Chiến Tranh Và Hòa Bình (Quyển 1) - Phần 4 - Chương 13 - 14

Phần IV

Chương - 13

Hai ngày sau, Roxtov không thấy Dolokhov đến
nhà mình, mà chàng đến nhà hắn cũng không gặp; ngày thứ ba chàng nhận được của
hắn một mảnh giấy:

"Tôi
không còn có ý định đến nhà cậu nữa. - Vì những lý do gì thì cậu cũng biết. - Và
tôi lại sắp trở lại quân đội, cho nên tôi muốn mời các bạn tối nay đến dự một
buổi tiệc tiễn biệt nho nhỏ; vậy cậu đến khách sạn Anh, khoảng mười giờ
tối".

Ở nhà hát ra (Roxtov cùng đi xem kịch với gia
đình Denixov), Roxtov đến thẳng khách sạn Anh. Người ta lập tức dẫn chàng đến
gian phòng đẹp nhất mà Dolokhov đã giữ cho buổi tối hôm ấy.

Khoảng hai mươi người đang xúm quanh một cái
bàn; Dolokhov ngồi trước bàn, giữa hai cây đèn nến. Trên bàn có những cọc tiền
vàng và những xếp giấy bạc. Dolokhov đang cầm cái. Từ khi Dolokhov cầu hôn và
bị Sonya từ chối, Nikolai chưa lần nào gặp lại hắn và cảm thấy ngượng mỗi khi
nghĩ đến lúc gặp mặt hắn.

Khoé
mắt sáng và lạnh của Dolokhov đón chàng ngay khi chàng mới bước qua ngưỡng cửa,
như thể hắn cố ý chờ đợi chàng từ lâu.

-
Lâu ngày quá - Dolokhov nói. - Cảm ơn cậu đã đến dự. Cho tôi cầm cái nốt ván
này đã, Ilyuska sắp đến với đoàn ca vũ đấy.

-
Mình có ghé qua nhà cậu. - Roxtov đỏ mặt nói.

Dolokhov
không đáp.

-
Cậu đặt cửa cũng được. - Hắn nói.

Lúc
đó, Roxtov sực nhớ đến một cuộc nói chuỵên kỳ lạ giữa chàng và Dolokhov dạo
trước. Hôm ấy Dolokhov nói: "Chỉ có những thằng ngốc thì khi đánh bạc mới
trông vào sự đỏ đen". Bây giờ hắn lại nói, dường như đã đoán được ý nghĩ
của chàng:

-
Hay là cậu sợ không dám đánh với mình? - Rồi hắn mỉm cười Qua nụ cười ấy,
Roxtov nhận thấy hắn đang ở trong một tâm trạng giống như hôm dự tiệc ở Câu lạc
bộ và nói chung là giống như những lúc hắn chán ngấy cảnh sinh hoạt hàng ngày,
thấy cần phải tìm lối thoát bằng một hành vi quái gở, thường là tàn ác.

Roxtov thấy lúng túng khó chịu; chàng cố nghĩ
một câu nói đùa gì để trả lời Dolokhov. Nhưng chưa tìm ra thì Dolokhov đã nhìn
chòng chọc vào mặt chàng và nói với chàng một cách chậm rãi và tách rời từng
tiếng khiến mọi người đều nghe thấy:

-
Cậu còn nhớ đấy, một hôm chúng mình nói chuyện về cờ bạc… Chúng mình nói rằng
ai đánh bạc theo đỏ đen là ngốc, đánh bạc thì phải ăn chắc, bây giờ tôi muốn
làm thử.

"Thử đánh theo đỏ đen hay là ăn chắc",
Roxtov nghĩ thầm.

-
Nhưng thôi, cậu đừng đánh thì hơn. - Dolokhov nói, rồi trang một bộ bài mới bóc
để trên bàn, hắn nói thêm: "Mời các vị đặt tiền".

Đẩy đống tiền ra trước mặt. Dolokhov sắp sửa
chia bài, Roxtov ngồi xuống bên cạnh hắn nhưng lúc đầu không đánh. Dolokhov
chốc chốc lại liếc mắt nhìn chàng.

-
Tại sao cậu không đánh? - Hắn nói.


lạ sao! Nikolai tự thấy bắt buộc phải cầm lấy một quân bài đặt ra một số tiền
nhỏ và bắt đầu đánh.

-
Tôi không mang tiền theo. - Chàng nói.

-
Tôi cho cậu đánh chịu!

Roxtov
đặt năm rúp trên một lá bài. Chàng thua. Lại đặt nữa, và thua nữa. Dolokhov
được luôn mười ván.

-
Thưa các vị, - Hắn nói sau khi cầm cái được ít lâu, - Tôi xin các vị đặt tiền
lên trên bài, nếu không có thể tôi tính nhầm.

Một người đánh bài ngỏ ý hy vọng rằng nhà cái
sẽ tin hắn mà cho hắn đánh chịu.

-
Đánh chịu cũng được, nhưng tôi chỉ sợ tính nhầm, xin cứ đặt tiền trên quân bài,
- Dolokhov đáp. - Riêng cậu thì cứ tự do, chúng ta sẽ tính sau, - Hắn nói thêm
với Roxtov.

Canh
bạc tiếp tục: một người hầu luôn tay rót rượu sâm banh.

Bài của Roxtov ván nào cũng thua và số tiền
thua của chàng đã lên đến tám trăm rúp. Chàng đã viết tiền ấy lên một quân bài,
nhưng trong khi người hầu rót sâm banh cho chàng, chàng nghĩ lại và chỉ viết số
tiền đặt bình thường là hai mươi rúp.

-
Cứ để đã - Dolokhov nói, tuy làm ra vẻ không nhìn chàng. - Cậu sẽ gỡ lại mau
hơn. Tôi toàn chung cho người khác và toàn thu của cậu cả. Hay là cậu sợ tôi? -
Hắn nhắc lại.

Roxtov
làm theo, cứ đế nguyên con số tám trăm rúp ghi trên tấm bài và đặt xuống một
con bảy cơ gãy góc mà chàng mới nhặt ở dưới đất lên mãi về sau chàng vẫn còn
nhỏ con cơ này. Chàng lấy phấn viết tám trăm rúp bằng chữ số tròn và thẳng lên
trên con bảy cơ và đưa con bài ấy ra đánh, rồi nốc hết cốc sâm banh mà người hầu
rót từ lúc nãy bây giờ đã hết lạnh. Nghe câu nói của Dolokhov, chàng mỉm cười,
và lòng hồi hộp, chàng mong chờ một con bảy trong khi nhìn tay Dolokhov cầm bộ
bài. Ăn hay thua con bảy cơ này cũng là một việc rất quan trọng đối với chàng.
Hôm chủ nhật vừa rồi bá tước Ilya Andreyevich cho con hai nghìn rúp; ông cụ
không hay nói đến những khó khăn về tiền nong, nhưng hôm ấy ông cụ lại phải báo
trước cho chàng biết rằng đó là số tiền cuối cùng mà ông có thể cấp cho chàng
trước tháng năm và dặn chàng lần này phải dè xẻn hơn trước. Nikolai đáp lại
rằng số tiền ấy đã quá mức yêu cầu của chàng rồi, và lấy danh dự hứa rằng từ
giờ cho đến tháng năm sẽ không xin thêm tiền của gia đình nữa. Thế mà trong cái
số tiền ấy, nay chỉ còn lại một ngàn hai trăm rúp. Cho nên, con bảy cơ không
những có thể làm cho chàng mất một ngàn sáu trăm rúp, mà còn có cơ khiến chàng,
phải lỗi lời hứa hẹn. Lòng hồi hộp, chàng nhìn hai bàn tay của Dolokhov và nghĩ
thầm: "Thôi, mau lên, chung cho tôi con bài ấy; để tôi lấy mũ về ăn bữa khuya
với Denixov, Natasa và Sonya, và nhất định từ rày không bao giờ tôi còn mó đến
quân bài nữa". Giờ phút này, cuộc sống gia đình của chàng. - Những trò đùa
nghịch với Peyta, những câu chuyện với Sonya những bài song ca với Natasa,
những ván Pich-kê với ông cụ và cả đến cái giường êm ái ở phố Povarxkaya nữa. -
Tất cả những hình ảnh ấy hiện ra trong tâm trí chàng mạnh mẽ, rõ ràng và đầy
sức quyến rũ, tựa hồ đó là một hạnh phúc đã đi qua đã mất đi từ lâu mà trước
đây chàng đã không biết đánh giá cho đúng. Chàng không thể thừa nhận rằng một
sự ngẫu nhiên ngu xuẩn làm cho con bảy chia sang bên phải chứ không chia sang
bên trái mà lại có thế cướp mât của chàng cái hạnh phúc mà chàng mới hiểu rò
giá trị, mà có thể ném chàng xuống cái vực sâu thăm thẳm của một nỗi bất hạnh
mà chàng chưa trải qua bao giờ và hãy còn mịt mùng trong tương lai. Không thể
nào như thế được, nhưng lòng chàng cũng hồi hộp theo dõi bàn tay của Dolokhov
đang cử động. Hai bàn tay to rộng ấy da hơi đỏ, với dám lông thòi ra ngoài ống
áo sơ mi đặt bộ bài xuống cầm lấy tẩu thuốc và cốc rượu mà người hầu vừa đưa
đến.

-
Này, đánh bạc với tôi mà cậu không sợ à? - Dolokhov nhắc lại và làm như sắp kể
một câu chuyện vui, hắn ngả người tựa vào lưng ghế và mỉm cười thong thả buông
từng tiếng. - Vâng, thưa các vị nghe nói ở Moskva có tin đồn tôi là một tên cờ
bạc bịp, vì vậy tôi khuyên các vị đối với tôi nên thận trọng hơn.

-
Thôi chia đi! - Roxtov nói.

-
Ồ mấy con mẹ ngồi lê đôi mách ở Moskva! - Dolokhov nói đoạn mỉm cười lấy bộ
bài.

-
À à à! - Roxtov bất giác thốt ra một tiếng, hai tay đưa lên nắm chặt mái tóc.

Con bảy mà chàng đang trông mong đã nằm ở trên
cùng nó là con bài đầu của cỗ bài mới trang. Chàng đã thua một số tiền nhiều
hơn số tiền mà chàng có thể giả. Nhưng này, cậu đừng có liều đấy nhé - Dolokhov
vừa nói vừa liếc nhìn chàng và tiếp tục tung bài.

Phần IV

Chương - 14

Một tiếng rưỡi sau, phần đông những người dự
cuộc chỉ còn đánh lấy lệ.

Cả canh bạc dồn hẳn vào một mình Roxtov. Bây
giờ số tiền chàng nợ không còn là một ngàn sáu trăm rúp nữa, mà là cả một cột
dài những con số mà chàng đã đếm đến số vạn, và nhẩm đoán đại khái là đã lên
đến mười lăm ngàn. Thật ra, tổng số đã lên đến hơn hai vạn rúp. Dolokhov không
còn nghe ai nói gì và cũng không kể chuyện gì nữa, hắn theo dõi từng cử động
của hai hàn tay Roxtov và chốc chốc lại đưa mắt lướt nhanh qua hàng chữ số. Hắn
đã quyết định cứ đánh mãi cho đến khi tổng số lên đến bốn mươi ba ngàn rúp. Hắn
đã chọn con số ấy vì bốn mươi ba là số tuổi hắn và tuổi Sonya cộng lại. Roxtov
hai tay ôm đầu, ngồi chống khuỷu tay vào cái bàn ghi đầy những chữ số, loang lổ
những vết rượu đổ, ngổn ngang những quân bài. Một ấn tượng đau đớn cứ bám chặt
lấy chàng: hai bàn tay đo đỏ kia, to xương và có lông thòi ra ngoài ống tay áo,
hai bàn tay mà chàng quý mến và căm thù đang nắm cái quyền lực chi phối chàng.

"Sáu trăm rúp, át, tớ gấp đôi, chín…
Không tài nào gỡ lại được nữa? Giá bây giờ ở nhà có phải vui bao nhiêu… Một con
bồi đánh hoà… không thể như thế được… Mà tại sao hắn lại đối xử với mình như
thế…" - Roxtov nghĩ. Một đôi khi chàng đặt cửa rất to; nhưng Dolokhov từ
chối và quyết định cho chàng đặt bao nhiêu. Nikolai ngoan ngoãn tuân theo. Có
khi chàng cầu nguyện Chúa như chàng đã từng cầu nguyện ở chiến trường, bên cầu
Amstetten; Có khi chàng lại tự nhủ rằng nếu chàng lấy một con bài nào đó trong
đống bài quăn góc ở dưới bàn mà đánh thì con bài ấy sẽ cứu được chàng; khi thì
chàng đếm những dải khuy tết ngang trên áo đôn-man của chàng và lấy số dải khuy
mà đánh theo con bài tương đương, mong rằng sẽ gỡ lại được chỗ mình đã thua;
Khi thì chàng lại nhìn những người dự cuộc như để cầu cứu, khi thì chàng quan
sát tỉ mỉ gương mặt của Dolokhov bấy giờ đã trở lại lạnh lùng, và chàng cố gắng
hiểu xem cái gì đang diễn ra trong tâm trí hắn.

"Hắn cũng biết số tiền thua ấy đối với ta
quan trọng đến như thế nào. Chả nhẽ hắn mong cho ta nguy khốn? Hắn vốn là bạn
thân của ta. Ta quý hắn lắm cơ mà… Nhưng cũng không phải lỗi tại hắn, vận hắn
cứ đỏ mãi thì bảo hắn làm thế nào? Mà cũng chẳng phải lỗi của ta nốt. - Chàng
tự nhủ - Ta chẳng làm điều gì xấu xa. Ta có giết người đâu? Có nhục mạ ai đâu?
Có nguyền rủa ai đâu? Thế sao vẫn đen ghê gớm như thế? Cơ sự này bắt đầu từ bao
giờ? Mới đây thôi, ta đến cạnh cái bàn này với ý định ăn lấy một trăm rúp để
mua một cái hộp biếu mẹ nhân lễ sinh nhật, rồi thì về. Lúc đó ta còn sung
sướng, còn tự do, còn vui vẻ biết chừng nào. Vậy thì cái hạnh phúc ấy kết thúc
từ bao giờ mà cái tình trạng mới này, cái tình trạng khủng khiếp này bắt đầu từ
bao giờ? Có cái gì đánh dấu khủng khiếp sự thay đổi ấy? Lúc đó ta cũng vẫn ngồi
chỗ này, ta cũng vẫn nhìn hai bàn tay to xương mà khéo léo kia. Vậy thì cái đó
đã xảy ra lúc nào và cái gì đã xảy ra? Ta vẫn còn khoẻ mạnh, lực lưỡng và vẫn
như trước, vẫn ngồi ở chỗ hồi nãy. Không đâu, không thể như thế được. Chắc chắn
là việc này rồi chẳng có hậu quả gì đâu".

Mặt chàng đỏ bừng, mồ hôi như tắm, mặc dầu
trong phòng không nóng. Khi ấy ai nhìn mặt chàng cũng phải thấy sợ hãi và
thương tâm, nhất là vì chàng đang cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh mà không
được.

Bản tính nợ đã lên đến con số tiền định là bốn
mươi ba ngàn rúp, Roxtov đang chuẩn bị một con bài để tố gấp đôi số ba ngàn rúp
chàng mới ăn, thì Dolokhov đặt mạnh cỗ bài xuống bàn, cầm lấy viên phấn và cộng
số nợ của Roxtov với nét chữ rõ ràng, cứng cỏi của hắn, và đánh gãy viên phấn.

-
Ăn bữa khuya thôi, đã đến giờ ăn khuya rồi! Bọn Di-gan đã đến kia kìa!

Quả nhiên, vừa lúc ấy có một tốp đàn ông và
đàn bà tóc đen da ngăm vừa đi ngoài lạnh bước vào vừa nói chuyện với nhau bằng
cái giọng Di-gan của họ. Nikolai biết rằng thế là hết, nhưng chàng cũng lấy
giọng thản nhiên nói:

-
Thế cậu không chia bài nữa à? Tôi đã sắp sẵn một con bài rất hay. - Làm như
chàng chỉ quan tâm đến cái thú đánh bài.

"Thế
là xong, thế là chết! - Chàng nghĩ. - Bây giờ chỉ còn cách cho một viên đạn vào
óc", - và đồng thời chàng lại nói, giọng rất vui vẻ:

-
Nào, hẵng đánh một ván nữa.

-
Được Dolokhov đáp, khi đã cộng xong. - Được! Bằng lòng đánh hai mươi mốt rúp. -
Hắn vừa nói vừa chỉ con số 21 ở trên sổ nợ, đó là con số lẻ, dôi ra ngoài tổng
số bốn mươi ba ngàn, và tay cầm bài, hắn sắp sửa chia. Roxtov ngoan ngoãn vuốt
góc con bài và nắn nót viết con số hai mươi mốt thay cho số sáu ngàn rúp đã
chuẩn bị sẵn.

-
Ừ thì thế nào cũng được. - Chàng nói. - Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ cho con mười
này được hay thua.

Dolokhov lại nghiêm chỉnh chia bài. Ồ, lúc này
sao Roxtov thù ghét hai bàn tay kia lạ lùng, hai bàn tay đo đỏ, ngón ngắn, lông
lá thòi ra ngoài ống sơ mi, hai bàn tay đang nắm quyền lực chi phối chàng. Con
mười ăn.

-
Bá tước nợ tôi bốn mươi ba ngàn rúp chẵn. - Dolokhov nói đoạn đứng đậy vươn
vai. - Ngồi lâu mệt rồi đấy.

-
Phải, tôi cũng mệt. - Roxtov nói Dolokhov ngắt lời chàng, như để nhắc nhở cho
chàng biết rằng lúc này chàng không nên nói đùa.

-
Thưa bá tước, khi nào thì ngài cho phép tôi lĩnh số tiền.

Nikolai đỏ mặt, kéo hắn sang phòng bên cạnh.

-
Tôi không thể trả hết ngay một lúc được, cậu sẽ nhận một phiếu hoàn ngân. - Chàng
nói.

-
Cậu nghe đây, Roxtov ạ - Dolokhov nói với một nụ cười tươitỉnh trong khi nhìn
thẳng vào mặt Nikolai. - Cậu cũng biết câu ngạn ngữ "May mắn trong tình
yêu thì rủi ro trong cờ bạc". Cô em họ của cậu yêu cậu. Tôi biết.

"Ồ! Cảm thấy mình đang ở trong tay một
con người như vậy thật là đáng sợ, - Roxtov nghĩ. Chàng biết tin chàng thua bạc
sẽ làm cho cha mẹ chàng choáng váng đến thế nào; chàng biết rằng nếu thoát được
tình cảnh ấy thì sung sướng đến nhường nào, và hiểu rằng Dolokhov vẫn biết hắn
ta có thể trừ miễn cho chàng nỗi sỉ nhục và phiền não ấy, nhưng hắn cứ muốn bỡn
cợt chàng như mèo vờn chuột".

-
Cô em họ cậu… - Dolokhov bắt đầu nói, nhưng Nikolai ngắt lời ngay. Chàng điên
liết quát lên:

-
Cô em họ tôi không liên quan gì đến việc này, xin đừng nói đến cô ấy làm gì.

-
Thế thì bao giờ tôi nhận được tiền? - Dolokhov

-
Mai! - Roxtov nói đoạn bước ra khỏi phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3