Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 07

Chương 7

Vương phủ Trấn Bắc hôm nay còn yên tĩnh hơn ngày thường. Hai
đội thị vệ nhìn thẳng, oai nghiêm đứng ngoài cổng lớn. Đám thị nữ trong phủ chỉ
dám đi bằng ngón chân, ai có ngứa cổ, cũng phải vội vàng tránh thật xa khỏi chỗ
Vương gia, rồi mới khẽ khàng ho vài tiếng.

Ngay cả Mạc Nhiên vẫn luôn ung dung trấn tĩnh là thế, lúc này
cũng buông thõng hai tay đứng ngoài thư phòng, trán lấm tấm mồ hôi.

Sở Bắc Tiệp ngẩng lên sau đống công văn cao ngất: “Nóng lắm
hả?”

“Không nóng.”

“Lau mồ hôi đi.”

“Tuân lệnh.”

Sở Bắc Tiệp không hề giận dữ như Sính Đình tưởng tượng.

Hôm đó, sau khi giải trừ hôn ước cho Hoa tiểu thư, Sở Bắc
Tiệp chuẩn bị cả buổi tối, rồi lại đến cầu kiến người trong mộng.

Hoa tiểu thư đã thẳng thắn nói rõ mọi chuyện. Sở Bắc Tiệp
không hề đờ người kinh ngạc, cũng chẳng nổi giận đùng đùng, càng không rút đao
khua trượng, mà chỉ đứng ngoài phòng Sính Đình hồi lâu, chẳng nói lời nào rồi
rời đi.

Tưởng rằng mối hiểm nguy đã qua, Hoa tiểu thư còn ngây thơ
cười nói với Hoa quản gia: “Ta không đoán nhầm đấy chứ? Trấn Bắc vương phóng
khoáng độ lượng, lần này đúng là tiểu Hồng đã hồ đồ rồi.”

Trở về vương phủ, Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, chậm rãi uống chén
trà nóng. Mạc Nhiên đứng bên cạnh, không dám thở to, vì biết chủ nhân đang vô
cùng tức giận.

Quả nhiên, uống hết và đặt chén trà xuống, Sở Bắc Tiệp thản
nhiên giao phó: “Ngày mai khi mặt trời xuống núi, đưa toàn bộ người trong Hoa
phủ đến trước cổng vương phủ chặt đầu.”

Thấy Sở Bắc Tiệp lên tiếng, Mạc Nhiên mới dám thở ra một hơi,
lập tức nhận lệnh: “Tuân lệnh.”

“Gà chó không tha,” Sở Bắc Tiệp thêm vào bốn tiếng.

Giờ này, mặt trời đã xuống núi, cả Hoa phủ đang bị trói ngoặt
tay ra sau, quỳ trước cổng vương phủ, tiếng than khóc ai oán, đao sắc kề cổ
từng người, chỉ chờ mệnh lệnh của Vương gia.

“Vương gia...,” Mạc Nhiên nhìn sắc trời, cung kính: “Đã đến
lúc rồi.”

“Đến lúc rồi sao?” Sở Bắc Tiệp yên lặng lắng nghe động tĩnh
bốn bề. Vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, dường như điều chàng chờ đợi đã rơi vào hư
không. Sắc mặt Sở Bắc Tiệp hoàn toàn thay đổi, tàn khốc lạnh lùng mang theo cả
sự cuồng sát hiếm gặp thường ngày, Sở Bắc Tiệp cười gằn một tiếng: “Chém.”

Lời chưa dứt, bỗng cơn gió nhẹ thổi tới, lẫn trong đó là
tiếng đàn du dương, vượt bức tường cao dày bao quanh vương phủ, ngang qua đám
thị vệ đứng hiên ngang như núi, bay thẳng vào thư phòng đang mở toang cửa, đến
bên tai Sở Bắc Tiệp.

“Có loạn thế, mới có anh hùng, có anh hùng, mới có giai nhân.
Hỗn loạn làm sao, hỗn loạn làm sao...”

Du dương, thấp trầm, chính là khúc hát trong rèm hôm đó.
Giọng hát mượt mà lay động lòng người, bỗng nhiên chất chứa vẻ lanh lợi nhàn
nhã không sao kể hết...

“Có mê binh quyền, mới được thành danh; đã thành danh, không
ngại dối lừa. Dùng binh không ngại dối lừa, không ngại dối lừa...”

Hòa theo giọng hát là tiếng đàn êm tai, lúc như dòng thác
tuôn trào khiến những bông hoa nước bắn tung trên nền đất, lúc lại êm đềm như
dòng suối chảy qua thảm cỏ xanh, lúc tựa đàn chim xoải cánh bay vút lên trời
cao.

Khóe môi Sở Bắc Tiệp khẽ nhếch lên.

Sở Mạc Nhiên cũng nghe đến ngẩn ngơ, hồi lâu mới nhớ đến mệnh
lệnh của Vương gia, đang định ra ngoài truyền lệnh thì nghe giọng Sở Bắc Tiệp
vang lên sau lưng: “Tạm thời không chém Hoa gia. Ngươi ra mời cô nương chơi đàn
vào vương phủ cho ta.”

“Tuân lệnh!”

Không lâu sau đó, Sở Bắc Tiệp lại được nhìn thấy đôi mắt đen
vừa đáng yêu vừa đáng hận kia.

Lúc này, đôi mắt ấy đang tròn xoe nhìn chàng, không trốn
tránh, cũng không khiêu khích, chẳng sợ hãi, cũng chẳng dương dương tự đắc.
Sính Đình dịu dàng nhìn chàng, ngoan ngoãn hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”

Giọng nói quá đỗi quen thuộc, giọng nói chàng đã nghe thấy
sau tấm rèm hôm ấy, Sở Bắc Tiệp bất giác mím đôi môi mỏng của mình.

Chàng lim dim mắt, từ trên cao nhìn xuống nhi nữ gan to tày
trời này: “Hôm nay ta cũng coi như là được mở mang tầm mắt. Ngươi vừa là tiểu
thư, lại là thị nữ; đã bị câm, lại biết hát. Ngươi còn bản lĩnh gì nữa, hãy cho
bản vương xem nốt đi.”

Sự nguy hiểm ẩn chứa sau lời nói mạnh mẽ kia đang bủa vây lấy
Sính Đình. Đối diện với Sở Bắc Tiệp không giận mà uy, ngay cả những chiến sĩ
dũng mãnh nhất cũng cảm thấy run rẩy.

Sính Đình vẫn mỉm cười, cộng thêm chút ấm ức, khẽ hỏi: “Vương
gia giận sao?”

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp trả mà hỏi lại:
“Ngươi đã biết dùng binh không ngại dối lừa, dối thành tất thắng, dối không
thành tất bại?”

“Thành làm vua, bại làm giặc,” Sính Đình không cười nữa, than
thở: “Đã vậy, chỉ còn cách xin Vương gia xử tội.” Nói xong, nàng xách váy cúi
đầu quỳ xuống y như thật.

Tay Sở Bắc Tiệp xoay xoay trấn ngọc trên bàn, nhướng mày cười
mà như không ngay trên đầu nàng. “Ta biết mục đích của ngươi là gì. Trong lúc
nguy nan không đành lòng bỏ mặc Hoa gia, cũng coi như người có chút lương tâm.
Được, ta tạm thời bỏ qua cho Hoa gia, có điều...,” ngừng lại một chút, Sở Bắc
Tiệp lạnh lùng nói tiếp, “Ngươi phải ở lại vương phủ.”

“Ở lại vương phủ hầu hạ Vương gia?”

Sở Bắc Tiệp châm biếm: “Không lẽ ngươi còn muốn làm vương phi?”

Người bên dưới không nói gì thêm, chậm rãi hành lễ.

Tiểu Hồng, nàng tên tiểu Hồng. Nhưng cái tên ấy không hề hay
ho như con người nàng.

Vậy là, vô duyên vô cớ Sở Bắc Tiệp lại thêm cho mình một thị
nữ, và cũng mơ hồ có thêm một mong muốn không nói thành lời, giống như được
thưởng thức món ăn ngon ngàn năm hiếm thấy, lòng xao xuyến nhưng lại chẳng nỡ
đưa lên miệng.

Tiểu Hồng mạo phạm Trấn Bắc vương, bị Trấn Bắc vương giữ
trong vương phủ, và cứ thế nàng bị ném vào căn phòng nhỏ tối tăm của vương phủ,
hai ngày liền không có ai hỏi đến.

Sở Bắc Tiệp muốn triệu nàng tới, nhưng không biết tại sao lại
cố kiềm chế bản thân.

Chàng không phải thánh nhân, tất nhiên cũng biết tức giận.
Đêm khuya thanh vắng, lại nghĩ đường đường là một Vương gia mà bị thị nữ kia
quay như chong chóng, còn đứng bên ngoài phòng ngủ của một nữ nhi khác đúng ba
đêm, lòng tự tôn của một đấng nam nhi lại bị đánh cho tơi bời. Mỗi lần nghĩ tới
đây, chàng cứ nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt, chỉ muốn trói ngay nữ tử
đáng ghét kia lại, ném vào đại lao, ném vào rừng sâu đầy dã thú, hoặc ném xuống
vực thẳm.

“Người đâu?”

“Có! Vương gia có gì dặn dò?”

Mạc Nhiên ngay lập tức xuất hiện sau cánh cửa, Sở Bắc Tiệp
bỗng thấy bình tĩnh hơn.

Không, chàng không muốn dễ dàng giết chết nàng. Nữ nhân đó
phải sống cả đời trong vương phủ để chịu tội. Khi rảnh rỗi, chàng sẽ đến chơi
đùa nàng, để nàng khóc lóc xin tha.

Đêm thứ hai, Sở Bắc Tiệp đang suy tính làm thế nào để báo thù
Sính Đình, thì nàng đã ngã bệnh.

“Bệnh?” Ánh mắt sắc sảo của Sở Bắc Tiệp quét qua khuôn mặt
Mạc Nhiên, cười gằn, “Lại một chiêu dùng binh không ngại dối lừa?”

Mạc Nhiên thật thà: “Thuộc hạ cũng nghi ngờ nàng ta giả bệnh,
nhưng đại phu đã đích thân bắt mạch, đúng là bệnh không hề nhẹ.”

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp thoáng tia ngạc nhiên, trầm ngâm hỏi: “Bệnh
gì?”

“Bệnh cũ tái phát, ho rất nặng, người cũng mê man.”

Sở Bắc Tiệp nghĩ lại đêm đó, đúng là nàng ốm thật, chính
chàng đã đưa nàng về phòng, cái chạm tay nóng rẫy như vừa mới đây. Chàng vẫn
nhớ rõ khuôn mặt nàng lúc nhắm mắt nằm trên giường, ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc dưới ánh trăng, chàng còn ngỡ mình đã nhìn thấy tuyệt thế
giai nhân.

“Vương gia... có muốn đi thăm không?”

Ánh mắt sắc như dao dừng lại trên đầu Mạc Nhiên, Mạc Nhiên
vội lùi một bước, cúi đầu: “Thuộc hạ, chỉ là... chỉ là nghĩ...”

Sở Bắc Tiệp thu lại ánh mắt, quay trở về bàn, cầm tập công
văn, tập trung vào đó. Hồi sau, chàng mới thong thả nói: “Mời đại phu nào?”

“Trần Quan Chi.”

“Một thị nữ mà cần đến đại phu tốt thế sao?”

Bao năm nay làm việc cho Sở Bắc Tiệp, rất hiếm khi bị trách
cứ, nên lần này mặt mũi Mạc Nhiên trắng bệch: “Thuộc hạ sẽ lập tức đổi...”

“Không cần.” Sở Bắc Tiệp cầm bút lên, phê hai hàng rồng bay
phượng múa trên công văn, rồi như bình tĩnh hơn, “Đã mời rồi thì không cần
phiền phức nữa.”

“Vâng.”

“Đã dùng thuốc chưa?”

“Đã bốc theo đơn thuốc của Trần Quan Chi, đang sắc rồi.”

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng bảo: “Mạo phạm bản vương, còn cần người
mời đại phu sắc thuốc, cũng coi như nàng ta biết ốm đúng lúc. Đáng tiếc, bản
vương lại là tướng quan nhuộm máu trên sa trường, chứ không phải công tử thích
phong hoa tuyết nguyệt. Khi nào nàng ta tỉnh, ngươi hãy nói rằng, ở vương phủ
của ta phải bớt tác oai tác quái đi.”

Nghe chủ nhân buông lời ngang ngược như vậy, Mạc Nhiên không
dám nói thêm gì, chỉ cúi đầu, đáp: “Vâng.”

Sở Bắc Tiệp lại vùi đầu vào đống công văn. Như chợt nhớ ra
điều gì, chàng dặn dò Sở Mạc Nhiên đang ra khỏi thư phòng: “Lần trước Đại vương
thưởng hai hộp thuốc Ngọc mai thiên hương, tiện thể mang cho nàng ta. Vương phủ
chẳng có ai là nữ, để ở đây cũng chỉ để đó mà thôi.”

Mạc Nhiên vâng dạ vài tiếng, Sở Bắc Tiệp không nói thêm gì,
tiếp tục đọc công văn.

Sính Đình ốm thật. Nàng vốn khỏe mạnh, chỉ vì lần trước xuất
chinh bị nhiễm phong hàn không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi lại xảy ra bao
nhiêu việc, nên nàng ngày càng yếu thêm. Hôm đó, nàng cố chịu cơn bệnh tìm đến
vương phủ Trấn Bắc để cứu Hoa gia. Nói được đôi ba câu với Sở Bắc Tiệp, nàng đã
toát mồ hôi đứng không vững.

Mạc Nhiên phụ trách thu xếp cho Sính Đình. Vì không nhìn thấu
tâm ý Vương gia, nên hắn không dám đối xử quá tốt với nàng, cũng chẳng dám đối
xử quá tồi. Suy tính hồi lâu, Mạc Nhiên quyết định chuyển Sính Đình sang một
phòng nhỏ yên tĩnh trong vương phủ.

Hằng ngày Mạc Nhiên đều bẩm báo bệnh tình của Sính Đình với
Sở Bắc Tiệp: “Hôm nay tiểu Hồng cô nương vẫn chóng mặt.”

“Hôm nay tiểu Hồng cô nương đã ăn được ít cháo.”

“Tối qua tiểu Hồng cô nương đã bớt ho, nhưng sáng nay lại
nóng hơn.”

Sở Bắc Tiệp nghe rồi, không nói một lời, giống như chưa từng
nghe thấy.

Năm ngày sau, Mạc Nhiên lại đến báo. Không hiểu tại sao Sở
Bắc Tiệp lại cảm thấy khó chịu. Vừa nghe Mạc Nhiên nói đến câu “Tiểu Hồng cô
nương hôm nay vẫn ho,” chàng bỗng nổi cơn thịnh nộ, chau mày: “Hừ, sao vẫn còn
ho? Chẳng phải đã dùng đến viên Ngọc mai thiên hương rồi sao? Trần Quan Chi
cũng thật vô dụng, chữa cho một nữ tử cũng không xong!”

Mạc Nhiên giật mình, hôm sau không còn tùy tiện bẩm báo nữa,
mà chỉ nói xa gần: “Đã đỡ ho một chút, mấy hôm nữa có thể đi lại được.”

“Mấy hôm?”

Không ngờ Sở Bắc Tiệp đang vùi đầu vào đống công văn lại
ngẩng lên hỏi như thế, Sở Mạc Nhiên trả lời không chắc chắn: “Chắn khoảng... mười
ngày.”

Sở Bắc Tiệp ậm ừ vài tiếng, không tỏ thái độ gì.

Đến ngày thứ mười, Mạc Nhiên tới bẩm báo bệnh tình của Sính
Đình. Chưa kịp nói gì, Sở Bắc Tiệp đã đứng phắt lên, hất hàm: “Đi, đi xem khổ
nhục kế của nàng ta đã kết thúc được chưa.” Quả nhiên, Sở Bắc Tiệp rời khỏi thư
phòng, tiến thẳng về căn phòng nhỏ của Sính Đình.

Căn phòng nhỏ có một khoảnh sân, bên ngoài nghiêng nghiêng
vài khóm hoa màu hồng không rõ tên.

Đến cửa, Sở Bắc Tiệp bỗng dừng bước, suy nghĩ một lát rồi
lặng lẽ đến bên cửa sổ. Tiếng trò chuyện trong phòng vọng ra, chàng nghe thấy
giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Còn có gì khác nữa không?”

“Nhiều lắm,” tiếng trả lời từ tốn xen lẫn ý cười, “Ví như
xương hầm, trước tiên chặt ngang xương, để lộ phần tủy, nhưng đừng chặt đứt,
sau đó dùng tế thái[1], đậu phụ dày trăm lá[2] phủ
lên trên, để hương vị thấm dần vào xương. Lúc nấu, xào hồng cành thiên, tỏa
dương, sả với dầu, xào xong cho vào nước canh, cho xương vào, đến khi canh cạn
còn một nửa thì cho ngó sen tươi và cà rốt cắt miếng nhỏ vào, đậy vung rồi hầm
nhừ.”

[1] Tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm
thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

[2] Một loại đậu phụ dày gồm nhiều lớp mỏng như lá xếp chồng
lên nhau, gọi là đậu phụ trăm lá hoặc đậu phụ ngàn lá.

“Ta làm đầu bếp bao nhiêu năm rồi, vậy mà chưa từng nghe thấy
cách làm này. Chà chà, mới nghe thôi đã thấy đói rồi.”

Sở Bắc Tiệp đứng nghe một hồi, toàn những tuyệt chiêu nấu
nướng, trong đó có nhiều cách chàng chưa từng nghe thấy.

Hôm nay tinh thần khá hơn một chút, Sính Đình mải miết nói
chuyện nấu nướng với vú Trương hằng ngày vẫn mang thuốc đến. Trong lúc hứng
chí, nàng đã liệt kê hết những món mình biết. Đang nói đến món dưa, căn phòng
bỗng tối om vì bị bóng dáng người ngoài cửa che mất tám, chín phần ánh nắng.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy gương mặt anh tuấn nhưng nghiêm túc và lạnh lùng.

“Vương gia...,” vú Trương gần như nhảy từ trên giường xuống,
luống cuống hành lễ.

Sở Bắc Tiệp không hề nhìn vú Trương, ánh mắt dừng trên khuôn
mặt vẫn chưa hoàn toàn bình phục của Sính Đình.

Vú Trương lẩm bẩm: “Nô tỳ phải về phòng đây,” rồi nhanh chóng
thu dọn bát thuốc nàng đã uống xong, cẩn thận lùi ra cửa phòng, suýt chút nữa
còn vấp ngã ngoài cửa.

Gian phòng nhỏ bớt đi một người lại càng thêm yên ắng, như
thể luồng không khí lạnh bỗng dưng trồi từ lòng đất lên. Khuôn mặt cương nghị
như đao khắc không chút biểu cảm, ánh mắt Sở Bắc Tiệp băng giá tựa mùa đông
lạnh lẽo.

Nhìn vào ánh mắt đó, trái tim Sính Đình đập thình thịch, liền
vội vàng cúi đầu che đi cảm xúc ấy.

“Vương gia đến ạ?” nàng lần theo mép giường, quỳ xuống hành
lễ, “Vương gia an khang.”

Sở Bắc Tiệp khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt sâu nhìn nàng
hồi lâu, rồi đùa cợt bằng giọng điệu tà ma mà giới vương tôn quý tộc vẫn quen
dùng: “Nghe nói ngươi bệnh?”

Sính Đình cứ ngỡ nàng đổ bệnh, Sở Bắc Tiệp sẽ niệm tình cũ mà
ít nhiều đối xử tốt hơn với nàng. Như thế, nàng sẽ dần hóa giải oán hận trong
chàng, rồi tìm cơ hội hỏi dò tin tức của thiếu gia, sau này mới có cơ hội trốn
thoát. Ai ngờ nàng bệnh mười ngày, Sở Bắc Tiệp vẫn không nghe, không hỏi. Nàng
giả vờ chẳng để ý, nhưng luôn tự cười mình: “Ngươi đâu phải mỹ nhân, bây giờ
Vương gia đã rõ mặt thật của ngươi, còn đâu chỗ để dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế
nữa?” trong lòng vẫn râm ran đau và chua xót.

Hôm nay gặp Sở Bắc Tiệp, nàng biết rõ mình không thể ảo tưởng
được nữa. Nghe cái giọng băng giá này, nàng bỗng nhớ đến tiếng chàng hỏi đêm
hôm ấy ở Hoa phủ: “Ốm?” Chàng còn ôm ngang lưng nàng, đưa về phòng, ép nàng
nhắm mắt ngủ, vừa thân thiết vừa ngang ngược.

Trong chốc lát, bao nỗi niềm chua xót, đắng cay kể từ khi
phân ly với thiếu gia, bao gian nan uất ức cũng trỗi dậy, đôi mắt không nghe
lời của nàng cứ thế trào ra hai hàng lệ long lanh như thủy tinh.

Sở Bắc Tiệp từ trên cao nhìn xuống hỏi một câu, chờ mãi chẳng
thấy nàng trả lời, nộ khí lại trào dâng. Đang định giáo huấn nữ nhân kia, nhưng
vừa cúi xuống đã thấy hai vai Sính Đình run run. Khẽ khom người, ngón tay chàng
nâng khuôn mặt mềm mại của nàng lên, hai con mắt đỏ hoe cùng khuôn mặt thấm đẫm
nước mắt lập tức xuất hiện. Hóa ra, người quỳ trên đất kia đã khóc không thành
tiếng bao lâu rồi.

“Khóc cái gì?” chàng chau mày, “Nín ngay cho bản vương.”

Sính Đình không cố ý rơi nước mắt trước mặt Trấn Bắc vương.
Nàng đành cắn chặt môi để ngăn những giọt lệ, muốn đứng dậy, nhưng đôi chân rã
rời, bàn tay chống bên thành giường đang run rẩy.

Nhìn một lúc, Sở Bắc Tiệp sầm mặt, nắm lấy cánh tay nàng, đỡ
nàng dậy, trầm giọng nói: “Đừng cố, giờ bản vương cho phép ngươi khóc.”

Đôi đồng tử đang bị che đi bởi những giọt lệ nhìn về phía Sở
Bắc Tiệp, sau đó quay đầu đi, cắn chặt môi, rơi nước mắt.

Cảm giác bị người khác khiêu khích khiến Sở Bắc Tiệp khó
chịu. Chàng túm cằm Sính Đình, ép nàng nhìn mình, rồi hạ giọng: “Ngươi còn
khóc, bản vương sẽ diệt sạch Hoa phủ.”

Nhìn ánh mắt uy hiếp của Sở Bắc Tiệp, Sính Đình biết chàng
không nói chơi. Trong lòng Trấn Bắc vương, Hoa phủ có đáng gì?

Nàng cắn chặt môi dưới đến bật máu, đôi mắt đen quật cường.
Tới khi Sở Bắc Tiệp bị khiêu khích trợn mắt lên, nàng mới đưa tay gạt nước mắt,
gương mặt thanh tú quật cường nhìn thẳng vào ánh mắt thiêu đốt của chàng.

Sính Đình không biết rằng, thần thái của nàng lúc đó thực sự
khiến người khác rung động, ngay cả Sở Bắc Tiệp cũng cảm thấy trong lòng mình
run rẩy.

“Nước mắt nữ nhi, ta đã gặp nhiều rồi, vô dụng thôi.” Giọng
thấp trầm và cả thân hình Sở Bắc Tiệp bỗng tiến sát tới, kề sát ngay bên tai
nàng, Sính Đình bất giác kinh hãi, muốn tránh qua một bên.

Chàng giơ tay kéo lại, nhẹ nhàng ngăn hành động của nàng: “Ngồi
xuống cho ta,” rồi ấn nàng ngồi xuống lòng mình.

“A...”

“Ngồi yên, cẩn thận không ngã xuống đất.” Ngửi thấy mùi hương
lạ trên người nàng, thấy cổ nàng đang đỏ rần, Sở Bắc Tiệp bỗng thoải mái hẳn,
cố ý cọ vào má nàng, “Ngươi dùng hương gì thế?”

Sính Đình vừa cuống vừa xấu hổ. Khí phách và hơi ấm nam nhân
trên người Sở Bắc Tiệp đang bá chiếm toàn bộ cảm giác của nàng, ý thức tê dại
và cảm giác bị sỉ nhục quấn quyện vào nhau. Nàng không thể giãy giụa, cánh tay
mềm yếu đặt trên cơ thể vững chắc kia như không nỡ cự tuyệt. Thế là, Sính Đình
dứt khoát chuyển ánh nhìn, thả lỏng người, ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Bắc
Tiệp.

“Mùi hương này có thơm không?” nàng cố tình kéo dài giọng,
học theo thanh điệu của cô nương lầu xanh.

Nàng nói thay đổi liền thay đổi, khiến Sở Bắc Tiệp gần như
không thể thích ứng kịp, cả người cứng đờ.

Nàng nở nụ cười ngọt ngào, ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh tuấn:
“Vương gia là người không gì không biết, chẳng lẽ lại chưa nghe qua Tứ phương
thảo?”

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp như tia chớp, chiếu trên khuôn mặt tươi
tắn của Sính Đình.

“Tứ phương thảo là loài kỳ độc trong thiên hạ, lá có bốn màu,
vị thanh tân,” Sính Đình thong thả, “Đằng nào tiểu nữ cũng đắc tội với Vương
gia, sống không được mà chết cũng chẳng xong, chi bằng chết luôn cho xong. Nếu
chẳng may có ai bên cạnh ngửi phải, sợ rằng cũng phải chết cùng tiểu nữ.”

Chỉ một thị nữ nhỏ, lấy đâu ra thiên hạ kỳ độc? Sở Bắc Tiệp
hoàn toàn không tin. Chàng nhìn vẻ ngây thơ của Sính Đình, đáng yêu vô cùng.
Nàng thơm tho mềm mại trong lòng, khiến máu nóng trong người Sở Bắc Tiệp bốc
lên, nhưng vẫn thủng thẳng nói: “Nếu đã là thiên hạ kỳ độc khó kiếm thì bản
vương cũng phải thử xem.” Cánh tay dùng sức, ôm chặt lấy Sính Đình, chàng từ từ
cúi xuống đôi môi hồng của nàng.

Hơi thở nóng bỏng phả trên khuôn mặt trắng bệch của nàng,
khuôn mặt chiếm đoạt của chàng càng lúc càng gần.

Sính Đình chưa từng gặp những chuyện thế này, nàng bỗng trở
nên luống cuống. Khoảnh khắc hoảng loạn ấy, nàng bật kêu: “Mạc Nhiên, mau đi
báo với Đại vương, Trấn Bắc vương hôn ta rồi.”

Sở Bắc Tiệp sững người.

Bên ngoài bỗng ầm một tiếng. Mạc Nhiên vẫn luôn đứng ngoài
cửa. Đã nghe những câu nàng đưa chàng đẩy khiến người ta ngại ngùng, Sính Đình
lại kêu ầm lên như thế, Sở Mạc Nhiên bỗng sẩy chân đạp đổ cái ghế bên cạnh.

“Mau đi báo với Đại vương, Đại vương và Vương hậu nương nương
đánh cuộc thắng rồi, Trấn Bắc vương hôn ta rồi!”

Sự việc đột ngột, Sở Bắc Tiệp cho rằng mình bị người ta giăng
bẫy, trong lúc không để ý đã thả lỏng cánh tay. Cơ thể đang bị ép chặt của Sính
Đình được chút tự do. Nàng dùng hết sức lực của mình thoát khỏi cánh tay ấy,
rồi chạy về phía góc giường, ngồi ôm gối cảnh giác nhìn Sở Bắc Tiệp.

Khi nàng giằng ra, Sở Bắc Tiệp biết mình lại trúng kế của
nàng, mắt lim dim, hậm hực nói: “Lại lừa ta hả?”

“Vương gia quyền thế bằng trời, chỉ cần vẫy tay một cái, biết
bao mỹ nữ xúm quanh, hà tất phải khinh bạc một thị nữ?”

“Mỹ nữ ta còn thả sức lực chọn, huống hồ thị nữ trong vương
phủ của ta?” Sở Bắc Tiệp ngoắt ngón tay, khuôn mặt nở nụ cười tà khí, “Lại đây.”

Lúc này, Sính Đình sợ thật, nhưng vẫn cố không để lộ nỗi sợ
hãi, cười đáp: “Muốn tiểu Hồng hầu hạ thực ra không khó, chỉ cần Vương gia đánh
cuộc với tiểu nữ. Nếu Vương gia thắng, tiểu Hồng xin nghe theo ý Vương gia.
Không biết Vương gia có dám chấp nhận?” Hồi nhỏ, vẫn hay chơi đùa với thiếu gia
mấy trò này, lập tức nàng nghĩ ra ngay nên cuộc cái gì.

“Đánh cuộc?” Sở Bắc Tiệp ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm giây lát,
rồi cười ha hả, “Rõ ràng ngươi là người của bản vương, bản vương muốn người thì
cần gì phải đánh cuộc?” Nghe ý tứ rõ là lấy mạnh nạt yếu, Sính Đình bất giác
kinh hoàng. Không ngờ Sở Bắc Tiệp lại đổi hướng: “Có điều, hôm nay bản vương
tạm thời chưa muốn ngươi, đợi đến khi ngươi khỏi rồi hẵng hay.” Sở Bắc Tiệp
nhìn Sính Đình, quay người bước ra khỏi phòng.

Đến lượt Sính Đình sững người.

Nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ của Sở Bắc Tiệp dần khuất sau
cánh cửa, Sính Đình lầm bầm: “Hỏng rồi, người này thật không dễ đối phó. Lùi để
tiến, muốn bắt vờ thả, sẽ chẳng ai thoát khỏi bàn tay chàng.” Mặt nàng bất giác
đỏ bừng, đỏ hơn cả ánh mặt trời đang thiêu đốt ngoài kia.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3