68. SẤM RỀN

Khoảng
lặng giữa cơn bão

“Thưa ngài, đến giờ rồi.”

Roran mở mắt, gật đầu nhìn
cậu bé với cái đèn lồng thò đầu vào trong lều. Chú bé chạy vụt đi, còn Roran
trườn qua, hôn má Katrina. Cả hai đều không ngủ.

Họ cùng nhau dậy và mặc đồ.
Cô xong xuôi trước, anh mất thời gian hơn để mặc giáp và đeo vũ khí.

Khi anh đeo gang tay, cô
đưa anh một lát bánh mì, ít pho mát và một cốc trà ấm. Anh không động tới mẩu
bánh, cắn một miếng phó vát và uống một hơi cạn cốc trà.

Họ nắm tay nhau một lúc, rồi
anh mở lời, “Nếu là con gái, đặt cho con bé cái tên nào dữ dội một tí.”

“Con trai thì sao anh?”

“Cũng vậy. Trai hay gái,
em cần phải mạnh mẽ để tồn tại trong thế giới này.”

“Em sẽ cố. Em hứa.” Họ
buông nhau ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Chiến đấu tốt nhé, chồng em.”

Anh  gật đầu, rồi quay đi rời khỏi lều trước
khi anh mất bình tĩnh.

Lính tráng dưới quyền anh
đã tập hợp lại phía bắc doanh trại khi anh tới. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ ánh
trăng mờ trên cao và ánh đuốc ở công sự bên ngoài. Trong ánh sáng mờ ảo chập chờn,
các binh sĩ trông như đoàn thú đang chuyển mình, đầy hung hãn và đe dọa.

Trong hàng ngũ của họ có một
lượng lớn Urgal, cả vài Kull nữa. Tiểu đoàn của anh có nhiều vẻ nhiều Urgal nhất,
hình như Nasuada cho rằng họ sẽ nghe lệnh anh hơn là từ người khác. Các Urgal
mang theo những cái thang dài và nặng nề giúp leo lên tường thành.

Trong quân cũng lẫn khoảng
hơn hai chục tiên nhân. Đa phần sẽ tự chiến đấu, nhưng Nữ hoàng Islanzadí đã
cho phép họ phục vụ quân đội Varden để bảo vệ công kích từ pháp sư của
Galbatorix.

Roran chào các tiên nhân
và hỏi tên từng người một. Họ đáp lại lịch sự, nhưng anh cảm thấy họ không coi
trọng anh lắm. Cũng ổn thôi, anh cũng không quan tâm lắm tới họ. Có gì đó khiến
anh không tin họ, quá tách xa, quá giỏi chiến đấu, và hơn hết, quá khác biệt.
Ít nhất anh cũng hiểu được người lùn và Urgal. Nhưng không phải tiên nhân. Anh
không hiểu được nói đang nghĩ gì, điều khó khiến anh phiền lòng.

“Xin chào, Cây Búa Dũng
Mãnh!” Tiếng thì thào của Nar Garzvog có thể nghe từ cách ba mươi bước. “Hôm
nay chúng ta sẽ giành vinh quang cho tộc mình!”

“Phải, Hôm nay chúng ta sẽ
giành vinh quang cho tộc mình,” Roran gật đầu bước tiếp. Binh sĩ của anh có vẻ
căng thẳng; một số chiến binh trẻ trông có vẻ phát bệnh – và thậm chí một vài,
cũng có thể hiểu được – chiến binh lão làng hơn cũng rất bồn chồn, cáu kỉnh,
nói quá nhiều hoặc quá ít. Lý do quá hiển nhiên: Shruikan. Roran chẳng làm gì
được cho họ ngoại trừ cố giấu nỗi sợ hãi của chính anh, hy vọng họ không mất hết
tinh thần.

Cảm giác đề phòng đeo bám
tất cả mọi người, kể cả anh, thực đáng sợ. Họ đã hy sinh quá nhiều để tới đây,
và không chỉ mạng sống của họ bị đem ra mạo hiểm. Còn có sự an toàn và hạnh
phúc của gia đình, con cháu họ, cũng như tương lai của mảnh đất này. Những trận
chiến trước đây cũng đã quá nhiều rồi, nhưng đây là trận cuối. Đây là điểm kết
thúc. Cách này hay cách khác, sẽ không có thêm trận chiến nào với Đế chế sau
ngày hôm nay.

Ý nghĩ ấy có vẻ không thực
lắm. Sẽ không bao giờ họ có cơ hội giết Galbatorix nữa. Chuyện đối mặt với
Galbatorix có vẻ ổn thỏa khi trò chuyện buổi tối, nhưng càng đến gần, viễn cảnh
càng trở nên đáng sợ.

Roran tìm chú Horst và các
dân làng Carvahall, nhiều người trong số họ hợp thành tiểu đội trong tiểu đoàn
của anh. Birgit đi cùng đám đàn ông, giữ chặt chiếc rìu sắc lẻm. Anh chào bà bằng
cách nâng khiên, như thể đó là một vại bia đầy. Bà đáp trả, anh cũng cười ảm đạm.

Các chiến binh quấn vải
lên bao tay và ủng, cố giữ áo giáp khỏi gây tiếng động. Vài phút sau, tiếng tù
và của Varden vang lên, họ bắt đầu hành quân trong bóng đêm thẳng về phía tường
thành sừng sững.

Roran đi ở hàng đầu cuộc
xung phong. Đó thực ra cách khiến anh bị giết nhanh nhất, nhưng các chiến binh
cần nhìn thấy anh tỏ ra can trường đối mặt với hiểm nguy. Anh hy vọng điều đó
có thể giúp họ vững dạ và không bỏ chạy ngay thì gặp quân địch. Dù sao thì
Urû’baen cũng không dễ xơi chút nào. Cái đấy anh chắc chắn.

Họ chạy vượt qua một tháp
công thành, mấy cái chân tháp cáo đến hơn hai mươn thước, trông như một đống bản
lề rỉ sét, rồi đẩy chúng ra trước tường thành. Cung tên giáo mác ném xuống đầu
họ như mưa từ các lỗ châu mai.

Các tiên nhân la lên bằng
giọng điệu kì lạ, trong ánh bình minh nhàn nhạt, Roran thấy nhiều mũi tên và
mũi thương chuyển hướng cắm vô hại xuống đất. Nhưng không phải tất cả. Một tiếng
la tuyệt vọng vang lên phía sau anh, Roran nghe tiếng lách cách của áo giáp khi
binh sĩ và Urgal dạt ra tránh bước lên xác của người chiến binh ngã xuống.
Roran không ngoái nhìn lại, cả và các đồng đội cũng không hề chậm bước tiến về
phía tường thành.

Một mũi tên găm vào chiếc
khiên anh giơ quá đầu. Anh gần như không thấy gì hết.

Khi họ tới bức tường, anh
tránh sang một bên hô, “Thang! Dẹp đường cho thang lên!”

Các chiến binh dẹp ra để
Urgal mang thang tiến tới. Thang rất dài, cũng có nghĩa các Kull phải dùng tới
những thân cây buộc vào nhau để dựng chúng. Khi những cái thang chạm tường,
chúng lún xuống vì sức nặng của chính mình, khiến phần thang trên trượt trên mặt
đá, có thể đổ bất kì lúc nào.

Roran phóng về phía các binh
sĩ và tóm lấy tay một tiên nhân, Othíara. Bà nhìn anh giận giữ, nhưng anh không
để tâm. “Giữ thang ở vị trí!” anh thét. “Đừng để binh lính đẩy chúng đi!”

Bà gật đầu và bắt đầu niệm,
các tiên nhân khác cũng vậy

Roran vội quay lại tường
thành. Một binh sĩ của anh bắt đầu trèo lên chiếc thang gần nhất. Roran nắm lấy
thắt lưng kéo anh ta xuống. “Tôi sẽ đi trước,” anh bảo.

“Cây Búa Dũng Mãnh!!!”

Roran đeo khiên lên vai, rồi
bắt đầu vừa trèo với cây búa trong tay. Anh chưa bao giờ thích độ cao hết, khi
các binh sĩ và Urgal trở nên bẽ đi, anh cảm thấy thực khó chịu. Cảm giác đó còn
tệ hơn khi anh leo đến đoạn thang thẳng tắp so với tường thành, thậm chí anh
còn không nắm được bậc thang, cũng như không thể đặt chân tử tế - chỉ vài tấc
trên đôi ủng bám vừa khúc cây còn bỏ; anh phải leo thật cẩn thận để không trượt
chân.

Một cây thương lao qua
anh, đủ gần để nghe thấy tiếng gió rít bên má.

Anh thề độc, tiếp tục
trèo.

Roran còn cách một bộ từ lỗ
châu mai khi một gã lính mắt xanh trườn lên bờ thành nhìn thẳng vào anh.

“Khỉ thật!” Roran la, gã
lính nao núng lùi bước. Trước khi hắn có thời gian tỉnh lại, anh dậm nhanh lên
những bậc thang còn lại, nhảy qua lỗ châu mai để leo lên đường trên bờ thành.

Gã lính bị anh dọa đứng
cách vài thước, tay cầm một thanh đoản kiếm của cung thủ. Đầu hắn ngoảng sang một
bên khi cao giọng gọi một đám lính ở phía dưới tường thành.

Khiên của Roran vẫn ở trên
lưng khi anh vung búa đập thằng vào cổ tay gã. Không có khiên anh sẽ khó tránh
được một tay kiếm lão luyện; cách an toàn nhất là đánh văng vũ khí đối thủ
nhanh nhất có thể.

Gã lính thấy được ý định của
anh và ngăn đòn đánh. Rồi hắn đâm Roran vào bụng.

Hoặc có vẻ gã cố làm điều
đó. Bùa chú của Eragon chặn mũi kiếm một phần tư tấc khỏi bụng Roran. Anh làu
bàu ngạc nhiên, rồi đập thanh gươm ra một bên và phang gã lính ba nhát nát óc.

Anh thề độc lần nữa. Khởi
đầu quá tệ.

Trên dưới tường thành,
thêm quân Varden cố trèo lên lỗ châu mai. Hiếm có ai trèo lên được. Từng đám
binh lính chờ ở mỗi đầu cầu thang, và quân tiếp ứng ào trên từ lối đi từ các cầu
thang đến thành phố.

Baldor tiến lên cùng anh –
ông leo lên cùng một cái thang như Roran – họ cùng chạy về phía máy bắn đá được
điều khiển bởi tám tên lính. Chiếc máy đặt gần một trong những tháp canh nhô
lên khỏi bức tường cách nhau hai trăm thước. Phía sau binh lính và tháp canh,
Roran thấy ảo ảnh Saphira do các tiên nhân tạo ra bay vòng quanh tường, phun lửa
dữ dội.

Bọn lính có vẻ thông minh;
chúng nắm chắc thương và chĩa vào anh với Baldor, cố giữ khoảng cách với họ.
Roran cố bắt lấy một thanh, nhưng gã lính cầm nó quá nhanh tay, Roran suýt bị
đâm phát nữa. Càng lúc anh thấy bọn lính sẽ áp đảo anh và Baldor.

Trước khi chuyển đó xảy
ra, một Urgal leo qua bờ tường phía sau bọn lính, hạ đầu xuống và xông lên, gầm
lên, vung cây dùi cui loạn xạ.

Urgal đó đập một gã vào giữa
ngực làm gãy xương sườn, và một gã khác vào hông vỡ xương chậu. Có vẻ vết
thương sẽ làm chúng mất khả năng chiến đấu, nhưng khi Urgal bước qua chúng, hai
gã lính đứng dậy như thể không có chuyện gì xảy ra và bắt đầu đâm xối xả vào lưng
Urgal đó.

Cảm giác tuyệt vọng dâng
lên trong lòng Roran. “Chúng ta sẽ phải đập thằng vào sọ chúng, hoặc cắt đầu nếu
muốn chặn chúng lại,” anh gầm lên với Baldor. Vừa trông chừng bọn lính, anh gào
lên với quân Varden phía sau, “Chúng không biết đau!”

Trong thành phố, ảo ảnh
Saphira đập vào một tháp canh. Tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn, trừ Roran;
anh biết các tiên nhân đang làm gì.

Nhảy vọt tới trước, anh đập
thẳng vào thái dương của một gã lính. Anh dùng khiên của hắn xô ngã tên bên cạnh,
anh quá gần nên chúng không dùng thường được, còn anh thì có thể giải quyết
nhanh chóng bằng búa.

Khi anh và Baldor tiêu diệt
đám linh xung quanh máy bắn đá, Baldor nhìn anh tuyệt vọng. “Anh có thấy không?
Saphira …”

“Nó ổn.”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo về chuyện đó, nó
vẫn ổn.”

Baldor hơi chần chờ, rồi
chấp nhận lời của Roran, họ chạy tiếp đến đám lính tiếp theo.

Một lát sau, Saphira –
Saphira thật – xuất hiện ở phía Nam tường thành bay
thằng về phía thành trì, làm vang dậy tiếng hoan hô khuây khỏe của quân Varden.

Roran cau mặt. Cô rồng
đáng ra phải tàng hình trong cả hành trình chứ. “Frethya. Frethya,” anh nói
nhanh không kịp thở. Anh vẫn hiện hình. Khỉ thật, anh
chửi.

Anh quay lại nói, “Quay về
mấy cái thang đi!”

“Vì sao?” Baldor gặng hỏi,
vật lộn với một gã lính. Gào lên một tiếng hung dữ, ông đẩy hắn qua bờ tường xuống
thành phố.

“Đừng hỏi nữa! Đi mau!”

Họ chiến đấu cùng nhau qua
hàng đoàn lính đứng chắn những cái thang. Chẳng đường thực đẫm máu và khó khăn,
Baldor dính một nhát chém ở bắp chân trái sau giáp sắt, cùng vết thâm tím trên
một bên vài, nơi một cây thương gần xuyên thủng giáp.

Sự miễn nhiễm đau đớn của
các chiến binh có nghĩa là buộc phải giết để chặn bọn chúng, thế thì chẳng dễ
tí nào cả. Dù sao, Roran cũng không dám nhân từ. Hơi một lần, anh nghĩ mình đã
giết được một tên lính, rồi hắn bật dậy đâm lén khi anh đang đấu với một tên
khác. Có quá nhiều lính trên đường đi, anh bắt đầu sợ bọn họ sẽ không bao giờ đến
được đầu thang.

Khi họ tới đầu thang gần
nhất, anh nói, “Đây rồi. Ở đây thôi.”

Nếu Baldor bối rối chút
nào thì ông cũng không biểu hiện. Họ cầm cự với lũ lính cho đến khi hai chiến
binh leo lên được thang nhập bọn, rồi người thứ ba, cuối cùng Roran bắt đầu cảm
thấy họ có thể đấy lui địch và chiếm được một đoạn tường thành.

Dù cuộc tấn công chỉ đơn
thuần là đánh lạc hướng. Roran thấy không lý nào lại hành xử y như vậy. Nếu họ
phải mạo hiểm tính mạng, ít ra cũng phải với cái giá nào đó. Họ phải dẹp được
tường thành dù thế nào đi nữa.

Khi họ nghe Thorn rống lên
giận dữ, nó bay lên trời đảo cánh hướng về phía tòa thành. Roran trông thấy một
hình dáng như Murtagh trên lưng nó, với thanh gươm đỏ rực trong tay.

“Thế có nghĩa gì?” Baldor
hô lên giữa tiếng gươm chạm nhau.

“Có nghĩa là đến cao trào
rồi đấy!” Roran đáp. “Hăng hái lên; lũ khốn này cần chút ngạc nhiên đấy!”

Anh vừa nói xong thì giọng
của các tiên nhân vang lên trên âm thanh cuộc chiến, kì lạ, và cũng tuyệt vời
như khi hát bằng cổ ngữ.

Roran tránh một mũi thương
và giáng cho tên lính một phát búa vào bụng. Gã có thể không thấy đau, nhưng
cũng phải thở. Khi tên lính cố hồi phục, Roran gạt tay hắn ra và xọc mũi khiên
vào cổ họng hắn.

Anh định tấn công tên tiếp
theo nhưng chợt thấy tảng đá rung chuyển dưới chân. Anh rút về dựa lưng vào lỗ
châu mai, dang chân ra giữ thăng bằng.

Một tên lính đủ ngu để đuổi
theo anh ngay lúc đó. Khi gã chạy tới gần, tảng đá lắc dữ dội hơn, rồi một mảng
tường rung rinh như mảnh vải bị hất lên; gã lính đang xông tới cũng như đồng đội
gã rơi xuống, có vẻ sẽ không thể đứng dậy nổi.

Từ phía kia của tháp canh
ngăn bọn họ với cổng chính Urû’baen, một tiếng động như núi đổ vang lên. Những
tia nước rẻ quạt bắn lên không trung, cùng với tiếng vang lớn, mảng tường trên
cánh cổng rung rung, đổ sụp xuống.

Rồi những tiên nhân cất giọng
hát.

Khi mặt thành dưới chân ngừng
chuyển động, Roran lao lên giết ba tên linh trước khi chúng kịp đứng. Số còn lại
quay lưng chạy xuống cầu thang dẫn vào thành phố.

Roran đỡ Baldor đứng thằng,
rồi hô, “Theo chúng!” Anh cười toe toét, liếm máu trên môi. Cũng không phải là
khởi đầu quá tệ hại cho lắm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3