Cảnh trong mơ - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Khi Huyễn Dạ Thần Hành cùng Thư Nhàn đi đến phòng nghiên cứu ở lầu chín
bệnh viện tư nhân của Hắc Vũ Sâm, Hắc Vũ Sâm đã sớm chờ lâu, ông đối mặt Huyễn
Dạ Thần Hành cao lớn tuấn dật, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể liên kết
giữa anh cùng thiếu niên hơn mười năm trước.

“Cậu là Huyễn Dạ Thần Hành?” Hắc Vũ Sâm kinh ngạc nói. Thiếu niên năm đó
sát khí thật mạnh, nhưng người trước mắt rất tao nhã, thấy thế nào cũng thiếu
chút nhanh nhẹn dũng mãnh.

“Đúng vậy, nghe nói ông tìm tôi?” Huyễn Dạ Thần Hành hai tay cắm vào túi,
thản nhiên mỉm cười.

“Cậu thay đổi...” Hắc Vũ Sâm nhìn chằm chằm anh.

“Phải không?”

“Năm đó cậu không phải cái dạng này.” Hắc Vũ Sâm có điểm thất vọng.

“Ông hy vọng nhìn thấy tôi thế nào?” Anh cười lạnh nhìn những dụng cụ lạnh
như băng chung quanh mình.

“Cuồng bạo hơn, hận đời hơn, càng... làm người ta run sợ...” Hắc Vũ Sâm
kích động nói.

Thư Nhàn nghe được trợn tròn mắt, Huyễn Dạ Thần Hành trước kia chẳng lẽ
không giống như bây giờ?

“Cái tôi kia tạo nghiệt quá nhiều, bị tôi phong lại rồi.” Anh dựa vào mép
bàn máy tính, lấy ra một điếu thuốc ngậm lên môi.

“Vậy thật đáng tiếc, ta muốn nghiên cứu là cậu lúc trước!” Ánh mắt Hắc Vũ
Sâm mãnh liệt quan sát anh.

“Tôi phải cảnh cáo trước, phóng thích cái tôi kia là chuyện vô cùng đáng
sợ.” Anh châm thuốc, rầu rĩ cười.

Thư Nhàn phát giác anh có chút khác thường, giọng điệu, tư thế kia, hình
như có xu hướng mưa gió sắp đến...

“Ha ha ha! Ta chưa bao giờ biết hai chữ đáng sợ viết như thế nào!” Hắc Vũ
Sâm cười nhạo.

“Oh? Như vậy, tôi sẽ dạy ông!” Anh xuất kỳ bất ý bắt lấy áo Hắc Vũ Sâm,
lành lạnh nói.

“Cậu...” Hắc Vũ Sâm căn bản không phát hiện anh chuyển động, kinh ngạc nhìn
đôi mắt đen bỗng nhiên gần trong gang tấc.

“Tôi muốn Thư Tĩnh! Đem cô ấy trả lại cho tôi!” Anh gằn từng tiếng.

“Không có khả năng! Cô ta đã bị Thư Nhàn hấp thu!” Hắc Vũ Sâm cố gắng trấn
định, ông không nghĩ tới dưới vẻ ngoài ôn hòa của Huyễn Dạ Thần Hành lại giấu
sức mạnh khiếp người như vậy.

“Phải không? Cho dù không có khả năng, tôi cũng muốn ông đưa cô ấy trở về!”
Anh vung tay, quặt tay trái ông ta ra sau lưng.

“A nha!” Hắc Vũ Sâm đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng kêu to: “Thư Nhàn!”

Thư Nhàn đang ngẩn ra lập tức nghĩ đến thuốc giải còn trên người Hắc Vũ
Sâm, lập tức ra tay bổ vào sau gáy Huyễn Dạ Thần Hành, hét lớn: “Buông ông ấy
ra!”

Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng lóe lên, xoay người giơ chân đá, nhưng vừa
nghĩ đến đánh trúng Thư Nhàn tương đương làm cho Thư Tĩnh bị thương, lại đành
thu chân về.

Nhìn ra anh do dự Hắc Vũ Sâm lập tức ra lệnh: “Dùng sức công kích hắn, Thư
Nhàn, hắn không dám động đến cô.”

Thư Nhàn cũng biết anh cố kỵ, liều mình đánh vào người anh, anh chỉ phòng
thủ, cũng không dám xoay tay lại, đây quả thực giống như đánh nhau với Thư
Tĩnh, làm cho anh kinh hồn táng đảm.

Hắc Vũ Sâm hiểu được quan hệ giữa Thư Tĩnh cùng Huyễn Dạ Thần Hành không
phải tầm thường, vì thế linh cơ vừa động, mở máy tính ra, phát tiếng của Thư
Tĩnh lưu trong máy tính ra, bắt chước kêu: “Huyễn Dạ! Đừng đánh! Huyễn Dạ! Cứu
em!”

“Thư Tĩnh?” Huyễn Dạ Thần Hành chấn động, nhìn lại.

Ngay lúc này Hắc Vũ Sâm dùng dòng điện mạnh chích vào người anh, thân thể
anh co giật, vịn vào cạnh bàn, vẫn dùng linh lực đối kháng với dòng điện.

Hắc Vũ Sâm thấy anh ương ngạnh như thế, liền nghĩ ra một kế, giơ súng lên
hướng về phía Thư Nhàn, quát lớn: “Cậu còn phản kháng ta, ta sẽ giết cô ấy, phá
hủy linh hồn chị em các cô ấy!”

Huyễn Dạ Thần Hành sợ ông ta thật sự đả thương Thư Nhàn, đến lúc đó ngay cả
Thư Tĩnh cũng hóa thành cát bụi, cho nên thu hồi linh lực, mặc cho dòng điện
truyền khắp cơ thể, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

“Ha ha ha! Cậu cũng có nhược điểm, nhược điểm của cậu chính là Thư Tĩnh!”
Hắc Vũ Sâm cười to.

“Ông thật sự muốn giết tôi?” Thư Nhàn hồi hộp nhìn ông ta.

“Để xem cô có nghe lời hay không.” Ông hừ lạnh thu hồi súng.

Lão già chết tiệt! Thư Nhàn mắng thầm trong lòng, đi qua dò xét hơi thở của
Huyễn Dạ Thần Hành.

“Anh ấy không có việc gì chứ?” Cô không muốn anh chết!

“Hắn chỉ ngất thôi, giờ ta muốn tiến vào trong mộng hắn tìm kiếm sóng não
cùng siêu linh lực của hắn, ta tin tưởng anh đối với kế hoạch giải mộng của ta
nhất định có ích.” Hắc Vũ Sâm nâng anh lên giường dài, đội cái nón tròn đặc
biệt có gắn nhiều dây dẫn lên đầu anh.

“Đợi chút, ông sẽ không giết chết anh ấy chứ?” Thư Nhàn vội vàng ngăn ông
ta lại.

“Đương nhiên sẽ không, ta chỉ muốn dò xét nơi phát ra sức mạnh của hắn, cô
không biết hơn mười năm trước sóng não của tên nhóc này đã gấp một trăm lần
người thường, khi đó sóng não hắn còn làm hỏng máy tính của ta, điều này vẫn
còn ghi lại trong tư liệu của ta, hiện tại hắn đã đem phong kín phần lớn sức
mạnh trong cơ thể mình, ta muốn giúp hắn giải thoát, để nghiên cứu hoàn toàn
não hắn.” Ông cắm điện, máy tính bắt đầu vận hành.

“Này, thuốc giải có thể đưa cho tôi chưa?” Thư Nhàn vươn tay.

“Không! Ta muốn cô cũng tiến vào trong mộng hắn giúp ta, chờ cô hoàn thành
nhiệm vụ, thuốc giải liền cho cô.” Hắc Vũ Sâm cười nói.

“Tôi không muốn rời khỏi cơ thể của mình!” Thư Nhàn cả giận nói.

“Không phải do cô quyết định, nếu không cô chỉ có thể chờ chết!” Hắc Vũ Sâm
âm hiểm cười.

“Ông...” Đáng ghét! Lát nữa tôi nhất định sẽ giết ông! Thư Nhàn rủa thầm trong lòng.

“Bây giờ, cô cũng nằm xuống
đi! Con gái ngoan!” Hắc Vũ Sâm ấn cô ngã vào một cái giường dài khác, cũng nối
nguồn điện vào.

Một lát sau, Thư Nhàn đã bị
hút ra thân thể, tiến vào một thế giới kỳ dị.

Đây là mộng!

Mộng của Huyễn Dạ Thần Hành!

Cô không phát hiện Huyễn Dạ
Thần Hành, cảm giác quỷ dị trống rỗng nào đó khẩn trương ngưng tụ, cô thấy một
xem cánh đồng lớn hoang vu khô héo, bầu trời u ám phủ xuống rất nhiều hài cốt...

Gió lạnh rợn người không biết
từ nơi nào thổi tới, khiến cô lạnh run lên.

“Huyễn Dạ Thần Hành đâu?”
Giọng nói của Hắc Vũ Sâm xuyên qua máy tính truyền đến.

“Tôi không biết, tôi chưa gặp
anh ấy!” Thư Nhàn không dám thở mạnh.

“Tìm tiếp đi!”

Cô ghét nhất là bị ra lệnh,
nhưng cơ thể ở trong tay ông ta, không thể không bình tĩnh.

Tiếp tục đi về phía trước,
một tòa kiến trúc kỳ dị đứng sừng sững trước mắt, cửa sổ và cửa lớn của tòa
kiến trúc kia đều bị dán mấy tờ giấy màu trắng, có vài tờ đã rách, vài sợi dây
leo từ cửa sổ vươn ra, bấu víu vào tường, xa xa nhìn lại càng có vẻ u ám.

“Có một tòa nhà kỳ quái, trên
đó dán giấy niêm phong.” Cô nói với Hắc Vũ Sâm.

“Đó nhất định là tâm linh
Huyễn Dạ Thần Hành, vào xem.”

“Đừng đi!” Giọng nói yếu ớt
của Huyễn Dạ Thần Hành xuất hiện.

Thư Nhàn quay đầu, nhìn bốn
phía, ngoại trừ giọng nói, vẫn không thấy bóng dáng anh.

Cô tiếp tục đi về phía trước.

“Đừng đi! Tĩnh! Đừng mở cánh cửa
đó...” Huyễn Dạ Thần Hành tiếp tục nói.

Thư Nhàn cảm thấy Thư Tĩnh
trong cơ thể cô dường như giật mình, cô cả người cứng đờ, có vài giây không thể
cử động.

“Hừ! Đến bây giờ còn muốn tác
quái! Mày vĩnh viễn ngủ cho tao, chờ tao mở chân tâm của Huyễn Dạ Thần Hành ra
sẽ cho mày nhìn một cái!” Tránh khỏi sự phản đối của Thư Tĩnh, cô bước đến
trước cửa.

Cánh cửa kia tuy rằng cũ nát,
nhưng rất cứng rắn, cô từ từ xé giấy niêm phong, đẩy cửa ra, rồi đi vào. Bên
trong là một không gian trống rỗng, đầy cây cối đáng sợ và cỏ dại, tiếp đó ở
chính giữa tòa nhà, trên một hòn đá hình vuông, cô thấy một thiếu niên chừng
mười lăm tuổi ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô.

“Cậu... cậu là ai?” Cô ngạc
nhiên hỏi.

“Cô xâm nhập kết giới! Giúp
ta mở cửa!” Giọng nói của thiếu niên không lớn, nhưng có sức mạnh khiếp người.

“Kết giới?”

“Ta bị nhốt hơn mười năm,
cuối cùng cũng có thể ra ngoài...” Thiếu niên đứng lên, nhảy khỏi hòn đá, từng
bước một đi về phía cô.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Thư Nhàn cảm thấy tâm thần không yên như đã mở ra bí
mật không nên biết.

“Cô còn không biết sao?” Cậu ta nở nụ cười.

Thư Nhàn nhìn chằm chằm cậu ta, lui về phía sau từng bước.

Ánh mắt thiếu niên này cùng Huyễn Dạ Thần Hành rất giống, đáp án đã quá rõ
ràng, nhưng cô lại sợ hãi không dám nghĩ.

“Ta là ai? Ha ha a... Ta là thượng đế trong mộng a!” Thiếu niên cười như
điên lướt qua cô lao ra cửa.

Thư Nhàn phát hiện tòa nhà biến mất trong nháy mắt, cô vội vàng xoay người,
thấy thiếu niên kia chạy về phía Huyễn Dạ Thần Hành không biết đã xuất hiện từ
khi nào đang đứng cách đó không xa, thiếu niên càng chạy tuổi càng lớn, thân
hình càng cao, khi cậu ta vọt vào cơ thể Huyễn Dạ Thần Hành, dung mạo cùng tuổi
tác hai người đều trở nên giống nhau, hợp thành cùng một người!

“Huyễn Dạ!” Cô cả kinh che miệng.

Huyễn Dạ Thần Hành thống khổ gập người, nhưng khi anh tiếp nhận một bản
thân khác bị phong ấn nhiều năm, suy nghĩ của anh đều bị sức mạnh to lớn này
chiếm cứ, Huyễn Dạ Thần Hành trước kia đã sống lại!

“Huyễn Dạ, anh...” Thư Nhàn còn đang kinh hãi, nhìn anh chậm rãi đứng thẳng,
bị sức mạnh to lớn đánh tới trước mặt chấn động cơ hồ ngã xuống đất.

“Ta nói rồi, phóng thích một ta khác là chuyện rất nguy hiểm...” Ánh mắt
Huyễn Dạ Thần Hành thay đổi, anh không còn ôn hòa tùy tính, không còn nho nhã
đa lễ, vẻ mặt anh cuồng dã khó dò, cả người đều tản ra phong mang sắc bén.

“Anh... anh làm sao vậy?” Thư
Nhàn lại lui từng bước.

“Ta? Ta chỉ giải trừ phong ấn của mình mà thôi... Hắc Vũ Sâm, ông muốn
chính là ta như vậy nhỉ?” Anh ngẩng đầu hỏi Hắc Vũ Sâm ở ngoài máy tính nhìn
trộm.

“Đúng vậy!” Hắc Vũ Sâm đang kinh hãi vì số liệu trên máy tính đột nhiên
tăng mạnh, phấn khởi trả lời.

“Ông sẽ trả giá đắt!” Anh cười lạnh.

“Cái gì?”

“Người tiến vào cảnh mơ của ta, đều phải chết!” Đây là nguyên tắc của anh.

“Cậu không giết được ta, ta đã nhốt cậu trong cảnh mơ của cậu, trừ phi ta
rút điện, nếu không cậu vĩnh viễn phải ở trong mộng!” Hắc Vũ Sâm mới không sợ
cậu ta uy hiếp.

“Phải không?” Anh liếc Thư Nhàn một cái, âm trầm nở nụ cười. “Muốn thử xem
hay không?”

Thư Nhàn cảm thấy anh trở nên thật xa lạ, anh không còn là Huyễn Dạ Thần
Hành vốn có, nhưng mà, nên nói thế nào đây? Anh trước mắt khiến người ta vừa sợ
vừa yêu, ngược lại càng mê người, ma lực kia hoàn toàn làm cho người ta yêu say
đắm không dời được tầm mắt.

“Huyễn Dạ...” Toàn thân cô cảm thấy khó chịu.

Huyễn Dạ Thần Hành vung tay lên, linh lực hóa thành những thanh quang đao
đánh về phía lưới điện mà Hắc Vũ Sâm đang theo dõi, màn hình máy tính bỗng
nhiên biến thành một mảnh tối đen, Hắc Vũ Sâm kinh hãi nhìn máy tính ngắt mạch,
quả thực không thể tưởng tượng.

Lại ngắt mạch một lần nữa!

Lại là Huyễn Dạ Thần Hành giở trò quỷ!

Ông còn chưa hoàn hồn, Huyễn Dạ Thần Hành trên giường đã mở mắt, thong dong
ngồi dậy, ngay cả Thư Nhàn bên cạnh cũng tỉnh.

“Ông muốn biết bí mật gì của cảnh mơ?” Huyễn Dạ Thần Hành gọn gàng nhảy
xuống, khóe miệng thủy chung lộ ra một nụ cười lạnh như có như không, ánh mắt
anh sắc bén, mỗi một động tác đều mang theo sát khí.

“Cậu... cậu sao có thể đi ra?” Hắc Vũ Sâm vội vàng đứng lên, chạm vào ghế
dựa té ngã.

“Bằng chút sức mạnh nho nhỏ này của ông cũng muốn nhốt ta?” Anh giang hai
tay, vừa ngưng thần, Hắc Vũ Sâm cách anh chừng một mét lại giống như bị hút lại
tự động đưa cổ mình lên.

“Ách...” Bàn tay to của Huyễn Dạ Thần Hành bóp chặt động mạch nơi cổ, làm
cho ông ta cơ hồ không thở nổi.

“Nói! Kế hoạch của ông là gì?”

“Ta...”

“Nói!”

“Ta... muốn có lời giải về những bí ẩn của giấc mơ, chỉ cần ta có được sức
mạnh của ngươi và Thư Tĩnh, đem sóng não các người lưu vào máy tính ta, tín đạo
nối với cảnh mơ có thể mở ra, để ta tùy ý ra vào!” Hắc Vũ Sâm nói.

“Sau đó?”

“Sau đó... ta có thể khống chế mỗi người trong mộng... Ta có thể chi phối
vui buồn của con người...” Mặt Hắc Vũ Sâm vì máu không thể lưu thông mà đỏ
bừng.

“Vì sao ông hứng thù với cảnh mơ như vậy?” Anh nghiêng mặt sát vào, ngữ khí
nguy hiểm.

“Ta lúc nhỏ... từng vào cảnh mơ... ta cũng có năng lực này... Nhưng sau khi
lớn lên lại... biến mất... ta... ta không cam lòng...” Hắc Vũ Sâm cuối cùng
cũng nói ra động cơ của ông ta.

“Như vậy, ông muốn có lại cảm giác một lần nữa đi vào trong mộng à?”

“Đúng vậy...”

“Ha ha ha... để ta giúp ông đạt mục đích!” Huyễn Dạ Thần Hành cười gằn một
tiếng, đẩy ngã ông ta. “Ngủ đi! Ta sẽ cho ông trải nghiệm khoái cảm và sợ hãi
khi đi vào trong mộng...”

Hắc Vũ Sâm không thể chống cự ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

“Anh không thể giết ông ta! Độc trên người tôi còn chưa giải!” Thư Nhàn sợ
anh giết ông ta, lập tức ngăn cản.

“Độc? Chết sớm đầu thai sớm, cô sẽ ít gặp ác mộng, cô liền nhận mệnh đi!
Nếu không ta thu thập xong người này vẫn sẽ giết cô!” Anh vô tình nói.

“Tôi chết Thư Tĩnh cũng không sống được!” Cô lấy Thư Tĩnh làm chỗ dựa.

“Vậy các cô cùng chết đi!”

“Anh... anh không phải rất yêu Thư Tĩnh sao?” Cô kinh hoảng nói. Như thế
nào? Anh ta không quan tâm Thư Tĩnh?

“Yêu? Yêu là cái gì? Ai cần quan tâm? Chỉ có một ta khác ra vẻ hiền lành
lại phong lưu mới để tâm đến Thư Tĩnh, ta sẽ không lưu tình với cô ta!” Anh
khinh thường trừng cô.

Thư Nhàn ngây ngốc tại chỗ, nhịn không được hai chân phát run, Huyễn Dạ
Thần Hành này thật đáng sợ, anh ngay cả Thư Tĩnh cũng muốn giết?

“Anh là ác ma! Thư Tĩnh yêu anh như vậy, anh lại thờ ơ!” Cô la lên sợ hãi.

“Thư Tĩnh yêu là ta sao? Cô xác định cô ta yêu là ta ác ma này sao?” Anh
khinh miệt cười.

“Anh...” Thư Nhàn không phản bác được. Thư Tĩnh yêu hẳn là Huyễn Dạ Thần
Hành kia, không phải anh trước mắt!

“Cô có thể thừa dịp ta đối phó tên này mà chạy mau, nếu không để ta đuổi
được, giờ chết của cô sẽ đến!” Anh cười giống như con mèo chực chờ bắt chuột.

“Anh... anh thay đổi...” Thư Nhàn thật sự sợ hãi.

“Là cô phóng thích ta, không phải sao? Chuyện đầu tiên mà thần đèn Aladdin
làm sau khi được thả ra khỏi cây đèn thần chẳng phải là giết chết người thả ông
ta ra hay sao, trừ phi cô có bản lĩnh phong ấn ta lại, nếu không ta cũng sẽ
không bỏ qua cho cô!”

“Ngay cả Thư Tĩnh anh cũng không buông tha?”

“Đúng vậy! Người tiến vào trong mộng của ta đều phải chết, không có ngoại
lệ!” Anh bình tĩnh nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3