Bất tử thần long - Hồi 09 phần 1
Hồi 9 - Anh Hùng Vô Giá
Ngoài cổ thành, đêm thật yên ắng,
tuy thỉnh thoảng có một vài tiếng la hét từ trong thành theo gió bay ra, song
vẫn không phá tan được sự yên tĩnh vô biên này.
Lúc này Nam Cung Bình đang thanh
thản nằm dưới ánh sao, hưởng thụ sự yên tĩnh đáng quý ấy, trận đấu ác liệt, lửa
cháy ngút trời vừa qua, giờ đây trong bầu không khí yên tĩnh này, như đã cách
chàng xa diệu vợi.
Một hồi thật lâu, Mai Ngâm Tuyết
đang ngồi chống cằm, bỗng buông tiếng thở dài ảo não nói:
- Công tử có biết đây là đâu không?
Nam Cung Bình chầm chậm lắc đầu:
- Không!
- Đây chính là di tích tọa lạc Cung
A Phòng của Tần Thủy Hoàng.
Đoạn lại khẽ buông tiếng thở dài:
- Tám trăm dặm Cung A Phòng lộng lẫy
biết dường nào, song nay cũng chẳng qua chỉ còn lại một đống tro tàn. Tần Thủy
Hoàng nhất thống giang sơn, một thời oanh liệt, giờ đây ở đâu?
Nàng như nhớ đến quá khứ truân
chuyên của mình, trong đêm khuya vắng lặng này bất giác ngậm ngùi buông lời cảm
thán!
Nam Cung Bình cũng nghe lòng đầy
cảm xúc, lại nghe Mai Ngâm Tuyết lẩm bẩm:
- Anh hùng! Anh hùng là gì? Đâu có
anh hùng?
Nàng chợt nhớ lại lời mắng chửi của
Vi Kỳ:
- Mầm họa... mỹ nhân... Chả lẽ một
người con gái trời phó xinh đẹp lại có tội ư?
Xưa nay "anh hùng" và
"mỹ nhân" luôn được gắn liền bên nhau, nàng bất giác quay lại nhìn
Nam Cung Bình, nghĩ đến thiết đởm hiệp tâm của chàng vừa qua, ánh mắt chợt rực
lên kỳ lạ, song miệng lại khẽ nói:
- Công tử biết, khi nãy đâu cần
phải như vậy, công tử còn trẻ, chả lẽ không quý tiếc sinh mạng của mình sao?
Nam Cung Bình thầm thở dài, chầm
chậm ngồi dậy nói:
- Tất nhiên là quý trọng, nhưng tại
hạ thấy trên cõi đời hãy còn rất nhiều thứ đáng quý hơn... Những vị anh hùng
khi xưa mặc dù đều đã trở thành đống xương tàn, nhưng cho đến nay chẳng phải họ
vẫn sống trong lòng mọi người đó sao? Có lẽ lúc còn sống họ rất hiu quạnh,
nhưng khi chết đi thì không bao giờ hiu quạnh nữa... Cũng như những vị mỹ nhân
lúc còn sống tuy đa số bạc mệnh, nhưng khi chết đi cũng thường lưu lại trong
lòng người. Như Kinh Kha, Phạm Lãi... Tây Thi, Chiêu Quân... Ôi! Vì sao họ lại
hiu quạnh, vì sao họ lại bạc mệnh?
Chàng đăm chiêu nhìn về phía một
ngọn bạch dương trơ trọi trong gió đêm nơi xa, lòng hướng về những vị anh hùng
thuở xưa, không hề hay biết bên cạnh đang có một đôi mắt sáng ngời lẳng lặng
nhìn mình, chẳng khác nào lòng chàng đang nhìn ngọn cây cô đơn kia.
Mai Ngâm Tuyết đăm mắt nhìn chàng,
chỉ thấy chàng khẽ chau mày, môi mím chặt, những đường nét trên mặt rất thanh
tú và dịu hòa, thoáng nhìn ai cũng cho rằng chàng thiếu niên hẳn nhu nhược,
nhưng tiếp tục xem xét thì cảm giác nhu nhược ấy biến mất, trong cơ thể chàng
như tràn trề tinh lực, dũng khí hơn người, nội kình thâm sâu khôn lường.
Nhất là đôi mắt cách nhau khá rộng
được che phủ bởi đôi mày rậm rì, hai hàng mi đen muốt. Lúc này đôi mắt ấy tuy
khép hờ, song khi bừng mở sẽ rực lên như ánh kiếm, đồng thời cũng có thể phát
ra ánh sáng dịu ấm, mạnh mẽ và cương nghị, dịu hòa nhưng bức người, như xuyên
thấu vào đáy lòng kẻ khác.
Nàng lặng nhìn Nam Cung Bình một
hồi, lòng chợt nghe xao xuyến bất an, buông tiếng thở dài rồi quay đi, mặt
phảng phớt như phủ một lớp thu sương, lạnh lùng nói:
- Có lẽ công tử không ngờ tới trách
nhiệm do lệnh sư để lại, lại nặng nề và gian khổ đến vậy?
Nam Cung Bình ngớ người, thu về ánh
mắt lẫn ý tưởng viễn vông.
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói tiếp:
- Có lẽ trong lòng công tử hiện
đang nghĩ, vì tôi khi nãy suýt nữa công tử đã táng mạng, vậy quả là không đáng,
đúng chăng?
Nam Cung Bình tuy thông minh tuyệt
đỉnh, song trên cõi đời người thông minh đến mấy cũng không sao suy đoán được
sự thay đổi trong lòng người phụ nữ. Chàng bất giác hết sức lấy làm lạ, chẳng
hiểu sao nàng mới vừa rồi đây còn dịu dàng hòa nhã là thế, bỗng chốc lại trở
nên lạnh lùng như vậy.
Mai Ngâm Tuyết vẫn không ngoảnh
lại, dường như nàng không muốn và cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Nam
Cung Bình nữa.
- Nhưng dù công tử có chết thật thì
cũng không oán trách tôi được, đó chẳng qua là do tấm lòng thương hại và muốn
tỏ vẻ anh hùng của mình đã làm hại công tử. Lẽ ra công tử có hằng trăm cơ hội
để bỏ đi, song công tử lại không chịu bỏ đi, nhưng có ai xem công tử là anh
hùng kia chứ? Mà dù là anh hùng thì có đáng gì chứ?
Giọng nói nàng chẳng những lạnh
lùng mà còn rất sắc bén, như muốn hết sức làm tổn thương chàng, cũng như nàng
chính mình làm tổn thương mình vậy.
Nam Cung Bình ngơ ngẩn nhìn nàng,
cơn giận dần bừng lên, thầm nhủ:
- Sao nàng lại bất thông tình lý
đến thế? Tất cả chẳng phải đều vì nàng...
Chàng lại sực nhớ đến vẻ lo lắng và
nhiệt tình lúc nàng ở bên cạnh bảo vệ mình khi nãy, và sau cùng mình kiệt sức,
nàng đã dìu đỡ mình rời khỏi thành Tây An...
Nam Cung Bình bất giác buông tiếng
thở dài, chậm rãi nói:
- Vậy chứ cô nương thì sao? Khi nãy
vì sao cô nương không chịu bỏ đi, trong khi cô nương có cơ hội hơn tại hạ rất
nhiều để thoát thân, vì sao cô nương ở lại với tại hạ?
Mai Ngâm Tuyết thoáng run người,
như bị người quất mạnh một roi vào cõi lòng.
Nàng hé môi toan nói gì, song một
nỗi tình cảm kỳ dị chưa từng có đã khiến nàng thốt chẳng nên lời.
Nam Cung Bình đăm mắt nhìn nàng,
chỉ thấy đôi vai thon thả của nàng dần run rẩy...
Một giọt châu lệ rơi lên bàn tay
chống trên bãi cỏ của nàng, nàng giật mình nghĩ:
- Ta đã khóc!
Vội đưa tay lên lau, song nước mắt
đã tuôn ra xối xả, tuy nàng đã cố sức kềm chế tình cảm của mình, song niềm bi
ai bừng dậy trong đáy lòng đã khiến nàng không cầm được nước mắt.
Nàng càng không dám quay lại, lớn
tiếng nói:
- Công tử hãy để mặc tôi, kể từ nay
tôi không dám làm phiền đại giá của công tử bảo vệ tôi đâu...
Giọng nói nàng bắt đầu run rẩy:
- Lệnh sư tuy có mệnh lệnh,
nhưng... nhưng công tử đã thực thi hết trách nhiệm, hơn nữa còn quá tận tụy...
đã đủ... đủ lắm rồi...
Vừa dứt lời đã nằm mọp xuống bãi cỏ
ướt lạnh khóc nức nở.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài,
cảm thấy đôi mắt mình dường như cũng ươn ướt.
Bất kỳ người nào cũng có lúc bi ai,
song duy có nước mắt của những kẻ có trái tim lạnh giá là đáng quý nhất, bởi
nếu không phải bi ai đến cực độ thì nước mắt của họ chẳng dễ gì tuôn rơi.
Nam Cung Bình bùi ngùi nói:
- Mai cô nương... có biết rằng hành
động của tại hạ không phải hoàn toàn là vì gia sư... Ôi! Dù không có lời dặn dò
của gia sư thì tại hạ thấy một người phụ nữ bị mọi người nghi oan mà không sao
biện bạch được, tại hạ cũng phải hành động như vậy. Tại hạ không hề vọng tưởng
mình trở thành anh hùng, mà chỉ làm những gì nhận thấy đáng làm mà thôi! Cô
nương... phải hiểu tâm ý của tại hạ... chả lẽ cô nương không hiểu ư?
Giọng nói chàng hết sức thành khẩn,
dường như khiến cho Mai Ngâm Tuyết càng thêm đau khổ hơn.
Tiếng khóc của nàng càng xót xa
hơn.
Mai Ngâm Tuyết nghẹn ngào nói:
- Nhưng... chả lẽ công tử không
biết hành động của mình phải trả giá to tát đến dường nào... Kể từ nay công tử
đã trở thành một tên nghịch đồ trong giới giang hồ, sẽ chẳng một ai lượng thứ
cho công tử... cũng như... cũng không một ai lượng thứ cho tôi vậy. Công tử còn
trẻ... còn tiền đồ cao xa, lẽ ra công tử phải được người tôn kính...
được người ngưỡng mộ, trong khắp võ
lâm không một người nào có điều kiện tốt như công tử... anh tuấn, tuổi trẻ,
giàu có... xuất thân thế gia, lại ở trong danh môn... vì lẽ gì công tử lại từ
bỏ tất cả, chỉ vì... tôi...
Giọng nói nàng vô cùng thê thiết.
Nam Cung Bình chầm chậm ngẩng lên, sao trời lấp lánh, bầu trời bao la và xa vời
thế kia. Chàng trầm giọng nói:
- Cô nương không cần nói nữa, miễn
là không hổ thẹn với lòng thì sá chi vinh nhục của thế nhân, vì chính nghĩa
giang hồ và công đạo võ lâm dẫu tại hạ có phải hy sinh tiền đồ và sự nghiệp thì
có chi đáng kể!
Nghĩ đến tương lai, trong cõi sâu
đáy lòng chàng tuy cũng không khỏi lo sợ, bởi nỗi hiu quạnh khắc cốt ghi tâm dù
là đấng anh hùng cũng không sao chịu nổi. Song giọng nói chàng vẫn hết sức kiên
định, ý chí chàng rắn chắc như sắt thép, thà chết chứ không phản hối.
Vả lại lúc này chàng đã thông cảm
sâu sắc đối với người phụ nữ có máu lạnh ở trước mặt, tin chắc dưới bề ngoài
lạnh lùng của nàng có ẩn chứa một trái tim nóng rực, điều ấy chẳng dễ gì nhận
thấy được, bởi sự vô tri của thế nhân nên đã từ lâu nàng giấu rất kín quả tim
nóng bỏng ấy.
Chàng bất giác đưa tay nhẹ vuốt lên
mái tóc óng ả của nàng.
Mai Ngâm Tuyết khẽ nói:
- Niềm hiu quạnh dễ xua đi, nhưng
nỗi oan ức thì khó mà chịu được... tôi đã nếm trải qua rất nhiều, niềm đau khổ
khắc cốt ghi tâm, công tử... còn trẻ, không thể nào hiểu được phải cần đến bao
nhiêu sức lực mới gánh chịu nổi.
Tiếng khóc của nàng lúc này đã khẽ
dần, song giọng nói lại lộ vẻ đau khổ hơn.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài:
- Đời người phút chốc đã qua đi,
tại hạ chỉ cần cả đời ân oán phân minh, không hổ thẹn với lương tâm, được như
gia sư thì cũng đủ rồi.
Mai Ngâm Tuyết chầm chậm ngẩng lên,
bốn ánh mắt dung hợp vào nhau một cách kỳ diệu và dịu dàng, trong khoảnh khắc
hai người đều quên mọi khổ đau, thậm chí quên mất thân phận, hoàn cảnh và tuổi
tác giữa đôi bên.
Thế là, họ đã hưởng thụ được những
giây phút im lặng quý giá.
Trong khi ấy, trong đống gạch đá
hoang tàn ngoài xa bỗng có một bóng người chầm chậm đứng lên, ngây ngẩn nhìn
đôi nam nữ trầm lặng kia, trong ánh mắt có vẻ ngưỡng mộ lẫn thương hại, song
cũng có phần ganh tị.
Sau cùng, y không dằn được khẽ
buông tiếng thở dài.
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết
cùng giật mình, đứng phắt dậy quát hỏi:
- Ai đó?
Chỉ thấy một bóng người từ xa cười
rộ, phi thân lướt tới. Trong bóng đêm trông hệt như một cánh chim ưng to khỏe,
thoáng chốc đã đến gần.
Nam Cung Bình ngạc nhiên:
- Ồ, thì ra là Địch huynh!
Mai Ngâm Tuyết nước mắt đã khô, mặt lại trở nên bình thản, lạnh lùng nói:
- Đệ tử Thiên Sơn sao lại thập thò như vậy?
Nàng vốn tính quật cường, rất sợ kẻ khác trông thấy nước mắt của mình, nên
giờ đây cũng sợ Địch Dương vừa rồi trong bóng tối đã nghe thấy lời lẽ và thần
thái của mình.
Địch Dương vừa mới thở than, giờ đây cười giòn nói:
- Lời lẽ của Lãnh Huyết Phi Tử quả nhiên lạnh đến thấu xương...
Ngưng tiếng cười, nghiêm chỉnh nói tiếp:
- Nhưng tiểu đệ phen này đến đây không hề có gì thập thò lén lút cả.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, rồi ngoảnh mặt đi. Địch Dương nghe
lòng đau nhói, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Mai Ngâm Tuyết, phương giá có biết vì sao tại hạ đến đây chăng?
Nam Cung Bình biến sắc mặt:
- Chả lẽ huynh đài cũng là vì...
Địch Dương cười hớt lời:
- Sai rồi, dù huynh đài không nói tiểu đệ cũng biết huynh đài đã nghĩ sai
rồi!
Đoạn nghiêm túc nói tiếp:
- Tiểu đệ với huynh đài tuy một lần gặp gỡ, song tin chắc huynh đài không
bao giờ có hành vi trái ngược với chính nghĩa võ lâm, lẽ nào lại mang đến điều
bất lợi cho huynh đài?
Nam Cung Bình lặng thinh một hồi, bất giác thầm thở dài, chậm rãi nói:
- Thật không ngờ trên cõi đời lại có người hiểu được nỗi khổ tâm của tiểu
đệ...
Giọng nói đầy cảm kích, tình bạn hiếm thấy như khiến cho bầu không khí đêm
khuya ngập đầy hơi ấm.
Mai Ngâm Tuyết quay lại cười nhẹ:
- Vậy là... tôi đã trách lầm các hạ rồi!
Gương mặt lạnh lùng của nàng chợt hé nở nụ cười, như một cánh hoa xuân chợt
nở giữa vùng đất hoang vu, lúc này ai là tri kỷ của Nam Cung Bình thì cũng
chính là tri kỷ của nàng.
Ánh mắt Địch Dương không dám nắm bắt nụ cười ấy, y cúi đầu xuống, bỗng lại
tươi cười nói:
- Huynh đài có biết tiểu đệ đến đây vốn là để báo công đấy.
Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, Địch Dương lại cười nói tiếp:
- Huynh đài có biết trận lửa vừa qua do đâu phát cháy không?
Nam Cung Bình chợt hiểu, "à" lên một tiếng, lòng càng thêm cảm
kích, vừa qua nếu không nhờ có cơn cháy lớn thì giờ đây chàng cũng không biết
mình đã ra sao.
Nam Cung Bình liền khom mình thi lễ, vì quá cảm kích đã khiến chàng thốt
không nên lời.
Địch Dương mỉm cười, y rất hiểu niềm cảm kích im lặng ấy còn chân thành và
sâu đậm hơn ngỏ bằng lời nhiều.
- Xuống Hoa Sơn xong tiểu đệ cũng đến Tây An, có điều là hơi muộn một chút.
Lúc ấy thành Tây An đang rối loạn, tiểu đệ bèn chen vào hỏi nguyên nhân rồi
rón rén phóng lên nhìn, lúc ấy huynh đài đang khổ đấu với chưởng môn nhân Chung
Nam, tiểu đệ cân nhắc tình thế, nhận thấy không sao hóa giải được, và cũng
không cách nào giúp cho huynh đài một tay, chỉ còn... ha ha, chỉ còn cách lén
lút phóng hỏa thôi.
Nam Cung Bình liếc mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, Mai Ngâm Tuyết nói:
- Tôi vừa mới bảo là đã trách lầm y rồi!
Địch Dương cười giòn:
- Thiên Trường Lâu trông kiên cố là vậy, song thật là bết, chỉ ba bốn bó
lửa đã cháy bùng lên dữ dội, tiểu đệ thấy hai vị an toàn ra khỏi thành, không
dằn được mới đuổi theo sau, tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm gặp hai vị,
thật ra cũng chỉ vì muốn gặp huynh đài một phen thôi, ngoài ra chẳng có gì
khác.
Mai Ngâm Tuyết khẽ thở dài:
- Đâu phải chỉ có vậy, chẳng qua các hạ sợ y đã thọ thương, tôi không tiếp
ứng được... Ôi, thật không ngờ các hạ lại là một người bạn như vậy, chỉ tiếc
là... những người bạn như các hạ thật quá hiếm hoi.
Địch Dương nghe lòng xúc động, song ngoài miệng lại tươi cười nói:
- Mai cô nương tuy liệu việc như thần, cũng đã nhận xét về tại hạ lương
thiện quá đấy.
Nam Cung Bình trong lòng vô vàn cảm động, song ngoài mặt lại ơ hờ nói:
- Tiểu đệ chỉ bị thương nhẹ nơi trán, giờ thì không hề gì nữa.
Hai người đều có tấm lòng nóng bỏng song lại đầy kiêu ngạo, một bên tuy
lòng đầy cảm kích, song lại không muốn biểu lộ ra ngoài mặt, một bên tuy dào
dạt nhiệt tình, song lại cứ buông tiếng cười điềm nhiên để khỏa lấp.
Mai Ngâm Tuyết mỉm cười:
- Tôi đã nhận xét lầm ư?
Địch Dương cười:
- Tất nhiên...
Thốt nhiên, một tiếng cười khảy từ xa vọng đến, một người lạnh lùng nói:
- Tất nhiên là đã lầm, chả lẽ kẻ lén lút phóng hỏa mà là anh hùng hảo hớn,
là bạn hiền sao?
Ba người đều giật mình quay phắt lại. Trong màn đêm, chỉ thấy một bóng
người tay phe phẩy quạt trắng hệt như u linh, ung dung từ sau một đống gạch vụn
bước ra.
Bóng cây đã che mất gương mặt đối phương, Địch Dương khẽ nhướng mày, tung
mình lên như cánh chim lao tới, vung tay phóng ra một luồng chưởng phong.
Bóng đen buông tiếng cười giòn nói:
- Thân pháp nhanh lắm!
Đồng thời phất nhẹ tay áo, người lướt chéo tới một trượng, chỉ một bước nữa
là đã đến trước mặt Nam Cung Bình.
Địch Dương quát khẽ một tiếng, thuận đà bay vào thân cây, lăng không lướt
trở về, nghe Nam Cung Bình reo lên:
- Thì ra là Nhâm đại hiệp!
Địch Dương biết ngay đối phương là bạn chứ không phải kẻ địch, liền thu hồi
chưởng thế hạ người xuống đất.
"Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình cười rộ:
- Thật không ngờ người phóng hỏa lại là môn hạ Thiên Sơn.
Nam Cung Bình cũng không ngờ Nhâm Phong Bình lại đến đây trong lúc này, bèn
giới thiệu với Địch Dương.
Nhâm Phong Bình cười ha hả nói:
- Địch thiếu hiệp, những người thợ xây của Thiên Trường Lâu không hề trộm
công giảm liệu, có điều Nhâm mỗ thêm vào ít vật dẫn hỏa nên mới dễ cháy đến
vậy.
Địch Dương bật cười:
- Nghe đồn Vạn Lý Lưu Hương là một kỳ hiệp vùng Quan Ngoại, hôm nay được
gặp quả đúng là một trang hảo hớn không giấu giếm, giữ kẽ.
Hai người cùng cười vang, đoạn Nhâm Phong Bình nói:
- Huynh đệ cũng là vì quan tâm đến Nam Cung huynh, lại hâm mộ võ công của
người phóng hỏa nên mới theo đến đây.
Đoạn quay lại nhìn Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết một hồi, nghiêm chỉnh
nói:
- Mai cô nương và Nam Cung huynh sau vụ này, đi đứng trên chốn giang hồ e
rằng hết sức bất tiện, chẳng hay nhị vị có toan tính gì chăng?
Lời lẽ của y hết sức thành khẩn, song ánh mắt lại lộ vẻ khó hiểu.
Nam Cung Bình thở dài:
- Sau vụ này tiểu đệ cũng biết
trong giới võ lâm hẳn không lượng thứ, song tiểu đệ tự biết không hổ thẹn với
lòng nên chẳng cần thay đổi về hành động sắp tới, có lẽ trước hết phải về Chỉ
Giao sơn trang một chuyến, nếu có thời gian thì về thăm gia đình...
Nhâm Phong Bình ngắt lời:
- Nơi khác còn được, nhưng hai nơi
ấy thì tuyệt đối không thể về.
Nam Cung Bình thoáng biến sắt mặt,
Nhâm Phong Bình lại nói:
- Huynh đài đừng trách tiểu đệ đã
nói thẳng, thuở xưa lúc Mai cô nương khét tiếng giang hồ, tung hoành võ lâm, đã
gây thù kết oán chẳng ít. Việc xảy ra trong thành Tây An hôm nay, chẳng bao lâu
sẽ truyền khắp giang hồ, lúc bấy giờ kẻ thù của Mai cô nương nếu không biết
hành tung của nhị vị hẳn sẽ đến chờ tại hai nơi ấy trước. Nhị vị võ công tuy
cao, song lực lượng chênh lệch... Ôi! Huống hồ đồng môn của Nam Cung huynh...
Đoạn buông tiếng thở dài trĩu nặng
rồi im bặt.
Chỉ thấy Nam Cung Bình ra chiều băn
khoăn cúi đầu trầm tư, song Mai Ngâm Tuyết cười lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý kiến của Nhâm đại hiệp
thì chúng tôi phải làm sao?
Nhâm Phong Bình ngẫm nghĩ một hồi,
dường như hiểu rõ ở trước mặt người phụ nữ thông minh này, lời lẽ tuyệt đối
không được sai lầm.
Y mỉm cười trầm giọng nói:
- Mai cô nương thuở xưa lúc tung
hoành trong chốn võ lâm, kẻ thù đã gây kết mặc dù là những người ấy, song hiện
nay không phải như xưa, đã khác nhau rất nhiều.
Mai Ngâm Tuyết nhướng mày ngạc
nhiên:
- Vậy nghĩa là sao?
- Khi xưa những người ấy ở rải rác
khắp nơi, không ai biết ai là kẻ thù của Mai cô nương, hơn nữa trong tình huống
lúc ấy, người nào cũng không muốn và không dám nói ra. Nhưng sau mười năm thì
tình thế đã đổi khác, những kẻ ấy nếu biết Mai cô nương chưa chết hẳn sẽ tập
hợp lại tầm thù...
Mai Ngâm Tuyết bỗng hé nở nụ cười
kỳ dị, chậm rãi nói:
- Bọn họ quả thực đều vì phục thù
cả ư? Chỉ e...
Bỗng đưa mắt nhìn Nam Cung Bình rồi
im bặt.
Nhâm Phong Bình nói:
- Vô luận như thế nào, theo tại hạ
nhận thấy nếu nhị vị chỉ bằng vào sức lực của bản thân, từ nay ắt có rất nhiều
hiểm trở...
Nam Cung Bình ngắt lời:
- Ý của huynh đài phải chăng bảo
chúng tôi... nương tựa vào môn hạ kẻ khác?
Giọng nói nặng nề ra chiều phật ý,
Nhâm Phong Bình mỉm cười:
- Với thân phận của nhị vị, tại hạ
dù có gan trời cũng không dám thốt ra hai tiếng "nương tựa".
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng:
- Nhâm đại hiệp có điều chi cứ nói
thẳng ra chẳng hơn là quanh co mãi ư?
Nhâm Phong Bình cười:
- Đứng trước người ngay không nói
quanh co, nhị vị hiện nay nếu không có vài người bạn trung thành thân thiết,
mai sau thật khó thể đứng trong chốn giang hồ, nhị vị tương lai còn dài, nếu cứ
như vậy thì thật đáng tiếc.
Nam Cung Bình thở dài:
- Tiểu đệ đâu phải không có ý nghĩ
ấy, nhưng trên cõi đời này tìm đâu ra những ngươi bạn quang minh lỗi lạc như
hai vị?
Địch Dương cười:
- Tại hạ thì không đáng kể, nhưng
Nhâm huynh thì... hắc hắc, quả không hổ là một trang hào kiệt đương thế, một vị
kỳ hiệp vùng Quan Ngoại.
Nhâm Phong Bình cười khiêm tốn:
- Tại hạ chỉ là một kẻ tầm thường,
mặc dù có chút hư danh, sao bì được với hai vị tuổi trẻ tài cao...
Bỗng ngưng lời, ánh mắt đảo quanh
mấy lượt, hồi lâu mới trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng tại hạ có quen với một vị
bằng hữu, người này quả có tài hoa kinh thế, hiệp tâm lỗi lạc, lại tinh thông
kỳ môn bát quái, cầm kỳ thi họa. Về võ thì nội ngoại kiêm toàn, phi hoa ném đá
đều có thể đả thương người. Điều đáng quý nhất là người này chẳng những có tài
kinh người mà còn có chí kinh người, và nhiệt tình kết bạn còn hơn tiểu đệ
nhiều.
Mai Ngâm Tuyết thầm cười khẩy,
nhưng Nam Cung Bình và Địch Dương thì lại xúc động, đồng thanh nói:
- Người ấy là ai vậy?
Nhâm Phong Bình mỉm cười:
- Người này ở vùng Quan Ngoại, danh tánh ít ai biết đến, nhưng tiểu đệ tin
chắc cái tên Soái Thiên Phàm chẳng bao lâu nữa ắt sẽ vang lừng thiên hạ.
Địch Dương buột miệng:
- Cái tên quả là phong nhã!
Nam Cung Bình vẻ nao nức:
- Nhân vật như vậy nếu là ở Trung
Nguyên hẳn nhiên tiểu đệ phải quý trọng rồi, chỉ tiếc là hiện giờ không thể nào
làm quen được.
Mai Ngâm Tuyết vẫn với giọng lạnh
lùng:
- Ý của Nhâm đại hiệp phải chăng là
nếu chúng tôi kết giao người bạn ấy thì mọi sự sẽ êm xuôi chứ gì?
Nhâm Phong Bình nghiêm giọng:
- Nam Cung huynh, tình hình trong
võ lâm hiện nay rất rời rạc và rối rắm. Côn Lôn độc bá Tây Vực, Thiếu Lâm tôn
xưng Trung Nguyên, Võ Đang tọa trấn Giang Nam, ngoài ra nam có Điểm Thương,
đông có Hoàng Sơn, bắc có Thiên Sơn, tây có Chung Nam, mỗi phái có tuyệt kỹ
riêng và hùng cứ một phương, đều có ý định tôn xưng võ lâm, nhưng chỉ vì trong
đại hội Hoàng Sơn năm xưa, nguyên khí đã tổn thương quá nặng, cộng thêm có Thần
Long và Đơn Phụng suất thiên hạ nên mới không dám vọng động.
Y nói thao thao, tuy lạc đề song
Nam Cung Bình và Địch Dương không hề cảm thấy chán ngán.
Nhâm Phong Bình lại nói:
- Nhưng hiện nay lớp trẻ ưu tú của
các phái đã có nhiều, nguyên khí dần khôi phục, vốn đã manh tâm muốn động, nay
lại thêm Thần Long ra đi, trong võ lâm không còn người nào trấn áp được bốn
phương nữa, không quá một năm chốn giang hồ ắt có phong ba, võ lâm ắt sẽ đại
loạn, lớp trẻ hẳn sẽ nổi lên tranh tài, rồi đây chẳng rõ sẽ có bao nhiêu người
vang danh thiên hạ.
Giọng nói mỗi lúc càng cao, như
tiếng kim thạch chấn động lòng người, Nam Cung Bình và Địch Dương nghe lòng sôi
sục máu nóng, hào khí bừng lên. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Nam Cung Bình sực
nhớ đến hoàn cảnh của mình, bất giác than thầm, như vừa bị một gàu nước lạnh
xối vào đầu.
Nhâm Phong Bình đảo mắt nhìn, thấy
thần thái của chàng, ánh mắt thầm lộ vẻ vui mừng, nói tiếp:
- Phân lâu tất hợp, yên quá ắt
loạn, đó là lẽ đương nhiên. Song trong cơn động loạn, trong võ lâm nếu không có
một lực lượng hùng mạnh để duy trì công đạo, sẽ dẫn đến tình trạng hết sức rối
rắm, hẳn xảy ra rất nhiều những việc cuồng bạo dâm loạn, như vậy thì thật là
đáng buồn.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài:
- Đúng vậy, cao kiến của huynh đài
quả là tỉ mỉ!
Nhâm Phong Bình mỉm cười:
- Tiểu đệ nào có tài Ngọa Long,
chính Soái Thiên Phàm mới là Gia Cát tái sinh, tuy y chưa bước chân ra khỏi
Ngọc Môn, song phân tích tình thế trong võ lâm chẳng khác nào như chứng kiến
tận mắt. Chẳng giấu gì nhị vị, tiểu đệ phen này tái nhập Ngọc Môn quả tình là
thọ mạng hành sự, tìm lấy vài vị bằng hữu có đởm lược và hiểu biết trong hào
kiệt võ lâm để tập hợp thành một lực lượng chính nghĩa hầu trong tương lai đứng
ra duy trì công đạo võ lâm.
Địch Dương vỗ đùi đánh đét và nói:
- Tuyệt thật, chỉ tiếc là ở đây
không có rượu, không thì Địch mỗ nhất định phải uống với huynh đài ba ly cho
thỏa!
Nam Cung Bình nghĩ đến nỗi buồn
phiền của bản thân, nghe lòng càng thêm đau xót.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười
khảy, thầm nhủ:
- "Thì ra Nhâm Phong Bình này
chẳng qua chỉ là một thuyết khách, trước tiên lo mua chuộc lòng người cho Soái
Thiên Phàm. Hứ hứ, họ Soái này lại toan độc bá võ lâm, dã tâm quả là không
nhỏ." Đoạn bất giác thót người, nghĩ tiếp:
- "Nhâm Phong Bình này ngoại
mạo bất tục, võ công xuất chúng, lời lẽ lại càng khôn khéo, câu nào cũng có thể
làm động lòng người nghe, và hành vi cũng chứng tỏ là một nhân vật anh hùng lỗi
lạc và nhiệt tình, bất luận xét về khía cạnh nào cũng xứng đáng là một bậc kiêu
hùng, cho nên ngay cả nhân vật như Dân Sơn Nhị Hữu cũng phải tuân mệnh của y,
mà y bất quá chỉ là một thuyết khách của Soái Thiên Phàm, vậy xem ra võ công và
tài trí của Soái Thiên Phàm há chẳng thâm sâu khôn lường ư?" Nghĩ vậy, Mai
Ngâm Tuyết không khỏi rùng mình, chỉ nghe Nhâm Phong Bình ngưng lời, như để xem
xét phản ứng của mọi người, đoạn lại nói tiếp:
- Nam Cung Bình, với tài trí và võ
công của huynh đài, lại thêm gia thế và tài phú, lẽ ra võ lâm trong tương lai
phải là thiên hạ của huynh đài, song khổ nổi huynh đài lại bị rơi vào trong vụ
này, đã không được sự lượng thứ của đồng đạo võ lâm, mà cũng không được sự cảm
thông của huynh đệ đồng môn, xung quanh đều là kẻ địch, huynh đài dù có ngàn
nỗi oan khúc, song lực lượng yếu kém cũng không thể tạo được lòng tin với thiên
hạ, nhưng nếu huynh đài chung vai góp sức với Soái Thiên Phàm, lại thêm một
nhân vật anh hùng như Địch huynh tương trợ lo gì đại sự bất thành? Sau khi
thành công, chẳng những có thể bảo vệ chính nghĩa cho võ lâm, mà huynh đài còn
có thể dựa vào lực lượng ấy phát thiếp mời đồng đạo võ lâm để giải thích rõ
việc này, lúc bấy giờ lực lượng của huynh đài đã khác, nhất ngôn cửu đỉnh,
người trong toàn thể võ lâm còn ai dám không tin lời nói của huynh đài, chẳng
những mọi hiểm trở của bản thân không còn, danh vang thiên hạ, mà ngay cả Chỉ
Giao sơn trang cũng nhờ vào danh tiếng của huynh đài và vĩnh trấn võ lâm, thanh
uy không bao giờ suy sụp.