Tarzan - Đứa con của Rừng xanh - Quyển VIII - Chương 2

Chương 2: Người Bồi Bếp
Thụy Điển

Trong buồng giam của con tàu, Gian Potorova trông thấy một tốp
thủy thủ áp giải chồng mình lên một hòn đảo um tùm cây cối. Ngay sau đó tàu
KinXây lại tiếp tục cuộc hành trình. Rồi suốt một tuần lễ liền Gian Potorova
vẫn bị giam trong phòng kín. Người duy nhất mà cô được gặp gỡ là Anđécxen – một
người đầu bếp phục vụ trên tàu. Cũng vẫn như buổi đầu gặp mặt Anđécxen sống
lặng lẽ như một người câm. “ Gió lớn sớm nổi gió” – Đó là câu duy nhất mà
Anđécxen trả lời tất cả những câu hỏi của Gian Potorova. Hình như anh chàng
người Thụy Điển này chỉ biết vài từ tiếng Anh thế thôi. Gian Potorova chán nản.
Cô quyết định không hỏi gì anh ta nữa. Tất nhiên mỗi lần anh ta đem đồ ăn thức
uống vào phòng, bao giờ cô cũng đón tiếp bằng nụ cười niềm nở và không quên cảm
ơn anh ta một cách chu đáo.

Sau khi Tarzan bị ném lên bờ đảo ba ngày, tàu KinXây đến thả
neo ở một dòng sông lớn. Rôcốp bước vào phòng giam Gian Potorova.

- Chúng ta đã đến nơi rồi, cô bạn quý mến! - Rôcốp cất tiếng
nói với nụ cười nịnh bợ - Tôi đến thăm cô và đem đến cho cô cuộc sống tự do, an
toàn và tất cả những gì cần thiết. Sự đau khổ của cô làm trái tim tôi day dứt.
Tôi cảm thông với cô tới từng chân tơ kẻ tóc và thực long muốn chia sẻ với cô.
Chồng cô là một con thú hoang dại. Điều đó thì cô biết quá rõ. Bởi vì cô đã gặp
hắn gần như trần truồng trong rừng sâu, trông thấy hắn nô giỡn với những con
khỉ mà vốn là anh chị em với hắn. Còn tôi thì… cô cứ nghĩ mà xem! Dù sao tôi
cũng là một người lịch sự, có văn hóa. Điều này không chỉ vì dòng giống mà còn
vì học vấn, vì tất cả những gì tạo thành một người đàn ông thực thụ. Tôi xin…
đặt dưới chân cô tình yêu của tôi – tình yêu của một người văn minh. Đấy là thứ
tình yêu chân chính mà chắc chắn cô không thể tìm thấy trong cộng đồng loài
khỉ. Tiếc rằng cô đã lấy chồng một cách vội vã. Âu cũng là một quyết định nông
nổi của một thời thiếu nữ ngây thơ. Tôi yêu cô, Gian ạ! Cô hãy cho tôi một lời
thôi, chỉ một cái gật đầu thôi, cô sẽ không phải lo lắng gì nữa và sẽ nhận trở
lại đứa con trai của mình.

Lúc này bên ngoài cửa phòng Anđécxen vẫn đứng với chiếc khay
đựng đồ ăn trưa mà anh ta phải mang vào theo giờ thường lệ. Anh ta nghển cái cổ
cò, đầy gân xanh lên cao, lim dim mắt, dỏng tai lắng nghe tiếng thì thào vọng
ra. Bộ ria vàng lâu nay không cạo của anh ta hình như đang mọc dài ra, bò hẳn
xuống khóe mép.

Trong phòng, Rôcốp đã nói xong, đứng chờ Potorova trả lời.
Vầng trán mịn màng, trong sáng của Potorova nhíu lại, sắc mặt cô chuyển động
theo những lời có cánh của Rôcốp. Khuôn mặt ấy thoạt đầu biểu lộ sự ngạc nhiên
rồi chuyển sang khinh bỉ.

- Tôi không quá ngạc nhiên đâu ông Rôcốp ạ! – Potorova lên
tiếng đáp – Ông dùng bạo lực để buộc tôi phải hạ mình. Điều đó có gì là khó
hiểu. Nhưng chả lẽ ông lại ngây thơ đến thế. Hãy nhớ rằng: Tôi – người vợ của
Tarzan Giôn Clayton sẽ không bao giờ vì sợ chết mà quỳ xuống trước bất cứ kẻ
nào. Tôi đã biết ông khá rõ và coi ông không là một cái gì hết cả. Nếu có điều
gì làm tôi ngạc nhiên là vì tôi không nghĩ rằng trong bất kỳ chuyện gì ông cũng
hành động như một thằng ngu.

Nghe Potorova trả lời, Rôcốp đỏ bừng mặt. Đôi mắt hắn như lồi
ra ngoài. Hắn bước sấn tới sát mặt cô gái.

- Được rồi, để xem ai ngốc hơn ai. - Rôcốp nói như nhai từng
tiếng một – Lòng kiêu căng của cô sẽ phải trả giá. Cô phải trả và con cô cũng
phải trả. Thề có thánh Pie chứng giám! Tôi sẽ đạt được tất cả những gì mà tôi
muốn. Chuyện thằng nhóc của cô thì tôi đã có tính toán cả rồi. Tôi sẽ làm điều
đó trước mắt cô. Khi đó, đừng có ân hận là đã trót xúc phạm Nicole Rôcốp!

Potorova quay lưng lại một cách khinh bỉ. Cô nói vọng về sau:

- Tôi không ngờ ông lại táng tận lương tâm đến thế. Đừng có đe
dọa và gây tội ác để bắt tôi khuất phục! Về đứa con trai của tôi thì… tôi chưa
biết có chuyện gì xảy ra với nó nhưng tôi tin rằng khi nó lớn lên, nó sẽ không
hề do dự lấy tính mạng mình ra để bảo vệ người mẹ của mình. Mặc dù tôi yêu
thương nó nhưng tôi không muốn đổi lấy sự sống của nó bằng sự nhượng bộ hèn hạ.
Nếu như nó sống và biết điều đó nó có thể nguyền rủa tôi, tôi vẫn cứ làm.

Rôcốp tức đến nghẹn cổ. Hắn vẫn không làm chuyển lòng cô gái.
Hắn căm thù cô, rất muốn giết cô. Nhưng hắn lại nghĩ rằng chỉ có bắt cô hạ gối
bảo vệ sự sống của con mình thì lòng hắn mới hả hê. Ước mơ của hắn là tới một
ngày nào đó Potorova sẽ trở thành vợ hắn hoặc ít nhất hắn có thể sánh vai cùng
nữ huân tước Grâyxtâu trên các quảng trường Luân Đôn như một cặp tình nhân đắm
đuối.

Hắn bước tới trước mặt Potorova. Khuôn mặt hắn đỏ lựng lên như
một con gà chọi say máu. Đột nhiên hắn nhảy xổ vào cô, dùng tay bóp cổ, cố gắng
vật cô lên giường. Đến lúc đó cửa phòng bật mở. Rôcốp nhìn thấy người đầu bếp
bước vào như một kẻ vô tình, người đầu bếp lẳng lặng trải bàn ăn.

Gã người Nga tức rống lên:

- Thế nghĩa là thế nào? Bất lịch sự! Tại sao mày vào phòng mà
không gõ cửa xin phép? Mày cả gan đến thế à? Cút ra!

Người đầu bếp chớp chớp đôi mắt xanh nhưng trên môi vẫn chưa
kịp tắt nụ cười. – Gió lớn sớm nổi gió – Người Thụy Điển lẩm bẩm rồi lại tiếp
tục sắp xếp các đĩa thức ăn.

- Mày khôn hồn thì cút ngay! Hay mày thích để tao tự tay ném
mày ra khỏi phòng? – Rôcốp vung tay lên dọa giẫm.

Anđécxen vẫn không chịu dập tắt nụ cười trên môi. Nhưng đáp
lại lời hăm dọa của Rôcốp Anđécxen lẳng lặng rút một con dao nấu bếp rất nhọn
ra khỏi bao rồi chùi chùi vào tạp dề. Rôcốp nhìn con dao rồi nín bặt. Lát sau,
hắn quay sang Potorova:

- Tôi để cô có thời gian suy nghĩ đến ngày mai. – Rôcốp nói –
Cô hãy cân nhắc để trả lời lại với tôi lần cuối cùng. Tất cả thủy thủ lẫn hành
khách rồi sẽ lên bờ. Trên tàu KinXây chỉ còn lại bốn người: Cô, con cô,
Páplôvích và tôi. Số phận hai mẹ con cô hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định ngày
mai của chính cô.

Những câu đó Rôcốp nói bằng tiếng Pháp để người đầu bếp không
hiểu được. Nói xong Rôcốp bước ra khỏi phòng. Vừa đi hắn vừa ngoái lại nhìn cầm
chừng cái kẻ vừa phá đám hắn.

Chờ cho Rôcốp đi khỏi người Thụy Điển quay sang phía nữ huân
tước. Cái bộ dạng thật thà, vô tư trên khuôn mặt người đầu bếp đã biến mất thay
vào đó là nụ cười trông rất ranh mãnh.

- Mình điên mất rồi! – Người đầu bếp lẩm bẩm – Mình điên hay
sao mà tự dưng đi bảo vệ một bà người Pháp?

Potorova nhìn người đầu bếp với đôi mắt kinh ngạc:

- Thế ra ông hiểu tất cả những gì hắn nói?

Người Thụy Điển cười xòa:

- Để nó khỏi….

- Ông đứng bên ngoài nghe và biết tất cả những gì đã xảy ra ở
đây. Sau đó ông bước vào để giúp tôi... Phải không?

- Bao giờ cô cũng đối tốt với tôi, - Người Thụy Điển giải
thích – Còn chúng nó thì tất cả đều xử sự với tôi như lũ chó ấy. Tôi giúp cô
madam huân tước! Nhưng bây giờ cô phải chờ đợi tới khi nào có cơ hội. Tôi mong
đến bờ biển phía tây…

- Nhưng ông muốn giúp tôi như thế nào, thưa ngài công dân Thụy
Điển? – Potorova hỏi – Giúp làm sao được khi
mà tất cả đều chống lại ông?

- Gió lớn sớm nổi gió, - Người Thụy Điển trả lời rồi bước ra
khỏi căn phòng.

Nhìn theo Anđécxen Potorova rất phân vân. Mặc dù cô chưa tin
được lời hứa của Anđécxen nhưng lòng cô vẫn dạt dào một tình cảm biết ơn. Chưa
biết rồi người đầu bếp này có giúp cô được không, nhưng ít nhất anh ta cũng làm
cho cô yên tâm rằng: Trên con tàu này sống giữa bọn người lòng lang dạ sói, cô
vẫn còn có một người bạn. Điều đó là nỗi day dứt, đau đớn trong cô được xoa
dịu, lòng cô vơi đi một chút đau buồn. Những ngày tháng đen tối vừa qua hình
như đã bắt đầu kết thúc. Người đầu bếp to lớn và kì quặc nọ đã thắp lên trong
cô chút ánh sáng của hi vọng.

Trong suốt ngày hôm đó Rôcốp không vác mặt tới phòng giam. Tới
tối như thường lệ người đầu bếp lại mang thức ăn vào cho Potorova. Người mẹ trẻ xinh đẹp trong phòng lại khơi
chuyện để tìm hiểu xem kế hoạch của anh ta cụ thể là thế nào. Nhưng cũng giống
như những lần trước, câu trả lời duy nhất của anh ta vẫn là mấy lời dự báo thời
tiết nghe rất ngô nghê. Trả lời xong anh ta lại trở về trạng thái câm lặng
tuyệt đối. Mãi tới khi chuẩn bị ra cửa với đống bát đĩa thu dọn trên tay, anh
ta mới ghé vào tai Potorova thì thầm mấy câu
ngắn ngủi:

- Hãy ăn mặc, gói ghém cẩn thận. Tôi sẽ đến sớm. - Nói xong
anh ta thản nhiên bước ra khỏi phòng.

Potorova chạy theo, chộp lấy
vai anh ta:

- Thế còn con tôi? – Cô gái hoảng hốt kêu lên – Tôi không thể
rời khỏi nơi này mà không có con tôi trong tay.

- Cô làm y như tôi đã nói! – Anđécxencau mặt trả lời – Tôi
giúp cô. Đừng có hỏi thêm một câu ngốc nghếch nào nữa!

Anđécxen vừa đi khỏi, Potorova
đập đầu vào chiếc gối thổn thức. Những câu nói của người đầu bếp Thụy Điển đã
làm cô rối trí. Liệu có thể tin cậy được anh ta hay không? Khi phó thác hoàn
toàn số phận của mình vào đôi tay người đầu bếp này tình thế của cô có tồi tệ
hơn không? Có lẽ là không. Một khi còn nằm trong tay con quỷ mặt người Rôcốp
thì bất kì người đàn bà chân yếu tay mềm nào cũng cảm thấy cuộc đời biến thành
địa ngục. Ở trong tình thế ấy, người ta sẽ không còn thấy có điều bất hạnh nào
khủng khiếp hơn thế nữa.

Trong thâm tâm, Potorova thề
rằng sẽ không bao giờ ra khỏi tàu Kin Xây một khi chưa giành lại được đứa con.
Nhưng vì hi vọng tới những điều may mắn, cô vẫn thu vén mấy thứ đồ dung cần
thiết rồi ngồi hàng giờ liền, lắng tai nghe ngóng chờ đợi Anđécxen.

Khoảng nửa đêm, có một tiếng động nho nhỏ ở ổ khóa cửa. như
một chiếc lò xo, Potorova bật dậy, lao ra cửa.
Cửa phòng giam đã mở sẵn. Ngoài bậc cửa hiện ra thân hình to lớn của người đầu
bếp Thụy Điển. Anh ta đứng, một tay ôm một cái bọc cuộn tròn, tay kia đưa lên
miệng ra hiệu cho Potorova không được gây
tiếng động. Khi cô gái tiến lại gần anh ta nói nho nhỏ:

- Cô ôm lấy nó. Đừng để nó khóc. Đó là con của cô.

Potorova vội vàng đón lấy đứa bé từ tay người đầu
bếp rồi xiết nhẹ vào ngực mình. Hai mắt cô nhòa đi vì nước mắt cứ ứa ra. Hơi ấm
của đứa trẻ khiến cô rùng mình. Đứng không vững nữa.

- Thế là đi được
rồi, - Anđécxen ra lệnh – không còn thời gian nữa.

Nói xong Anđécxen
giành lấy bó chăn của Potorova rồi cả hai rời
khỏi căn phòng. Anđécxen dẫn Potorova tới một
chiếc thang dây. Trong lúc Potorova tụt xuống
chiếc thuyền, anh ta giữ đứa bé trong tay. Sau khi chặt đứt sợi dây buộc
thuyền, anh ta nhanh nhẹn ngồi vào giữa hai mái chèo rồi thận trọng vượt qua,
không gây ra một tiếng róc rách. Chiếc thuyền tiến thẳng về hướng cửa sông
Ugam. Anđécxen chèo rất kiên quyết, có vẻ như rất thuộc đường sông nước. Khi
mặt trăng hé ra sau những lớp mây dày u ám, hai người đã thấy con thuyền của
mình đang tiến gần một lạch sông ăn thông ra biển. Anđécxen lái thuyền vào
thẳng một dòng chảy hẹp, không hề khó khăn, do dự.

Potorova lấy làm lạ, không hiểu vì sao Anđécxen
lại thuộc đường đến thế. Thật ra, cô không biết là người đầu bếp Thụy Điển đã
qua lại lối này nhiều lần để mua thực phẩm của người bản xứ. Và chính chuyến đi
đó đã gợi cho anh ta ý định bỏ trốn.

Mặc dù lúc này
trăng đã rất tròn, mặt nước sông vẫn tối sầm. Dọc bờ sông cây cối um tùm, đen
đặc. Những thân cây ven bờ như những nhân vật khổng lồ trong cổ tích ngã cánh
tay dài vạm vỡ xuống tận chiếc thuyền con. Thỉnh thoảng Potorova trông thấy mặt trăng tròn. Nhưng cô chưa kịp ngắm trăng,
con thuyền đã lại luồn vào bóng cây. Mùi đất ẩm, mùi rêu phong, mùi gỗ mục xen
lẫn với hương thơm phảng phất của loài hoa dây leo nhiệt đới – tất cả tạo thành
thứ mùi hương nặng nề xa vắng, rất dễ làm người ta mệt mỏi. Con thuyền như trôi
đi trong mê cung.

Đi sâu vào lạch
sông chưa được bao xa, trên mặt nước đã bắt đầu xuất hiện những chiêc mũi cá
sấu nhấp nhô. Mặc dù Anđécxen rất nhẹ tay chèo chống đám thợ lặn háu đói ấy vẫn
tỉnh giấc, hào hứng bám theo lườn thuyền, thỉnh thoảng lại nổi cáu đớp mạnh vào
mái chèo. Một đôi lần, Potorova còn trông thấy
mấy cặp hà mã từ bờ cát ục ịch sánh vai nhau trở lại lòng sông... Những cặp
tình nhân khổng lồ này đi dạo đêm rất lặng lẽ, hình như chúng muốn nhường lời
cho hổ báo và những loài chim ăn thịt đang than vãn, gầm gào trong lòng rừng
sâu.

Giữa những âm thanh
đầy đe dọa của rừng già, Potorova vẫn ngồi tựa
mạn thuyền, ôm chặt đứa con vào ngực. Cô có cảm giác chưa bao giờ được hạnh
phúc như lúc này. Không cần biết là mình đang đi đâu, cái gì sẽ xảy ra sắp tới,
cô chỉ biết có một điều duy nhất là đang có con trong tay. Không thể kiên nhẫn
chờ tới lúc mây tan, trăng sáng, thỉnh thoảng cô lại ghé sát mắt vào đứa con,
cố gắng chọc thủng bóng tối để nhận ra những đường nét đáng yêu trên mặt con
mình.

Trời đang ngả về
sáng. Anđécxen ghé thuyền vào bờ. Ngay trên bờ đã xuất hiện một khoảng rừng
thưa. Nhìn xa xa dưới ánh trăng mờ có thể thấy nhấp nhô những túp lều được vây
bọc bằng hàng rào cây gai. Người đầu bếp Thụy Điển cất tiếng gọi. một lúc sau
mặc dù phía trong làng vọng ra lời đáp lại nho nhỏ, Potorova
vẫn không thấy có ai bước ra khỏi hàng rào. Hình như tất cả tiếng động trong
đêm đều làm dân làng hoảng sợ. Sau khi giúp hai mẹ con lên bờ, Anđécxen buộc
thuyền vào một bụi gai ven sông rồi ôm bọc chăn, dẫn Potorova
tới gần hàng rào. Một người đàn bà bước ra đón hai người vào trong. Đó là người
vợ của viên thủ lĩnh – người mà Anđécxen đã trả tiền để ông ta giúp chạy trốn.
Người vợ viên thủ lĩnh giành chỗ cho hai người ngủ trong lều của mình, nhưng
Anđécxen nói rằng anh ta thích ngủ ngoài lều. Người đàn bà không nài ép một lời
lẳng lặng trở về giường ngủ.

Bằng một thứ tiếng
Anh ấp úng, lắp bắp, Anđécxen giải thích cho Potorova
biết rằng chỗ nằm của thổ dân nơi đây rất ẩm thấp và nhiều côn trùng, sau đó
Anđécxen rải chăn đệm lên một khoảng đất khô ráo, ghé lưng xuống ngủ luôn. Loay
hoay một lúc, Potorova cũng sửa soạn được một
chỗ nằm tiện lợi. Cô ôm đứa con sát vào lòng rồi nhắm mắt. Chỉ một lát sau
tiếng thở của cô vang lên đều đặn. Chẳng có thứ thuốc ngủ nào hiệu nghiệm bằng
sự mệt mỏi và kiệt sức.

Khi Potorova thức dậy, trời đã sáng từ lâu. Xung quanh
chỗ cô nằm có mấy người thổ dân đang tụ tập, nhìn ngắm cô một cách tò mò. Phần
lớn họ là đàn ông. Điều đó cũng dễ hiểu bởi vì các bộ lạc da đen, đàn bà ít tò
mò hơn đàn ông. Nhất là khi trước mắt họ lúc này lại là một người đàn bà da
trắng. Bằng một thứ bản năng làm mẹ, Potorova
vội vã ôm xiết đứa con vào ngực. Nhưng chỉ vài giây sau cô hiểu rằng những
người da đen hoàn toàn không có ý định làm hại đứa trẻ. Ngược lại, một người
đàn bà gần đó còn bước lại, đưa cho cô một bình sữa. Chiếc bình sữa đó làm bằng
vỏ quả bí khô. Xung quanh thành bình nham nhở những vệt dao và màu hun khói.
Miệng chiếc bình rất bẩn, nhưng cử chỉ nhân hậu và mến khách của người đàn bà
da đen làm cho Potorova rất cảm động. Khuôn
mặt cô chợt bừng lên một nụ cười tươi tắn – cái nụ cười mà một thời đã làm cánh
đàn ông vùng Bantimo mê hồn.

Potorova vội vã cầm lấy bình sữa để khỏi làm người
đàn bà thổ dân phật ý. Cô nâng bình sữa lên môi nhưng thật rầy rà! Thứ đồ uống
ấy có mùi rất khó chịu. Cô nhịn thở, cố gắng uống một ngụm nhưng cổ họng cô
nhất định không chịu, cô bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Rất may là ngay lập tức đã
có Anđécxen kịp thời ứng phó. Anh ta chộp lấy bình trong tay Potorova, uống liên tục mấy ngụm sau khi chùi mép
một cách ngon lành, anh ta trả chiếc bình cho người đàn bà, kèm theo một nhúm
hạt cườm màu xanh long lánh.

Mặt trời đã lên
cao. Đứa bé trong bọc vẫn còn ngủ say. Potorova
vẫn kiềm chế hạnh phúc. Sợ con mình chói nắng và tỉnh giấc, cô không lật chiếc
mạng ra để nhìn ngắm nó.

Theo lệnh đám người làng giải tán để viên thủ lĩnh bàn bạc với
Anđécxen. Dân làng vừa bỏ đi, Anđécxen đã cất tiếng nói. Anh ta nói với thủ
lĩnh bằng thứ tiếng của chính thổ dân nơi này.

Potorova lấy làm lạ. Thật
không thể nào hiểu nổi người đàn ông Thụy Điển này nữa! Thoạt đầu cô vẫn nghĩ
rằng Anđécxen là một người tốt bụng và ngốc nghếch. Nhưng chỉ sau một ngày cô
đã phải thay đổi cách nhìn đối với anh ta. Anh ta sử dụng ngôn ngữ của các dân
tộc vùng bờ biển Tây Phi khá thành thục, lưu loát. Trước kia anh ta tỏ ra là
một người dửng dưng, vô cảm trước mọi chuyện. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược
lại. Vậy cô có thể tin rằng anh ta giúp cô thuần túy chỉ vì lòng tốt hay không?

Tới lúc này cô mới để ý kĩ khuôn mặt người đầu bếp này rất khó
coi. Đôi mắt lại có vẻ lấm lét, gian xảo. Lòng Potorova
rối lên vì nghi ngờ. Liệu phía sau tất cả những hành động giúp đỡ cô một cách
táo bạo, nhiệt tình, còn có một duyên cớ nào khác? Trong cái cơ thể to lớn, thô
kệch này liệu có thể ẩn chứa một trái tim cao thượng?

Potorova hết băn khoăn về người
vệ sĩ đáng ngờ của mình rồi lại băn khoăn xem có nên mở chiếc mạng che mặt bé
Giếch hay không. Vừa lúc đó, từ chiếc bọc vang lên một hơi thở yếu ớt. Đứa trẻ
đã tỉnh giấc. Bây giờ Potorova có thể chơi đùa
với nó. Cô vội vã lật chiếc mạng che mặt, và cũng ngay lúc đó cô cảm thấy người
đàn ông Thụy Điển đang chăm chú theo dõi thái độ của cô. Vừa lật xong chiếc
mạng, cô ngã khuỵu đầu gối xuống đất. Vẫn ôm gọn đứa trẻ trong tay, cô trợn
tròn mắt nhìn gã đàn ông Thụy Điển rồi thét lên một tiếng, ngã lăn ra bất tỉnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3