Huyết tâm lệnh - Chương 26

Chương 26: Bi Kịch Của Đời

Ánh
kiếm chớp lên xẹt thẳng vào yết hầu của Thượng Quan Phi.

Mũi
kiếm lún sâu khoảng bảy phân.

Hơi
thở của Thượng Quan Phi hãy còn, gân xanh trên trán hắn nổi lên cuồn cuộn, hai
mắt hắn lồi ra ngó sững vào mặt Kinh Vô Mạng.

Hình
như hắn kinh ngạc tận cùng, hắn không hiểu nhát kiếm ấy Kinh Vô Mạng làm sao
xuất phát?

Kinh
Vô Mạng nói từng tiếng một:

-
So với tay trái, tay phải của ta còn nhanh hơn gấp bội, đó là bí mật của ta.

Bựt!

Mũi
kiếm được rút ra, máu từ yết hầu của Thượng Quan Phi bắn thẳng một vòi.

Đôi
mắt của Thượng Quan Phi như muốn lồi hẳn ra ngoài, hắn bộc lộ một thái độ hoài
nghi và kinh khủng.

Hình
như hắn không tin, chết vẫn chưa tin.

Thế
nhưng hắn phải tin.

Cặp
Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi dính vào tay trái của Kinh Vô Mạng,
hắn đã dùng cánh tay tàn phế ấy, hắn đã cố sức tận dụng để đỡ lấy cặp vòng sinh
tử của Thượng Quan Phi và tay phải từ dưới nách đâm thẳng ra một kiếm.

Mũi
kiếm đi ngay vào yết hầu của Thượng Quan Phi.

Kiếm
pháp lạ thường.

Nhát
kiếm vừa nhanh, vừa hiểm vừa chính xác.

“So
với tay trái, tay phải của ta còn nhanh hơn gấp bội, đó là bí mật của ta”

Kinh
Vô Mạng không hề nói láo.

Nhưng
thật là một chuyện khó tin.

Đã
cùng Kinh Vô Mạng ở chung mười mấy năm trời, Thượng Quan Phi chưa bao giờ thấy
Kinh Vô Mạng rờ đốc kiếm bằng tay phải.

Cho
đến chết hắn cũng không biết Kinh Vô Mạng luyện kiếm bằng tay phải tự bao giờ.

Nhưng
hắn vẫn phải tin vì trên đời này không có một vấn đề nào thật hơn cái chết,
chết là thật hơn tất cả, Thượng Quan Phi có thể vẫn chưa tin Kinh Vô Mạng sử
dụng thanh kiếm bằng tay phải hữu hiệu nhưng hắn phải tin rằng hắn chết.

Kinh
Vô Mạng đứng nhìn thi thể Thượng Quan Phi thật lâu và hắn chợt thở dài:

-
Ngươi không cần thiết phải giết ta, ta cũng không cần thiết phải giết ngươi.

Hắn
quay mình đi thẳng.

Trên
cánh tay trái của hắn vẫn còn dính cặp Long Phụng Song Hoàn.

Hoài
nghi, khủng khiếp và khó tin.


là tâm tình của Tiểu Phi hiện tại.

Kiếm
pháp Kinh Vô Mạng thật đáng sợ, có thể không nhanh hơn Tiểu Phi nhưng thật độc,
thật kỳ ảo.

Chẳng
lẽ mình không có cách nào thắng hắn?

Cho
dầu biết đó là sự thật nhưng con người của Tiểu Phi không thể nào dễ dàng công
nhận.

Nhìn
theo hướng đi của Kinh Vô Mạng, Tiểu Phi chợt nghe thấy nóng từ trong người sôi
sục.

Hắn
không còn dằn được nữa, hắn định bay xuống núi.

Nhưng
ngay khi ấy có một bàn tay từ sau đưa tới giữ hắn lại.

Một
bàn tay thật vững, bàn tay xương xẩu nhưng hữu lực.

Tiểu
Phi quay đầu, bắt gặp cặp mắt của Lý Tầm Hoan, cặp mắt đầy nhiệt ái và nặng
tình.

Giữ
được Tiểu Phi không phải ở bàn tay mà là ở đôi mắt đó.

Tiểu
Phi thở dài:

-
Có lẽ tôi thật không bằng hắn.


Tầm Hoan nói:

-
Anh chỉ có một điểm không bằng hắn.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Điểm nào?


Tầm Hoan nói:

-
Vì để giết người, Kinh Vô Mạng không từ một thủ đoạn nào cả thậm chí hắn không
tiếc cả sinh mạng của hắn nhưng anh thì không thể.

Tiểu
Phi trầm ngâm:

-
Quả thật tôi không thể.


Tầm Hoan nói:

-Anh
không thể là tại vì anh có tình cảm, kiếm của anh tuy vô tình nhưng con người
của anh lại có tình.

Tiểu
Phi nói:

-
Vì thế, tôi mãi mãi không thể thắng hắn được.


Tầm Hoan lắc đầu:

-
Anh lầm, anh nhất định thắng hắn.

Tiểu
Phi không nói, hắn chỉ lắng nghe.


Tầm Hoan nói tiếp:

-
Có tình cảm mới có sinh mạng, có sinh mạng mới có tâm linh và có tâm linh thì
mới có cơ biến thái.

Tiểu
Phi trầm ngâm và chầm chậm gật đầu:

-
Tôi hiểu.


Tầm Hoan nói:

-
Nhưng đó không phải là điều tối trọng yếu.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Tối trọng yếu là gì?


Tầm Hoan nói:

-
Điểm trọng yếu là anh không cần phải giết hắn, không thể giết hắn.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Tại sao không cần?


Tầm Hoan nói:

-
Bởi vì hắn đã chết rồi, cần gì anh phải giết?

Tiểu
Phi có vẻ trầm tư:

-
Đúng, hắn đã chết rồi nhưng đã không cần thì tại sao anh còn thêm không thể?


Tầm Hoan không trả lời mà hỏi lại:

-
Anh có biết hắn âm thầm khổ luyện cách sử dụng kiếm tay phải để làm gì không?

Tiểu
Phi hỏi:

-
Anh nói hắn để làm gì?


Tầm Hoan nói:

-
Nếu tôi đoán không lầm thì vì Thượng Quan Kim Hồng.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Anh cho rằng Thượng Quan Kim Hồng vẫn không biết về bí mật của hắn?


Tầm Hoan nói:

-
Tay phải của Kinh Vô Mạng đã nhanh hơn tay trái, đáng lý có thể lấy mạng của
Thượng Quan Phi dễ như chơi, nhất định Thượng Quan Phi không làm sao đánh trả.

Tiểu
Phi gật đầu:

-
Đúng như thế.


Tầm Hoan nói:

-
Thế nhưng hắn lại cứ để cho Thượng Quan Phi ra tay trước rồi hắn mới dùng tay
trái chịu lấy cặp vòng lợi hại, tại làm sao hắn lại phải làm chuyện đau thêm
cho mình như thế?

Tiểu
Phi rầm ngâm:

-
Có lẽ tay trái hắn đã bị tàn phế, bây giờ nếu chịu thêm một đòn nữa cũng chẳng
có gì quan trọng.


Tầm Hoan nói:

-
Cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu.

Tiểu
Phi làm thinh.


Tầm Hoan nói tiếp:

-
Hắn làm như thế, theo tôi cũng chỉ vì Thượng Quan Kim Hồng.

Tiểu
Phi lắc đầu:

-
Tôi chưa hiểu lẽ đó.


Tầm Hoan nói:

-
Đương nhiên hắn rất hiểu Thượng Quan Kim Hồng, biết rằng Thượng Quan Kim Hồng
xem bất cứ người nào cũng đều như công cụ, nếu một người bộ hạ nào của hắn mà
không còn lợi dụng được nữa thì hắn sẽ giết ngay.

Tiểu
Phi nói:

-
Điều đó Thượng Quan Phi đã nói rồi.


Tầm Hoan nói:

-
Kinh Vô Mạng sợ Thượng Quan Kim Hồng cũng sẽ đối xử với hắn như thế.

Tiểu
Phi nói:

-
Nếu Thượng Quan Kim Hồng biết rằng tay phải của hắn còn nhanh hơn tay trái thì
đâu có đối xử với hắn như thế được.


Tầm Hoan nói:

-
Thế nhưng Thượng Quan Kim Hồng đâu có biết.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Thế tại sao hắn lại không cho Thượng Quan Kim Hồng biết?


Tầm Hoan nói:

-
Bởi vì giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng hình như có một thứ tình cảm đặc biệt,
hắn hy vọng Thượng Quan Kim Hồng cũng sẽ đối xử tốt với hắn, không phải vì
thanh kiếm của hắn mà là vì con người của hắn.

Tiểu
Phi làm thinh.


Tầm Hoan nói tiếp:

-
Vì thế nên bây giờ chính là lúc hắn đang thăm dò Thượng Quan Kim Hồng, hắn muốn
biết sau khi thấy cánh tay trái của hắn bị tàn phế, thái độ của Thượng Quan Kim
Hồng sẽ ra sao.

Tiểu
Phi gật đầu:

-
Có lẽ tôi đã hiểu.


Tầm Hoan nói:

-
Thượng Quan Phi nói đúng, quả thật Kinh Vô Mạng có hơi sợ sệt nhưng hắn không
phải vì sợ chết mà là sợ Thượng Quan Kim Hồng sẽ lãnh đạm đối với hắn.

Tiểu
Phi nói:

-
Nếu thế thì con người của hắn há chẳng có tình cảm hay sao?


Tầm Hoan nói:

-
Đối với ai hắn cũng đều vô tình nhưng đối với Thượng Quan Kim Hồng thì ngoại lệ
bởi vì hình như đời hắn đã vì Thượng Quan Kim Hồng sống.

Tiểu
Phi nói thở ra:

-
Trên đời này những kẻ vì chính mình mà sống thì biết có được mấy ai.


Tầm Hoan nói:

-
Hắn có thể vì Thượng Quan Kim Hồng mà chết nhưng không muốn chết vào tay của
Thượng Quan Kim Hồng.

Tiểu
Phi nói:

-
Vì thế nên hắn mới âm thầm khổ luyện cánh tay phải.


Tầm Hoan gật đầu:

-
Đúng như thế.

Tiểu
Phi nói:

-
Hắn cố chịu cho cặp vòng của Thượng Quan Phi đánh vào tay, có lẽ hắn muốn luyện
phương pháp đối phó với cặp vòng của Thượng Quan Kim Hồng.


Tầm Hoan nói:

-
Chính tôi cũng nghĩ như thế ấy.

Tiểu
Phi nói:

-
Hắn định nếu Thượng Quan Kim Hồng thay đổi thái độ đối với hắn thì hắn sẽ dùng
cách đó mà đối phó.


Tầm Hoan nói:

-
Có thể hắn không làm được nhưng hắn ít nhất cũng phải làm một chuyện thăm dò.

Tiểu
Phi làm thinh, thần thái hắn vô cùng ảm đạm. Hình như hắn bị một xúc cảm trầm
trọng.


Tầm Hoan nói:

-
Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng được liệt vào hàng thứ hai trong
Binh Khí Phổ hoàn toàn không phải vì chiêu thức của hắn hiểm độc cao thâm mà
chính do sự ổn định vững chắc.

Tiểu
Phi cau mày:

-
Ồn định?


Tầm Hoan nói:

-
Có thể đem thứ binh khí thật tuyệt, thật hiểm luyện đến mức “ổn”, nghĩ thật
thật là vững vàng, nó không phải vững về chiêu thức không thôi, nó vững vàng mà
tôi dùng tiếng “ổn” ở đây là về một thế “ổn” trong võ học người ta cho rằng đã
nhập vào cảnh giới vô thực vô hư, đó là chỗ mà không ai có thể bì kịp Thượng
Quan Kim Hồng, võ công của Thượng Quan Phi không so được một phần ngàn cha hắn.

Tiểu
Phi định hỏi nhưng Lý Tầm Hoan đã hỏi luôn:

-
Thượng Quan Phi sở dĩ hận Kinh Vô Mạng là vì hắn cho rằng cha hắn không tận
truyền cho hắn mà lại tận truyền cho Kinh Vô Mạng.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Đối với Thượng Quan Kim Hồng, Kinh Vô Mạng có thoát được khi lão ta muốn giết
hắn không?


Tầm Hoan nói:

-
Nếu Thượng Quan Kim Hồng đừng dùng chiêu Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi
như Thượng Quan Phi thì cơ hội để Kinh Vô Mạng thắng hắn rất ít.

Tiểu
Phi gật đầu:

-
Có lẽ.


Tầm Hoan nói:

-
Nhưng có lẽ Thượng Quan Kim Hồng sẽ dùng chiêu thế ấy bởi vì hắn thấy Kinh Vô
Mạng đã bị phế cánh tay trái, chắc chắn sẽ chẳng đắn đo cho nên Kinh Vô Mạng
hoàn toàn không có cơ hội.

Tiểu
Phi vụt như giật mình:

-
Như Thượng Quan Phi đã nói, Kinh Vô Mạng là con riêng của Thượng Quan Kim Hồng.


Tầm Hoan nói:

-
Hoàn toàn không phải.

Tiểu
Phi nhướng mắt:

-
Nhưng chính Thượng Quan Phi đã.


Tầm Hoan ngẵt ngang:

-
Thượng Quan Phi chỉ độ chừng.

Tiểu
Phi nói:

-
Thế thì những lời nói của hắn đều không đúng cả hay sao?


Tầm Hoan nói:

-
Chuyện đó thì đúng nhưng hắn nhìn lầm.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Sao lại nhìn lầm?


Tầm Hoan nói:

-
Hắn nói từ lúc Kinh Vô Mạng tới Kim Tiền bang thì cha hắn bắt đầu lãnh đạm với
hắn, đó là một sự thật nhưng hắn không hiểu đó là do Thượng Quan Kim Hồng vì
quá thương yêu hắn mà thôi chứ không phải vì coi trọng Kinh Vô Mạng hơn hắn.

Tiểu
Phi hỏi:

-
Thương hắn thì sao lại lãnh đạm với hắn?


Tầm Hoan nói:

-
Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng toàn tâm toàn ý huấn luyện cho Kinh Vô Mạng thành
một công cụ giết người, chính cuộc sống của Kinh Vô Mạng bắt đầu bị hủy diệt từ
dạo ấy.

Tiểu
Phi có vẻ buồn buồn:

-
Đúng, con người chỉ sống bằng cách giết người thì sẽ là một chuyện bi ai.


Tầm Hoan nói:

Nhưng
Thượng Quan Kim Hồng cũng là người, hắn không làm sao thoát khỏi tình phụ tử vì
thế hắn không đem võ công tận truyền cho Thượng Quan Phi. Hắn muốn lập nghiệp
bằng “công cụ Kinh Vô Mạng” cho nên tôi mới nói Kinh Vô Mạng đã “chết” từ dạo
ấy.

Tiểu
Phi cau mắt, hắn bộc lộ nỗi buồn vô hạn.


Tầm Hoan thở dài nói tiếp:

-
Đáng tiếc là Thượng Quan Phi không thấy nỗi lòng của cha mình.

Tiểu
Phi gật đầu:

-
Như vậy, mặc nhiên Thượng Quan Phi lại chết vì chính hành động của cha hắn.


Tầm Hoan thở dài:

-
Một con người mà dục vọng quá cao, nhất định sẽ nghĩ sai và làm sai nhiều
chuyện.

Rừng
thu, cây trơ như xác chết.

Xuyên
qua cánh rừng là một con đường vắng tênh.

Tiểu
Phi chỉ mút con đường:

-
Đó là nhà của tôi.

“Nhà”.

Cái
tiếng ấy đối với Lý Tầm Hoan thật là quá xa xôi, quá lạ.

Tiểu
Phi đưa ánh mắt về phía đèn đỏ xa xa:

-
Đèn còn sáng nghĩa là nàng chưa ngủ.

Ai
cũng có thể tưởng tượng, trong một gian nhà nhỏ, một ngọn đèn vừa đủ sáng, một
người thiếu phụ trẻ tuổi đang ngồi khâu vá đợi chồng.

Đó
là một bức tranh hạnh phúc.

Nghĩ
đến đó là Tiểu Phi cảm nghe hơi ấm lạ lùng, đôi mắt hắn chợt như thu nhỏ lại êm
đềm.

Hắn
vốn là một con người cô đơn tịch mịch nhưng bây giờ thì khác hẳn, bây giờ hắn
biết hắn có một người đang đợi, một người thương cảm đang đợi.

Cảm
giác đó quả là hạnh phúc, trên đời này không có chuyện gì có thể so sánh, không
có chuyện gì thay thế được.

Lương
tâm của Lý Tầm Hoan vùng nặng trĩu.

Nhìn
vào vẻ mặt rạng rỡ của Tiểu Phi, hắn chợt cảm thấy như mang trọng tội.

Hắn
không muốn cho Tiểu Phi thất vọng.

Hắn
không đành lòng.

Hắn
bằng lòng cho mình nhận tất cả thống khổ trên đời chứ không muốn cho Tiểu Phi
bị thất vọng.

Nhưng
bây giờ, chính hắn làm cho Tiểu Phi thất vọng rồi.

Hắn
thật không dám tưởng tượng đế cảnh Tiểu Phi về mà không có Lâm Tiên Nhi, hắn
không thể tưởng tượng nổi rồi đây Tiểu Phi sẽ biến đổi ra sao?

Tuy
hắn làm như thế cũng chỉ vì Tiểu Phi, hắn muốn cho Tiểu Phi được sống một cách
đường đường là một người con trai, xứng đáng là một người con trai.

Nhưng
hắn cảm thấy hắn đã làm một chuyện không phải với Tiểu Phi quá nhiều.

“Thà
chịu một lần đau còn hơn là lây lất”

Hắn
hiểu rõ ràng như thế nhưng bây giờ không thể ước lượng được lần sau này đối với
Tiểu Phi đến mức nào?

Hắn
chỉ mong Tiểu Phi mau mau thoát được nỗi thống khổ, mau mau quên được người đàn
bà ấy.

Nàng
chẳng những không đáng được yêu mà lại càng không đáng được tưởng nhớ.

Điều
bất hạnh là lại có người luôn luôn đi yêu một người không xứng với tầm tình yêu
họ, làm như thế không ai cản được họ không còn tin ai hơn cái tình yêu không
xứng đáng ấy.

Đúng
y như một con ngựa đã sút cương, nó sẽ là một thứ mà không ai ngăn chặn được.

Đó
là những điều bi thảm nhất của loài người.

Chính
vì thế mà không biết bao nhiêu vẻ bi kịch nhân gian cứ phải tiếp tục diễn mãi.

Đêm
vẫn sáng và cửa khép hờ.

Ánh
đèn từ khe hở chiếu hắt ra con đường nhỏ dẫn vào nhà.

Đêm
rồi, hình như có mưa nhỏ, đường hãy còn ướt và chung quanh có khá nhiều dấu vết
bước chân.


cả dấu chân đàn ông, Tiểu Phi cau mày nhưng hắn lập tức đánh tan những ý nghĩ
không hay, hắn rất tín nhiệm Lâm Tiên Nhi, hắn tin nàng không làm những chuyện
gì không phải.


Tầm Hoan đi theo đằng sau hắn xa xa, hình như hắn không dám đi vào gian nhà nhỏ
đó.

Tiểu
Phi quay mặt lại cười:

-
Tôi hy vọng hôm nay nàng nấu canh không có bỏ măng non để cho anh có húp một
chén, anh sẽ thấy tài nấu canh của nàng còn hay hơn tài dùng đao của anh đấy
nhé.


Tầm Hoan cũng cười nhưng lòng hắn nghe chua xót.

Ngày
hôm ấy, giá như chén canh của Lâm Tiên Nhi đừng có bỏ măng, thứ mà hắn không
thích thì có lẽ hắn cũng đã ăn và hắn cũng bắt đầu ngủ như Tiểu Phi, tự nhiên
hắn không làm sao khám phá được bí mật Lâm Tiên Nhi và nhất định ngày nay cũng
không có chuyện xảy ra.


Tầm Hoan thật không thể tưởng tượng nổi tại sao một người đàn bà lại nhẫn tâm
dùng thủ đoạn đối với người đàn ông đã hết mức yêu mình như thế ấy.

Tại
sao người đàn bà lại có thể lừa dối như thế ấy?

Nhưng
hắn đã chẳng lừa dối Tiểu Phi hay sao?


Tầm Hoan tự trách mình tại sao không thể nói thẳng với Tiểu Phi, tại sao hắn
lại không thể nói trước cho Tiểu Phi rằng Lâm Tiên Nhi nhất định bây giờ có ở
đây? Tại làm sao hắn có thể âm thầm làm một chuyện không quang minh như thế
này?


Tầm Hoan khom mình ho sặc sụa.

Tiểu
Phi cười:

-
Nếu anh bằng lòng ở lại nơi này một lúc lâu, những cơn ho của anh nhất định sẽ
không cần dùng thuốc, anh chỉ cần ăn món canh bổ dưỡng của nàng bởi vì nơi đây
chỉ có canh chứ không hề có rượu.


Tầm Hoan nhè nhẹ thở dài.

Làm
sao Tiểu Phi biết được rằng món canh của Lâm Tiên Nhi đã làm hại cuộc đời của
hắn, hại đến mức mà rượu không làm sao sánh kịp.

Rượu
phải thật tình là thứ làm cho con người giảm ký nhưng chất ma túy trong chén
canh của Lâm Tiên Nhi thì lại làm cho con người mê muội, không còn biết được
bất cứ những gì, cho đến cả việc người mình yêu đi ngủ với người khác hằng đêm
mà không hề hay biết.

Trong
cửa không có tiếng người.

Tiểu
Phi lại hỏi:

-
Nàng chắc chắn đang ở đâu nhà bếp vì thế cho nên không nghe thấy mình nói
chuyện, nếu nghe thì nàng đã bỏ chạy ra rồi.


Tầm Hoan cứ làm thinh.


hắn còn biết phải nói những gì?

Cuối
cùng cửa cũng được Tiểu Phi xô ra.

Gian
phòng khách nho nhỏ hãy còn sạch, rất sạch.

Cây
đèn trên bàn tuy không sáng lắm nhưng Tiểu Phi vẫn nghe hơi ấm áp.

Tiểu
Phi thở phào.

Cuối
cùng hắn vẫn về đến nhà, bình yên trở về nhà.

Hắn
vẫn không làm cho Lâm Tiên Nhi thất vọng.

Nhưng
nàng ở đâu?

Nhà
bếp không ngó thấy ánh đèn cũng không nghe thấy mùi thức ăn, thức uống. Gian
phòng của Lâm Tiên Nhi đóng kín.

Tiểu
Phi quay nhìn Lý Tầm Hoan, hắn nói trong tiếng cười khoan khoái:

-
Nàng có lẽ đã ngủ rồi, nàng thường thường là đi ngủ sớm.


Tầm Hoan thêm một lần chua xót.

Làm
sao Tiểu Phi biết được nàng ngủ sớm?

Nàng
ngủ sớm hay hắn ngủ sớm?

Những
bát canh hằng đêm của nàng làm cho hắn ngủ một giấc thẳng cho đến sáng, hắn làm
sao biết được hằng đêm sau khi hắn ngủ, nàng đã làm những chuyện gì?

Tiểu
Phi vẫn cười nhưng thình lình hắn cau mặt lại.

Hắn
đã nghe thấy cũng như Lý Tầm Hoan đã nghe thấy.

Cả
hai đều nghe thấy tiếng rên.

Tiếng
rên của một người con gái.

Tiếng
rên của một người sắp chết.

Tiếng
rên từ trong phòng của Lâm Tiên Nhi.

Tiểu
Phi tái mặt, hắn bước nhanh về phía đó, đập tay vào cửa:

-
Ai, chuyện gì? Mở cửa mau!

Chỉ
có tiếng rên không có tiếng trả lời.

Tiểu
Phi nghiêng vai đẩy mạnh.


Tầm Hoan gần như nhắm mắt, hắn cảm thấy rờn rợn.

Hắn
đã từng chứng kiến cảnh chết chóc, chết hàng loạt, chết cả trăm, chính tay hắn
cũng đã từng vấy máu nhưng bây giờ thì hắn sợ.

Hắn
sợ cái chết trong phòng.

Hắn
không sợ người chết, hắn sợ phải chứng kiến phản ứng của Tiểu Phi.

Hắn
có thể chịu cảnh đau lòng như cắt chứ hắn không thể nhìn người khác đau đớn
nhất là người ấy lại là Tiểu Phi, người mà hắn luôn muốn phải được sống cuộc
đời tươi sáng.

Nhưng
hắn vẫn không thể nhắm mắt.

Tiểu
Phi đẩy bật cánh cửa phòng, hắn không bước vào, hắn khựng lại giữa cửa.

Lạ
lùng chưa?

Mặt
Tiểu Phi chỉ lộ đầy kinh dị chứ không một chút bi thương.

Trong
phòng đã phát sinh ra chuyện gì?

Tiếng
rên vẫn còn, tiếng rên đó của ai?

Của
Lâm Tiên Nhi? Lâm Tiên Nhi đã bị Lữ Phụng Tiên sát hại?

Nhưng
sao phản ứng của Tiểu Phi lại lạ lùng như thế?

Theo
ước lượng của Lý Tầm Hoan là nhất định hắn sẽ nhào tới ôm lấy thi thể của nàng
vừa lay vừa khóc, hơn trên mức nữa là hắn có thể ngất đi.

Nhưng
bây giờ thì hắn vẫn đứng trơ trơ, hắn chỉ nhìn vào kinh ngạc.

Máu.

Cái
nhìn trước nhất của Lý Tầm Hoan là máu.

Kế
đó hắn nhìn thấy người đang quằn quại trong vũng máu.

Không
phải chỉ một mình Tiểu Phi kinh ngạc, Lý Tầm Hoan còn kinh ngạc gấp trăm lần
hơn hắn.

Thật
không ngờ, Lý Tầm Hoan không ngờ người nằm trong vũng máu không phải là Lâm
Tiên Nhi mà là Linh Linh.

Máu
của Linh Linh vẫn còn ướt đẫm nhưng máu trong người của Lý Tầm Hoan đã đông đặc
lại rồi.

Toàn
thân hắn huyết mạch đình lưu, tim hắn như ngừng đập.

Tiểu
Phi không nhìn Linh Linh nữa, hắn nhìn bằng con mắt lạ lùng.

Hắn
đoán được nguyên nhân phát sinh sự việc?

Phải
chăng hắn đã hỏi thăm “Tại sao cô bé này lại đến nơi đây?”


hắn hỏi Lý Tầm Hoan bằng giọng lạnh lùng:

-
Lần này chắc cô bé đó cũng ở đây để đợi anh?

Gan
ruột của Lý Tầm Hoan như bị ai banh xé, hắn lao vào bồng xốc Linh Linh, hắn dò
mạch nàng, hắn dò hơi thở của nàng, hắn hy vọng có thể cứu sống được nàng.

Nhưng
hắn tuyệt vọng.

Cuối
cùng Linh Linh mở mắt, nàng nhìn thấy Lý Tầm Hoan.

Nước
mắt nàng ứa ra, giọt nước mắt bi ai mà cũng là giọt nước mắt vui mừng.

Trước
giờ nàng chết, nàng hãy còn gặp được Lý Tầm Hoan.

Hình
như đó là tâm nguyện.


Tầm Hoan lay nàng:

-
Linh Linh, ráng lên, cố gượng lên, tuổi nàng còn nhỏ, sức nàng hãy còn, nàng
không thể chết.

Như
không hề nghe thấy tiếng hắn, giọng Linh Linh đứt quãng:

-
Chuyện này... chuyện này anh... anh đã lầm.


Tầm Hoan nói:

-
Biết, tôi biết đã lầm nhưng không sao, tôi không sao, Linh Linh hãy cố lên, cố
sống.

Linh
Linh nói:

-
Đáng lý anh phải biết rằng trên đời này không một người đàn ông nào có đủ cam
đảm giết nàng.

Giọng
Lý Tầm Hoan cũng gần như đứt quãng:

-
Phải... đáng lý tôi không nên... tôi đã giết Linh Linh... tôi có lỗi với Linh
Linh.

Linh
Linh vụt nắm tay Lý Tầm Hoan thật chặt:

-
Không anh rất tốt với tôi, không phải tôi làm hỏng chuyện của anh mà chính hắn
hại anh.


Tầm Hoan không nói lời nào, hình như hắn đã biết rồi, biết tất cả hắn biết ngay
khi thấy Linh Linh nằm trong vũng máu.

Nước
mắt Linh Linh rơi xuống như mưa:

-
Hắn gạt... tôi và... tôi lại... gạt anh.


Tầm Hoan lắc đầu:

-
Không... tôi không trách gì.

Những
ngón tay của Linh Linh bấm sâu vào da thịt của Lý Tầm Hoan, hình như nàng cố
níu kéo với tử thần:

-
Không... tôi... tôi gạt anh, lúc đợi anh nơi quán mười mấy ngày, tôi... tôi đã
thất thân với hắn... tôi không dám trách ai điều đó vì... vì tôi không cưỡng
được sự đòi hỏi, không cưỡng nổi lòng mình, tôi... tôi chỉ tức tại sao tôi
không đủ cam đảm nói cho anh biết ngay chuyện đó.

Giọng
nói của nàng khá rõ ràng, nói một hơi không còn dứt quãng, hình như nàng đã lại
sức, hình như nàng có thể chống chọi với tử thần.

Không,
Lý Tầm Hoan biết hơn ai hết, hắn biết đó là ngọn đèn hết dầu sắp tắt đang phựt
lên ánh sáng cuối cùng, hắn ôm cứng nàng không nói một tiếng nào, cổ họng hắn
như nghẹn lại.

Giọng
Linh Linh thê thiết:

-
Tôi đã cố không để cho mình chết sớm, tôi đã cố hết sức để đợi anh, tôi còn
sống đến giờ phút này cốt là để nói với anh những lời nói sau cùng... tôi yêu
anh mà tôi không dám nói, anh cao cả quá, anh vĩ đại quá, tôi không với tới nên
tôi hủy hoại cuộc đời con gái trong tay hắn nhưng tôi tưởng tượng rằng tôi đang
ở trong vòng tay âu yếm của anh... tôi mong anh hiểu và tha thứ cho đứa con gái
yếu mềm, tôi... cười mà nhắm mắt.


Tầm Hoan trào nước mắt:

-
Tại tôi, tại tôi không bảo vệ nàng, tại tôi chứ không phải tại nàng.

Linh
Linh vụt nhoẻn miệng cười:

-
Hắn tuy đã lừa gạt tôi nhưng tôi không oán hận hắn, tôi biết sớm muộn gì hắn
cũng bị báo ứng nhãn tiền, sự báo ứng so với cái chết của tôi còn thảm khốc hơn
gấp trăm ngàn lần.


Tầm Hoan nói:

-
Đúng... hắn...

Tiểu
Phi bước tới xô mạnh Lý Tầm Hoan và hất mặt hỏi Linh Linh:

-
Cô đưa Lữ Phụng Tiên đến đây?

Linh
Linh cắn môi không nói.

Tiểu
Phi chỉ Lý Tầm Hoan:

-
Có phải hắn bảo cô đưa Lữ Phụng Tiên đến đây?

Linh
Linh nhăn mặt, nàng cố gom tàn lực nói thật lớn:

-
Phải, chính hắn nhưng anh có biết tại sao hắn lại làm như thế không? Anh có
biết hắn đã vì anh, vì sinh mạng của anh mà làm những chuyện gì rồi không? Vì
anh, vì tương lai của anh, hắn đã chẳng tiếc.

Giọng
nói của nàng ghẹt lại và cuối cùng không làm sao nói hết.

Báo cáo nội dung xấu