Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Chương 093 - 094

Chương 93: Lăng Thiên
được cứu.

Không phải là cứu hắn sao? Ta biết.

Lần này bắt được Quân Lăng Thiên quả thật không quang
minh, Long Mạc cũng muốn cùng hắn thật sự đọ sức với nhau.

Long Mạc chậm rãi bưng chén rượu lên, khóe miệng khẽ
nhếch, nói: "Vân nhi, ngươi rót rượu cho ta, không uống cũng say! Vân nhi,
hôn ta một cái, nếu không, rượu này ta sẽ không uống!"

Đôi mắt Long Mạc híp lại, mang theo nụ cười hài hước,
dịu dàng nói, vừa nói vừa ngồi xuống bên người Y Vân, khuôn mặt tuấn tú vội
vàng đưa đến.

Y Vân ngạc nhiên, nói: "Đại ca ca, không nên náo
loạn!"

Ánh mắt Long Mạc hiện nên một chút mất mát, nói:
"Vân nhi, đã nói không cho ngươi gọi Đại ca ca."

Nói xong, ánh mắt chờ đợi nhìn Y Vân.

Y Vân bất đắc dĩ ở trên mặt Long Mạc khẽ hôn một cái,
nụ hôn này, xem như là nàng xin lỗi Đại ca ca.

Thân mình Long Mạc khẽ run, một tay ôm lấy chiếc gáy
của Y Vân, hôn lên đôi môi nàng.

Môi của hắn ngây dại lưu luyến đôi môi Y Vân, như một
con Hồ Điệp tham lam, hút lấy mật ngọt của nàng. Y Vân không kịch liệt tránh
né, cũng không đáp lại. Lưỡi của Long Mạc mở đôi môi của nàng, hút lấy sự ngọt
ngào của nàng, Y Vân lại chậm rãi dịch chuyển, gục đầu xuống, không dám nhìn
hắn.

Nhưng mà nụ hôn này đối với Long Mạc mà nói, vẫn ngọt
ngào, vẫn say lòng người như vậy, ít nhất Vân nhi không có đẩy hắn ra, có lẽ
hắn còn cơ hội!

Khoé môi Long Mạc bỗng nhiên cong lên, trên khuôn mặt
anh tuấn lộ ra một nụ cười sáng láng, được ánh đèn soi rọi, như ánh sáng ngọc
bính, mê người như vậy.

Hắn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, mùi vị
ngọt ngào mà chua cay này chẳng phải là hương vị tình yêu đây sao?

Bỏ xuống ly rượu, Long Mạc cảm giác trong người bắt
đầu rối loạn, hắn nghiêng ngả lảo đảo nhào lên giường, hắn biết Y Vân thiện
lương sẽ không lấy mạng của hắn, có lẽ chỉ là muốn hắn ngủ một giấc.

Nhưng mà, máu trong cơ thể gần như ngừng chảy, thân
thể bắt đầu trở nên cứng ngắc, hơi thở cũng dần yếu ớt, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ
chết? Cả người dường như chết lặng, nhưng vì sao ý thức lại thư thái vô cùng.

"Vân nhi, đừng rời khỏi ta! Ngươi ở bên cạnh đại
ca, được không?" Hắn đem hết toàn lực gắt gao nắm lấy bàn tay mềm mại của
Y Vân, sau đó hắn cảm thấy bàn tay của mình cũng chầm chậm cứng đờ.

Long Mạc nằm ở trên giường, cảm giác được bàn tay nhỏ
bé trắng mịn dịu dàng của nàng nhẹ chạm lên khuôn mặt của hắn, có vài giọt nước
lành lạnh, ẩm ướt rơi trên gương mặt hắn.

Hắn nghe thấy giọng nói thì thầm của Y Vân: "Đại
ca ca, Vân nhi xin lỗi ngươi, nhưng Vân nhi nhất định phải cứu hắn. Đại ca ca,
ngươi yên tâm, đây không phải độc dược, sau mười hai canh giờ ngươi sẽ tỉnh
lại!"

Y Vân nhìn thấy Long Mạc nằm ở trên giường, đôi mắt
nhắm chặt, hơi thở dần trở nên suy yếu, mặt vô sắc, mạch cũng không còn đập,
thân mình bắt đầu cứng ngắc, tuy rằng không biết hiện tại Long Mạc còn hay
không còn ý thức, nhưng nàng biết cảm giác nhất định sẽ không dễ chịu

Nhìn gương mặt hắn dần tái nhợt, trái tim Y Vân không
khỏi đập mạnh, ngay cả lòng bày tay cũng ẩm ướt mồ hôi.

Đây là chết giả sao? Hắn sẽ thật sự tỉnh lại chứ.

Quân Lăng Thiên từ trong giấc ngủ mê mệt tỉnh lại, đôi
mắt sâu thẳm nhìn một vòng xung quanh phòng, hắn biết, lúc này ở ngoài cửa có
rất nhiều thị vệ canh gác, hắn cũng biết tối nay nhất định sẽ có người đến cứu
hắn.

Ngoài cửa có tiếng động truyền đến, tiếp theo, có hai
hắc y nhân từ cửa sổ nhảy vào.

Đi đến bên người Quân Lăng Thiên, tháo bỏ khăn che
mặt, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, là Hồng Điệp và Loan Nguyệt. Vội vàng tháo xuống
gông xiềng trên người Quân Lăng Thiên cùng huyệt đạo bị phong toả, nói:
"Chúa thượng, người đã chịu khổ!"

Đôi mắt đẹp của Hồng Điệp đảo qua vết thương trên
người Quân Lăng Thiên, trong lòng đau xót, oán hận nói: "Thật là một nữ
nhân nhẫn tâm!"

Đôi mày Quân Lăng Thiên ngưng lại, nói: "Các
ngươi đem nàng cứu ra rồi sao?"

Hồng Điệp kinh ngạc nhìn Quân Lăng Thiên nói:
"Chúa thượng, người phải chịu đau thương như vậy, mà còn nhớ tới con tiện
nhân kia."

Ánh mắt Quân Lăng Thiên rét lạnh nhìn Hồng Điệp, bàn
tay nhanh như chớp vỗ lên mặt Hồng Điệp, nói: "Hồng Điệp, ngươi càng ngày
càng không biết phép tắc."

Công lực của Quân Lăng Thiên vẫn chưa hồi phục, cho
nên một cái tát tay này cũng không nặng. Nếu không, Hồng Điệp sẽ không chịu
nổi.

Hồng Điệp bị đánh cảnh cáo, thần sắc có phần tái nhợt,
nhưng vẫn không cam lòng nói: "Chúng ta không cứu được nàng, bởi vì tối
nay nàng ở trong phòng Long Mạc."

Đôi mắt Quân Lăng Thiên ngưng đọng, bên môi gợi lên nụ
cười tà ma, "Hồng Điệp, ngươi cũng biết kết quả của việc lừa gạt ta đúng
không! Loan Nguyệt, ngươi nói đi?"

Nét mặt Loan Nguyệt cứng đờ, nói: "Thật sự, chúa
thượng hay là đừng nhớ đến nàng, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Bên ngoài có
quân đội hùng hậu canh gác, chỉ có thể theo lầu một rời ra ngoài, Tật Vũ bọn họ
đều chờ để tiếp ứng cho người."

Loan Nguyệt cũng không nói thật, bởi vì nếu nói cho
chúa thượng biết là Y Vân dùng độc dược cầm chân Long Mạc, chúa thượng nhất
định sẽ đi cứu nàng. Sau khi người gặp được Y Vân, đã không còn là chúa thượng
trước đây. Hiện tại Y Vân đã trở thành nhược điểm của chúa thượng, không thể để
cho bọn họ tiếp tục dây dưa với nhau, không thể để nữ tử này phá huỷ đại nghiệp
phục quốc của chúa thượng.

Trong lòng Quân Lăng Thiên đau đớn, hắn không tin, Y
Vân nhanh như vậy liền rơi vào vòng tay của kẻ khác.

"Ta muốn đến xem! Nàng ở phòng nào?" Nếu
không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin.

Quân Lăng Thiên nhảy ra từ cửa sổ, chạy thẳng lên lầu
hai.

Ánh đèn nhàn nhạt lay động, Quân Lăng Thiên nhìn thấy
Long Mạc nằm ở trên giường, Y Vân lẳng lặng chăm sóc ở bên ngường, đôi tay bị
Long Mạc nắm chặt.

Mái tóc nàng mềm mại rũ xuống sau đầu, đôi mắt hạ
xuống, gương mặt nõn nà ở dưới ánh nến, nhưng có chút ửng đỏ, đó là đỏ mặt vì
thẹn thùng sao.

Tuy rằng, không nhìn thấy biểu cảm trong đôi mắt nàng,
nhưng đây là hình ảnh ấm áp khiến bao người say mê.

Say mê làm người khác đố kỵ, xinh đẹp khiến lòng người
vỡ nát.

Trong lòng Quân Lăng Thiên, cảm giác đau đớn như nước
sông vỡ bờ, bắt đầu lan tràn.

Vân nhi!

Thì ra ngươi thật sự chưa bao giờ yêu ta, thì ra những
lời thổ lộ trong lúc say rượu là giả, thì ra thời khắc triền miên trong sơn
động cũng là giả, mà ta lại mê muội trong hư tình giả ý của ngươi.

Lãnh nguyệt vô tình chiếu rọi lên gương mặt tuấn mỹ
của hắn, nét mặt trở nên lạnh như băng, hàn ý tràn ngập.

Bỗng nhiên, có người hô lớn: "Có chuyện Quân Lăng
Thiên chạy thoát!"

Quân Lăng Thiên nhanh chóng xoay người, thân ảnh nhảy
xuống lầu một, đi vào bên trong một gian nhà. Trong căn phòng kia, có một con
đường bí mật.

Ở bên trong phòng, Y Vân vui mừng, Lăng Thiên hắn thật
sự được cứu sao?

Nàng tách từng ngón tay của Long Mạc ra, chạy vội tới
ngoài cửa.

Trong bóng tối thoáng hiện ra bóng dáng tử ảnh quen
thuộc, nhanh chóng biết mắt trong tầm mắt.

Là hắn! Hắn thật sự đã được cứu!

Tâm tư nàng vui mừng khôn xiết.

Y Vân lảo đảo ngã ngồi trên nghế.

Trong sân tiếng động ầm ĩ, tiếng từng nhóm binh lính
chia nhau ra tìm xung quanh.

Có người chạy vào trong phòng Long Mạc.

"Vương gia, Quân Lăng Thiên được cứu!" Một
thanh âm lạnh lùng cất lên.

Y Vân nghe thấy đó là thanh âm của Băng Nham, thị vệ
Long Mạc.

Y Vân đứng dậy, mở cửa phòng, thật sự không biết nên
nói gì.

Trong bóng đêm, ánh mắt Băng Nham thản nhiên lướt qua
người Y Vân, khi hắn nhìn thấy Long Mạc không hề thở nằm bất động trên giường,
nháy mắt đôi mắt liền lạnh như băng.

Kiếm của hắn nhanh như chớp đặt trên cổ Y Vân, lạnh
lùng nói: "Ngươi...hạ độc Vương gia?"

"Không có, hắn không chết, chỉ ngất đi!" Y
Vân nhàn nhạt nói, "Hắn là trúng phải đại nhan quả phụ, sau mười hai canh
giờ sẽ hồi tỉnh!"

Ánh mắt Băng Nham dịu lại, chạm lên mạch đập của Long
Mạc, quả nhiên hắn cảm thấy nhịp đập có phần yếu ớt, nếu không cẩn thận sẽ
không phát hiện được.

Hắn biết, Vương gia đối với nữ tử này có tình cảm, hắn
quay đầu nhìn Y Vân nói: "Ngươi ở trong phòng của mình, nếu hoàng thượng
có hỏi, ngàn vạn lần cũng không được nhận mình hạ độc, nhất định phải chịu được
cho đến khi Vương gia tỉnh lại, nếu không, ta không cứu được ngươi!"

Y Vân bất an không yên trở lại trong phòng, ánh nến u
ám lay động, trong lòng vẫn vui mừng, căn bản không chút quan tâm đến nguy hiểm
sắp xảy ra.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đá văng, mấy thị vệ tiến vào,
căn phòng bỗng lâm vào không khí lạnh lẽo.

Long Đằng chậm rãi bước đến.

Ánh mắt mang theo căm hận nhìn Y Vân.

"Đem yêu nữ mưu hại Nhị hoàng tử trói lại!"

Y Vân nhẹ vuốt sợi tóc vươn trên trán, nói:
"Hoàng thượng, sao người có thể chắc chắn là Y Vân mưu hại Nhị hoàng
tử?"

"Độc dược mà người dùng chẳng phải là loại dược
mà mẫu thân ngươi đã từng dùng hai mươi năm trước hay sao? Dược này, ngoại trừ
mẫu thân của ngươi, người khác có sao?" Long Đằng nói.

Tâm tư Y Vân thở dài, thầm nghĩ "Đúng là, bản
thân vì sợ Loan Nguyệt đưa kịch độc, cho nên dùng đại nhan quả phụ thay thế,
không ngờ hoàng thượng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra."

Lăng Thiên được cứu ra, nàng chết cũng không tiếc, Y
Vân dần nở nụ cười như hoa.

Chương 94: Biến nguy
thành an.

"Hoàng thượng! Nguyệt tướng quân cầu kiến!"
Giọng nói nhỏ nhẹ riêng biệt của thái giám cất lên.

Biểu cảm trên gương mặt Long Đằng nháy mắt liền dịu
xuống, bàn tay đang nâng lên cũng vô lực rũ

Ánh mắt rét lạnh liếc mắt nhìn Y Vân, có lẽ vì đôi má
lúm đồng tiền như hoa của Y Vân làm hắn nhớ đến người xưa, có lẽ vì Nguyệt Lãng
tướng quân làm hắn tỉnh ngộ, hắn cuối cùng cũng không giết Y Vân, chỉ phân phó
thị vệ giam giữ Y Vân, trông coi cẩn thận.

Cả một đêm dài dằng dặc, Y Vân bị trói hai tay, không
thể nhúc nhích nằm trên giường.

Nàng lẳng lặng nhìn lãnh nguyệt ngoài cửa sổ, trong
lòng, một thoáng vui mừng vô cùng, vì Lăng Thiên đã được cứu, một thoáng lại
đau thương rớt nước mắt, vì nàng đã giày vò Long Mạc, một thoáng lại âu lo nặng
nề, vì không thể hoá giải thù oán.

Không biết đã qua bao lâu, bóng tối mịt mù bên ngoài
cũng dần thay màu, trời đã sáng, Y Vân lại bị ném vào trong xe ngựa, bắt đầu
một đoạn đường lắc lư.

Xe ngựa đang chạy bỗng nhiên chậm lại, một người thị
vệ vén rèm xe lên, ngồi xuống bên người Y Vân.

"Thật không ngờ, ngươi cũng sẽ rơi vào tình cảnh
thế này!" Thanh âm lạnh nhạt êm dịu nhưng lại hơi khàn khàn.

Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt giễu cợt của Nguyệt
Hạ Hương.

Nàng vẫn là một thân nam trang thị vệ, có lẽ vì ngày
ngày phơi nắng nơi sa trường nên sắc mặt không còn trắng nõn như ngọc, hai má
gầy đi, đôi mắt trông có vẻ sâu hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh lùng.

Y Vân ảm đạm cười nói: "Đúng vậy, ta cũng không
ngờ sẽ gặp phải tình trạng thế này, ngươi...vẫn khoẻ chứ?"

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Hạ Hương chợt loé lên, cười
lạnh nói: "Ta tất nhiên là khoẻ!"

Vẻ mặt tuy rằng kiêu ngạo, nhưng Y Vân vẫn nghe thấy
trong lời nói của nàng phảng phất sự mất mát.

"Không ngờ, ngươi là nữ nhi của cô cô!"
Giọng nói Nguyệt Hạ Hương có chút chua xót.

Từ nhỏ, nàng đã ngưỡng mộ cô cô, hôm qua trên chiến
trường thoáng nhìn thấy nàng, quả nhiên là xinh đẹp thoát tục, nhưng mà, không
ngờ, nha hoàn mà nàng căm ghét từ nhỏ, chính là nữ nhi của cô cô, là công chúa
Nhật Hi Quốc.

"Cho dù ngươi là nữ nhi của cô cô thì sao chứ, ta
cho ngươi biết, ta sẽ không từ bỏ Nhị hoàng tử." Đôi mắt Nguyệt Hạ Hương
đầy ngang ngược, nhưng giọng nói lại không còn vẻ ngạo mạn, cố chấp ngày xưa.

Một tiểu thư cao ngạo, từ bỏ cuộc sống sung sướng,
rong ruổi ngàn dặm, kết quả, vẫn không có được một cái nhìn của người nàng yêu
thương, phải bi thương đến thế nào. Tuy nhiên, càng không có được, nàng lại
càng cố chấp, càng kiên trì.

Lúc này, Y Vân cảm nhận bản thân có thể hiểu rõ sự đau
thương của nàng.

"Y Vân thấy, nếu ngươi có thể buông tay! Có lẽ sẽ
dễ chịu hơn."

"Không có ngươi, hắn sẽ thích ta! Ta cũng sẽ có
những ngày tháng hạnh phúc!" Nguyệt Hạ Hương căm hận nói.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Y Vân nói,
không ngờ Nguyệt Hạ Hương không phải là người cố chấp bình thương.

"Có thích khách!"

Thị vệ ngoài xe hô to.

Y Vân nhìn qua cửa xe ra ngoài, xe đang đi vào một
vùng rừng núi vắng vẻ.

Phía trước không nhìn thấy binh lính dẫn đầu, phía sau
cũng không thấy binh lính bọc hậu.

Mà đám người tập kích, theo hai bên đồi núi bắn xuống
vô số mũi tên. Bởi vì là ban ngày, thị vệ có hơi khinh suất, nhưng giây phút
sững người trôi qua, liền nhanh chóng vung kiếm lên, ngăn cản tên đang phóng
tới.

"Ngươi thử nghĩ, nếu thừa dịp này ta giết nhằm
người, sẽ có ai hoài nghi ta không?"

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Hạ Hương loé sáng, nhìn Y Vân
chậm rãi cười nói, nụ cười vô cùng quyến rũ.

Y Vân nhìn khuôn miệng nàng cười như hoa, bỗng nhiên
nàng cảm thấy rất lạnh, nàng không tin, Nguyệt Hạ Hương lại hận nàng sâu sắc
như vậy.

Nguyệt Hạ Hương từ trong ngực, rút ra một thanh đoản
kiếm tinh xảo, mỉm cười nhìn Y Vân từ từ đâm tới.

"Ngươi sẽ không giết ta, bởi vì ngươi biết, cho
dù là ta có chết, ngươi vẫn không có được Long Mạc!" Y Vân lẳng lặng nói,
"Hơn nữa, ta không tin, ngươi lại rảnh rỗi để giết ta!"

Đôi mày Nguyệt Hạ Hương cứng lại, thanh đao kia liền
dừng lại.

Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt như hoa của Y Vân,
làn da trắng nõn nà, đôi mày cong cong, sóng mũi khoé léo, đôi môi đỏ mọng,
khuôn mặt này giống như có sức hấp dẫn kì lạ, toả sáng rạng ngời.

Nhất là đôi mắt như nước kia, trong suốt mà sâu thẳm
như con sóng nhẹ nhàng lan toả, dường như chứa đựng trong đó sự chân thành và
thấu hiểu, ánh mắt kia như đang vỗ về nàng, ôm lấy nàng.

Đối mặt với cái chết, nàng lại không hề hoang mang,
cũng không sợ hãi, nàng gần như nhìn thấu lòng của Nguyệt Hạ Hương.

Nguyệt Hạ Hương bỗng nhiên phát hiện, thật ra bàn thân
còn rất kém so với Y Vân, không chỉ về dung mạo, mà còn về rất nhiều điểm khác.

Bên ngoài xe truyền đến tiếng chém giết, từ trên núi
nhảy xuống vô số hắc y nhân bịt mặt, thân thủ thoăn thoắt, ra tay tàn nhẫn.

Tâm tư Y Vân hoảng hốt, là ai phái người tới?

Quân Lăng Thiên? Hay là phụ mẫu?

Là tới cứu người hay là đến giết Long Mạc và Long
Đằng?

Sự nghi ngờ trong lòng Y Vân trùng điệp.

Cha nương có lẽ sẽ không ra tay vào lúc này, bởi vì
nàng còn ở trong tay bọn họ, hai người sẽ không lỗ mãng như vậy.

Vậy là Quân Lăng Thiên? Là hắn sao?

Trái tim Y Vân đập nhanh, chợt thấy những Hắc y nhân này
đang chém giết bỗng nhiên đều chạy về phía sau xe ngựa của Y Vân.

Y Vân sửng sốt a lên một tiếng, phía sau là xe ngựa
của Long Mạc, mười hai canh giờ vẫn chưa hết, Long Mạc lúc này vẫn còn chưa
tỉnh. Tâm tư lập tức căng thẳng, Long Mạc không được xảy ra điều gì bất trắc,
nếu như Long Mạc vì vậy mà bị thương, nàng còn mặt mũi nào mà sống.

Nguyệt Hạ Hương hiển nhiên cũng ý thức được tình cảnh
nguy hiểm của Long Mạc, nàng bỏ lại đoản kiếm, rút ra một thanh kiếm ở bên
hông, từ trong xe nhảy xuống.

Mấy hắc y nhân vây quanh xe ngựa của Long Mạc, mãnh
liệt chém giết, thị vệ của Long Mạc khả năng cũng không bình thường, làm những
hắc y nhân kia không thể đến gần.

Có một người bỗng nhiên phi thân nhảy lên, không quan
tâm đến đao kiếm xung quanh, đâm về phía màn xe, Nguyệt Hạ Hương hô lên một
tiếng, cũng phi thân nhảy lên, hy vọng có thể ngăn cản thanh kiếm này.

Bỗng nhiên, có một cánh tay thon dài từ trong xe vươn
ra, đánh ra một chưởng đẩy Nguyệt Hạ Hương bay ra.

Tay còn lại nhanh như chớp giữ mũi kiếm, chiêu thức
biến áo, liền đoạt lấy kiếm trong tay hắc y nhân, tiếp theo một bóng trắng từ
trong xe bay ra, "Cần gì phải làm như vậy! Lòng của ta vĩnh viễn cũng
không dành cho ngươi!"

Bóng trắng xuất hiện, một thanh âm tao nhã nhẹ nhàng
truyền đến bên tai Nguyệt Hạ Hương.

Đó là thanh âm của Long Mạc, trong lúc nhất thời,
Nguyệt Hạ Hương như bị điểm phải huyệt đạo.

Mấy thị vệ đồng loạt ra tay, tóm gọn mấy hắc y nhân
kia. Những hắc y nhân này bị binh sĩ ngăn cản, một phần trốn thoát, phần thì bị
giết, cũng không còn lại mấy tên.

Long Mạc một thân bạch y tung bay, hắn khoanh tay mà
đứng, như một phong thần anh tuấn.

Hàn quang loé sáng trong đôi mắt, nhìn vào hắc y nhân
hỏi: "Nói! Ai phái các ngươi tới?"

Những tên này không hề sợ chết trái lại còn cười lạnh
vài tiếng, bỗng nhiên ngã xuống, chết đi.

Long Mạc than thầm một t thị vệ bên ngươi: "Hoàng
thượng thế nào?"

Thị vệ đáp: "Hoàng thượng không có việc gì, Vương
gia yên tâm!"

Long Mạc gật đầu, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh xe ngựa
của Y Vân.

Vén rèm lên, hắn thấy nàng cả người bị trói.

Y Vân nhợt nhạt cười, không ngờ, Long Mạc lại có thể
nhanh tỉnh lại như vậy. Nhìn thấy Long Mạc không việc gì, tâm trạng lo lắng
cuối cùng cũng dịu đi, không để tâm đến dáng vẻ thảm hại của mình.

Đôi mày Long Mạc ngưng đọng, lòng đau đến co thắt.

Hai tay của hắn vô cùng dịu dàng tháo bỏ dây trói của
Y Vân.

Y Vân nói: "Đại ca ca, ngươi không hận ta sao? Là
ta hạ độc ngươi, hại ngươi hôn mê lâu như vậy! Ngươi đừng tháo, những thứ này Y
Vân đáng phải chịu."

"Vân nhi, ta sao lại hận ngươi!" Long Mạc nói.

Nếu như hận ngươi, ta sao lại uống ly rượu kia.

Long Mạc đem dây thừng trên người Y Vân cởi bỏ, nhìn
thấy trên cổ tay nàng hằn lên vết máu, đôi mày cứng lại.

"Vân nhi, có đau không? Một lát ta sẽ bôi thuốc
cho ngươi!"

"Đại ca ca, Vân nhi không có việc gì, nhưng mà
ngươi, ngươi không sao chứ." Ánh mắt Y Vân quan tâm đảo qua trên người
Long Mạc.

"Ta không có việc gì, chẳng qua là ngủ một
giấc!" Long Mạc khẽ cười nói.

Hắn không thể nói, mùi vị chết giả kia, cảm giác bất
động, ngạt thở kia đau đớn, khổ sở như thế nào.

Ánh mắt hắn chạm đến thanh đoản kiếm bên người Y vân,
kinh ngạc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Hắn biết, mới vừa rồi là Nguyệt Hạ Hương ở trên xe của
Y vân, thanh đoản kiếm kia hiển nhiên là do nàng để lại.

Nguyệt Hạ Hương lấy ra đoản kiếm, tuyệt đối không phải
vì cởi bỏ dây thừng cho Y Vân.

Chỉ có một khả năng, nàng muốn hại Y Vân.

Long Mạc bỗng nhiên ôm lấy Y Vân, hướng đến xe ngựa
của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng tiếp tục bị thương.

Ánh nắng rực rỡ, Long Mạc ôm Y Vân từ trong ánh sáng
rời đi.

Thời gian gần đây, bên môi Long Mạc luôn là nụ cười ôn
nhu nhưng buồn bả lãnh đạm, nụ cười kia khiến ánh nắng màu ngọc cũng có phần
phai nhạt.

Nguyệt Hạ Hương mải miết nhìn vào bóng trắng kia, nàng
chợt phát hiện, cho dù nàng có cố gắng cả đời, vẫn không có được nụ cười kia,
nói chi đến trái tim của hắn.

Có lẽ, nàng nên buông tay!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3