Lá cờ ma - Chương 07 - Phần 2
Trong đầu tôi vang lên một tiếng "uỳnh”, mọi thứ trước mắt
tôi bổng trở nên tối sầm.
Bác Chung Thư Đồng chết rồi sao?
Lại là một vụ tự sát!
Tôi không nhớ buổi họp kết thúc như thế nào,
không nhớ bản thân mình bước ra khỏi phòng họp như thế nào. Tôi đứng bên cạnh cửa
sổ, nhìn dòng xe qua lại.
Vệ Tiên chết rồi, bác Chung Thư Đồng cũng
sang thế giới bên kia, chi bằng tôi...
"Bịch”, đầu tôi đâm sầm vào cửa kính.
Cơn đau ghê gớm làm tôi choàng tỉnh.
Tôi làm sao thế này? Nếu trước mặt tôi không
phải là chiếc cửa kính bọc thép đóng kín mít... Rốt cuộc thì ban nãy tôi đang định
làm gì?
Bỗng dưng tôi lại muốn nhảy xuống bên dưới
ư?
Tại sao tôi lại nảy ra ý nghĩ quái gở này?
Không đúng, ban nãy đầu óc tôi trống rỗng, chân tay tôi không hề nghe theo sự sai
bảo của bản thân.
Mấy người đồng nghiệp liếc mắt về phía tôi
mỉm cười gượng gạo. Tôi bước nhanh vào nhà vệ sinh, bàn chân như không chạm đất.
Tôi mở vòi nước, để những tia nước phun ra xối xả, tôi lấy tay vốc nước vã lên mặt
mình.
Việc ấy không phải do tôi làm, nhất định
không phải là tôi!
Bất luận như thế nào, những lúc bình thường,
tôi không bao giờ coi rẻ sự sống. Ngay cả khi ở trong hang người làm bạn với đống
xương trắng đi nữa, tự đáy lòng tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng sống. Sự việc ban
nãy là như thế nào?
Thoáng chốc, tôi chợt thấy biểu hiện của
Vệ Tiên ở vào giây phút cuối cùng ấy của cuộc đời. Anh ấy hãi hùng đến thế không
phải là do trông thấy tôi hay nhìn thấy thứ gì đó, mà là anh ấy thình lình hiểu
ra tình cảnh của mình, giống như tôi lúc vừa rồi. Nếu không có tấm cửa kính được
bọc thép chắn ngang thì tôi có lẽ chỉ khôi phục thần trí khi thấy mình đang rơi
xuống, nhanh như một con thoi! Cuối cùng thì tôi đã biết, ở vào khoảnh khắc đó,
Vệ Tiên đã tuyệt vọng đến mức nào.
Bàn tay ấn trên mặt đá cẩm thạch của tôi
run lẩy bẩy, không sao điều khiển được, khuôn mặt trong gương nhợt nhạt, thậm chí
tôi không thể khiến những chiếc răng ngừng va lập cập vào nhau. Đây không phải là
lần đầu tiên tôi kề cận với tử thần, nhưng chưa bao giờ ở vào tình cảnh giống như
ban nãy, không thể khống chế nổi hành vi của mình.
Nỗi kinh hoàng khiến tôi trở nên mẫn cảm
một cách lạ lùng. Tôi lập tức nhớ lại những biểu hiện của mình sau khi ra khỏi mộ
thất, hai lần sang đường suýt gặp nguy hiểm, tôi cứ ngỡ là do không ngủ được nên
tinh thần mới lơ đễnh như thế. Không, không phải, ngay cả việc đột nhiên tôi ngủ
trằn trọc không ngon giấc cũng liên quan tới nó!
Nhưng vì sao bác Chung Thư Đồng lại uổng
mệnh như vậy? Bác ấy không hề vào mộ thất kia mà!
Những bức ảnh, là những bức ảnh!
Tiếng nói ấy vang vang trong lòng tôi.
Tôi đã hại bác Chung Thư Đồng ư?
Dù bác ấy không vào mộ thất nhưng lại xem những bức ảnh đặc tả
về cảnh tượng trong mộ mà tôi đưa cho và đặc biệt bác ấy còn giữ lại năm bức để
nghiên cứu.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra ý nghĩa của những kí hiệu đó rồi:
cái chết.
Lá cờ chiến đó sẽ khiến cho kẻ nhìn vào khiếp đảm, còn những
kí hiệu nằm san sát nhau trong mộ đạo kia dẫn người ta tới chỗ chết, mà là tự mình
tìm tới cái chết.
Trực giác chẳng lành của tôi có lẽ bắt nguồn từ lưỡi hái tử thần
đó chăng? Bây giờ ngẫm lại, càng tiến gần tới chiếc cổng vòm, những kí hiệu trên
tường trong mộ đạo càng nhiều và càng dày thêm lên. Chúng được khắc chi chít xung
quanh chiếc cổng vòm và đập ngay vào mắt người ta. Năm xưa, cả ông lão Vệ Bất Hồi
và ông lão Tiền Lục đều không thể tiến sâu vào trong mộ đạo và áp sát chiếc cổng
vòm đó như tôi, thế mà hai con người ấy, một kẻ mất đi lòng can đảm để tiếp tục
trộm mộ, một kẻ dở dại dở điên. Vệ Tiên bước thẳng tới cửa mộ nên anh ta tự sát
trong ngày hôm đó. Những kí hiệu đó là những kí hiệu gì mà sao chúng lại có sức
mạnh ghê gớm đến thế?
Tôi lần bước tới đường cầu thang khuất bóng người và rút chiếc
di động ra. Trong tình cảnh này chỉ có một người đủ khả năng cứu tôi thôi.
Vốn dĩ tôi định về tới nhà rồi mới gọi điện, nhưng lúc này, lòng
tôi nơm nớp nỗi lo âu, chỉ sợ rằng tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà này, tôi sẽ lẩn
thẩn bước tới phía đầu một chiếc ô tô, lao mình vào và kết thúc cuộc đời. Tôi phải
dồn hết tinh thần vào những bước chân đang đặt xuống dưới cầu thang.
Trong số những người mà tôi vừa quen biết chỉ có một người vừa
có vốn trí thức uyên thâm lại có biệt tài tác động tới tâm lí con người, đó là Lộ
Vân - người truyền thụ và kế thừa đương đại của một môn phái ảo thuật thần bí của
Trung Quốc.
"Chào anh, Na Đa”, giọng nói của Lộ Vân vang lên trong loa
điện thoại. Vào lúc bình thường, hẳn tôi sẽ ngất ngây vì những thanh âm đầy mê hoặc
đó, nhưng bây giờ thì...
"Anh nguy đến nơi rồi em ơi!”, giọng tôi ủ rũ.
Tôi kể lại vắn tắt tình trạng của tôi cho Lộ Vân nghe bằng ngôn
từ đơn giản nhất. Thời đại ngày nay, người người đi thang máy, năm thì mười họa
mới có kẻ bước về cầu thang bộ. Tuy thế, vẫn không có gì đảm bảo chắc chắn cả, ngộ
nhỡ ai đó nghe được sẽ sinh chuyện phiền phức. Không phải tôi cố ý giấu giếm nhưng
tôi đành phải làm vậy vì cô gái trẻ đang nói chuyện với tôi là một nhân vật vô cùng
đặc biệt.
"Cũng gay go đấy anh ạ.”
Lòng tôi u ám, vì nếu cô ấy đã nói như thế thì tôi quả thật rất
gay go rồi.
"Tình trạng của anh có biểu hiện của việc bị thôi miên nặng,
có điều không tới mức khó chữa như anh nghĩ đâu. Vấn đề ở chỗ, hiện giờ em đang
ở nước ngoài và không thể về nước trong ngày một ngày hai được anh ạ.”
"Em đang ở đâu thế?”, tôi thấy hối hận ngay khi hỏi câu hỏi
ấy vừa buột ra khỏi miệng. Tôi đang hoảng loạn tinh thần, thật thế, nếu không tôi
đã không sỗ sàng hỏi người ta như vậy.
Lộ Vân không để bụng câu hỏi của tôi, cô đáp lại ngay: "Em
đang ở Nê-pan tham dự một cuộc họp anh ạ.”
Họp? Họp gì vậy chứ? Những câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi nhưng
không bay khỏi cửa miệng.
"Thế này nhé, em cho anh số điện thoại của một người. Anh
ấy cũng thuộc top đầu trong giới thôi miên đấy, anh gọi điện đến cứ bảo là em giới
thiệu nhé. Nếu anh ấy không điều trị được cho anh thì anh gọi lại cho em nhé!”.
Tôi ghi lại tên và số điện thoại của nhà thôi miên mà Lộ Vân vừa
đọc và thấy yên tâm chút đỉnh. Tôi chùi vội bàn tay ướt nhoẹt mồ hôi vào quần rồi
bắt đầu bấm số gọi cho nhà thôi miên Âu Minh Đức.
"A lô.”
"Anh Âu phải không ạ, chào anh, một người bạn của em khuyên
em nên tìm tới anh, em thấy tình trạng của em hơi..."
"Ồ, nhưng thời gian này tôi hơi kín lịch mất rồi, nếu cậu
muốn hẹn thì đợi thêm ba bốn tuần nữa nhé...”, giọng nói của Âu Minh Đức đột nhiên
khựng lại, "chờ chút, cậu có thể nói cho tôi biết ai cho cậu số của tôi không?"
Tôi gọi vào số di động của Âu Minh Đức. Có lẽ, anh ấy chợt nhớ
ra khách hàng bình thường không thể có số di động của anh ấy.
"Là Lộ Vân anh ạ."
"Ồ”, Âu Minh Đức hơi ngạc nhiên, "nhưng
nếu mà Lộ Vân mà cũng bó tay thì tôi cũng khó lòng giúp được cậu rồi!"
"Không phải thế đâu anh ạ. Lộ Vân đang
đi nước ngoài nên cô ấy giới thiệu anh cho em ạ.”
"Ok, thế em định bao giờ tới chỗ anh?”,
Âu Minh Đức hỏi bằng một giọng khác hẳn lúc ban đầu.
"Vấn đề của em nghiêm trọng lắm, nếu
có thể thì càng sớm càng tốt anh ạ.”
"Thế thì tối nay nhé, anh sẽ huỷ những
cuộc hẹn khác trước của anh!"
Phòng khám và điều trị của Âu Minh Đức nằm
trong con ngõ có chiếc cổng đá xây theo kiểu cổ điển trên đường Diên An Trung. Trên
chiếc cổng đá có treo một tấm biển con con, chỉ dẫn phòng khám trên tầng hai.
Ra khỏi tòa soạn, tôi gọi taxi tới đây nhưng
lúc đứng trên đại lộ Đại Than bắt xe, nhìn dòng xe cộ nườm nượp qua lại ngay trước
mắt, tinh thần tôi lại xuất hiện trạng thái hoảng hốt tạm thời. Cũng may là tôi
luôn chú ý tới bản thân nên trấn tĩnh lại rất nhanh.
Âu Minh Đức hơi hói. Anh đã ở tuổi trung
niên nhưng dường như vẫn tràn đầy sức sống. Phòng khám của anh kê một bộ sa lông
bọc da khá êm ái. Căn phòng được chiếu sáng bằng ánh sáng ấm áp tỏa ra từ mấy bóng
đèn.
Tôi nghĩ mình nên cảm ơn anh ấy bằng cách
kiệm lời hơn một chút và tôi bắt đầu kể với anh tình trạng của mình.
Dĩ nhiên là tôi giữ bí mật ở một mức độ nhất
định. Tôi bỏ qua những chi tiết như cái chết của bác Chung Thư Đồng và anh chàng
Vệ Tiên, bỏ qua mộ đạo kì bí, chỉ nói tôi tình cờ xem được mấy bức ảnh chụp những
kí hiệu thần bí. Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu thấy mình có những biếu hiện mất kiểm
soát và có khuynh hướng tự tìm tới cái chết.
"Em có thể cho anh xem những bức ảnh
đó được không?”, Âu Minh Đức hỏi.
"Em không mang theo anh ạ, hay là để
mai em gửi tới cho anh nhé.” Mấy bức rõ nhất thì đã để ở chỗ bác Chung Thư Đồng,
những bức còn lại tôi đều để ở nhà.
"Ok, anh rất hứng thú với những kí hiệu
đó đấy. Anh tin chắc là những kí hiệu đó đã tạo ám thị lên em rồi.”
"Ám thị ấy ạ?"
"Ừ, đúng thế. Những ám thị này tác động
đến tâm lí mạnh hơn chúng ta vẫn tưởng nhiều. Ở Mỹ từng chiếu một bộ phim mà người
ta xen lẫn những lần chiếu ống kính ghi hình bỏng ngô trong khi bộ phim đang được
phát sóng bình thường. Mỗi lần chiếu chỉ lướt qua thôi, các khán giả không thể nhìn
rõ ống kính ghi hình bỏng ngô, nhưng khi bộ phim kết thúc, hình ảnh bỏng ngô tràn
ngập trong phòng chiếu và sức sống của nó tăng hơn bình thường gấp nhiều lần. Các
khán giả cứ nghĩ đó là do bản thân họ tự lựa chọn, song trên thực tế họ đã bị ám
thị tác động và làm những việc bình thường mình không làm. Em thấy không, người
ta chiếu đi chiếu lại một vật bé nhỏ và rẻ tiền nhất mà còn thu được hiệu quả rõ
rệt như thế, thì những kí hiệu em nhìn thấy, anh nghĩ, chúng có lẽ là những ám thị
trừu tượng được người ta chuyên tâm tạo ra để tác động lên tiềm thức của con người.
Khả năng tồn tại của những ám thị như thế vốn dĩ chỉ có trên lí thuyết thôi, thật
không ngờ người ta lại có thể sáng tạo ra chúng trong thực tế, trời ơi!"
Dường như Âu Minh Đức thấy mình hơi phấn
khích quá, anh ấy mỉm cười chữa ngượng: "Xin lỗi em nhé, anh phản ứng hơi thái
quá, những kí hiệu đó nếu đích thực giống như anh nghĩ, thì thật khủng khiếp.”
Tôi nhún vai, tỏ vẻ thấu hiểu: "Em hiểu
anh ạ. Con người có thể sáng tạo ra những kí hiệu đó đã là siêu phàm lắm rồi, mà
những kí hiệu này lại đủ sức làm đảo lộn bản năng sinh tồn của sinh vật, tạo ra
ám thị về cái chết, việc này còn khó hơn việc kích thích người ta mua bỏng ngô gấp
trăm ngàn lần, vì nó là một dạng điều khiển thần kinh. Nhưng theo em biết thì những
kí hiệu đó không phải do con người hiện đại sáng tạo ra đâu anh ạ, chúng đã có cả
mấy ngàn năm lịch sử rồi.”
Anh Âu Minh Đức há hốc mồm: "Ôi thế
cơ á... Từ thời xa xưa như vậy mà con người đã nghiên cứu tới lĩnh vực này rồi sao?"
Những nếp gấp trên cung lông mày anh xô lại với nhau, anh không nói tiếp nhưng tôi
nghĩ, anh cũng giống như tôi, đang nhớ tới Lộ Vân. Lộ Vân là người truyền thụ và
kế thừa của một môn phái ảo thuật thần bí của Trung Quốc. Không ai biết môn phái
ảo thuật thần bí ấy đã có bao nhiêu năm lịch sử và rốt cuộc con người thời viễn
cổ đã làm thế nào để có được những tri thức và khả năng ấy. Câu đố này có lẽ không
thể giải mã được trước khi con người sáng tạo ra đồng hồ.
"Em có chấp nhận bị thôi miên không?
Đây là cách duy nhất để giải ám thị cho em đấy”, anh Âu Minh Đức nói.
"Vâng ạ.”
Bản thân tôi không phải là người dễ bị thôi
miên. Đặc biệt, tôi có khả năng kháng cự về mặt tâm lí, vì tôi ghét cái cảm giác
không thể tự điều khiển mình. Những nhà thôi miên thường thường bậc trung khi gặp
phải những người bị thôi miên có khả năng kháng cự về mặt tâm lí gần như trăm trận
thua cả trăm. Nhưng được mắt xanh của Lộ Vân để ý tới hẳn nhiên không phải dạng
tầm thường. Ngoài ra, tôi biết học thôi miên cũng phải có tư chất trời phú.
Lần này tôi tới đây một lòng mong mỏi có
thể phá giải lời nguyền chết chóc đang bám riết lấy tôi, bởi thế, tôi thả lỏng cơ
thể và tinh thần hết mức có thể để tiếp nhận thôi miên. Tuy tôi đã làm theo lời
của anh Âu Minh Đức nhưng cũng phải mất mấy lần, tôi mới từ từ đạt được trạng thái
thả lỏng hoàn toàn.
Tôi từng phỏng vấn một vài người được điều
trị bằng phương pháp thôi miên và ai cũng bảo, trạng thái tinh thần của mình vô
cùng tốt sau khi tỉnh dậy khỏi giấc thôi miên. Nhưng hỡi ôi, sau khi tỉnh dậy, tôi
có cảm giác trạng thái tinh thần của mình dường như vô duyên với chữ "tốt.”
Cực kì thảm hại.
Tôi không tỉnh dậy như bình thường mà cơ
hồ có người đẩy tôi rất mạnh, tôi hoảng hốt và giật mình tỉnh dậy. Có một thứ âm
thanh lớn khủng khiếp lùng bùng trong trí não tôi, khiến cho đầu óc tôi thấy như
trời long đất lở. Tôi thấy đau đầu, từng cơn, từng cơn dồn dập khiến hai huyệt thái
dương của tôi co giật liên hồi, ngực tôi như bị chẹn lại, khó chịu đến cực điểm,
tôi nhận thấy hai con mắt tôi đang mở trừng trừng.
Tôi nhìn sang anh Âu Minh Đức vốn dĩ phải
ngồi đối diện với tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh ấy ngồi thượt trên chiếc ghế salon
ngay bên cạnh, mặt mày xanh xám như thể vừa gặp ma. Lồng ngực anh ấy không bớt phập
phồng dữ dội, hơi thở hổn hển.
"Sao rồi anh, thôi miên có thành công
không ạ?”, tôi cất tiếng hỏi, cố nén cơn đau đầu. Nhìn bộ dạng của anh tôi biết
mình sắp sửa nghe tin xấu.
"Có thể... Có thể đưa cho anh mấy tờ
khăn giấy không?”, anh Âu Minh Đức giơ ngón tay chỉ về chiếc hộp khăn giấy để trên
bàn làm việc. Hình như phải khó khăn lắm anh ấy mới nhấc tay lên được.
Tôi để hộp khăn giấy xuống bên cạnh anh.
Anh rút mất tờ, trải ra rồi lau mồ hôi đầm đìa trên mặt và cổ.
"Anh xin lỗi em, nhưng em cũng thấy
rồi đấy, anh không giúp được em. Anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này,
những ám thị mà em trúng phải có thể tác động ngược tới anh. May mà người điều trị
cho em hôm nay là anh, nếu là người khác, trình độ kém hơn một chút thì cũng bị
trúng ám thị như em rồi đấy. Nguy hiểm quá đi mất”, tôi có cảm giác, ánh mắt anh
ấy lúc này như không phải nhìn vào tôi mà đang chĩa vào một gã hung thần, vừa thoáng
thấy bóng dáng gã, người ta đã phải cao chạy xa bay.
"Em có thể ảnh hưởng tới anh sao?"
"Ừ, đúng vào lúc anh đang định giao
tiếp với em ở tầng sáu, để em nhớ lại cảnh tượng đầu tiên thì thình lình, đôi mắt
em mở trừng trừng, và anh cảm nhận rõ ràng ám thị đó đang tác động tới anh qua ánh
mắt em. Thật đáng sợ!"
Tôi chết lặng.
"Phải tìm Lộ Vân ngay thôi, chỉ có cô
ấy mới giúp được em. Anh sẽ nghĩ cách để bệnh chứng của em thuyên giảm. Hàng đêm
em ngủ chập chờn, trạng thái tinh thần và khả năng kiểm soát bản thân của em sẽ
tồi tệ đi theo từng ngày. Em phải gặp được Lộ Vân trước khi hoàn toàn mất đi khả
năng kiểm soát bản thân.”
"À mà em không cần phải gửi những bức
ảnh cho anh nữa đâu. Anh không đủ khả năng xem xét chúng”, Âu Minh Đức nói với theo
sau lưng khi tôi bước ra khỏi phòng khám của anh ấy.
Tôi gọi một chiếc taxi. Về tới nhà, tôi gọi
điện cho Lộ Vân lần nữa. Cô không thể về ngay nên bảo tôi lập tức sang Nê-pan.
"Anh đi tìm mua mấy cuốn băng cát sét
kinh Phật nhé, dù ít dù nhiều chúng cũng sẽ giúp tinh thần của anh lắng dịu và tĩnh
lại, nhờ đó anh có thể chống đỡ thêm một thời gian. Còn nữa, tối nay lúc nào buồn
ngủ anh nhớ gọi điện cho em nhé, em sẽ có cách giúp anh ngủ được. Nhưng em chỉ giúp
anh được một lần thôi đấy.”
Nghe tới câu "em sẽ có cách giúp anh
ngủ được" của Lộ Vân, tôi thấy mình như vừa trút đi được bao nhiêu gánh nặng:
"Tại sao chỉ được một lần thôi hả em?"
"Vì điện thoại của em sắp hết pin rồi
mà ở đây điện áp không ổn định, em không sạc pin được. Nếu anh dám đánh đổi ca nguy
cơ có thể không liên lạc được với em khi tới Nê-pan để lấy hai đêm ngủ ngon thì
cứ việc nhé!"
Tôi lặng người, không ngờ lại vì nguyên nhân
ấy.
Tôi cố nuốt gói mì rồi lấy điện thoại gọi
cho sư thầy Minh Huệ, nhờ sư thầy gửi cho tôi một cuốn băng cát sét kinh Phật. Sư
thầy hỏi tôi để làm gì, tôi chỉ bảo gần đây tôi thấy trong lòng nhiều ưu phiền,
đêm đêm trằn trọc không ngủ được, muốn nghe kinh phật để thân tâm an lạc.
Đi Nê-pan qua công ty du lịch thì hẳn sẽ
vướng mắc về thời gian, mà tôi thì cần lấy visa trong thời gian sớm nhất có thể.
Sau một hồi suy tư, tôi nghĩ chỉ có anh chàng Lương Ứng Vật mới đủ sức giúp tôi
thôi.
"Tớ cần lấy visa đi du lịch Nê-pan trong
một vài ngày tới, cậu có giúp tớ vụ này được không đấy?”, tôi vào vấn đề ngay khi
Lương Ứng Vật vừa nhấc điện thoại. Chức vụ của Lương Ứng Vật trong tổ chức X tuy
không thể một tay che cả bầu trời nhưng thừa sức xin một tấm visa.
"Sao thế anh bạn?"
"Khi nào về tớ kể sau.” Bây giờ mà kể
với anh chàng này chưa biết chừng Tổ chức X sẽ lập tức vào cuộc. Nếu Lộ Vân có thể
phá giải thứ ám thị quỷ quái đang ngấm ngầm giết chết tôi kia thì cô nàng có thể
vào trong mộ thất mà không hề bị ảnh hưởng bởi những kí hiệu đó lắm chứ. Cũng may,
Lương Ứng Vật không phải là người thích đào gốc tróc dễ, tôi đã không muốn nói,
thì cậu ta cũng không căn vặn thêm.
"Ok, tớ sẽ cố hết sức. Còn gì cần tôi
giúp nữa không anh bạn?"
Tôi tần ngần một lúc. Có thể tôi sẽ tìm được
người đủ khả năng phá giải ám thị cho mình nhờ sức mạnh của Tổ chức X, tuy thế,
tôi vẫn quyết một lòng tìm tới Lộ Vân.
Khoảng tám giờ tối, tôi nằm trên giường,
bấm số của Lộ Vân.
Lộ Vân bắt máy rồi ngân nga những giai điệu
kì lạ bằng giọng trầm trầm khe khẽ. Tôi không hiểu ngôn ngữ của khúc ca ấy, có lẽ
nó chỉ là những âm tiết mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Đôi mi tôi dần dần trĩu xuống,
đưa tôi vào giấc ngủ.
Đêm tôi vẫn nằm mơ, nhưng ngủ say hơn hai
đêm trước nhiều. Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa lanh lảnh. Sư thầy
Minh Huệ gửi băng cát sét kinh Phật tới cho tôi.
Dù tinh thần đã tỉnh táo hơn trước nhưng
tôi vẫn gọi điện tới tòa soạn xin nghỉ. Rồi tôi đóng tất cả các cửa sổ trong nhà
lại, cẩn thận lấy dây buộc cửa. Tôi làm thế để đảm bảo rằng tôi không mở cửa sổ
và nhảy ra ngoài trong vô thức.
Tôi lục tủ và lôi ra chiếc Walkman[3]
đã bị bụi phủ suốt hai năm trời, nhét cuốn băng cát sét sư thầy Minh Huệ gửi tới
vào bên trong. Nhìn cách gói bọc bên ngoài cứ ngỡ đây chỉ là một cuốn băng cát sét
bình thường, không phải là loại băng cát sét nhà chùa Long Hoa vẫn thường bày ở
bên ngoài để mời Phật tử tới chùa dâng hương phát tâm mang về, bật lên mới thấy
nó là cuốn băng cát sét tụng kinh Kim Cương do chính vị trụ trì Minh Huệ đọc. Có
lẽ, tối qua sư thầy ngồi trong phòng thiền tụng kinh và ghi âm lại. Tiếng tụng kinh
của sư thầy Minh Huệ và tiếng gõ mõ hòa quyện vào nhau êm dịu và thảnh thơi như
tiếng suối chảy.
[3] Walkman: loại máy cát sét cầm tay có
tai nghe đi kèm, một sản phẩm của hãng Sony, Nhật Bản.
Hiệu suất làm việc của Tổ chức X quả nhiên
vô cùng đáng nể. Buổi chiều, Lương Ứng Vật đã giúp tôi có trong tay tấm visa đi
Nê-pan. Tôi vội vã đặt vé máy bay bay chuyến tới thủ đô Cát-man-đu của Nê-pan vào
chiều tối ngày hôm sau. Lộ Vân dặn tôi tới sân bay sẽ có người đón.
Suốt ngày hôm đó tôi chôn chân trong nhà.
Tới bữa thì gọi cơm ngoài phố về ăn. Thậm chí, tôi còn hạn chế hết mức việc đi về
phía cửa sổ dù tôi đã làm tốt công tác đảm bảo an toàn từ sáng. Bên tai tôi lúc
nào cũng văng vẳng tiếng tụng kinh Kim Cương. Giấc ngủ ngon lúc ban đêm làm tinh
thần tôi khá hơn, vì thế cả ngày không xảy ra sự việc bất ngờ nào. Chỉ một đôi lần,
tôi thấy hơi hốt hoảng nhưng tôi cảm nhận được ngay khi chúng còn chưa ập tới và
cấu vào đùi mình một cái thật mạnh để lấy lại tinh thần.
Việc xin nghỉ ở tòa soạn, tôi phải nói dối
là dì tôi ở Vu Hồ xa xôi vừa mất, tôi phải về quê chịu tang nên xin nghỉ phép năm.
Việc xin nghỉ này là một ưu thế hơn hẳn của những phóng viên cơ động như tôi so
với phóng viên ngồi bàn giấy. Những phóng viên ngồi bàn giấy hầu như không thể xin
phép dài ngày, vì không có người đảm trách khoảng trống công việc trong lúc họ nghỉ.
Bởi vậy, mọi người đành đổi số ngày nghỉ phép lấy tiền mặt.
Hôm trước xin nghỉ ốm, hôm sau xin nghỉ tang,
người nào tinh ý hẳn sẽ nhận ra sự bất thường trong đó. Cũng may, trưởng ban của
tôi không phải là một tay lãnh đạo quá khắt khe nên anh không gây khó dễ cho tôi,
nhất là khi nghe tôi báo cáo xin nghỉ phép năm.
Đêm đó, không có khúc hát thôi miên của Lộ
Vân, trạng thái giấc ngủ của tôi bi đát hơn hai đêm trước nữa nhiều. Cả đêm, tôi
chỉ mơ màng chợp mắt được hai lần chứ không thể ngủ. Buổi sáng, tôi uể oải vật mình
vật mấy trên giường. Mãi tới 11 giờ, tôi mới cố bò dậy xếp đồ vào vali. Tôi làm
mọi việc trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lúc rửa mặt, tôi giật thót mình khi trông
thấy đôi mắt lờ đờ của mình trong gương.
Tôi để một nửa lá cờ ma vào trong vali. Tôi
nghĩ nhiều khả năng những kí hiệu tạo ra ám thị chết người đang tác động lên tôi
và những kí hiệu in trên lá cờ ma có thể có chung một nguồn gốc, nếu Lộ Vân được
trông thấy chúng thì có lẽ chúng tôi sẽ nắm chắc phần thắng hơn.
Tôi gọi điện thoại đặt xe taxi từ trước,
yêu cầu xe tới đón tôi ở dưới nhà, như thế ít ra tôi cũng có thể giảm thiểu nguy
cơ bị xe đâm phải lúc sang đường xuống mức thấp nhất.
Tôi xách va li xuống dưới nhà rồi lên xe.
Cũng giống như hôm qua, đôi tai tôi không lúc nào rời chiếc tai nghe, có điều tôi
phải vặn volume to hơn một chút.
Từ trước tới nay, mỗi lần tới sân bay quốc
tế Phố Đông của Thượng Hải, mà tôi không bao giờ đi taxi vì quãng đường quá xa.
Nhưng hôm nay tôi phải cắn răng chi tiền để đảm bảo mạng sống của mình. Chiếc xe
như bay trên con đường cao tốc dẫn tới sân bay. Tôi cảm nhận tiếng tụng kinh vang
bên tai tôi mỗi lúc một xa dần, xa dần...
"Này, này!”, anh lái xe hét toáng lên
gọi hồn phách tôi trở lại.
Ra là thế. Gió mạnh vun vút thổi tạt vào
trong chiếc xe đóng kín mít. Đột nhiên tôi nhận ra bàn tay phải của mình đã mở cửa
xe tự bao giờ.
"Rầm”, tôi tức khắc đóng sập cửa xe
lại.
"Xin lỗi anh, hình như ban nãy cửa xe
chưa đóng chặt.” Cả người tôi vã mồ hôi lạnh. Tôi lúng búng giải thích với anh lái
xe, vừa nói rồi vừa khẽ nhấn nút khóa chặt cửa xe.
Anh lái xe nhìn chòng chọc vào tôi qua chiếc
gương chiếu hậu. Anh lầm bầm mấy câu trong miệng rồi thôi không nói tiếp nữa.
Xe đã tới sân bay. Tôi định xuống xe nhưng
loay hoay mấy lần vẫn không tài nào mở cửa ra được. Khi ấy tôi mới sực nhớ, ban
nãy tôi đã nhấn nút khóa cửa. Bộ dạng tôi lúc này mới khổ làm sao!
Trước khi làm thủ tục lên máy bay, tôi vào
nhà vệ sinh rửa mặt và chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, sáng sủa nhất có thể.
Tôi không muốn mấy anh hải quan ngỡ tôi là tay buôn hàng trắng mà giữ lại kiểm tra
toàn diện. Nếu thế, tôi biết giải thích ra sao với những vệt máu loang lổ trên lá
cờ?
Làm thủ tục lên máy bay, tôi bị kiểm tra
kĩ hơn thật. Nếu không có những động tác chỉnh trang nho nhỏ ban nãy, e là tôi đã
bị giữ lại thật rồi.
Máy bay bay lên khỏi mặt đất. Tôi thấy bình yên trở lại.

