Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 09 - Phần 1

Chương 9

Biết Hà Hiệp tạm thời không gặp nguy hiểm, Sính Đình lập tức
dự định tìm cơ hội trốn thoát.

Thực ra, nàng nên đi từ lâu rồi mới phải. Rời khỏi Trấn Bắc
vương không khó, nàng đã từng nói với Sở Bắc Tiệp muốn ra ngoài. Hai lần đầu
còn có người theo sau, nhưng một hai lần gần đây, Sở Bắc Tiệp đã yên tâm để
nàng ra ngoài một mình.

Không có lộ phí, nhưng mấy cái vòng Sở Bắc Tiệp tặng nàng
cũng đã đủ dùng.

Còn đường đi, lại càng không thành vấn đề.

Nàng suy tính chu toàn, song vẫn lần lữa chưa thực hiện.

Qua tháng Mười, trời đã sang thu. Lá trên cây ngày một vàng,
chỉ mấy hôm nữa sẽ rụng về cội.

Phải đi rồi, nàng thật không nỡ.

Sở Bắc Tiệp đã quen ngày nào cũng nghe nàng đàn hát. Chàng
thường nhắm mắt lặng lẽ ngồi nghe, còn vỗ tay theo, nở nụ cười thích thú.

Nụ cười ấy in đậm trong lòng nàng, sao mà ngọt ngào quá.

Nàng cũng đã quen với việc đàn hát cho chàng nghe. Hôm nào Sở
Bắc Tiệp không gọi nàng đến đàn, nàng biết hôm ấy đã xảy ra chuyện. Nếu không
vì vương cung xảy ra tranh chấp không vui, thì cũng bởi tướng lĩnh biên ải lại
làm chuyện gì không nên làm. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một vài lý do
khác.

Giống như hôm kia, Sở Bắc Tiệp không cho nàng đàn, chàng hỏi:
“Tối qua lại ho hả? Không phải giấu, vương phủ rộng lớn thế này, có việc gì ta
không biết? Có phải không mời được đại phu đâu, nàng giấu ta làm gì?”

Nạt nộ Sính Đình một hồi, Sở Bắc Tiệp vẫn giữ nguyên vẻ lạnh
lùng. Nàng không biết, hôm qua sau bữa cơm tối, Mạc Nhiên đã bị chàng mắng cho
một trận. Phản ứng của Mạc Nhiên cũng mạnh mẽ hơn Sính Đình, ngay đêm đó đã
chuyển nàng sang một gian phòng tốt nhất có chuẩn bị sẵn chăn lụa gối mới, còn
đưa cả Trần Quan Chi đến bắt mạch.

“Người này có gì tốt?” Sính Đình tựa người vào cửa sổ, thất
thần nhìn đám lá vàng bay trong gió. “Vốn là đối đầu, lại ức hiếp người, khinh
bạc người, cả ngày không nói được câu nào dễ nghe. Lúc thì chính nhân quân tử,
khi lại ra vẻ Vương gia.” Sau cùng nàng bỗng than một tiếng: “Người này vô cùng
khó hiểu, ai đi theo sẽ phải chịu thiệt.”

Thị nữ mời nàng sang dùng bữa cùng Sở Bắc Tiệp. Thấy Sính
Đình bước vào phòng, Sở Bắc Tiệp nói: “Chắc chắn nàng sẽ thích món ăn hôm nay.”

Quả nhiên, những món ăn đưa lên đều là đặc sản chính hiệu,
trong đó đĩa cà tím hấp và đĩa bát bảo[1] trộn tương là hấp dẫn
nhất.

[1] Món ăn làm từ ít nhất tám loại rau củ.

“Nàng dạo này không chịu ăn gì. Hôm nay, nàng nhất định phải
ăn nhiều một chút. Ta cố ý mời đầu bếp Quy Lạc làm đấy.” Sở Bắc Tiệp vô cùng có
hứng, liên tục gắp thức ăn cho Sính Đình.

Sính Đình nếm một miếng, nhẩn nha thưởng thức mùi thơm của cà
trong miệng, lại thử món bát bảo trộn tương, khẽ cười: “Nói về ẩm thực, Vương
gia không bằng tiểu nữ rồi. Vương gia mời đầu bếp Quy Lạc không chính cống, nên
đồ ăn cũng không đúng là đồ ăn Quy Lạc. Ví như bát bảo trộn tương này rõ ràng
là món ăn nổi tiếng của Bắc Mạc, sao lại lẫn vào đây?”

Sở Bắc Tiệp tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, ta sẽ đổi người, lần
sau bảo đầu bếp mời làm món bát bảo trộn tương của Quy Lạc.”

Sính Đình lắc đầu, chỉ vào đĩa tương bát bảo, nói: “Tiểu nữ thích
nhất thứ này. Vương gia không biết, tiểu nữ là người Bắc Mạc.”

“Ồ?”

“Vâng, chẳng qua bị bán sang Quy Lạc từ nhỏ mà thôi. Trước
đây, tiểu nữ thích nhất món này.” Nói rồi, nàng gắp một miếng vào bát của Sở
Bắc Tiệp, “Vương gia nếm thử xem.”

Trong ánh nến mờ ảo, hai má nàng càng ửng hồng. Nghe nàng
cười nói dịu dàng, Sở Bắc Tiệp không ngừng xích lại gần.

“Ta muốn nếm thử nàng,” chàng thẳng thắn.

Sính Đình run rẩy.

Thân hình nam nhân càng lúc càng sát bên nàng. Tay chàng ôm
chặt eo, khiến nàng không trốn đi đâu được. Nàng xấu hổ quay đi, nhưng lại dâng
vành tai vào “miệng hổ.”

“A!” tai nàng bỗng nhiên tê rần, đôi đũa trên tay rơi cạch
xuống nền nhà.

“Vương gia... không...”

“Không cái gì?” Sở Bắc Tiệp nở nụ cười tà ý, nhẹ nhàng ngậm
vành tai tuyệt đẹp của nàng, thưởng thức từng chút một, “Ta sớm đã chọn nàng
rồi, nàng muốn chạy cũng không thoát được đâu. Sau này ra chiến trường, ta sẽ
mang nàng theo.”

Chàng hôn mạnh vào môi nàng, ánh mắt kinh hoàng của Sính Đình
giống như dây dẫn lửa, thiêu đốt dục vọng trong Sở Bắc Tiệp cháy thành biển
lửa.

“Ta muốn lấy nàng.” Sở Bắc Tiệp cho Sính Đình một khe hở để
lấy lại nhịp thở, rồi hạ giọng nói.

“Vương gia?” Sính Đình nhìn Sở Bắc Tiệp như không tin vào tai
mình. Nàng nghi hoặc chau mày, mọi việc đến quá nhanh, không giống chút nào với
tính toán của nàng. Chẳng lẽ khoảng cách khi xa khi gần lại không phát huy tác
dụng?

Nàng là Dương Phượng, cầm kỹ của Quy Lạc, một thị nữ bỏ trốn.

Chàng đường đường là Trấn Bắc vương Đông Lâm, lại nói muốn
lấy nàng.

Sở Bắc Tiệp sa sầm nét mặt: “Không bằng lòng?”

Sính Đình bất chợt mở choàng mắt, Sở Bắc Tiệp đang ở cách
nàng quá gần, đang ôm lấy nàng như thiêu như đốt. Lúc này đây, chàng quá đỗi
anh tuấn, mọi cử động của chàng đều tràn đầy ma mị.

Sự bình tĩnh mà Sính Đình vẫn tự hào giờ đã chạy đi đâu hết.

“Gả cho ta nhé?”

“Tại sao?”

“Nàng giỏi đàn, giỏi ca hát, có cốt
cách, lại khéo léo,” nụ cười tuấn tú khôi ngô của chàng tựa như thuốc độc ăn
mòn trái tim nàng, “So với những nữ nhân kia, ta bằng lòng lấy nàng.”

“Thiếp...”

“Chúng ta thề với ánh trăng, không bao
giờ phụ bạc.”

Sính Đình đáng thương bị Sở Bắc Tiệp ôm
chặt trong lòng. Giọng chàng dịu dàng như nước, thấm vào gan ruột nàng. Nàng
như sắp tan chảy trong vòng tay ấm.

“Không bao giờ phụ bạc?” từng tiếng,
từng tiếng ra khỏi miệng nàng.

Sở Bắc Tiệp càng ôm nàng chặt hơn, rồi
khẽ cắn vào cổ nàng. Hơi thở đàn ông thô bạo bao trùm lên nàng: “Đúng thế, từ
nay trở đi, nàng là vương phi của ta, ta là phu quân của nàng.”

Trấn Bắc vương ép dần từng bước. Giống
như trên chiến trường, Sính Đình lùi dần từng bước.

“Không được đâu...,” nàng hạ giọng, giãy
giụa.

“Tại sao?”

“Thiếp là... cầm kỹ.”

“Ta thích tiếng đàn của nàng.”

“Thiếp không xứng với Vương gia.”

“Ta xứng với nàng.”

Nàng vẫn hoảng loạn lắc đầu, cắn môi: “Thiếp...
thiếp không đủ xinh.”

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng chăm chú, mỉm
cười: “Cho một mình ta ngắm, thế là đủ.”

Sính Đình im lặng, đôi mắt long lanh ai
oán nhìn quanh, trong lòng bất giác vô cùng chua xót và đau đớn. Phải rời khỏi
đây, ngày mai phải rời khỏi đây thôi, nơi này không phải Quy Lạc, nơi này là
Đông Lâm. Nam nhân trước mặt đã dẫn thiên quân vạn mã giẫm đạp lên quê hương
nàng, chàng muốn thôn tính Quy Lạc, muốn dùng kế xúi giục Đại vương hãm hại
vương phủ Kính An.

Nhưng vòng tay Sở Bắc Tiệp ôm nàng sao
ấm áp, ấm đến độ khiến người ta không thể rời đi. Trước ánh nhìn chân tình của
chàng, nàng không nỡ nói tiếng “không”.

Trái tim rộn rã của nàng dần bình tĩnh
lại. Nàng không còn giữ được cái đầu lạnh, những suy nghĩ cũng trở nên điên
cuồng. Nếu đã định đi, nếu đã phải đi, nếu đã quay đi, thì đừng ngoảnh đầu lại.
Ba chữ “không cam tâm” từ trong sâu thẳm nội tâm cứ nhảy múa trước mắt nàng.

Đôi mắt biết nói bỗng sáng lên, Sính
Đình đã có dự định của mình.

“Vương gia...,” nàng khẽ gọi, lo lắng
ngẩng đầu lên nhìn chàng, “Thiếp không mong làm vương phi, nhưng thiếp...,” nói
đến nửa chừng, nàng bỗng cắn môi. Sở Bắc Tiệp dịu dàng lướt qua môi nàng: “Nói
tiếp đi.”

“Không, không nói nữa.” Nỗi đau và niềm
vui xen lẫn, tạo thành khúc hát lay động lòng người, Sính Đình sắp không kìm
nổi dòng nước mắt. Khẽ thở dài một tiếng, giống như trong phút chốc đã rũ bỏ
hết mọi ngại ngần, nàng ôm Sở Bắc Tiệp, ngẩng đầu ngoan ngoãn bảo, “Cảnh thu lá
đổ, chỉ mong đêm nay một lần tương phùng.”

Vui vẻ, vứt bỏ, chiếm hữu.

Sự kiên trinh của nàng, tấm thân nàng
đều bị bỏ lại phía sau. Ngày mai hết duyên gặp gỡ đã là may mắn, chưa biết
chừng còn gặp nhau lúc giương đao đuổi giết trên sa trường.

Nàng mặc kệ, đêm nay thuộc về nàng. Và
nàng thuộc về chàng.

Cứ ngỡ mình nghe nhầm, Sở Bắc Tiệp
thoáng sững sờ, rồi bùng phát, bèn ngửa mặt lên trời cười. Chàng ôm giai nhân
trước mặt, bước nhanh về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Cúi đầu, chàng ngắm nhìn thật kỹ hàng
lông mày thanh tú, đôi bàn tay trắng nõn của nàng.

Chàng nói: “Cả đời này chúng ta sẽ ở bên
nhau.”

“Vâng,” Sính Đình gật đầu, nước mắt trào
ra.

Chiếc trâm quý rơi xuống, mái tóc đen
trải dài trên gối, như dòng thác khiến người ta kinh ngạc. Ái tình thiêu đốt
con người ta, ánh mặt họ chạm nhau đã quá đủ si mê.

Khẽ kéo một cái, chiếc thắt lưng lụa rơi
xuống giường, để lộ làn da trắng nõn, hút hết hồn phách của Sở Bắc Tiệp. Nhiệt
huyết trong chàng từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

“Tuyệt thế giai nhân...,” chàng lẩm bẩm,
cúi xuống hôn nàng. Làn môi hồng thơm mùi hương mang tên Sính Đình, ngọt ngào
đẹp đẽ tựa hoa quế.

“Vương gia...”

“Không phải Vương gia.”

Sính Đình hiểu ý, vội sửa: “Bắc Tiệp.”

“Ngày trước Định Nam, ngày nay Bắc Tiệp,” muốn làm dịu sự hồi
hộp nơi nàng, chàng nhắc lại chuyện cũ. Giọng chàng thấp trầm vang vọng trong
căn phòng.

Ngoài cửa sổ, trăng dần tròn.

Trong vương phủ Trấn Bắc, tiếng rên nhẹ tựa khúc ca. Hai
người của Đông Lâm và Quy Lạc, một mất hồn, một lạc trái tim.

Áo lụa trắng tinh, góc áo điểm xuyết vài nhành hoa mai. Sở
Bắc Tiệp vén những sợi tóc đang vương trên môi nàng, ánh mắt đầy yêu thương bao
phủ lên người con gái xinh đẹp đang nằm ngủ. Sính Đình mỉm cười ngọt ngào trong
giấc mơ, hơi thở yên lành ấm áp.

Nàng mệt rồi. Sở Bắc Tiệp biết nàng mệt mỏi thế nào. Tiếng
rên hồi nãy khiến ngôi sao trên trời cũng phải xấu hổ, những cảm xúc đẹp đẽ vẫn
còn lưu lại trong gian phòng này, cả hương thơm ngọt ngào ngập đầy trong lòng
chàng.

Bờ môi xinh đẹp, khuôn ngực tròn đầy, vòng eo thon nhỏ, và cả
đôi chân dài thẳng, tất thảy đều lưu lại dấu ấn sâu sắc với Sở Bắc Tiệp.

Không biết nghĩ gì, nụ cười trên môi Sở Bắc Tiệp bỗng tắt
ngấm, hàng lông mày hơi chau. Chàng ra khỏi phòng ngủ, khẽ khép cửa lại.

Mạc Nhiên đang đợi trong thư phòng.

Sở Bắc Tiệp lê đôi chân nặng nề vào phòng, rồi ngồi xuống.
Trong tay áo chàng là một mẩu giấy Mạc Nhiên vừa trình lên sáng nay.

Dương Phượng, người Bắc Mạc, từ nhỏ bị bán vào phủ vương tử
Quy Lạc, là một trong hai tay đàn nổi danh nhất Quy Lạc. Sống trong thâm viện,
được Hà Túc yêu quý, ít khi lộ mặt. Thích trồng hoa cỏ. Món ăn ưa thích: Bát
bảo trộn tương. Màu sắc ưa thích: Xanh đậm. Vì bị vu oan mà chịu tội, nay không
rõ tung tích.

Chàng lấy tờ giấy ra, xem lại lần nữa.

Uy thế lạnh lùng của chàng khiến không khí xung quanh như trở
nên hỗn loạn bất an.

“Không chút sơ hở,” Sở Bắc Tiệp nở nụ cười chua xót.

Hiếm khi thấy chủ nhân như vậy, Mạc Nhiên hoang mang cúi đầu:
“Ý của Vương gia là...”

“Một trong hai tay đàn nổi danh nhất Quy Lạc...,” Sở Bắc Tiệp
trầm ngâm. “Người còn lại là ai?”

“Bẩm Vương gia, là thị nữ trong vương phủ Kính An, họ Bạch.”

Sở Bắc Tiệp mệt mỏi nhắm mắt, rồi từ từ mở ra, lấy lại thần
sắc tinh anh, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Tra.”

“Tuân lệnh.”

Sính Đình thức dậy trong ánh ban mai.

Mái tóc đen thả dài trên tấm lưng trần, có người đang dịu
dàng hôn vai nàng.

Quay đầu lại, chạm phải đôi mắt đen nhìn thấu gan ruột người
ta, nàng bỗng nhớ tới tiếng rên rỉ thở dốc hôm qua, bèn kêu lên một tiếng, giấu
khuôn mặt nóng bừng vào trong gối.

“Ván đã đóng thuyền, không cần trốn nữa,” Sở Bắc Tiệp chơi
đùa với mái tóc Sính Đình. Thấy nàng xấu hổ mãi không dậy, chàng cười thành
tiếng, khẽ cắn một cái vào vai nàng.

“A!” Sính Đình quay lại. Chẳng khác gì người đang ôm cây đợi
thỏ, Sở Bắc Tiệp tóm ngay lấy, ôm eo nàng, rồi hôn mạnh vào đôi môi tươi hồng
ướt mọng của nàng.

“Chà, chà, món điểm tâm ngon nhất thiên hạ.”

“Chàng... chàng...”

“Ta làm sao? Từ nay trở đi, nàng phải gọi ta là phu quân.”

Sính Đình lườm chàng một cái, nói giọng không phục: “Ai đồng
ý gả cho chàng?”

Sở Bắc Tiệp nắm chặt tay nàng, như thể muốn bóp nát bàn tay
ấy, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm: “Gả cho ta rồi, không bao giờ được rời
khỏi đây nữa.”

Sính Đình bỗng thấy tim mình đau như dao cứa, sững sờ nhìn Sở
Bắc Tiệp.

Chàng chân thành: “Đừng nghĩ ngợi gì hết, cứ theo ta. Cho dù
đất trời sụp đổ, vẫn có ta ở đây.”

Đất trời sụp đổ? Nàng ngẩng đầu lên, ngước hàng mi dày nhìn
nam nhân trước mặt.

Thân hình cao lớn ấy, khí thế dũng mãnh ấy, đôi mắt sâu rậm
ấy... có điều gì không khiến nữ nhi say mê?

Có chàng đứng bên, ai mà không yên lòng?

Nhưng... nhưng nàng nhất định phải đi.

Nước mắt lã chã rơi, Sính Đình vẫn ngẩng đầu, không nỡ quay
về hướng khác.

Bàn tay rắn chắc của Sở Bắc Tiệp dịu dàng lau những giọt lệ
trên khóe mắt nàng: “Đang yên lành thế này, sao lại khóc?”

“Thiếp cũng không biết tại sao, đang yên lành thế này lại
khóc,” Sính Đình lau nước mắt, cười với chàng.

Trái tim càng dao động càng đau, càng đau, Sính Đình càng
phải cắn răng rời đi.

Không nỡ thì đã sao? Nàng phải rời xa niềm vui nỗi buồn và cả
sự phẫn nộ của chàng. Thiếu gia đang lưu lạc, nàng không thể vào vương phủ Đông
Lâm, làm vương phi của Đông Lâm.

Đi, nàng nhất định phải đi.

Lần này rời đi, năm này sang năm khác, thời lành cảnh đẹp sẽ
chỉ còn là hư vô.

Nằm trong vòng tay chàng, nàng không nỡ chìm vào giấc ngủ, cứ
tham lam ngắm từng nét trên khuôn mặt chàng. Mỗi đêm mây mưa vần vũ, đến khi
sức lực cạn kiệt, nhắm mắt lại, nàng vẫn muốn nắm chặt bàn tay nóng rẫy của
chàng, dựa vào lòng chàng.

Tiếng thở dài nặng nề của Sở Bắc Tiệp chốc chốc lại vang bên
tai, khiến nàng càng đau lòng.

Con người này, lấy đâu nhiều dã tâm đến thế? Triều chính, sa
trường, quyền lực, vinh dự... chàng không thể từ bỏ thứ nào, ngay cả trong giấc
mơ, chàng cũng tự làm khổ bản thân.

Phải đi, nhất định phải đi. Nàng đã sa vào bãi cát xoáy có
thể nhấn chìm người ta. Tuy rút chân ra không dễ, nhưng không thể không rút
chân.

Sau đêm ân ái đầu tiên, Sở Bắc Tiệp đã bỏ hẳn một ngày công
vụ để ở bên nàng.

“Tháng Mười hoa quế thơm nồng...”

Được người thương yêu đích thân cài hoa quế thơm nồng lên mái
tóc, Sính Đình thoắt quay đầu, trong vòng vô cùng thê lương, nhưng vẫn tặng
chàng một nụ cười ngọt ngào.

Sở Bắc Tiệp kề sát tai nàng, khẽ bảo: “Đợi đến mùa xuân, hoa
trong hậu viện nở đầy, mỗi ngày ta sẽ tự tay hái một đóa đẹp nhất, cài lên mái
tóc nàng.”

“Người vốn không đẹp, lại làm nền cho hoa, chẳng phải càng
khó coi sao?”

“Thế thì nàng cất giọng hát, để hoa xấu hổ mà tàn.”

Tiếng cười của Sở Bắc Tiệp vang vọng trong vương phủ.

Sính Đình càng thêm tan nát cõi lòng.

Mùa xuân, khi trăm hoa đua nở, chàng ở Đông Lâm, thiếp ở nơi
nao?

Liền hai mươi ngày, Sở Bắc Tiệp không rời nàng nửa bước. Như
biết trước sẽ mất nàng, chàng cứ quẩn quanh bên nàng như đứa trẻ nghịch ngợm,
như người đói khát tham lam tìm kiếm.

Trái tim Sính Đình sắp hóa thành nước.

“Sao không thấy Mạc Nhiên?”

“Ta sai Mạc Nhiên đi làm chút việc, hôm qua mới về.”

“Việc gì quan trọng mà cần đến Mạc Nhiên ra ngoài?”

Sở Bắc Tiệp ôm chặt bờ vai nàng, than thở: “Việc quan trọng
nhất trên đời này có gì hơn là giữ nàng ở bên ta.”

Sính Đình nguýt một cái, chiếc mũi nhỏ nhăn nhúm: “Lời lẽ
đường mật.”

“Đúng vậy, miệng ta ngọt lắm. Mời Vương phi nếm thử.” Bắt
được cơ hội, càng không để giai nhân chạy thoát, chàng lập tức quay lại, đến
khi cái miệng la lối của Sính Đình bị khóa chặt, chỉ còn cơ thể nàng đang quằn
quại, rên xiết, chàng mới thỏa mãn thả nàng ra, rồi thèm thuồng nói, “Chúng ta
về phòng nhé?”

“Không được! A!” Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi cổ họng, cả người
nàng đã bị Sở Bắc Tiệp bế bổng lên.

Sính Đình đấm thùm thụp vào lưng chàng: “Chàng là đồ háo sắc,
thiếp không về phòng đâu. Trời ơi, không phải chàng lại muốn đấy chứ... tha cho
thiếp đi.”

Sở Bắc Tiệp cười vang: “Lát nữa khắc đến lúc nàng xin tha.”

Đến lúc tuyết bay đầy trời, nàng vẫn chưa có cơ hội rời khỏi
vương phủ Trấn Bắc. Suy tính thiệt hơn khiến Sính Đình suýt chút nữa vò nát
chiếc khăn tay.

Hôm đó, khó khăn lắm Sở Bắc Tiệp mới ra ngoài, chàng dặn dò
Mạc Nhiên: “Chăm sóc tốt cho Vương phi tương lai, ta đi rồi sẽ về.”

Sính Đình sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi này. Nàng ra tận
cổng tiễn Sở Bắc Tiệp. Nàng nhìn khí thế lúc chàng cưỡi ngựa rời đi, cứ như đây
là lần cuối nàng được thấy bóng dáng chàng. Nàng ngây người, đứng thẫn thờ hồi
lâu ngoài cổng lớn của vương phủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3