Tarzan - Đứa con của Rừng Xanh - Quyển I - Chương 06
Chương 6: Cái Chết Của Ka-la
Trong khi bộ lạc vượn kiếm ăn gần cửa sông, Tarzan thường chui vào ngôi nhà
của con khỉ da trắng không lông khi xưa để xem sách. Chàng thuộc hết các nét
chữ và hay trăn trở trước các bức tranh minh họa. Sách đã cho chàng biết có bao
nhiêu cái lạ trên đời. Ngay cả khi bộ lạc vượn đã kéo nhau vào rừng sâu, chàng
trai cũng chẳng thèm quan tâm tới. Xem sách chán chê, chàng trai lại quay ra
bện những sợi dây thòng lọng để bẫy thú rừng. Một hôm chàng quyết định bắt con
lợn Hoty hay qua lại kiếm ăn gần chỗ chàng ngồi. Chàng leo lên cây nằm đầu dây
thòng lọng và nín thở chờ con lợn rừng độc thân chạy tới. Quả nhiên vòng thòng
lọng thắt vào cổ Hoty. Nhưng khi bị vướng sợi dây vào cổ, con lợn giật mình
chạy vụt đi. Tarzan đang nắm chặt đầu dây trong tay nên bị con lợn giật phăng
xuống đất. Con lợn kêu rống lên, chạy một đoạn rồi quay đầu nhìn lại. Khi nhận
ra kẻ xúc phạm mình chỉ là một thằng khỉ oắt con, nó tức tối hùng hục quay đầu
trở lại. Nó cúi đầu húc Tarzan.
Thật là may mắn!
Tarzan rơi xuống đất nhưng không bị thương. Chàng rơi xuống đất như một con
mèo, hai chân hai tay đều chạm mặt đất cùng một lượt. Khi Hoty vừa lao mõm tới
thì chàng cũng kịp nhảy vọt lên cây như một con khỉ. Chàng tóm cành cây, đu
người lên cao. Lợn Hoty chỉ đớp sượt vào mông đít chàng trai. Thật hú vía.
Thế là Tarzan mất toi sợi dây thòng lọng. Tuy vậy chàng cũng rút ra được
một bài học quý giá về cách sử dụng dây. Nếu như sư tử Sabo giật chàng rơi
xuống đất như vừa rồi thì chắc chàng đã toi mạng. Chàng lại ngồi hì hục mấy
tiếng đồng hồ bện một đoạn dây thừng mới. Xong xuôi, chàng thắt thành vòng
thòng lọng rồi lại leo lên cây ngồi rình. Lần này chàng ngồi rình ở lối đi
xuống bến sông. Nhiều con thú lớn thường đi qua lối này xuống uống nước. Đã có
một vài con thú nhỏ đi qua nhưng chàng không thèm để ý tới. Chàng chỉ muốn bắt
những con thú thật to, có bộ da thật đẹp. Giết được những con thú lớn sợi dây
thòng lòng của chàng mới thành một phát minh có ý nghĩa.
Chàng ngồi chờ mãi chờ mãi. Cuối cùng cái điều mà chàng mong đợi đã đến.
Con thú lớn chưa tới gần, chàng đã ngửi thấy mùi hôi của nó từ xa. Bước chân
của nó quá nhẹ. Nhẹ tới mức nó đã tới gốc cây mà chàng vẫn không nghe thấy bất
kỳ một tiếng động nào. Cái đầu của con thú giương lên cao đầy kiêu hãnh. Những
cơ bắp của nó chuyển động mềm mại uyển chuyển dưới lớp da vằn vện. Chẳng phải
con thú nào xa lạ, đó chính là con sư tử Sabo.
Sabo tiến tới gần sát gốc cây. Từ trên cao, Tarzan vẫn ngồi im lìm như một
pho tượng đồng. Một bước, hai bước rồi ba bước, vòng thòng lọng trong tay
Tarzan vụt bay xuống đầu Sabo. Nghe thấy tiếng gió phát ra từ vòng dây bay, con
sư tử giật mình ngẩng cổ nhìn lên. Nhưng nó chưa kịp hiểu cái vật lạ trên đầu
thì vòng thòng lọng đã thít vào cổ nó. Tarzan liền kéo dây cho vòng thòng lọng
thít chặt hơn vào cổ sư tử. Vì không muốn mất sợi dây lần nữa nên Tarzan đã
buộc một đầu dây còn lại vào thân cây từ trước. Con sư tử lúc này hoảng sợ,
định bỏ chạy nhưng nó đã bị giật ngược trở lại và ngã ngửa ra mặt đất. Thấy thế
Tarzan thích quá. Chàng lấy lại thăng bằng, ngồi thật vững rồi bắt đầu túm sợi
dây kéo thử. Tới lúc này chàng mới biết rằng mình không thể kéo nổi Sabo, mà
ngược lại thì đúng hơn. Con sư tử phát điên lên, lồng lột giật sợi dây thừng
làm Tarzan cảm thấy kéo nó chẳng khác nào kéo con voi Tanto.
Lồng lộn mãi dưới lùm cây rậm rạp mà không thoát nổi sợi dây trên cổ, sư tử
Sabo bình tĩnh trở lại. Nó lần theo sợi dây và tiến đến gốc cây. Nó nhìn ngược
dần lên theo sợi dây và trông thấy Tarzan đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, một
tay túm đầu sợi dây. Trong giây lát nó đã hiểu ra ai là kẻ làm nhục nó.
"Khừ ứ ứ ứ!" Thét lên một tiếng thét căm hờn, con sư tử nhún mình
nhảy bổ lên cây. Tarzan đánh đu vọt lên cao. Bụng con sư tử Sabo vắt ngang trên
cành cây Tarzan vừa ngồi. Nó chới với vì mất thăng bằng trong không trung.
Tarzan ngồi vắt vẻo phía trên khoái quá, liền bẻ cành cây chọc vào mình sư tử.
Thấy Sabo ngã, Tarzan lại tụt xuống thấp để cầm sợi dây. Nhưng lúc này con sư
tử đã nhận ra sợi dây đang thít vào cổ nó chỉ là một sợi dây nhỏ bé. Vì vậy
Tarzan chưa kịp túm sợi dây, Sabo đã ghé răng cắn đứt. Mẩu thòng lọng vẫn quấn
quanh cổ Sabo chẳng khác gì một thứ đồ trang sức.
Tarzan vừa bực bội vừa thất vọng, chỉ còn biết ngồi bẻ cành cây ném vào
mình sư tử. Còn Sabo cũng không chịu bỏ đi ngay. Nó cứ lồng lộn dưới gốc cây,
thỉnh thoảng lại nhảy với lên cao, cào xoàn xoạt vào thân cây. Nó lồng lộn mãi
cũng mệt mỏi, lại ngồi xuống gốc cây chờ Tarzan suốt một tiếng đồng hồ. Tarzan
cũng thế. Trêu chọc Sabo được một lúc, chàng cũng chán ngán. Kẻ trên cây, người
dưới đất chờ nhau chẳng khác gì một con mèo rình chuột. Cho đến khi Tarzan ném
một trái cây thối vào đúng mặt con sư tử thì chàng quyết định bỏ đi. Chàng
chuyền mình qua những cành cây nhỏ, lúc thì nhảy, lúc thì đánh đu, vượt từ cây
này sang cây khác. Dưới mặt đất, sư tử Sabo vẫn đeo sợi dây thòng lọng ngắn
ngủi quanh cỏ, ngửa mặt chạy theo Tarzan phía trên cao. Được một lúc, nó mỏi
cổ, thất vọng bỏ đi hướng khác.
Về tới bộ lạc của mình, Tarzan hào hứng kể lại chuyến đi săn thất bại nhưng
khá lý thú của mình. Lũ vượn ngồi nghe khoái chí, nhe răng ra cười. Vượn Kala
thì vô cùng bực tức vì việc làm liều lĩnh của con trai, nhưng khi thấy cả bộ
lạc xúm xít nghe chuyện con mình, nó cũng không giấu khỏi niềm kiêu hãnh. Nó
nhảy xuống đất, khiêu vũ một mình. Những chuyến đi săn bằng thòng lọng những
ngày sau đã làm cho Tarzan cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng lý thú. Nhưng
rồi một hôm chàng phải chịu đựng một nỗi mất mát đau đớn. Đó là nỗi mất mát mà
sau này, suốt cả đời chàng sẽ không bao giờ gặp nữa.
o O o
Ở phía Đông khu rừng già gần đây mới xuất hiện một đoàn người da đen trông
rất lạ mắt. Đi đầu đoàn người là khoảng năm chục người đàn ông lưng đeo cung
tên, tay cầm giáo mác. Trên lưng người đàn ông còn có những chiếc khiên cong
cong hình ôvan. Người da đen nào cũng cắm quanh đầu mình những chiếc lông chim
sặc sỡ đủ màu. Cánh mũi của họ hơi lệch sang một bên vì những chiếc khuyên tròn
bằng xương hoặc bằng kim loại. Khi họ cười, hai vành môi to dày của họ hé ra,
làm lộ ra những chiếc răng sáng lóa, được mài đều chằn chặn như những chiếc cọc
hàng rào. Tiếp theo sau những người đeo cung tên là một lũ đàn bà và trẻ nhỏ.
Đàn bà đọi trên đầu đủ những thứ nồi niêu thúng mủng và những sọt đựng ngà voi.
Cuối đoàn người còn có khoảng một trăm người đàn ông nữa.
Họ trang bị vũ khí chẳng khác gì đội tiền quân của họ. Với một đội hình lý
tưởng như vậy có thể đoán rằng bộ lạc da đen này sợ bị tấn công bất ngờ từ phía
sau nhiều hơn là phía trước. Đúng như vậy, bộ lạc da đen này đang chạy trốn
những người da trắng. Cách đây không lâu, những người da đen đang làm lễ tế
thần thì bị những người da trắng nổ súng tấn công. Những người da trắng chẳng
thèm khát cái gì ngoài ngà voi và cao su của bộ lạc. Cùng đi với những người da
trắng này là những tên lính da đen rất thông tỏ núi rừng. Chính vì vậy mà chỉ
sau nửa tiếng đồng hồ, những người da đen đã hoàn toàn bị khuất phục. Nhưng cũng
chỉ ít lâu sau những người da đen đã nổi lên khởi nghĩa. Cả bộ lạc xông vào
tiêu diệt những người da trắng bằng tất cả những thứ vũ khí kiếm được quanh
mình. Họ còn giết sạch cả đội lính da đen tay sai. Cuộc khởi nghĩa thắng lợi.
Những người da đen lột sạch quần áo của những người da trắng mặc vào người và
rụt rè nếm thử các thứ đồ ăn đóng hộp mà xưa nay họ chưa bao giờ trông thấy.
Nhưng niềm vui chiến thắng của họ kéo dài chưa đầy một ngày thì súng lại nổ
vang từ phía làng. Một tốp người da trắng dẫn một đội lính da đen khác có đầy
đủ súng ống kéo đến báo thù. Trong chốc lát cả bộ lạc chìm trong cuộc thảm sát
đẫm máu. Cả làng bị cướp bóc tan hoang. Bộ lạc da đen mới ngày nào còn đông
đúc, thế mà sau vụ thảm sát chỉ còn lại vài trăm người. Những người thoát chết
bỏ nhà cửa trốn đi. Họ trốn vào những khoảng rừng sâu xưa nay chưa hề có dấu
chân người. Họ đi tìm tự do, không chịu làm nô lệ cho những người da trắng.
Nhưng thoát khỏi mũi súng của những người da trắng thì họ lại rơi vào nanh vuốt
của đủ các loại thú rừng. Xung quanh họ, ở đâu cũng đầy hổ báo và những tốp
người rừng man rợ. Mỗi đêm dừng chân nghỉ ngơi, dù canh phòng kĩ lưỡng thế nào
đi chăng nữa thì đám người còn sót lại của bộ lạc vẫn mất thêm vài người vì hổ
báo. Suốt một tuần liền họ vẫn chưa tìm được một mảnh đất lành.
Tới ngày thứ tám, những người tha phương dừng chân ở một khu rừng rậm.
Trong rừng không hề có một con đường mòn nào. Rừng rất hoang vu, nhưng giữa
rừng lại có một khu đất bằng phẳng và ở gần đó có một con sông nước rất trong.
Những người đàn ông bắt tay vào dọn dẹp, dựng lều và chặt gỗ vây làng. Những
người đàn bà rủ nhau đi tìm đất trồng ngô, trồng bí. Họ tin rằng trên quê hương
mới này họ có thể làm lại cuộc đời. Những người da trắng sẽ khong thể tìm thấy
họ. Nhưng khốn khổ cho họ. Họ không hề biết rằng mình đang sống trên mảnh đất
chôn nhau cắt rốn của một người da trắng lạc loài: Tarzan.
Chỉ sau một tuần trăng, làng người da đen đã bị sư tử Sabo chén thịt mất
mấy người. Gần như ngày nào cũng có người bị thú rừng vồ hụt. Đêm đêm, trong
làng thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng kêu khóc đau đớn của những người mẹ mất
con. Ban ngày, đàn ông trong làng cũng không dám đi săn quá xa.
Nhưng một hôm, Kuloga, con trai của tộc trưởng Bonga đã liều lĩnh đi săn
một mình về hướng tây của khu rừng già. Kuloga đi rất thận trọng. Tay phải lăm
lăm ngọn giáo, tay trái cầm chiếc mộc bọc da. Trên tấm lưng trần đen bóng của
Kuloga còn có cây cung và một ống tên tẩm thuốc độc. Đi suốt một ngày liền, cho
đến tối, Kuloga mới leo lên một chạc cây to, sửa soạn chỗ nằm ngủ. Anh chàng
này không hề biết rằng mình đang đi vào vùng lãnh thổ của bộ lạc vượn Ketchac
Sáng hôm sau, khi Kuloga mở mắt cũng là lúc bộ lạc của Ketchac rủ nhau đi
kiếm ăn. Lũ vượn con ở lại với mấy con vượn già yếu. Còn Tarzan, theo thường lệ
cũng đi ra ngôi nhà bí ẩn của mình ở ngoài cửa sông. Vượn mẹ Kala cũng vô tình
đi về hướng tây, lần theo lối mòn của voi. Kala cầm một cành cây, vừa đi vừa
lật từng hòn đá bên đường để bắt sâu bọ và nhặt nấm ăn. Chợt Kala trông thấy có
một bóng người đang tiến lại phía mình. Khúc đường mòn ở đó rất thẳng và quang
đãng nên Kala rất khó trốn. Bóng người đó chạy ập tới ngay trước mặt Kala.
Người đó chính là Kuloga. Kala chạy ngược trở lại. Kuloga nắm chặt ngọn giáo
đuổi theo. Vừa trông thấy con vượn cái, anh chàng đã nghĩ tới món khỉ nướng rỏ
mỡ trên đống than hồng tháng trước. Nếu săn được con mồi này, anh chàng có thể
có đủ thức ăn trong mấy ngày và có thể đem về cho bộ lạc. Cuộc đuổi bắt cũng
không phải là đơn giản. Mặc dù Kala yếu ớt, nhưng bản năng tự vệ đã làm nó khỏe
hẳn lên. Kuloga chạy vã cả mồ hôi. Những bắp cơ dưới làn da màu gỗ mun nổi lên
cuồn cuộn. Khi đã đuổi tới gần con vượn, Kuloga dừng lại một chút rồi ngả mình
về phía sau lấy đà phóng giáo. Một cú phóng hơi tồi! Ngọn giáo hay sượt bên
hông Kala. Kala thét lên một tiếng vừa đau đớn vừa giận dữ rồi quay ngoắt lại
đối mặt với kẻ thù. Tiếng kêu đau đớn của Kala lúc này đã làm cho đàn vượn đang
kiếm ăn quanh đó nhớn nhác. Từ các lùm cây bốn phía bỗng vang lên tiếng cành
cây gẫy răng rắc. Bầy vượn lao về phía có tiếng kêu. Nhưng lúc này, khi Kala
chưa kịp xông vào tấn công. Kuloga đã đủ thời gian để lắp cung tên. Trong chớp
mắt, mũi tên thuốc độc của Kuloga lao đi đánh vút một cái, cắm phập vào tim con
vượn đáng thương.
Kala rú lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất trước con mắt kinh ngạc của đàn
vượn cứu viện. Đàn vượn cũng không do dự gì lâu. Chúng lập tức xông tới kẻ thù
của bộ lạc. Còn anh chàng da đen này khi thấy mình bị đàn vượn bao vây thì cũng
vắt chân lên cổ mà chạy như một con thú rừng. Lùa được một lúc, đàn vượn cảm
thấy thất vọng. Chẳng hề bảo nhau, chúng bỏ mục tiêu, lần lượt quay trở lại nơi
vừa xảy ra thảm kịch. Đàn vượn ngồi vây quanh xác Kala và tỏ ra rất hoang mang
không hiểu vì sao Kala bị chết. Chẳng có con vượn nào trông rõ mặt người da đen
nên không hiểu kẻ giết Kala là một con vật có hình thù, bộ dạng ra sao.
Lúc đang ngồi trong ngôi nhà gỗ bên cửa sông, Tarzan cũng nghe thấy tiếng
kêu đau đớn của mẹ mình. Tiếp theo đó là tiếng kêu nháo nhác của đàn vượn.
Tarzan hiểu ngay rằng có chuyện không lành đã xảy ra với Kala.
Chàng bỏ cuốn sách trên mặt bàn, lao nhanh vào rừng. Nhưng dù có chạy nhanh
đến mấy thì mọi sự cũng là muộn! Tới nơi, Tarzan chỉ thấy một đàn vượn đang
ngồi xúm xít trên một khoảng đất trống la hét, trò chuyện om sòm. Chàng xô mình
chạy vào giữa đám đông thì trông thấy mẹ Kala của mình đang nằm im lìm trên mặt
đất. Chàng ôm lấy Kala, siết chặt vào lòng và bật khóc. Nước mắt chàng chan
chứa, chảy thành dòng, làm thấm ướt cả một đám lông con vượn mẹ. Nỗi căm uất
của chàng thật là kinh khủng, cơ thể chàng rung lên từng đợt. Chàng đặt Kala
xuống đất rồi siết chặt nắm tay lại đấm vào ngực mình. Từ cổ họng của chàng
phát ra một tiếng thét khủng khiếp. Đó là tiếng thét chứa hứa hẹn mối thù không
đợi trời chung. Từ xưa tới nay, đúng là chưa bao giờ Tarzan nhìn Kala như nhìn
một con vượn cái xấu xí. Bởi vì Kala đã vắt vào miệng chàng từng giọt sữa từ
núm vú nhăn nheo, cằn cỗi của mình. Bởi vì Kala đã bồng bế nâng niu chàng từ
nhỏ. Cho đến năm chàng lên tám tuổi, chàng vẫn không thể nào ngủ nổi nếu không
có mùi lông bụng ấm áp quen thuộc của Kala. Chàng đã yêu Kala bằng tình yêu pha
lẫn sự biết ơn và lòng kính trọng. Nếu như nữ huân tước Alice còn sống và nuôi
nấng chàng lâu nay, chàng cũng chỉ yêu Alice đến thế là cùng. Trong cơn giận dữ
và đau khổ, Tarzan cố gắng phán đoán chuyện gì đã xảy ra dẫn tới cái chết của
mẹ mình. Đàn vượn với thứ ngôn ngữ nghèo nàn của chúng không thể phán đoán và
thông báo cho nhau được nhiều. Nhưng nhìn vào vết thương trên ngực Kala và bằng
trí thông minh của con người, Tarzan hiểu ngay rằng chính những người da đen
đeo lông chim trên đầu mà có lần mình thấy gần đây là thủ phạm gây ra cái chết.
Có thể nó đã dùng một cành cây nhọn cắm vào ngực Kala rồi chạy trốn như con
hươu chạy trốn mặt trời.