Lá cờ ma - Chương 07 - Phần 1
Chương 7: Lời nguyền chết chóc
Tôi không kể cho bác Chung Thư Đồng nghe về cái chết li kì của
Vệ Tiên, bởi lẽ cái tên này không có ý nghĩa đáng kể nào với bác, câu chuyện tôi
kể đã đủ khiến bác ngạc nhiên lắm rồi.
"Thật không ngờ lại có thể như thế”, bác Chung Thư Đồng lặp
lại câu ấy không biết bao nhiêu lần trong lúc nghe tôi kể.
Ngay cả một bậc lão niên như bác khi nghe tôi kể về kế hoạch lớn
lao mà ngày ấy mình vô tình tham gia vào cũng trở nên vô cùng hiếu kì và một lòng
muốn biết rõ, bốn anh em nhà họ Tôn năm xưa rốt cuộc định làm gì. Bởi thế, bác vội
vã giục tôi cho bác xem mấy bức ảnh tôi đã chụp và một nửa lá cờ ma đó trong khi
tôi chưa kịp lấy chúng ra.
"Ồ?"
Gương mặt bác Chung Thư Đồng đầy vẻ ngạc nhiên khi trông thấy
tôi trải nửa lá cờ đỏ ra.
"Đây chính là lá cờ đó hả cháu?”, bác quay đầu lại hỏi tôi.
Tôi gật đầu tỏ ý khẳng định.
"Hình vẽ trên lá cờ này không giống với hình vẽ trên lá cờ
bác phác họa cho cháu, nhưng cháu nghĩ lá cờ mà Tôn Huy Tổ nắm chặt trong tay khi
chết không thể là lá cờ khác được.”
"Nhưng tại sao những hình vẽ của nó lại khác hoàn toàn so
với hình vẽ trong trí nhớ của bác nhỉ, màu sắc thì gần giống đấy, lẽ nào, bác già
rồi nên trí nhớ không còn minh mẫn nữa chăng?"
"Cũng không hẳn như thế đâu bác ạ. Những hình vẽ trên lá
cờ của bác, bác Dương Thiết và bác Phó Tích Đệ đều không giống nhau, hai bác đó
đều rất tự tin vào trí nhớ của mình. Có lẽ, lá cờ này có khả năng làm hiện lên những
hình vẽ khác nhau trong mắt mỗi người. Lá cờ này vốn ẩn chứa nhiều điều kì quái,
thêm một vài điểm kì quái nữa cũng không phải là không thể đâu bác ạ."
"Thế nhưng hình vẽ cháu nhìn thấy trên lá cờ lúc này là gì,
có phải là mấy con long li không?”, bác Chung Thư Đồng hỏi tôi.
"Đúng thế bác ạ. Cháu và bác có cảm nhận giống nhau rồi thì
không còn tác dụng ban đầu nữa.” Giọng nói của tôi hơi trầm xuống. Đứng trước một
bậc đại học giả như bác Chung Thư Đồng lại nói mấy chuyện thần kì quái đản mà ngay
cả bản thân còn chưa tỏ tường thì quả thật là khiếm nhã.
Không ngờ bác Chung Thư Đồng lại gật đầu tỏ ý đồng tình. Rồi bác
đưa ánh mắt hướng trở lại lá cờ.
Vỗn dĩ, tôi định đưa mấy bức ảnh cho bác xem, nhưng lại thấy bác
có vẻ đăm chiêu nên lại thôi.
Bác Chung Thư Đồng nhìn chăm chăm vào lá cờ một lúc, sau đó bác
lấy một chiếc kính lúp bội số cao để có thể quan sát tỉ mỉ hơn. Gương mặt đeo kính
lão của bác mỗi lúc một ghé sát lá cờ.
"Lá cờ này được làm từ một chất liệu bác chưa từng được thấy
bao giờ. Nó không phải được dệt từ sợi tơ hay sợi bông, bác nghĩ cháu nên gửi mẫu
đi kiểm tra thành phần của nó. Biết bao nhiêu năm như vậy, xương thịt con người
cũng đã thành cát bụi vậy mà hình như thời gian không thể tác động lên lá cờ này”,
câu đầu tiên của bác Chung Thư Đồng lại làm tôi có chút thất vọng.
"Căn cứ theo những hình vẽ của nó thì có lẽ đây là một lá
quân kì.”
"Một lá quân kì ạ?"
"Ừ, có thể là một lá quân kì của thời Hán, thời Tam Quốc,
hoặc thời Tấn, nhưng bác nghiêng về thời Tam Quốc nhiều hơn. Lá quân kì này đại
diện cho một người có ngôi vị tương đối cao đấy”, bác Chung Thư Đồng bổ sung thêm.
"Đúng rồi bác ơi, nếu lá cờ này là một lá quân kì thì có
thể lí giải được rồi ạ”, tôi cảm thấy hớn hở vì vừa nghĩ thông suốt một mắt xích.
"Có thể lí giải điều gì hả cháu?"
"Chính là tác dụng của lá cờ này đấy bác ạ. Lá
cờ này có thể tạo ra một sự uy hiếp đáng sợ đối với những người nhìn thấy nó, nhưng
quân đội của mình nếu nhìn thấy nó lâu ngày sẽ trở nên quen thuộc và có thể khắc
chế được nỗi sợ hãi. Hơn nữa, đối với những người ở cách lá cờ trong
một phạm vi nhất định sẽ cảm thấy sĩ khí được dâng cao giống như những sĩ tốt thân
cận bảo vệ chủ soái; còn đối với quân đội của kẻ địch lần đầu trông thấy lá cờ sẽ
cảm thấy như vừa bị giáng một đòn chí mạng. Lá cờ này đã được tạo ra và sử dụng
trên chiến trường trong thời đại chiến tranh loạn lạc."
Nói tới đây tôi chợt nhớ tới nguyên nhân khiến "khu ba tầng"
được bảo vệ nguyên vẹn trong mưa bom bão đạn, nên bổ sung tiếp: "Lá cờ này
vẫn có thể phát huy tác dụng to lớn của nó ngay cả trong chiến tranh hiện đại bác
ạ.”
Bác Chung Thư Đồng thừ người ra một lúc rồi thở dài: "Đáng
tiếc là nó đã bị rách, hi vọng có thể tìm được nửa còn lại để bác cháu mình khám
phá ra nguyên lí của nó. À, còn những bức ảnh đâu rồi cháu?"
Tôi nhanh nhẹn lấy từ trong túi ra những bức ảnh đã được in cỡ
lớn trên loại giấy ảnh chuyên dụng đưa cho bác Chung Thư Đồng xem.
Bác Chung Thư Đồng lần lượt xem từng bức ảnh, lông mày của bác
nhíu lại mỗi lúc một lâu.
Bác chậm rãi quan sát, lật đi lật lại mười mấy bức ảnh trong hơn
hai mươi phút đồng hồ, đặc biệt là bức ảnh đặc tả cái đầu lâu quái dị đó.
Lúc mới quan sát những bức ảnh, bác khe khẽ lắc đầu, nhưng càng
lúc bác càng lắc đầu mạnh.
Cuối cùng, bác ngẩng đầu lên, mỉm cười chua chát: "Thật xấu
hổ quá, những kí hiệu khắc trên tường trong mộ đạo và trên cổng vòm, bác chưa từng
tìm thấy bao giờ.”
Nghe bác Chung Thư Đồng nói thế, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Bác ấy là bậc lão làng trong giới sử học, nổi tiếng uyên bác và
tinh thông nhiều điều. Tuy bác chuyên tìm nghiên cứu về lịch sử thời Tam Quốc, nhưng
với lịch sử các thời đại khác nhau của Trung Quốc, bác cũng xứng danh là chuyên
gia. Theo lí mà nói thì dù bác không chuyên tâm nghiên cứu những kí hiệu này song
vẫn có thể biết được xuất xứ của nó hay chút manh mối nào đó mới phải.
"Xét từ hình dáng của cửa mộ thì đây có thể là một ngôi mộ
cổ thời Tam Quốc, nhưng những kí hiệu này quả thật bác chưa nhìn thấy bao giờ. Những
kí hiệu này cũng chưa từng xuất hiện trong những ngôi mộ cổ ở thời Tam Quốc và cả
ở các thời đại khác nữa. Bác chỉ có thể khẳng định với cháu, chúng chắc chắn không
phải chỉ là những hình vẽ trang trí vô nghĩa, mà chắc chắn ẩn chứa một ý nghĩa quan
trọng nào đó.”
Nói rồi bác Chung Thư Đồng rút từ trong xấp ảnh ra năm bức ảnh
và bảo: "Cháu để mấy bức ảnh này lại đây để bác từ từ nghiên cứu nhé!"
Tất nhiên tôi đồng ý.
Bác Chung Thư Đồng lại rút ra một bức ảnh đặt trước mặt tôi và
nói: "Riêng với bức này thì bác có một chút suy đoán của riêng bác, có thể
không được chuẩn xác lắm, cháu tham khảo nhé!.”
Chính là bức ảnh chụp đặc tả chiếc đầu lâu.
Bác Chung Thư Đồng chỉ tay vào vào cái lỗ lớn phía trên trán của
chiếc đầu lâu trong bức ảnh, nói: "Tuy điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của
bác cháu ta, song nhìn vào bức ảnh có thể thấy, cái lỗ này là bẩm sinh, vì ngôi
mộ cổ với quy mô đồ sộ như thế này không thể có kẻ đột nhập vào bên trong và chọc
một cái lỗ lên chiếc đầu lâu sau khi chủ nhân của ngôi mộ cổ này từ giã cõi đời
được. Thêm vào đó, cái lỗ này nhẵn bóng như vậy, không phải là vết tích do chủ nhân
của nó bị một thứ vũ khí nào đó đâm phải khi còn sống.”
"Ý của bác là..."
"Là con mắt thứ ba”, danh từ mà bác Chung Thư Đồng vừa nhắc
đến khiến người ta trợn mắt há mồm kinh ngạc
Tôi đã từng liên tưởng, cái lỗ lớn này rất giống một con mắt thứ
ba, nhưng đó chỉ là sự liên tưởng tuỳ tiện của tôi, vì tôi chưa bao giờ nghe ai
đó có con mắt thứ ba cả. Thế mà bây giờ, bậc lão làng của giới sử học lại nhận định
như thế, hơn nữa, bác nói với một thái độ rất thận trọng và nghiêm túc.
"Bác không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ do đột biến gen,
nhưng trong sách sử, quả thực có những ghi chép về một số người có con mắt thứ ba.
Bác nghiên cứu những cuốn sách viết về lịch sử cho đến bây giờ, có đối chiếu giữa
các loại tư liệu và nghiên cứu thêm những cuốn bút kí dã sử, có đôi lúc phát hiện
ra nhiều điều mà ngay cả bản thân bác cũng không dám tin. Trong lịch sử có ba người
biến thành hổ, khả năng này cũng có thể tồn tại, nhưng nhiều khi, tư liệu đề cập
về các phương diện lại đưa bác đến với một kết quả mà bác không thể chấp nhận được.
Thường thì bác chôn kín những mối nghi hoặc đó ở trong lòng, vì xét cho cùng, những
thứ đó vốn dĩ đã bị chìm dưới dòng sông lịch sử, bác không nhất thiết phải khơi
chúng ra. Bây giờ, bác muốn chia sẻ điều ấy với cháu, người có con mắt thứ ba có
thể tồn tại trong thực tế và những người như thế thường có khả năng kì lạ mà người
bình thường khó lòng tưởng tượng nổi.”
"Vậy theo bác biết, nhân vật nào trong lịch sử có con mắt
thứ ba ạ? Thời Tam Quốc có người như thế không ạ?"
"Nhị Lang Thần Dương Tiễn trong truyền thuyết dân gian rất
có thể là người có con mắt thứ ba thật đấy. Hoàng đế khai quốc Hoàng Thái Cực của
triều Thanh cũng được lưu truyền là có thiên nhân. Nhưng người có con mắt thứ ba
ở thời Tam Quốc thì bác chưa nghe nói đến.”
Thời Tam Quốc không có ư? Chủ nhân của ngôi mộ cổ này rõ ràng
là thời Tam Quốc mà!
"Nhưng trong sách sử thời Tam Quốc cũng có ghi chép về một
vài con người có khả năng kì dị”, bác Chung Thư Đồng chậm rãi nói.
Ra khỏi cánh cổng lớn của nhà bác Chung Thư Đồng, tôi mải miết
nghĩ tới những người ở thời Tam Quốc phù hợp với những phân tích vừa rồi, người
nào có thể có con mắt thứ ba, người nào có khả năng là chủ nhân của ngôi mộ cổ...
Cả người tôi bải hoải vì đắm mình trong dòng suy nghĩ và vì cả giấc ngủ không yên
lành đêm qua. Tôi đờ đẫn tới mức không biết mình đã ra tới ngã ba đường. Tôi bị
một chiếc xe đạp đi lướt qua quệt phải, người ta chửi thề mấy câu theo phản ứng
tự nhiên, nhưng tôi lại thấy vui mừng, vì nếu không phải bị người phụ nữ trung tuổi
ấy đâm vào thì tôi cứ thơ thẩn tiến về phía trước mà ra tới giữa lòng đường thì
nguy to.
Trở về tòa soạn, tôi kiểm tra email, thấy có một vài bài viết
do cộng tác viên gửi đến. Tôi chọn hai bài tàm tạm rồi sửa lại, đặt tiêu đề, ghi
tên tôi dưới tên tác giả, sau đó gửi vào tệp file bài viết trong ngày của tòa soạn.
Mấy ngày hôm nay, tôi không có tâm trạng để tự đi phỏng vấn và viết bài, bài đã
viết sẵn là tốt nhất.
Tôi làm việc ở tòa soạn chưa được ba tiếng là đứng dậy đi về,
không buồn quan tâm xem hai bài viết hôm nay có được đăng trên số ra ngày mai hay
không.
Trên đường về nhà tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua hai hộp mì
ăn liền cho gọi là có bữa tối. Cứ nhét cho no bụng là được. Tôi bắt đầu lên mạng,
tìm kiếm thông tin về "con mắt thứ ba.”
Đáng tiếc là trên mạng có rất ít nội dung liên quan đến con mắt
thứ ba, tôi chỉ thấy lác đác vài bài viết nhắc đến con mắt thứ ba của nhân loại.
Những bài viết ít ỏi này đủ để tôi biết rằng. Trên thế giới vẫn có những người đang
nghiên cứu về con mắt thứ ba của loài người. Họ nêu ra những suy đoán và giả thuyết
của mình trên cơ sở khoa học.
Từ xa xưa, nhân loại đã nhắc đến con mắt thứ ba. Trong những nghi
lễ của rất nhiều dòng tôn giáo phương Đông, người ta thường vẽ con mắt thứ ba ở
chính giữa đôi lông mày hướng thẳng lên phía trên. Họ tin rằng, con mắt thứ ba chính
là con đường giúp họ có thể giao lưu trực tiếp với vũ trụ. Theo quan điểm của các
nhà triết học Hy Lạp cổ đại, con mắt thứ ba nằm ở vị trí chính giữa của đại não,
nó được ví như một cánh cửa để năng lượng trong vũ trụ truyền vào bên trong cơ thể
con người. Cho tới ngày nay, y học hiện đại vẫn không ngừng nghiên cứu về con mắt
thứ ba.
Có một điểm nằm ngoài suy nghĩ của tôi, đó là người nào cũng có
con mắt thứ ba. Có điều con mắt ấy chỉ xuất hiện trong hai tháng phôi thai đầu tiên
của loài người, tức là trong giai đoạn hình thành tinh thể, các cơ quan cảm giác
và tế bào thần kinh của các bộ phận trong não bộ. Điều kì lạ là, nó vừa xuất hiện
đã mau chóng thoái hóa. Định luật gen sinh vật nổi tiếng đã đưa ra bằng chứng có
sức thuyết phục nhất về con mắt thứ ba. Theo định luật này, trong một thời gian
rất ngắn, bào thai sẽ trải qua toàn bộ quá trình tiến hóa qua tất cả các loài sinh
vật. Nói cách khác, bào thai của con người sẽ xuất hiện tất cả các hình thái đặc
trưng mà tổ tiên loài người đã từng có. Các nhà nhân loại học cho rằng, một số cơ
quan trong cơ thể con người sẽ xảy ra hiện tượng thoái hóa và chúng vĩnh viễn biến
mất sau khi thoái hóa. Từ quá trình tiến hóa của loài động vật lưỡng cư thời cổ
đại có thể nhận ra hiện tượng thoái hóa tương tự ở chúng. Loài thằn lằn ở New Zealand
đã từng tồn tại hai trăm triệu năm, trên xương đầu của chúng có một hốc mắt rất
nhỏ, bên dưới lớp màng trong suốt có một con mắt thứ ba thực sự. Các nhà sinh vật
học đã cố khám phá ra, trên đầu của rất nhiều loài bò sát đã tuyệt chủng có thêm
một con mắt là sự bổ sung quan trọng trong cơ quan thị giác của các loài động vật
này. Chính nhờ có cơ quan đặc biệt này mà các loài bò sát cực kì mẫn cảm với các
thảm họa thiên nhiên như động đất, bão từ, núi lửa phun...
Một số nhà nghiên cứu đoán định, nhiều nhà tiên tri có được khả
năng đặc biệt biết trước tương lai là vì họ vẫn còn giữ được chức năng của con mắt
thứ ba mà ở người bình thường, nó đã bị thoái hóa trước khi họ chào đời.
Đọc lướt qua những lí luận và suy đoán về con mắt thứ ba, tôi
phát hiện ra, những bài viết này khi đề cập đến chức năng của con mắt thứ ba, họ
đều gắn nó với khả năng "tiên đoán”, ngoài ra không gắn nó với một chức năng
nào khác. Nhưng trong cách nói của bác Chung Thư Đồng thì hình như con mắt thứ ba
ấy còn có chức năng khác nữa.
Những lí luận không có đối chứng đó hoàn toàn không đề cập tới
việc phân tích vào một cá nhân cụ thể. Xem ra, đối với những người nghiên cứu về
vấn đề này thì người có con mắt thứ ba chỉ tồn tại trong các truyền thuyết, không
có một sự ghi chép chân thực và đáng tin cậy nào. Hết cách rồi. Tôi đành lôi từ
trong tủ sách ra bộ "Tam Quốc Chí" và "Tam Quốc Diễn Nghĩa"
để nghiền ngẫm. Trên mạng cũng có bản điện tử nhưng tôi thích đọc sách hơn.
Tôi lấy sẵn một tờ giấy trắng đặt ngay bên cạnh, chuẩn bị ghi
lại tên những nhân vật có khả năng có con mắt thứ ba, để từ từ phân tích và sàng
lọc.
Vốn dĩ, tôi đã chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu trường kì. Nhưng
không ngờ, vừa giở ra đọc mười mấy trang, tôi đã thấy tên của một nhân vật. Tôi
ngạc nhiên đến nỗi bật lên thành tiếng.
Trương Giác[1]!
[1] Trương Giác là thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng, hay còn
gọi là quân Khăn Vàng vào cuối thời kì nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Cuộc
khởi nghĩa cuối cùng bị triều đình đàn áp của Trương Giác, mà còn có một số cuốn
kì thư khác, ví dụ như cuốn "Độn Giáp Thiên Thư" của Tả Từ[2]
chẳng hạn. Nhưng giúp chủ nhân của nó có thể hô phong hoán vũ, lập nên hết kì tích
này tới kì tích khác trên chiến trường, hùng bá thiên hạ thì chỉ mỗi cuốn "Thái
Bình Thanh Lĩnh Kinh.”
[2] Tả Từ là một nhân vật huyền thoại sống vào cuối đời nhà Hán
và thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, ông là người thông thạo
phép thần kì của Đạo Lão.
Trời xanh đã mất, hoàng thiên lập Thiên Công tướng quân Trương
Giác!
Vị thủ lĩnh của quân Khăn Vàng này từng thiêu rụi Trung Nguyên
bằng lửa chiến tranh, một tay làm lung lay giang sơn của triều Hán. Truyền thuyết
kể lại rằng, vị thủ lĩnh này có tài phong hô hoán vũ, vãi đậu thành binh và tất
cả những phép thần thông này đều nhờ một cuốn sách tiên có tên "Thái Bình Thanh
Lĩnh Kinh.”
Tạm thời không nhắc đến những câu chuyện truyền kì thần bí về
bản thân tướng quân Trương Giác, cuốn sách giúp ông ta làm nên đại nghiệp, "Thái
Bình Thanh Lĩnh Kinh”, lẽ nào lại là "cuốn sách đó" mà Tôn Diệu Tổ ngầm
ám chỉ trong cuốn nhật kí?
Nhìn lại dã sử thời Tam Quốc, những cuốn kì thư như thế không
chỉ có mình cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh"
Chẳng phải Tôn Diệu Tố đã viết, có được "cuốn sách đó"
sẽ giành cả thiên hạ hay sao?
Nếu thực sự có một cuốn sách chứa đựng sức mạnh thần kì như thế,
có lẽ bốn anh em nhà họ Tôn có thể làm rạng danh gia tộc Tôn thị của họ thêm lần
nữa, hoặc họ sẽ được thỏa mong ước xưng hùng một phương giữa thời loạn lạc.
Chỉ những người thế lực hùng mạnh như tướng quân Trương Giáp mới
có thể xây dựng một ngôi mộ cổ quy mô đồ sộ như vậy. Dù Tả Từ may mắn được lịch
sử thổi phồng về những khả năng thần kì tới mức như thành thần tiên thì cũng không
thể có được khả năng đó.
Tư duy theo lối này thì Trương Giáp là đáp án gần nhất. Trương
Giáp, một kì nhân có con mắt thứ ba, muốn xây dựng thời đại thái bình và trở thành
một vị Thiên sư được người người kính trọng. Suy luận theo lẽ tự nhiên như thế sẽ
dễ dàng hơn nhiều so với suy luận đó là người bình thường. Nhưng nếu thật sự tướng
quân Trương Giác có những khả năng thần kì như thế và cuốn "Thái Bình Thanh
Lĩnh Kinh" thật sự có thể làm nên kì tích hô phong hoán vũ, thì tại sao cuối
cùng ông ta vẫn quân bại thân vong?
Quân đã tan, thân đã mất thì tại sao tướng quân Trương Giác lại
có thể xây dựng được một ngôi mộ với quy mô đồ sộ và chắc chắn sẽ tốn nhiều thời
gian xây dựng như thế?
Xét từ góc độ khác, nếu như con mắt thứ ba có khả năng giúp người
sở hữu nó tiên đoán tương lai, vậy thì tưởng quân Trương Giác ắt hẳn phải dự liệu
trước được kết cục của mình và chính vì thế, ông ta đã xây dựng lăng mộ cho mình
trước khi quân bại thân vong?
Vậy thì lá cờ màu vàng này chính là lá cờ của chiến quân Khăn
Vàng thuở xa xưa ư?
Lịch sử Trung Quốc ghi nhận có rất nhiều người có tài hô phong
hoán vũ, nhưng giới học thuật thì cho rằng, đó chỉ là những chi tiết li kì mà người
đời sau thêm vào bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, hoặc đó là do sự lí giải
sai lầm của con người với một số hiện tượng khi nhân loại còn ở thời mông muội chưa
được khai hóa. Bản thân tôi từ trước tới nay cũng luôn ủng hộ quan điểm này, bây
giờ ngẫm lại thì thấy nó không đơn giản như thế.
Chí ít thì một nửa lá cờ đang được trải rộng trên chiếc bàn viết
của tôi, nếu còn giữ được nguyên vẹn thì sức mạnh kì lạ của nó hẳn sẽ gây ra sóng
to gió lớn trong giới khoa học.
Song nếu suy nghĩ theo hướng khác thì chưa hẳn đã như vậy. Trước
đây, tôi từng trải qua không ít chuyện li kì, từng tiếp xúc và làm việc với tổ chức
X của Trung Quốc nhiều lần, e là những người trong giới khoa học đã dốc hết sức
nghiên cứu "sức mạnh kì bí”, có điều họ đã bỏ cuộc từ rất lâu trước khi có
được thành quả để công bố với công chúng.
Nếu ngôi mộ cổ đó thực sự cất giấu cuốn "Thái Bình Thanh
Lĩnh Kinh...” Tôi bắt đầu tưởng tượng tới những điều ghi trong cuốn sách đó và lại
thấy trí tò mò nổi lên, không sao kiềm chế được. Và cả một vài tâm trạng khác nữa.
Rồi hình ảnh Vệ Tiên ngã từ trên tầng cao xuống ngay trước mắt
tôi và thi thể dập nát thảm thương của anh ấy lại hiện lên trong óc tôi.
Nếu đó là cuốn "Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh" thì nó thật
không phải là thái bình chút nào.
Tôi đi ngủ sớm. Đêm nay vẫn lại là một đêm giấc chẳng lành. Tôi
chỉ ngủ chập chờn. Nếu có ai đó đứng cạnh giường quan sát tôi ngủ, có lẽ tôi sẽ
nhận ra con ngươi mắt tôi đảo như rang lạc.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn gương soi và phát hiện thấy sắc mặt
mình tồi tệ hơn hôm qua nhiều.
Từ trước tới nay, tôi luôn ngủ một mạch tới tận trưa, nhưng mấy
ngày gần đây, tôi gần như không có cảm giác là mình đang ngủ. Bản thân tôi cũng
thấy ngạc nhiên, không hiểu sao sự việc này lại gây cho tôi áp lực lớn đến thế?
Tôi không phải là một kẻ chưa từng thấy người chết, cũng không phải là một kẻ chưa
từng trải qua cảnh ngàn cân treo sợi tóc kia mà!
Chẳng những thế, tôi thấy khả năng nắm chắc và quyết đoán sự việc
của tôi kém đi nhiều. Lúc này tôi mới nhận ra, cả ngày hôm qua vì cắm cúi tìm đọc
thông tin liên quan tới con mắt thứ ba và tướng quân Trương Giáp, tôi đã quên mất
vị trí của mình trong toàn bộ sự việc này.
Nói khác đi thì tiếp theo đây, tôi định sẽ làm gì?
Vệ Tiên chết rồi, không còn ai cùng tôi vào thám hiểm ngôi mộ
cổ đó nữa. Dù tôi đoán biết thân phận chủ nhân ngôi mộ cổ đó, nhưng tôi sẽ tiếp
tục xuống dưới lòng đất bằng cách nào? Hành động đơn phương độc mã, có khác nào
tự đào mồ chôn mình?
Với tình hình hiện giờ, tôi chỉ con hai lựa chọn: hoặc là tôi
cứ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra và kết thúc cuộc điều tra này ở đây,
nhưng bỏ dở giữa chừng, việc ấy tôi chưa từng thử bao giờ; hoặc là tôi phải đi tìm
tới một trợ thủ đắc lực, ví như Tổ chức X.
Lực lượng hùng hậu của Tổ chức X đương nhiên sẽ tương trợ tôi
nhiều hơn anh chàng Vệ Tiên nhiều.
Kinh nghiệm của mấy lần làm việc với Tổ chức X thông qua anh chàng
Lương Ứng Vật khiến tôi hiểu rõ, khi tổ chức X đã chính thức vào cuộc, thì toàn
bộ sự việc sẽ trở thành bí mật quốc gia, dù tôi vẫn có thể nắm bắt một số tình hình
thông qua anh chàng Lương Ứng Vật nhưng muốn trực tiếp tham gia cùng họ, quả là
việc nằm ngoài sức tưởng tượng.
Nói thực lòng thì tôi không thích hợp tác với mấy tổ chức bí mật
như Tổ chức X. Ngay cả anh chàng Lương Ứng Vật khi xuất hiện với tư cách là nghiên
cứu viên của Tổ chức X cũng trở nên vô cùng đáng ghét.
Có được bài học của ngày hôm qua, nên hôm nay lúc sang đường tôi
đã cực kì cẩn thận. Khổ nỗi, đầu óc tôi liên tục đuổi theo những ý nghĩ khác nhau,
tinh thần tôi không tài nào tập trung được. Buổi trưa, lúc ra khỏi tòa soạn đi ăn
cơm, tôi lẩn thẩn nhìn đèn đỏ giành cho người đi bộ thành đèn xanh, vừa bước chân
sang đường liền bị anh trật tự viên giữ lại.
Bốn giờ chiều, đến lượt tôi phải đi tham dự buổi họp chọn đề tài
trong ngày. Tôi ghi lại mấy đề tài quan trọng của bạn tôi vào giấy và mang theo
tới tòa soạn. Tôi đang ở vào tình trạng này nên rất sợ tới tòa soạn rồi mới phát
hiện ra mình quên thứ gì đó ở nhà.
Nếu đêm nay giấc ngủ vẫn tồi tệ như mấy đêm trước chắc tôi chết
mất. Giờ thì tôi đã được nếm mùi khổ sở của việc mất ngủ.
Tôi báo cáo xong mấy đề tài của bạn mình nhưng vẫn chưa được rời
cuộc họp, phải đợi tất cả các thành viên hoàn tất việc báo cáo, rồi còn phải đợi
xếp Lam căn vặn cho tới khi những câu hỏi đã sạch nhẵn trong đầu ông ta thì cuộc
họp mang tính hình thức này mới đến hồi kết.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hoàng Quân, anh chàng đồng nghiệp
của tôi ở ban Xã hội hôm nay cũng tới tham dự cuộc họp, đang ngồi cạnh tôi cúi thấp
đầu xuống nghe điện thoại. Đợi khi ban văn nghệ báo cáo xong đề tài, Hoàng Quân
mới xem vào: "Ban chúng tôi hôm nay có một đề tài đấy ạ, phóng viên thường
trực ở bệnh viện vừa báo tin, nhà sử học nổi tiếng Chung Thư Đồng đã nhảy lầu tự
vẫn sáng nay, đã chứng thực là tử vong, cô ấy đang ở đó để phỏng vấn.”