Tình Ngang Trái (Tập 4) - Chương 17 - 18

Chương 17

Từ bao giờ Trần Tiểu Béo lại biến
thành cao lớn và oai phong đến thế? Người đàn ông mới tới có hàm râu nam tính,
so với các bạn nam ở đây thì bờ vai anh ta rất rộng và cao hơn bọn họ nửa cái
đầu. Con Sên cao 1m68 đứng trước mặt anh ta trông cứ như đứng với một tòa tháp
sắt.

“Anh là ai?” Con Sên đại diện nhóm
bạn đặt câu hỏi.

“Lớp trưởng, cậu quên tôi rồi à?”
Gã cười cười, đôi môi mỏng nhếch lên đầy cá tính.

“Cậu, cậu, cậu…” Sau khi lắp bắp
vài từ, con Sên vỗ cái đét vào đùi hét to, “Hình Tuế Kiến!”

Hình Tuế Kiến gật đầu mỉm cười lịch
sự, nhưng vì sao lúc anh chàng lớp trưởng gọi đúng tên gã thì bỗng nhiên mọi
người đều im bặt?

Gã xoay người, khi nhìn thoáng thấy
dung nhan tái xanh ngồi chính giữa đám bạn nữ, thì nụ cười của gã chợt tan
biến. Hình Tuế Kiến không ngờ Kiều Duy Đóa cũng tới họp lớp.

Anh chàng lớp trưởng không hổ danh
là lớp trưởng, chỉ với một ánh mắt mà trong đám bạn học tiếp nhận ám hiệu đã
lập tức có người chủ động nhường lại chỗ ngồi, còn mình thì chạy tới bàn của
Kiều Duy Đóa. Nhóm bạn học quả quyết kéo Hình Tuế Kiến đến một bàn khác.

Buổi họp lớp phải diễn ra êm đẹp,
tuyệt đối đừng xuất hiện chuyện đổ máu! Nhìn đôi mắt bỗng dưng lạnh tanh của
Kiều Duy Đóa, mấy chữ ‘oan gia ngõ hẹp’ thật đúng với tình hình lúc này! Tất cả
mọi người đều âm thầm toát mồ hôi, ai cũng sợ sẽ có cảnh máu tươi vương vãi.
May mắn thay, chờ một hồi mà Kiều Duy Đóa vẫn ngồi ngay đơ, dường như vẫn còn
sốc chưa hồi phục lại tâm trạng bình thường.

“Hình Tuế Kiến, Tiểu Béo nói sẽ
tới, thế cậu ấy đâu?” Con Sên lảng qua chuyện khác.

Hình Tuế Kiến lấy lại tinh thần,
đáp: “Cậu ấy đang ở Canada.”

“Ở Canada? Làm gì có? Tớ vừa gọi
điện thoại cho cậu ấy mấy lần mà!” Còn nói đang đi trên đường, sẽ tới ngay, vân
vân…

“Cậu ấy chuyển vùng cuộc gọi quốc
tế.” Hình Tuế Kiến nhếch môi, hơi phân tâm.

“Mẹ ơi, hóa ra là thế, tớ bị lừa
một vố lớn rồi!”

Hình Tuế Kiến xao nhãng tới mức
không nói thêm gì, khiến bầu không khí chợt lạnh dần.

Gã gượng ép mở miệng: “Tiểu Béo có
chuyện muốn nói với các cậu.” Hình Tuế Kiến lấy điện thoại ra, mở một đoạn
video clip tải sẵn từ máy tính xuống. Nếu không phải bị Tiểu Béo van nài năn
nỉ, thì gã sẽ chẳng tham gia buổi họp lớp này.

Trong clip, Tiểu Béo để lộ đôi mắt
thâm tình và nghịch ngợm, ánh mắt ấy tỏ vẻ đau đớn rất khoa trương: “Từng có cơ
hội họp lớp với bạn các nhưng tớ không biết quý trọng, bây giờ mất rồi mới thấy
hối tiếc, chuyện đau buồn nhất trong cuộc đời cũng chỉ thế này thôi. Hôm nay
rốt cuộc trời cao cũng cho tớ thêm một lần cơ hội, và tớ đành mượn clip này để
nói với mọi người: Tớ yêu các bạn, đừng quên Trần Tiểu Béo tớ nhé! Tất cả các
bạn nữ chưa chồng có sở thích chát với bạn nam trên QQ hoặc MSN, hãy nộp hết
nickname cho tớ, tớ cho phép các cậu được quấy rầy tớ một vạn năm!”

“Trân trọng quá đấy chứ!” Mọi người
đều lập tức bật cười, ngoại trừ Kiều Duy Đóa.

“Sống ở Canada rất buồn tẻ, nên mấy
hôm trước lớp trưởng gọi điện tới, thì ngày nào cậu ấy cũng nói muốn được gặp
các bạn và buộc tôi phải chuyển những lời này đến mọi người.” Trước kia mỗi lần
họp lớp, Trần Tiểu Béo luôn là kẻ phản đối đầu tiên, bây giờ người gào rú hối
hận cũng là anh ta.

Hình Tuế Kiến thản nhiên nói: “Cậu
ấy còn giao cho tôi một nhiệm vụ, hy vọng mỗi bạn tới trước ống kính nói
chuyện, để cậu ấy trông rõ diện mạo hiện tại của từng người.” Gã cứ nghĩ việc
này không có gì đáng kể, nhưng lúc này gã cảm thấy thật hối hận.

“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Anh chàng lớp trưởng vỗ ngực, “Hình Tuế Kiến, cậu vẫn y như xưa, luôn thương
yêu các anh em!” Thật hâm mộ quá.

“Làm anh em là phải làm cả đời.” Gã
thản nhiên nhếch môi.

“Anh em như tay chân, đàn bà như
quần áo.” Lập tức có người cười lớn tiếp lời.

Gã không cười nổi, bởi vì đằng sau
gáy gã sắp bị một đôi mắt trong veo đốt thành cái hố to.

“E hèm, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ không?
Tớ chính là cái tên mỗi ngày ‘sụt sịt’ nước mũi – lớp trưởng đây!”

“Hi, Tiểu Béo, cậu còn nhớ tớ
không? Năm lớp 7 tớ bị cậu cướp mất quyển sách võ hiệp, tới giờ lên lớp thì bị
thầy giáo tịch thu, chừng nào cậu đền lại cho tớ?

“Tiểu Béo, Canada và Ôn Thành cách
nhau mấy tiếng? Nếu không phải ngày đêm đảo lộn thì tớ sẽ miễn cưỡng giả vờ có
sở thích đi quấy rầy cậu!”

Rốt cuộc bầu không khí lại sôi động
hẳn lên.

Gã ngồi yên tại chỗ lia điện thoại
về phía từng gương mặt thân thiết nhiệt tình nhưng không còn nét trẻ con. Tiếp
theo, màn hình điện thoại trong tay gã dời tới một nơi, nơi đó Kiều Duy Đóa
đang lạnh lẽo nhìn gã chằm chằm.

Gã cứng đờ dời màn ảnh qua vị trí
kế tiếp. Quay hết một vòng thì công việc cũng kết thúc, gã tắt máy ghi hình.

Đúng lúc ấy, trên ngón tay gã chợt
lóe sáng, một bạn học tinh mắt nhìn thấy liền hỏi ngay: “Hình Tuế Kiến, cậu lập
gia đình rồi à?”

Trên ngón tay áp út của gã đeo một
chiếc nhẫn hình gợn sóng đơn giản nhưng không mất phong cách, làm người ta khó
hòng bỏ qua.

Gã im lặng rồi đáp: “Ừ.”

“Hôm nay là lễ tình nhân, anh không
đi chung với bà xã sao?” Ngay lập tức có bạn học nữ tò mò hỏi.

Rất hiếm đàn ông đeo nhẫn cưới trên
tay hoài, chứng tỏ tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt!

Hình Tuế Kiến cứng đờ, rồi vô thức
xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái. Một hồi lâu sau, gã mới trầm giọng thốt ra
mấy chữ: “Cô ấy đang ở nước ngoài.”

Từ đầu tới cuối Kiều Duy Đóa vẫn
hoàn toàn trầm mặc, nhưng cô lại bất giác xiết chặt nắm tay.

“Wow, hóa ra hai người yêu đương
vượt biên giới hả? Chắc phải khổ lắm nhỉ?” Một bạn nam buột miệng.

“Tôi cũng định cư ở Canada, mới về
nước thăm gia đình dịp Tết Nguyên đán.” Hình Tuế Kiến nhàn nhạt trả lời.

Trong ngực dội tới một cơn đau
nhói, lúc này Kiều Duy Đóa mới phát hiện, từ lúc Hình Tuế Kiến vào cửa tới giờ
cô đã bị sốc đến mức ngạt thở. Cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại bỏ qua một
lễ tình nhân lãng mạn bên cạnh Tư Nguyên, mà chạy tới đây tham gia họp lớp! Dù
như bị kim đâm, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn bắt mình phải biểu hiện thật trấn
tĩnh.

“Kiều Duy Đóa, còn cậu kết hôn
chưa?” Một bạn học ngồi chung bàn không có kinh nghiệm sống, đặt câu hỏi thiếu
tế nhị.

Tất cả các bạn đều lộ ra ánh mắt tò
mò, nhưng chẳng ai dám truy vấn.

Cô hít sâu rồi thở hắt một hơi, mỉm
cười đáp: “Tớ sắp cưới.”

Giọng cô không cao không thấp, vừa
đủ để truyền tới bàn bên cạnh. Tuy nhiên, suốt toàn bộ quá trình Hình Tuế Kiến
đều đưa lưng về phía cô mà chẳng có phản ứng gì.

“Bạn trai Duy Đóa là công tố viên,
anh ấy yêu cô ấy lắm!” Thường Hoan cố tình bồi thêm.

“Wow, là công tố viên à? Thật oách
quá!” Đám bạn nữ ồ lên ngưỡng mộ, “Thảo nào tớ thấy Duy Đóa thay đổi nhiều lắm,
hóa ra bị người ta thuần phục rồi!” Mặc dù luôn nín lặng nhưng rõ ràng trên
người Kiều Duy Đóa đã không còn thấy vẻ ‘gai góc’.

Kỳ thực mùng một tháng sau Tư
Nguyên mới chính thức nhậm chức công tố viên. Thế nhưng lạ lùng thay, Kiều Duy
Đóa lại không hề có ý định giải thích.

Thực ra, cô rõ ràng không ham hư
vinh đến vậy, nhưng kỳ thực cô cũng chẳng còn cơ hội để tiếp tục ham ‘hư vinh’.

Không biết người ngồi bàn bên cạnh
có nghe tin mừng hạnh phúc của cô không, mà chỉ thấy gã đang nhận điện thoại.

“Phương Nhu, có chuyện gì?” Gã vừa
bắt máy thì đã nhẹ giọng.

Sự ‘dịu dàng’ của con người sắt đá
này khiến Kiều Duy Đóa cảm thấy xa lạ.

“…Ống nước nhà bếp bị chảy à? Cô
đừng lo, cứ từ từ dùng khăn lau sạch sàn nhà, dưới lầu có phàn nàn thì cứ mặc
kệ! Cô hãy nhớ chú ý, bây giờ Tử Tử biết đi rồi, cẩn thận coi chừng nó trượt
chân! Tôi sẽ qua đó ngay!” Vừa cúp máy, Hình Tuế Kiến liền vội vàng đứng dậy.

“Xin lỗi mọi người, tôi có việc
phải đi trước!”

Bữa cơm còn chưa ăn mà có người
định ‘chuồn êm’, khiến đám bạn học rất bất mãn.

“Gì mà gấp quá vậy?” Các bạn học
kháng nghị.

Chẳng qua có một phụ nữ gọi điện
‘bất lực’ cầu cứu vài câu, thì đã có người lập tức chạy đi làm anh hùng cứu mỹ
nhân?

“Đúng, chương trình chưa bắt đầu gì
cả. Đã ít người tham gia rồi mà cậu còn bỏ đi, chẳng phải chúng tôi thiếu một
phần tiền sao?” Các bạn học bất mãn.

Xưa nay họp lớp đều có quy định
chia đều.

“Muốn đi cũng được, cậu cứ thanh
toán hết chầu này rồi hẵng đi!” Con Sên chơi xỏ để mong giữ người.

Nào ngờ Hình Tuế Kiến lại sảng
khoái nói, “Không thành vấn đề.” Gã phong độ gọi nhân viên phục vụ tới tính
tiền hết hai bàn.

Gã tỏ thành ý như thế khiến đám bạn
học vui mừng hết nói nổi.

“Lần sau có cơ hội sẽ tụ họp tiếp!”
Tạm biệt xong, Hình Tuế Kiến đi theo nhân viên phục vụ ra quầy thu ngân quẹt
thẻ thanh toán.

“Vợ anh ta ở Canada, vậy mọi người
đoán thử xem cô gái mới gọi điện tới nói ống nước nhà bếp bị bể là ai?” Người
vừa đi khuất, các bạn học lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Nghe nói mẹ của Hình Tuế Kiến
không sinh thêm cô em gái nào để anh ta có người chăm sóc đâu.”

“Còn phải hỏi nữa, cô gái ấy họ
Phương! Tớ đoán chắc là người tình rồi!” Một bạn nam cất giọng mờ ám, “Hôm nay
là lễ tình nhân có biết không? Vắng vợ thì thể xác và linh hồn người đàn ông
đều cô quạnh, nếu không có chút dịu ngọt thì làm sao người ta sống nổi qua cái
lễ tình nhân?”

Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa vẫn
chưa một lần được gã nhìn thẳng mặt, chậm rãi đặt đôi đũa xuống.

Các bạn học đang bàn tán đều giật
mình nhảy dựng.

Sắc mặt Kiều Duy Đóa vẫn rất khó
coi, cô cố sức làm hơi thở thật bình tĩnh, “Tôi đi đưa phần tiền của mình cho
anh ta!”

Cô không xen vào việc của bọn họ,
nhưng bữa cơm này cô nuốt không trôi.

Dứt lời, cô đứng dậy đi ra khỏi ghế
lô.

Đám bạn học ngơ ngác nhìn nhau,
quyết định coi Kiều Duy Đóa đã tách nhóm.

Chương 18

Gần như không cần nhìn hóa đơn,
Hình Tuế Kiến đã quẹt thẻ ngay. Xưa giờ gã không thuộc tuýp đàn ông tính toán ở
phương diện này, khi ra ngoài với phụ nữ, gã chưa từng có thói quen ‘cưa đôi’.

Gã nhận lại thẻ tín dụng và xoay
người.

“Anh đứng lại!” Đằng sau vang lên
tiếng kêu khẽ.

Cả người gã cứng đờ, là Kiều Duy
Đóa.

Kiều Duy Đóa bước nhanh tới phía
trước, chẳng thèm nhìn gã mà giật lấy tờ hóa đơn trong tay gã.

“Tổng cộng 8846 tệ, đúng không?
Trong nhóm có 22 người, tôi sẽ hùn với anh 402 tệ!” Nhìn hóa đơn xong, cô cúi
đầu móc bóp lấy tiền.

Lúc cô cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm
của Hình Tuế Kiến rốt cuộc cũng có cơ hội được dán vào vầng trán và rèm mi của
cô.

“Cầm lấy, 400 tệ!” Tầm mắt chạm
nhau đột ngột lúc cô ngước vội lên, do gã không kịp thu hồi ánh mắt nên cứ thế
dán dính trên người cô.

Gã lập tức chuyển ánh mắt sang vẻ
lãnh đạm.

“Thôi khỏi.”

“Đợi chút, còn 2 tệ nữa!”

Hai người đồng thanh nói.

“Kiều Duy Đóa, tôi nói không cần.”
Gã lặp lại, cự tuyệt nhận số tiền trong tay cô. Tuy nhiên trên mặt gã bị vật gì
đó liên tiếp đánh vào, gã hạ mí mắt thì thấy những tờ tiền màu hồng bay xuống.

Gã cứng đờ.

“Còn – 2 – tệ – nữa!” Ánh mắt cô
chuyển lạnh và tiếp tục móc bóp.

“Tôi nói không cần.” Gã nghiến
răng.

Gã không cần 2 tệ và toàn bộ số
tiền rớt trên mặt đất.

Kiều Duy Đóa cười mỉa, “Hình Tuế
Kiến, anh ra vẻ hào phóng làm quái gì? Ai chả biết anh chạy trốn qua Canada vì
thiếu nợ?”

Những lời châm chọc thẳng thừng như
những cây kim sắc bén, mỗi nhát đâm đều rướm máu. Gã mất mặt đến nỗi gần như
chỉ muốn độn thổ cho xong.

Cô căm thù gã đến thế sao? Gã lạnh
lẽo liếc thoáng mấy người bạn học đang thụt thò nhìn cảnh tượng khói lửa văng
khắp nơi này.

Gã lặng yên nhìn cô một cái, không
nói thêm gì mà xoay gót bước nhanh ra cửa.

“Anh đứng lại đó!” Cô gầm lên sau
lưng gã, cô kiếm chưa ra hai đồng tiền lẻ, ấy vậy mà gã làm như không nghe thấy
gì.

“Anh đứng lại!” Gã vẫn tiếp tục
không nghe.

“Hình Tuế Kiến, anh vội đi gặp nhân
tình của mình đến thế sao?” Cô quát lớn sau lưng.

Gã khựng bước.

“Ai làm vợ anh thật khốn khổ, ánh
mắt anh chẳng bao giờ dung chứa nổi một người mà luôn dính dáng tới người đàn
bà khác.” Cô mỉa mai.

Cảnh cô bắt quả tang bọn họ tại
giường và bị gã đuổi đi đều ùa ra. Cô ngỡ mình đã thôi đau đớn, nhưng thì ra nó
vẫn rất khổ sở.

Hóa ra Trần Ôn Ngọc cũng thua, loại
bỏ một Kiều Duy Đóa thì xuất hiện một Phương Nhu! Cô thấy chị ta thật đáng
thương! Thế nhưng tại sao cô không hề có cảm giác vui sướng khi người gặp họa?

Hình Tuế Kiến cứng đờ im lặng.
Trong lòng cô, rốt cuộc gã tồi bại đến mức nào? Rõ ràng chính mình cố sức để
đạt kết quả này, nhưng vì sao trái tim gã nặng trĩu?

Đụng trúng mớ tiền lẻ trong giỏ,
Kiều Duy Đóa mừng rỡ, “Trả lại cho anh!” Cô ném một đồng xu vào lưng gã.

“Cái này cũng trả cho anh!” Lại một
đồng xu nữa được ném qua.

Rốt cuộc cũng sạch nợ! Cô đứng sau
lưng gã, cười khẩy: “Cút về Canada cho tôi, đừng để tôi gặp mặt anh nữa!” Cô
phẫn uất nói, “Cùng hít thở một bầu trời với anh, tôi cảm thấy thật dơ bẩn!”

Cô rất hận, vô cùng hận. Gặp lại
nhau mới biết, cô vẫn chưa thoát khỏi ‘sự kiện Hình Tuế Kiến’, chẳng qua nó chỉ
chuyển từ hố hận thù này sang hố hận thù khác.

Gã cứng người khom lưng nhặt đồng
xu lên. Đồng xu in dấu đỏ hồng trong lòng bàn tay gã, cuối cùng gã vẫn không
quay đầu, bởi vì gã không thể. Gã đưa lưng về phía cô nhắm mắt lại, khi mở mắt
ra lần nữa thì nỗi đau kia đã tan biến mà chỉ còn chừa vẻ lãnh đạm thờ ơ.

Tốt lắm, gã đã thành công.

“Em yên tâm, chúng ta không thể tái
hợp và tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.” Đôi môi mỏng của gã khẽ thốt
lời lạnh nhạt, hôm nay là cuộc gặp ngoài ý muốn.

Mục tiêu của cô đã đạt được nhưng
Kiều Duy Đóa cứng đờ.

Gặp lại nhau mà cô vẫn cứ thua.
Cách tốt nhất để đối xử với ‘kẻ thù’ là bạn phải sống hạnh phúc hơn anh ta, khi
gặp lại thì xem anh ta như kẻ vô hình, thế nhưng cô đang làm gì? Cô cố tình lấy
‘thành công hạnh phúc’ của mình đi khiêu khích gã, khi phát hiện hiệu quả không
như mong đợi thì cô liền tỏ thái độ hận thù, đầu óc cô bị mù mờ rồi sao? Làm
thế thì cô nhận được những gì? Hãnh diện ư? Nhưng cô đã thành công chưa?

Cô hoàn toàn thất bại khi đứng đằng
sau nhìn bóng lưng Hình Tuế Kiến thản nhiên rời đi, mà chẳng hề ngoái đầu.

“Duy Đóa, mọi người đang chờ cậu
kìa.” Thường Hoan không kiềm chế được mà bước lên định kéo cô quay về ghế lô.
Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt rướm lệ của cô thì Thường Hoan ngỡ ngàng.

“Tớ xin lỗi, tớ rất mệt nên muốn
yên tĩnh một lát.” Cô nhếch môi mỉm cười.

Nói xong, cô chầm chậm rảo bước đi
về hướng ngược lại.

“Tuế Kiến, ống nước gặp vấn đề
nghiêm trọng hả?” Phương Nhu dè dặt hỏi.

Hình Tuế Kiến ngồi xổm trong nhà
bếp, đã bất động ngẩn ngơ thật lâu. Bấy giờ Hình Tuế Kiến mới phục hồi tinh
thần, đáp: “Không nghiêm trọng lắm.”

Gã lấy cái cờ-lê trong thùng dụng
cụ ra và bắt đầu tập trung vào công việc. Tuy nhiên, mới thực hiện được vài
động tác thì gã dừng lại hồi tưởng tới cảnh tượng ban nãy.

Không phải cô đang rất hạnh phúc
sao? Được ở bên cạnh người mình yêu, được sống cuộc đời mình ao ước. Nếu đã
hạnh phúc như thế, thì lúc gặp lại cô nên tỏ thái độ biết ơn sự tác thành của
gã chứ?

“Vừa rồi em gọi điện cho anh thì
hình như nghe nhiều tiếng ồn lắm, anh đang bận rộn hả?”

“Tôi đi họp lớp.” Gã giải thích
ngắn gọn.

“A!” Phương Nhu kêu lên, “Chắc em
không làm phiền anh chứ?”

“Không, đằng nào thì tôi cũng không
định ở lâu.” Gã thản nhiên nói.

Từ lúc nghe gì mà công tố viên, gì
mà rất yêu thương… cái chủ đề thú vị ấy thực sự kích thích người ta vô cùng. Gã
chỉ trấn tĩnh ngoài mặt, còn trái tim gã không phải làm bằng sắt.

“Tâm trạng anh… không tốt à?”
Phương Nhu cẩn thận hỏi.

Gã hoàn hồn lần nữa rồi trầm mặc
tiếp tục vặn ống nước, chiếc nhẫn trên ngón tay gã phát những tia lấp lánh.

Phương Nhu đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn
trên tay gã, từ ngày quen biết tới giờ, gã chưa từng tháo nó xuống. Chiếc này
này là biểu hiện cho thân phận đã kết hôn của gã.

Hình Tuế Kiến xuất hiện trong thế
giới của cô vào lúc cô yếu đuối nhất. Khi đó chồng cô vừa qua đời, họ hàng bà
con ùa nhau tới yêu cầu cô trả nợ, thói đời đen bạc khiến người ta rét buốt đến
tận xương.

Lúc đó cô thậm chí mờ mịt tới nỗi
cả tang lễ của chồng cũng không biết xử lý ra sao. Trong khi mọi người chỉ muốn
tránh né thì người đàn ông này lại lấy thân phận bạn của chồng cô xuất hiện,
giúp đỡ cô rất nhiều chuyện.

Một tay gã lo toan tang lễ, rồi
những rắc rối tiếp theo gã đều giải quyết êm xuôi. Hơn nữa gã thường tới thăm
Tử Tử, đối với mẹ góa con côi bọn họ luôn ‘cầu được ước thấy’. Bất kỳ người phụ
nữ nào dưới hoàn cảnh này, trái tim cũng sẽ nảy sinh sự biến đổi.

 

Người đàn ông này giúp đỡ hai mẹ
con bọn họ rất nhiều, nhưng trước nay không bao giờ trở giò mờ ám, từ ngày đầu
gã đã nói mình có gia đình. Nhưng lạ ở chỗ, vợ gã chưa một lần xuất hiện. Cô mơ
hồ nhận ra có điều kỳ lạ, nhưng đấy cũng chỉ là cảm giác. Có lẽ, chiếc nhẫn này
đại diện cho sự cố ý tránh hiềm nghi.

Hình Tuế Kiến không trả lời cô.

Rốt cuộc ống nước cũng được sửa
xong, gã lau sạch sẽ vũng nước tồn đọng.

“Ba, ba, bế…” Tử Tử đang bặp bẹ tập
nói, cậu bé lắc lắc thân người bổ nhào về phía gã.

Gã bế Tử Tử lên, trên môi nở nụ
cười thật ôn hòa nhưng đính chính: “Chú, không phải ba mà là chú.”

Phương Nhu nhìn gã, mỗi lần Tử Tử
gọi sai thì gã luôn đính chính.

Cậu nhóc mặc kệ mọi thứ, kiên quyết
lắc lắc người, ê a đòi gã dắt đi chơi. Vì thế, Phương Nhu đề nghị: “Chúng ta
đưa Tử Tử ra ngoài dạo phố nhé?”

Tử Tử không thích ở nhà mà luôn
muốn ra đi chơi. Gã lo một mình cô bế thằng con hiếu động ra ngoài sẽ gặp nguy
hiểm, nên đôi khi gã cũng đi theo.

Tuy nhiên lúc này Hình Tuế Kiến lại
lắc đầu: “Không được, hôm nay là ngày đặc biệt.”

Phương Nhu sửng sốt, gã thực sự cố
tình tránh hiềm nghi.

“Vâng.” Phương Nhu xấu hổ cười
cười.

Gã nhìn đồng hồ, bây giờ không còn
sớm nữa, “Cô và Tử Tử nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì phải gọi điện cho tôi
ngay, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chạy tới!” Gã kiểm tra cửa nẻo kỹ lưỡng cho
hai mẹ con, rồi dặn dò trước khi chào tạm biệt.

Gã căn dặn, săn sóc cẩn thận lại
chu đáo, che chở cô và Tử Tử như bảo vệ búp bê trong tủ kiếng.

“Tại sao… anh tốt với hai mẹ con em
như vậy?” Rốt cuộc cô không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

Bởi vì Phương Nhu là người phụ nữ có
trực giác nhạy cảm, cô nhận ra sự chở che này không bao hàm bất cứ thứ tình cảm
nào.

Hình Tuế Kiến cứng đờ rũ mắt xuống,
“Trách nhiệm.” Sau cùng gã thốt ra hai chữ.

Ra khỏi nhà Phương Nhu, gã ngồi
trên xe tiếp tục ngẩn ngơ thật lâu.

Kiều Duy Đóa là người gã thất tín
duy nhất trong đời. Gã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô tới cùng, thế mà gã
lại lỡ hẹn.

Kỳ thực không bao lâu sau khi bọn
họ chia tay, gã đã biết cô ở bên cạnh Lục Tư Nguyên. Gã còn biết cô bị tai nạn
xe cộ, lúc hay tin, gã cũng từng vào bệnh viện. Nhìn cảnh bọn họ ngọt ngào đầm
ấm, gã không biết mình nên có cảm giác gì.

Gã day trán, nhấn mạnh chân ga.
Chiếc SUV chạy băng băng trên đường, cửa sổ xe được kéo xuống để cơn gió lạnh
ập thẳng vào mặt gã.

Nếu không làm chút gì để giải tỏa,
thì gã sợ mình thực sự không kiềm chế nổi. Bởi vì nghe cô sống hạnh phúc, gã
rất muốn đem cô nhốt vào một nơi mà Lục Tư Nguyên không thể chạm tới được.

May mà Phương Nhu gọi điện tới đúng
lúc để gã có lý do rời đi, kiềm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng và
không đưa tay ôm lấy cô.

Thế nhưng cô coi rẻ gã, đôi mắt
khinh bỉ ấy khuấy đảo lòng gã muốn nổi điên! Gã thực sự sợ không biết mình sẽ
gây ra việc gì.

Gã có thể không yêu, nhưng ít nhất
yêu phải là ngay thẳng, rõ ràng. Nếu thậm chí cả khả năng ngay thẳng gã cũng
không có, thì gã lấy tư cách gì để nói tiếng ‘yêu’?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3