Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Chương 047 - 048

Chương 47: Một đêm kinh
hiểm.

"Chuyên tâm một chút." Lạnh lùng, bá đạo,
chứa đựng một ma lực không cưỡng nổi, trừ bỏ Quân Lăng Thiên còn ai có giọng
nói như vậy đây.

Đúng là tên ác ma này!

Chả trách mọi chuyện lại như vậy. Ngoài trừ hắn, còn
ai có thể làm ra chuyện tồi tệ này, thảo nào ma ma lại khẩn trương như thế, vì
cớ gì mà Tế Yêu lại bị thương, hèn gì thanh âm của hắn trở nên là lạ, thì ra là
cố ý giả giọng đây mà.

Y Vân không biết phải hình dung tâm tình của mình
giờ phút này thế nà

Luôn luôn sợ hãi đến ngày bị hắn bắt được, nhưng khi
thật sự rơi vào tay hắn, nàng ngược lại không cảm thấy sợ.

Cảm giác này liên tục bao phủ trong lòng.

Y Vân oán hận dùng sức cắn nát môi Quân Lăng Thiên,
mùi vị máu tươi tràn ngập trong miệng.

Trong bóng đêm Quân Lăng Thiên một chút cũng không
dừng lại. Hắn một lần nữa đoạt lấy môi của nàng, mang theo sự mãnh liệt, bất
chấp mọi thứ mà bá đạo.

Y Vân cố gắng đẩy hắn ra, nhưng chỉ như con kiến cố
lay đại thụ, chỉ là mơ mộng hảo huyền. Y Vân từ từ bỏ đi kháng cự, nàng cảm
thấy bản thân thật vô lực, không còn cách nào.

Nàng chỉ có thể theo hắn chậm rãi mà sa vào, sa vào.
Không biết đã qua bao lâu, Y Vân dường như cảm thấy ý thức của nàng dần dần mê
loạn, tâm tư bị mất phương hướng. Có một tia rung động xa lạ kéo tới, dần dần
tràn ngập cả thể xác và tinh thần.

Thật lâu sau, vòng ôm bá đạo kia cũng buông lỏng nàng
ra.

Ánh sáng loé ra, nến bùng sáng, bóng tối kéo lui, ý
thức của Y Vân cũng dần thanh tỉnh, đôi mắt thu thuỷ mê đắm, nhìn thấy gương
mặt hiện ra, gần ngay trước mắt, tuấn mỹ mà tà tứ.

Là hắn, là Quân Lăng Thiên, dáng vẻ lười nhác mà tao
nhã, đôi mắt phượng hẹp dài hiện ra tia sáng mê say, giữa đôi lông mày tràn đầy
vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Hắn như vậy, nhìn qua trầm tĩnh như nước mà ôn nhu bá
đạo.

Y Vân cảm giác tâm nàng lại không thể kiềm chế mà xuất
hiện từng hồi rung động không nên có.

"Tiểu ma nữ, thậm chí ngay cả trong bóng đêm
ngươi cũng có thể nhận ra ta? Xem ra ta ở trong lòng ngươi ấn tượng thật sâu
sắc nha." Môi Quân Lăng Thiên hơi vểnh lên, dùng giọng điệu hài hước nói.

"Ngươi, ngươi chính là hoá thành tro bụi ta cũng
có thể nhận ra ngươi!"

"Vậy sao? Vậy sao ngươi còn muốn hôn ta? Có phải
hay không còn tưởng nhớ đến nụ hôn lần đầu tiên kia?" Hắn cúi người lại
gần, trong mắt loé ra tia cười giảo hoạt.

"Ngươi," Y Vân câm lặng, tức giận thầm nghĩ,
nàng thế nào lại hôn hắn, hôn một tên ác ma, hơn nữa còn là chủ động.

Nhìn thấy bộ dạng Y Vân quẫn bách, trong bóng đêm Quân
Lăng Thiên im lặng nở nụ cười. Nhớ tới mới vừa rồi dáng vẻ nàng ngượng ngùng,
khẩn trương, sợ hãi, nhớ tới nàng kinh hoàng nói mình có bệnh, đã cảm thấy buồn
cười.

Dòng lệ lặng lẽ từ hai má nàng chảy xuống, từng giọt
từng giọt tí tách rơi. Y Vân từng thề vĩnh viễn không rơi lệ trước mắt tên ác
ma này, nhưng sao lại không kiềm chế được?

Tay phải Lăng Thiện nhẹ giơ lên, tiếp lấy nước mắt của
nàng, nhưng lệ vẫn liên tục rơi xuống không từng, từng giọt nối dài không dứt.

Sợi tóc hỗn độn rối tung, nàng trông tiều tuỵ như vậy,
bất lực như vậy.

Tâm Lăng Thiên căng thẳng, nàng thương tâm như thế?
Bởi vì nụ hôn vừa rồi của hắn? Nàng khinh thường hắn sẽ chạm vào nàng? Trong
lòng nàng vĩnh viễn chỉ có tên Long Mạc kia, cho dù hắn ta đã từng làm tổn
thương trái tim nàng.

Còn hắn ở trong lòng nàng chỉ là một tên ác ma sao?
Một tên ác ma mà nàng khinh bỉ?

Ánh mắt Quân Lăng Thiên u ám, sâu thẳm như hồ sâu, làm
cho người khác không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.

"Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha
ta?" Giận dữ bộ dạng khóc lóc và vô năng của mình, Y Vân nâng mắt hỏi.
Nàng thật sự mệt mỏi, nàng không muốn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như vậy.

"Ta muốn tâm của ngươi! Ngươi sẽ cho ta
sao?" Quân Lăng Thiên nửa đùa nửa thật nói.

Tâm? Y Vân kinh ngạc, hắn đang nói cái gì? Cần tâm của
nàng? Chẳng lẽ cần nàng yêu hắn?

Lẽ nào, thương thế mà hắn gây ra cho nàng còn chưa đủ,
còn muốn trái tim nàng bị thương? Kết cục khi yêu một ác ma là gì, không cần
nghĩ

"Điều đó không có khả năng, chẳng thà để cho ta
chết!" Y Vân oán hận nói.

"Vậy sao? Tốt lắm, nếu muốn ta thả ngươi tự do,
cũng trừ phi ta chết!" Trong đôi mắt tà mì hiện lên vẻ thất vọng, Quân
Lăng Thiên lạnh lùng nói. Nếu muốn Quân Lăng Thiên chết, chẳng phải so với lên
trời còn khó khăn hơn.

Y Vân chán nản, nàng tại sao lại trêu phải một tên ác
ma như vậy.

"Hay là, ngươi có thể thử lại trốn đi từ trong
tay ta? Ngươi có thể bày trận nha! Bản thân ta muốn biết ngươi còn có thể bày
ra trận gì!" Nghĩ đến việc bị tiểu nữ tử này vây trong trận pháp, đã cảm
thấy ảo não.

Đúng nha, nàng có thể từ trong tay hắn trốn đi hai
lần, nói không chừng còn có lần thứ ba!

Y Vân cười nhạt một tiếng, luôn có hy vọng.

Bàn tay trắng nõn vuốt lại mái tóc hỗn độn, Y Vân
nghiêng người từ trên giường leo xuống.

Quay đầu hướng Quân Lăng Thiên nói: "Ta có thể
trở về hay không? Đừng quên, lời nói vừa rồi của ngươi."

"Ta mới vừa nói cái gì? Ta không nhớ rõ."
Quân Lăng Thiên nói xong, hai mắt sáng ngời nhìn nàng.

Y Vân hít sâu một hơi, tên ác ma chết tiệc này, chẳng
lẽ còn muốn nàng lặp lại một lần nữa, "Ngươi nói, ta hôn ngươi, ngươi để
ta trở về."

"Ngươi nhắc tới, bản thân ta mới nhớ lại, hình
như là có nói qua, nếu như thế, ngươi đi đi." Quân Lăng Thiên nhìn Y Vân
hai má ửng hồng, nói.

Y Vân vừa nghe, cuống quít xoay người rời đi, sợ hắn
lần nữa hối hận.

"Nhưng mà," Thanh âm Quân Lăng Thiên kéo
dài, "Ngàn vạn lần không thể rời khỏi Phồn Hoa Viên, mấy ngày nay ta sẽ ở
nơi này, đừng để cho ta không tìm thấy ngươi."

Nhìn thấy nàng không quay đầu lại mà vội vàng rời đi,
bên môi Quân Lăng Thiên gợi lên nét cười câu hồ nhìn thấy bóng lưng nàng ngoan
cường chậm rãi biến mất ở hành lang uốn khúc, tan vào bóng tối, hắn phất tay
đóng cửa phòng, nhắm mắt nằm lại trên giường, nơi này còn lưu lại dư âm hương
thơm của nàng, đầu lưỡi khẽ lướt trên môi, nơi miệng vết thương bị nàng cắn,
hắn nở nụ cười, có lẽ là nên để nàng tự do.

Nàng bao giờ cũng như vậy, cho dù hắn trêu đùa nàng
thế nào, cũng không làm nàng khuất phục, nàng làm cho hắn vừa thương xót lại
vừa không cách nào dứt bỏ.

Hắn bỗng nhiên rất muốn có được tâm của nàng, loại dục
vọng này mãnh liệt như vậy, mãnh liệt khiến hắn có chút bất an.

Y Vân vội vã xuyên qua hành lang gấp khúc, hướng lầu
hai đi đến. Nàng không hề chú ý tới, ở chỗ khuất nơi hành lang, có một nữ tử
hồng y, là Hồng Điệp, lúc này trong đôi mắt nàng, tản ra ánh nhìn ghen tị, khiến
cả người nàng trong như một đoá hoa độc nở ra trong bóng tối.

Đêm càng khuya, Phồn Hoa Viên tối nay dường như vắng
vẻ hơn ngày thường. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì tên ác ma kia.

Y Vân ở trên giường xoay người khó ngủ, nhanh như vậy
đã rơi vào tay Quân Lăng Thiên, thực khiến Y Vân chán nản không thôi.

"Hoàng Nhan! Hồng Điệp hôm nay có vũ, mau đến
nhạc kèm." Ngoài cửa một tiểu nha đầu truyền lời.

Hoa khôi Hồng Điệp khiêu vũ là tuỳ tâm tình của nàng,
không biết hôm nay nàng là vui hay buồn, nhưng Y Vân có thể biết được tâm tình
chính mình thực tệ hại.

Đứng lên trang điểm một chút, liền đến tấm bình phong
bên cạnh sân khấu.

Sau bình phong đã đặt sẵn đàn tranh tinh xảo.

Xem ra tâm tình Hồng Điệp hôm nay thực tốt, khúc nhạc
mà được diễn tấu bởi đàn tranh sẽ trầm thấp mà bi thương.

Ngồi xuống, ánh mắt Y Vân vô tình nhìn thấy phía dưới
đàn, có một tay nải màu trắng, Y Vân ngạc nhiên cầm lên, bên trong còn có một
bộ nam trang bạch sắc.

Ngoài ra còn một lá thư, trên đó lưu lại bút tích,
"Nhạc đến nửa đoạn, cải trang trốn đi, có tiếp ứng.

Y Vân nghi hoặc liếc mắt nhìn Hồng Điệp đang đứng bất
động trên sân khấu, lúc này đây nàng vẫn là bày ra một dáng vẻ mê người, đầu
cúi thấp, không biết là đang suy nghĩ về điệu múa, hay là còn chờ gì khác.

Chẳng lẽ nàng muốn cứu mình? Vì sao? Y Vân tự thấy
nàng cùng Hồng Điệp cũng không có giao tình gì quá sâu sắc. Bởi vì nàng luôn
kiêu ngạo, người khác khó có thể tiếp cận, lời nói giữa hai nàng có thể đếm
được trên đầu ngón tay, nàng vì cái gì mà mạo hiểm đắc tội với Quân Lăng Thiên
nguy hiểm mà cứu mình?

Tuy rằng không nghĩ ra, nhưng Y Vân sẽ không bỏ qua
bất cứ cơ hội nào có thể trốn khỏi Quân Lăng Thiên.

Đem nam trang bạch sắc mặc lên người, đem trâm ngọc
trên mái tóc từng cái tháo xuống, sau đó chải một kiểu tóc nam nhân đơn giản.

Y Vân lại đem gương mặt trang điểm lau đi, nước hoa
hoàng sắc kia cũng đã đến kỳ hạn nửa tháng, Y Vân lấy khăn tỉ mỉ lau sạch, hồi
phục lại màu da vốn có của nàng.

Trong nháy mắt trở thành một bạch y công tử thanh tú,
cùng Hoàng Nhan bạch y thần sắc mang bệnh, đầu đầy châu ngọc như hai người khác
nhau.

Mới vừa chuẩn bị xong xuôi, trên sân khấu cánh tay
ngọc của Hồng Điệp giương nhẹ, chiếc eo nhỏ nhắn xoay tròn, bắt đầu múa.

Bước chân Hồng Điệp hôm nay rất chậm, nhất cử nhất
động tràn ngập vẻ bi thương nồng đậm, Y Vân thực dễ dàng đi theo tiết tấu của
nàng.

Tiếng tranh như thanh âm nước chảy, kỹ thuật nhảy
duyên dáng động lòng, tất cả như quyện vào nhau, khách nhân đều lẳng lặng lắng
nghe tiếng nhạc, chú tâm thưởng thức điệu múa.

Ai có thể đoán được, tâm tư người tấu nhạc cũng như
người khiêu vũ.

Múa đến nửa đoạn, thân mình Hồng Điệp bỗng nhiên nhẹ
nhàng nhảy lên, giống như một nàng Hồ Điệp theo gió tung bay, tiếp đó lại nhẹ
nhàng hạ xuống, tư thế duyên dáng nằm trên vũ đài, tay hạ xuống, đầu cúi thấp,
vũ y hồng sắc ở trên sân khấu trải thành một vòng tròn.

Động tác của nàng bất động như vậy, từ nhìn lại, trông
như một con Hồ Điệp kiều diễm thu lại đôi cánh, nhẹ nhàng dừng bên một đoá hoa
hồng.

Vũ ngưng nhạc dừng, cũng không có ai nói chuyện, tất
cả mọi người lẳng lặng chờ đợi, cùng đợi Hồng Điệp lại một lần nữa ở trên đoá
hoa vui mừng mà múa.

Ai cũng không chú ý tới, có một bóng trắng ở sau bức
bình phong chợt loé rồi biến mất.

Y Vân lợi dụng thời khắc này mà lặng lẽ chạy đi.

Thủ vệ của Phồn Hoa Viên chỉ thấy một công tử tuấn mỹ,
nghênh ngang đi ra, nghĩ thầm, một công tử như vậy sao mới vừa rồi không thấy
hắn tiến vào?

Trước cửa Phồn Hoa Viên cảnh vật vẫn như nửa tháng
trước, đèn đuốc sáng trưng, xe ngựa không dứt.

Vẫn có mấy nữ tử xinh đẹp lắc lư dáng vẻ mê người đứng
trước cửa.

Nhưng mà người lúc này với ngày ấy không giống nhau,
nàng không phải là đi vào, mà là rời đi.

Gió đêm rét lạnh thổi tới, lướt nhẹ lên bạch y của
nàng, ánh sao trên bầu trời lấp lánh như ánh mắt khẽ cười.

Đêm, xinh đẹp như vậy.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ cấp tốc chạy đến bên cạnh
nàng.

"Nhanh lên xe." Một tiếng nói trầm thấp dịu
dàng truyền đến.

Y Vân quay đầu, thân ảnh gầy yếu, trong đêm tối lại
càng thêm tái nhợt, là Thương Dung.

Chương 48: Đuổi theo.

Khi Long Mạc tiến vào Phồn Hoa Viên thì Hồng Điệp còn
ở trên vũ đài duy trì tư thế tuyệt mỹ kia.

Nhưng, khách nhân phía dưới cũng không còn tiếp tục im
lặng, có người đã mất kiên nhẫn, đang xì xào bàn

"Vì sao còn không múa? Chẳng lẽ Hồ Điệp bị gãy
cánh?"

"Đúng nha! Sao lại thế này? Chẳng lẽ đang
ngủ?"

"Nói bậy, đây nhất định là điệu múa mi của Hồng
Điệp, chúng ta hãy kiên nhẫn chút đi!"

Dương ma ma nhìn thấy Long Mạc vào, vội vàng tươi cười
tiếp đón, nàng nhận ra đây đúng là vị công tử cao quý ngày ấy ở Phồn Hoa Viên
say đến mê man bất tỉnh. "Vị công tử này, không biết ngài muốn tìm vị cô
nương nào?"

Long Mạc khoanh tay đứng, đôi mắt lạnh lùng khẽ lướt
qua Dương ma ma, hờ hững nói: "Hoàng Nhan!"

Sáng sớm ngày ấy, phụ hoàng có việc gấp cần gặp hắn,
thật đáng tiếc không gặp được cô nương có thanh âm giống với Y Vân. Hôm nay,
hắn đặc biệt là tới gặp Hoàng Nhan.

Dương ma ma mỉm cười nói: "Hoàng Nhan cô nương
đang đi nhạc kèm cho Hồng Điệp, nhưng mà, Hoàng Nhan cô nương không phải là
người tiếp khách, nàng chỉ ở đây diễn tấu nhạc khúc! Công tử không bằng tìm vị
cô nương khác đi."

Long Mạc có chút kinh ngạc, cô nương thanh lâu mà
không tiếp khách? Nhưng, vì sao ngày ấy lại chiếu cố hắn một đêm say rượu?
Thanh âm của nàng giống Y Vân như vậy, chẳng lẽ? Nàng thật là Y Vân?

"Ta nhất định muốn gặp nàng!" Long Mạc kiên
định nói, trong lòng có chút hy vọng.

Ánh mắt Long Mạc trong trẻo như lạnh lùng nhìn, Dương
ma ma không kìm hãm được mà sợ hãi, vị chủ tử ở lầu ba đã phân phó, trừ hắn ra,
Hoàng Nhan không thể tiếp khách nhân nào khác.

Dương ma ma do dự không biết làm thế nào đáp lời, bên
kia khách nhân có người không kiên nhẫn hô to: "Hồng Điệp, vì sao còn
không múa?"

Hồ Điệp dường như ngủ say, bỗng nhiên giật mình hoảng
sợ, Hồng Điệp nhẹ nhàng cử động, sau đó hai tay liền bắt đầu từ từ múa, động
tác rất nhẹ rất chậm, dường như sợ đáng thức giấc ngủ của người.

Điệu múa chậm rãi tiếp diễn, nhưng, kỳ lạ thay, không
có nhạc kèm.

"Người đi nhạc kèm đâu?" Có người sinh ra
nghi vấn, có người đến sau bình phong nhìn.

Sau tấm bình phong, chỉ có chiếc đàn tranh tinh xảo
lẳng lặng đứng đó, mà Hoàng Nhan lại không thấy ở đây.

"Hoàng Nhan cô nương không có ở trong này."

"Cái gì?" Tin tức này khiến mọi người có
chút sửng sốt, Hoàng Nhan không nhạc kèm mà bỏ đi sao? Chẳng thể trách Hồng
Điệp không múa, thì ra là không có nhạc.

Tìm thật lâu, Phồn Hoa Viên cuối cùng vẫn không tìm
thấy Hoàng Nhan thần sắc có bệnh kia.

Dương ma ma là người sợ hãi nhất, nếu Hoàng Nhan trốn
mất, chủ tử ở lầu ba chẳng phải là muốn cái mạng của nàng sao. Chủ tử chưa bao
giờ để vị cô nương đó tiếp khách qua đường, kể cả Hồng Điệp, cũng hết lần này
đến lần khác coi trọng vị Hoàng Nhan cô nương này, thật kì quái. Chẳng lẽ? Đó
không phải là bộ mặt thật của nàng? Trước kia Dương ma ma cũng hoài nghi qua,
nhưng Loan Nguyệt từng nói, sau khi Hoàng Nhan rửa mặt, màu da vẫn là màu vàng.

Dương ma ma kêu tên thủ vệ gác cửa hỏi: "Hoàng
Nhan cô nương có đi ra ngoài không?"

"Không có nha, ngài đặc biệt dặn tiểu nhân, giám
sát chặc chẽ Hoàng cô nương, tiểu nhân nào dám lơ là!"

"Có thể có người nào khả nghi không?"

Quân nô kia suy tư một lát nói: "Có một bạch y
công tử, cực kỳ tuấn mỹ, tiểu nhân không hề thấy hắn tiến vào, nhưng lại thấy
hắn đi ra ngoài."

"Khi nào?" Dương ma ma vạn phần khẩn trương
nói.

"Lúc nhạc dừng."

Long Mạc ở bên cạnh nghe xong, trong lòng nghi hoặc.

Chẳng lẽ thật là nàng? Hắn lại để vuột mất sao? Tâm đã
định, gương mặt hắn toả ra hàn băng, mang theo Đinh Lang cùng Băng Nham từ Phồn
Hoa Viên

Trên lầu ba Phồn Hoa Viên, một thân ảnh cao ngất đứng
bất động ở hành lang.

Phía sau, một hắc y nhân đến bẩm báo: "Chủ nhân,
Hoàng Nhan cô nương trốn khỏi Phồn Hoa Viên."

"Thế à?" Quân Lăng Thiên hời hợt nói, hình
như điều này đã nằm trong dự liệu.

Nàng cuối cùng vẫn chạy thoát, nếu không trốn đi thì
không phải là nàng. Nhưng mà, sao lại nhanh như vậy. Nàng vội vã rời khỏi hắn,
hắn thực sự khiến nàng chán ghét như vậy sao?

Nhưng mà, hắn tin tưởng vào tính tình của nàng, nàng
nhất định sẽ không đi tìm Long Mạc. Hắn có thể lặng lẽ từ một nơi bí mật gần đó
quan tâm nàng, mãi cho đến khi nàng hiểu được trái tim của hắn.

"Người nào giúp nàng trốn?" Thanh âm lãnh
liệt không chút tình cảm.

"Là Hồng Điệp!"

"Hừ!" Quân Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, nữ
nhân này lá gan không ngờ lại lớn như vậy, dám tự mình hành động.

"Nàng đi nơi nào? Có gặp ai không?"

"Nàng ngồi trên xe ngựa của Đại hoàng tử Nam Long
Quốc."

"Sao?" Lăng Thiên cả kinh, Y Vân thế nào lại
cùng Long Phi có giao tình? Bản lĩnh của tiểu nha đầu này thật ngoài suy nghĩ
của hắn, nhưng mà tên Long Phi bệnh hoạn kia cùng Long Mạc tranh đoạt ngôi vị
hoàng đế, hắn mang Y Vân đi mục đích tuyệt đối không đơn giản.

Ánh mắt Quân Lăng Thiên tối sầm, sâu thẳm như đêm.

"Vụ, phái người nhanh đuổi theo." Quân Lăng
Thiên lạnh giọng ra lệnh.

Xe ngựa dần dần chạy ra khỏi Phồn Hoa Viên, rời xa
thanh lâu múa hát phồn hoa này, bốn phía dần yên tĩnh, vành tai trở nên thanh
tịnh hơn.

Đây mới thực sự là đêm, yên tĩnh mà thanh bình.

Y Vân nhoài người ra bên ngoài nhìn ngắm, bầu trời xa
xăm, ánh sao lấp lánh, vầng trăng trong vắt. Xa xa là từng mái nhà đen sẫm, núi
non trùng trùng điệp điệp, ngã tư đường vắng vẻ soi bóng dưới ánh trăng.

Đêm yên tĩnh như thế, dường như đã từ lâu rồi nàng
không được hưởng thụ.

"Thương Dung đại ca, ngươi sao lại đến cứu Hoàng
Nhan?" Y Vân nghi hoặc hỏi han.

Thương Dung nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, mi phong vẽ nên
một tia ôn nhu, nói: "Đại ca đêm nay vừa đến Phồn Hoa Viên, liền nhận được
thư tín của Hồng Điệp, nói là có một ma đầu nhìn trúng ngươi, cần đại ca giúp
ngươi trốn thoát."

Hồng Điệp, không nghĩ đến một hoa khôi cao ngạo mà
lạnh lùng như vậy, lại có một tấm lòng thiện lương. Y Vân nợ nàng ơn cứu giúp,
nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp.

"Thương Dung đại ca, sau này gặp lại Hồng Điệp,
nhất định thay mặt Y Vân cảm ơn nàng." Y Vân chân thành nói.

Thương Dung khẽ cười nói: "Nếu có cơ hội ta chắc
chắn sẽ làm như vậy, nhưng mà, Hoàng Nhan muội muội của ta không có ở Phồn Hoa
Viên, đại ca cũng sẽ không tiếp tục đi đến nơi đó."

"Thật sao? Nói như vậy, đại ca mấy ngày nay là vì
nhớ Hoàng Nhan nên mới đi Phồn Hoa Viên? Đa tạ đại ca quan tâm." Y Vân
cười vui vẻ.

Thương Dung nhìn thấy nét mặt tươi cười của Y Vân,
không khỏi ngẩn ngơ một hồi, cái tiểu nha đầu này, khi khôi phục tướng mạo vốn
có, đúng là xinh đẹp đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng.

"Thương Dung đại ca, ra khỏi Phồn Hoa Viên ngươi
đừng gọi ta Hoàng Nhan, gọi là Vân nhi đi." Y Vân thật tâm là xem Thương
Dung như đại ca, "Nhưng đại ca, Y Vân chỉ có thể ở trong quý phủ của ngươi
một vài ngày, trải qua sóng gió lần này liền sẽ rời đi." Nàng sợ, sợ nhìn
thấy Long Mạc trong quý phủ của Thương Dung, tâm lại thêm đau khổ.

"Vì sao? Đại ca đối đãi với ngươi không tốt sao?”
Thương Dung hơi hấp tấp hỏi.

"Đại ca đương nhiên là với Y Vân vô cùng tốt,
nhưng Y Vân lại không thể mãi quấy rầy ngươi. Y Vân còn chút việc chưa làm
xong." Đôi mắt Y Vân bỗng nhiên hiện lên ánh nhìn kiên định, nghĩa mẫu có
Đinh Lang chăm sóc, Long Mạc cưới Nguyệt Hạ Hương, bà ngoại cùng Trương mụ ở
Nguyệt phủ nàng cũng yên tâm, nàng đã không còn vướng bận nào.

Nàng cần phải đi khắp nơi thiên hạ để tìm mẫu thân,
nàng tin tưởng mẫu thân nhất định không chết, nàng còn phải tìm được phụ thân.
Cho dù chỉ là mò kim đáy bể, nàng cũng vĩnh viễn không từ bỏ.

Thương Dung nhìn sắc mặt Y Vân ngấn lệ, bởi vì trầm tư
mà đôi mắt có vẻ mông lung, thậm chí là không tìm thấy phương hướng.

Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.

"Cẩn thận thích khách!" Thị vệ đánh xe hoảng
sợ hô to.

Y Vân cùng Thương Dung thất thần bừng tỉnh, vén rèm
nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, ở ngay giữa ngã tư đường, lặng
yên hai Hắc y nhân, mặt mang khăn sa đen, tay cầm kiếm.

Trong không khí tràn ngập sát ý.

Tâm Y Vân hồi hộp từng hồi, sao lại thế này? Lại là
Hắc y nhân! Những người này là nhằm vào nàng? Hay là nhằm vào Thương Dung đại
ca? Y Vân nhớ rõ lần trước gặp thích khách cũng là trên con đường này, và mục
tiêu là Thương Dung cùng Long Mạc.

Có tiếng gió sắc bén thổi tới, một bóng đen lặng lẽ
không một tiếng động từ trên không bay xuống.

Áo bào hắc sắc bị gió thổi mà phồng lên, phất phơ lay
động, mái tóc đen cũng theo đó mà tung bay. Chiếc mặt nạ trên mặt như trước làm
tăng thêm phần thần bí cùng vẻ ác ma. Hắn tựa như Tinh linh của đêm, lại giống
như sứ giả địa ngục, khi hắn đến, khiến tâm Y Vân rung động, lại khiến nàng run
sợ thật lâu.

Quân Lăng Thiên, hắn cuối cùng cũng đuổi theo, nàng
vẫn là chạy không thoát khỏi bàn tay của hắn sao?

Hắn thản nhiên đứng yên trước xe ngựa, ánh mắt tà tứ
chăm chú nhìn vào nàng ở trong xe.

Y Vân hít sâu, ánh nhìn sáng rực, đôi con ngươi trong
suốt kiên định nhìn vào đôi mắt Quân Lăng Thiên lạnh lẽo như hồ băng.

"Ngươi, vì sao không thể buông tha ta?"

Lăng Thiên thản nhiên cười, hàn ý tràn ngập.

"Ta nói rồi, thả ngươi thì có thể, nhưng, trừ phi
ta chết." Hắn gằn từng tiếng lãnh liệt nói.

Y Vân tuyệt vọng.

Nàng quay đầu nhìn Thương Dung đại ca trong xe, nàng
biết Thương Dung đại ca không có võ công, lần trước gặp nạn chính là nhờ Long
Mạc cứu hắn, ngoài xe cũng chỉ có hai thị vệ đánh xe, chắc chắn lần này là chạy
không thoát.

"Ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng không
làm khó dễ bọn họ."

"Ngươi lúc này lại muốn nói điều kiện với ta
sao?" Quân Lăng Thiên thâm trầm nở nụ cười, "Nhưng mà, hôm nay ta sẽ
khai ân một lần, đáp ứng buông tha bọn họ."

Bỗng nhiên, nghe được tiếng vó ngựa vang lên.

Trong lòng mỗi người đều rung lên, không biết người
đến là ai?

Chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: "Vương
gia, là xe ngựa của Long Phi Vương gia." Là thanh âm Đinh Lang.

"Thế à?" Một thanh âm kinh ngạc rất nhỏ,
ngay sau đó có một bóng dáng bạch y chợt loé, một con ngựa trắng chở một công
tử bạch y tới trước mắt.

...Là Long Mạc.

Y Vân cuống quýt đem màn xe buông xuống, tâm bắt đầu
đập liên hồi.

Hắn đến đây, nàng không biết giờ phút này trong lòng
là vui hay buồn!

Hành động đó của Y Vân không thoát khỏi ánh mắt của
Quân Lăng Thiên, hắn bỗng nhiên tà khí nở nụ cười.

Xuyên qua cửa sổ, Y Vân lén lút nhìn Long Mạc

Long Mạc nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước
mắt Quân Lăng Thiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3