Lá cờ ma - Chương 05 - Phần 2

Tôi cảm thấy hơi kì lạ vì không trông thấy
Vệ Tiên đổ dầu hay đặt bấc vào trong, tại sao anh ta vừa châm lửa, nó đã cháy sáng
ngay? Bốn anh em nhà họ Tôn không thể không thắp sáng đèn khi đặt chân tới đây.

Đúng vào lúc tôi đang định hỏi Vệ Tiên thì
trông thấy anh ta vẫn đứng yên ở đó, chiếc đèn pin trong tay chiếu hắt lên tường
trong mộ đạo, dưới ánh sáng lập lòe, tôi trông thấy một vật thò ra ngoài.

Một chuỗi âm thanh “phùng, phùng” gối nhau
vang lên, không gian phía trước mặt bỗng trở nên sáng rõ.

Thì ra chiếc đèn được Vệ Tiên châm lên đầu
tiên lại là một hệ thống có thể kích hoạt tất cả đèn trong mộ đạo.

“Ở đây có cả loại đèn liên hoàn vạn năm,
chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ cổ này không phải là người tầm thường đâu”, Vệ Tiên
nói khi bước lại phía tôi.

“Đèn liên hoàn vạn năm á?”

“Tất nhiên là không thể cháy đến một vạn
năm được, nhưng có thể giữ lửa liên tục trong vài tháng, hơn nữa mỗi chiếc đèn đều
có bộ phận nối liền với hệ thống nên chỉ cần châm lửa ở một chiếc đèn là có thể
thắp sáng tất cả những chiếc còn lại. Hơn nữa, tôi nghĩ, ở đây chắc chắn có lắp
bộ phận hẹn giờ đấy, những chiếc đèn chỉ cháy sáng trong một thời gian nhất định
rồi tự tắt. Bởi thế, bốn anh em nhà họ Tôn tới đây một lần, mười lần hay trăm lần
đi nữa cũng như nhau cả, vẫn có thể thắp sáng toàn bộ đèn trong mộ đạo.”

Nhưng lúc này, tôi không có tâm trạng để
thán phục và ca ngợi chỗ tinh diệu của hệ thống này. Sau khi những chiếc đèn trong
mộ đạo tỏa ra ánh sáng, tôi nhận ra, vật liệu xây mộ đạo là một loại khác hẳn những
phiến đá đen lớn ở cầu thang đá. Chúng có màu sắc sặc sỡ, rõ ràng là đá cẩm thạch.
Ánh lửa nhảy nhót phản chiếu trên nền đá khiến những hoa văn trên phiến đá trở nên
ma quái.

Sau khi định thần lại, tôi bỗng nhìn thấy
thi hài của Tôn Huy Tổ.

Mộ đạo dài thăm thẳm, theo ước lượng bằng
mắt của tôi, nó dài khoảng hai trăm mét, phía tận cùng là một cổng vòm hình bán
nguyệt. Thực ra, nên gọi nó là lối vào hình vòm, vì nó không có cửa. Đèn trong mộ
đạo sáng trưng, nhưng bên trong lối vào hình vòm đó lại là một khoảng đen thẫm mịt
mùng.

Trên mặt đất cách cửa mộ không xa có một
người nằm sấp. Từ xa nhìn lại trông không rõ nhưng chắc chắn đó là một thi thể.
Quần áo mặc trên người vẫn chưa vụn rữa.

Cứ theo lời kể của ông lão Vệ Bất Hồi thì
người này chắc chắn là Tôn Lão Tam.

Đáng lẽ, trong tay ông ta vẫn ôm khư khư
một cái đầu lâu, nhưng vì đứng xa quá nên tôi nhìn không rõ.

Mối nguy hiểm thật sự đang ở phía trước mặt.

Mặc dù bị chiếc mũ chụp đầu chắn tầm nhìn,
song tôi vẫn nhận ra vẻ mặt nặng nề của Vệ Tiên. Anh ta lấy từ trong ba lô ra những
đồ vật gì đó, rồi lắp ghép chúng lại với nhau một cách thuần thục, thành một chiếc
gậy kim loại dài chừng ba mét. Sau đó, anh ta giơ lên một chiếc ống nhỏ xíu như
chiếc ống nghe của các bác sĩ trong bệnh viện, để cách chiếc gậy kim loại không
xa. Một đầu của chiếc ống có gắn giác mút, anh ta đặt giác mút lên trên chiếc mũ
chụp đầu ở phía bên tai trái.

“Anh đi theo ngay sau tôi nhé, nhớ đừng đi
đường khác đấy!”, Vệ Tiên dặn tôi.

Vệ Tiên cầm chiếc gậy kim loại gõ xuống đất
ba lần, khoảng cách vị trí mỗi lần gõ cách nhau chừng một thước[3], rồi
anh ta nhảy xuống bậc thang cuối cùng.

[3] Một thước bằng khoảng 33cm.

Tôi theo sát gót Vệ Tiên, lò dò tiến lên
trước. Vệ Tiên cứ lần lượt gõ xuống đất ba nhịp theo một đường thẳng, sau đó dịch
về phía trước một thước lại gõ ba nhịp, chúng tôi tiến về phía trước, từng thước,
từng thước một. Cây gậy kim loại này bên trong rỗng ruột, âm thanh phát ra từ nó
truyền đến tai Vệ Tiên thông tin nằm ẩn sâu dưới lòng đất. Dụng cụ chuyên nghiệp
này có thể báo cho anh ta biết vị trí bẫy ngầm được chôn giấu.

“Ban nãy lúc đi xuống cầu thang đá sao anh
không dùng tới nó, ngộ nhớ ở đó có chôn giấu bẫy ngầm, không phải chúng ta đã đi
tong rồi à?”, tôi hỏi.

“Không thể nào”, Vệ Tiên trả lời gọn lỏn.
Anh ta không giải thích gì thêm. Nhưng cái vẻ tự tin tràn đầy về tri thức chuyên
môn của anh ta đã minh chứng cho lời quả quyết vừa rồi.

“Thực ra, trên mộ đạo này có lẽ cũng không
có đâu, mối nguy hiểm chỉ thật sự bắt đầu khi chúng ta đặt chân vào cái cửa phía
trước mặt kia thôi, có điều cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Phải chăng thi thể đang nằm phía trước kia
đã khiến anh ta trở nên thận trọng như vậy?

Chiếc gậy kim loại vẫn rung nhịp đều đều
trên nền đá cẩm thạch.

“Boong, boong, boong.”

“Boong, boong, boong.”

“Boong, boong, boong.”

Chúng tôi tiến tới cửa mộ mỗi lúc một gần hơn.

Tuy Trung Quốc là nước có sản lượng đá cẩm thạch khá phong phú,
nhưng vùng Thượng Hải không sản xuất loại đá này mà mua từ các vùng sản xuất lân
cận, tuy thế quãng đường vận chuyển cũng phải lên tới hàng trăm cây số. Thời cổ
đại không thể khai thác được nhiều đá cẩm thạch như bây giờ, bởi vậy quãng đường
vận chuyển đá cẩm thạch xa xôi cả ngàn dặm ấy không thể khiến người ta kinh ngạc
bằng quy mô của ngôi mộ cổ này.

Vì sao ngôi mộ cổ này lại được xây bằng đá cẩm thạch? Từ trước
tới nay, tôi chưa bao giờ nghe nói có nhân vật nào đó dùng đá cẩm thạch để xây mộ
cả.

“Vệ Tiên, trước đây anh đã từng vào ngôi mộ nào xây bằng đá cẩm
thạch chưa?”

“Chưa.”

Vệ Tiên ngừng trong giây lát rồi lại tiếp tục: “Mà cũng chưa từng
nghe nói có quy mô lớn nào như thế này dùng đá cẩm thạch cả.”

Tiếng gõ nhịp của chiếc gậy kim loại vẫn vang lên lanh lảnh, nhưng
không gợi lên trong tôi một cảm xúc nào.

“Boong, boong, boong.”

“Boong, boong, boong.”

“Boong, boong, boong.”

Chúng tôi đang tiến tới gần, rất gần bộ xương đó.

Nói thực lòng, tôi biết mình không nên trò chuyện với Vệ Tiên.

Vì khi trò chuyện và trả lời những câu hỏi của tôi, khả năng tập
trung lắng nghe của anh ta sẽ bị phân tán. Lúc này đây, anh ta đang mở căng thính
giác để lắng nghe và nhận biết phía trước có hệ thống ngầm hay không. Từ lúc trả
lời câu hỏi của tôi, chiếc gậy trên tay anh ta rõ ràng đã gõ nhịp chậm lại.

Nhưng tôi vẫn cứ hỏi.

Hỏi câu thứ nhất rồi lại hỏi câu thứ hai.

Bởi lẽ, càng tiến về phía trước tôi càng cảm thấy bồn chồn, dường
như có một áp lực vô tận đang dồn nén trong bầu không khí xung quanh chúng tôi.
Nó lọt qua bộ quần áo chống đạn kín như bưng, len thấm vào cơ thể tôi, làm tim tôi
càng lúc càng đập gấp gáp hơn.

Tiếng gõ gậy nhịp nhàng của Vệ Tiên càng làm tôi thêm thấp thỏm.

Tôi chỉ còn mỗi cách phải trò chuyện với Vệ Tiên, phải làm rối
loạn tiếng gõ gậy nhịp nhàng của anh ta để mong thứ áp lực lớn khủng khiếp đó dịu
bớt.

“Vệ Tiên, anh thử nhìn tường hai bên mộ đạo xem, hình như có khắc
thứ gì đó”, cuối cùng, tôi lại cất tiếng hỏi câu thứ ba.

Trên bức tường bằng đá cẩm thạch ở hai bên mộ đạo quả nhiên có
chạm trổ những hình vẽ, là những đường vân nổi hoặc chìm. Vì trên mặt đá cẩm thạch
cũng có những hình vẽ đan xen vào nhau, mà chúng tôi lại đang đi trên con đường
nằm ở chính giữa hai bức tường, cách hai bức tường một khoảng nhất định nên nếu
tôi không cố tình quan sát bốn phía để chuyển hướng sự chú ý của mình thì sẽ không
phát hiện ra. Càng về phía trước, những hình vẽ càng nhiều.

“Tôi không biết, có thể chúng ẩn giấu một hàm ý nào đó, hoặc cũng
có thể chỉ là để trang trí thôi. Anh làm sao thế Na Đa?”, rốt cuộc Vệ Tiên cũng
nhận ra sự khác thường của tôi.

“Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu thôi.”
Đương nhiên, tôi không thể bắt anh ta ngừng gõ cây gậy xuống nền đá. Trông dáng
vẻ của anh ta thì hình như anh ta không có cảm nhận giống tôi.

Lẽ nào nỗi bức bối trong lòng tôi bây giờ lại chính là cảm giác
của ông lão Vệ Bất Hồi năm xưa?

Vệ Tiên không có trực giác và anh ta không tin vào trực giác.

Nhưng tôi có trực giác và tôi tin vào nó, vì nó đã từng cứu mạng
tôi.

Cảm giác chẳng lành cứ nặng dần, nặng dần theo mỗi bước chân của
tôi.

Vệ Tiên cau mày: “Anh phát hiện ra cái gì à?”

“Không, chỉ là cảm giác thôi.”

Sắc mặt của Vệ Tiên không được tốt, hình như anh ta đang nhớ lại
lời của ông lão Vệ Bất Hồi.

“Ắt có một ngày sẽ chôn thây trong mộ của người ta đấy!”

Vệ Tiên không nói lời nào, tiếp tục gõ chiếc gậy xuống nền đá,
tiếp tục tiến lên phía trước.

Tôi đành đi theo sau anh ta, cũng tiếp tục tiến lên phía trước.
Tôi không thể quay trở ra một mình.

Mồ hôi thi nhau vã ra.

Lạnh toát.

Chúng tôi chỉ còn cách cửa mộ mấy chục mét.

Và cách cái thi thể đó chưa đến mười mét.

Cuối cùng, Vệ Tiên đã ngừng bước chân. Ở khoảng cách này, chúng
tôi có thể trông rõ thi thể của Tôn Huy Tổ. Một bộ khung xương to lớn nằm sõng soài
dưới lớp vải của quần áo, lấp lánh những lân quang li ti.

Bộ khung xương to lớn này chứng minh chủ nhân của nó lúc sinh
thời là một người phải cao tới hơn hai mét, hai bàn tay duỗi thẳng về phía trước,
chộp nắm trên mặt đất; bộ quần áo đỏ sậm trên người không biết đã thấm bao nhiêu
máu. Hàng chục mũi tên han gỉ cắm ngẳm trên bộ xương, lởm chởm như những chiếc gai
nhím; phía sau gáy có một vết thương nhưng không trông thấy mũi tên đâu nữa. Chỉ
một điểm ấy cũng đủ để hình dung ra sự dũng mãnh phi thường của Tôn Huy Tổ trước
khi ngừng hơi thở. Mũi tên rõ ràng đã găm vào sau đầu và nó đã bị Tôn Huy Tổ rút
bật ra. Dẫu thế, ông ta vẫn không thể kéo dài thêm sự sống của mình.

Đôi bàn tay của Tôn Huy Tổ chỉ còn trơ lại những đốt xương trắng
thếch, bàn tay phải vẫn cố giữ thật chặt một cái đầu lâu.

Một cái đầu lâu khiến mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa trên người tôi.

Ngón trỏ và ngón giữa của Tôn Huy Tổ bập vào hai cái lỗ mà trước
kia vốn là đôi con mắt của kẻ đã chết để giữ chặt cái đầu lâu trong tay. Phía trên
hai hốc mắt của cái đầu lâu, ở chính giữa lông mày hướng lên trên một chút vẫn còn
một cái lỗ tròn tròn, to hơn hai hốc mắt một vòng.

Cái lỗ tròn tròn ấy không phải là vết tích của sự tấn công bằng
một thứ vũ khí nào đó mà nó là một cái lỗ có đường viền bên ngoài trơn bóng, u tối
và dữ dằn khủng khiếp.

Bởi thế, cho tới tận bây giờ, ông lão Vệ Bất Hồi vẫn còn hãi hùng
khi nghĩ tới cái đầu lâu này, anh chàng Vệ Tiên run rẩy và tôi cũng thế.

Đó là vật gì?

Sao nó lại có thể là đầu lâu người?

Con mắt thứ ba ư?

Đứng trước cái vật quái dị không biết đã ra ma bao nhiêu năm,
nỗi khiếp đảm trong lòng tôi cứ cồn lên mạnh mẽ, không sao khống chế nổi.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác kinh hãi như lúc này, ngay cả khi
đối diện với mãnh hổ, thậm chí là những con vật khổng lồ thời tiền sử chưa từng
nhìn thấy hay những con quái vật ngoài hành tinh trong các bộ phim điện ảnh đi nữa.
Vật hiển hiện trước mặt tôi rõ ràng là sọ đầu của người, nhưng nó lại có thêm một
con mắt con con nữa. Hình như tôi có thể nhìn thấy con mắt đã rữa nát từ lâu ấy,
nó lúc ẩn lúc hiện trong cái hốc mắt tròn tròn.

Cái sọ đầu lâu này có phải là sọ đầu lâu của chủ nhân ngôi mộ
cổ này không? Chủ nhân ngôi mộ cổ này rốt cuộc là ai?

Tim tôi đập dồn dập, hơi thở gấp gáp đến nỗi không thể làm chậm
lại được. Tôi chưa bao giờ gặp phải tình trạng này.

Tôi miễn cưỡng hướng ánh nhìn ra chỗ khác. Đột nhiên, tôi nhìn
thấy bàn tay trái của Tôn Huy Tổ đang nắm một mảnh vải lớn.

Lá cờ ma? Đó chính là lá cờ ma ư? Dường như
nó chỉ còn lại một nửa.

Còn một nửa nữa có lẽ vẫn ở trong ngôi mộ
cổ u tối đằng kia.

Tôi đưa mắt về phía chiếc cổng vòm. Bốn phía
xung quanh chiếc cổng vòm khắc chi chít những hình vẽ, hoặc có lẽ đó là những văn
tự mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Những hình vẽ ở đây nhiều hơn những hình vẽ trên
tường ở hai bên mộ đạo rất nhiều, tôi vẫn có thể nhìn rõ chúng dù đứng cách xa hơn
hai mươi mét.

Vệ Tiên lại tiến lên phía trước, chiếc gậy
trong tay rung nhè nhẹ. Nó lại gõ nhịp trên nền đá.

“Đừng, đừng...”, tôi định lên tiếng gọi Vệ
Tiên nhưng không cất nổi thành lời.

Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, tôi cố sức
gọi nhưng luồn hơi chỉ nghèn nghẹn di chuyển trong cổ họng, không sao thoát ra bên
ngoài.

Tôi như đang rơi vào cơn ác mộng.

“Đừng đi”, cuối cùng tôi cũng phát ra tiếng.
Khi nói tiếng “đừng”, luồng hơi chỉ thoáng qua, khẽ tới mức không thể nghe được;
khi hét tiếng “đi”, tôi dồn trút tất cả sức lực của mình gào lên.

Vệ Tiên choáng váng. Anh ta ngoái đầu lại
nhìn, thấy mặt tôi trắng bệch.

“Đừng đi tới đó, anh hãy tin tôi một lần,
đừng đi tới đó”, những giọt mồ hôi vã ra trên trán chảy vào mắt tôi, khiến nó nhức
xót.

Sắc mặt của Vệ Tiên trở nên khó coi: “Anh
thật sự có cảm nhận nào đó à?”

“Một cảm giác vô cùng dữ dội, vô cùng nguy
hiểm, chúng ta cần thêm người giúp đỡ, chỉ hai người chúng ta thôi không làm được
đâu”, áp lực vô hình đè nặng lên tim khiến tôi thở hổn hển.

“Đó chỉ là tác động tâm lí thôi, chúng ta
đã có bộ quần áo này bảo vệ rồi thì còn sợ gì nữa”, lúc này, tâm trạng Vệ Tiên cũng
bị kích động, anh ta lấy tay gõ tung tung vào hai bên chiếc mũ chụp đầu.

“Không phải là tác động tâm lí đâu. Anh cũng
biết tôi không phải là người chưa từng trải nghiệm điều gì, tôi nghĩ lúc này tôi
cũng có cảm giác chẳng lành giống như ông lão Vệ Bất Hồi năm xưa.”

“Vứt mẹ cái trực giác của ông ấy đi”, Vệ
Tiên đột ngột hét lên. Kể từ khi quen biết anh ta đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi
thấy anh ta nổi khùng lên như thế.

“Vứt mẹ cái trực giác của ông ấy đi, muốn
ra ngoài thì anh tự ra ngoài một mình”, Vệ Tiên sải từng bước lớn tiến về phía cửa
mộ. Anh ta không dùng chiếc gậy kim loại để dò đường nữa, điềm nhiên bước qua thi
thể của Tôn Huy Tổ và không hề dừng lại, tiến thẳng vào khoảng không tối đen như
màn đêm ở bên trong cái cổng vòm phía trước mặt.

Tôi nhìn trân trân vào bóng dáng của anh
ta, không nhúc nhích một bước. Tôi hét lên gọi anh ta quay lại. Nhưng dường như
anh ta không nghe thấy.

Tất cả đều diễn ra giống như năm xưa, chỉ
có điều ông lão Vệ Bất Hồi và Tiền Lục ngày ấy là tôi bây giờ và bốn anh em nhà
họ Tôn là Vệ Tiên.

Kết quả sẽ ra sao, liệu có giống như năm
xưa?

Vệ Tiên đã thôi không bước tiếp nữa.

Vệ Tiên đứng trước cửa mộ và dừng lại ngay
khi chỉ còn một bước chân nữa là tiến vào bên trong.

Anh ta đứng quay lưng lại với tôi một lúc,
tôi trông thấy đôi vai nhô lên gấp gáp của anh ta từ từ xuôi xuống.

Rốt cuộc, anh ta cũng kiềm chế được bản thân
ở vào thời khắc cuối cùng.

Vệ Tiên cứ đứng như thế một hồi lâu, rồi
anh ta quay người lại.

“Thật khó mà tưởng tượng là tôi lại có những
lúc mất khả năng tự điều khiển bản thân như thế này, nếu tôi luôn ở tình trạng này,
e rằng ắt có một ngày chôn thây trong mộ người ta thật”, trong lúc nói chuyện, Vệ
Tiên đã lấy lại được vẻ mặt bình thường.

“Anh nói đúng. Nếu anh đã có cảm giác đó
mà tôi cứ xông vào thế này thì liều lĩnh quá, nhưng chúng ta không thể đi một chuyến
uổng công vô ích được”, gương mặt của Vệ Tiên nở một nụ cười.

Tôi trông thấy đôi tay anh ta vẫn còn hơi
run run.

Anh ta bước tới bên cạnh bộ xương tàn của
Tôn Huy Tổ rồi ngồi xổm xuống.

“Anh thật sự không dám bước tới đây à?”,
Vệ Tiên ngẩng đầu lên nói với tôi.

Tôi cố nở nụ cười. Tình trạng của tôi đã
khá hơn ban nãy, nhưng khi tôi vừa thử tiến lên phía trước một bước nhỏ, tim tôi
lại đập thình thịch trong lồng ngực.

Bàn tay của Vệ Tiên đang lần mò bên trong
bộ quần áo rách nát của Tôn Huy Tổ. Anh ta tiếp xúc với xương người chết như cơm
bữa và việc ấy vẫn chưa gây ra cho anh ta một tác dụng phụ nào.

Tôi lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số ra khỏi
ba lô, lắp đèn chớp, điều chỉnh về chế độ bóng tối và bắt đầu chụp lại quang cảnh
xung quanh.

Tôi phải cố gắng lấy được nhiều tư liệu nhất
có thể để làm cơ sở cho lần thám hiểm sau, hi vọng lần sau tôi sẽ không có cảm giác
hiểm nguy rình rập như hôm nay nữa.

Tôi chụp vài bức ảnh của chiếc cổng vòm,
đặc biệt là những đường vân kì lạ bên trên, tôi phải chụp chúng theo kiểu đặc tả.
Tôi chụp cả những hoa văn lúc nổi lúc chìm trên bức tường chạy dọc theo mộ đạo.
Tôi nghĩ, có lẽ bác Chung Thư Đồng có thể đoán biết những hoa văn ấy thể hiện ý
nghĩa gì.

Cuối cùng, tôi cũng chụp một kiểu đặc tả
cái đầu lâu quái dị nằm yên trên tay Tôn Huy Tổ.

“Ha ha, Na Đa, anh xem tôi tìm thấy cái gì
đây này!”, anh chàng Vệ Tiên đột nhiên reo lên, tay giơ ra một cuốn sổ.

“Nhật kí, là cuốn nhật kí của anh em nhà
họ Tôn”, rõ ràng, anh ta đã giở mấy trang của cuốn sổ.

“Tốt quá, mang nó về rồi chúng ta từ từ nghiên
cứu.”

“Còn cả cái này nữa, cũng phải mang về chứ”,
Vệ Tiên xoạc chân tiến thêm vài bước, giằng lá cờ ra khỏi bàn tay trái của Tôn Huy
Tổ.

“Còn nữa...”, Vệ Tiên lại lật bàn tay phải
của Tôn Huy Tổ.

Không, nói đúng hơn thì nó là khung xương
của bàn tay phải, những khớp xương cắm sâu vào chiếc đầu lâu.

“Thế quái nào thế nhỉ?”, Vệ Tiên cố gắng
dùng sức mấy lần, vẫn không thể giằng cái đầu lâu ra khỏi khung xương tay trắng
nhởn, to bè của Tôn Huy Tổ.

“Chết thì cũng đã chết rồi, thịt cũng ra
tro rồi, ông còn giữ chặt như vậy để làm gì?!”, Vệ Tiên chửi rủa.

Chứng kiến cảnh Vệ Tiên cố sức tranh giành
cái đầu lâu với bộ xương trắng, trong lòng tôi không khỏi run rẩy.

“Thôi được rồi, Vệ Tiên, anh đừng giằng nữa,
để lần sau tới rồi tính tiếp. Tôi chụp xong ảnh rồi.”

Vệ Tiên ngừng tay.

“Được thôi”, anh ta vừa nói vừa nhỏm người
dậy.

Xem bộ dạng anh ta trả lời mau mắn thế tôi
biết trong lòng anh ta sớm muốn từ bỏ rồi, lời của tôi chẳng qua là một bước đệm
cho anh ta thôi.

“Có cuốn nhật kí này trong tay là chúng ta
có thể biết rõ sự thật rồi. Giờ chúng ta cứ ra về trước đã, đợi sau khi làm rõ sự
thật sẽ lại tới.”

Vệ Tiên gật đầu đồng ý.

Chúng tôi từ từ ra khỏi mộ đạo thâm u, dài
dặc và mênh mông đó. Luồng sức mạnh nặng trĩu đè chẹn trong tim tôi nhẹ dần, nhẹ
dần, tới khi quay trở lại vị trí phiến đá bị dịch chuyển, tôi thở một hơi thật dài.

Tôi quay đầu nhìn lại chiếc cầu thang đá
bên trong động, ánh lửa phía dưới vẫn còn bập bùng, nhìn xuống phía dưới không còn
cảm giác tối đen như lúc trước nữa, mà sáng rõ.

Tôi tưởng như mình vừa đi dạo trước Quỷ Môn
Quan.

Hai chúng tôi khom lưng di chuyển qua dũng
đạo leo lét ánh đèn u ám, tới gian phòng ngầm rồi ra bên ngoài, trở lại tòa nhà
ba tầng trung tâm. Đứng dưới ánh sáng tươi trong của buổi ban ngày, tôi có cảm giác
như mình vừa được tái sinh về với kiếp người.

Bộ quần áo chống đạn kín mít đã được cởi
ra và nhét vào trong chiếc ba lô du lịch. Lúc này, bộ quần áo trên người tôi sũng
sượi như khi vừa nhấc ra khỏi chậu nước.

Anh chàng Vệ Tiên cũng chẳng hơn gì tôi.

“Chúng ta về nhà tắm rửa thay quần áo. Anh
đến phòng tôi trước bữa tối nhé, chúng ta cùng nghiên cứu cuốn nhật kí của anh em
nhà họ Tôn.”

“Ok”, tôi đáp.

Có lẽ những gì diễn ra ban nãy khiến tôi
quá khiếp đảm, mà cũng có lẽ cuốn sổ nhật kí của anh em nhà họ Tôn thu hút quá nhiều
sự chú ý của tôi nên lúc này tôi hoàn toàn quên mất, trong chiếc ba lô du lịch của
anh chàng Vệ Tiên, ngoài cuốn nhật kí của 67 năm về trước còn có cả một nửa lá cờ.

Phải, một nửa lá cờ ma.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3