Huyết tâm lệnh - Chương 25
Chương 25: Chuyện Của Kinh
Vô Mạng
Lý
Tầm Hoan là con người không bao giờ tránh né.
Hắn
đối diện với Lữ Phụng Tiên như nhìn cái chết.
Cứ
như thế thật lâu, Lữ Phụng Tiên vụt thở ra:
-
Thật không ngờ trên đời này lại có hạng người như các hạ. Tiểu Phi có một bằng
hữu như các hạ quả là phước khí của hắn quá to.
Lý
Tầm Hoan cười:
-
Nếu anh hiểu hắn thì anh sẽ thấy rằng tôi mà có được một bằng hữu như hắn thì
phước khí của tôi lại to hơn.
Đôi
mắt ngạo nghễ của Lữ Phụng Tiên vụt trở thành màu ảm đạm:
-
Một con người nghĩa khí mà ưu uất chính là lúc con người đó đang khát vọng,
khát vọng một chút tình.
Hắn
nhìn Lý Tầm Hoan đăm đăm và nói:
-
Có phải anh muốn nói rằng anh được chết vì hắn cũng có thể chết vì anh?
Lý
Tầm Hoan gật đầu.
Lữ
Phụng Tiên rít giọng:
-
Nhưng các hạ đã đoán chắc rằng ta không giết các hạ, ít nhất là trong tình
trạng này, có phải thế không?
Lý
Tầm Hoan làm thinh.
Làm
thinh có nhiều ý nghĩa, nói rõ hơn là có hai ý nghĩa tương phản.
Một
là công nhận, hai là phủ nhận.
Lữ
Phụng Tiên lại nhìn Lý Tầm Hoan một lúc nữa, cuối cùng ánh mắt của hắn loãng
dần, hắn thở ra:
-
Quả thật ta không thể giết các hạ, tại vì sao, các hạ có biết không?
Lý
Tầm Hoan chưa trả lời thì Lữ Phụng Tiên đã nói liền theo:
-
Bởi vì ta cần phải làm cho các hạ mãi mãi thiếu nợ ta, mãi mãi mang ân ta.
Hắn
chợt bật cười:
-
Bởi vì nếu ta muốn giết các hạ, sau này còn thiếu gì cơ hội, chỉ có điều cơ hội
đó sợ rằng mãi mãi sẽ chẳng xảy ra.
Trầm
ngâm một chút, Lý Tầm Hoan lại cười:
-
Còn, hãy còn cơ hội.
Lữ
Phụng Tiên nhướng mắt:
-
Sao?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Bởi vì tôi còn muốn yêu cầu huynh đài một chuyện.
Lữ
Phụng Tiên nhìn sững Lý Tầm Hoan làm như hắn chưa bao giờ gặp con người như
thế, thật lâu hắn cười nhạt:
- Lần
thứ nhất trao đổi còn thiếu nợ thế mà đã muốn chuyện thứ hai sao? Định trao đổi
món gì nữa đây?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Lần này không phải trao đổi mà là yêu cầu.
Mặt
Lữ Phụng Tiên tuy vẫn đằm đằm nhưng ánh mắt hắn sáng lên:
-
Đã không phải là trao đổi thì ta đâu có bổn phận gì phải đáng ứng lời yêu cầu
đó chứ?
Lý
Tầm Hoan chúm chím cười.
Mắt
hắn vẫn nhìn Lữ Phụng Tiên nhưng ánh mắt khoan hòa, sáng sủa và thành khẩn.
Hắn
nói:
-
Bởi vì đây là chuyện tôi yêu cầu huynh đài cho nên tôi biết huynh đài nhất định
sẽ đáp ứng.
Nếu
ai chưa từng nghe, nhất định cho đó là lời khen khéo léo của một người cuồng
vọng nhưng nếu đã từng sống chung với Lý Tầm Hoan sẽ nhận ngay ra đó là lời nói
chân thành nhất của hắn.
Lữ
Phụng Tiên chợt nghe lòng ấm áp bởi vì từ trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan, hắn
bắt gặp một tình hữu nghị thân yêu.
Lữ
Phụng Tiên nói thì thầm:
-
Người ta bảo Lý Tầm Hoan vốn không hề yêu cầu ai bất cứ chuyện gì nhưng hôm nay
lại cầu ta, xem chừng thể diện của mình âu cũng là to lắm.
Lý
Tầm Hoan cười:
-
Tôi đã lỡ thiếu nợ huynh đi rồi, bây giờ có thiếu thêm nữa cũng chẳng sao.
Lữ
Phụng Tiên cười, có lẽ trong đời hắn lần cười này mới là cái cười xuất phát tận
đáy lòng, cái cười dễ chịu nhất.
Hắn
nhìn Lý Tầm Hoan:
-
Người ta nói rằng muốn học nghề mua bán, nhất nhất phải học cách thiếu nợ, xem
chừng có lẽ anh nên đổi nghề thương mãi là vừa.
Trong
cuộc đàm thoại tuy thỉnh thoảng bất chợt Lữ Phụng Tiên cũng có gọi Lý Tầm Hoan
một tiếng anh nhưng rất ít và nếu có cũng chỉ là tiếng nói với ý nghĩa xem
thường nhưng lần này thì khác, tiếng anh của hắn êm dịu lạ thường, tiếng gọi
của một người bạn đối với một người bạn.
Lý
Tầm Hoan thấp giọng:
-
Anh đã bằng lòng rồi chứ?
Lữ
Phụng Tiên hở ra:
-
Ít nhất ngay bây giờ tôi chưa nghĩ đến cách cự tuyệt, vậy thừa cơ hội đó, anh
hãy nói nhanh đi.
Lý
Tầm Hoan vụt ho khan, tinh thần của hắn chợt có vẻ nặng nề, hắn nói:
-
Nếu anh gặp Tiểu Phi hồi hai nằm về trước, cho dầu tôi không cầu anh, chắc chắn
anh cũng sẽ bại trong tay hắn.
Lữ
Phụng Tiên lặng lẽ, cũng khống biết đó là thái độ phủ nhận hay thừa nhận.
Nhưng
nếu phủ nhận bằng cách làm thinh, đối với con người của Lữ Phụng Tiên mà nói,
đó cũng là chuyện “thế gian hy hữu”.
Lý
Tầm Hoan nói tiếp:
-
Nếu hai năm trước về trước đây, anh gặp hắn, anh sẽ thấy rằng đối diện với hiện
tại, hắn với hắn là hai con người khác biệt.
Lữ
Phụng Tiên cau mặt:
-
Chỉ ngăn ngắn trong khoảng thời gian hai năm, tại làm sao cải biến con người
như thế?
Lý
Tầm Hoan thở dài:
-
Tại vì hắn bất hạnh gặp phải một người.
Lữ
Phụng Tiên chớp mắt:
-
Đàn bà?
Lý
Tầm Hoan gật đầu:
-
Tự nhiên là đàn bà, trên thế gian này có đàn bà mới có khả năng cải nổi đàn ông
quá nhanh như thế.
Lữ
Phụng Tiên cười nhạt:
-
Hắn không phải cải biến mà trụy lạc, một người đàn ông nếu vì đàn bà mà trụy
lạc thì con người đó chẳng những không đáng thương mà đáng gọi là con người ngu
xuẩn.
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Anh nói đúng lắm, chỉ có điều anh chưa phải gặp một người đàn bà như thế ấy.
Lữ
Phụng Tiên chếch môi:
-
Nếu tôi gặp thì sao?
Lý
Tầm Hoan cười:
-
Nếu gặp, chưa biết chừng anh sẽ như Tiểu Phi hoặc hơn nữa là khác.
Lữ
Phụng Tiên cười:
-
Anh cho rằng tôi là một cậu bé chưa từng biết đàn bà đấy à?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Có thể anh đã gặp nhiều hạng đàn bà rồi thế nhưng nàng... nàng không giống như
những người đàn bà khác.
Lữ
Phụng Tiên nhướng mắt:
-
Sao?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Đã có người từng nói rằng nàng giống như một Tiên Tử mà là Tiên Tử chuyên dẫn
đàn ông đi vào địa ngục.
Lữ
Phụng Tiên chớp mắt và vụt nói:
-
Tôi đã biết anh nói ai rồi.
Lý
Tầm Hoan thở ra:
-
Anh có thể đoán đúng vì trên cõi đời này rất may mà chỉ có một người, nếu không
thì đa số đàn ông đều khó mà sống được.
Lữ
Phụng Tiên nói:
-
Những chuyện đó có liên hệ đến con người được gọi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân,
quả thật tôi đã được nghe.
Lý
Tầm Hoan cứ nhìn xuống tay mình và giọng nói xa xôi:
- Tiểu
Phi lần này đã phấn chấn lên rồi, tôi không đành lấy mắt nhìn hắn chìm sâu ở
lại một lần nữa.
Lữ
Phụng Tiên hỏi:
-
Vì thế cho nên anh muốn tôi giết nàng?
Lý
Tầm Hoan cúi mặt:
-
Thật thì tôi chỉ mong Tiểu Phi đừng gặp lại con người ấy nữa bởi vì nếu gặp lại
thì hắn không cách nào gượng nổi.
Lữ
Phụng Tiên trầm ngâm:
-
Như thế thì anh cũng có thể lo liệu thanh toán được mà?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Chỉ có mỗi một tôi là không được.
Lữ
Phụng Tiên ngạc nhiên:
-
Tại sao thế?
Lý
Tầm Hoan buồn bã:
-
Bởi vì nếu Tiểu Phi mà biết được thì sẽ hận tôi suốt đời.
Lữ
Phụng Tiên nói:
-
Nhưng ít ra hắn phải hiểu rằng anh vì hắn mà hành động chứ.
Lý
Tầm Hoan gượng cười:
-
Bất luận người thông minh đến đâu nhưng nếu bị hãm vào thế trận ái tình rồi thì
sẽ biến thành ngu xuẩn.
Lữ
Phụng Tiên xoa xoa cằm và khẽ gật đầu:
-
Cũng đúng nhưng tại sao anh không tìm nhờ người khác mà lại tìm tôi?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Bởi vì người khác cho dầu có đủ lực lượng giết nàng nhưng khi gặp nàng rồi sẽ
không còn hành động được bởi vì.
Hắn
ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Lữ Phụng Tiên chầm chậm nói:
-
Tôi không còn tìm đâu được một người cầu xin cứu hắn.
Hai
người nhìn nhau và Lữ Phụng Tiên chợt cảm thấy lòng mình ấm áp.
Từ
trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan, hắn đọc thấy cả một bầu trời bi thương ảo não.
Thứ
bi thương ão não của bậc anh hùng.
Lữ
Phụng Tiên vụt hỏi:
-
Nàng tại đâu?
Lý
Tầm Hoan nói:
-
Linh Linh biết chỗ của nàng, chỉ có điều.
Linh
Linh ngất xỉu khá lâu, cho đến bây giờ nàng cũng chưa tỉnh lại.
Tiểu
Phi thức dậy thì Lý Tầm Hoan đã ngủ trong phòng.
Tiếng
ho của Lý Tầm Hoan làm cho Tiểu Phi chú ý vì trong giấc ngủ mà tiếng sặc sụa.
Ánh
nắng ban mai tà tà chiếu qua cửa sổ, rọi sáng trong phòng bây giờ nhìn vào Tiểu
Phi mới thấy rõ những sợi tóc bạc ẩn nấp trên đầu Lý Tầm Hoan và nhất là những
nết nhăn trên trán hắn.
Bây
giờ, dấu vết thanh niên chỉ còn lại đôi mắt hắn mà thôi.
Khi
hắn nhắm mắt lại, toàn bộ mặt hắn trông thật là tiều tụy và già hẳn rồi.
Quần
áo hắn thật là xốc xếch, rách bươm nhiều chỗ.
Nào
ai biết được trong cái thân thể suy nhược, lam lũ như thế lại chứa đựng một tâm
hồn cương nghị, một nhân cách cao quý lạ thường.
Nhìn
hắn, nước mắt Tiểu Phi bỗng trào ra.
Hắn
sống hình như để mà chịu đựng dày vò thống khổ chứ không phải để mà hưởng thụ.
Thế
nhưng hắn không ngã xuống, hắn không bao giờ cảm thấy cuộc đời của hắn bi
thương.
Bởi
vì hắn quan niệm rằng khi hắn còn sống trên đời, nếu hắn có chịu sự ngược đãi
chà sát, những thứ ấy đối với hắn là vinh dự, là sáng sủa.
Hắn
cố mang lại cho người khách những niềm vui, hắn dồn sự thống khổ cho chính hắn.
Nước
mắt Tiểu Phi chảy dài trên má, trên áo.
Lý
Tầm Hoan vẫn ngủ say.
Nước
đậu hũ vừa mới ra lò, hơi nóng vẫn còn bốc lên miệng chén.
Tiểu
Phi bưng chén nước đậu hũ có khuấy trứng gà hớp từng hớp một.
Hắn
ăn uống thật chậm, đó là thói quen của hắn vì thế khi ăn xong thì thân thể của
hắn cũng đã thấm đầy sức sống.
Hắn
rất thích cái cảm giác ấy.
Bọn
tiểu nhị bận rộn từ khuya, bây giờ mới có thể tạm rảnh rỗi, họ vây quanh lò
sưởi uống rượu và tán ngẫu.
Nhìn
họ uống thứ rượu tầm thường, đưa cay bằng những miếng đậu chiên đã nguội, thế
nhưng Tiểu Phi vẫn thấy họ ăn uống một cách thật ngon, món ăn tuy ảm đạm nhưng
tinh thần cảm thụ của họ có thừa, có lẽ tâm hồn của họ không bị nặng bởi những
vấn đề phức tạp.
Cuộc
sống của họ thật là đơn giản. Đối với họ, như thế thật là đầy đủ.
Nhìn
cảnh ấm áp trong khách sạn, Tiểu Phi chợt nhớ đến nàng.
Hắn
nghĩ hôm nay có lẽ mình gặp lại.
Trên
đời có rất nhiều người đã vì người khác mà sống trong đó có thể vì người mình
yêu, cũng có thể vì người mình hận. Vì yêu hay vì hận cũng đều thống khổ như
nhau.
Những
người hưởng được khoái lạc đúng nghĩa không có mấy ai.
Gió
bên ngoài vẫn mạnh, lá rơi rụng khá nhiều, người có tâm sự nhìn cảnh ấy không
chế ngự nỗi buồn day dứt.
Tiểu
Phi ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài cửa, ngay khi đó hai người chầm chậm bước vào.
Họ
đi không gấp rút nhưng thần sắc của họ rất rộn ràng. Không, họ không đi vào
quán, họ đi ngang qua cửa.
Người
đi trước thân hình lỏm thóm, tóc bạc phơ, lão cầm chiếc gậy ống điếu dài, áo
lão đã chuyển sang màu bạc.
Đi
sau là một cô gái có đôi mắt to đen, ó hai gióc bính thả dài.
Tiểu
Phi nhận ra ngay đó là lão già kể chyện và cháu gái của lão, hình như hai ông
cháu họ Tôn.
Thế
nhưng họ không nhìn thấy Tiểu Phi, họ đi xớt ngang qua cửa, giá như họ thấy
Tiểu Phi thì có lẽ chuyện sẽ khác hơn.
Tiểu
Phi uống xong chén nước đậu, hắn lau miệng và ngẩng mặt lên lại bắt gặp một
người đi ngang qua cửa.
Người
ấy mặc áo vàng chí gối, đầu đội chiếc nón rộng vành che khuất trán, hắn có dáng
đi thật đặc biệt và hình như hắn cũng khá vội vàng.
Tiểu
Phi giật mình.
Kinh
Vô Mạng.
Ánh
mắt Kinh Vô Mạng gắn chặt vào phía trước, hình như bám theo ông cháu lão họ
Tôn, hắn đi xớt qua chứ không nhìn thấy Tiểu Phi.
Tiểu
Phi nhìn thật nhanh vào thanh kiếm đang đeo trong mình của Kinh Vô Mạng, thấy
thanh kiếm ấy và đôi mắt Tiểu Phi không rời được nữa, hắn chỉ nhìn mãi vào
thanh kiếm, hắn không thấy một cánh tay của Kinh Vô Mạng phải dùng sợi dây
chằng choàng treo qua cổ.
Thanh
kiếm làm cho Tiểu Phi cắn răng, hai tay hắn nắm lại thật chặt, thanh kiếm đó đã
làm cho hắn bại, bại một cách nhục nhã.
Hắn
quên cánh tay tàn phế của Kinh Vô Mạng, hắn chỉ nhớ thanh kiếm, hắn chỉ nhớ sự
sỉ nhục, hắn quyết cùng Kinh Vô Mạng giải quyết vấn đề cao hạ.
Kinh
Vô Mạng bước nhanh ra khỏi cửa, đi luôn.
Tiểu
Phi đứng lên, tay hắn lại nắm chặt hơn nữa.
Sự
kích thích làm cho toàn thân hắn bốc ra một sức mạnh vô hình, sức mạnh đó làm
cho tên tiểu nhị đang bưng chén rượu vùng rơi xuống.
Nhưng
chén rượu không rơi xuống đất, Tiểu Phi đã đưa tay đón bắt.
Không
ai có thể hiểu nổi tại sao hắn lại nhanh đến thế, cho dầu tay hắn nhanh nhưng
lúc ấy mắt hắn đang bận bên ngoài.
Nhưng
chính vì bận theo dõi bên ngoài cho nên tinh thần hắn căng lên, thứ kích thích
đó làm cho tiềm thức ấy bén nhạy vô cùng.
Phản
ứng tự nhiên đó càng làm cho Tiểu Phi thâm tâm vững lòng tin. Ngay trong lúc đó
lại thêm một người nữa đi ngang qua cửa.
Hắn
cũng mặc áo vàng, nón rộng vành, dáng đi của hắn cũng thật độc đáo, da mặt hắn
vành bệch, dưới bóng tối qua chiếc nón, trông mặt hắn y như làm bằng sáp cứng.
Thượng
Quan Phi.
Nhưng
Tiểu Phi không biết Thượng Quan Phi.
Nhưng
chỉ thoáng nhìn, bằng vào cảm giác bén nhạy của hắn, hắn biết ngay người này
rất có liên hệ với Kinh Vô Mạng và có thể đang theo Kinh Vô Mạng.
Thượng
Quan Phi dáng thấp hơn Kinh Vô Mạng, tuổi cũng nhỏ hơn nhưng tư thế, thần sắc
của hắn tàn khốc không thua gì Kinh Vô Mạng và nhất là dáng đi, người ta nhìn
vào có thể hiểu lầm là anh em ruột với Kinh Vô Mạng.
Tiểu
Phi đi thật chậm, trước sau hắn vẫn giữ khoảng cách nhất định với Thượng Quan
Phi.
Đây
là cánh đồng hoang xen lẫn với rừng chồi, đi không bao xa hoàn toàn vắng ngắt,
không một bóng người.
Dẫn
đầu là hai ông cháu kể chuyện họ Tôn nhưng bây giờ thì đã khuất mất rồi, Kinh
Vô Mạng thì chỉ còn thấy thấp thoáng bóng áo vàng nhưng Thượng Quan Phi vẫn
bước đi chậm chạp.
Tiểu
Phi chợt nhận ra gã thiếu niên này rất tinh thông về bí quyết theo dõi đối
phương.
Muốn
theo dõi mà không bị đối phương phát hiện là phải biết trầm tĩnh, phải biết ẩn
nhẫn.
Phía
trước là một hòn núi thấp, Kinh Vô Mạng rẽ vô con đường núi.
Bây
giờ bước đi của Thượng Quan Phi vụt nhanh lên, hình như hắn muốn theo Kinh Vô
Mạng bằng con đường sau núi. Chờ cho bóng hắn khuất hẳn về sau núi, Tiểu Phi
dùng khinh công nhanh nhất phóng thẳng lên đỉnh núi.
Hắn
biết chỉ có trên ấy quan sát mới dễ dàng.
Quả
nhiên hắn hành động không sai.
Kinh
Vô Mạng chưa bao giờ biết sợ là gì, một con người đã không xem cái chết vào đâu
thì không có gì làm cho sợ được. Thế nhưng không biết tại sao bây giờ ánh mắt
của gã chợt hiện rõ điều sợ sệt.
Quanh
qua một góc núi, cảnh trí lại càng thêm hoang vắng tiêu sơ.
Tay
của Kinh Vô Mạng vụt đặt lên đốc kiếm nhưng đó là cánh tay phải không phải cánh
tay dùng kiếm của hắn từ trước tới nay, kiếm của hắn thì cũng vẫn là thanh kiếm
từng hạ không biết bao nhiêu đối thủ lừng danh nhưng bây giờ không còn lợi khí.
Tay
hắn nhấc lên rồi hạ xuống.
Bước
đi của hắn cũng dừng.
Hình
như hắn biết hắn đã vào ngõ cụt.
Ngay
lúc ấy hắn nghe giọng cười lạnh lẽo của Thượng Quan Phi.
Hắn
bước sát sau lưng Kinh Vô Mạng với giọng cười tàn khốc:
-
Ngươi có thể khỏi phải đóng thêm kịch nữa làm gì.
Kinh
Vô Mạng chầm chậm quay lại, đôi mắt cá chết của hắn trơ trơ, hắn nói từng tiếng
một:
-
Ngươi bảo ta đang đóng kịch?
Thượng
Quan Phi nói:
-
Đúng, đóng kịch. Ngươi cố ý theo dõi ông cháu họ Tôn là đóng kịch bởi vì ngươi
không có gì cần theo họ.
Kinh
Vô Mạng gặn lại:
-
Thế thì ta có ý định gì?
Thượng
Quan Phi nói:
-
Ngươi làm như thế là vì ta.
Kinh
Vô Mạng gặng lại:
-
Vì ngươi?
Thượng
Quan Phi nói:
-
Đúng, vì ngươi rất biết rằng ta đang theo ngươi.
Kinh
Vô Mạng lạnh lùng:
-
Như vậy chứng tỏ rằng ngươi không sáng suốt.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Ta tuy không sáng suốt nhưng cũng đủ để giết ngươi, ngươi cũng tất biết rằng ta
sẽ giết ngươi.
Quả
thật Kinh Vô Mạng đã biết như thế nên không lộ vẻ lạnh lùng.
Người
lạ lùng đến kinh dị là Tiểu Phi.
Bằng
vào cung cách đó, rõ ràng hai người của họ cùng một bọn với nhau nhưng tại sao
lại muốn giết nhau?
Hắn
nghe Thượng Quan Phi hỏi:
-
Mười năm trước ta có thể giết ngươi, ngươi có biết tại sao?
Kinh
Vô Mạng làm thình, hắn là người chỉ hỏi chứ không bao giờ đáp.
Giọng
nói của Thượng Quan Phi bỗng trở nên oán độc lạ thường:
-
Tren đời này, nếu có ngươi thì không có ta, ngươi không những cướp mất địa vị
mà còn cướp mất cha của ta, từ khi ngươi đến Kim Tiền bang đến giờ, những cái đáng
lý thuộc về ta thì trở lại thuộc về ngươi.
Kinh
Vô Mạng lạnh lùng:
-
Chuyện đó đáng lý ngươi phải trách ngươi vì ngươi không thể bằng ta.
Thượng
Quan Phi nghiến rằng:
-
Ta nghĩ rằng ngươi đã hiểu không phải thật vì nguyên do ấy mà là.
Hình
như hắn cố dằn nhưng không làm sao dằn nổi, hắn trầm giọng:
-
Mà là tại vì ngươi là đứa con riêng của cha ta, mẹ ta vì tức giận mẹ ngươi mà
chết.
Đôi
mắt của Kinh Vô Mạng vụt như nhỏ lại và biến thành hai giọt máu.
Hai
giọt máu đặc.
Ánh
mắt của Tiểu Phi chợt cũng đau khổ lạ thường, giông giống nỗi đau khổ của Kinh
Vô Mạng nhưng lại nặng hơn.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Chuyện đó các ngươi luôn luôn che mắt, các ngươi cho rằng ta không biết?
Tiếng
“các ngươi” hắn dùng là chỉ Kinh Vô Mạng và cha hắn, nó mang theo cả một sự thương
tổn, không phải thương cho người khác mà thương tổn hắn.
Sự
thống khổ cực cùng làm cho tinh thần hắn trấn tĩnh, hắn cười nhạt tiếp lời:
-
Thật ra thì từ lúc các ngươi đến đây là ta đã biết ngay và ta chờ đợi cơ hội.
Kinh
Vô Mạng lạnh lùng:
-
Cơ hội đó không đến.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Có, nhưng ta không vội xuống tay vì ngươi còn có chỗ cho ta lợi dụng nhưng bây
giờ thì khác.
Hắn
cười khẩy và nói luôn:
-
Lúc bây giờ, trong con mắt của cha ta, ngươi là một cây đao, cây đao giết
người, nếu ta bẻ gẫy cây đao ấy, cha ta chẳng dung tha nhưng bây giờ, bây giờ
ngươi là con vật tàn phế, chuyện chết của ngươi, cha ta không khi nào để ý.
Kinh
Vô Mạng trầm mặt xuống, thật lâu hắn mới nhè nhẹ gật đầu:
-
Đúng, chuyện sống chết của ta chính ta cũng còn không để ý huống chi người
khác.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Câu nói ngươi có thể lừa người khác chứ không thể lừa ta.
Kinh
Vô Mạng gặng lại:
-
Lừa ngươi?
Thượng
Quan Phi cười nhạt:
-
Nếu ngươi quả tình không sợ chết thì chuyện chi ngươi lại kéo dài thời gian để
chạy trốn?
Kinh
Vô Mạng lập lại:
-
Kéo dài? Chạy trốn?
Thượng
Quan Phi gật đầu:
-
Ngươi theo dõi hai ông cháu họ Tôn, ngươi cố ý tìm ra như thế là chính để có
thời gian chạy trốn.
Kinh
Vô Mạng làm thinh.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Giá như ngươi theo dõi một người nào khác thì có lẽ ta xem kết quả, chờ xem
ngươi theo tận sào huyệt, chờ xem ngươi giết người rồi sau đó ta sẽ giết ngươi.
Hắn
cười và nói luôn:
-
Chỉ tiếc là ngươi chọn lầm đối tượng bởi ngươi không làm sao theo được hai ông
cháu họ Tôn, ngươi không làm sao biết chỗ của họ bởi vì ngươi không là đối thủ
của họ.
Kinh
Vô Mạng vụt cười:
-
Có lẽ.
Cách
cười của hắn thật lạ lùng, hình như nó chỉ mang theo một giọng châm biếm, không
phải châm biếm người mà lại châm biến chính mình.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Vì thế chuyện theo dõi của ngươi là đóng kịch, ta không thể chờ đợi.
Hắn
nhìn thẳng vào Kinh Vô Mạng và rít giọng:
-
Vì bây giờ ngươi đang sợ chết.
Kinh
Vô Mạng gặng lại:
-
Sợ chết?
Thượng
Quan Phi nói:
-
Trước kia ngươi quả không sợ chết, có thể vì lúc đo không ai có thể uy hiếp
được sinh mạng của ngươi, chính vì thế mà ngươi không hiểu hết cái nghĩa của
cái chết là gì.
Keng!
Long
Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi đã được rút ra, giọng hắn lạnh băng băng:
-
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ ta có thể giết ngươi lúc nào cũng được.
Kinh
Vô Mạng trầm ngâm:
-
Xem chừng chuyện nào ngươi cũng biết khá nhiều.
Thượng
Quan Phi nói:
-
Ít nhất ta cũng cao minh nhiều hơn cái mà ngươi biết về ta.
Kinh
Vô Mạng vụt cười:
-
Chỉ tiếc một điều là còn một chuyện mà ngươi không biết.
Thượng
Quan Phi hỏi:
-
Chuyện gì?
Kinh
Vô Mạng nói:
-
Chuyện nào khác nữa, ngươi không biết thì cũng chẳng sao nhưng chuyện này nếu
ngươi biết là ngươi chết.
Thượng
Quan Phi cười nhạt:
-
Nếu quả chuyện trọng yếu như thế thì nhất định là ta phải biết.
Kinh
Vô Mạng nói:
-
Ngươi hoàn toàn không biết bởi vì đó là sự bí mật của ta mà ta chưa bao giờ nói
cho ai biết cả.
Thượng
Quan Phi chớp ngời đôi mắt:
-
Bây giờ thì ngươi sửa soạn nói cho ta biết?
Kinh
Vô Mạng nói:
-
Đúng, bây giờ ta sửa soạn cho ngươi biết nhưng phải với một điều kiện.
Thượng
Quan Phi hỏi:
-
Điều kiện gì?
Kinh
Vô Mạng nói thật chậm:
-
Nếu ta nói cho ngươi thì ngươi phải chết.
Thượng
Quan Phi hỏi:
-
Ngươi làm cho ta chết?
Kinh
Vô Mạng nói:
-
Ta buộc ngươi phải chết vì những kẻ sống không thể nghe được chuyện bí mật của
ta.
Thượng
Quan Phi nhìn sững Kinh Vô Mạng và hắn vụt ngửa cười ha hả.
Hắn
cười là phải.
Một
kẻ tàn phế như Kinh Vô Mạng mà còn nói đến chuyện có thể quyết định sự sống
chết của kẻ khác thì quả là chuyện đáng cười không gượng nổi.
Thượng
Quan Phi vừa cười vừa nói:
-
Ngươi định dùng cái gì để giết ta? Dùng đầu đâm vào hay dùng miệng để cắn?
Kinh
Vô Mạng bây giờ mới trả lời một lần và trả lời thật ngắn, thật hay:
-
Không phải.
Tiếng
cười của Thượng Quan Phi nhỏ lại và ngưng hẳn.
Hai
tiếng trả lời của Kinh Vô Mạng không giống tiếng hăm dọa mà cũng không phải
tiếng cợt đùa.
Kinh
Vô Mạng nói chậm rãi:
-
Ta muốn giết ngươi thì ta dùng cánh tay này.
Hắn
đưa cánh tay phải ra phía trước.
Thượng
Quan Phi cười nhưng giọng cười của hắn hơi miễn cưỡng:
- Cánh
tay đó? Hừ, cánh tay đó ngươi không thể giết được một con chó.
Kinh
Vô Mạng thản nhiên:
-
Ta giết người chứ không giết chó.
Thượng
Quan Phi không cười nữa, Long Phụng Song Hoàn của hắn bay ra.
Càng
ngắn càng nguy hiểm, đôi vòng Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi là thứ
binh khí cực hiểm mà thế Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi lại càng cực
hiểm vô cùng.
Trừ
trường hợp quá gấp rút trong vấn đề sinh tử hoặc cần đặt đối phương vào cửa
chết thì không bao giờ nên dùng.
Và
khi đã tung ra, đối phương không làm sao tránh nổi.
Ngay
lúc ấy ánh kiếm bay ra.