Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi - Chương 01 phần 1

Chương 1

“Tôi không đáp
ứng!”

Nhà giàu nhất Tô
Châu - khí phái hào phóng, trong đại sảnh Mộ Dung phủ bài trí cao nhã bỗng
nhiên tuôn ra một cơn giận dữ không đồng ý.

“Phu nhân,
nhưng… này…” - Mộ Dung lão gia dáng vẻ mạnh khỏe vẻ mặt khó xử, nhìn người bên gối
vẻ mặt kiên quyết, thật sự vô cùng phiền não.

“Còn nhưng cái
gì?” - Một phen đoạt lấy thư trong tay ông liền xé bỏ, Mộ Dung phu nhân chọc
tức. “Chẳng lẽ ông thật sự tính đem con gái gả đi Tề gia sao?”

“Phu nhân, tôi…
tôi…” - Trừng mắt nhìn thư đã bị “xé thành trăm mảnh” rơi lả tả, Mộ Dung lão
gia lắp bắp nói không ra lời, lòng đầy bất đắc dĩ.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Ai… Ông cũng
không nguyện ý a! Nhưng Tề gia đã viết thư tới hỏi hẹn ước năm đó còn tính
không, ông cũng không thể thất hứa đi!

“Còn tôi tôi cái
gì?” - Tức giận trách móc, đối với không lập tức tỏ vẻ phản đối của ông vô cùng
bất mãn. “Tôi tuyệt không đem con gái chúng ta gả vào Tề gia.”

“Nhưng năm đó
hai nhà chúng ta rõ ràng có định ước…” - Ngại thê tử lại nổi cơn tam bành, Mộ
Dung lão gia âm điệu có chút run run.

“Đây chẳng qua
là miệng nói đùa thôi, lại không có trao đổi tín vật!” - Chuyện cách đây hai
mươi năm, Mộ Dung phu nhân vì hạnh phúc cả đời của con gái bảo bối, đánh chết
cũng không muốn nhận.

“Ăn ở cần phải
trọng tín a! Cho dù chỉ là ước định bằng miệng cũng nhất định tuân thủ…” - Thật
chột dạ a! Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng kì thật ông cũng rất muốn đổi ý.

“Vậy ông là vì
tuân thủ định ước qua miệng kia mà định hi sinh hạnh phúc cả đời con gái chúng
ta a?” - Một lời cắt ngang ông, bà giận đến cả người phát run, âm thanh phẫn nộ
quát: “Con trai của Tề gia chính là một tên ngốc a! Ông muốn đem con gái của
tôi gả cho một tên ngốc, nói cái gì tôi cũng không đáp ứng!”

Lời “tên ngốc” này
vừa ra, thân mình mạnh khỏe không khỏi co rụt lại, tựa như cũng biết này có
tính nghiêm trọng, ấp úng không dám lại nhiều lời thêm câu nào nữa, trên mặt
già nua vẫn đầy khó xử như cũ.

Ai… Trọng tín,
con gái không hạnh phúc. Thất hứa không tuân thủ, không chỉ có bị tổn thương
tình bằng hữu nhiều năm cùng đại ca Tề gia, tệ hơn ông lấy trung phục người,
lại định vì lời khuyên của người nhà mà đối ngược lại với nguyên tắc.

Mộ Dung phu nhân
thấy ông cho dù không nói nhưng vẫn như cũ tỏ vẻ không muốn thất hứa, lập tức
không khỏi gấp đến độ khóc lên. “Tôi mặc kệ! Con gái là do tôi vất vả mang thai
mười tháng sinh ra, tôi không cho phép gả nó cho một tên ngốc, bị hủy hạnh phúc
cả đời! Dựa vào tài nghệ của con gái chúng ta, cần gì phải gả cho người không
mạnh khỏe chứ? Nhưng ông người cha nhẫn tâm…”

“Không phải tôi
nhẫn tâm, mà… mà nó còn chưa có ra đời, chúng ta đã vì nó mà đính ước chuyện
hôn sự này…” - Đầu đầy mồ hôi quả muốn nói ra lời mình muốn.

“Tôi mặc kệ! Năm
đó là ông mở miệng nói chuyện hôn sự này, muốn gả thì tự ông gả đi!” - Ngang
nhiên khóc lên, vì bảo vệ hạnh phúc con gái, bất chấp nói chuyện có đạo lí hay
không.

“Tôi gả?” - Mộ
Dung lão gia dở khóc dở cười, liên tục lau mồ hôi nóng, lẩm bẩm nhắc nhở: “Phu
nhân, năm đó khi tôi nói chủ ý này bà cũng không phản đối, thậm chí còn đùa với
con trai Tề gia liên tục kêu con rể nhỏ mà…”

“Thì tính sao?
Ông nếu không đề cập tới chuyện này tôi sẽ không gọi hắn là con rể nhỏ! Việc
này nói như thế nào cũng là phải trách ông năm đó nhiều chuyện!” - Mộ Dung phu
nhân hai mắt đẫm lệ giận trừng, hoàn toàn không phân rõ phải trái.

“Phu nhân, bà thật sự là… Thật sự là…” - Thật là
có lí nói không rõ.

“Tôi mặc kệ! Ông lập tức hồi âm cho Tề gia, nói
năm đó hôn ước qua miệng không tính gì hết!” - Ngay cả nghe cũng không nghe, giậm
chân dứt khoát khóc lóc.

“Phu nhân a…”

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh tiếng kêu khóc
cùng tiếng chột dạ kêu to quấn nhau không ngớt, làm cho thân ảnh vừa mới tránh
sau cánh cửa nghe lén một chút giật mình vội vàng quay đầu chạy vội đi…

“Tiểu thư… Tiểu thư… Không tốt…” - Trên đầu nha
hoàn có hai búi tóc, vẻ mặt thanh tú thông minh, tuổi chừng mười lăm mười sáu
tuổi. Hồng Đậu hốt hoảng chạy vù vù, ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào
trong khuê phòng tiểu thư nhà mình.

“Ta không bệnh không đau, như thế nào không tốt?”
- Vừa mới mặc quần áo xong, môi hồng răng trắng, bộ dạng công tử tuấn tú cử chỉ
nhanh nhẹn quay người lại cười nhìn nha hoàn nôn nóng bên người, không chút
buồn bực cô không phép tắc.

“A!” - Vừa thấy cách ăn mặc của người trước mắt,
Hồng Đậu còn đang thở gấp liền bật cười. “Tiểu thư, hôm nay lại muốn giả dạng thiếu
gia sao?”

Nghe vậy, vốn quạt giấy ở trong tay liền xoay một
chút, cánh quạt không chút lưu tình gõ lên đầu cô, cười như không cười giáo
huấn: “Không nhìn thấy tôi giả dạng sao? Nên gọi thiếu gia mới đúng!” - Bỗng
nhiên nhíu mày lại hỏi: “Mới vừa rồi muội nói cái gì không tốt?”

“Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên!” - Bị gõ đầu có
chút đau, Hồng Đậu sờ sờ đầu sau đó mới ủy khuất nói: “Mới vừa rồi người ta
nghe lén lão gia, phu nhân cãi nhau, cho nên mới chạy nhanh thế này đến bẩm báo
người đấy!”

Cãi nhau? Hơi ngẩn người, Mộ Dung Tinh lắc đầu
không tin. “Cha mẹ từ trước đến nay tình cảm vô cùng tốt, sao có thể có khả
năng cãi nhau?” - Ít nhất từ khi cô có kí ức tới nay vẫn còn không có thấy qua.

“Hi! Thiếu gia, này cũng là do chuyện hôn ước của
người gây ra họa!” - Hồng Đậu ra vẻ thần bí cười nói.

“Hôn ước?” - Cười liếc một cái, cái này cũng thật
nhận định nàng nói lung tung. “Ta sao lại không nhớ rõ mình cùng nhà người ta
có hôn ước?”

Thấy cô không tin, Hồng Đậu nóng nảy. “Thiếu gia,
đây là thật! Mới vừa rồi Hồng Đậu thật sự nghe lão gia, phu nhân ầm ĩ chuyện
này! Hình như là nói khi người chưa ra đời đã đính ước.” - Trong mắt đầy nghiêm
túc, suýt muốn giơ tay lên thề.

Chưa ra đời liền đính ước? Có thể rất hoang đường
không a?

Trầm lặng nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn có da có
thịt liếc mắt một cái, biết rõ nàng không có khả năng lấy loại chuyện này ra
nói đùa, Mộ Dung Tinh cân nhắc, lập tức xoay người liền đi ra ngoài.

“Nha! Thiếu gia, người muốn đi đâu?” - Sao chưa tỏ
vẻ gì a? Hồng Đậu lòng đầy nghi hoặc kêu to, vội vàng đuổi theo.

“Đi hỏi cha mẹ ta chuyện này cho rõ ràng!” - Mộ
Dung Tinh cũng không quay đầu lại hướng đi đến đại sảnh, định đem chuyện này
nói cho rõ ràng!

“Tôi mặc kệ! Con gái là của tôi, tôi không đồng ý…”

“Phu nhân a…”

Vào đại sảnh, chỉ thấy mẹ đang bắt lấy tay cha
khóc lóc, Mộ Dung Tinh không khỏi ngẩn ra, lập tức vội vàng can thiệp giúp cha
giải vây.

“Mẹ! Mẹ!” - Vội vàng kéo mẹ đang buồn bực kêu gào,
khuôn mặt tuấn tú cười an ủi. “Người buồn bực cái gì? Nói cho con nghe, con
giúp người phân xử.”

“Oa. Ta số khổ con gái a!” - Vừa thấy cô, Mộ Dung
phu nhân “Oa” một tiếng, ôm bảo bối dứt khoát khóc kể. “Cha con lòng dạ ác độc,
lòng dạ ác độc a…”

Cha nhẫn tâm? Con ngươi đen thông minh nhìn cha
đang liên tục không ngừng xua tay phủ nhận, trên mặt viết đôn hậu thật thà. Mộ
Dung Tinh rất hoài nghi cha nhà mình tìm khắp người ở đâu ra chỗ lòng dạ ác độc?

“Con gái a, cha không có…” - Rất sợ bị con gái yêu
nâng trong lòng bàn tay hiểu lầm, Mộ Dung lão gia lo lắng kêu oan.

“Còn nói không có!” - Không cho cơ hội giải thích,
Mộ Dung phu nhân nắm lấy tay con gái bắt đầu bịa đặt là ông không phải, một
phen nước mắt nước mũi đem mọi chuyện từ đầu đến cuối tường tận kể cho con gái
hiểu. Lập tức Mộ Dung Tinh hai mắt mở to, quả thực không thể tin được năm đó
cha mẹ lại ngốc đến nỗi cùng người ta hẹn loại định ước nhàm chán này.

Này tính cái gì? Ngay cả chỉ phúc vi hôn cũng
không tính! Người ta chỉ phúc vi hôn, ít nhất là hai bên đều có mang, mà cô năm
đó có thể còn ở âm tào địa phủ xếp hàng chờ đầu thai đã bị người ta đính ước!
Này... Này có thể rất buồn cười hay không a?

Có chút đau đầu vỗ trán, Mộ Dung Tinh buồn bực
chất vấn: “Cha, con sao không biết người ở Lạc Dương có bạn tốt như vậy?”

Chột dạ nhìn cô, Mộ Dung lão gia cười gượng không
thôi. “Ta cùng Tề đại ca từ nhỏ chính là hàng xóm, sau khi lớn lên ta đến Tô
Châu buôn bán phát triển, cưới mẹ con liền định cư tại đây. Hai mươi năm trước,
từng cùng mẹ con về Lạc Dương tìm bạn tốt, cho nên mới đính hôn ước qua miệng
này. Khi mẹ con sinh hạ con, ta từng đi gửi thư báo tin vui, hai nơi thư lui
tới nhiều năm nhưng sau có thể vì mọi người đều bận nên dần dần mất liên lạc,
không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy, ông ta còn nhớ rõ năm đó…” - Đột nhiên
nhớ đến phong thư, chính là hi vọng thực hiện định ước năm đó, thật không hiểu
nên làm thế nào cho phải?

“Bọn họ đương nhiên sẽ nhớ rõ!” - Mộ Dung phu nhân
căm giận xen mồm. “Có cô nương nhà ai nguyện ý gả cho tên ngốc chứ? Bọn họ
không cưới được con dâu đương nhiên đem chủ ý đánh tới trên người con gái chúng
ta rồi!”

Nghe vậy, Mộ Dung lão gia không khỏi cười khổ. Ai...
Chỉ trách năm đó thấy con trai Tề gia bộ dáng đáng yêu tuấn tú, liền nhiều
miệng đưa ra lời đề nghị kia, làm sao sẽ biết đứa trẻ linh hoạt như vậy sau khi
lớn lên lại chính là một tên ngốc.

Chợt nghe thấy mình cùng người đàn ông có hôn ước
miệng là một tên ngốc, Mộ Dung Tinh không giống cô gái bình thường hoảng hốt,
ngược lại nhướng mi. “Cha, hai bên đã nhiều năm chưa từng liên lạc lại thì sao
biết được con Tề bá bá là tên ngốc chứ?”

“Mấy năm trước từng nghe các lái buôn từ Lạc Dương
nhắc tới.” - Mộ Dung lão gia có chút cảm thán. “Dù sao Tề gia cũng là nhà giàu
nhất Lạc Dương, sinh ra đứa con ngốc đương nhiên không thể thiếu những người
lắm mồm tuyên truyền đi khắp nơi.”

Nghe vậy, Mộ Dung Tinh không khỏi nở nụ cười. “Lời
đồn chưa chắc là thật! Tô Châu thành cũng tung tin vịt cha có một đứa con trai
đang giúp cha buôn bán, quản cửa hàng đúng không? Nói không chừng con Tề bá bá
căn bản không ngốc đâu!”

Con trai? Lời này vừa ra Mộ Dung lão gia không
khỏi cả người phát run, da mặt vừa nhíu, chuẩn bị làm cho người ta cảm thấy
thối đầu. Mà Mộ Dung phu nhân thật vất vả mới hơi bình ổn cảm xúc lại vì lời
này mà tiếp tục gợn sóng.

“Đều là ông! Đều là ông! Chỉ có một đứa con gái
nhưng ông từ nhỏ đã dưỡng con gái cải giả nam trang xuất đầu lộ diện ra bên
ngoài, giúp ông buôn bán trông nom, còn làm cho người ngoài cho là chúng ta có
thêm một đứa con trai!” - Giận trừng mắt chồng, tức giận đến vừa giậm chân vừa
mắng.

Ô... Bà chỉ có một đứa con gái nhưng lại bị chồng
bà giáo dưỡng thành bộ dáng hiện giờ nam không nam, nữ không nữ!

Ai nha! Chọc đến chỗ đau! Nhận ánh mắt ai oán từ
cha ném tới, Mộ Dung Tinh không tiếng động xin lỗi cười khẽ, nhanh chóng kéo mẹ
dời đi lực chú ý.

“Mẹ, chúng ta hiện tại là nghiên cứu nên xử lí
chuyện hôn ước miệng năm đó như thế nào!” - Nhẹ giọng nhắc nhở, muốn bà nhanh
trở về vấn đề chính.

Nghe vậy, Mộ Dung phu nhân quả nhiên suy nghĩ trở
lại, không khỏi nắm chặt lấy cô, lo lắng nói: “Tinh nhi, con không cần sợ! Mẹ
tuyệt sẽ không để con gả cho tên ngốc.”

Sợ? Cô vốn sẽ không sợ a!

Thân là nữ tử nhưng lại có thể lấy dung mạo nam tử
ra bên ngoài hành tẩu buôn bán, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cùng một ít phú
thương vào thanh lâu tửu quán nói chuyện làm ăn. Mộ Dung Tinh kiến thức rộng
cùng một thân tài nghệ, nam nhân bình thường thậm chí không thể hơn. Mà cô như
vậy trong lòng rất rõ thân là con gái bị hạn chế trong quy tắc phẩm hạnh, chỉ
có thể cam chịu ở một mình trong nhà, không biết bên ngoài trời đất bao la chim
hoàng yến bi ai.

Nói sau, phải xem chồng như trời, người phụ nữ
chuẩn mực cửa lớn không ra, cổng trong không bước vào xã hội. Nam nhân đều muốn
cưới hiền thê ôn, lương, cung, kiệm, nhường (*), vạn vạn không có khả năng đáp
ứng để cho thê tử xuất đầu lộ diện ra ngoài, làm chuyện mình muốn làm.

(*)
Ôn nhu, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn.

A... Nếu không phải cha từ nhỏ đã đem cô cải nam
trang, mang theo cô ra bên ngoài chạy khắp nơi, để cho cô tham gia vào sự
nghiệp trong nhà thì có lẽ cô sẽ giống như thiên kim khuê tú bình thường, cả ngày
ở trong nhà đánh đàn thêu thùa thì cảm thấy mĩ mãn. Nhưng đáng tiếc là cô không
phải là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng phát triển như bình thường, cho nên...
Thật có lỗi! Cô thân là nữ nhi nhưng lại có ý chí của nam nhi.

Nếu vị hôn phu tương lai không thể giống như cha
thả lỏng cô như vậy, để cho cô cải nam trang chạy khắp nơi bên ngoài, triển
khai mánh khóe buôn bán thì cho dù gả cho nhà hào phú, cao quý, sớm hay muộn
cũng sẽ hậm hực mà chết.

Mà nam nhân có thể rộng lượng để cho thê tử phát
huy sở trường, lại khiến cô tâm động... Thật xin lỗi, đến nay chưa xuất hiện!
Mộ Dung Tinh cô sớm có ý định cả đời cũng không lấy chồng, cả đời tự do tự tại.

Thấy cô thật lâu không nói, cho rằng cô đang lo
lắng việc hôn ước, Mộ Dung phu nhân không khỏi vội an ủi, “Tinh nhi, con yên
tâm! Mẹ cho dù bỏ cả mạng già cũng tuyệt không cho cha con làm ra chuyện hồ đồ
phá hủy hạnh phúc cả đời của con!”

Nghe vậy Mộ Dung Tinh hoàn hồn, không khỏi bật
cười. “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con cũng không lo lắng a!”

“Nhưng mà…”

“Mẹ, mẹ trước để cho con đem chuyện này hỏi cha
cho kĩ rồi nói sau.” - Ngăn mẹ lại mở miệng muốn nói, cô liếc về phía cha đang
ở bên cạnh. “Cha, trong thư Tề gia gởi có muốn cha thực hiện định ước năm đó
không?”

“Này, này thật không có.” - Lau đi trán đầy mồ hôi
nóng, Mộ Dung lão gia chột dạ cười. “Tề đại ca chỉ gởi thư hỏi ta còn nhớ ước
định năm đó không. Ta nghĩ, ông ta là muốn xem tâm ý của chúng ta.” Ai... Tề
đại ca rõ ràng là người rất để ý người khác, vạn vạn không có khả năng làm khó
người ta, nhưng có thể vì để cho đứa con ngốc của ông lấy vợ để truyền lại
hương khói Tề gia, nói vậy cũng là hạ mặt già đến xin một hi vọng đi?

Nhưng... nhưng ông cũng không thể hi sinh hạnh
phúc con gái a! Xem ra chỉ có thể làm tiểu nhân tồi tệ thất hứa không giữ lời!
Ai…

“Như vậy a…” - Sau khi cân nhắc, Mộ Dung Tinh
trong lòng đã có dự tính trưng lên ý cười. “Cha, chuyện này không khó giải
quyết. Cha trước chậm đã hồi âm trả lời cho thuyết phục, để cho con gái tự mình
đến Lạc Dương đi xem đi!”

“Đi Lạc Dương?” - Cả cha mẹ đồng thời sợ hãi kêu
lên, khó hiểu cô đi Lạc Dương làm gì?

“Đúng vậy!” - Ý cười không dứt, “Bá” - một tiếng
mở quạt vẽ trúc xanh ra phe phẩy, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng phóng khoáng.
“Lên Lạc Dương thăm hỏi vị hôn phu vô duyên của con.”

*****

Đường phố Lạc Dương nơi phồn hoa nhất, hai bên tửu
lâu san sát, người bán hàng rong tập trung bán quầy, mọi người rộn ràng nhốn
nháo xuyên qua ở giữa, thật sự rất náo nhiệt.

Đột nhiên trong đám người đông nghịt, một người
đàn ông mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kì tuấn mỹ. Nam tử
tuổi chừng hai mươi y phục gấm bỗng dưng nghỉ chân ở trước một tửu lâu, thiếu
chút nữa làm cho thư đồng mười bốn tuổi theo sát ở phía sau đụng đầu.

“Thiếu gia, người không phải muốn ăn tàu hũ của bà
Vương ở cuối phố sao? Sao đột nhiên dừng lại?” - Sờ sờ cái mũi mình thiếu chút
nữa bị đụng dẹp, Tiểu Cửu dáng người lanh lợi không khỏi ồn ào oán giận.

“Ta... Ta giống như nhìn thấy Hoài Sinh ở bên
trong.” - Tướng mạo tuấn mĩ không chút phong lưu phóng khoáng, tính tình tiêu
sái không câu nệ, Tề Nghiên vẻ mặt thật thà đứng ở cửa tửu lâu thò đầu vào
nhìn, con ngươi đen bóng lóe ra tia sáng hồn nhiên như trẻ con.

Trương Hoài Sinh? Thò đầu vào nhìn theo, chỉ thấy
một bàn trong quán ngồi vài tên ăn mặc thư sinh, trong đó một người quần áo đặc
biệt cũ nát, xem ra nghèo vô cùng, không phải Trương Hoài Sinh thì còn là ai?
Lại đến tửu lâu tán gẫu dùng cơm chắc là do mấy vị thư sinh khác có gia cảnh
tương đối không khó khăn mời, nếu không tên nghèo kia nào có ngân lượng đến
quán ăn?

Nhận ra người, Tiểu Cửu âm thầm hếch môi. “Thiếu
gia, chúng ta đi nhanh đi! Nếu đi trễ sợ người không ăn được đậu hũ của bà
Vương đó.” - Rõ ràng thúc giục nhưng trong giọng nói mơ hồ cất giấu ý không
muốn anh ở lâu chút nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3