Cảnh trong mơ - Chương 08 - Phần 2

Lần đầu tiên Thư Nhàn biết cái gì là run rẩy, cuối cùng cô chỉ có thể lựa
chọn thoát đi.

Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cô, trong mắt Huyễn Dạ Thần Hành xẹt qua một
chút ý niệm chính tà giao chiến, song, ước số cuồng bạo rất nhanh lại nắm quyền
chi phối, anh hiện tại chỉ nghĩ phải phát tiết tất cả phẫn hận vì bị giam giữ
hơn mười năm.

Quay đầu, nhìn Hắc Vũ Sâm vẫn ngủ say, anh hung ác nham hiểm cười, lập tức
xâm nhập cảnh mơ của ông ta, quyết định cùng ông ta chơi một trò chơi trong mơ.

***

Hắc Vũ Sâm không biết mình ở đâu!

Trong không gian mờ ảo là những đống tiền, ông đứng trong đống tiền, nhìn
số tiền mặt có thể đè chết người này, lại phát giác mình khá là chán ghét những
thứ tài phú này.

Ông muốn không phải thứ này.

Như vậy, ông muốn gì?

Quyền lực! Ông muốn là quyền lực!

Ông muốn thành vua có quyền lực tối cao! Ông muốn mỗi người đều nghe lệnh
mình, ông muốn nắm giữ sinh mệnh mỗi người...

Ông từng có sức mạnh như vậy a! Vì sao lại mất chứ?

Không nên như vậy, nếu ông nghiên cứu kĩ cảnh mơ, sẽ lại được hưởng thụ cảm
giác ưu việt khi tiến vào cảnh mơ của người khác.

Ông dùng rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện làm vật thí nghiệm, nhưng vì
sao không ai có thể giúp ông tìm lại được khả năng ông đã đánh mất?

Thư Tĩnh đâu? Cô là tín đạo trong mộng, có được cô, đem sức mạnh của cô
chuyển dời lên người ông, kế hoạch giải mộng của ông sẽ được thực hiện!

Nhưng cô đâu? Chạy đi đâu?

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến tiếng chân rất nhiều người, ông chạy
ra khỏi núi tiền, liền thấy những người bị ông giải phẫu, nghiên cứu, thí
nghiệm tất cả vọt về phía ông, mỗi một người nếu không phải thiếu đầu gãy cổ,
thì toàn thân đầy kim châm, chân què tay gãy...

Ông sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chết đứng tại chỗ.

“Không! Không! Đây là mộng! Đây là mộng! Ta muốn tỉnh lại! Ta muốn tỉnh
lại!” Ông Anh càng không ngừng kêu to.

“Ông không tỉnh lại nữa!” Giọng nói của Huyễn Dạ Thần Hành chợt đông chợt
tây thổi qua.

“Là ngươi? Ngươi tạo ra ác mộng này cho ta, đúng hay không?” Hắc Vũ Sâm
rống giận.

“Mộng là do ông, nhân vật cùng cảnh tượng đều là ông chọn, ông đừng trách
ta, ta chỉ làm cho bọn họ trở nên thật chút mà thôi.” Huyễn Dạ Thần Hành cười
lạnh, tiếp tục chơi trò trước kia thường chơi nhất.

“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Hắc Vũ
Sâm run giọng hỏi.

“Không phải ông muốn nghiên
cứu mộng sao? Vậy trước bắt đầu nghiên cứu từ mộng của mình đi.”

“Cái gì?” Hắc Vũ Sâm phát
hiện những người đó đều tới gần ông, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm dao
giải phẫu.

“Ha ha ha... rất thú vị nhỉ?”

“Không! Đừng tới đây! Đừng
tới đây -- a --” Một cây dao đâm vào bụng Hắc Vũ Sâm, ông đau đến lăn trên mặt
đất, chịu sự đau đớn cùng sợ hãi như sắp chết.

“Như thế nào? Rất thật sao?”
Huyễn Dạ Thần Hành cười khẽ.

“Cứu mạng a! Cứu mạng a --”
Hắc Vũ Sâm lăn qua lăn lại trên đất, không có cách nào trốn khỏi mỗi một dao
công kích, ông cảm thấy máu sắp chảy hết, ông sẽ tắt thở.

Bỗng dưng, không thấy những
người đó nữa, Hắc Vũ Sâm kinh ngạc thấy trước mắt chỉ còn Huyễn Dạ Thần Hành
đứng cười lạnh, lập tức cúi đầu nhìn hai tay mình, vết thương đều biến mất,
nhưng cảm giác đau đớn vẫn tồn tại.

“Trò chơi này đã xong, lại
đến, chúng tôi chơi ở nơi khác.” Huyễn Dạ Thần Hành cười kéo ông ta, một tay
đẩy lấy anh thôi hướng một lỗ hổng.

“A --” Ông ngã vào một cái
giường dài, bốn phía đều là máy tính, mỗi một máy tính đều vươn tay dài ra,
không ngừng giật điện ông.

“Đây là trò chơi ông thích
nhất, từ từ hưởng thụ đi!” Châm thuốc, Huyễn Dạ Thần Hành thờ ơ ngoảnh mặt.

Từng dòng điện đánh vào cơ
thể, rất giống như muốn sấy khô ông, Hắc Vũ Sâm chịu đựng sự giày vò trước nay
chưa từng có, đến cuối cùng ông nhịn không được la khóc cầu xin: “Thả ta đi!
Thả ta...”

“Khi ông đối phó người khác
có ngừng lại nửa chừng không?”

“Không có...”

“Như vậy còn có chút khí
phách, chịu đựng tiếp đi!”

Dòng điện càng ngày càng
mạnh, Hắc Vũ Sâm rốt cục cũng biết cảm giác hồn phách bị hút ra kà đau khổ ra
sao.

Cơ hồ như qua cả thế kỉ, ông
co giật hấp hối trên giường, không còn động đậy.

“Cuối cùng, còn một trò chơi
chúng ta cùng chơi.” Huyễn Dạ Thần Hành lại xuất hiện, anh nhe răng trợn mắt
hướng về phía Hắc Vũ Sâm làm mặt quỷ.

“Ngươi... ngươi còn muốn thế
nào?” Hắc Vũ Sâm cảm thấy mình thà chết còn hơn.

“Săn đuổi!”

“Săn đuổi?”

“Đúng, chạy! Tận lực chạy,
đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ cho ông một viên đạn tiễn ông xuống địa
ngục.” Trong tay Huyễn Dạ Thần Hành có thêm một khẩu súng, anh tách một tiếng
lên đạn, hướng về phía ông ta âm trầm cười.

“Không! Tôi từ chối chơi tiếp...”
Ông căn bản đứng bất động.

“Ông không có quyền lựa chọn.
Chạy!” Huyễn Dạ Thần Hành khẽ quát một tiếng, vươn tay chưởng, dùng linh lực
quăng ông ta ra xa năm trăm mét.

Hắc Vũ Sâm ngã nhào, quay đầu
hét lớn: “Ta sẽ không để loại người như ngươi hành hạ!”

“Ông cho đây là mộng của ông
sao? Tất cả cảnh mơ đều do ông khống chế sao?” Huyễn Dạ Thần Hành bước chân nhẹ
nhàng trầm ổn, chậm rãi tới gần ông ta. “Không! Đây là mộng của ta, ông tiến
vào mộng của ta, lại có thể ôn lại khoái cảm ông được đi vào giấc mộng khi còn
bé!”

“Cái gì? Đây là mộng của
ngươi?” Hắc Vũ Sâm căn bản không nhận ra.

“Đúng vậy!” Viên đạn theo lời
anh nói bắn vào vai trái Hắc Vũ Sâm.

“A!” Máu phun ra, Hắc Vũ Sâm
nếm được vị tanh và mặn của máu mình, thiếu chút nữa kinh ngạc đến ngây người.

“Chạy mau a! Chậm quá thì
chơi không vui đâu, đây cũng không phải là mộng hư ảo nha, trong tay ta là súng
thật đạn thật đấy.” Ngậm điếu thuốc, Huyễn Dạ Thần Hành lạnh lùng châm chọc.

“Ngươi... ngươi là ác ma!” Hắc Vũ Sâm kéo lê bước chân già nua chạy về phía
trước.

“Ta đã sớm nói với ông, thả ta ra phải trả giá đắt.” Anh đi rất chậm, nhưng
không khí săn đuổi vẫn rất nặng nề.

Hắc Vũ Sâm rốt cuộc cũng chạy không nổi nữa, ông quỳ rạp xuống đất, hai tay
ôm mặt, không được thở, máu trên vai trái nhiễm đỏ cả tay, xem ra thê thảm đến
cực điểm.

“Như thế nào? Mệt mỏi? Hay là bỏ cuộc?” Huyễn Dạ Thần Hành từ xa đi tới.

“Mặc kệ ta chạy như thế nào, ngươi cũng không sẽ bỏ qua, ta đây sao phải
lãng phí thể lực?” Hắc Vũ Sâm không muốn tiếp tục làm mục tiêu để đùa bỡn nữa.

“Ừm, những lời này nghe qua cũng có chút dũng khí! Như vậy, ta sẽ cho ông
nghỉ ngơi đủ.” Huyễn Dạ Thần Hành giơ súng lên, nhắm ngay mi tâm (điểm giữa hai
chân mày) ông ta.

“Dừng tay! Huyễn Dạ, anh không thể giết ông ta!” Một giọng nói rất nhỏ trầm
tĩnh truyền đến.

“Thư Tĩnh?” Huyễn Dạ Thần Hành cả người chấn động, ý thức ôn hòa trong cơ
thể vì nghe thấy tiếng của Thư Tĩnh mà trong nháy mắt thoát khốn.

“Ông ta chết, em cũng không sống nổi...” Giọng nói của Thư Tĩnh tràn ngập
lo lắng.

“Em ở đâu?” Huyễn Dạ Thần Hành lớn tiếng kêu to, trong lòng vì muốn gặp cô
mà kích động áy náy nhảy loạn.

“Em ở...” Giọng nói của cô mơ hồ không rõ.

“Thư Tĩnh!” Anh chạy khắp chung quanh, nhưng không gian tối đen vẫn không
có bóng dáng cô.

Lúc này, Thư Nhàn lén lút đi đến bên người Hắc Vũ Sâm, kéo ông ta, quát
khẽ: “Đi mau!”

Thì ra cô giả tiếng Thư Tĩnh dẫn dắt Huyễn Dạ Thần Hành rời đi, thừa cơ cứu
Hắc Vũ Sâm.

Huyễn Dạ Thần Hành quay đầu thấy Thư Nhàn vốn nên bỏ trốn lại xông vào
trong mộng anh cứu người, tức giận lại bùng nổ, ước số thô bạo lại một lần nữa
nắm đại cục trong tay, anh như sao xẹt xông về phía bọn họ, không chút lưu tình
ra tay thống kích.

“Muốn chết!” Anh giận dữ mắng.

Từng luồng ánh sáng hóa thành đao phong bổ về phía Thư Nhàn cùng Hắc Vũ
Sâm, Thư Nhàn hoảng sợ kéo Hắc Vũ Sâm tránh vào một động tối, cô nhịn không
được hướng Hắc Vũ Sâm oán giận: “Nếu không phải vì giải độc, tôi mới sẽ không
trở về cứu ông!”

“Hắn điên rồi! Hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô... thay vì đơn đả độc đấu,
không bằng chúng ta hợp tác...” Hắc Vũ Sâm hổn hển nói.

“Hợp tác?” Thư Nhàn hừ lạnh.

“Đúng vậy... Hiện tại duy nhất có thể ngăn cản hắn... chính là Thư Tĩnh...”
Hắc Vũ Sâm nắm chặt tay cô.

“Ý ông là?”

“Kêu Thư Tĩnh ra!”

“Không! Nó đã biến mất...” Thư Nhàn không muốn thật vất vả mới có được
quyền khống chế lại giao về tay em mình.

“Cô hẳn là biết... cô ấy chỉ đang ngủ say... kỳ thật cô ấy luôn ở trong cô...”

“Không!” Cô hất tay ông ta, kiên quyết cự tuyệt.

“Chẳng lẽ cô cho là cô đối phó được Huyễn Dạ Thần Hành?” Hắc Vũ Sâm che vết
thương khuyên bảo.

“Cho dù Thư Tĩnh đi ra cũng không ngăn được anh ta, anh ta nói, ngay cả Thư
Tĩnh anh ta cũng giết!” Thư Nhàn nói xong không khỏi run lên. Huyễn Dạ Thần
Hành được cô thả ra là tên ma vương tàn khốc...

“Không! Hắn là một mặt khác của Huyễn Dạ Thần Hành, nếu Thư Tĩnh ra, nhất
định có thể khiến cho Huyễn Dạ Thần Hành kia thức tỉnh, đến lúc đó hắn phải đối
phó với bản thân, ta có thời gian thoát khỏi nơi này, nghĩ cách đối phó hắn...”

Thư Nhàn không hé răng, cô cân nhắc tình hình, nói thật, lúc nãy Huyễn Dạ
Thần Hành vừa nghe tiếng Thư Tĩnh quả thật trong chớp mắt đã biến trở về dáng
vẻ trước kia, đó không phải biểu thị Thư Tĩnh đối với anh vẫn có sức ảnh hưởng
sao?

Suy nghĩ của cô bị Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên xuất hiện cắt ngang, cô
thấy ánh mắt dữ tợn ngoan độc của anh, sợ hãi trốn ra phía sau, chen chúc với
Hắc Vũ Sâm.

“Trò chơi đã xong, hai con chuột các người, tính nhẫn nại của ta đã hết!”
Anh giơ súng lên, nhắm ngay đầu Thư Nhàn, cười lạnh nói.

Bị đạn bắn xuyên thấu qua như vậy, cô khẳng định hồn phi phách tán! Thư
Nhàn sợ tới mức không ngừng phát run, cô cũng không rảnh nghĩ lại, đột nhiên
lớn tiếng la hét: “Tĩnh! Cứu chị! Tĩnh --”

Thư Tĩnh trong cơ thể cô bị đánh thức! Tâm trạng nao núng sợ hãi của Thư
Nhàn khiến cô có không gian tỉnh lại, cô bỗng nhiên mở mắt ra, ý thức trong
chớp mắt đã thay thế Thư Nhàn, hai người trao đổi vị trí, Thư Tĩnh rốt cục từ
trong ngủ đông sống lại!

Nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới, thứ đầu tiên cô nhìn thấy, chính là Huyễn
Dạ Thần Hành cầm súng nhắm vào cô!

“Huyễn Dạ?” Kinh ngạc nhồi vào lòng cô thay thế cho sự hỗn độn, cô nhìn
chằm chằm vẻ mặt tà khí của anh, nhịn không được kinh hô.

“Lại đóng kịch? Cô cho là cô giả trang Thư Tĩnh ta sẽ bỏ qua cho cô?” Huyễn
Dạ Thần Hành châm biếm.

“Anh... anh không phải Huyễn Dạ...” Điểm ấy so với nhìn thấy anh càng khiến
cô giật mình hơn.

Anh nhíu mày, trừng cô. “Sao lại ngạc nhiên như vậy? Không phải cô thả ta
ra sao?”

Thư Tĩnh mắt hạnh mở thật lớn, thì ra đây là một mặt khác của Huyễn Dạ Thần
Hành, một bản thân khác mà anh sợ hãi nhất!

“Anh chính là căn nguyên làm cho Huyễn Dạ thống khổ!” Cô nhẹ nhàng nói,
nhưng lại cảm thấy đau lòng.

“Cô đang nói cái gì?” Anh cả giận nói.

“Chính cùng tà, thiện cùng ác, anh bị vây khốn trong đó không ra được...
cho nên anh mới không dám yêu em sao?” Cô rưng rưng vành mắt nhìn anh, trên mặt
tất cả đều là thương yêu cùng thấu hiểu.

Cô ta... cô ta thật sự là Thư Tĩnh! Cô gái mà cái tên giả nhân giả nghĩa
trong cơ thể kia yêu thương? Huyễn Dạ Thần Hành trong lòng chấn động.

“Đây là mộng của anh?” Thư Tĩnh nhìn Hắc Vũ Sâm té trên mặt đất, lại nhìn
cảnh sắc chung quanh, hiểu được cô đang ở trong cảnh mơ của Huyễn Dạ Thần Hành.

“Đúng vậy, lần đầu tiên ta để người khác tiến vào mộng mình, nhưng ta tuyệt
không cho các người sống sót ra ngoài.” Anh hoàn hồn, âm trầm nói.

“Không, em đã tới, Huyễn Dạ từng đưa em vào.” Cô nhìn thẳng anh, không ngại
cây súng trong tay anh.

“Cái gì?” Cái kia tên đồng ý cho cô gái này tiến vào?

“Chỉ là lần đó em không gặp anh, đại khái là anh ấy sợ em thấy một mặt khác
của anh ấy!”

Cô nhìn ngây thơ trong sáng, cùng Thư Nhàn hoàn toàn tương phản, hơn nữa
đôi mắt như gương kia, dưới cái nhìn đó không ai có thể giấu diếm điều gì.

“Hừ! Ta mặc kệ hắn yêu ai, nếu hiện tại do ta nắm quyền, hắn sẽ không xuất
hiện, ai sống ai chết đều do ta quyết định.” Anh đè nén một tia hảo cảm vừa nảy
lên đối với cô.

“Anh muốn giết em sao?” Cô
bình tĩnh hỏi.

“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng ta sẽ
không xuống tay được?” Anh cười lạnh.

“Trước khi chết có thể cho em
gặp Huyễn Dạ một lần cuối cùng hay không?” Nước mắt lăn trên má, cô rất muốn
tiến vào vòng ôm ấm áp của Huyễn Dạ Thần Hành.

“Muốn dùng loại quỷ kế này
gọi hắn ra? Hừ! Ta mới không dễ dàng mắc mưu!” Anh hừ mạnh một tiếng.

“Em chỉ là rất muốn gặp anh
ấy...”

“Đủ rồi, giết cô, có lẽ sẽ
kích thích hắn ra mặt giao thủ với ta, ta đã sớm muốn cùng hắn quyết đấu một
trận!”

“Đừng đánh nhau nữa! Anh
chính là anh ấy! Hai người vốn chỉ là một, vì sao lại muốn tự giết lẫn nhau?
Mỗi người đều có rất nhiều gương mặt, nhận ra chỗ thiếu sót trong nhân cách của
mình thật sự khó như vậy sao?” Cô đau lòng kêu lên.

“Câm miệng! Cô biết cái gì?”
Anh kêu to, tay vung lên trừng cô, nhưng mà... cò súng thủy chung không bóp
được.

Cô... cô đáng chết! Cô thật
sự đáng chết! Nhưng vì sao anh không giết được cô? Vì sao?

Huyễn Dạ Thần Hành đối với
hành vi của mình cảm thấy khó hiểu, anh cùng một ‘mình’ khác hẳn là không giống
nhau, anh sẽ không giống hắn đa tình như vậy, mềm lòng như vậy, anh vốn tàn bạo
bất nhân a...

Hắc Vũ Sâm bên cạnh thấy anh
do dự, đột nhiên nhặt lên một hòn đá lớn, đập mạnh vào gáy Thư Tĩnh.

“A!” Thư Tĩnh đau đến ngã về
trước, máu chảy thành dòng.

Cô bị thương kích thích Huyễn
Dạ Thần Hành, hai nhân cách đồng thời hô to: “Thư Tĩnh!”

Hắc Vũ Sâm thừa dịp anh tâm
hoảng ý loạn, chạy vào trong bóng đêm.

Huyễn Dạ Thần Hành một phân
thành hai, thiện cùng ác phân biệt nâng Thư Tĩnh dậy, người thiện đẩy người ác,
“Buông cô ấy ra!”

Người ác tức giận trách mắng:
“Cuối cùng ngươi cũng ra! Tên nhát gan!”

“Tĩnh! Tĩnh! Em không sao
chứ?” Anh không để ý tới một ‘mình’ khác khiêu khích, ôm lấy Thư Tĩnh máu chảy
không ngừng, lo lắng cơ hồ điên cuồng.

“Quay đầu lại! Ta muốn cùng
ngươi quyết đấu một lần nữa!” Anh thô bạo nổi giận ra chiến thư.

“Tôi không quan tâm tới anh,
còn kéo dài, Tĩnh sẽ chết trong mộng...” Anh ôm lấy cô định rời đi.

“Ta sẽ không cho ngươi chạy
thoát, ngươi giam ta hơn mười năm, vứt bỏ ta, chán ghét ta, ngươi cho là như
vậy có thể bỏ được ta sao? Thật buồn cười! Nói cho ngươi biết, vô luận ngươi
phân rõ giới tuyến như thế nào, ta vẫn là ngươi!” Huyễn Dạ Thần Hành thô bạo
cao giọng nói.

“Tôi không thời gian cùng anh
bàn vấn đề này, anh có cho tôi đi hay không?” Anh cả giận nói.

“Không cho!”

“Anh...”

Một bóng người cao lớn hoàn
toàn giống anh bỗng vọt tới trước mặt anh, thân thủ mau lẹ gọn gàng hoàn toàn
tương xứng với anh.

Anh bị buộc phải buông Thư
Tĩnh, cùng chính mình đánh nhau.

Hai người anh tới tôi đi,
chiêu chiêu đều là chiêu thức trí mạng, linh lực bằng nhau, suy nghĩ giống
nhau, đánh nhau liền đặc biệt kịch liệt.

“Đừng đánh... em van hai
người... đừng đánh nữa...” Thư Tĩnh thấy bọn họ giao thủ, đau lòng la.

Rõ ràng là cùng một người, vì
sao lại không buông tha cho bản thân?

Một hồi trời long đất lở,
cảnh mơ vặn vẹo biến hình, Hắc Vũ Sâm chờ cơ hội này, từ đường biên giữa cảnh
mơ chạy ra, ông phải về cơ thể mình, ông muốn dùng máy tính đem ba người này,
không, là sóng não bốn người đều hút vào, chuyển hoán thành ông, như vậy ông
không cần Thư Tĩnh cũng có thể mở tín đạo, đến lúc đó, ông có thể giống bọn họ
tự do ra vào cảnh mơ.

Huyễn Dạ Thần Hành đang đánh
quyết liệt không rảnh chú ý đến động tĩnh của Hắc Vũ Sâm, anh không ngừng cùng
chính mình đánh nhau, nhưng hai người sức mạnh ngang nhau có đánh thế nào cũng
chỉ tiêu hao thể lực bản thân mà thôi.

Thư Tĩnh rốt cuộc không thể
ngồi xem, cô cố dùng sức lực toàn thân, ngay lúc bọn họ đánh ra một chiêu rất
mạnh, vọt tới giữa họ, hô to: “Dừng tay!”

Hai luồng linh lực mạnh mẽ
trút vào thân hình mảnh mai của cô, cô ói ra một búng máu to, rồi ngã xuống.

“Tĩnh!”

“Thư Tĩnh!”

Hai Huyễn Dạ Thần Hành kinh
ngạc lao về trước, trước khi cô ngã trên đất liền ôm lấy cô.

“Tĩnh! Em...” Một người sợ
tới mức ruột gan lộn nhào.

“Em là đồ ngốc!” Một người cả
kinh mặt không còn chút máu.

“Đừng... đừng đánh nữa...,
Huyễn Dạ... em yêu anh... mặc kệ anh... tốt... hay xấu... thiện hay ác... ưu
điểm... khuyết điểm... chỉ cần là anh... tất cà... đều là... đều là bảo bối...
em yêu... khụ khụ...” Cô nói xong lại phun ra một đống máu tươi.

Huyễn Dạ Thần Hành kinh sợ.

Những lời này giống ánh mặt
trời chiếu vào nội tâm hoang vu của anh, cảnh mơ u ám dần dần sáng lên.

Cô nói cô yêu tất cả của anh!
Yêu mỗi một nhân cách tốt hoặc xấu của anh!

“Tĩnh!” Anh nâng mặt cô, nước
mắt cảm động rơi xuống.

Một Huyễn Dạ Thần Hành khác ở
phía sau anh vẻ mặt từ thô bạo chuyển thành ôn hòa, dần dần rũ hai vai. Có
những lời này của cô, là đủ rồi!

Nhiều năm như vậy, anh muốn
đơn giản là được khoan dung, thông cảm, và được yêu.

“Em... yêu anh!” Có thể là cô
hoa mắt, hai Huyễn Dạ Thần Hành trước mắt cô bỗng nhiên chậm rãi hợp lại, cuối
cùng dung hòa thành một hình người hoàn chỉnh.

“Em đã cứu anh!” Anh ôm cô
vào lòng, hôn lên trán cô.

Thấp thỏm trong lòng Thư Tĩnh
cuối cùng cũng buông xuống, cô không còn khí lực chống đỡ, vì thế ở trong lòng
Huyễn Dạ Thần Hành mất đi tri giác.

“Tĩnh? Tĩnh, em tỉnh lại!
Tĩnh! Tĩnh --”

Một tiếng gầm điên cuồng làm
vỡ nát toàn bộ thế giới trong mơ, anh ngẩng đầu hét to như kháng nghị với ông
trời, vừa mới tìm về chính mình, liền mất đi người yêu thương, cái giá phải trả
này thật quá tàn khốc!

Báo cáo nội dung xấu