Tình Ngang Trái (Tập 4) - Chương 15 - 16

Chương 15

Bữa tiệc đêm giao thừa không có
cảnh cả nhà xum vầy cười đùa ầm ĩ như bao gia đình khác, Lục thẩm phán rất
nghiêm túc, còn bà Lục lạnh nhạt dè dặt như lời Tư Nguyên đã giới thiệu, vì vậy
bầu không khí khá nặng nề. Hơn nữa, hai bà chị gái của anh cứ luôn dùng ánh mắt
soi mói nhìn chằm chằm vào cô, khiến trái tim cô tắt nghẽn.

“Tư Nguyên, con đừng chăm bẵm Gia
Bác hoài, mau gắp thức ăn cho Duy Đóa đi.” Lục thẩm phán nói bằng giọng điệu
mệnh lệnh.

Gia Bác là cháu ngoại của Lục thẩm
phán, đứa bé vừa gặp ông cậu đã bám bính lấy.

Nghe ba mình nói thế, bà chị cả
phải đành bế con ra chỗ khác.

“Đúng vậy, Duy Đóa ăn ít quá, chắc
tay nghề của bác hơi tệ nên mấy món này khó ăn.” Mặc dù bà Lục đã cố mỉm cười,
nhưng do nhiều năm ít cười mà trông nó thiếu tự nhiên.

“Không đâu ạ, mẹ nấu rất ngon.” Rốt
cuộc Tư Nguyên cũng thoát khỏi đứa cháu cưng, anh vừa gắp thức ăn cho Duy Đóa
vừa nói chuyện.

Duy Đóa cũng mỉm cười với bà Lục,
nhưng vì quá căng thẳng mà nụ cười của cô có chút gượng gạo.

Cô với bà Lục cùng chung một kiểu
người, tính tình bọn họ lạnh lùng bẩm sinh, nên đối với mọi thứ đều không thể
cởi mở và nhiệt tình quá mức.

Dưới gầm bàn, Tư Nguyên cầm lấy tay
cô trấn an.

“Đúng rồi, hai đứa đã lớn tuổi lại
còn quen biết nhiều năm, hai đứa có tính chừng nào đám cưới chưa?” Bà chị hai
giả vờ vô tình hỏi.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về
phía họ, còn Duy Đóa rất căng thẳng. Cưới nhau ư? Cô và Tư Nguyên mới hẹn hò
hơn ba tháng, thú thực là cô chưa nghĩ tới vấn đề này.

“Chị à, bọn em không vội đâu.” Tư
Nguyên cười cười.

Anh muốn phối hợp với Duy Đóa,
không muốn làm cô chịu áp lực quá lớn.

“Cuối năm đi! Tư Nguyên sẽ sớm thay
đổi công việc khác, chắc cuối năm sự nghiệp của nó đã ổn định rồi, lúc đó cưới
nhau cũng có thể diện.” Lục thẩm phán nói.

Cuối năm cưới nhau? Bị người lớn
‘ép hôn’ mà Duy Đóa cứng đờ, không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

“Ông cứ thích đưa ra chủ trương,
bọn nhỏ muốn chừng nào cưới thì để để bọn nó tự quyết định, người già như chúng
ta phối hợp là được.” Bà Lục nhăn mày.

“Ba, chắc ba muốn bồng cháu nội
rồi!” Ông anh rể cả mỉm cười mở miệng.

“Hai đứa nó đã lớn tuổi, ba muốn bế
cháu nội cũng không được sao?” Lục thẩm phán trầm giọng hỏi lại.

Bị anh rể trêu chọc mà ba vẫn
nghiêm túc thừa nhận, làm lỗ tai Tư Nguyên đỏ bừng, còn Duy Đóa hết sức bối
rối.

Bế cháu nội… Phải chăng tiến độ ấy
quá mức nhanh chóng? Tới giờ cô và Tư Nguyên vẫn rất thuần khiết trong mối tình
này…

Vẻ ngượng nghịu của bọn họ lọt vào
mắt bà Lục, “Phải rồi, bây giờ Duy Đóa làm ở đâu?” Bà Lục lảnh sang chuyện khác
để giải vây cho bọn họ.

“Cháu làm trong công ty thời trang
ạ.” Duy Đóa đáp.

“Cháu phụ trách mảng nào?” Bà Lục
hỏi theo quán tính.

“Cháu là nhân viên bán hàng.” Duy
Đóa trả lời cụ thể.

Từ sau hôm xuất viện, dưới sự yêu
cầu khẩn thiết của Tư Nguyên, cô đã nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng. Vừa khéo ông chủ
cũ gọi điện thoại bảo cô cứ tiếp tục công việc bán quần áo giày dép.

“Nhân viên bán hàng hả?” Giọng bà
chị cả the thé lặp lại, như thể đấy là một nghề nghiệp rất mất mặt.

Ngay lập tức, ông anh rể đá cho chị
ta một cước dưới gầm bàn, và mỉm cười nhìn Duy Đóa xin lỗi.

“Hmm!” Lục thẩm phán dùng ánh mắt
cảnh cáo liếc cô con gái đầu lòng một cái, không để chị ta suồng sã.

“Nói chính xác thì bây giờ Duy Đóa
đang làm cửa hàng trưởng.” Tư Nguyên nhẹ nhàng phân bua.

“Nhưng đấy cũng là công việc rất
thấp kém…” Lần này bà chị cả chỉ dám lí nhí lẩm bẩm.

Dù Duy Đóa nghe không rõ nhưng cũng
đoán được sơ sơ, sắc mặt cô vẫn bình thường và không hề cáu kỉnh.

“A Nghiên, mẹ cho con ăn học nhiều
năm, thế mà cách cư xử của học sinh tiểu học con cũng chưa hoàn thành, là mẹ đã
không làm tròn bổn phận.” Bà Lục nhàn nhạt mở miệng.

Những lời của mẹ còn đau hơn roi
quất vào người, khiến mặt bà chị cả tức thời xịu xuống và không dám nói thêm
gì.

Lục thẩm phán trầm ngâm, như đang
suy tư về vấn đề nghiêm túc nào đó.

“Duy Đóa, cháu có bằng cấp gì?” Lục
thẩm phán hỏi.

“Cháu có bằng cử nhân ạ, nhưng cháu
không vào đại học chính quy mà đều tự học.” Cô trả lời đúng mực.

“Tự học thì phải có rất nhiều nghị
lực lắm.” Bà Lục tỏ vẻ tán thưởng.

Lục thẩm phán cũng gật đầu đồng ý,
rồi bỗng nhiên ông nói: “Sang năm tôi sẽ về hưu.”

Nghe ba nhắc tới chủ đề này, bà chị
cả lập tức chen vào: “Ba à, bên nhà chồng con có một người bà con muốn…”

Lục thẩm phán dường như đã biết con
gái sẽ nói điều gì, ông cắt ngang lời chị ta và tiếp tục nói: “Tòa án đối với
những cán bộ kỳ cựu như tôi sẽ dành một chế độ ưu đãi đặc biệt, tôi có thể tiến
cử người thân trong gia đình vào ngành. Duy Đóa, tôi định giới thiệu cháu vào
làm công tác văn thư.”

Duy Đóa nghe vậy thì giật mình ngỡ
ngàng, còn sắc mặt bà chị cả khó coi vô cùng.

Cơm nước xong, bà chị hai im lặng
suốt đêm bỗng đi về phía cô.

“Cô biết không? Thực ra hai chị em
chúng tôi không vừa lòng cô.” Bà chị hai hạ giọng.

Duy Đóa trầm mặc, bởi lẽ cô đã sớm
có cảm giác này.

“Nhưng chúng tôi đành hết cách, vì
em trai tôi yêu cô tha thiết.” Bà chị hai bất đắc dĩ nói.

“Cuộc đời Tư Nguyên làm việc thiếu
trách nhiệm nhất chính là hủy hôn với con bé nhà họ Ôn, lúc đó người làm chị
tôi đây cũng muốn đánh nó một quyền. Thế nhưng nhìn thấy nó mất hồn lạc vía thì
tôi thực sự không đành lòng.” Bà chị hai hỏi thêm một câu, “Có phải dạo ấy cô
sống chung với người khác?”

Duy Đóa không còn ngôn từ nào để
chống đỡ.

Phản ứng của cô làm bà chị hai sáng
tỏ: “Lúc đó cả ngày nó không nói tới ba câu, hết cảm rồi lại sốt, mỗi ngày trừ
đi làm thì thời gian còn lại đều đều im lặng… Đừng nói ba mẹ tôi, ngay cả bà
chị như tôi cũng đau xót…”

Suốt dọc đường về nhà, lời bà chị
hai vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

“Em đang nghĩ gì mà trông nghiêm
túc thế?” Chính xác là sao cô cứ luôn ngẩn người?

“Em không nghĩ gì cả.” Cô phục hồi
tinh thần, “Anh vừa nói gì?”

“Anh nói sáng mai anh qua nhà ba mẹ
em chúc tết.” Tư Nguyên cười cười, dễ dãi lặp lại.

“Vâng.” Cô không ‘vớt’ được người
giàu có mà đi chọn Tư Nguyên, mặc dù ba mẹ cô hơi thất vọng nhưng cũng không
phản đối.

“Giờ mình về đón Tiểu Lộng, rồi ba
người chúng ta tới đường Giang Tân xem pháo hoa, chẳng biết tối nay chúng ta có
xí được chỗ cũ hay không nữa.” Có lẽ, anh không lãng mạn như những người đàn
ông khác, nhưng anh sẽ cố sức học tập.

Duy Đóa lưỡng lự chốc lát rồi cuối
cùng vẫn quyết định: “Tư Nguyên, anh và Tiểu Lộng đi trước nhé, em tới trễ một
chút được không?”

Tư Nguyên ngỡ ngàng, “Em có việc
à?”

“Vâng, em có một nơi muốn tới.” Cô
gật đầu, nếu không đi chứng minh thì e rằng tối nay cô sẽ mất ngủ.

“Là chỗ nào? Anh đi cùng em nhé?”
Anh cảm thấy cô rất lạ.

Duy Đóa trầm mặc. Từ sau ngày yêu
nhau, cô đồng thời đã đánh mất một người bạn. Vì lo nghĩ tới tâm trạng của anh
mà có rất nhiều việc, rất nhiều điều cô không dám thổ lộ cùng anh. Và cô cũng
không muốn lừa dối anh nên chỉ đành chọn cách im lặng.

Cô như thế cũng làm Tư Nguyên lặng
im: “Vậy anh và Tiểu Lộng sẽ tới đường Giang Tân chờ em.”

“Vâng.” Cô thở phào một hơi nhẹ
nhõm.

“Đóa… trước mười hai em tới nhé?”
Năm nào bước sang năm mới bọn họ cũng ở bên nhau, anh hy vọng năm nay cũng
không ngoại lệ.

“Được.”

Cô đứng dưới lầu tòa nhà quen
thuộc, tấm rèm cửa sổ vẫn khép chặt và bên trong chẳng có ánh đèn phản chiếu ra
ngoài.

Duy Đóa cũng đứng tại vị trí mà
trước kia cô từng đứng.

Một phút, hai phút, mười phút, nửa
tiếng, một tiếng, rồi hai tiếng.

Cô thực sự bị ảo giác sao? Hình Tuế
Kiến đã ra nước ngoài và không xuất hiện tại trung tâm mua sắm.

Thật tốt quá! Cô rất vui sướng, cô
không cần gột rửa ánh mắt, không cần gặp lại gã nữa!

Cô lấy chiếc chìa khóa nằm dưới đáy
giỏ, cầm chặt trong tay rồi duỗi thẳng cánh tay ra ném mạnh nó vào luống hoa
đằng trước.

“Đời này đừng xuất hiện trước mặt
tôi nữa!”

11h30’, Duy Đóa có mặt tại chỗ cũ ở
đường Giang Tân.

Trên đường Giang Tân người xem pháo
hoa mừng năm mới rất nhộn nhịp, bầu trời đêm có đủ loại đèn Khổng Minh [1] sáng
rực tuyệt mỹ.

[1]
Đèn Khổng Minh hay còn gọi là đèn trời, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả
cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn
hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh
ra. (wiki)

Cô vừa bước xuống taxi đã thấy bọn
họ đứng ngay lối nhỏ yên tĩnh, Tư Nguyên đang cầm ô ôm Tiểu Lộng bắn pháo hoa.

Bùm bùm bùm, pháo hoa trong tay bọn
họ bắn ra xinh đẹp rực rỡ rồi tắt ngóm.

Bọn họ ngoảnh lại thấy cô thì mỉm
cười tươi tắn. Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên có cảm giác thực ra bản thân mình
được rất nhiều thứ. Bây giờ cô được bình thản, bên cạnh luôn có người ‘ấm áp’
mà cô hằng khao khát làm bạn, cuộc sống bắt đầu hoàn mỹ và hạnh phúc đến vô
vàn.

Mười hai giờ.

Đùng đùng đùng, thế giới bên ngoài
thật náo động, Hình Tuế Kiến đứng một mình trên ban công, đằng sau gã là căn
phòng tối đen như mực.

Hơn ba tháng hai mươi ngày qua gã
đã thích nghi với bóng tối, chỉ có bóng tối mới mang cho gã cuộc sống bình an
và yên tĩnh.

Hội pháo hoa năm nay cũng không náo
nhiệt, vì nền kinh tế Ôn Thành vẫn trong tình trạng ì ạch dễ nhận biết. Gã đứng
ngoài ban công chỉ để hóng gió, gã không quá hứng thú nên xoay gót vào phòng.

Trong màn đêm có một đôi mắt xanh
rờn sáng rực rỡ.

“Con mèo ngốc, chúc mày năm mới vui
vẻ.” Gã ngồi xổm xuống.

Đôi mắt xanh rờn nhìn gã chằm chằm.
Gã hiểu ý nên đứng dậy đi tới đi lui một cách quen thuộc trong bóng đêm.

Gã nấu một tô mì ăn liền và một
khoanh cá hấp.

Mì cho gã, cá cho mèo.

“Mày đừng lườm tao, ai bảo con mèo
ngốc như mày không có người muốn mang theo.” Gã cầm dĩa cá đặt trước mặt con
mèo.

Gã ăn mì, mèo ăn cá.

Trong hộp tin điện thoại lưu lại
một số tin nhắn của các anh em. Hầu hết các cuộc gọi đều chúc gã năm mới vui
vẻ, và…

“Anh nuôi con mèo kia ra sao rồi?
Có phải anh ngược đãi nó còn da bọc xương hay không?” Đây là tin của Que Củi.

“Hình Tuế Kiến, anh có bị người ta
chém đứt tay, chặt gãy chân chưa?” Đây là tin của Ôn Ngọc.

“Ối đại ca ơi, em nhớ anh muốn
chết!” Tin của Tiểu Béo.

Ngoài kia pháo hoa vẫn sáng chói
bầu trời, tươi đẹp rực rỡ nhưng cũng vô cùng tịch mịch.

Cảnh sắc pháo hoa năm nay thật ảm
đạm.

Chương 16

Ngày 14 tháng 2 năm 2012.

Sáng sớm, Thường Hoan đang ngồi
nghe điện thoại trong phòng khách thì bỗng hét toáng lên: “Cái gì, họp lớp lễ
tình nhân hả? Sao các cậu thiếu đạo đức quá vậy?”

Duy Đóa đang chải đầu cho Tiểu
Lộng. Bây giờ Tiểu Lộng rất thích làm đẹp, bé không chịu thắt bím như mấy cô
thôn quê nữa, mà đòi cô phải cột tóc nhỏng cao như đuôi ngựa trông mới xinh.

“Nghĩ giùm cho đám ‘nam thừa nữ ế’
[1] không có tiết mục như bọn tớ hả? Cần gì giễu cợt quá đáng vậy cơ chứ!”
Thường Hoan càu nhàu.

[1]
Nguyên tác: ‘Thặng nam thặng nữ’ – thường mang ý nghĩa mỉa mai những người chưa
lập gia đình.

Tiểu Lộng cột tóc xong thì bắt đầu
mặc giày.

Thường Hoan bắt đầu năng nổ gọi
điện cho vài bạn học cũ: “Tiểu Khiết, ‘con Sên’ nói tối nay họp lớp!… Đúng, cậu
ấy bảo gì mà để cho mấy trái tim cô đơn tụ tập lại với nhau, cái kiểu buồn nôn
đó tớ chả thèm!… Đi chứ, tớ phải đi, nếu không đi bọn họ sẽ bảo tớ sợ… Cái gì,
cậu bận à? Cậu sắp đính hôn hả?!”

Duy Đóa cầm túi sách của Tiểu Lộng,
lướt ngang qua người Thường Hoan đang bị đả kích trầm trọng.

“Alo, Tiểu Mẫn hả? Tối nay họp lớp
nhé!” Thường Hoan tiếp tục gọi điện thoại.

“Mẹ, con tới trường đây!” Tiểu Lộng
mặc chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, vẫy tay chào cô.

“Ừ, mấy giờ con về?”

“Con không về đâu, con ở nội trú
luôn.”

“Không phải 16 tây con mới chính
thức nhập học sao?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Hôm nay học trở lại rồi mẹ, cứ đi
đi về về hoài phiền phức lắm, con ở trong trường luôn.” Tiểu Lộng cười cười
nói.

“Ôi khốn nạn thiệt, Tô Tô cậu cũng
có bạn trai rồi, hic hic, sao các cậu bắt nạt người ta như thế?” Thường Hoan
vẫn rít gào.

“Vậy à? Cũng được! Chờ mẹ một chút,
mẹ tới trường với con.” Sáng sớm ngủ dậy cô đã lục đục bận bịu nên chưa kịp
thay quần áo.

“Đừng, đừng, đừng, mẹ à, con đã là
học sinh trung học, con có hẹn với các bạn ngồi xe buýt rồi. Bây giờ đã muộn,
con đi trước đây. Bye bye mẹ!” Tiểu Lộng vội vàng tạm biệt.

Tự đi tới trường bằng xe buýt? Duy
Đóa cau mày lo lắng, nhưng làm sao Tiểu Lộng còn rãnh rang để suy nghĩ, thoắt
một cái bé đã biến biệt dạng.

Duy Đóa giật mình sững sờ. Mới chưa
tới nửa năm mà cô bỗng cảm thấy con gái lên trung học rồi thì đã thành người
lớn. Trong ký ức của cô, Tiểu Lộng vẫn là một con bé khóc lóc thê thảm trong
thang máy vào ngày sau Tết Trung thu.

“Cậu đừng lo, mấy đứa nhỏ tuổi này
đang bước vào thời kỳ thành niên, bọn nó không thích làm việc gì cũng có ba mẹ
kèm theo.” Thường Hoan cúp điện thoại với vẻ mất mát.

Thời kỳ thành niên? Làm sao có thể!

“Cậu đừng có biểu hiện vẻ khó tin
như thế, cậu không thấy cơ thể của Tiểu Lộng đã bắt đầu trổ mã rồi sao?”

Cô thấy kì nghỉ đông này Tiểu Lộng
đã có kinh nguyệt, đường cong nữ tính khó hòng che dấu. Cô còn đi mua áo ngực
cho bé mặc nữa.

“Hồi tớ bằng tuổi Tiểu Lộng đã biết
yêu thầm, biết viết nhật ký rồi đấy! Không khéo Tiểu Lộng cũng giống vậy.”

“Sao có thể thế được?” Cô nghe xong
thì bật cười, Tiểu Lộng vẫn là đứa trẻ.

“Sao lại không được? Có muốn tớ
nhắc cho cậu nhớ, năm bao nhiêu tuổi thì cậu quen bạn trai không?” Thường Hoan
trách móc.

Nụ cười của cô cứng lại, không thể
nào…

“Biết đâu bây giờ Tiểu Lộng đang
ngồi chung xe buýt với nam sinh nào đó?” Thường Hoan cố ý làm khó cô.

“Không có đâu!” Duy Đóa lập tức bác
bỏ.

“Cậu không phát hiện bắt đầu học kỳ
này Tiểu Lộng rất thích chưng diện sao?”

Cô có phát hiện. Vả lại mỗi lần hai
mẹ con gặp nhau, cô đều thấy Tiểu Lộng có chủ kiến hơn trước, thậm chí bé còn
tự phối đồ để mặc.

“Tớ nhớ hồi mới vào ở nội trú, Tiểu
Lộng thường về nhà, hiện giờ thì hết rồi. Nếu không phải vì cậu kiên quyết kéo
con bé về ăn tết, thì chắc nó ở luôn trong trường đón Tết Nguyên đán!”

Thường Hoan nói đúng, cô có chú ý
tới những thay đổi của Tiểu Lộng.

“Tớ thấy tám phần là Tiểu Lộng đang
quen bạn trai!” Thường Hoan nói chắc mẫm.

Ôi, trẻ con mới bây lớn mà đã vội nói
chuyện yêu đương.

Rốt cuộc Duy Đóa không thể ngồi
yên, cô chạy tới ban công nhìn xuống trạm xe buýt gần đó, xem có phải thực sự
Tiểu Lộng đi chung với nam sinh. Thế nhưng con bé đâu? Trạm xe buýt chẳng còn
bóng dáng của Tiểu Lộng! Sao nhanh đến vậy? Hay có người tới đón con bé?

“Duy Đóa, tối nay cậu đi họp lớp
với tớ nhé?” Thường Hoan bám lấy bạn. Vào ngày đặc biệt này, cô không muốn hiu
quạnh.

Họp lớp?… Duy Đóa cứng đờ. Nhiều
năm qua, các bạn thời trung học cơ sở có tổ chức họp lớp vài lần, nhưng cô chưa
từng tham dự.

“Tớ xin lỗi, tớ quên mất.” Thường
Hoan lập tức phát hiện vẻ bất thường của cô.

Đúng là óc heo, cô quên béng chuyện
ầm ĩ giữa Hình Tuế Kiến và Duy Đóa năm đó, lần nào họp lớp việc ấy cũng là tâm
điểm bàn tán.

Duy Đóa cười gượng ép, “Thực ra tớ
không để ý như trước đây nữa.”

Trước kia cô luôn cảm giác chuyện
đó là một nỗi sỉ nhục lớn, nên cố che giấu thật kỹ. Mỗi lần vô tình gặp lại bạn
học cũ, cô đều giả vờ không quen mà quay đầu bước đi. Thế nhưng khi trải qua
việc này, cô bỗng nhận ra mình đã không còn quan tâm như xưa nữa.

Thường Hoan tròn mắt hét to: “Đóa
Đóa, cậu thoát khỏi ám ảnh rồi sao?”

“Tớ không biết nhưng chắc vậy.” Đã
thoát khỏi ám ảnh hay chưa thì cô không dám khẳng định, nhưng cô chắc chắn nếu
bây giờ gặp lại bạn học cũ, thì cô sẽ thản nhiên đón nhận.

“Đúng, cậu sẽ làm được mà! Đấy là
một vụ tai nạn ngoài ý muốn, người phạm lỗi đâu phải là cậu, việc gì cậu không
dám gặp các bạn học cũ chứ?” Thường Hoan ngẫm nghĩ chốc lát rồi hưng phấn nói,
“Tối nay tớ đưa cậu đi, hù chết mấy đứa thích nói xấu sau lưng!” Xem ra cuộc
họp lớp năm nay sẽ có nhiều người mất ‘hứng thú’.

“Không được, tối nay tớ có hẹn đi
xem phim với Tư Nguyên rồi.” Duy Đóa hắt cho cô nàng một gáo nước lạnh, “Cậu
nói xem lễ tình nhân đầu tiên giữa tớ và anh ấy quan trọng hay họp lớp quan
trọng?”

Mặt Thường Hoan lập tức xịu xuống.

“Đóa, em có muốn đi không?” Ngoài
cửa bỗng vang lên một giọng nói ôn tồn.

Các cô quay đầu thì thấy Tư Nguyên.
Hóa ra cuộc đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, anh đều nghe được.

Duy Đóa cau mày, “Chúng ta đã hẹn
đi xem phim rồi.” Cô muốn đi họp lớp nhưng không thể bỏ lơ anh.

Tư Nguyên thở dài, “Anh định tới
nói với em, anh mua vé suất 9h30’ tối.” Trời tờ mờ sáng anh đã đi xếp hàng, thế
mà vẫn không đấu lại lớp trẻ.

“Wow, cậu vừa được dự họp lớp vừa
được đi xem phim nhé!” Thường Hoan reo hò.

“Em muốn đi thì đi đi, nhớ về kịp
giờ xem phim nhé.” Nếu cô có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh, thản nhiên đến gặp gỡ
bạn bè cũ, thì anh thấy việc này còn ý nghĩa hơn buổi xem phim trong lễ tình
nhân.

Khách sạn XX.

Kỳ thực tối nay những bạn học rảnh
rỗi tới tham gia không nhiều, tính hết khoảng chừng hai mươi mấy người. Lúc
thấy cô, ai nấy cũng bất ngờ khiếp vía.

Mọi người đều đã trưởng thành, và
hiếm có cơ hội gặp lại bạn cũ, vì vậy cả nhóm miễn bàn tới những điều không thích
hợp.

Nhóm bạn nhanh chóng xúm lại tán
gẫu, nhưng với cá tính xưa nay thì cô chỉ ngồi làm người nghe.

“Ủa, Hồ Diễm, cậu cũng rảnh hả?
Chẳng phải cậu đã làm mẹ của hai đứa nhóc rồi sao?”

“Đừng nhắc nữa, tớ bị mấy đứa nhỏ
đày sắp chết rồi. Nghe nói bữa nay có họp lớp nên tớ chuồn tới đây để hít thở.”

“Anh yêu, em đang tham gia buổi họp
lớp và bận rộn với đám bạn nam, không có việc gì thì đừng phiền em nhé!”

“Wow, Quý Mạn Mạn, kiểu tóc của cậu
chắc ngốn hết mấy ngàn nhỉ? Nhưng… bây giờ ‘vật’ này còn giá trị sao? Đã là gái
lỡ thời rồi thì tiết kiệm bớt đi.”

Hồ Diễm béo lên rất nhiều, lúc gọi
điện thoại buôn chuyện vẫn thích dùng triết lý ‘lạt mềm buộc chặt’ trước mặt
các bạn nam, đã vậy cô ta còn kênh kiệu đem ‘gái ế’ Quý Mạn Mạn ra cho đám bạn
trêu ghẹo.

Cô nghĩ mình già thật rồi, ngồi bên
cạnh Thường Hoan nhìn các bạn học cũ nô đùa mà cô thấy thật vui, thật ấm áp.

“Con Sên, mọi người tới đủ chưa? Tớ
đói sắp chết rồi mà chưa khai tiệc nữa!” Cái bụng đã sinh những đứa trẻ của Hồ
Diễm bắt đầu sôi sột soạt.

“Còn thiếu một người nữa!”

“Thiếu ai?” Thường Hoan hét.

“Trần Tiểu Béo, cậu ấy nói đang
trên đường tới.” Con Sên lập tức trấn an.

Trần Tiểu Béo? Chẳng phải… anh ta
đi Canada rồi sao?

Thâm tâm Duy Đóa đang nghi hoặc thì một giọng nói trầm
ấm vang lên giữa không gian náo nhiệt: “Xin lỗi
mọi người, tôi tới trễ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3