Thành thời gian - Chương 57 - 58 - 59

Chương 57

Lúc ngủ dậy thì đầu đau kinh khủng, bị Cố Trì Quân giày vò
cả buổi tối tinh thần tốt mới kỳ lạ ấy.

Tôi xốc chăn xuống giường, phát hiện trên người ngoài mặc
nội y ra thì mặc một cái áo sơ mi của Cố Trì Quân: rất rộng. Đồ ngủ tối qua mặc
không biết vứt đi đâu rồi, vali cũng chẳng biết ở đâu. Không có quần áo thì đến
cửa phòng ngủ cũng không ra được. Miệng mồm khô khốc muốn uống nước nhưng trên
đầu giường lại không có cốc nước, trước nay anh đều sẽ để một cốc nước chanh
hơi ngọt ở đầu giường.

Không tìm thấy Cố Trì Quân, tôi bèn đẩy cửa ra, ló đầu ra
nhìn hành lang, tầng hai này không nhìn thấy bóng người nào hết, tất cả đều yên
lặng. Tôi gọi kẽ: “Trì Quân, Trì Quân.” Giọng nói không dám to quá vì sợ làm ồn
đến người khác.

Xung quanh không có người, nhịn không được đi tới hành lang,
ghé vào lan can thấp tha thấp thỏm lại gọi mấy tiếng. Cửa phòng bên cạnh có
tiếng động, có người đi ra ngoài, đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc
một bộ váy ngắn, mặt lạnh như băng, tay cầm một cốc sứ màu xanh nhìn tôi.

Tôi cảm thấy chị ấy rất quen mắt, vắt óc nghĩ xem đã gặp chị
ấy ở đâu, chị ấy lại mở miệng trước. “Hứa Chân?”

“Vâng, chị là…”

Cho dù là chị nói chuyện hay là nhìn người khác, mặt mũi vẫn
luôn không mang chút ấm áp nào. “Chân được đấy, thằng ba có mắt nhìn.”

“Hả?” Tôi cúi đầu xuống nhìn, hai chân quả thực trơ trụi,
bên trong bắp đùi còn có vết hồng hồng do Cố Trì Quân hôn để lại, trắng trắng
đỏ đỏ rất đễ thấy, cũng không biết anh làm lúc nào nữa, có lẽ là tối qua.

Tôi lập tức đỏ mặt tía tai, kéo vạt áo xuống theo bản năng,
muốn chạy về phòng. Không cần tôi chạy, cơ thể bỗng nhiên thấy nhẹ bẫng, cánh
tay quen thuộc vòng qua eo tôi, tôi cảm thấy dưới chân lơ lửng, bị
Cố Trì Quân mang về phòng như một cái túi xách, cửa phòng đóng lại.

“May mà là chị hai, để người khác nhìn thấy em như này, em
sẽ thiệt thòi đấy.” Cố Trì Quân một tay đặt giỏ quần áo xuống, một tay để tôi
xuống, nghiêm khắc trách mắng tôi.

“Em ngủ dậy không nhìn thấy anh, lại không tìm thấy quần
áo,” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mở cửa ra xem anh đi đâu, nói chuyện với chị hai
của anh mấy câu…”

“Vali anh để vào xe rồi, quần áo của em anh đem đi giặt.” Cố
Trì Quân lấy quần áo của tôi ra từ giỏ quần áo, áo phông và váy hoa, không
những đã giặt mà còn hong khô rồi, có mùi bột giặt. Anh cúi đầu cởi nút áo sơ
mi của tôi, coi tôi như trẻ con mà mặc quần áo cho tôi.

Tôi hơi buồn cười, Cố Trì Quân ở bên ngoài là ngôi sao vô
cùng nổi tiếng, trong nhà thì lại là một người đàn ông nội trợ, giặt quần áo,
nấu ăn, quét dọn, không cái gì là không thể, hết cái này đến cái khác làm tốt
vô cùng.

Tôi vô cùng khâm phục bác gái, rốt cuộc phải có phương pháp
thế nào mới có thể nuôi được người con nghe lời làm việc nhà toàn năng như vậy
chứ? Kỹ xảo này tất cả các bà mẹ trên thế giới đều nên học tập! Vì thế mới nói,
đàn ông tốt đều lớn lên trong một gia đình tốt.

Tôi cởi cái áo sơ mi siêu rộng của anh ra, mặc vào áo phông
của mình. Cố Trì Quân phẩy phẩy váy, ngồi xổm xuống dưới chân tôi, nhấc chân
tôi lên mặc váy vào, tôi đứng dậy, anh kéo váy lên, bề mặt cái váy hầu như
không tồn tại một nếp nhăn, anh cúi đầu đóng hai cái cúc bên hông của váy.

“Em nói chuyện gì với chị anh thế? Anh nghe thấy chị ấy nói
chân em đẹp, chị ấy rất ít khen người khác, nhưng từ trước đến nay mắt rất
chuẩn.” Nói đến cuối, giọng nói của Cố Trì Quân đã mang ý cười.

“Về cơ bản thì chỉ nói câu này,” Tôi không để ý tới anh,
thuận miệng trả lời một câu, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “Chính là cái chị
đi cùng anh ra khỏi sân bay bị người ta chụp được, thảo nào em thấy quen mắt
thế!”

Cố Trì Quân lấy lược giúp tôi chải tóc, “Chính là chị ấy.”

“Em nhớ anh từng nói chị anh là pháp y?”

“Pháp y có thâm niên.”

Mặt tôi không kiềm chế được mà co rúm, được người khác khen
đại đa số lúc đều khiến người ta vui vẻ nhưng bị pháp y dùng thái độ không chút
thân thiết, khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói không có chút ấm áp khen
“chân được đấy”, e rằng người bình thường rất khó lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Tôi cảm
thấy mình là người bình thường.

“Tính cách chị anh chính là mặt lạnh độc miệng vậy đấy,
giống y như mẹ anh,” Cố Trì Quân dường như biết tôi đang nghĩ gì, giơ ngón tay
búng nhẹ trán tôi, “Đừng nghĩ linh tinh, tâm địa chị ấy rất tốt, khen chân em
đẹp thì chính là nghĩa trên mặt chữ thôi, hoàn toàn không liên quan đến nghề
nghiệp của chị ấy.” Thôi được rồi, tạm thời tin tưởng anh vậy.

Mặc quần áo, đánh răng rửa mặt xong, tôi cùng Cố Trì Quân
xuống lầu ăn sáng. Vẫn là quy tắc cũ, bữa sáng là do hai người đàn ông nhà họ
Cố làm, đối với hành vi hưởng thụ thành quả lao động của người khác tôi có chút
xấu hổ, ánh mắt nhìn vào trong phòng bếp. Nhưng những người phụ nữ khác trong
căn phòng này đều rất bình tĩnh, Cố Dương, chị dâu của Cố Trì Quân nói chuyện
phiếm câu được câu chăng.

Không ngờ chị dâu của Cố Trì Quân cười cười, chậm rãi nói:
“Làm con dâu nhà họ Cố thực sự không tồi chứ? Năm đó chính là do chị vừa ý tài
nghệ nấu ăn của Lập Nam.

Tôi ha ha cười gượng mấy tiếng, da mặt hơi nóng, không biết
phải nói gì, thực ra trong lòng cũng thừa nhận, lần đầu tiên khi Cố Trì Quân
đưa tôi về nhà làm cơm cho tôi ăn, lần đầu tiên tôi mới thực sự ý thức được,
ngoài vẻ bề ngoài xán lạn thì anh cũng là một người bình thường, thậm chí còn
phải tốn công tốn sức lấy lòng tôi.

“Lúc nó nói muốn đóng phim làm diễn viên, chị còn tưởng rằng
một ngày nào đó nó sẽ đưa một cô minh tinh về nhà, kết quả cũng được, vẫn coi
như là có đầu óc.” Ế, lời này của chị hai của Cố Trì Quân là khen ngợi tôi? Tôi
vừa mới lộ ra chút vẻ mặt cảm kích thì chị lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Em
không phải người trong showbiz cũng có cái không tốt. Lần trước chị ở cùng nó
bị chụp được mang đến cho chị rất nhiều phiền phức. Em cũng phải chuẩn tư tưởng
thật tốt.” Người tôi cứng đờ.

“Sẽ không đâu.” Cố Trì Quân bưng đĩa đồ ăn từ trong phòng
bếp đi ra, liếc Cố Dương, nếu như tôi không nhìn nhầm thì nhìn thấy trong mắt
anh có ý cảnh cáo, “Em sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Một cái đối mắt ngắn
ngủi, khuôn mặt của Cố Dương vẫn như vậy, không nhận kháng nghị của Cố Trì Quân
mà nhìn sang tôi, “Em thấy chưa, nhắc đến chuyện của em thì sắc mặt nó cũng
thay đổi. Chị còn chưa nhìn thấy nó lo lắng ai như vậy, quả thực là vô cùng cẩn
thận.”

Cố Trì Quân đặt đĩa xuống, vẻ mặt không do dự, “Chị hai, sao
hôm nay chị nói nhiều thế? Lại bị vụ án biến thái nào kích thích à?”

“Sao, khẩu khí cứng như vậy? Sợ chị nói lời không nên nói
ảnh hưởng đến quan hệ của hai đứa à?” Cố Dương hoàn toàn không tiếp lời, ngữ
khí vẫn cứng nhắc như cũ, “Chuyện yêu đương giống như cát lún, bắt càng chặt
thì mất đi càng nhanh. ”

Cố Trì Quân cũng không khách khí, “Chị hai, chị thực sự nên
làm giáo sư văn học.”

Vẻ mặt của Cố Dương vô cùng lạnh nhạt, “Gan của cậu càng
ngày càng lớn, lại dám dùng chủ đề văn học đần độn để sỉ nhục chỉ số thông minh
của chị đây. Sao cậu không nói chị là nhà thơ? Chuyện này chị đây nhớ rồi đấy.
” Chị dâu của Cố Trì Quân lắc đầu bật cười, “Lại nữa rồi…” Tôi nghĩ, tài ăn nói
của chị gái Cố Trì Quân thực sự là sự lợi lại tôi ít thấy trong đời.

Tôi kéo góc áo của Cố Trì Quân, để anh ngồi xuống rồi lại
nhìn chị hai, “Em cũng coi như đã hiểu rồi ạ, chẳng trách Trì Quân hợp tác vui
vẻ với mẹ em, hóa ra là luyện ra như này.” Cố Trì Quân vừa cười vừa hôn lên
đỉnh đầu tôi.

Cố Lập Nam
thân thiện giải thích, “Nhà anh ấy à, trước nay phụ nữ đều lợi hại hơn đàn
ông.” Tôi tràn đầy đồng tình gật đầu.

“Vì thế em cũng phải duy trì truyền thống tốt đẹp.” Cố Dương
quay qua nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Hứa Chân, em nhớ lấy, việc nhà không cần
làm, sau khi kết hôn sinh con không được từ bỏ công việc, kinh tế nhất định
phải độc lập, cuộc đời nhất định phải tự do.”

Tốt, có mắt nhìn xa! Nhưng mà tôi làm thế nào mới có thể duy
trì truyền thống tốt đẹp chứ?

Sau đó bác gái từ trong phòng đi ra, bữa sáng cũng đã bắt
đầu. Cả nhà nói nói cười cười, thiên văn học, địa lý, xã hội, lịch sử không cái
gì là không nói, thực sự là vui vẻ hòa thuận. Từ trước đến nay tôi chưa từng
cùng ăn sáng với nhiều người như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp.

Ăn cơm xong, tôi và Cố Trì Quân lái xe lên đường. Lái xe
chính là tôi bởi vì trước đây tôi đã có bằng lái xe quốc tế. Mở thiết bị hướng
dẫn GPRS, chúng tôi men theo sông Rhine, đi thẳng đến núi Alps.
Xe đi qua các nông trang, đi qua những dãy núi trập trùng và thung lũng, thỉnh
thoảng có những con linh dương chạy qua. Chúng tôi đi qua một thị trấn nhỏ thời
Trung cổ, cuối cùng đi tới đích ở sườn núi, ánh mặt trời lốm đốm trong rừng,
cây cầu đá bên con kênh yên tĩnh không chút tiếng động. Ngẩng đầu lên, nhìn
thấy một đám mây mịt mùi như một cái thắt lưng quấn quanh sườn núi, mà đỉnh núi
nơi xa nhất thì đâm thẳng lên bầu trời giống như một thanh bảo kiếm trầm mặc.

Chương 58

Trong núi vô cùng mát mẻ, cây cối um tùm, đỉnh núi phía xa
phủ đầy tuyết trắng, lá đỏ nhàn nhạt khắp rừng hòa lẫn với rừng cây tuyết tùng,
cây nho dại bò xung quanh các cây cổ thụ, hoa dại đua nở bên hồ, các cánh hoa
đầy màu sắc dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lung linh đẹp
mắt. Cố Trì Quân có một căn nhà gỗ kiểu điển hình bên bờ hồ, căn nhà gỗ này có
ba tầng, bốn bên được bao phủ bởi hoa tươi, tường trắng có những hoa văn xinh
đẹp, mái nhà màu đỏ vô cùng đẹp đẽ.

Đi vào nhà, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai có hai
phòng ngủ, tầng ba lại để một số thứ đồ linh tinh, như cần câu cá, xe đạp, mấy
bức tranh… Một căn nhà gỗ thực sự, lúc đi lại còn nghe thấy được tiếng vọng
lại.

“Một nơi thật đẹp!” Tôi ném túi đeo chéo xuống, bỏ mũ ra,
hưng phấn mà ghé vào ban công tầng hai ló đầu ra nhìn, thực sự là đẹp kinh
khủng. Cả dãy núi thu hết vào tầm mắt, nước sông róc rách chảy qua dưới chân,
ngưng tụ thành một cái hồ cách mấy chục mét dưới căn nhà, vị trí địa lý ở đây
thực sự quá tuyệt.

Cố Trì Quân không nhanh không chậm kéo hành lý vào phòng,
đứng sau lưng tôi, cánh tay vòng qua eo tôi, một cái ôm trọn vẹn, “Bởi vì đẹp
nên mới đưa em tới,” Anh hôn đỉnh đầu tôi, “Căn phòng này anh thích rất lâu
rồi, khó khăn lắm mới khuyên được chủ nhà cho anh thuê một mùa hè… Vì thế em ở
đây, an tâm sống cùng anh mùa hè này nhé.”

Xa xa còn có không ít những căn nhà gỗ đi nghỉ như vậy, cũng
có người sống, đều là những khách du lịch đến nghỉ hè, đại đa số đều lấy gia
đình làm đơn vị. Chúng tôi rất nhanh liền kết bạn với một số người, cùng câu
cá, cùng nướng thịt, còn đi tới nông trường nhỏ gần đấy vắt sữa bò, hái táo,
cùng trao đổi với nhau. Có lúc đeo ba lô đi leo núi, hoặc là xuống thị trấn
Mestre dưới chân núi uống cà phê.

Thị trấn Mestre là một chỗ du lịch tuyệt vời, khắp nơi là
những con sông xanh mướt và vùng đất xanh tươi, những con đường đá phiến màu
xám, những quán cà phê màu đỏ, trung tâm thị trấn có một tòa thành thời Trung
cổ, đi xe đạp trong thị trấn, những bức bích hòa trên những căn nhà nhỏ ven
đường lướt qua trước mắt. Ở đây dường như không có người biết Cố Trì Quân là
ai, chúng tôi có thể thoải mái tay trong tay đi qua những con đường thời Trung
cổ, tới giáo đường ngắm bích họa, đi qua cây cầu treo của con sông bảo vệ
thành, hôn nhau trên bức tưởng thành đầy rêu xanh. Buổi tối trở về trong núi,
ghé vào ban công hóng gió, ngắm dải ngân hà đầy những vì sao.

Thực ra tôi cũng không phải thiếu kiến thức. Trên thực tế,
tôi từ nhỏ đã cùng bố vào nam ra bắc, chúng tôi đã từng ngồi thuyền du lịch
toàn thế giới, dừng nghỉ ở Châu Phi, xuyên qua bình nguyên rộng lớn, chúng tôi
cũng đã từng lái xe đi xuyên qua rừng mưa nhiệt đới của Nam Mỹ; Chúng tôi đã
từng ngồi thuyền khảo sát, ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn, chúng tôi cũng đã
từng ngắm bầu trời đầy sao trên cao nguyên; Tôi thậm chí còn tới Bắc cực, nhìn
thấy cực quang giống như gấm vóc đẹp đẽ phủ kín nửa bầu trời.

Tôi đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều những thị trấn đặc sắc
khác nhau, còn cổ xưa hơn có lịch sử hơn Mestre, tôi đã ở trên cao nguyên mấy
nghìn mét nhìn thấy dải ngân hà đẹp hơn trên núi Alps; Tôi còn thấy thảo nguyên
núi cao đẹp hơn Alps, hồ băng, đỉnh núi dốc đứng hơn, khu rừng rậm
rạp hơn. Nhưng tóm lại ở đây khác biệt.

Tôi nghĩ là vì ở đây có Cố Trì Quân ở bên cạnh tôi. Đây là
phong cảnh của hai người, lọt vào tầm mắt của hai người nên có ý vị đặc biệt.
Cái này cũng giống như niềm vui, niềm vui của một người khó tránh khỏi có chút
buổn tẻ, hai người ở cùng nhau thì tuyệt nhiên khác nhau. Buổi tối ở trên núi
tương đối lạnh, có lúc chúng tôi sẽ đốt lò sưởi, tay bưng một tách trà nóng,
mượn ngọn đèn màu cam ấm áp nơi đầu giường, tất cả đều ấm áp, mặt nóng, tay nóng,
tim cũng trở nên nóng ấm. Tôi và Cố Trì Quân cùng nhau nép vào trong chăn xem
phim điện cảnh cải biên cuốn tiểu thuyết Agatha, hoặc là xem băng.

Dựa vào trong lòng Cố Trì Quân đọc sách tuyệt đối là một
kiểu hưởng thụ, vai anh rộng, khí ấm từ ngực anh xuyên qua vai tiến vào tim,
những trang giấy mang theo chữ có mùi mực cũng giống như từng cây cỏ mùa xuân,
sức sống dào dạt. Có lúc tôi đọc sách, anh lại ngồi trước bàn viết chút gì đó,
ngó qua nhìn, tuy nhìn có vẻ là kịch bản văn học, nhưng tôi đọc cũng thấy thú
vị. Viết về câu chuyện của một cô gái phá vỡ không gian. Vốn là một đề tài cũ
rích nhưng những chỗ anh viết tôi đọc qua thì vô cùng hay ho. Đối với việc theo
đuổi tiểu thuyết viễn tưởng, anh không giống với mẹ mình, khoa học chặt chẽ
không phải là thứ suy nghĩ đầu tiên. Anh đối với nghề nghiệp biên kịch cũng
thật là say mê không thay đổi.

“Chung quy viết sách vất vả hơn nhiều so với ngồi trước lò
sưởi đọc sách!” Tôi nói đùa, “So với viết kịch bản, anh hẳn là có thể làm tác
giả viết tiểu thuyết.”

Cố Trì Quân lắc đầu nói: “Không, như thế quá phiền phức.”
Sống ở trên núi liên lạc không nhiều với thế giới bên ngoài, cũng chỉ cảm thấy
thời gian nhanh như chớp, tháng bảy vừa thấy thoáng qua, tháng tám đã qua hơn
nửa.

Cuối tuần giữa tháng tám, tôi cuối cùng nghĩ ra tôi mang
laptop theo, vậy là lấy laptop từ vali ra, trên trên thảm cỏ bên ngoài nhà lên
mạng xem tin tức giải trí. Sự phát triển khởi đầu của Thẩm Khâm Ngôn không tồi,
cậu ta quả nhiên như những gì mẹ tôi đã nói, trở thành nam thứ trong bộ phim mới
của đạo diễn Trâu Tiểu Khanh. Ngoại hình của cậu ta quá đỉnh, khí chất lại sạch
sẽ, trong buổi họp báo bấm máy bộ phim quả thực là đẹp trai ngời ngời, trong
tin tức giải trí viết “Không biết đạo diễn Trâu tìm ở đâu ra một chàng trai đẹp
trai trong sáng như vậy”, còn có người thẳng thắn gọi cậu ta là “Hoàng tử tinh
linh”.

Đưa tin tức cho Cố Trì Quân xem, anh nhét một quả dâu tay
mới rửa sạch xong vào miệng tôi, “Xem ra công ty muốn nâng cậu ta rồi,” anh tỏ
ý tôi nhấn nút play, xem một lúc rồi gật đầu nói, “Là người sinh ra để làm nghề
này.”

Đoạn video đó Thẩm Khâm Ngôn ngồi trên sô pha cầm micro trả
lời câu hỏi của phóng viên, khuôn mặt đối diện với camera, sắc mặt ung dung,
thái độ nghiêm túc, không chút nào nhìn ra sự luống cuống của người mới. Phóng
viên hỏi về tình tiết của bộ phim, cậu ta hơi nghiêng đầu dường như suy nghĩ
rồi mới nghiêm túc nói, “Là một câu chuyện xưa cầu mà không được”, vừa nói vừa
nghiêng đầu, nhìn nữ diễn viên chính Nhâm Lăng bên cạnh, khóe môi mang chút ý
cười, nhưng xem tỉ mỉ thì lại không thấy.

Kỳ thực lời cậu ta nói không nhiều, thắng ở chỗ lời nói như
châu ngọc, thái độ đúng mực. Nữ diễn viên chính Nhâm Lăng cũng là người mới,
tuổi tác xấp xỉ Thẩm Khâm Ngôn, xem tư liệu thì nói là cô ấy xuất thân học ba
lê, trước đây có kinh nghiệm sân khấu kịch. Cô đáp lại ánh mắt của Thẩm Khâm
Ngôn, vẻ mặt xinh đẹp, nghiễm nhiên là một đôi hoàn mĩ, tôi vừa xem vừa cảm
thán nghĩ, theo xu thế phát triển này, con đường của Thẩm Khâm Ngôn không còn
nghi ngờ gì nữa chỉ có một con đường được mọi người yêu thích mà thôi.

Sau buổi tối xấu hổ đó, sau khi tất cả mọi chuyện đều nói
ra, rất lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ta, đại khái là vì cậu ta gặp gỡ với
đạo diễn, lại kí hợp đồng với công ty điện ảnh, lại đọc kịch bản, tham gia
casting phim, vì vậy bận rộn vô cùng, đồng thời tôi lại bị Cố Trì Quân kéo đi
nước ngoài. Làm bạn bè không trở thành người yêu luôn rất khó xử. Bây giờ tôi
chỉ đọc tin tức mới biết hành tung và tình hình gần đây của cậu ta, tình bạn vĩ
đại biến thành cảm giác bất đắc dĩ của người dưng.

Cố Trì Quân đánh giá bộ phim này, “Anh đã xem qua kịch bản,
nguyên tác rất tuyệt, Trâu Tiểu Khanh sửa ba tháng, rất đáng xem.” Lòng tôi khẽ
động, hơi muốn gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Ngôn hỏi tình hình gần đây của cậu
ta, điện thoại cũng đã cầm trong tay, nhưng lại vì câu nói không mặn không nhạt
của Cố Trì Quân “Lẽ nào em thực sự muốn tìm cậu ta bây giờ?” mà chần chừ.

“Tại sao không được?”

Cố Trì Quân nói: “Tình cảm cần phải quyết đoán, nếu em đã từ
chối cậu ta thì đừng để cho người ta chút hy vọng sai lầm nào. ”

Tôi nghĩ, thực ra giữa tôi và Thẩm Khâm Ngôn, căn bản không
đủ để nói đến cự tuyệt, là do tôi không xử lý tốt nhưng cậu ta vẫn luôn coi tôi
rất rõ ràng, “Anh muốn em sau này không liên lạc với cậu ấy nữa?” Tôi hỏi anh,
nói không rõ là tâm tình gì.

Cố Trì Quân thẳng thắn, “Chí ít trong vòng một năm.”

“Hả! Một năm?”

“Một năm là thời hạn ngắn nhất,” Cố Trì Quân nghiêm túc,
“Tin anh đi, đàn ông muốn quên em rất khó.”

Tôi hơi nhíu mày, đây gọi là gì? Cố Trì Quân cúi người xuống
hôn chóp mũi tôi, “Đừng cự nự, nghe lời…” Tôi chỉ đành nghe lời của anh. Cố Trì
Quân có bản lĩnh khiến người ta khen ngợi, chỉ cần bạn nhìn vào mắt anh, thì sẽ
ngoan ngoãn bị anh dắt mũi đi.

Thời gian trong núi thực sự trôi qua dễ dàng, có người gọi
chúng tôi ở đằng xa, tôi ngẩng đầu, trên con đường phủ đầy hoa có hai người
quen đi tới.

Đó là một đôi vợ chồng trẻ người Tây Ban Nha ở căn nhà gỗ
cách đó mấy trăm mét, người chồng cao to đẹp trai, người vợ là Keno tóc vàng
mắt xanh, rất xinh đẹp, tương xứng kinh khủng. Thời gian gần đây chúng tôi rất
thân thiết, buổi tối cùng nhau nướng thịt, ban ngày tới hồ nước lạnh gần đó câu
cá, trao đổi đĩa phim. Vùng núi chúng tôi ở kênh truyền hình có thể xem không
nhiều lắm, chương trình cũng không hay ho, đa số là tiếng Đức, xem DVD đã trở
thành một trong những thú vui lớn nhất.

Tôi nghi ngờ có một ngày họ sẽ xem được phim Cố Trì Quân
đóng, quả nhiên, đi tới gần liền nhìn thấy Keno cầm DVD một bộ phim Cố Trì Quân
đóng vai chính.

Keno mặt mày rạng rỡ, đôi mắt xanh trong suốt như thủy tinh,
“Lúc xem phim tôi liền nghĩ, sao nam chính trong phim lại giống với Cố ở gần
nhà chúng tôi thế? Xem nhiều lần mới xác định.” Tôi nhịn cười không nổi, kéo Cố
Trì Quân, dù sao chuyện này hẳn là anh có kinh nghiệm đối phó.

“Là tôi,” Cố Trì Quân cười cười, từ bên bàn đứng lên, “Không
ngờ ở nơi này cũng có người nhận ra tôi.”

Keno nhìn chằm chằm anh một lát, rồi lại nhìn khuôn mặt
nghiêng của anh trên bức hình của DVD, cảm khái, “Anh không đẹp trai bằng trong
phim.” Tôi nhịn không được bò lăn ra bàn mà cười.

Đúng thế, không thể so sánh. Đó là một bộ phim tình cảm Cố
Trì Quân đóng lúc hai sáu hai bảy tuổi, vốn trẻ tuổi, nhân viên trang điểm tận
hết sức trang điểm cho anh đẹp trai, người điều chỉnh ánh sáng đem tất cả góc
máy đẹp đẽ dành cho anh, mà người đàn ông bên cạnh tôi hiện tại, mặc áo phông
cổ chữ V, một cái quần bò giặt đến bạc hết cả màu, còn đeo tạp dề bởi vì mới
rửa hoa quả nên còn dính nước, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ người đàn ông quản
gia, tuyệt đối khác với người thanh niên có ánh mắt sắc bén trong bộ phim.

Cố Trì Quân vỗ vỗ đầu tôi, thái độ thẳng thắn vô cùng, “Đây
mới thực sự là tôi.”

“Tuy không đẹp trai bằng trong phim,” Keno hơi cảm khái,
“Nhưng càng chân thực hơn.”

Tôi bày tỏ đồng ý, “Điều này không sai. Ban đầu tôi cũng cảm
thấy anh ấy không phải là người tồn tại thực sự, lúc tiếp xúc đều nơm nớp lo
sợ, kết quả anh thực sự tốt hơn nhiều so với vai diễn trong phim.”

Cố Trì Quân cúi đầu nhìn tôi, nét cười trên mặt vô cùng rõ
ràng, “Thế hả?” Tôi gật đầu, đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo lên, nhìn
điện thoại thì lại là số từ trong nước, tôi do dự nên hay không nên nghe.

Không cần giấu giếm, những ngày này tôi rất sợ nhận điện
thoại. Buổi tối hôm mới đến Thụy Sĩ, mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói muốn hẹn
tôi đi ăn cơm, tôi trả lời tôi đang trong thời gian đi nghỉ nước ngoài cùng Cố
Trì Quân, bà chấn kinh giống như nghe nói mặt trời đụng vào mặt trăng vậy, sửng
sốt ở bên đầu dây bên kia gần ba phút, sau đó tức giận, nói tôi thực sự không
ra sao, lại coi lời nói của bà như gió thổi qua tai, lại giấu bà ở cùng một chỗ
với Cố Trì Quân, thực sự không ra sao cả!

Tôi thừa nhận, tôi tận lực không báo cáo cho mẹ kế hoạch và
lịch trình nghỉ hè, thực sự cũng không riêng gì bà, đối với bất kì ai, bà muốn
nói tôi “giấu giếm” cũng đúng. Nói trắng là quan hệ của tôi và bà giống như
giữa hai chiếc điện thoại sóng yếu, nhìn không thấy, sờ không được, thay đổi
tín hiệu là không có cách nào nhận được tín hiệu của đối phương. Do đó tôi yên
lặng nghe bà dạy bảo, không nói lời nào.

Lúc đó Cố Trì Quân vốn đang nằm đọc sách bên cạnh tôi, ở bên
cạnh thấy sắc mặt tôi càng ngày càng kém, nhíu mày muốn lấy điện thoại của tôi,
tôi không đưa, vậy là sau khi tranh chấp nho nhỏ một phen, tôi không thể không
đi tới ban công nghe điện thoại.

“Hai đứa đã ở cùng nhau rồi?” Bà nghe thấy giọng nói của Cố
Trì Quân, lại càng thêm tức giận, “Hai đứa mới qua lại mấy ngày mà đã ở cùng
nhau? Sao không tự biết yêu bản thân mình như vậy?” Lời nói nặng nề này rốt
cuộc khiến tôi không nhịn nổi nữa cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy mấy ngày,
trước nay đối với giá trị của mình tôi đều rất cân nhắc, làm việc trước nay
không vi phạm lương tâm và nguyên tắc làm người cơ bản. Không có ai có tư cách
chỉ trích tôi. Mẹ tôi càng không có.

Anh rất kinh ngạc, giơ ngón tay gõ gõ trán tôi, “Nghĩ đi đâu
thế? Một tranh chấp nhỏ của hợp đồng thôi, đã xử lý xong rồi.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh, có gắng nhìn ra suy nghĩ thực
trên khuôn mặt anh, đương nhiên thất bại, tôi sao có thể phát hiện ra chỗ sơ
hở? Kỹ thuật diễn của anh thành thục, không có ai có thể phát hiện ra kẽ hở.
Hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng tôi biết anh tuyệt đối đang diễn kịch. Tôi sẽ không
quên sự tức giận của mẹ, cũng sẽ không quên cuộc điện thoại kia của Lâm Tấn
Dương, tôi cũng không ngốc đến mức tưởng rằng, chúng tôi ở đây đi nghỉ vui vẻ
hơn một tháng, trong nước không xảy ra chuyện gì hết. Tôi cũng phải nghĩ đến, ở
cùng một chỗ với anh, là chuyện của hai chúng tôi, là quyết định của hai người,
nhưng tất cả những mũi nhọn và áp lực thực ra đều hướng về phía anh.

Tôi nhìn về phía Cố Trì Quân, thấp giọng nói: “Nếu như em
đem đến phiền phức cho anh thì nói cho em biết.”

Anh nhìn chăm chú tôi rất lâu, bàn tay đặt trên gáy tôi,
mạnh mẽ vùi đầu tôi vào cổ anh, “Muốn rời xa anh? Trừ khi anh chết.”

Hốc mắt tôi nóng lên, ôm anh không lên tiếng, trong lòng
thầm đưa ra quyết định, tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể để anh vì tôi mà hi
sinh quá nhiều.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi xe rời khỏi núi Alps, đến chân
núi, tôi nhìn núi Alps trong gương chiếu hậu càng ngày càng cách xa tôi, nhịn
không được mà nghĩ, đây là một mùa hè mãn nguyện nhất trong cuộc đời tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3