Diễm tình Tam Quốc - Chương 09

Chương 9

Thân là võ lâm minh chủ đương
nhiệm, Chu Sùng Minh đương nhiên biết Quản Tam Quốc.

Kỳ thật cũng không chỉ là
biết.

Những năm gần đây, hai người
đã từng ăn cơm chung với nhau vài bữa, trao đổi với nhau vài việc.

Người trước người sau, Chu
Sùng Minh tỏ rõ khí độ của minh chủ võ lâm, đối với vị nhân tài mới của võ lâm
rất khách khí nhưng thật ra hắn không thích Quản Tam Quốc.

Không thích, đây là một cách
nói rất nhiều ý nghĩa.

Thật ra, phải nói chính xác
là hắn ghét người này.

Gia thế tốt, được danh sư đào
tạo hơn nữa còn có thân cốt tuyệt hảo trăm năm khó gặp... Vài năm trước, thuận
lợi học được một thân võ nghệ cao cường, lại vì nhân duyên tốt mà luôn được mọi
người ca ngợi, thậm chí sau khi quản lý gia nghiệp lại càng phát triển không
ngừng, làm cho Cảnh Quản tiêu cục trong giang hồ có địa vị không nhỏ...

Mọi việc thuận lợi, trôi chảy
như vậy. Hết thảy là đương nhiên như vậy.

Rốt cuộc cố gắng của những
người khác là cái gì?

Đối với Chu Sùng Minh cố gắng
rèn luyện võ công đến nay mà nói, hắn đã phải trả giá hơn nửa cuộc đời cùng
tinh thần nhưng cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng duy trì vẻ bền ngoài, trên thực
tế là vợ chồng không thuận, con cái bất hòa, cuộc sống hoàn toàn hỏng bét.

Nhìn Quản Tam Quốc cuộc sống
luôn thuận buồm xuôi gió, chuyện gì cũng đều là nước chảy thành sông, làm sao
hắn không nảy sinh chán ghét cho được?

Hắn kỳ thật cũng hận chính
mình.

Rõ ràng cực kỳ khinh thường
kẻ một bước lên mây, nhận định đối phương là do số mệnh may mắn mà có được
thành tựu như vậy, chứ không phải là năng lực thực sự của bản thân. Nhưng mỗi
khi có người ở trước mặt hắn đề cập tới nhân tài giang hồ mới xuất hiện này, vì
để tránh cho người bên ngoài nói hắn là minh chủ võ lâm mà không có sự rộng
lượng, hắn còn lá mặt lá trái, cực lực ca ngợi người này giỏi kinh thương mà võ
công lại cao, tư chất phẩm hạnh đều xuất sắc...

Chu Sùng Minh hận chính mình
như vậy.

Nhưng may mà, lần này trong
đại hội võ lâm, chỉ cần ở trước mặt mọi người vạch rõ bộ mặt thật của kẻ hậu
sinh tiểu bối này, làm cho mọi người biết được kẻ nhìn như vô hại, luôn ra vẻ
tứ hải giai huynh đệ, thân thiết nói cười kia thực ra ẩn chứa dã tâm thế nào...

Dừng ở đây.

Vạch trần kế hoạch tà ác của
hắn muốn dùng Phồn Hoa lệnh để ra lệnh cho Ngự Hoa cung huyết tẩy giang hồ, làm
cho hắn từ nay về sau không còn chỗ đứng trên giang hồ, có thể thắng được kẻ
luôn thuận buồm xuôi gió làm người ta chán ghét kia...

Chu Sùng Minh cảm thấy thật
cao hứng, tuy rằng ở ngoài mặt hắn vẫn duy trì vẻ uy nghiêm, diễn rất tốt vai
trò chủ nhân, tiếp đãi các bạn hữu giang hồ khắp nơi đổ về, nhưng quả thật
trong lòng hắn cao hứng không thôi.

Sau đó, hắn nhìn thấy người
trẻ tuổi như cái gai trong lòng hắn kia bước vào liền giống như mặt trăng thu
hút các vì sao, mọi người tranh nhau đến ân cần thăm hỏi...

Chu Sùng Minh cười lạnh trong
lòng.

Hắn quyết định, đợi lát nữa
khi thảo luận đến vấn đề, nhìn kẻ đáng ghét kia thất bại thảm hại sẽ có bao
nhiêu sung sướng, hả hê.

Hết thảy đều đã chuẩn bị
xong, chỉ còn chờ một người.

Là ai?

Vì Phồn Hoa lệnh mà lựa chọn
phản bội, rốt cuộc là ai?

Quản Tam Quốc ở mặt ngoài
chuyện trò vui vẻ, ôn hòa khôi hài nhất nhất đáp lại mọi người ân cần thăm hỏi,
nhưng từ khi hắn bước vào hội trường đã đề cao cảnh giác, mong muốn bắt được
tên nội gián kia.

Đương nhiên hắn cũng biết đây
là một chuyện vô ích.

Nếu có thể để hắn liếc mắt
một cái liền dễ dàng nhận ra, hắn còn do dự đến giờ chưa xác định được ai là
phản đồ hay sao?

Từ những chứng cớ biểu hiện
là có nội gián, Quản Tam Quốc vẫn bất động thanh sắc, vẫn muốn từ bốn người khả
nghi kia mà tìm ra manh mối, ý đồ giải quyết sự việc trước khi diễn ra đại hội
võ lâm.

Mà bốn người hắn nhờ âm thầm
bảo hội Hoắc thúc thúc không hổ là đệ nhất cao thủ của Cảnh Quản tiêu cục.

Cực kỳ trầm tĩnh lại thông
minh, chẳng những che giấu được các chứng cứ phạm tỗi, mà sau khi lấy được Phồn
Hoa lệnh vẫn có thể duy trì lối sống như hàng ngày, làm cho Quản Tam Quốc không
thể phán đoán được trong bốn người bị tình nghi, rốt cuộc là ai đánh cắp lệnh
bài, còn bí mật báo tin cho minh chủ võ lâm, còn bày ra đại hội võ lâm.

Quản Tam Quốc trong đầu rõ
ràng sự thật.

Tuy rằng bề ngoài mời tham dự
đại hội võ lâm là để thương lượng nên đối phó với việc Phồn Hoa lệnh tái xuất
giang hồ thế nào, như có thể hiểu được phản đồ lợi dụng lúc này để tuyên bố sự
tồn tại của Phồn Hoa lệnh, đồng thời trước mặt mọi người cũng sẽ xác định ai là
người đang giữ Phồn Hoa lệnh.

Sau đó, có thể tiến thêm một
bước, bức Ngự Hoa cung thừa nhận người giữ lệnh bài, sau đó người giữ lệnh bài
sẽ đưa ra hiệu lệnh, làm cho toàn bộ người của Ngự Hoa cung phải nghe lệnh làm
việc.

Việc này nhất định phải ngăn
cản!

Mặc dù Quản Tam Quốc còn
không biết nên ngăn cản như thế nào, nhưng hắn biết, việc này hắn nhất định
phải nghĩ cách giải quyết mới được.

Tuy rằng Ngự Hoa cung hiện
tại cao thấp chỉ còn vài người, nhưng nếu người giữ Phồn Hoa lệnh đưa ra nhiệm
vụ ác độc gì thì mấy người kia cũng có thể tạo thành thảm trạng khó nói hết.

Huống chi, người đứng đầu lại
là người hắn yêu thương nhất, hắn làm sao có thể để cho nàng hai tay nhuốm máu,
đoạt đi tính mạng của người vô tội.

Chỉ là... hiện tại bốn người
bị tình nghi đều vì có việc, có đầy đủ lý do để không có mặt nơi này.

Hai người đang đi áp tiêu,
dọc đường đi cũng không có hành động gì khác thường.

Một người nữa thì xin nghỉ
phép hai tháng về quê chịu tang, hắn cũng đã phái người đi điều tra, quả thật
hắn đang ở quê cách đây ba trăm dặm tiến hành tổ chức tang sự.

Người còn lại nửa tháng trước
vì luyện công mà bị thương, đến nay vẫn còn đang điều dưỡng, muốn đến đây tham
gia quỷ kế thì khả năng cũng rất thấp.

Cho nên trong bốn người này,
cuối cùng ai là kẻ phản bội, cho tới bây giờ hắn cũng không xác định được.

Quản Tam Quốc tâm sự rối bời,
nhưng trên gương mặt trẻ con vẫn không để lộ ra sơ hở, vẫn chuyện trò vui vẻ
với mọi người như trước, đi khắp nơi chào hỏi rồi mới theo tiểu đồng đi đến chỗ
ngồi đã dành sẵn cho hắn.

Chỗ bên cạnh hắn đã có người
ngồi, thân hình yểu điệu trong bộ bạch y, trên đầu có đội mũ sa mỏng che lấp
khuôn mặt nhưng Quản Tam Quốc biết đó là ai.

Dung nhan tuyệt thế bên trong
tấm sa che mặt kia, cho dù hắn nhắm hai mắt lại cũng có thể miêu tả rõ ràng, đó
là người duy nhất hắn muốn cưới làm thê tử, là người hắn yêu nhất.

“Quản thiếu hiệp, nơi này,
bằng hữu của người đã đợi,” tiểu đồng cung kính nói.

Mỉm cười, Quản Tam Quốc hướng
tiểu đồng gật đầu ý bảo đã biết, đợi cho tiểu đồng rời đi, mới thực tự nhiên mà
nắm tay người nọ...

“Thật có lỗi, nhiều người
quá, chỉ có thể để ngươi tự đến,” Quản Tam Quốc nói nhỏ.

“Không có việc gì,” ngữ khí
lãnh đạm, bàn tay trắng nõn theo trực giác nắm lại tay hắn.

Hai người đều biết, muốn nàng
theo sát bên người hắn cùng nhau hàn huyên, lại có người đối với quan hệ của cả
hai mà hỏi đông hỏi tây, hắn có thể nhẫn nại nhưng nàng thì không.

Huống chi, cho dù là hắn cực
kỳ nguyện ý công khai tồn tại của nàng với bên ngoài, không cần thiết nàng có
nhiệt tình giống vậy, nàng cho tới giờ không phải là người có cá tính giao tiếp
thân thiện bề ngoại, muốn nàng phối hợp hắn sẽ rất ủy khuất cho nàng.

Cho nên ngay từ đầu hai người
đã thương lượng chia làm hai ngả, tự đi đến đây để tránh mọi việc thêm phức tạp...
Nhưng trên thực tế, nếu không phải nàng kiên trì, hắn cũng không muốn nàng tham
dự.

“Đại hội võ lâm thực nhàm
chán, ngươi hiện tại muốn bỏ đi vẫn còn kịp,” Quản Tam Quốc nói nhỏ, bổ sung
thêm, “ngươi có biết, Thượng San nói phải giúp chúng ta chuyện thành thân, nàng
trong đầu toàn là ý tưởng quái gở, nếu ngươi không lên tiếng, ta nghĩ nàng sẽ
làm cho mọi thứ rất quái dị.”

“Có Doãn Thủy Hử giám sát,
không có việc gì,” Diễm Quan Nhân lơ đễnh nói, “huống hồ, ta muốn biết người
trộm lệnh bài muốn làm cái gì.”

Đây mới là nguyên nhân chính
là cho Quản Tam Quốc trong lòng lo lắng.

Hắn sợ...

“Quan Nhân, nếu kẻ kia muốn
đưa ra hiệu lệnh...,” đang nói lại ngập ngừng, Quản Tam Quốc không dám tưởng tượng
tới hậu quả.

“Không có việc gì, hết thảy
có ta.”

Dung nhan tinh tế như phấn
điêu ngọc mài sau tấm sa mỏng làm người ta không thấy biểu tình của nàng, nhưng
thanh âm ngạo mạn, chắc chắn, hồn nhiên không biết hắn lo lắng là vấn đề lớn
lao thế nào.

Phong thái vương giả như vậy
cũng không làm cho Quản Tam Quốc thấy yên tâm.

Hắn hiểu nàng, biết rất rõ
dưới vẻ lạnh lùng, cao ngạo kia là cá tính ngây thơ, thuần khiết. Cho nên hắn
không thể cũng lạc quan như thế.

Hắn sợ, sợ nàng bởi vì Phồn
Hoa lệnh mà làm chuyện không đúng với bản tính của nàng, thậm chí còn làm tổn
hại đến tình cảm của bọn họ, làm cho bọn họ không thể ở bên nhau.

Tưởng tượng đến những chuyện
như vậy làm cho Quản Tam Quốc cảm thấy khủng hoảng, bàn tay đang nắm tay nàng
không khỏi tăng thêm lực đạo.

Cách cái khăn che mặt nhưng
Quản Tam Quốc biết nàng đang nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp chắc là nhiễm một chút
hoang mang.

“Ngươi đã nói, muốn cùng ta
cùng một chỗ cả đời.” Không biết Phồn Hoa lệnh sẽ mang tới chuyện gì, Quản Tam
Quốc nắm chặt tay nàng, nhịn không được nhắc lại hứa hẹn của nàng. “Ngươi bây
giờ có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.”

Cho dù là không nhìn thấy bộ
dáng nhíu mày của nàng, nhưng nghe âm thanh của nàng, Quản Tam Quốc cũng có thể
tưởng tượng ra vẻ mặt kia, làm cho tâm hắn mềm đi.

Như thế nào cũng không có
cách lý giải vì sao nàng lại đáng yêu đến thế?

Mà kỳ diệu nhất là sau khi
hắn vứt bỏ liêm sỉ, giả mộng lừa gạt, đem thiên hạ hồn nhiên không tỳ vết này
trở thành người của hắn, vĩnh viễn để hắn độc chiếm sự lạnh lùng giả dối để che
giấu bản tính ngây thơ, thiện lương.

Quản Tam Quốc cảm thấy hạnh
phúc bao phủ quanh hắn, đắm chìm trong đó làm cho hắn dù có bao nhiêu từ cũng
không thể diễn tả hết ý.

Tựa như trước mắt.

Nghe một chút, nàng thế nhưng
nghĩ đến hắn mới có thể đổi ý?

“Ta không có.” Hắn nói.

Tuy rằng đối với nàng trong
tình thế bắt buộc làm hắn phải từ bỏ một ít nguyên tắc nhưng dù sao làm việc
không từ thủ đoạn cũng không phải là tác phong của hắn từ trước tới giờ, cho
nên hắn vẫn cảm thấy hơi thẹn trong lòng.

Cho nên, chỉ thấy hắn hai má
trắng nõn lại phiếm hồng, đã muốn bắt đầu thói quen phẫn trư ăn lão hổ, Quản
Tam Quốc kiên định nói: “Ta sẽ không đổi ý.”

Quản Tam Quốc chỉ biết là nên
giả vờ vô tội, nhưng hắn hoàn toàn không biết, bộ dáng của hắn như vậy trong
mắt Diễm Quan Nhân là dụ người phạm tội.

Ít nhất nhìn bộ dáng xấu hổ
của hắn, Diễm Quan Nhân trong lòng xao động, ẩn ẩn cảm giác tức giận.

Trường hợp, thời cơ cũng
không đúng!

Nếu không đang ở đại hội võ
lâm đáng ghét này, nàng có thể kéo hắn vào phòng, tựa như mấy ngày nay, có thể
da thịt thân cận lại tùy tâm sở dục đối với hắn cắn, lại cắn...

Đáng giận!

“Nhanh chút giải quyết việc
này đi.” Diễm Quan Nhân quả quyết nói, ngữ khí chuyên chế, cao ngạo như một nữ
vương.

Ý niệm muốn “khi dễ” hắn một
lần nữa cực kỳ mãnh liệt, làm cho ngữ khí của nàng càng thêm lạnh: “Người nọ
nói đã đủ lâu, nên chấm dứt trò khôi hài này.”

Quản Tam Quốc theo lời nàng
nhìn lại, nhịn không được muốn cười.

Cái gọi là ngươi kia chính là
nói người đang phát biểu, ý tứ là nói lời dạo đầu về việc tổ chức đại hội võ
lâm, cũng chính là minh chủ võ lâm đó sao?

Tuy rằng theo lý nên dành cho
minh chủ võ lâm chút mặt mũi, nhưng nếu nữ vương của hắn đã ra lệnh, cho dù là
minh chủ võ lâm cũng chỉ có thể để sang một bên.

Là gia thần trung thành nhất
của nàng, Quản Tam Quốc đứng lên...

Chu Sùng Minh trơ mắt nhìn
tên tiểu bối kia như đứng ngồi không yên, khi hắn mới nói được một nửa, còn
chưa hoàn toàn giải thích lý do tổ chức đại hội võ lâm thì tên tiểu bối kia đã
đứng dậy.

“Thật xin lỗi, Chu minh chủ, xin cho vãn bối nói vài lời.” Quản Tam Quốc
lên tiếng đồng thời ung dung bước lên trước, chắp tay hành lễ, sau lại tiếp:
“Phồn Hoa lệnh liên quan tới sự tình trọng đại, ta tin tưởng mọi người đều nóng
lòng muốn biết minh chủ có tin tức gì, sao lại xác định nó sắp tái hiện trên
giang hồ?”

Chu Sùng Minh thần sắc trấn
định, lời nói ngắn gọi lại lễ độ nhưng hắn biết ẩn ý thực sự là hãy bớt nói lời
dư thừa đi.

Quả nhiên, lời vừa dứt trong
sân đã vang lên tiếng xôn xao, thì thầm to nhỏ, không ít người cũng phụ họa: “Đúng
vậy, nữ nhân giang hồ sao lại để ý tới lễ nghi phiền phức, vẫn nên nói tới
trọng điểm đi.”

Chu Sùng Minh tất nhiên là
cảm thấy bị xúc phạm, nhưng thân phận, địa vị làm cho hắn không thể phát tác,
huống hồ nghĩ tới cảnh chút nữa sẽ đánh cho thằng nhãi này thất bại thảm hại, cảm
giác khoái hoạt kia làm cho hắn kiềm chế được lửa giận.

Muốn nói trọng điểm sao?

Chu Sùng Minh trong lòng cười
lạnh, quyết định tỏ vẻ biết nghe lời phải, đem tên trẻ tuổi đáng ghét kia đẩy
vào vực sâu thân bại danh liệt trước thời hạn cũng được.

Chắp hai tay, hắn mở miệng:
“Quản thiếu hiệp...”

“A,” Quản Tam Quốc đột nhiên
kinh hô, phi thường hợp thời cắt ngang lời của Chu Sùng Minh, vẻ mặt vô tội nói,
“Ta vừa rồi quên nói, căn cứ vào tin tình báo mà Cảnh Quản tiêu cục thu được
thì hình như Chu minh chủ đã tin lầm tiểu nhân, cho rằng ta lấy được Phồn Hoa
lệnh rồi huyết tẩy giang hồ cho nên giả đò tổ chức đại hội võ lâm, kỳ thực là
muốn làm cho mọi người vì lo lắng chuyện này mà trong đại hội đối phó ta.”

Lời vừa dứt, toàn hội trường
ồ lên.

Chu Sùng Minh không dự đoán
được tên hậu bối làm người ta chán ghét lại trực tiếp vạch trần con bài tẩy của
hắn, trong nháy mắt muốn phản ứng lại nhưng dù sao là người đã trải qua nhiều
sóng to gió lớn, biểu tình đó nháy mắt đã biến mất.

“Quản thiếu hiệp lời nói như
vậy thật ra cũng thẳng thắn,” bày ra dáng vẻ uy nghiêm của minh chủ võ lâm, Chu
Sùng Minh trầm giọng hỏi, “Không biết Quản thiếu hiệp muốn thế nào? Cầm lệnh
bài ác độc này sẽ làm gì với huynh đệ trong giang hồ?”

Đối mặt với những tiếng bình
luận nổi lên như ong vỡ tổ, Quản Tam Quốc quyết định lấy bất biến ứng vạn biến,
bày ra vẻ vô tội như trước

“Tiền bối nói sai rồi,” hắn
tâm bình khí tĩnh nói, “nếu vãn bối thực có được lệnh bài kia, lại có ý gây rối
không cần phải lo lắng cho tình thế hiện tại, còn cần đến tham dự đại hội này
sao?”

Chiêu phẫn trư ăn lão hổ này
là sở trường của hắn, hiện tại trải qua quá trình không từ thủ đoạn để lừa gạt
người trân ái trong lòng, công lực càng tăng tiến hơn trước nhiều, đã đạt tới
bực thượng thừa.

Rõ ràng là hắn đã làm đúng,
một số nhân sĩ võ lâm vốn nóng tính đã muốn hành động nhưng nhìn thấy gương mặt
trẻ con lại mang biểu tình vô tội của hắn cũng rất nhanh giảm bớt lửa giận,
bình tĩnh xem tình hình.

“Quản thiếu hiệp miệng lưỡi
sắc bén, công phu đổi trắng thay đen rất cao,” Chu Sùng Minh cười lạnh, tiếp
theo là sắc mặt trầm xuống, hướng mọi người cao giọng nói, “Thằng nhãi này biết
được kế hoạch của lão phu, lại mang theo ý định quan tâm chuyện của giang hồ
tới đây, hoàn toàn xác định được hắn lòng lang dạ thú nhưng là hắn quá vọng
tưởng, cho rằng có thể một lưới bắt hết các bằng hữu, hoàn thành giấc mộng nhất
thống giang hồ của hắn.”

Lời vừa dứt, lại nổi lên một
trận xôn xao, nhưng Quản Tam Quốc lại rất bình tĩnh.

“Thì ra phản đồ của Cảnh Quản
tiêu cục dùng những lời này để lừa bịp tiền bối, cũng khó trách tiền bối lại
đối với vãn bối có thái độ như vậy,” Quản Tam Quốc vẻ mặt đau lòng.

Phản đồ, chữ này đã thành
công thu hút lực chú ý, dù sao đều là nhân sĩ võ lâm hành tẩu giang hồ, kiêng
kị nhất là hành vi phản bội.

Làm mọi người nghi kỵ lẫn
nhau, không biết nên tin ai, Quản Tam Quốc cao giọng thừa nhận: “Đúng, Phồn Hoa
lệnh lúc ban đầu đúng là do ta cùng Cảnh Quản tiêu cục liên quan.”

Không ngoài sở liệu, lời vừa
nói ra, mặc dù phát ra một trận xôn xao, nhưng mọi người càng muốn nghe thêm
phần phía sau nên ồn ào qua đi, là sự im lặng.

“Nhưng đây chỉ là một nhiệm
vụ,” Quản Tam Quốc không làm mọi người thất vọng, tiếp theo lại nói, “Phồn Hoa
lệnh theo lý nên trả lại cho Ngự Hoa cung, Cảnh Quản tiêu cục ta nhận lời ủy
thác này, sau là do ta không nên xem nhẹ tư tâm của người khác, không dự đoán
được những người làm công tác hộ vệ lại phản bội ta, thậm chí sau khi đánh cắp
lệnh bài để che giấu hành vi phạm tội còn vội vàng gièm pha với minh chủ, bịa
đặt chuyện huyết tẩy giang hồ làm cho minh chủ phải tổ chức đại hội võ lâm lần
này.”

“Dựa vào cái gì muốn chúng ta
tin tưởng ngươi?” Có người cao giọng chất vấn.

Quản Tam Quốc thực thực tế
hỏi lại: “Chẳng lẽ các bằng hữu giang hồ đang ngồi đây thực cho rằng ta mang
theo bằng hữu cùng tham dự, thì chỉ dựa vào hai người có thể địch nổi tất cả
các vị, có thể huyết tẩy võ lâm như lời minh chủ nói sao?”

Lời vừa xong, cả hội trường
lại rơi vào im lặng.

Quả thật, tuy rằng giang hồ
nghe đồn Quản Tam Quốc là võ học kỳ tài, công phu các môn phái hắn chỉ cần xem
qua một lần là có thể làm lại giống đến sáu, bảy phần, thực lực sâu không lường
được.

Nhưng dù thế, chỉ dựa vào hai
người có thể kháng cự toàn thể quần hùng sao?

Huống chi người còn lại, dù
bị mũ sa che khuất nên không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn thân hình mà nói thì
rõ ràng là một nữ nhân, hai người như vậy có thể tiến hành việc huyết tẩy giang
hồ sao?

Sự tình rõ ràng, ánh mắt hồ
nghi của mọi người tự nhiên quay sang tập trung vào Chu Sùng Minh.

Mà Chu Sùng Minh mặc dù thành
kiến trước đây, đến nay không thể không có dao động...

“Hết thảy mọi việc đều là kế
hoạch của phản đồ,” Quản Tam Quốc cao giọng nói.

Thực ra vẫn biết Chu Sùng
Minh có địch ý với hắn, cho dù không vì lấy đại cục làm trong thì Quản Tam Quốc
cũng chưa bao giờ muốn ở trước mặt mọi người khởi binh vấn tội, nhất định phải
tranh đấu hơn thua...

Huống chi lúc này nên lấy đại
cục làm trọng.

“Người này lợi dụng minh chủ
nghĩa hiệp, nhiệt tình vì lợi ích chung mà nói dối,” Quản Tam Quốc lại nói, “vì
muốn tạo nên sự hỗn loạn, ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, chúng ta tuyệt đối
không thể tự làm rối loạn nội bộ, khiến hắn đạt được ý đồ.”

“Rốt cuộc là ai?”

“Minh chủ đại nhân nói mau,
người nọ là ai?”

Mọi người tham dự đại hội bắt
đầu la to.

Chu Sùng Minh thấy thế, trong
lòng biết rõ ràng đại thế đã mất, hơn nữa Quản Tam Quốc vừa mới cho hắn bậc
thang để xuống đài, hắn còn đang muốn thuận thế...

“Là ta!”

Có người lên tiếng, thản
nhiên thừa nhận.

Nhìn chỗ có tiếng nói thì
thấy phía sau bình phong bên cạnh Chu Sùng Minh có hai người đang đi ra, những
người quen biết nhìn thấy đều run rẩy.

Người này không phải là thê
tử của minh chủ võ lâm Chu Sùng Minh sao?

Nàng đúng là...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3