Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 33 - Phần 2 (Hết)

Chương 33

Quý Thường
Thanh mỉm cười hạ giọng: “Công chúa, Bạch Sính Đình đã chẳng còn tác dụng nữa.”

Nhìn
thần sắc Quý Thường Thanh, Diệu Thiên vô cùng ngạc nhiên, lo lắng: “Ý Thừa
tướng là...,” tay ngọc khẽ làm một động tác.

“Tuyệt
đối không được,” Quý Thường Thanh lắc đầu, “Bạch Sính Đình mà chết, chắc chắn
Sở Bắc Tiệp sẽ dẫn đại quân điên cuồng công phá Vân Thường. Đó sẽ là cuộc đại
chiến không có hồi kết thúc. Hơn nữa... Công chúa có biết, đêm qua Phò mã ngủ ở
đâu và giờ đang ở đâu không?”

Vừa
nghe, Diệu Thiên đã biết có chuyện chẳng hay, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Tối qua
Phò mã không ngủ ở phủ phò mã sao?”

“Người
của thần ở phủ phò mã đến báo, đêm qua Phò mã ngủ trong phòng Bạch Sính Đình,
hầu hạ bên cạnh là thị nữ Bạch Sính Đình mang tới từ Đông Lâm.”

Sắc
mặt Diệu Thiên bỗng trở nên vô cùng khó coi, đứng bật dậy, quay ra phía cửa sổ
hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tâm, hạ giọng: “Nói tiếp đi.”

“Hôm
nay Phò mã không xử lý việc quân mà ở trong phủ vẽ Bạch Sính Đình.”

Trái
tim Diệu Thiên như đang có ai bóp nghẹt, mười ngón tay bám chặt vào bệ cửa sổ,
đến nỗi từng khớp xương cũng trắng bệch, bệ cửa sổ bằng gỗ chạm trổ tinh tế in
hằn dấu móng tay.

Khẽ hít một
hơi, nhấc tay lên, Diệu Thiên lặng nhìn những móng tay màu hồng nhạt được nuôi
dưỡng kỳ công vừa bị đứt gãy, thở dài: “Bạch Sính Đình mà chết, không những Sở
Bắc Tiệp phát cuồng mà Phò mã cũng phát điên mất.” Giọng nói bỗng trở nên lạnh
lẽo: “Thừa tướng đã nghĩ được cách cho ta chưa? Đại quân Đông Lâm khí thế ầm
ầm, Bạch Sính Đình lại ở phủ phò mã, chẳng lẽ muốn ta đoạn tuyệt với Phò mã
sao?”

“Thần
có một cách rất đơn giản, giải quyết được tất cả mọi vấn đề.”

“Sao?”
Diệu Thiên quay sang, nhìn Quý Thường Thanh chờ đợi.

Quý
Thường Thanh thận trọng mỉm cười, hắng giọng: “Thần xin nói một chút về tình
thế trước mắt. Sở Bắc Tiệp bị sắc làm cho u mê mờ mắt, cướp đoạt thị nữ của Phò
mã. Phò mã vốn yêu quý Bạch Sính Đình, không cam tâm để Bạch Sính Đình bị người
ta lăng nhục, nên phải nghĩ cách đưa nàng ta về Vân Thường. Trong việc này, Vân
Thường ta không hề sai, đúng không?”

Suy
nghĩ giây lát, Diệu Thiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, bèn gật đầu đồng ý: “Bạch
Sính Đình vốn là thị nữ của vương phủ Kính An, tiểu Kính An vương cứu Bạch Sính
Đình khỏi tay Trấn Bắc vương, xét về tình thì có thể chấp nhận. Vân Thường ta
không làm gì sai, Đông Lâm không có lý do xuất binh.”

Thầm
khen Diệu Thiên thông minh, Quý Thường Thanh nhìn nàng đầy yêu thương, tiếp
tục: “Công chúa sai rồi. Dù có lý do hay không, chỉ cần Bạch Sính Đình đang ở
trong tay chúng ta, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ xuất quân.”

Ánh
mắt Diệu Thiên có vẻ giác ngộ: “Ý thừa tướng là... phải làm thế nào để Bạch
Sính Đình không còn trong tay chúng ta?”

“Đúng
thế. Phò mã đi là để cứu, chứ không phải để làm tổn thương Bạch Sính Đình. Nếu
Bạch Sính Đình không ở Vân Thường, Sở Bắc Tiệp còn có lý do gì khai chiến?”

“Chúng
ta có thể nhân lúc Phò mã rời đi mà thả Bạch Sính Đình?” Diệu Thiên suy nghĩ
một lát, lại lắc đầu, “Không được, để có Bạch Sính Đình, đại quân của ta đã
phải uy hiếp biên cảnh Đông Lâm, huy động bao binh lực, nay sao có thể nói thả
là thả? Hơn nữa, Phò mã biết được chắc sẽ vô cùng giận dữ.”

“Chỉ
cần Bạch Sính Đình không về bên Sở Bắc Tiệp, thì bao nhiêu binh lực huy động
cho liên quân Bắc Mạc - Vân Thường uy hiếp biên cảnh Đông Lâm đều đáng giá,”
Quý Thường Thanh phân tích tỉ mỉ, “Phò mã rất yêu thương Bạch Sính Đình, đối
đãi với nàng ta như muội muội, sao có thể trách khi Công chúa thấy Bạch Sính
Đình đáng thương mà mềm lòng thả đi? Công chúa phải nhớ, lúc trước Phò mã thỉnh
cầu xuất binh là để phá hoại quan hệ giữa Sở Bắc Tiệp và vương tộc Đông Lâm.
Nay mục đích đã đạt, Phò mã không còn lý do để kiên trì với việc này. Chẳng lẽ
Phò mã lại có tâm tư khác khi thỉnh cầu Công chúa xuất binh? Không lẽ Vân
Thường ta dốc sức huy động đại quân để Phò mã và Sở Bắc Tiệp tranh giành một nữ
nhân?”

Mấy
câu sau vô cùng cứng rắn, cũng đúng với tâm tư của Diệu Thiên. Diệu Thiên nghe
mà sảng khoái, cười đáp: “Thừa tướng nói rất đúng, huy động đại quân Vân Thường
là vì lợi ích quốc gia, chứ không phải vì Phò mã và Sở Bắc Tiệp tranh giành một
nữ nhân. Nếu trách ta vì việc Bạch Sính Đình rời đi, Phò mã sao có thể ăn nói
với quần tướng Vân Thường? Ta hiểu rồi.” Lòng đã quyết thì không còn lo trước
tính sau, đôi mắt Công chúa lấp lánh vẻ kiên định của người trong vương tộc.

“Cuối
cùng Công chúa cũng hiểu ra,” Quý Thường Thanh vui mừng cười nói, “Còn vài tiểu
tiết cần hoạch định thật kỹ. Dù chúng ta thả Bạch Sính Đình đi, cũng phải làm
cho Sở Bắc Tiệp chịu tin. Ngộ nhỡ Bạch Sính Đình đã rời khỏi đây, mà Sở Bắc
Tiệp cứ ngỡ chúng ta bí mật hại người, thì chuyện càng không hay.”

“Trước
khi thả đi, phải bắt Bạch Sính Đình để lại bằng chứng, nói rõ việc nàng ta tự
động rời khỏi. Điều này không khó,” Diệu Thiên nói, “Chỉ là... thả người đi
rồi, chúng ta không thể khống chế hành tung của Bạch Sính Đình, nhỡ chăng nàng
ta về bên Sở Bắc Tiệp, thậm chí là trở về cạnh Phò mã, há chẳng phải chúng ta
tốn công vô ích sao?”

“Công
chúa có thể yên tâm, Bạch Sính Đình hận Sở Bắc Tiệp như vậy, chắc chắn sẽ không
về Đông Lâm.” Rõ ràng Quý Thường Thanh cũng tính đến vấn đề này, “Sở Bắc Tiệp
và Phò mã đều rất coi trọng Bạch Sính Đình, với khí thế cao ngạo của nàng ta,
có một cách đảm bảo nàng ta sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại hai nam nhân này
nữa.”

“Cách
gì?”

Quý
Thường Thanh có vẻ khó cất lời, chần chừ một lát, cuối cùng hạ giọng: “Nay loạn
tặc đầy đường, khắp nơi đều là bọn người coi thường vương pháp, Bạch Sính Đình
thân gái dặm trường, chẳng may gặp phải tặc tử, bị...,” lược bớt mấy từ sau
cùng, Thừa tướng lại nói, “Nếu vậy, Bạch Sính Đình còn mặt mũi nào gặp lại
những người này? Bạch Sính Đình bị những tên loạn tặc không rõ tên tuổi trên
đường hãm hại, lưu lạc nơi chân trời góc bể cũng được, xấu hổ tự sát cũng hay,
đều chẳng liên quan gì đến Vân Thường. Dù có ngày Sở Bắc Tiệp tìm thấy, nàng ta
cũng không dám quay lại. Món nợ này, Sở Bắc Tiệp sẽ phải tính với vương tộc
Đông Lâm. Tất cả đều vì vương tộc Đông Lâm đồng ý giao dịch, hy sinh nữ nhân
thân yêu của Sở Bắc Tiệp mà thành.”

Diệu
Thiên cũng là phận nữ nhi, nghe được một nửa, sắc mặt đã đổi, đợi Quý Thường
Thanh nói hết, mới lắc đầu bảo: “Việc này không ổn. Chẳng lẽ Thừa tướng không
có cách nào khác sao?”

“Không
chết nhưng còn đau hơn chết, không có biện pháp nào hơn.”

“Nhưng
mà...”

“Công
chúa, Công chúa không thể do dự. Đại quân Đông Lâm ở ngay biên cảnh, tâm tư Phò
mã ngày một khó đoán, không sớm giải quyết Bạch Sính Đình, cả nước và nhà đều
khó giữ,” Quý Thường Thanh vô cùng thành thực, hạ giọng nói tiếp, “Sau khi Phò
mã rời đi, Công chúa chỉ cần đến gặp Bạch Sính Đình, dịu giọng hàn huyên đôi ba
câu, bảo nàng ta để lại thư từ biệt rồi thả người. Những việc còn lại, thần sẽ
sắp xếp thỏa đáng, chẳng chút sơ hở.”

Ánh
mắt trĩu nặng suy tư, một lúc sau Diệu Thiên vẫn lắc đầu.

“Công
chúa! Hãy nghe lời gan ruột của thần...”

Quý
Thường Thanh còn đang định nói tiếp, Diệu Thiên công chúa đã giơ tay ngăn lại,
quay đi, nói: “Thừa tướng hãy lui ra trước, để ta suy nghĩ đã.”

Ngẩng
lên nhìn hình dáng quật cường của Diệu Thiên, biết lúc này không thể khuyên
nhủ, Quý Thường Thanh đành phải nghe theo, hành lễ: “Thần cáo lui.” Thở dài một
tiếng, ông ta bước ra khỏi mành châu.

Diệu
Thiên vẫn hoàn toàn bất động như pho tượng đá.

Lục
Y bước tới, đứng ngoài rèm bẩm báo: “Công chúa, bên ngoài có...”

“Lui!”
Diệu Thiên giận dữ, quay phắt lại, hất tung những thứ trên bàn xuống. Hộp
Phương Nhưỡng hôm qua vừa mang lên dùng và cả chiếc hộp phỉ thúy tinh xảo bay
ra ngoài rèm, vỡ tung dưới chân Lục Y, vương vãi thành mảng đỏ nhức mắt.

Bạch
Sính Đình, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An.

Ngươi
thao túng sinh tử của Quy Lạc, của Bắc Mạc, và của cả Đông Lâm, giờ ngươi lại
đến gảy đàn, mỉm cười dịu dàng để thao túng sinh tử của Vân Thường ta?

Vân
Thường đường đường là một nước lớn, Diệu Thiên ta đường đường là công chúa, đâu
phải là dây đàn trong tay ngươi, muốn gảy là gảy?

Sao
có thể để ngươi hủy hoại nước của ta, nhà của ta?

Diệu
Thiên cắn môi, xé tan từng tấc lụa bên cửa sổ.

Nơi
biên cảnh giao nhau giữa Đông Lâm và Vân Thường, tiếng trống trận dồn vang, hào
hùng, vọng giữa đất trời, như từ chân trời xa xôi kéo đến, như sức mạnh vĩ đại
đang tích tụ, lặng lẽ tiến gần.

Cờ
soái che lấp cả mặt trăng, mặt trời. Đại quân Đông Lâm đã tập kết. Từ xa nhìn
lại, những cánh trướng hình vuông liên tiếp, những ánh mắt trầm hùng, những
lưỡi dao sáng lóa trải dài vô tận.

Trên
bình nguyên, gió xào xạc.

Các
giọt sương buổi ban mai đã tan biến giữa sát khí đằng đằng của bao nhiêu tướng
sĩ.

“Vương
gia, đội quân của Long Lang doanh trại đã đến.”

Sở
Bắc Tiệp nghe tin, vội vén rèm cửa, bước ra ngoài trướng soái. Thân hình vững
chãi như dãy núi, ánh mắt sáng ngời xuất thần cúi nhìn đội quân chỉnh tề bên
dưới.

Đại
quân đã tập kết.

Cờ
quạt che kín một góc trời, những khuôn mặt trai tráng không chút sợ hãi. Đây là
binh lực của cả Đông Lâm, là lực lượng bảo vệ quan trọng nhất Đông Lâm.

Sở
Bắc Tiệp chăm chú quan sát quanh cảnh trước mắt.

“Tình
hình thành đô thế nào?” Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới hỏi Thần Mâu đang đứng sau
lưng.

Thần
Mâu thở dài: “Đại vương liên tục gửi đến mười sáu bức khẩn thư, lệnh Vương gia
lập tức rút quân, lời lẽ nghiêm khắc trước nay chưa từng có. Vương gia định
không đọc một bức nào sao?”

Vẻ
kiên quyết thoáng qua trong mắt, Sở Bắc Tiệp gằn giọng: “Đọc một bức của vương
huynh, bản vương đã mất đi Sính Đình.”

Sứ
giả đưa thư của Tắc Doãn đã mang đến chân tướng sự việc.

Bạch
Sính Đình rốt cuộc có hại chết hai vương tử của Đông Lâm hay không đã chẳng còn
quan trọng.


Sính Đình thật sự hại chết hai vương tử, chàng quyết định vẫn yêu nàng.


Sính Đình không hại chết hai vương tử, Đại vương và Vương hậu vẫn biến nàng
thành quân bài giao dịch.

Thời
thế loạn lạc, chân tướng còn tác dụng gì?

Sở
Bắc Tiệp hận nhất vẫn là chính mình.

Một
bức thư của vương huynh đã phá tan trăng tròn hoa thắm, phá tan giấc mộng yên
vui chốn biệt viện ẩn cư.

Không
tìm được bất cứ lý do gì, chàng từ bỏ vì chàng đã từ bỏ.

Từ
khoảnh khắc biết đến sự tồn tại của hài tử trong bụng Lệ phi, huyết mạch của
vương tộc đang bị uy hiếp, chính chàng đã quyết định, đã lựa chọn.

Sai
lầm lớn nhất trong đời, hối hận lớn nhất trong đời chàng chính là quyết định ấy.

Sở
Bắc Tiệp biết, vương huynh và Hà Hiệp đã dùng cách này để Sính Đình nhìn thấy
vị trí của nàng trong lòng chàng, tàn nhẫn bắt Sính Đình hiểu rằng, dù họ có
yêu nhau đến bao nhiêu đi nữa, đến khi phải lựa chọn, Sở Bắc Tiệp sẽ từ bỏ nàng.

Đối
với tình yêu thuần khiết của Sính Đình, đó chính là một đòn trí mạng.

Từ
khi hiểu ra điều này, nỗi đau xuyên tim không ngừng giày vò Sở Bắc Tiệp.

“Có Vương gia thương xót Sính Đình, dù hai tay này tàn phế, không
thể đánh đàn cũng có hề gì?”

Lại
nhớ đến khoảnh khắc nàng ngẩng lên nhìn chàng chan chứa tình yêu, nguyện dâng
chàng tất cả, nàng hát khúc hàng ca trong lòng chàng, dịu dàng dốc hết tâm can.

Trái
tim cao ngạo và lanh lợi của nàng đã dùng đủ mọi cách chỉ để chàng hiểu rằng,
nàng quan tâm đến chàng biết bao, lo lắng cho chàng biết bao.

Mỗi
câu nàng nói đều khiến Sở Bắc Tiệp đau đớn, mỗi ánh mắt của nàng đều khiến lòng
chàng tan nát. Chàng chưa từng biết, nỗi nhớ thương có thể khiến người ta phát
cuồng đến thế.

Đại
quân đã tập kết. Sính Đình, ta sẽ tiến về Vân Thường.

Bỏ
mặc tất cả để đòi lại vương phi của ta.

Ta
sẽ tự nói với nàng rằng, mọi thứ trên thế gian đều không so được với nụ cười
của nàng. Trong lòng Sở Bắc Tiệp, không gì có thể quan trọng hơn nàng.

Chúng
ta lại tiếp tục dệt nên tình yêu kinh thiên động địa, chân thành, dù con tạo
xoay vần vẫn không đổi ý nguyện ban đầu.

Tiếng
vó ngựa gấp gáp khiến Sở Bắc Tiệp quay đầu. La Thượng mình đầy bụi bặm nhảy
xuống ngựa, chạy như bay đến quỳ trước mặt Sở Bắc Tiệp: “Vương gia!”

“Biệt
viện ẩn cư thế nào? Vết thương của Mạc Nhiên ra sao?”

Trận
chiến biệt viện ẩn cư, ta ít địch đông, đám cận vệ tử thương thê thảm. La
Thượng bị thương nhẹ nhất, nhận lệnh ở lại thu dọn biệt viện, chăm sóc các
huynh đệ bị thương.

La
Thượng bẩm báo: “Biệt viện bị cháy một nửa, giờ đã dọn xong, người chết cũng đã
mai táng. Các đại phu đang trị liệu cho huynh đệ sống sót. Mạc Nhiên cũng có
biến chuyển, nhưng thương tích của Quân Điền... không thể chữa trị.”

Sắc
mặt Sở Bắc Tiệp trầm xuống.

Những
thị vệ đó đều do đích thân Sở Bắc Tiệp đề bạt, dạy dỗ, ai cũng sức dài vai
rộng, nhiệt huyết hừng hực, nay thật khiến người ta đau lòng.

“Vương
gia...” Rõ ràng vẫn còn việc quan trọng chưa kịp bẩm báo, sau khi thăm dò sắc
mặt Sở Bắc Tiệp, La Thượng mới thận trọng mở lời, “Khi dọn dẹp chỗ ở của Bạch
cô nương, trong căn phòng nhỏ Túy Cúc ở tạm, phát hiện thấy ấm thuốc sắc dở và
cả mấy phương thuốc...”

“Ấm
thuốc?” giọng Sở Bắc Tiệp trầm xuống, “Sau khi bản vương rời đi, Sính Đình bị
bệnh sao?”

“Thuộc
hạ lệnh cho các đại phu tra chỗ bã thuốc còn lại, họ nói... nói...” La Thượng
lo lắng không yên nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi lập tức nhìn xuống, “Đại phu nói là
thuốc dưỡng thai. Những đơn thuốc kia đều là phương thuốc dưỡng thai.”

Sự
im lặng đột ngột bao trùm bốn phía.

Ánh
mắt sắc bén, kinh hoàng của Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm vào gáy La Thượng, như
muốn xuyên thành một hố.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Sính
Đình đã có thai...

Trong
bụng nàng đã có cốt nhục của chàng!

Sính
Đình lòng đau như cắt, mang theo cốt nhục của chàng mà bị bắt đi!

Mọi
vết thương chàng từng hứng chịu trên sa trường cũng không đau bằng đòn này.

Con
sóng kinh hãi lặng lẽ dâng đến, gào thét trong đầu chàng, nỗi đau trong tim
khiến chàng ngừng thở.

Tảng
đá đè nặng trong lòng bỗng như nặng gấp ngàn lần, ấn mạnh lên các huyết mạch
của chàng.

Trái
tim chàng chết lặng, thân hình cứng như hóa đá.

“Dấy
binh,” Sở Bắc Tiệp bi ai ngẩng đầu, phát lệnh.

“Vương
gia?”

Ánh
mắt Sở Bắc Tiệp sáng như ngọn đuốc, bốc cháy rừng rực, gằn từng tiếng: “Truyền
lệnh, nhổ trại lên đường, chính thức phát binh tiến vào Vân Thường!”

Sính
Đình, nàng và hài nhi hãy đợi ta.

Ta
sẽ rất nhanh lao đến bên nàng.

Sở
Bắc Tiệp xin thề với trời, mãi mãi yêu nàng, mãi mãi bảo vệ nàng, mãi mãi không
cho bất cứ ai, bất cứ việc gì ngăn cách chúng ta.

Như
nàng từng mong ước, dù xảy ra chuyện gì, mặc con tạo xoay vần, tình yêu của
chúng ta vẫn như ý nguyện thuở ban đầu.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Ariko Yuta - Fuju - H.y, trangchic

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3