21. Vườn cỏ mùa thu

Vườn cỏ mùa thu

Trời đã sang thu. Minh quẹt
giọt mồ hôi chảy trên má, nheo mắt nhìn trời qua vành nón rộng và tàng cây bách
đang đu đưa trong gió nhẹ. Trời ảm đạm nhưng không mưa. Cỏ trong vườn mùa này
vẫn lên đều và cao, lúc nào cũng lấy béng hết của cô hết một chiều chủ nhật. Cô
túm từng bụi cỏ lì lợm, lôi thật lực. Đôi bàn tay nhỏ nhắn dù đã mang găng làm
vườn, nhưng lần nào cũng sưng tấy lên. Bà Nadine chủ nhà nơi cô ở homestay
không thích tốn tiền vào việc thuê người cắt cỏ. Điều đó thật vô lý, khi mà ở
trong nhà có sẵn một con nhỏ sinh viên người Việt mà theo bà là “rảnh rỗi suốt
ngày”.

Giờ này ở Sài Gòn chắc là
trời đã dịu. Minh nhớ những buổi tối đi ra đường, ân hận ra cái nóng khủng
khiếp của mùa hè đã được cơn gió thu tươi mát căng phồng thổi bay mất. Cô
thường dừng xe bên bờ sông gần chỗ làm thêm đứng hít thở một lúc rồi mới chạy
về nhà. Con sông xấu xí chứ không phải kiểu “dưới cầu Mirabeau trôi dòng sông
Seine” cũng được mùa thu làm cho tươi mới lạ lùng. Khó có thể nói là mùi gió
sông tinh khiết, nhưng ít ra nó cũng thoát ra khỏi cái uể oải đẫm mùi của mùa
hè oi bức. Mới đó mà Minh đã rời khỏi Sài Gòn sang Mỹ ba năm rồi. Giai đoạn từ
cô nhóc vô lo sang thiếu nữ trưởng thành của cô diễn ra tại một nơi xa lạ cách
Sài Gòn nửa vòng trái đất, không có một người thân thiết ở bên.

- Nhổ vậy thì không được rồi!

Sau dãy hàng rào của vườn nhà
bên vang lên một giọng nói. Minh buông túm cỏ lì lợm, ngước lên nhìn. Một gã
con trai Châu Á đội mũ lưỡi trai có thêu logo của dội bóng rugby Salford đang
nhìn cô cười cười. Hắn mặc áo sơ mi, trên tay đang cầm một cái kéo tỉa cành. Có
lẽ là thợ làm vườn của ông Glyn nhà bên cạnh. Cũng như bà Nadine, ông ta sống
một mình. Cô chưa từng bao giờ thấy một đứa con nào của ông ta lui tới thăm từ
khi dọn về đây.

- Chào, anh làm vườn cho ông
Glyn à? - Cô mỉm cười.

- Đúng rồi. Cô cũng vậy sao?

- Không hẳn thế. Tôi ở
homestay ở nhà này.

- À ha! - Anh ta gật đầu ra chiều thích thú. - Cô là người Thái Lan à?

- Không, Việt Nam.

- Tôi cũng vậy nè. - Lúc này, anh ta chuyển qua nói tiếng Việt lơ lớ. Vậy
mà trông bộ dạng, Minh cứ nghĩ anh ta là người Hàn hoặc Sing. Chắc vì đôi mắt
một mí của anh.

Rick, anh chàng gốc Việt ấy, nhỏ hơn Minh một tuổi. Hóa ra anh ta học cùng
trường với cô, ở khoa Thiết kế cảnh quan. Ngoài giờ lên lớp, anh ta làm việc ở
một công ty dịch vụ làm vườn ở ngay gần đó.

- Tôi cắt cỏ vườn nhà ông Jim, trồng hoa nhà bà Mandy, đào ao nuôi cá chép
Nhật cho bà Claire... Tôi thạo khu phố này như lòng bàn tay. Thế mà hôm nay tôi
mới gặp được cô! - Rick khoa tay, nói bằng tiếng Anh. Vốn liếng tiếng Việt của
anh ta không đủ cho một cuộc chuyện trò.

Minh cười:

- Mỗi tuần tôi mới nhổ cỏ một lần. Mà sao anh nói tôi nhổ cỏ không được?

- Ừ, Rick trông như muốn nhào sang hàng rào để chỉ vẽ cho Minh. Anh ta ngó
trước ngó sau, đưa mắt như hỏi Minh là anh có thể nhảy qua khu vườn bên này
không. Minh gật đầu cười. Bà Nadine sẽ sinh hoạt ở nhà thờ đến tối.

Rick chống tay nhảy vù một cái đã ở trong vườn nhà Minh. Anh chàng thật cao
ráo và lãng tử. Sau khi nhìn chán các cậu ấm da trắng ẻo lả trong khoa Thời
trang, thì anh chàng châu Á mắt một mí, miệng cười tươi rói này quả là một đối
tượng có thể khiến bất cứ ai xao lòng.

- Thế này nè, sẽ dễ hơn. - Rick lấy cái cào nhỏ xắn xung quanh bụi cỏ, rồi
lôi túm rễ lên một cách dễ dàng. - Nếu cô chỉ cứ cố gắng nhổ nó lên, thế nào rễ
cỏ cũng còn sót lại trong đất, mà lại tốn công tốn sức nữa. Chỉ cần xắn quanh
một chút, nhổ lên vừa nhẹ nhàng lại vừa lấy hết rễ, ok?

Minh gật đầu. Từ người anh ta tỏa ra mùi mồ hôi chen lẫn đất ẩm và mùi lá
cỏ dập nát, nồng nồng nhưng dễ chịu. Rick nhìn quanh khu vườn:

- Khu vườn này thật đẹp, vậy mà chả ai làm gì với nó cả!

- Bà chủ nhà của tôi không thích hoa hòe. Còn tôi thì bận suốt.

- Cô nghĩ sao nếu tôi trồng chút rau thơm ở đây? - Rick chỉ tay vào góc
vườn, cạnh bụi hồng gai mọc lâu như đã thành tinh.

- Bà ấy sẽ không tốn tiền cho khoản vườn tược, hoa lá đâu!

- Ai nói là tôi sẽ lấy tiền công đâu. Tôi sẽ chỉ cho cô trồng.

- Tôi... - Minh tần ngần. Cô không chắc mình thích chuyện trồng hái, cả trò
barn buddy trên Facebook lẫn ngoài đời.

- Come on, không mất thời
gian lắm đâu. Và nhìn một cái cây mình trồng đang lớn lên, cảm giác sẽ tuyệt
vời lắm!

***

Rick quay trở lại vào cuối
tuần sau đó, mang cho cô ít hạt giống. Anh đưa túi hạt qua hàng rào:

- Cứ làm như tôi chỉ dẫn nãy
giờ là được, ok? Tôi đi làm việc tiếp đây. Lát nữa tôi sẽ quay lại nghiệm thu
công trình.

Ông Glyn thuê anh ta phối
cảnh lại khu vườn, và nghe nói công việc phải mất chừng hơn tháng rưỡi. Minh
suýt toét miệng ra cười khi nghe anh nói là họ sẽ còn gặp lại thêm vài lần nữa,
nếu cô vẫn giữ lịch nhổ cỏ lúc ba giờ chiều Chủ nhật. Cô cầm túi hạt giống
trong tay, lắc lắc. Chẳng hiểu anh ta đưa cho cô hạt gì, bên ngoài không thấy đề
tên. Cô xới đất thật tơi, trộn với vôi thật kỹ như Rick dặn, không khỏi buồn
cười. Hôm trước, lúc cô xin trồng ít rau thơm trong vườn, bà Nadine đã nhìn cô
muốn lọt tròng mắt. Bà không biết vì đâu cái con nhỏ hở tí là vào phòng đóng
cửa vẽ vời, hôm nay lại có hứng trồng rau!

Rick gõ cộc cộc lên hàng rào
đúng lúc cô vừa lấp xong chỗ hạt giống và tưới đẫm.

- Nhìn ổn đấy, cũng có vẻ
tiếp thu tốt, - anh ta nói, - có thể làm phụ tá cho tôi được.

- Anh giỡn kiểu đó tôi tưởng
thiệt đó!

- Tôi nói nghiêm túc mà. Nếu
cô phụ tôi làm khu vườn bên này, tôi sẽ trả cô 5 đô một giờ. Nhưng nói trước là
việc cực đấy. Cô chịu không?

Minh cắn môi trân trối ngó
anh ta. Cô không phải dạng tiểu thư cành vàng lá ngọc gì. Những việc như xếp
sách thư viện, chạy bàn quán ăn hay trợ giảng cô đều trải qua. Nhưng làm vườn
lại là một câu chuyện khác.

Rick nheo mắt:

- Cô làm được mà! Không sao
đâu!

Minh đành chỉ còn biết gật
đầu. Anh ta làm vậy chắc chỉ để có người làm chung tán tỉnh cho vui, Minh đưa
mắt nhìn đám đất mình vừa gieo hạt, nghĩ thầm không biết tụi nó có chịu nảy mầm
hay không nữa.

Tuần tiếp đó cô xuất hiện ở
trước nhà ông Glyn cùng với Rick khiến ông hết sức ngạc nhiên. Rick khoát tay
bảo, nhân viên của cháu đấy, hai người thì công việc sẽ nhanh hơn. Ông già nhìn
Minh lom lom. Cô biết thế nào ông cũng sang to nhỏ với bà Nadine, nhưng cô phớt
lờ, giả như chúi mũi vào bản phác thảo Rick đưa cho.

- Chúng ta sẽ làm một khu
vườn kiểu thôn dã. - Rick nói. Anh đã làm đất sạch tinh tươm, rải sỏi trên lối
đi. Hôm nay họ sẽ dựng rào gỗ và trồng cây. Minh nghe Rick giải thích về nguyên
lý trồng cây trong vườn thế nào để mùa nào cũng có hoa, cây gì hợp với chỗ đất
có ánh sáng ra sao... mà lùng bùng cả lỗ tai. Thấy cô đần mặt ra, Rick cười:
“Ai dà, thôi từ từ rồi cô sẽ hiểu.”

Họ làm việc hùng hục hết cả
buổi chiều. Minh giúp Rick chôn những trụ rào, và đặt một số thùng gỗ, giỏ tre
để trồng cây đây đó trong vườn cho lạ mắt. “Đặt ít thôi nhé, vừa đủ thôi, kẻo
cái vườn thành một kho đồng nát bây giờ,” Rick nói. Minh chẳng thèm để ý. Cô
đang say sưa với một bụi rau má xanh um trồng trong chiếc ủng cũ rách mèm.

Tối đó, Minh đau như bị ai
dần. Lâu nay làm trong thư viện, công việc của Minh không quá nặng nhọc. Có
chăng chỉ là những vết giấy cắt nơi mười đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, khi chỉ
vừa dấn thân vào công việc làm vườn vài tiếng đồng hồ, cô cảm thấy như mình
chết tới nơi. Hai chục đô Rick đưa nằm trên mặt tủ. Cô mỉm cười, thầm nghĩ nếu
ba mẹ cô bên này biết cô đi trồng cây, hẳn sẽ ngạc nhiên lắm. Họ có thể tưởng
tượng ra con gái mình chạy bàn, quét dọn, nhưng trồng cây thì tuyệt đối không.
Rồi Minh lại nhớ đến nụ cười của Rick khi anh leo lên chiếc xe van màu vàng,
nháy mắt hẹn gặp lại cô trước khi rẽ ra con phố vắng lúc ban chiều. Không biết
đám hạt giống sao rồi, sắp lên chưa, mà cô thì đã nghe như trong tim mình có
một đóa hoa bung nở.

Những buổi chiều chủ nhật sau
đó đến rất nhanh. Khu vườn hoang của ông Glyn đã trở thành một khu vườn duyên
dáng, lãng mạn. Ông Glyn đưa cho Rick một phong bì, và anh ngắt số tiền trong
đó làm đôi, đưa cho Minh khi chỉ còn hai người với nhau cạnh chiếc xe van.

- Nhiều quá, Rick. Tôi không
dám nhận đâu. - Minh ngần ngừ nhìn món tiền rồi nhìn Rick quả quyết.

- Cầm đi. - Rick chạm khẽ vào
vai cô. - Tụi mình đã làm việc cực nhọc, và giờ là lúc được thưởng xứng đáng.

Sự nồng nhiệt chân thành của
anh khiến Minh không thể từ chối thêm

- Vậy thì... - Cả hai người
cùng bật lên câu nói.

Rick ra hiệu cho Minh nói
trước đi.

- Vậy thì, hôm nào đó tôi mời
anh một bữa nhé. - Minh ngượng ngùng, cố gắng tránh nhìn vào mắt anh ta khi
nói.

- Vậy thì... - Rick nheo mắt.
- Sao không phải là tối nay nhỉ? Tôi cũng có chuyện cần nói với Minh.

Minh nghe má cô nóng bừng.
Đến đoạn tỏ tình rồi sao ta? Cô nghĩ. Chả lẽ mình phải lòng cậu Việt kiều nói
không xong một câu tiếng mẹ đẻ cho rõ ràng sao ta? Và chẳng lẽ cậu ấy thích một
con nhỏ thấp lùn, “điện nước” khiêm tốn như mình sao ta? Bọn con trai bên này
chỉ thích em nào thật bốc thôi, Minh còn lạ gì.

- Ừ, mà nói bây giờ cũng
được. Là Minh làm phụ tá cho tôi nhé, kiêm gia sư tiếng Việt nữa. Tôi sẽ trả
theo giờ. Rồi chúng mình sẽ đi cắt cỏ, hái hết trái chín và sắp xếp lại những
khu vườn còi cọc lộn xộn trong khu này. Mình tôi làm đâu xuể...

Rick đang nói bỗng giật mình
lặng phắt. Cô gái nhỏ nhắn đã chồm lên vòng tay ôm cổ anh, mình mẩy họ dính đầy
đất cát và anh nghe rõ trên tóc cô còn mùi thơm man dại của khóm dã yên thảo
trong vườn. Cô gái thì thầm: “Cảm ơn sếp!”

Và họ mải hôn nhau đến nỗi
Rick quên mất việc hỏi Minh là đám “rau thơm” trong vườn lên có tốt tươi không.
Những hạt giống ấy kỳ thực là giống hoa cẩm chướng đủ màu. Ngày đầu tiên Rick
thấy Minh nhỏ nhắn, tóc đen dài, đội chiếc mũ rộng vành như cây nấm ngồi nhổ cỏ
qua những chấn song rào gỗ, anh đã biết rằng đây là cô gái mình yêu. Và anh cầu
mong họ sẽ thành đôi, trước khi cô kịp nhận ra đám “rau thơm” sao bỗng nhiên
trổ hoa màu rạng rỡ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3