Tấn Tu nhàn nhạt nói, “Cùng đi.”

Kết quả ba người chúng tôi cộng thêm lái xe và vệ sĩ cùng
tới bệnh viện

Bầu không khí trong xe vô cùng quái dị, người tôi đau nên
không muốn mở miệng, mẹ tôi lại nghe điện thoại, Lâm Tấn Tu dựa vào ghế sau,
đầu hơi ngửa, một cánh tay đặt trên đầu gối nắm lại thành nắm đấm, một cánh tay
đặt trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa, vén tóc mái lộn xộn ra, lúc này tôi
mới phát hiện ra vết sẹo màu nhạt dài năm sáu centimet trên trán Lâm Tấn Tu,
tôi nhớ trước đây anh ta không có vết sẹo này, vậy thì hẳn là do vụ nổ đó, vết
sẹo từ trán lan đến thái dương, chỉ thiếu chút nữa cắt vào mắt, có thể thấy
tình hình lúc đó nguy hiểm nhiều thế nào, Lâm Tấn Tu là người có dục vọng khống
chế cực lớn, điều này cũng thể hiện ở việc anh ta chải chuốt bề ngoài của mình,
vết sẹo này lưu lại trên mặt anh ta quả thực là sự sỉ nhục của anh ta.

“Nhìn đủ chưa?” Lâm Tấn Tu lạnh lùng hỏi tôi, ánh mắt sắc
như dao. “Thương hại anh?”

Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Cho dù nói từ góc độ nào, Lâm Tấn Tu
tuyệt đối không phải là người khiến người khác thương hại. Nhân quả tuần hoàn,
báo ứng không sai. Thủ đoạn làm việc của Lâm Tấn Tu cũng tuyệt tình, tuy tôi
không rõ thủ đoạn của anh ta nhưng hiển nhiên anh ta ép đối phương đến bước
đường cùng, thà cá chết lưới rách cũng phải dùng bạo lực hủy diệt đối phương.
Chỉ có điều anh ta may mắn hoặc là mệnh chưa hết nên may mắn tránh được một
kiếp.

Rõ ràng biết bản thân không có lập trường nhưng tôi do dự
rất lâu, vẫn nhẹ giọng nói, “Học trưởng, sau này làm việc, để lại cho người ta
đường sống đi. ”

Anh ta không lên tiếng, hơi híp mắt nhìn tôi, nhưng không mở
miệng.

Tôi nhất thời im lặng, hơi di chuyển ánh mắt, lại nhìn thấy
yết hầu anh ta run nhè nhẹ, trên cổ lại có một lớp mồ hôi, cổ áo sơ mi trắng
toát lại bị ướt một chút, biến thành màu hơi sẫm. Điều hòa trong xe vừa vặn,
nhiệt độ thích hợp, cho dù thế nào cũng sẽ không khiến người ta ra mồ hôi, điều
này thực sự không giống Lâm Tấn Tu tôi đã tiếp xúc trước đây.

Tôi không nhịn được, cuối cùng gọi anh ta một tiếng, tay thử
đặt lên mu bàn tay anh ta, không ngờ còn run nhè nhẹ. Anh ta nhìn tôi, không
rút tay về, nắm tay tôi cho tới khi tới bệnh viện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3