71. CÁI TÊN CỦA MỌI CÁI TÊN - Phần 01
Tên của
các tên (The Name of All Names)
Vừa sợ hãi vừa quyết tâm,
Eragon bước cùng Arya, Elva và Saphira về phía bệ đá nơi Galbatorix đang ngồi
thoải mái trên ngai vàng.
Quãng đường đi đủ dài để
Eragon cân nhắc một loạt chiến thuật mà hầu như đều không khả thi tí nào. Nó biết
chỉ sức mạnh không thôi chưa đủ để đánh bại nhà vua; phải khôn khéo nữa, mà cái
đó thì nó cảm thấy kém nhất. Dù sao nó không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối
mặt với Galbatorix.
Hai hàng đèn lồng dẫn tới
bệ đá rộng đủ cho họ bước cạnh nhau. Eragon cảm thấy mừng, vì Saphira có thể
chiến đấu ngay nếu cần thiết.
Khi họ tiến gần ngai vàng,
Eragon tiếp tục xem xét căn phòng. Nó nghĩ nơi kì lạ này không giống nơi để vui
tiếp khách khứa. Ngoài hướng đi được rọi sáng phía trước, toàn bộ phần còn lại ẩn
trong bóng tối xám xịt -
còn hơn cả sảnh đường của người lùn dưới lòng Tronjheim và Farrthen Dûr – không
khí khô đượm mùi xạ hương quen thuộc, dù nó không nhớ ra ở đâu.
“Shruikan đâu rồi?” nó trầm
giọng hỏi.
Saphira khụt khịt. Em có thể ngửi thấy
nó, nhưng không nghe thấy gì hết.
Elva cau mày. “Tôi cũng
không cảm thấy con rồng.”
Khi chỉ còn cách bệ đá chừng
ba mươi thước, họ dừng lại. Phía sau ngai vàng phủ xuống bức màn đen dầy như
nhung, treo lên từ mái nhà.
Bóng đen phủ lên
Galbatorix, che đi hình hài của lão. Rồi lão ngả người ra ánh sáng, và Eragon
nhìn khuôn mặt lão. Nó dài, mảnh khảnh, lông mày sâu, mũi sắc như gươm. Cặp mắt
lão sắc như đá, tròng mắt trắng nhờ nhờ. Miệng lão mỏng và khóe hơi chếch xuống,
lão để râu cắt tỉa gọn gàng và ria mép, đen như dầu hắc ín y hệt như quần áo
lão đang mặc. Nhìn qua lão trạc tầm bốn mươi: độ tuổi đỉnh cao sung mãn, nhưng
bên bờ suy sụp. Có những nếp nhăn trên lông mày và hai bên mũi, làn da sạm của
lão nhìn có vẻ mỏng tang như thể lão không ăn gì ngoài thịt thỏ và củ cải trong
suốt mùa đông. Vai lão rộng và chắc chắn, hông thon gọn.
Trên đầu lão đội một vương
miện màu đỏ làm từ vàng đính đủ loại đá quý. Chiếc vương miện nhìn cũ kĩ – còn
hơn cả căn phòng, Eragon tự hỏi có phải nó từng thuộc về vua Palancar hàng trăm
năm trước hay không.
Thanh gươm của lão nằm
trên vạt áo. Đó là một thanh gươm Kỵ Sỹ, hiển nhiên, nhưng Eragon chưa thấy cái
như thế bao giờ. Cả lưỡi gươm, cán lẫn đầu nối đều trắng muốt, một viên ngọc
đính trên chuôi kiếm trong suốt như nước suối. Nói chung, có gì đó ở thanh gươm
khiến Eragon không dễ chịu tí nào. Màu của nó – hay đúng hơn là cái sự thiếu
màu sắc– gợi nó nhớ đến những mảnh xương trải qua nắng gió. Đó là màu của cái
chết, không phải sự sống, trông còn đáng sợ hơn màu đen nhiều.
Galbatorix xem xét từng
người bọn họ bắng ánh mắt sắc lẻm không chớp. “Thế là, các cậu đến đây để giết
ta,” lão nói. “Được rồi, bắt đầu chưa?” Lão nhấc thanh gươm rồi dang tay ra như
thể chào mời.
Eragon xoải chân, nâng
gươm và khiên lên. Lời mời của nhà vua làm nó khó chịu kinh khủng. Lão đang đùa với bọn
ta.
Vẫn nắm chặt thanh
Dauthdaert, Elva bước lên rồi bắt đầu nói. Nhưng cô bé không thốt ra lời nào,
ánh mắt nhìn Eragon cảnh báo.
Eragon cố gắng chạm vào
tâm trí cô bé, nhưng nó không cảm thấy tư tưởng của cô bé, nhưng thể cô bé
không còn ở trong phòng nữa.
Galbatorix cười ngả, rồi
thả lưỡi gươm xuống vạt áo và dựa vào ngai. “Nhóc thực tin rằng ta không để ý đến
khả năng của nhóc à? Nhóc thực nghĩ rằng có thể khiến ta khổ sở bằng trò vặt
vãnh rõ như ban ngày đó à? Ờ phải, ta không nghi ngờ lời nói của nhóc có thể
làm tổn thương mình, nhưng chỉ khi ta nghe chúng thôi.” Vành môi nhợt nhạt của
lão cong lên thành nụ cười độc ác, vô cảm. “Điên rồ làm sao. Đây là toàn bộ kế hoạch của các người à?
Con bé sẽ không thể nói trừ khi ta cho phép nó rời khỏi đây, một cây thương
đáng treo lên tường hơn là mang ra chiến đấu, rồi một đám Eldunarí gần như lẩn
thẩn với tuổi tác à? Chậc, chậc. Ta tưởng cô phải khá hơn chứ, Arya. Ông nữa,
Glaedr, nhưng ta ngờ cảm xúc của ông đã che mờ trí nhớ từ khi ta cho Murtagh giết
Oromis rồi thì phải.”
Glaedr giục Eragon,
Saphira và Arya, Giết hắn. Con
rồng cảm thấy cực kì bình tĩnh, nhưng trong sự trầm lặng lộ ra cơn giận áp đảo
mọi cảm xúc khác.
Eragon liếc mắt với Arya
và Saphira, rồi cả ba cùng tiến tới bệ đá, kể cả Glaedr, Umaroth và các
Eldunarí cũng cố tấn công trí óc Gallbatorix.
Trước khi Eragon đi được
vài bước, nhà vua đứng dậy khỏi chiếc ghế nhung, hô to một Từ. Từ đó vang dội
trong trí óc Eragon, từng phần trong cơ thể nó vỗ nhẹ hưởng ứng, như thể nó là
một nhạc cụ vừa được người nghệ sĩ gảy nốt. Cho dù có cố gắng thế nào, Eragon
cũng không thể nhớ Từ đó được; nó tan ngay trong tâm trí Eragon, chỉ còn sót lại
ý nghĩ về sự tồn tại và ảnh hưởng tới nó.
Galbatorix thốt ra những từ
khác sau đó, nhưng không có sức mạnh tương tự, còn Eragon thì mụ người đi không
hiểu nổi ý nghĩa của chúng. Nhà vua vừa dứt lời, một lực lượng trói chặt
Eragon, ép nó không đi nổi. Lực trói khiến nó kêu lên ngạc nhiên. Nó cố cử động,
nhưng cơ thể như bị nhúng vào đá vậy. Tất cả những gì nó có thể làm là thở,
nhìn, và nói.
Nó không hiểu nổi: lưới
phòng vệ đáng ra phải bảo vệ nó khỏi phép thuật của nhà vua. Chúng đáng lẽ
không để nó phải chới với trên bờ vực thẳm như thế này.
Cạnh nó, Saphira, Arya và
Elva cũng có vẻ bất động y hệt.
Tức tối vì nhà vua bắt nó
quá dễ dàng, Eragon kết nối tâm trí với các Eldunarí lúc này đang chống cự lại
tâm thức của Galbatorix. Nó cảm thấy có một lượng lớn tâm trí khác chống lại họ
- tất cả đều là rồng, đang than vãn, lảm nhảm, kêu thét điên dại những điệp
khúc rời rạc chỉ chứa nỗi đau đỡn và u buồn, Eragon cố thoát ra tránh chúng kéo
nó vào cơn điên loạn. Chúng cũng mạnh nữa, như thể ít ra cũng phải ngang Glaedr
hoặc lớn hơn.
Lũ rồng cản trở khiến
không thể nào trực tiếp tấn công tâm trí Galbatorix được. Cứ mỗi lần Eragon
nghĩ nó cảm thấy chạm được vào tư tưởng nhà vua, một con rồng bị giam lại nhảy
vào tâm trí nó, lắp bắp liên hồi – buộc nó phải rút lui. Chống cự lũ rồng thực
khó, bởi suy nghĩ của chúng hoang dã và không liền mạch; khuất phục bất kì con
rồng nào trong số chúng cũng hệt như dí đầu một con sói dại. Hơn nữa, số lượng
của chúng quá lớn, hơn nhiều so với số các Kỵ Sỹ giấu ở Thung Lũng Linh Hồn.
Trước khi bên nào chiếm được
lợi thế, Galbatorix nói, có vẻ hoàn toàn không ảnh hưởng gì bởi cuộc chiến vô
hình, “Ra đây nào, các con yêu, ra gặp khách nào.”
Một bé trai và một bé gái
nhô ra từ sau ngai vàng đứng bên tay phải nhà vua. Bé gái tầm sáu tuổi, trong
khi bé trai có lẽ tám hay chín. Chúng trông rất giống nhau, Eragon đoán có lẽ
là hai anh em. Cả hai đều mặc đồ ngủ. Bé gái cầm tay bé trai núp sau lưng anh,
trong khi bé trai có vẻ sợ hãi nhưng cũng quyết tâm. Kể cả khi đang chống lại
các Eldunarí của Galbatorix, Eragon cũng cảm nhận được tâm trí của lũ trẻ - cảm
thấy nỗi sợ và bối rối của chúng – nó biết chúng có thật.
“Con bé đáng yêu không
nào?” Galbatorix nhấc cằm bé gái vuốt nhẹ bằng ngón tay dài. “Đôi mắt to và mái
tóc đẹp dường này. Và thằng bé cũng đẹp trai quá chứ?” Lão đặt tay lên vai bé
trai. “Con cái, ai đó nói rằng là lời cầu chúc cho tất cả chúng ta. Ta thì
không chia sẻ niềm tin đó đâu. Từ kinh nghiệm của ta, mỗi đứa trẻ đều tàn nhẫn
và thù hận chẳng kém người lớn. Chúng chỉ thiếu sức mạnh để khuất phục kẻ khác
mà thôi.
“Có lẽ các người sẽ đồng ý
với ta, có khi không. Dù sao, ta biết mỗi kẻ Varden các người tự hào về đức hạnh
của mình lắm. Các người nghĩ mình là kẻ thực thi công lý, kẻ bảo vệ những người
vô tội – như thể có ai đó thực sự vô tội. Được thôi; cho ta thấy lòng tin của
các người, xem các người có đúng như những gì tuyên bố không nào. Trừ khi các
người ngừng tấn công, nếu không ta sẽ giết cả hai” – lão lắc lắc vai bé trai –
“và ta sẽ giết chúng nếu các người dám tấn công lần nữa … Thực ra thì nếu các
người làm ta bất mãn quá, thì ta cũng cứ giết chúng thôi, nên ta khuyên các người
hãy nhã nhặn một chút.” Cả hai đứa bé có vẻ phát bệnh bởi lời lão, nhưng chúng
không cố bỏ chạy.
Eragon nhìn Arya, nó cũng
thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt cô.
Umaroth! Họ thét lên.
Không, con rồng trắng gầm lên, kể cả khi nó đang vật lộn với
tâm trí một Eldunarí khác.
Người
phải ngừng lại, Arya
cầu khẩn.
Không!
Lão sẽ
giết chúng mất, Eragon van.
Không,
chúng ta sẽ không từ bỏ. Không phải lúc này!
Đủ rồi
đấy! Glaedr
gầm lên. Những
con chim non đang gặp nguy hiểm!
Và sẽ
thêm những con chim non sẽ hiểm nguy nếu chúng ta không giết Kẻ-Phá-Trứng ngay.
Đúng,
nhưng bây giờ thì không phải là lúc. Arya nói. Cứ chờ thêm một lúc nữa, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra cách tấn công
lão mà không phải mạo hiểm tính mạng của bọn trẻ.
Nếu
không thì sao? Umaroth
hỏi.
Cả Eragon và Arya đều
không trả lời nổi.
Thì
chúng ta sẽ làm điều cần thiết, Saphira lặng lẽ. Eragon ghét chuyện này, nhưng nó biết cô nàng nói phải.
Họ không để đặt tính mạng của hai đứa trẻ lên trước toàn bộ Alagaësia được. Nếu
có thể, họ sẽ cố cứu hai đứa bé, nhưng nếu không, họ sẽ cứ tấn công. Không còn
lựa chọn nào khác.
Khi Umaroth và các
Eldunarí khác miễn cưỡng rút lui, Galbatorix mỉm cười. “Thế, tốt hơn rồi. Giờ
hãy nói chuyện như những người văn minh nào, mà không phải lo ai sẽ giết ai
nhé.” Lão vỗ nhẹ đầu bé trai rồi chỉ vào bậc thềm của bệ đá. “Ngồi”. Không cự nự
gì hết, hai đứa trẻ ngồi ngay xuống bậc thấp nhất, cách xa nhà vua nhất có thể.
Rồi Galbatorix tiến lại nói, “Kausta,” Eragon trượt dần về phía bệ đá, cùng với
Arya, Elva và Saphira.
Eragon vẫn hoang mang
không hiểu tại sao lưới phòng hộ của họ lại không có tác dụng. Nó nghĩ về Từ
đó- dù nó là gì – nỗi nghi ngờ khủng khiếp nảy lên trong ý nghĩ nó. Rồi đến tuyệt
vọng. Nào là kế hoạch, bàn bạc, lo lắng, đau khổ, bao nhiêu hy sinh, Galbatorix
vẫn bắt họ dễ như tóm một ổ mèo con sơ sinh. Nếu nghi ngờ của Eragon chính xác,
nhà vua còn ghê gớm hơn cả họ có thể tưởng tượng.
Tuy nhiên họ không mất sạch
hy vọng. Tâm trí, đến bây giờ, vẫn là của họ. Nó biết họ có thể dùng pháp thuật
… cách này hay cách khác.
Galbatorix nhìn chăm chú
Eragon. “Vậy cậu là kẻ gây cho ta bao nhiêu phiền phức đấy à, Eragon, con trai
Morzan… Chúng ta đáng lẽ phải gặp nhau lâu rồi. Mẹ câu thật ngốc đã giấu cậu ở
Carvahall, cậu lẽ ra phải lớn lên ở Urû’baen này, trong sự vinh quang, giàu có
và trách nhiệm kèm theo, hơn là ngày ngày đào bới đất cát.
“Nhưng muộn còn hơn không,
giờ cậu đã ở đây, những thứ đó sẽ thuộc về cậu. Chúng là tài sản của cậu, tài sản
thừa kế, và ta sẽ giao nó cho cậu.” Lão có vẻ đang xem xét Eragon kĩ lưỡng hơn
hết, rồi nói, “Cậu giống mẹ hơn giống cha đấy. Murtagh thì ngược lại. Không
thành vấn đề cho lắm. Cậu giống ai cũng được, cậu và anh trai đều phục vụ ta là
phải thôi, kể cả cha mẹ cậu nữa.”
“Không bao giờ,” Eragon
nghiến răng.
Gương mặt nhà vua lóe lên
nụ cười nhạt. “Không bao giờ à? Ta sẽ thấy ngay thôi.” Ánh mắt lão chuyển hướng.
“Và người, Saphira. Trong các vị khách hôm nay, ta vui mừng gặp người nhất đấy.
Ngươi đã trưởng thành thật tốt nhỉ. Ngươi có nhớ nơi này không? Có nhớ thanh âm
của ta hay không? Ta dành nhiều đêm nói chuyện với ngươi và những quả trứng
khác trên cương vị của mình, trong bao năm ta củng cố vương quyền trên lãnh thổ
Đế chế.”
Tôi…
tôi nhớ một chút, Saphira
nói, Eragon lặp lại với nhà vua. Cô nàng không muốn tiếp xúc trực tiếp với lão,
mà lão cũng không cho phép điều đó. Cách biệt tâm thức là cách tốt nhất đảm bảo
tránh được xung đột công khai.
Galbatorix gật gù. “Ta chắc
ngươi sẽ nhớ rõ hơn khi ở lại nơi này. Người có thể không hiểu rõ ngay, nhưng hầu
hết cuộc đời ngươi đã sống ở một căn phòng gần đây thôi. Đó là nơi ngươi thuộc
về. Đó là nơi ngươi sẽ xây tổ và đẻ trứng.”
Đôi mắt Saphira co lại,
Eragon nhận thấy khao khát kì lạ dâng lên trong cô nàng, lẫn lộn với lòng căm
thù hừng hực.
Nhà vua nhìn tiếp. “Arya
Dröttningu. Số phận có vẻ hơi hài hước thì phải, đã ở đây, thậm chí ta đã ra lệnh
cô được mang tới rất lâu rồi. Con đường của cô có vẻ quanh co hả, nhưng dù sao
cô vẫn tới, mà còn tự giác nữa chứ. Ta thấy hơi buồn cười đấy. Cô có thấy thế
không?”
Arya mím môi không trả lời.
Galbatorix cười khúc
khích. “Ta thừa nhận cô là cái gai trong mắt cũng lâu rồi đấy. Cô không gây nhiều
phiền phức như gã lăng xăng vụng về Brom, nhưng cô chẳng ngồi yên tí nào. Ai đó
có thể nói toàn bộ vụ này là lỗi của cô, bởi cô đã mang trứng Saphira đến cho
Eragon. Tuy nhiên, ta chẳng thù địch gì với cô hết. Nếu không có cô, Saphira sẽ
không nở, mà ta cũng không bao giờ lôi được kẻ thủ ra khỏi hang ổ. Vì thế, ta cảm
tạ cô.
“Và đây nhóc Elva. Đứa bé
mang dấu hiệu Kỵ Sỹ trên trên lông mày. Được rồng in dấu và lời cầu phúc vừa đủ
để tiếp nhận mọi nỗi đau và những gì sẽ tổn thương
họ. Những đau khổ gì nhóc phải chịu đựng qua bao tháng ngày. Nhóc còn phải chán
ghét những kẻ xung quanh bởi sự yếu đuối của chúng, kể cả khi nhóc buộc phải
chia sẻ nỗi đau của chúng. Lũ Varden đối xử với nhóc tệ hại thật. Hôm nay ta sẽ
kết thục những cuộc chiến đã tra tấn nhóc quá nhiều, nhóc sẽ không bao giờ phải
chịu đựng sai lầm và bất hạnh của kẻ khác nữa. Ta hứa đấy. Thi thoảng, ta có lẽ
sẽ cần tới năng lực của nhóc, nhưng hầu như nhóc sẽ được sống thoải mái, yên
bình.”
Elva cau mày, nhưng hiển
nhiên lời đề nghị của nhà vua lôi cuốn cô bé. Eragon nhận ra lắng nghe
Galbatorix cũng nguy hiểm không kém lắng nghe Elva vậy.
Galbatorix dừng lại, xoa
nhẹ chuôi kiếm bọc dây khi lão chăm chú nhìn họ với anh mắt tăm tối. Rồi lão
nhìn thẳng vào khoảng không nơi các Eldunarí đang trôi nổi, và tâm trạng lão có
vẻ u ám đi. “Chuyển lời ta đế Umaroth khi ta nói với họ,” lão nói. “Umaroth!
Chúng ta lại gặp mặt hơi tệ lần nữa. Ta nghĩ ta đã giết ông ở Vroengard.”
Umaroth đáp lại, Eragon
chuyển lời: “Ông ấy nói …”
“… rằng ngươi chỉ giết được
thân thể của ông thôi,” Arya tiếp lời.
“Cái đó thì hiển hiên,”
Galbatorix cười nhẹ. “Các Kỵ Sỹ đã giấu ông và những người khác ở đâu nhỉ?
Vroengard à? Hay nơi nào khác? Ta và các thuộc hạ đã lục soát tàn tích ở Doru
Araeba kĩ lắm rồi.”
Eragon chần chừ chuyển câu
trả lời của con rồng, rõ là nó sẽ làm nhà vui không vui, nhưng nó không có lựa
chọn nào khác. “Ông ấy nói … rằng ông sẽ không bao giờ cho người biết khi vẫn
còn tỉnh táo.”
Galbatorix nhíu mày. “Giờ
thì thế chắc? Tốt, ông ta sẽ nói cho ta hay sớm thôi, dù muốn hay không.” Nhà
vua vỗ nhè nhẹ chuôi kiếm trắng chói lọi. “Ta đã lấy thanh gươm từ tay Kỵ Sỹ của
ông ta, cậu biết đấy, khi ta giết hắn – khi ta giết Vrael – trên tháp canh ở
Thung Lũng Palancar. Vrael thậm chí còn đặt cả tên cho thanh gươm nữa cơ đấy. Hắn
gọi nó là Islingr, ‘Light-bringer. Ta nghĩ Vrangr thì có vẻ … hợp lý hơn.
Vrangr có nghĩa “xiên xẹo”, Eragon đồng ý cái tên ấy hợp với
thanh gươm hơn nhiều.
Một tiếng ầm trầm đục vang
vọng phía sau, Galbatorix mỉm cười. “A, hay lắm. Murtagh và Thorn sẽ nhập bọn
ngay thôi, rồi chúng ta có thể bắt đầu tử tế.” Một tiếng động khác vang lên
trong căn phòng, khi tiếng ồn rào rạo phát ra từ nhiều phía một lúc. Lão liếc
qua vai nói, “Các người hơi bất cẩn tấn công quá sớm lúc bình minh. Ta đã dậy từ
trước rồi – ta dậy sớm hơn bình minh nhiều – nhưng các người đánh thức Shruikan.
Nó hay phát cáu khi mệt mỏi, mà khi nó phát cáu thì nó khoái ăn con người lắm.
Lũ lính gác của ta học từ lâu không dám làm phiền khi nó nghỉ ngơi rồi. Các người
đáng ra phải noi gương chúng chứ.”
Khi Galbatorix đang nói, tấm
màn phía sau ngai vàng di chuyển, nhấc lên sàn nhà.
Eragon bị sốc, nhận ra đó
thực ra là cánh của Shruikan.
Con hắc long nằm cuộn trên
nền nhà, đầu ở gần ngai vàng, cơ thể khổng lồ của nó tạo thành một bức tường
quá dốc và quá cao để có thể trèo lên mà không dùng phép thuật. Vảy của nó
không rạng ngời như Saphira hay Thorn mà lấp lánh mờ ảo ánh đen. Màu như mực
khiến chúng dường như mờ đục, cho chúng cái vẻ mạnh mẽ chắc chắn mà Eragon chưa
từng thấy ở những cái vảy rồng trước đấy; như thể Shruikan dát đá hay kim loại
chứ không phải ngọc.
Con rồng lớn khổng lồ. Đầu
tiên Eragon còn không dám nghĩ một hình thù to cỡ đấy là một sinh vật sống. Nó
thấy một phần cổ Shruikan buộc dây, và nghĩ nó đã thấy toàn bộ cơ thể của con rồng;
nó thấy một mảng phía sau bàn chân Shruikan mà nó ngỡ đó là cẳng chân. Một khúc
cánh mà nó tưởng như cả cái cánh. Chỉ khi nó ngước lên thấy những đốt nọn trên
sống lưng con rồng, Eragon mới nhận rõ kích thước của Shruikan. Mỗi đốt nhọn rộng
như tán cây sồi cổ thụ, hàng vảy bao quanh chúng phải dày cả tấc, nếu không
hơn.
Rồi Shruikan mở mắt nhìn
xuống họ. Tròng mắt nó có mày trắng lam nhợt nhạt như màu của tảng băng trên
núi cao, sáng lấp lánh trên nền vảy đen.
Con mắt khổng lồ lượn qua
lại xem xét mặt của họ. Ánh mắt nó có vẻ không chưa gì khác ngoài thịnh nộ và
điên dại, Eragon chắc mẩm Shruikan sẽ giết chúng ngay khi Galbatorix cho phép.
Cái nhìn chằm chằm của con
mắt vĩ đại – đặc biệt khi nó có vẻ ác ý dường ấy – khiên Eragon muốn chạy trốn
biệt vào trong một hang sâu mãi trong lòng đất. Nó tưởng tượng cảm giác của thỏ
khi đối mặt với sinh vật to lớn đầy răng.